Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1114: Di tích Long tộc

Cộng hưởng mà Âm Dương Tôn nói tới đương nhiên là những nội dung trên phiến đá.

Mặc dù nhìn không hiểu những chữ viết trên đó, nhưng trong mơ hồ, Âm Dương Tôn vẫn cảm nhận được nội dung mà thuộc hạ của mình dịch ra có vấn đề lớn.

Có một vài chỗ, ý nghĩa quá hỗn loạn mơ hồ, một số chỗ hoàn toàn không biểu đạt được ý của từ.

Còn Tiêu Chính Văn là người nhà họ Tiêu, anh biết rõ một loại văn tự từ xa xưa.

Loại văn tự này cũng có thể chính là chìa khóa để mở ra bí mật động trời về di tích của Long tộc.

Thập Đại Thánh Tôn của phái Quang Minh đều đang tìm kiếm bí mật của Long tộc.

Có thể nói rằng điều này liên quan tới việc phái Quang Minh có thể tiếp tục thực hiện được bước tiến đó hay không.

Không giống với những cường giả ngoài lãnh thổ khác, phái Quang Minh vẫn luôn hy vọng có thể thông qua di tích của Long tộc để đi con đường riêng so với những cường giả khác.

“Được, các anh đã dịch vô cùng chính xác, chỉ là chỗ này dịch sai rồi, chỗ này không phải là Thái Hạo mà Thiếu Hạo, chỗ này, không phải là sự che chở của Long Hồn mà là trái tim của rồng!”

Tiêu Chính Văn tiện tay chỉ ra hai lỗi sai rõ ràng nhận thấy.

Âm Dương Tôn vội vàng cầm giấy bút, sau khi sửa đổi chữ viết bên trên, vỗ trán nói: “Hóa ra là như vậy!”

Sau khi sửa bản dịch, đọc lên rõ ràng trôi chảy hơn nhiều.

Mặc dù chỉ sửa hai chỗ nhưng ý nghĩa đã khác hẳn.

“Thiếu Hạo?”

Âm Dương Tôn lặp lại hai chữ này.

Vy Hào có một số ghi chép về lịch sử của Hoa Quốc, nhưng chỉ giới hạn trong thời nhà Đường và thời Tiên Tần.

Ghi chép lâu đời hơn vẫn luôn trống rỗng, Thiếu Hạo này rốt cuộc có ý nghĩa gì, Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy, là Thiếu Hạo, nghe nói tộc Thiếu Hạo đã không còn lớn mạnh như tộc Thái Hạo, nhưng Thái Hạo là tổ tiên nền văn minh Hoa Quốc trước Thái Hoàng, không có Thái Hạo sẽ không có lúa và các loại tạo vật khác!”

“Nghe nói tộc trưởng tộc Thái Hạo là thần linh, nhưng những ghi chép này ở Hoa Quốc cũng vô cùng mơ hồ, hoàn toàn không thể xác minh!”

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

Thực ra những nội dung này đều có ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục.

Nghe nói tộc trưởng tộc Thái Hạo có trái tim của rồng, cơ thể của người, trên đầu còn có hai chiếc sừng.

Nhưng người hiện đại lại cho rằng phần lớn chuyện này chỉ là truyền thuyết.

Hơn nữa, thứ như rồng vẫn luôn là sự tồn tại vô cùng thần bí.

Đến thời đại này, rất nhiều người đã không còn tin rằng có loại vật như rồng.

“Hóa ra là vậy, Thái Hạo và Thiếu Hạo đều là tộc Hạo Thiên, nhưng niên đại đã cách nhau rất xa rồi phải không?”

Âm Dương Tôn nhìn Tiêu Chính Văn nói.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nhưng cũng không giải thích quá nhiều.

“Trong những di tích có liên quan đến Long tộc mà bây giờ chúng tôi đang đào còn có một cái hang, từ đầu đến cuối đều không thể mở ra, không biết liệu anh Tiêu có hứng thú đến xem thử không?”

Âm Dương Tôn chủ động mời.

Tiêu Chính Văn hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên là được!”

Âm Dương Tôn bước nhanh về phía cửa nhà gỗ, nói: “Mời anh Tiêu theo tôi!”

Hai người lần lượt rời khỏi căn phòng gỗ.

Long Ngao đang muốn tiến lên trước, Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, ra hiệu không cần đi theo.

Sau đó anh đi cùng Âm Dương Tôn vào trong một hang động.

Mặc dù hang động này rõ ràng có dấu vết của việc khai quật nhân tạo, nhưng niên đại lại vô cùng lâu đời, tuyệt đối không giống như mới khai quật.

Chạm vào bức tường đá trong hang, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Nơi này vốn dĩ đã bị khai quật hết rồi sao?”

Âm Dương Tôn dừng lại, nói: “Đúng vậy, chỉ là bên ngoài có lớp đất dày mấy mét đóng kín, nhưng nơi này có lẽ chỉ là phần bên ngoài, còn cách bí mật thực sự cần khai phá rất xa!”

Nói xong, Âm Dương Tôn đưa Tiêu Chính Văn đến trước cửa đá cực lớn.

Hai cửa đá cao hơn mười mét, bên cạnh đại sảnh ở trước cửa còn có một vài phiến đá vẫn chưa được hạ xuống, trên phiến đá khắc đầy những kiểu chữ đã thất truyền từ lâu.

Tiêu Chính Văn lấy một cây đuốc ở bên cạnh, mượn ánh sáng, cẩn thận nhìn những ghi chép các văn tự kia.

Hóa ra nơi này chính là nơi tộc Thiếu Hạo cúng tế tổ tiên, mà bên trong cửa đá chính là một bàn thờ.

“Hiến dâng cơ thể và trái tim cho thần, sẽ có được sự bảo hộ của thần?”

Tiêu Chính Văn đọc văn tự bên trên, trong lòng dấy lên nỗi nghi hoặc.

Sau đó anh lại nhìn thấy một đoạn chữ viết có liên quan đến cách mở cửa đá này.

“Chúng tôi đều cho rằng thứ bên trong cửa đá này càng có giá trị hơn nhiều so với những thứ bên ngoài, nhưng cho dù có dùng thuốc nổ cũng hoàn toàn không thể làm nó lay động”.

“Vì thế, tôi tin nhất định có một cách nào đó có thể mở được nó ra, chỉ là chúng tôi vẫn chưa tìm được cách đó!”

Âm Dương Tôn đứng bên cạnh, thấy Tiêu Chính Văn thất thần nên giải thích.

“Thắp sáng bảy giá cắm nến ở trước cửa?”

Tiêu Chính Văn xem đến đây, lập tức quay đầu nhìn phía trước cửa đá.

Bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, nên trước cửa chỉ còn bảy vết tích, nhưng bảy giá cắm nến đã hoàn toàn biến mất.

“Nơi này có lẽ có bảy giá cắm nến, lẽ nào khi các anh đi vào không phát hiện sao?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

Âm Dương Tôn chỉ vào mười mấy giá cắm nến ở trong sân, nói: “Nơi đó có bảy cái, đều được chuyển từ đây ra, nhưng bên trên không có thông tin gì giá trị cả”.

“Lập tức cho người chuyển về đây!”

Tiêu Chính Văn vội vàng ra lệnh.

Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày, do dự chốc lát, sau đó vẫn làm theo ý của Tiêu Chính Văn, phái người đặt lại bảy giá cắm nến về chỗ cũ.

Trên mỗi giá cắm nến đều khắc chữ nhỏ, lần lượt là Thiên Xu, Thiên Quyền, Thiên Lang...

Đây là tên của bảy ngôi sao Bắc Đẩu?

Tiêu Chính Văn lại nhìn lại phương hướng vị trí của những giá cắm nến này, sau đó ra lệnh điều chỉnh một lượt.

Khi bảy giá cắm nến đã được đặt lại đúng vị trí, anh hô lên một tiếng, tất cả những ánh nến trên giá cắm nến đều vụt tắt.

Phụt!

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, thử dùng đuốc thắp sáng lại, nhưng thử vài lần, mỗi khi thắp sáng ngọn nến cuối cùng, bảy ngọn nến đều sẽ đồng loạt vụt tắt như những lần trước.

Âm Dương Tôn cũng chú ý tới điểm khác biệt của những giá cắm nến này.

Trước kia đặt ở trong sân, hoàn toàn không xuất hiện sự việc như vậy, nhưng khi đặt ở đây lại hoàn toàn không thể châm lửa.

“Chuyện này là sao?”

Âm Dương Tôn bước lên trước, nhìn chằm chằm vào giá cắm nến một lúc lâu.

“Không đúng, sai vị trí nên mới không châm nến được, phải đổi lại vị trí!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn phiên dịch một lượt chữ trên phiến đá cho Âm Dương Tôn.

Khi nghe Âm Dương Tôn nghe nói muốn mở cửa đá này phải đồng thời thắp bảy ngọn nến, trong lòng không ngừng kích động.

Nếu như sắp xếp bảy giá cắm nến này theo thứ tự phương hướng của sao Bắc Đẩu vẫn không thể châm được, vậy có nghĩa là cần tìm được trình tự sắp xếp thực sự của nó.

“Sở trường của nhà Âm Dương là trận pháp, không biết trong thuật âm dương của các anh có lý giải nào khác về sao Bắc Đẩu hay không?”

Sau khi thử liên tục vài lần đều thất bại, Tiêu Chính Văn bất lực, chỉ có thể quay đầu nhìn Âm Dương Tôn.

“Có! Tiêu Sát Trận, Thiên Quyền lên trước để bảo vệ trận pháp, đặt Thiên Xu lên trước...”

Âm Dương Tôn giải thích cho Tiêu Chính Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom