• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1147: Môn chủ

Lúc này ở Long Kinh, thập lão chiến bộ lại tập trung trong phòng bí mật ở Thiên Tử Các.

Đây là lần đầu tiên thập lão chiến bộ tập trung đông đủ tại đây kể từ sau khi Thiên Tử mới kế nhiệm.

“Thiên Tử, lúc trước quân Phá Long bị biên chế tập thể, bây giờ chỉ còn chưa đến năm mươi nghìn người, còn phải canh giữ ở Bắc Lương, trong khi các nước ở phía Bắc đã rục rịch chuẩn bị, tình hình không khả quan lắm!”

Một ông lão tóc bạc trong đó nhíu mày nói.

Mặc dù từ lúc Thiên Tử mới lên chức đến nay, Hoa Quốc xảy ra rất nhiều chuyện không nên xảy ra.

Nhưng Thiên Tử biết rõ nơi nào cũng có thể loạn lạc, duy chỉ có biên giới và trong quân đội là không thể.

Do đó, thực quyền trong các chiến khu lớn vẫn luôn nằm trong tay thập lão chiến bộ.

Mặc dù bây giờ Long Các đã bị ông Lạc nắm quyền khống chế, nhưng thực tế sau khi mấy người Giang Vạn Long rời đi, Long Các đã bị bỏ trống.

“Bí mật tập hợp quân Phá Long, giao cho chủ tướng trước đây dẫn dắt lẻn về Bắc Lương. Nếu các nước không xâm phạm đến biên giới, mọi người sẽ bình yên vô sự. Nếu có người dám cả gan xâm phạm đến biên giới thì giết không bàn cãi”.

Thiên Tử trầm giọng nói.

Lúc này xung quanh Thiên Tử đều phát ra ánh sáng màu vàng kim nhạt, đó là điềm báo của số mệnh, là uy nghiêm của Thiên Tử.

Những người ngồi ở đó đều đồng loạt đứng dậy nói: “Vâng, nhưng cảnh vệ quân Long Kinh…”

“Các vị không cần lo lắng chuyện này, tôi đã có kế hoạch, Hoa Quốc không chứa chấp kẻ gian nịnh, tôi phải tiêu diệt sạch sẽ đám người nào đó, thế lực nào đó, thế nên không cần tạo ra động tĩnh gì lớn”.

Thiên Tử uy nghiêm nói.

Thập lão chiến bộ gật đầu, Thiên Tử nói thế thì họ cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

Giữ vững biên giới, yên lặng đợi thời cơ là sự lựa chọn tốt nhất của họ vào lúc này.

Sau khi thập lão chiến bộ ra ngoài, Thiên Tử lại sắp xếp nhiệm vụ cho sáu đại quốc lão, trưởng lão võ tông và trưởng lão tông miếu.

Đối mặt với ông Lạc và thế lực phía sau ông ta, Thiên Tử nắm chắc một lần diệt sạch hang ổ đó.

Nhưng an nguy của tông thất, Thiên Tử Các và Long Các cũng rất quan trọng.

“Nhiệm vụ quan trọng bảo vệ tông thất, ổn định trong ngoài Thiên Tử Các và Long Các sẽ giao cho các vị. Đến lúc đó chắc chắn sẽ là một trận hỗn chiến, thế nên tôi không thể lo chu toàn cho tông thất và Long Các, làm phiền các vị lo cho họ hàng của hoàng thất”.

“Tuân lệnh!”

Mọi người đồng loạt đứng lên đáp lại Thiên Tử, sau đó cung kính ra khỏi Thiên Tử Các.

Lúc này ở Long Kinh xuất hiện cảnh tượng bên ngoài lỏng lẻo bên trong siết chặt, đại chiến sắp diễn ra.

Thiên Tử đang đợi, ông Lạc cũng đang đợi.

Mấy nghìn cao thủ của điện Thần Long cũng lần lượt lẻn vào Long Kinh, mai phục ở mọi ngóc ngách để thu nhập thông tin từ mọi hướng.

Trong chút phốc, thần kinh của mọi người đều trở nên căng chặt.

Ngay cả ông Lạc cũng thầm có cảm giác nguy hiểm, dường như là mối nguy hiểm cực kỳ lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến người ông ta.

Cảm giác này khiến ông Lạc vốn đa mưu túc trí cảm thấy vô cùng bất an.

“Ông Lạc, có một ông lão muốn gặp ông!”

Một tên cấp dưới nhanh chân bước vào phòng sách của ông Lạc, khẽ nói.

“Là ông Tăng à?”

Ông Lạc quay đầu lại nhìn người báo tin nói.

“Ông ta không nói, chỉ bảo muốn gặp ông ngay lập tức”.

Người báo tin thấp giọng đáp.

“Cho ông ta vào, chỉ có một mình ông ta sao?”

Ông Lạc quay đầu lại nhìn người kia nói.

“Vâng, chỉ có một mình ông ta”.

Thấy ông Lạc khoát tay với mình, người báo tin nhanh chóng bước ra khỏi phòng sách.

Chẳng mấy chốc, ông Tăng bước vào phòng sách của ông Lạc.

“Ông Tăng!”

Ông Lạc vội vàng cúi chào ông Tăng, còn tự tay lấy một cái ghế đến.

Sắc mặt ông Tăng hơi u ám ngồi lên ghế nói: “Môn chủ vốn định ba ngày sau mới đến Long Kinh, nhưng tình hình thay đổi, đêm nay tôi và ông cùng đến đón môn chủ”.

Hả?

Ông Lạc nhướng mày, làm thế có phải hơi gấp gáp rồi không?

Lúc này mọi thứ trong thành Long Kinh vẫn chưa chuẩn bị xong, ông ta vẫn chưa kịp bàn bạc cụ thể với thủ lĩnh quân đội cảnh vệ quân thì môn chủ bỗng đến Long Kinh trước dự định.

“Ông Tăng, ý của môn chủ là muốn ra tay ngay à?”

Ông Lạc vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.

Ông Tăng cười khẩy gật đầu, chẳng phải người ta thường nói tập kích bất ngờ khi đối phương không phòng bị sẽ tốt hơn sao?

Không ai ngờ được vào lúc đang yên đang lành lại đột nhiên có người đột kích vào Thiên Tử Các ép Thiên Tử nhường lại vị trí của mình.

Đây là một nước đi hay, cũng là nước đi nguy hiểm.

“Sao thế, ông sợ rồi à?”

Ông Tăng ngẩng đầu lên nhìn ông Lạc bằng ánh mắt dò xét: “Hay là ông luyến tiếc cái chức quốc sư của ông?”

Ông Lạc cười gượng nói: “Ông Tăng, thuộc hạ không sợ chết, với một người không sợ chết thì quốc sư có là gì? Tôi chỉ đang lo bên võ tông và quân đội không có người của chúng ta, chuyện này có mối quan hệ rất lớn”.

“Một khi xảy ra chuyện thì sẽ không còn đường lui, thế nên…”

“Võ tông cũng thế mà tông thất cũng vậy thôi, gặp được môn chủ chúng đều phải cúi đầu xưng thần. Ông không cần lo lắng mấy chuyện này, lát nữa theo tôi đi gặp môn chủ”.

Dứt lời, ông Tăng bưng tách trà lên nhấp một hớp.

Ông Lạc gật đầu, sau đó cũng ngồi xuống vị trí bên cạnh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến đêm khuya ông Tăng mới chậm rãi đứng lên.

Ông Lạc đi theo ông Tăng ra ngoài.

“Đi xe của tôi!”

Nói xong, ông Tăng chỉ vào chiếc xe màu đen đó.

Ông Lạc hơi sửng sốt một chốc, sau đó gật đầu nói: “Được!”

Sau khi hai người lên xe, chiếc xe màu đen mới khởi động.

Xe vừa đi về phía vùng ngoại ô Long Kinh, ông Tăng vừa nói: “Trước cửa nhà ông có tai mắt quá nhiều, lẽ nào ông chưa từng để ý đến sao?”

Ông Lạc cười gượng đáp lời: “Không phải không để ý mà là đã thành quen rồi, nhưng đám người này không vào được nhà của tôi. Nếu chúng muốn rình mò trước cửa nhà tôi thì cứ để chúng làm vậy là được”.

Ngược lại ông Lạc tỏ vẻ mình chẳng để ý, còn hơi thờ ơ với việc này.

Kể từ mưu đồ vài năm trước, mọi thứ như vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn hảo để kết thúc mọi chuyện.

Lúc này ông Lạc lại cảm thấy khá thư thái, nhẹ nhõm.

Chiếc xe chậm rãi ra khỏi Long Kinh chạy đến một trang viên đã bị bỏ hoang từ lâu.

Lúc này có vài người mặc đồ đen đeo mặt nạ đang đứng canh trước cổng trang viên, trong trang viên đèn điện sáng choang.

Ông Tăng dẫn ông Lạc cùng đi vào trang viên, sau đó đến sảnh lớn tầng hai.

Một ông lão mái tóc bạc phơ, cũng đeo mặt nạ đang ngồi thẳng người ở vị trí chính giữa.

“Kính chào môn chủ!”

Nhìn thấy ông lão, ông Lạc vội vàng cúi người chào.

Ông lão khẽ gật đầu nói: “Tiểu Lạc, gần đây Long Kinh thế nào rồi?”

Ông Lạc nhíu mày nói: “Chuyện này… môn chủ, bây giờ Long Kinh hẳn đã nằm trong sự kiểm soát của chúng ta rồi, chỉ là bên phía quân đội và võ tông vẫn chưa có người của chúng ta, nhưng cảnh vệ quân cũng đã nghe theo chúng ta”.

Ông lão gật đầu nói: “Bên quân đội và võ tông không cần lo, thứ tôi cần chỉ có cảnh vệ quân. Non sông rộng lớn này vốn dĩ nên thuộc về tôi, hôm nay tôi chỉ đến để lấy lại những gì tôi đáng có mà thôi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom