Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1145: Kế hoạch của Tiêu Chính Văn và Thiên Tử

Lúc này trong rừng cây cách sân nhỏ đó mấy chục mét, vài người đàn ông trẻ tuổi lặng lẽ quay lại rừng rậm.

Sau đó họ trở về Long Kinh dọc theo đường núi rồi chạy thẳng đến Thiên Tử Các.

Lúc Thiên Tử đang xử lý mấy việc chính trị, một quan chức bước vào Thiên Tử Các nhỏ giọng thì thầm vào tai Thiên Tử.

“Ồ? Bảo Địch Hoành vào đi!”

Dứt lời, Thiên Tử bỏ hết tài liệu trong tay xuống, đứng lên nói với những người xung quanh: “Các người ra ngoài hết đi, không có lệnh của tôi, không ai được tự tiện xông vào, nếu không sẽ chết không bàn cãi”.

“Vâng!”

Viên chức hai bên và người làm đều lui ra ngoài Thiên Tử Các.

Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi được dẫn đến trước mặt Thiên Tử.

Đến khi cánh cửa lớn của Thiên Tử Các đóng lại, Thiên Tử mới thấp giọng nói: “Sao rồi?”

“Đã điều tra được rồi, ở ngoại ô Long Kinh có một căn nhà, sau khi ông Lạc đi vào đó thì không ra ngoài nữa, nhưng mấy ngày trước chúng tôi đã cài thiết bị nghe lén vào người ông ta”.

“Đã nghe được những gì?”

Thiên Tử trầm giọng hỏi.

“Thiên Tử, hình như ông Lạc có liên quan đến một tổ chức nào đó, họ còn nói đến kế hoạch gì đó nữa nhưng không nói nội dung cụ thể, thế nên chúng tôi cũng không đoán được, nhưng chúng tôi nghe rất rõ được một câu”.

Người đàn ông đó nhỏ giọng báo cáo.

“Câu gì?”

Thiên Tử ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nói.

“Hình như là một người khác nói, thân phận Hách Liên Sinh đặc biệt, cái chết của ông ta sẽ làm vài chuyện gì đó bị lộ, hiển nhiên chuyện này có liên quan trực tiếp đến người tên Hách Liên Sinh này”.

“Nhưng Hách Liên Sinh đã chết trong tay Tiêu Chính Văn”.

Nói xong, người thanh niên đó lấy một phần tư liệu được đã biên soạn sẵn ra đưa cho Thiên Tử.

Thiên Tử vừa đọc vừa gật gù.

Nội dung bên trong chính là cuộc đối thoại giữa ông Lạc và một người lạ mặt.

Hách Liên Sinh là người được nhắc đến nhiều nhất trong cuộc đối thoại đó.

Thiên Tử không có bất cứ thông tin gì về người này.

Suy cho cùng Thiên Tử cũng chưa đến ba mươi tuổi, không biết Hách Liên Sinh là ai.

“Rốt cuộc Hách Liên Sinh này là ai?”

Thiên Tử ngẩng đầu lên hỏi.

Địch Hoành bước đến một bước, lấy vài tư liệu ra nói: “Thiên Tử, đây là vài chuyện mà trước khi chúng tôi đến đây đã cố ý đến Long Các để tìm hiểu từ ông Đàm, mời anh xem qua!”

Thiên Tử nhận lấy tư liệu Địch Hoành đưa rồi đọc lướt nội dung trên đó.

“Thiên Tử, hơn ba mươi năm trước Hách Liên Sinh này đột nhiên biến mất, nhiều người nghi ngờ sau khi ông ta thua Võ Thí Thiên ở Võ Thần Tông thì mất hết ý chí, có người nói ông ta tự sát, cũng có người nói ông ta ở ẩn”.

“Nhưng tóm lại, hơn ba mươi năm nay ông ta chưa từng xuất hiện, cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy”.

Nói xong, anh ta lại lấy một danh sách ra đưa cho Thiên Tử nói: “Thiên Tử, anh xem cái này, đây là danh sách nhân viên của võ tông đã biến mất hoặc mất tích trong hai mươi năm gần đây”.

Thiên Tử cầm danh sách trong tay, cẩn thận đọc kỹ một lúc lâu.

Tất cả những người mất tích này không có một ai là nhân vật nhỏ, không có lai lịch cực đỉnh thì cũng là người tài giỏi.

Lúc Thiên Tử đang nhíu mày rơi vào trầm tư thì trên bầu trời Thiên Tử Các bỗng vang lên tiếng máy bay trực thăng.

Thiên Tử suy nghĩ một chốc bèn dẫn Địch Hoành cùng ra ngoài cửa Thiên Tử Các.

Chỉ thấy máy bay trực thăng của Tiêu Chính Văn và Long Ngạo đáp xuống sân Thiên Tử Các.

Thiên Tử hơi cau mày khi thấy Tiêu Chính Văn: “Không phải đã nói với cậu, nếu không có chuyện gì cực lớn thì không thể quay lại sao?”

Dứt lời, Thiên Tử vẫy tay với Tiêu Chính Văn.

Lúc này Long Ngao dẫn theo ba cậu bé cùng bước xuống máy bay.

Ba đứa trẻ này chính là thế hệ sau của nhà ông Giang và ông Tần gửi gắm cho Tiêu Chính Văn.

“Thiên Tử, mặc dù tra rõ gốc gác của ông Lạc, tìm ra thế lực đứng đằng sau ông ta là chuyện rất quan trọng với Hoa Quốc. Nhưng những đứa trẻ này đều vô tội, hơn nữa không thể cứ để mấy vị các lão không có người nối dõi”.

Sắc mặt Tiêu Chính Văn rất khó coi nhìn về phía ba đứa trẻ.

Nhìn ra toàn Hoa Quốc cũng chỉ có đưa ba đứa trẻ này đến Thiên Tử Các mới là cách an toàn nhất.

Trước đó không phải Tiêu Chính Văn chưa từng nghĩ đến việc đón hai vị các lão và người nhà của họ đến Giang Trung.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn bỏ suy nghĩ đó.

Dù sao Giang Trung cũng rất có khả năng trở thành tâm bão.

Để trẻ con ở đó, hễ xảy ra sơ suất thì anh biết ăn nói thế nào với hai vị các lão đây?

Thiên Tử nhìn ba đứa trẻ, gật đầu nói: “Là con cháu của ông Giang và ông Tần à?”

“Phải, trước khi đến đây, tôi đã giết một người tên là Tưởng Văn Lộ và Hách Liên Sinh – một người đã mất tích nhiều năm, thậm chí người nhà ông ta còn không biết ông ta còn sống hay đã chết”.

Đây mới là nguyên nhân chính hôm nay Tiêu Chính Văn đến đây.

“Ừ, tôi cũng biết Hách Liên Sinh mất tích nhiều năm nay, chẳng phải ông ta đã chết rồi sao?”

Thiên Tử nhíu mày hỏi.

Không phải Thiên Tử không đoán ra phía sau Hách Liên Sinh có khả năng là gì, mà Thiên Tử muốn xác định chắc chắn suy nghĩ của mình thông qua Tiêu Chính Văn.

“Tôi lờ mờ có cảm giác đằng sau ông Lạc có một thế lực cực kỳ bí ẩn, không ít nhân vật trong võ tông đều là thành viên trong thế lực này. Hơn nữa người đứng sau ông Lạc này rất đáng để chúng ta phải đắn đo cân nhắc”.

Tiêu Chính Văn xoa cằm, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Nghe thấy thế, Thiên Tử mới đưa tờ danh sách kia cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn tiện tay cầm lấy đọc lướt qua, bên trên chỉ có tên nhưng không có cảnh giới của những người này, nhưng có lẽ thấp nhất cũng là cường giả cảnh giới Thiên Vương.

“Những người trong danh sách này ít nhất đã mất tích gần hai mươi năm, nếu họ thật sự là người của cùng một tổ chức thì chắc chắn thế lực của tổ chức này vô cùng đáng sợ”.

Thiên Tử chắp hai tay ra sau lưng, nghiêm mặt nói.

“Ý của Thiên Tử là tiếp theo có thể bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu sao?”

Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ ngay đến một khả năng.

Cái chết của Hách Liên Sinh gây ra tổn thất không lớn cho ông Lạc hoặc người đứng sau ông ta, nhưng lại có sức đe dọa cực kỳ lớn.

“Thật ra tên họ Lạc và ông Tăng đó đã nghi ngờ kế hoạch của chúng có khả năng bị lộ. Theo tôi thấy, bước tiếp theo có lẽ chúng sẽ kiểm soát, nắm quyền cảnh vệ quân Long Kinh, sau đó sẽ bức ép tôi”.

Thiên Tử nheo mắt trầm giọng nói.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn xoẹt qua một tia sáng lạnh lùng, sau đó khẽ gật đầu.

Tiếp theo nên làm gì đã không cần Thiên Tử phải nói rõ nữa, Tiêu Chính Văn cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ.

Cuối cùng bây giờ đã có thể sử dụng quả bom mà Long Thất chôn sẵn trước đó rồi.

Cũng có rất nhiều người quân Phá Long trà trộn vào trong cảnh vệ quân Long Kinh.

Chỉ cần đối phương dám ra tay thì quân Phá Long có thể tước vũ khí của cảnh vệ quân ngay lập tức.

“Thiên Tử, tôi nghĩ không thể điều động binh sĩ từ ngoài vào, tôi có thể bảo Long Ngao mai phục ở Long Kinh, một khi có biến chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào”.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Long Ngao.

“Vâng!”

Long Ngao đứng nghiêm đáp.

“Chỉ là trước khi ván cờ này kết thúc vẫn sẽ còn một trận chiến khốc liệt nữa, đến lúc đó cậu nhất định phải giữ vững tâm tính”.

Thiên Tử uy nghiêm nói.

“Thiên Tử cứ yên tâm!”

Tiêu Chính Văn chắp tay nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom