Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1132: Chỉ tay giết chết Thiên Vương huyền cấp

Hành động dứt khoát của Tưởng Duy Thắng khiến tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy kinh ngạc!

Đặc biệt với Hàn Chấn Húc thì rõ ràng càng giống như long trời lở đất.

Thủ lĩnh của Tinh Kiếm Tông chính là chỗ dựa lớn nhất của ông ta.

Thế nhưng Tưởng Duy Thắng lúc này lại quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, nhà họ Hàn còn đâu con át chủ bài để mà ra tay nữa?

“Thủ… thủ lĩnh Tưởng!”

Hàn Chấn Húc lo lắng nhìn Tưởng Duy Thắng.

Nhưng Tưởng Duy Thắng đâu còn dám quay đầu lại nhìn ông ta.

Tiêu Chính Văn bộc phát ra uy lực bức ép cực lớn, thậm chí còn chèn ép ông ta đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi!

Tiêu Chính Văn chưa lên tiếng thì ngay cả dũng khí cử động cơ thể Tưởng Duy Thắng cũng không có.

“Ông muốn giết tôi sao?”

Tiêu Chính Văn nhìn Tưởng Duy Thắng bằng ánh mắt lạnh tanh.

Vừa nghe thấy lời này, mồ hôi lạnh trên người Tưởng Duy Thắng càng toát ra như mưa.

Tưởng Duy Thắng vẫn còn chưa kịp đáp lời, một ông lão mặc áo đạo sĩ sải bước tiến vào bên trong toà nhà tập đoàn Vy Nhan.

“Chủ thượng!”

Người tới không phải ai khác mà chính là Độ Thiên Chân Nhân!

Cụ ta cũng đã xem phát sóng trực tiếp trên ti vi, thấy Tiêu Chính Văn ứng chiến với Viên Hỗn Thiên nên mới vội vàng tìm đến.

Tưởng Duy Thắng nghe thấy giọng nói này thì cơ thể không khỏi run lên!

Ông ta khẽ liếc mắt, nhìn thấy người đang cung kính đứng trước mặt Tiêu Chính Văn là Độ Thiên Chân Nhân thì sợ tới mức suýt đái ra quần.

Độ Thiên Chân Nhân từng đến Tinh Kiếm Tông, một mình đánh bại ba đại cao thủ của Tinh Kiếm Tông, trong số đó có cả Tưởng Duy Thắng.

Lúc đó, Độ Thiên Chân Nhân thật sự giống như thiên thần hạ phàm, uy thế ngút trời.

Ngay cả loại quái vật này mà cũng phải gọi Tiêu Chính Văn một tiếng chủ thượng?

Vậy thì có thể thấy được thực lực của Tiêu Chính Văn không hề tầm thường!

“Ừ, giết người này đi!”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó chỉ tay vào Tưởng Duy Thắng rồi nói với Độ Thiên Chân Nhân.

“Rõ!”

Độ Thiên Chân Nhân hô “rõ” một tiếng, trong ánh mắt đột nhiên loé lên tia sáng lạnh băng.

Ngay sau đó cụ ta giơ tay chỉ điểm, một luồng sức mạnh xuyên thẳng qua tử huyệt của Tưởng Duy Thắng!

Mãi tới khoảnh khắc nhắm mắt lại, Tưởng Duy Thắng mới hiểu ra rốt cuộc bản thân đã đắc tội với một nhân vật tầm cỡ như thế nào.

Thế nhưng tất cả đều đã quá muộn, đây chính là kết quả của việc khinh thường Tiêu Chính Văn!

Không phải vua Bắc Lương thì đã sao?

Không nắm giữ quân đội thì thế nào?

Với thực lực của Tiêu Chính Văn, những thứ hư danh đó chẳng có gì đáng nói!

Rầm!

Cơ thể của Tưởng Duy Thắng ngã xuống đất, mang theo nỗi hối hận vô tận mà rời khỏi thế giới này.

Hàn Chấn Húc sợ tới mức quỳ luôn xuống đất, dập đầu giống như giã tỏi, cầu xin Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đều do Hàn Chấn Húc tôi có mắt như mù, xin cậu Tiêu giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Hàn chúng tôi!”

Lúc này, Hàn Chấn Húc dường như đã nhìn rõ một chuyện, từ đầu tới cuối Tiêu Chính Văn chưa hề sợ Viên Hỗn Thiên, chỉ là khinh thường không muốn so tài mà thôi.

Kết cục cuối cùng của tất cả người nhà họ Viên đều có thể thấy trước được.

Ngay cả một thủ lĩnh võ tông như Tưởng Duy Thắng mà Tiêu Chính Văn cũng giết một cách quyết đoán như vậy, huống hồ là người khác?

Hàn Chấn Húc thực sự không muốn nhìn thấy nhà họ Hàn sụp đổ như thế.

Bây giờ ông ta vô cùng hối hận!

Thế nhưng, người mà ông ta đối diện là Tiêu Chính Văn, một nhân vật từng trải qua vô số cảnh chém giết máu me, sao có thể vì ông ta biết nhận sai mà bỏ qua cho nhà họ Hàn chứ?

“Con người phải biết chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay người đi vào trong thang máy.

Độ Thiên Chân Nhân cũng cung kính đi theo sau Tiêu Chính Văn, từ đầu tới cuối không buồn nhìn Hàn Chấn Húc một lần.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn càng xa, cơ thể Hàn Chấn Húc mềm nhũn, ngồi thụp xuống đất!

Ông ta biết nhà họ Hàn đi đời rồi!

Vào chiều ngày hôm đó, tập đoàn Lãnh Thị chính thức phát động cuộc chiến thu mua sản nghiệp của nhà họ Hàn, rất nhiều ngân hàng ngoại tỉnh có hợp tác với nhà họ Hàn khi trước đều đồng loạt tuyên bố trung lập.

Điều này ngang với việc khiến cho nhà họ Hàn ngày một tổn thất nặng nề!

Trở về phòng làm việc trên tầng, Độ Thiên Chân Nhân hơi cúi người nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ thượng, chúng ta giết thủ lĩnh của Tinh Kiếm Tông chắc chắn sẽ khiến cho Tinh Kiếm Tông ôm hận trong lòng! Theo thuộc hạ thấy chi bằng nhổ hết gốc lẫn rễ của Tinh Kiếm Tông đi!”

Trong ánh mắt của Độ Thiên Chân Nhân lộ ra vẻ tham lam không đáy!

Thực ra Thiên Kiếm Tông đã muốn thôn tính Tinh Kiếm Tông từ lâu, chỉ là mãi vẫn không có cái cớ và lí do thích hợp.

Vả lại, trước đây Độ Thiên Chân Nhân vẫn luôn kính phục võ tông, không có sự cho phép của võ tông thì bất cứ tông môn nào cũng không được tuỳ ý thôn tính.

Mà bây giờ Độ Thiên Chân Nhân đã rời khỏi võ tông, chính thức về dưới trướng của Tiêu Chính Văn, cụ ta cũng không còn bất cứ đắn đo gì về chuyện này nữa, tiện tay tiêu diệt Tinh Kiếm Tông, thu nạp hết tất cả những đệ tử có tư chất tốt của bọn họ về dưới trướng Thiên Kiếm Tông.

Trong vô hình, thực lực của Thiên Kiếm Tông sẽ tiến lên được một tầm cao mới.

“Chuyện này ông cứ tự xem mà làm là được rồi, hôm nay ông đến vì trận chiến với Viên Hỗn Thiên sao?”

Ánh mắt của Tiêu Chính Văn dừng lại trên mặt Độ Thiên Chân Nhân, điềm nhiên hỏi.

“Vâng! Thuộc hạ vừa xem phát sóng trực tiếp, thân phận của chủ thượng cao quý như vậy, sao có thể ra tay với loại thấp kém như Viên Hỗn Thiên được cơ chứ, chi bằng cứ để thuộc hạ làm thay!”

Độ Thiên Chân Nhân vô cùng chân thành cầu xin.

“Ha ha!”

Tiêu Chính Văn bị lời nói của Độ Thiên Chân Nhân chọc cười.

Anh khẽ gật đầu nói: “Được, tới lúc đó cho phép ông ra tay trước!”

“Cảm ơn chủ thượng”, Độ Thiên Chân Nhân cảm động tới mức nước mắt nóng hổi đã ngân ngấn trong khoé mắt.

Tiêu Chính Văn tiện tay lấy giấy bút trên mặt bàn, nhanh tay viết cách lĩnh ngộ Kiếm Cảnh rồi đưa cho Độ Thiên Chân Nhân.

“Cầm về xem đi, có lẽ sẽ giúp ích cho ông, Kiếm Cảnh trước đây của ông vẫn chưa toàn vẹn, vậy nên mới chịu ảnh hưởng của nội tâm, lúc mạnh lúc yếu!”

Độ Thiên Chân Nhân nghe vậy thì vội vàng bước lên trước, hai tay run rẩy nhận lấy tờ giấy đó từ trong tay Tiêu Chính Văn, cảm kích tới mức quỳ thẳng xuống đất.

“Thuộc hạ cảm ơn chủ thượng nhiều lắm!”

Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân cứ thế dập đầu bôm bốp.

Trong số các võ giả ngoài kia, có rất ít người chí công vô tư giống như Tiêu Chính Văn, lại truyền lĩnh ngộ về Kiếm Cảnh của mình cho người chẳng có quan hệ gì!

Đừng thấy Độ Thiên Chân Nhân đã về dưới trướng Tiêu Chính Văn, tôn Tiêu Chính Văn lên làm chủ nhân mà lầm, đó là bởi Độ Thiên Chân Nhân bại dưới tay Tiêu Chính Văn, muốn bảo toàn tính mạng thì buộc phải tìm cách để được sống mà thôi.

Bây giờ, Tiêu Chính Văn lại đối đãi với cụ ta chân thành như thế, sao Độ Thiên Chân Nhân không cảm động cho được?

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Sau khi trở về thì nghiên cứu cho cẩn thận, đừng làm tôi thất vọng!”

“Tôi hiểu rồi!”

Độ Thiên Chân Nhân lau nước mắt, đứng dậy cúi lưng ba lần với Tiêu Chính Văn rồi mới quay người rời đi.

Lúc này, tin tức Tưởng Duy Thắng chết thảm cũng truyền tới tai người nhà họ Viên.

Viên Sùng Long sợ tới mức ngay cả tách trà trong tay cũng rớt luôn xuống đất.

“Cậu nói cái gì? Tưởng Duy Thắng chết rồi sao?”

Viên Sùng Long vô cùng kinh ngạc nhìn người báo tin.

Ông ta là cường giả cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đấy, vậy mà lại chết đột ngột như thế sao?

“Vâng thưa gia chủ, chỉ là người giết chết Tưởng Duy Thắng không phải Tiêu Chính Văn mà là một kẻ khác!”

“Nghe nói là một ông lão tóc bạc, chỉ cần chỉ tay một cái đã lấy mất mạng của Tưởng Duy Thắng!”

Giọng nói của người báo tin hơi run rẩy.

Chỉ cần chỉ tay đã giết chết cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương huyền cấp, người đó phải có thực lực khủng bố tới mức độ nào cơ chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom