• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1089

Chương 1089: Kiêu ngạo thì đã sao?


Ngay sau đó, hội trưởng Lý và tổng giám đốc của một số tập đoàn y dược hung hăng kéo tới đài Kỳ Lân.


“Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan! Còn không mau nhường chỗ cho Thất trưởng lão! Công ty nhà các người sắp phá sản rồi, còn xứng ngồi ở vị trí tốt như vậy sao?”


Hội trưởng Lý tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, rồi quát lớn.


“Đúng vậy, nhanh chóng lấy lòng Thất trưởng lão đi, chờ ngày tập đoàn y dược Mỹ Liên và Dược Vương Cốc ký hợp đồng thì công ty các người phá sản là vừa!”


Tổng giám đốc của mấy tập đoàn y dược kia cũng hùa vào nói theo.


“Dựa vào đâu mà tôi phải nhường lại vị trí này cho ông ta chứ!”


Khương Vy Nhan khẽ nhướng đôi mắt xinh đẹp, tỏ vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng hỏi.


“Giỏi lắm, Khương Vy Nhan, đồ rẻ tiền như cô mà cũng dám mạnh miệng với tôi, nghĩ tôi không dám tát nát miệng cô sao!”


Hội trưởng Lý nghiến răng bước tới, giơ tay lên, nhắm vào mặt Khương Vy Nhan hung hăng quất xuống.


“Bốp!”


Một âm thanh vang lanh lảnh khắp sảnh lớn, chỉ thấy người hội trưởng Lý cúi gập lại, thiếu chút nữa rơi từ bên bậc thềm xuống.


Tiêu Chính Văn vẫn ngồi vững tại vị trí, thậm chí còn không hề nhúc nhích.


Khương Vy Nhan từ từ thu bàn tay ngọc ngà mảnh mai của mình lại.


Lúc này, trên mặt hội trưởng Lý đã xuất hiện dấu ngón tay mảnh khảnh.


Là do Khương Vy Nhan đánh!


Tổng giám đốc của mấy tập đoàn y dược kia ngẩn người, bây giờ Khương Vy Nhan lại mạnh mẽ vậy sao?


“Hội trưởng Lý, giữ mồm giữ miệng chút đi, nếu còn dám nói một câu mắng chửi nào nữa thì hai cái răng cửa còn lại của ông không còn nữa đâu!”


Giọng nói lạnh lùng của Khương Vy Nhan vang lên.


Bây giờ cô không phải là cô gái bình thường nữa, càng không phải là Khương Vy Nhan yếu đối trước đây!


Hội trưởng lý ôm mặt, nhổ ra hai cái răng cửa màu trắng ngà, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan.


“Cô… Cô dám đánh tôi?”


“Cút!”


Hội trưởng Lý vừa nói xong, Tiêu Chính Văn liền thờ ơ nói ra một chữ “Cút”.


“Tôi…”


Hội trưởng Lý còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã đột nhiên đứng dậy, sải tay ném hội trưởng Lý lăn xuống bậc thềm của đài Kỳ Lân, lăn cho đến khi chạm vào chân Thất trưởng lão ở cửa mới dừng lại.


“Vy Nhan à, lần sau đánh ai thì phải dùng lực ở lòng bàn tay, như vậy mới có thể khiến hắn cút ra xa”.


Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.


Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, mím môi cười nói: “Vâng”.


“Thất trưởng lão, cậu ta… Cậu ta dám đánh tôi!”


Hội trưởng Lý bò dậy, chạy đến bên cạnh Thất trưởng lão, chỉ vào Tiêu Chính Văn đang ngồi trên đài Kỳ Lân.


Thất trưởng lão nghiến răng, cười nhạt, đi về phía đài Lộ Thủy bên dưới đài Kỳ Lân, cố ý nói lớn: “Trước khi Lesley Chen đến Giang Trung, cứ để bọn họ kiêu ngạo hai ngày cũng không sao!”


“Đợi sau khi tôi hợp tác với tập đoàn y dược Mỹ Liên, tôi sẽ khiến cậu ta quỳ dưới đất, để ông tát lại!”


Nghe vậy, hội trưởng Lý thấy thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí trong đầu còn hiện ra cảnh tượng hai vợ chồng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan quỳ gối trước mặt mình, rồi bị ông tát điên cuồng.


“Nào, ăn chút đồ ăn đi”.


Tiêu Chính Văn gắp một miếng măng vào bát Khương Vy Nhan, rồi lại gắp cho Na Na một miếng nữa.


Đây là món khai vị ở Thiên Giang Các, mùi vị rất ngon, Khương Vy Nhan ăn một miếng, rồi gật đầu cười nói: “Ừ! Đúng là ngon thật!”


“Ngon quá!”


Na Na vừa nhai vừa cười nói.


Cả gia đình mỗi người một câu, căn bản là không thèm để ý đến đám tổng giám đốc của mấy tập đoàn y dược kia.


Bọn họ lại bị người ta coi thường vậy sao?


Một vị tổng giám đốc của tập đoàn y dược hàng đầu bước tới, tức giận quát lớn: “Sớm muộn gì các người cũng sẽ phải trả giá cho hành vi ngày hôm nay!”


Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn người đó, lạnh lùng nói: “Ồ? Ông là người của công ty nào vậy?”


“Công ty y dược Ích Sinh!”


Người đàn ông kia ưỡn ngực nói.


“Tốt lắm, ba ngày sau, trong giới y dược sẽ không còn công ty y dược Ích Sinh nữa!”


Tiêu Chính Văn thờ ơ đáp.


“Cậu…”


Đối phương vô cùng tức giận.


Tiêu Chính Văn nâng tay lên, ngán ngẩm liếc nhìn ông ta, quay sang nói với nhân viên phục vụ: “Mang những món tôi vừa gọi lên là được”.


“Vâng, thưa anh”.


Người phục vụ cúi đầu với Tiêu Chính Văn, cầm thực đơn rời đi.


Nghĩ đến cảnh hội trưởng Lý vừa lăn đến cửa lúc nãy, mấy vị tổng giám đốc kia cũng không dám hành động bốc đồng nữa, chỉ có thể ậm ừ ngoan ngoãn đi tới gần đài Lộ Thủy, tức giận ngồi xuống.


“Chồng à, tập đoàn y dược Mỹ Liên mà bọn họ nói lúc nãy, sẽ không đến Giang Trung thật chứ?”


Khương Vy Nhan không để ý đến tin tức buổi chiều, nhưng lại khá quen thuộc với tập đoàn y dược Mỹ Liên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom