• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1144: Người đứng sau ông Lạc

Tiêu Chính Văn phất tay ra hiệu cho thành viên đội chấp pháp rời đi.

Nhóm thành viên đội chấp pháp vội vàng đứng phắt dậy, xoay người bỏ chạy cứ như thể nhận được ân xá.

Đâu ai còn quan tâm đến việc thu dọn xác của Tưởng Văn Lộ nữa?

Thấy đội chấp pháp rời đi, Tiêu Chính Văn bước đến gần Giang Vạn Long, nói: “Ông Giang, nơi này không thể ở lại được nữa! Hay là ông và cả nhà ông Tần cứ theo tôi về Giang Trung trước đã!”

Về Giang Trung?

Giang Vạn Long khẽ lắc đầu.

Bây giờ, ông ấy không thể đi đâu được nữa.

Một mặt là vì Tưởng Văn Lộ đã chết ở đây, mặt khác là vì Thiên Tử đã cử người đến.

Nếu Thiên Tử tiếp tục cử người khác đến, mà ông ấy lại chuyển nhà đi thì ngược lại sẽ xuất hiện kẽ hở cho người khác công kích.

“Tiêu Chính Văn, tôi xin nhận thành ý của cậu, nhưng nếu tôi và ông Tần chuyển đi, thì trái lại sẽ khiến người khác cảm thấy trong lòng chúng tôi có điều khuất tất… Còn chuyện của Tưởng Văn Lộ, tôi nghĩ Thiên Tử sẽ có phán đoán sáng suốt, vì vậy, tôi không thể trở về Giang Trung cùng cậu!”

“Chỉ là, mong cậu hãy chăm sóc cho chắt trai của tôi!”

Giang Vạn Long vừa nói vừa vẫy tay gọi cậu bé sáu, bảy tuổi đến.

Cậu bé ôm đùi Giang Vạn Long, nói gì cũng không chịu rời khỏi nhà họ Giang!

“Tử Phong phải nghe lời!”

Giang Vạn Long vừa nói vừa xoa đầu cậu bé.

Tiêu Chính Văn biết tính khí của Giang Vạn Long, một khi đã quyết định thì nhất định sẽ không thay đổi.

Vì vậy, anh cũng chỉ có thể dẫn theo Giang Tử Phong rời khỏi nhà họ Giang.

Lúc đến nhà họ Tần, Tần Hán Quốc cũng nói tương tự như vậy, sau đó ông ấy giao hai đứa cháu nhà họ Tần cho Tiêu Chính Văn đưa về Giang Trung.

Tiêu Chính Văn bất lực, chỉ có thể dẫn theo ba đứa trẻ lên trực thăng.

Đồng thời căn dặn Long Ngao, nhất định phải cử thêm cao thủ, theo dõi động thái của nhà họ Giang và nhà họ Tần.

Khi tin tức Tưởng Văn Lộ chết thảm truyền về Long Kinh, ông Lạc giận đến mức lật ngược bàn!

Tưởng Văn Lộ không chỉ đến đó một mình, mà là được cao thủ hộ tống.

Ai lại dám to gan, giết Tưởng Văn Lộ chứ?

“Nói, Tưởng Văn Lộ chết thế nào?”

Ông Lạc chất vấn bằng giọng lạnh lùng qua điện thoại.

“Ông ấy... lúc ông ấy lên núi săn thú thì... gặp hổ...”

Một trong những nhân viên chấp pháp thận trọng trả lời.

“Khốn kiếp! Còn không nói thật, có tin ông đây giết cả nhà mày không hả?”

Ông Lạc vô cùng tức giận.

Nhân viên chấp pháp kia không còn sự lựa chọn nào khác, nên chỉ có thể nói ra sự thật.

Lúc nghe đến chuyện Tưởng Văn Lộ chết dưới tay Tiêu Chính Văn, ông Lạc tức đến nỗi phổi như sắp nổ tung.

Nhưng ông ta lập tức nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Hách Liên Sinh thì sao?”

“A? Hách Liên Sinh? Ông đang nói tới ông già đó sao? Ông ta... ông ta cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn rồi...”

Nhân viên kia run rẩy đáp.

Nghe vậy, ông Lạc trở nên trầm mặc, vội vàng cúp điện thoại.

Cái chết của Tưởng Văn Lộ đối với ông ta chỉ giống như mất đi một con tốt thí.

Nhưng Hách Liên Sinh lại không giống vậy.

Người này vô cùng quan trọng với ông Lạc.

Hơn nữa, một khi thân phận của Hách Liên Sinh lộ ra thì khó có thể đảm bảo sẽ không thu hút sự chú ý đặc biệt của Tiêu Chính Văn.

Nghĩ vậy, ông Lạc vội vàng cúp máy, bước nhanh ra khỏi nhà.

Sau khi đi qua vài con đường và ngõ hẻm, ông ta đi đến trước cửa một ngôi nhà đơn sơ, đi qua đi lại nhìn mấy lần rồi ông ta mới gõ cửa.

Không lâu sau, một ông già từ trong sân bước ra, mở cửa, nhìn quanh một lượt rồi mời ông Lạc vào trong.

“Tôi muốn gặp ông Tăng ngay lập tức!”

Ông Lạc vội vàng nói.

“Ông Lạc, mời ông đi theo tôi, ông Tăng đang thưởng thức trà ở sân sau.

Dứt lời, ông già đưa ông Lạc ra sân sau.

Trong đình nghỉ mát, một ông cụ tóc bạc trắng đang thong thả thưởng trà.

Trong tay cụ ta còn cầm một cuốn sách cổ, vừa uống trà vừa đọc sách, thỉnh thoảng còn nhắm mắt trầm tư.

“Ông Tăng! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nhìn thấy ông cụ, ông Lạc vội vàng tiến lên, hoảng hốt nói với ông cụ.

“Xảy ra chuyện gì rồi? Ông đường đường là quốc sư, sao có thể hoảng sợ như vậy chứ, lẽ nào Thiên Tử phát hiện ra tất cả việc ông làm rồi sao?”

Ông Tăng nhìn ông Lạc với vẻ mặt bình tĩnh.

“Không không, không phải là Thiên Tử. Hôm trước, tôi đã làm theo ý ông, nói với Thiên Tử loại bỏ Giang Vạn Long, Thiên Tử hơi do dự nên mới bảo tôi cử người đến quê nhà của Giang Vạn Long để thăm dò!”

Ông Tăng khẽ gật đầu: “Ừ, đây là chuyện nên làm, vì dù sao Giang Vạn Long cũng từng là một trong bốn các lão của Long Các, không phải vài câu nói của ông là có thể giết được bọn họ!”

“Chuyện này không cần hoảng sợ, chỉ cần đi từng bước là được. Mấy ông già đó cũng sống không được lâu nữa đâu!”

Sắc mặt ông Lạc trở nên vô cùng khó coi, nói: “Ông Tăng, không phải chuyện này, là… là tôi đề phòng chuyện không hay xảy ra, cho nên đã phái Hách Liên Sinh đi cùng Tưởng Văn Lộ đến đó, nếu Tiêu Chính Văn xuất hiện thì có thể bắt Tiêu Chính Văn luôn!”

“Nhưng… nhưng mà…”

“Hừ? Nhưng cái gì?”

Sắc mặt ông Tăng cũng thay đổi khi nghe thấy ba chữ Hách Liên Sinh.

“Nhưng… Hách Liên Sinh cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn rồi, hơn nữa không tìm thấy xác Tưởng Văn Lộ nữa!”

Nói xong, ông Lạc vội vàng cúi đầu, giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện gì đó, đứng khép nép bên cạnh ông Tăng.

Cái gì?

Ông Tăng nghe vậy, đập bàn đứng bật dậy.

“Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, Hách Liên Sinh có thân phận đặc biệt, không được cử ra ngoài. Ông… ông biết rõ là Viên Hỗn Thiên còn không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, vậy mà còn cử ông ta đi sao?”

Ông Lạc bị ông Tăng mắng chửi đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không ngừng gật đầu.

Bây giờ nói gì cũng quá muộn rồi!

Hách Liên Sinh đã chết, thân phận của ông ta đã lộ ra.

Một người mất tích hơn ba mươi năm đã xuất hiện trở lại, hơn nữa còn có liên quan đến ông Lạc.

Điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng hiểu!

Nếu Tiêu Chính Văn dựa theo manh mối này, tiếp tục điều tra thì không lâu nữa sẽ có thể lật tẩy tổ chức của bọn họ.

Đến lúc đó, không chỉ ông Lạc, mà tất cả mọi người đều sẽ gặp họa!

“Ông có biết Hách Liên Sinh mất tích mấy chục năm, lại đột nhiên xuất hiện, sẽ có ý nghĩa gì không?”

Ông Tăng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông Lạc rồi chất vấn.

“Thuộc hạ hiểu, nhưng… ngoài Hách Liên Sinh ra thì tôi lo những người khác sẽ không đối phó được với Tiêu Chính Văn! Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì e rằng sẽ không còn cơ hội nào để bắt Tiêu Chính Văn nữa!”

Ông Lạc vội vàng giải thích.

Cơ hội?

Không có cơ hội thì có thể tạo cơ hội.

Nhưng việc lộ ra quá sớm thì chắc chắn sẽ làm gián đoạn kế hoạch trước đó của bọn họ, thậm chí còn phát sinh ra một số chuyện không mong muốn.

“Ngu xuẩn! Tiêu Chính Văn chỉ là một con tốt, phá hỏng cả kế hoạch lớn của tông chủ chỉ vì một con tốt… Ông gánh vác được trách nhiệm này sao?”

Ông Tăng lạnh lùng liếc mắt nhìn ông Lạc.

“Ông Tăng, tôi… tôi cầu xin ông, ông hãy nghĩ cách giúp tôi đi!”

Ông Lạc vừa nói vừa quỳ xuống đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom