Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1012-1015

Chương 1012: Trận thi đấu quân sự

Câu nói này của Tiêu Chính Văn thực sự khiến cho người ta phải kinh hãi!

Oda Saryu sợ đến mức choáng váng, phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại!

Vẻ mặt ông ta đầy phiền muộn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của Tiêu Chính Văn với đôi lông mày dữ tợn, ông ta hằn học nói: “Mẹ kiếp! Vua Bắc Lương chết tiệt, dám coi thường đế quốc Đại Linh chúng ta! Sớm muộn sẽ có một ngày, đế quốc Đại Linh chúng ta trở thành người thống trị Hoa Quốc!”

“Thưa ông Oda, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Một hộ vệ đứng sau lưng Oda Saryu thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Oda Saryu trở nên u ám, ông ta nói: “Hoa Quốc có một câu nói rằng: Nhập gia tùy tục. Chúng ta đến đây là để làm việc lớn, tạm thời đừng nên xung đột với ông ta!”

“Tuy nhiên, theo kế hoạch ban đầu, cậu hãy bí mật liên lạc với người đại diện của Võ Thần Tông”.

“Vâng!”

Người hộ vệ khom lưng lễ phép đáp lại.

Ngay sau đó, đám người Oda Saryu được sắp xếp ở tại một khách sạn dành cho khách nước ngoài ở Long Kinh.

Ở cửa khách sạn, một người đàn ông dáng vẻ như một sĩ quan lễ phép đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, nói nhỏ: “Chủ soái Tiêu, có cần chúng tôi bí mật giám sát theo dõi không?”

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Cẩn thận theo dõi mọi hành động của bọn chúng. Nếu bọn chúng có bất kỳ hành động bất thường nào thì phải lập tức báo cáo ngay cho tôi!”

“Vâng! Thưa chủ soái Tiêu!”

Sĩ quan đó đứng ra nghiêm chào.

Trong căn phòng ở trên lầu, Oda Saryu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn theo Tiêu Chính Văn đã lên xe jeep ở bên dưới bằng ánh mắt lạnh lùng và hung ác, nói: “Hừ! Lập tức hành động!”

Vừa dứt lời!

Sau lưng Oda Saryu, ba gã đàn ông Vy Hào đã thay trang phục của Hoa Quốc khom lưng lễ phép gật đầu với ông ta rồi bước ra khỏi phòng!

Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc đồ truyền thống, chân đi guốc gỗ bước tới phía sau Oda Saryu, khom lưng nghiêng người nói: “Thưa ông Oda, ông có điện thoại”.

Oda Saryu nhận cuộc gọi, vẻ không vui trên mặt từ từ biến thành một nụ cười nhạt, nói: “Ông Long, xin chào”.

“Ông Oda, hoan nghênh ông đến thăm Hoa Quốc, không biết ông ở đó có quen không?”

Đầu dây bên kia, ông Long cười nhạt.

Oda Saryu nói: “Phải nói rằng Long Kinh xứng danh là một thành phố cổ với ngàn năm văn hiến, tôi rất thích một thành phố cổ kính như vậy. Ông Long, chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề đi. Lần này, chúng tôi muốn gặp tông chủ của Võ Thần Tông của các ông”.

Ông Long cười nói: “Ông Oda, không cần phải vội, chúng tôi ắt có sắp xếp của riêng mình, ông chỉ cần yên lặng chờ đợi là được”.

Nghe vậy, sắc mặt Oda Saryu tối sầm lại, nhưng bây giờ ông ta đang ở Hoa Quốc, cũng không có cách nào khác, đành phải mỉm cười rồi đáp: “Nếu đã vậy, thì chúng tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông Long”.

Dứt lời, ông ta ngắt điện thoại.

Oda Saryu chắp tay sau lưng, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng.

“Các người hãy lập tức liên hệ với mật thám và các thế lực của chúng ta ở Hoa Quốc! Mọi việc phải được thực hiện một cách bí mật, tuyệt đối không được để phía Hoa Quốc phát hiện ra hành động của chúng ta!”

“Ông Long này muốn lợi dụng chúng ta, vậy tại sao chúng ta lại không lợi dụng bọn chung chứ?”

Khi nói những lời này, nụ cười trên mặt Oda Saryu càng lúc càng nham hiểm.

Đây vốn dĩ là một nước cờ lợi dụng lẫn nhau.

Ngày hôm sau, khi Tiêu Chính Văn vừa mới lĩnh ngộ được kiến thức trong một mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục, thì một sĩ quan bước vào phòng và cúi chào: “Chủ soái Tiêu, có một trận thi đấu quân sự cần anh tham gia”.

“Trận thi đấu quân sự ư?”

Tiêu Chính Văn cau mày, anh cũng vừa mới hay tin.

“Đó là một nhiệm vụ được gửi đến từ Thiên Tử Các, sứ đoàn Vy Hào vừa đến thăm ngày hôm qua đột nhiên đề xuất một trận thi đấu quân sự giao hữu với Hoa Quốc. Để mở rộng tầm ảnh hưởng, bên phía Thiên Tử Các đã mời thêm một số quốc gia khác cùng tham gia trận thi đấu quân sự. Bọn họ đã đi xuyên đêm hôm qua để kịp đến Hoa Quốc”.

Người sĩ quan đáp.

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn liền nhíu mày, sắc mặt trên mặt càng lúc càng tối sầm lại.

Thiên Tử Các đột nhiên phát động một trận thi đấu quân sự như vậy là có ý gì?

Hơn nữa, còn mời thêm rất nhiều quốc gia cùng tham gia vào trận thi đấu quân sự ngay trong đêm…

Xảy ra chuyện bất thường như vậy chắc chắn là có điều kì lạ nào đó!

“Được rồi, tôi hiểu rồi”.

Tiêu Chính Văn gật đầu đáp lại.

Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra rồi gọi ngay cho Long Ngao và nói: “Long Ngao, cậu dẫn theo một số anh em theo dõi chặt chẽ những người tham gia trận thi đấu quân sự từ nhiều quốc gia khác nhau đã đổ xô đến Hoa Quốc vào đêm qua. Một khi phát hiện ra bọn chúng có điều gì bất thường, hãy bí mật bắt hết lại!”

“Vâng, thưa Long Vương!”

Long Ngao đáp lời rồi lập tức bắt đầu thực thi mệnh lệnh.

Buổi chiều, Tiêu Chính Văn đáp máy bay chuyên dụng đến nơi diễn ra trận thi đấu quân sự.

Nơi này là một hòn đảo nhỏ trên biển, cách Long Kinh hơn bốn trăm kilomet. Hòn đảo này có tên là đảo Quan Quỳnh.

Vừa vào đảo, Tiêu Chính Văn đã nhíu chặt lông mày, anh cảm thấy mọi thứ hơi khác thường.

Anh có cảm giác như thể mình đang bị cô lập?

Có rất nhiều binh lính ở đây và cờ của hơn ba mươi quốc gia đang được cắm trên đảo.

Lễ khai mạc sẽ được tổ chức ngay trong ngày, sau đó sẽ tiến hành bốc thăm để chọn ra các nhóm và đối thủ. Sau sáu trận đấu tay đôi, cuối cùng sẽ chọn ra những đội chiến thắng với xếp hạng cao nhất.

Những người tham gia thi đấu đến từ nhiều quốc gia khác nhau đã đi theo người phụ trách hiện trường đến hội trường.

Sau lượt bốc thăm đầu tiên, không ngờ ngay trong phân nhóm của lượt thứ nhất, đội thi đấu của Hoa Quốc đã gặp ngay đối thủ trước đây của mình.

Trong cùng một nhóm, những binh lính duy nhất có thể đối kháng với bọn họ chỉ có thể là những binh lính Vy Hào.

Vừa bốc thăm xong, đội trưởng của đội thi đấu Vy Hào đã tìm đến với vẻ vô cùng hống hách.

“Ha ha, vua Bắc Lương, chúng ta lại gặp nhau rồi. Không biết lần này cậu còn có thể kiêu ngạo thế nào được nữa!”

Người đến không phải ai khác, chính là Oda Saryu!

Lúc này, ông ta nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ mặt không mấy thiện cảm, rồi lạnh lùng nói: “Ngày mai là ngày thi đấu chính thức của chúng ta, hơn nữa cuộc đấu ngày mai là chiến đấu tự do. Không biết liệu binh lính của Hoa Quốc các người rốt cuộc có thể chiến đấu được không? Chắc không phải lại là những kẻ yếu ớt trói gà không chặt đấy chứ? Ha ha ha!”

Oda Saryu mặc sức cười lớn.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Binh lính của Hoa Quốc thế nào, không cần đám giặc như các người phải bận lòng! Ông chỉ cần biết rằng binh lính của Hoa Quốc có thể thua bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ thua các người! Ngược lại, chỉ cần gặp người Vy Hào thì sức chiến đấu của binh lính Hoa Quốc chúng tôi sẽ tăng lên gấp mười lần! Nếu không tin, thì hẹn gặp trong trận đấu!”

“Đúng vậy! Đánh chết bọn chó các người!”

“Mẹ kiếp! Cứ đợi đó, sớm muộn gì bọn tao cũng giết chết bọn mày!”

Ngay lập tức, những binh lính tham gia thi đấu của Hoa Quốc ở phía sau Tiêu Chính Văn cũng rống to!

Sắc mặt của Oda Saryu lập tức trở nên u ám và khó coi!

Sự thù địch trong mắt mười binh lính Vy Hào sau lưng ông ta cũng không thể che giấu được nữa.

“Các binh lính của chúng tôi muốn thi đấu giao hữu cùng các người, không biết các người có dám ra tay với chúng tôi hay không?”

Đột nhiên, Oda Saryu vừa mỉm cười vừa nói.

Ông ta đưa tay chạm vào bộ râu xoăn tít của mình, dường như đang âm thầm mưu đồ điều gì đó.

“Ngại quá, thi đấu đá cá nhân bị cấm trong cuộc thi. Nếu như bị phát hiện, sẽ bị phạt đình chỉ thi đấu”.

Đúng lúc này, thiếu tướng Hồ Chí Hải – sĩ quan đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, cũng dứt khoát từ chối lời đề nghị của đối phương.

Lúc này, một binh lính đứng sau lưng Oda đột nhiên chửi rủa: “Tôi nghĩ các người không dám đấu với chúng tôi thì có. Dù sao thì ngày mai các người cũng sẽ bị chúng tôi loại bỏ, chi bằng hôm nay đầu hàng luôn cho xong! Đám binh lính Hoa Quốc rác rưởi các người đúng là một lũ nhát gan!”

Hắn vừa mắng, vừa bất ngờ xông đến trước mặt thiếu tướng Hồ, rồi giơ chân đá về phía ngực Hồ Chí Hải.

Hồ Chí Hải lùi ra đằng sau mấy bước, tránh được cú đá này.

“Cẩn thận!”

Thấy đối phương bất ngờ ra tay, mười binh lính sau lưng Hồ Chí Hải liền xông lên đánh nhau loạn xạ với bọn chúng.

Đặc biệt là một số binh lính giỏi đánh đấm ra tay hết sức quyết liệt, chẳng mấy chốc mà họ đã đánh những kẻ gây rối kia nằm gục trên mặt đất.

“Với chút thực lực như thế này mà cũng dám kiếm chuyện với chúng tôi sao?”

“Đúng là một lũ rác rưởi, trở về tập luyện thêm mười năm nữa đi!”

“Đánh cho các người phải nhập viện luôn bây giờ!”

Mười binh lính bên phía Hồ Chí Hải cũng cảm thấy mười đối thủ này thật sự là một đám rác rưởi. Nếu cho vào đội ngũ cấm vệ quân của Long Kinh, thì ngay cả lính tinh nhuệ, bọn chúng cũng không so sánh được.

Với chút thực lực như thế này mà cũng dám kiếm chuyện sao?

Lúc này, nhìn cả đám binh lính Vy Hào đang ngã rạp ở dưới đất, Tiêu Chính Văn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Chương 1013: Một bạt tai

Anh đang định bảo bọn họ dừng tay nhưng đám người này đã rất kích động, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Sau nửa giờ đồng hồ, trọng tài phụ trách trận đấu đột nhiên gọi tên mười tuyển thủ của Hồ Chí Hải.

Không lâu sau, Hồ Chí Hải lén lút gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn, để anh ra mặt một chuyến.

“Tiêu rồi, chúng ta trúng kế rồi!”

Sau khi Hồ Chí Hải gặp Tiêu Chính Văn liền nói lớn.

“Xảy ra chuyện gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Người bên Vy Hào không có chút đạo đức võ thuật nào, bọn chúng vừa cố ý tới gây chuyện, hơn nữa còn khiêu khích khiến người của chúng ta động tay động chân với bọn chúng, rồi trở mặt tố cáo binh lính của chúng ta đánh người”.

“Vừa nãy, mười người đi theo Oda Saryu đều là những binh lính bình thường, không phải là tuyển thủ dự thi, còn những người bên phía chúng ta vừa đánh lộn toàn bộ đều là tuyển thủ tham gia thi đấu”.

“Trọng tài phía trên vừa quyết định, bên chúng ta có năm người bị cấm thi đấu, mà năm người này đều là những cao thủ đấu tay đôi của đội chúng ta”.

Hồ Chí Hải vừa tức giận vừa nôn nóng, không nhịn được đấm một phát lên tường.

Trong số các tuyển thủ có đến năm người không thể tham gia thi đấu, hơn nữa năm người này đều là những cao thủ đấu tay đôi.

Như vậy vào trận đấu ngày mai, bọn họ sẽ vô cùng bất lợi.

“Không còn cách nào khác, chủ soái Tiêu ngày mai chỉ có thể để anh ra trận! Nhất định phải kiên quyết đánh gục hết đám binh lính đáng chết bên Vy Hào! Kiên quyết dập tắt sự kiêu ngạo của bọn chúng!”

Hồ Chí Hải siết chặt nắm đấm, vừa tức giận vừa căm hận nói.

“Để tôi ra trận sao? Việc này không phù hợp với quy định dự thi mà nhỉ?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày.

Hồ Chí Hải lập tức nở nụ cười nịnh nọt, đồng thời còn lấy ra điếu thuốc, đưa cho Tiêu Chính Văn.

“Chủ soái Tiêu, anh nghĩ mà xem, thái độ kiêu ngạo của mấy người Vy Hào hôm nay, anh có chịu nổi không? Nếu để cho bọn chúng thắng, thì lỗ mũi của bọn chúng chắc phải vênh lên tận trời đấy. Hơn nữa, ở đây có mấy người biết được thân phận của anh chứ?”

Nghe lời Hồ Chí Hải nói, trong lòng Tiêu Văn Chính cũng thấy hợp lý.

Nếu là đối thủ khác thì cũng kệ, đằng này lại là Vy Hào, đội tuyển có mối thù hận sâu nặng với bọn họ.

Tiêu Chính Văn vuốt cằm phân tích: “Đây là cái bẫy mà bọn chúng đã tính toán tỉ mĩ, hơn nữa, trọng tài lần này phần lớn đều là người Mễ Quốc. Nhất định bọn chúng đã bàn bạc kỹ lưỡng từ trước, cố ý để cho năm tuyển thủ của chúng ta bị cấm thi đấu, không triệt hạ hết toàn bộ người của chúng ta là muốn đánh bại chúng ta trong trận đấu, như vậy không chỉ có thể đả kích chúng ta, mà còn có thể củng cố sự tự tin của bọn chúng”.

Tiêu Chính Văn đã phân tích được mục đích của đối thủ, thật sự có thể nói là giết người không cần dao.

Mười người đều động tay động chân nhưng chỉ có năm người bị cấm thi đấu.

Từ đó có thể thấy được dã tâm của đối phương.

Bọn chúng không chỉ muốn đánh bại đội tuyển của Hoa Quốc trong trận đấu mà thậm chí còn muốn đả kích sự tự tin của đội tuyển Hoa Quốc!

“… Vậy trước tiên cậu giúp tôi ghi tên vào danh sách đi, trận đấu tay đôi ngày mai, nếu quả thật cần tôi ra trận thì tôi sẽ bước ra”.

Cuối cùng Tiêu Chính Văn chỉ có thể hứa như vậy.

Nghe thấy câu nói này, Hồ Chí Hải cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, vì trận đấu lần này, anh ta thật sự đã rất nhọc lòng.

Buổi tối hôm đó, bên cạnh các tuyển thủ tham gia thi đấu ngồi trong phòng nghỉ, có năm người vô cùng tức giận thu dọn hành lý của mình.

Trong đó một người càng nghĩ càng tức, không nhịn được siết chặt tay đấm lên tường, có giọt nước rỉ ra từ khóe mắt.

“Mẹ kiếp! Thật sự là quá ghê tởm, vậy mà lại đưa chúng ta vào tròng!”

Một người phẫn nộ chửi to.

“Chúng ta huấn luyện lâu như vậy, giờ thì phí công vô ích rồi! Uổng công bị đánh nhiều như vậy! Uổng công nghe dạy nhiều như vậy!”

Còn chưa kịp thi đấu đã bị tuyên bố bị loại.

Bọn họ hoàn toàn không thể nào chấp nhận nổi chuyện này.

Đây tương đương với việc bọn họ còn chưa chính thức vác súng lên chiến đấu thì bộ tư lệnh phía sau đã lựa chọn giơ tay đầu hàng.

Giống như mười năm gian khổ học tập, đến ngày đi thi lại nhận được thông báo bị hủy bỏ tư cách dự thi.

Hơn nữa việc này còn có người cố ý hãm hại.

Nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của Oda Saryu ngày hôm nay, bọn họ lại tức giận siết chặt nắm đấm.

Đúng vào lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, Tiêu Chính Văn xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Xem ra, tâm trạng của các cậu không được tốt lắm”.

Trong giọng điệu của Tiêu Chính Văn còn mang theo nụ cười.

“Chủ soái Tiêu, là chủ soái Tiêu…”

“Chủ soái Tiêu, tuyển thủ của Vy Hào quả thật quá ghê tởm, bây giờ mấy người chúng tôi đều bị cấm thi đấu rồi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Ông nội nhà nó chứ!”

Sau khi gặp Tiêu Chính Văn, tâm trạng uể oải ban nãy của bọn họ đều tan thành mây khói, bắt đầu kể khổ với anh.

Tiêu Chính Văn phất tay, nói với bọn họ: “Bọn chúng quả thật vô cùng đáng hận, chính vì như vậy nên chúng ta nhất định phải lấy lại trăm phần trăm tinh thần”.

“Ngày mai, chúng ta không chỉ phải thắng bọn chúng mà còn phải đánh cho bọn chúng một trận tơi bời!”

Tiêu Chính Văn nói với những tuyển thủ dự thi.

“Nói thì dễ, nhưng bây giờ các thành viên chủ lực của chúng ta đều đã bị cấm thi đấu, mấy người chúng tôi người có sở trường bắn súng, người thiên về các hoạt động thể lực, muốn thắng được đối thủ là việc vô cùng khó khăn”.

Một tuyển thủ trong đó lên tiếng với vẻ mặt ủ rũ.

Vy Hào vốn có rất nhiều cao thủ giỏi võ Karate và Taekwondo, cho dù bọn chúng không sử dụng quỷ kế, thì đội Hoa Quốc cũng không chắc có thể thắng được đối thủ.

Bây giờ, quân chủ lực tham gia thi đấu còn thiếu đến một nửa, muốn thắng được Vy Hào càng khó hơn.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt dần trở nên sắc bén, đồng thời trên người tỏa ra sát khí mãnh liệt.

“Nếu bọn chúng đã sử dụng thủ đoạn, vậy chúng ta đương nhiên cũng có thể, tôi sẽ ra trận cùng các cậu, hơn nữa sẽ hoàn toàn đánh tan quân thù dám làm nhục người lính của Hoa Quốc chúng ta!”

Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, giơ nắm đấm về phía mười thành viên thi đấu.

“Chủ soái Tiêu… vậy mà tôi lại có thể cùng đội với chủ soái Tiêu, lại có thể cùng anh ra trận đánh địch!”

Ngay lập tức, tất cả những tuyển thủ tham gia thi đấu đều vô cùng xúc động, bọn họ cảm thấy bản thân hết sức vinh dự!

Các tuyển thủ tham gia thi đấu đều kích động bước lên trước, cũng đưa nắm đấm của mình ra, mười một nắm đấm cùng chụm lại một chỗ.

Lúc này, sự kích động trong lòng bọn họ đã không thể hình dung được, đứng trước mặt mình chính là chủ soái hàng đầu của Hoa Quốc!

Trận đấu lần này, Hoa Quốc tất thắng!

Buổi tối hôm đó, trong khu vực nghỉ ngơi của Vy Hào, Oda Saryu gọi điện thoại cho đoàn đại biểu Mễ Quốc, cũng chính là quan chỉ huy dẫn đội tới tham gia trận thi đấu lần này, Tư lệnh Marvin.

“Tư lệnh Marvin, tôi đã cấm thi đấu theo như kế hoạch của ông, trận đấu ngày mai, bọn chúng chắc chắn sẽ phải nhận thành tích thảm nhất, sớm rời khỏi cuộc thi”.

Oda Saryu cười không khác gì một con chó giữ nhà.

“Tốt, rất tốt, chỉ cần ông giúp diệt trừ những mối đe dọa khác, chúng tôi có thể giúp các ông lọt vào top ba, thậm chí sẽ nâng đỡ ông trở thành thống soái hàng đầu ở nước ông!”

Tư lệnh Marvin nói ở đầu dây bên kia.

Nghe đến câu này, Oda Saryu kích động gần như muốn nhảy cẫng lên: “Vậy phải cảm ơn Tư lệnh Marvin trước rồi!”

Trước cuộc thi, hai nước đã bắt tay nhau kết thành liên minh.

Ngày hôm sau, trận thi đấu bắt đầu, hạng mục thi đấu của lượt thứ nhất là trận đấu tay đôi.

Cho dù là quốc gia nào, điều được coi trọng nhất là tố chất tổng hợp của mỗi binh lính, mà cuộc thi để có thể nói lên tố chất tổng hợp rõ nhất chính là đấu tay đôi.

Trận đấu tay đôi giữa các binh lính đặc chủng thì quy định lại càng đặc biệt hơn.

Mặc dù quy định không cho phép sử dụng vũ khí, nhưng ngoại trừ điều ấy ra thì cũng không còn bất cứ hạn chế nào, thậm chí khi chiến đấu còn có thể đánh vào những chỗ hiểm.

Chỉ khi hét lên xin đầu hàng, hoặc bị đánh đến mức mất đi ý thức không thể động đậy, hoặc bị đánh đến lúc mất đi khả năng chống trả mới bị phán là thất bại.

Mãi đến gần trước khi trận thi đấu Hồ Chí Hải cũng mới đi tìm bốn ứng cử viên có thành tích không tệ, tạm thời nói với họ về luật thi đấu.

Trước khi trận đấu bắt đầu.

Tiêu Chính Văn nhìn Oda Saryu đang đi về phía mình bằng ánh mắt sắc bén.

Oda Saryu tới trước mặt Tiêu Chính Văn, thậm chí còn kiêu ngạo ngửa mặt lên trời cười lớn.

Oda Saryu nói: “Nghe nói các cậu thiếu mất vài thành viên chủ lực, tôi thấy các cậu nên sớm từ bỏ quyền thi đấu mà quay về đi, mấy loại rác rưởi như vậy, ra trận cũng chỉ mất mặt mà thôi”.

Tiêu Chính Văn nghe xong, sắc mặt u ám, đưa tay giáng một bạt tai vào mặt Oda Saryu khiến ông ta đứng ngây người tại chỗ.
Chương 1014: Con át chủ bài

“Cho dù ít đi một nhóm xuất sắc thì các ông cũng không phải là đối thủ của chúng tôi, đừng nghĩ bọn tôi không dám đánh trả. Quân nhân Hoa Quốc chưa từng sợ ai, nếu các ông còn dám khiêu khích nữa thì tôi sẽ bắn chết ông ngay!”

Tiêu Chính Văn giáng một bạt tai, thậm chí còn lấy súng ra chĩa vào đầu Oda Saryu.

Các binh lính phía sau Oda Saryu bước đến định ra tay.

Tiêu Chính Văn lại trợn mắt nhìn chúng nói: “Sao vậy? Các người cũng muốn bị cấm thi đấu à?”

“Đừng kích động! Lùi hết lại cho tôi!”

Nghe nói thế, Oda Saryu lập tức giơ tay ra ngăn các thành viên tham gia thi đấu phía sau mình, đồng thời cũng nở nụ cười lấy lòng.

“Hì hì… Tôi xin lỗi. Chủ soái Tiêu, tôi xin lỗi cậu, vừa nãy là do tôi nói sai, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không thế nữa”.

Nhìn khẩu súng đang chĩa vào đầu mình, Oda Saryu chỉ đành lên tiếng cầu xin tha.

“Mong cậu có thể rộng lượng tha thứ”.

Tiêu Chính Văn cất súng của mình lại, lúc này Oda Saryu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tiêu Chính Văn bỗng giậm mạnh chân, lớn giọng hô: “Pằng!”

Oda Saryu còn tưởng Tiêu Chính Văn nổ súng với mình, ông ta khiếp sợ đến mức hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, đáy quần ướt một mảng lớn.

Thế mà ông ta lại bị tiếng hô vừa rồi dọa đến mức tè trong quần.

“Đại ca thật là khí phách, chỉ giẫm một cái thôi đã dọa người của đối phương tè trong quần”.

“Đúng là sợ lắm rồi, như thế mà cũng đòi thắng bọn tôi à?”

“Mất mặt quá, còn thi đấu gì nữa, đến bệnh viện chữa bệnh tuyến tiền liệt cho ổn trước đã”.

Mấy tuyển thủ tham gia đứng phía sau Tiêu Chính Văn không nhịn được cười nhạo Oda Saryu.

“Các người cứ đợi đó cho tôi, trận đấu hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

Oda Saryu xấu hổ được những người khác đỡ đứng dậy rồi vội vàng chạy ra khỏi hiện trường cuộc thi.

Hồ Chí Hải cũng ngẩng đầu bật cười, trước đó Tiêu Chính Văn nói với anh ta phải có thái độ cứng rắn hơn với Oda Saryu thì mới có thể đối phó lại được đối phương.

Đất nước Vy Hào này trước giờ vẫn luôn coi các cường giả là bậc tối thượng, chỉ cần anh thể hiện ra mình mạnh hơn anh ta thì đối phương sẽ không dám chọc vào anh, thậm chí còn kính trọng anh.

Lúc này Hồ Chí Hải mới trải nghiệm được lợi ích của việc kiêu ngạo, đồng thời cũng cảm thán, thảo nào phong cách làm việc của Tiêu Chính Văn lại ngông cuồng, hóa ra còn có thể sảng khoái như thế.

Không lâu sau, trận đấu vào buổi sáng bắt đầu.

Mặc dù Hoa Quốc và Vy Hào được xếp vào cùng một nhóm nhưng trong nhóm của họ có đến mười quốc gia tham dự thi đấu.

Ngoài Vy Hào thì các nước khác đều không tính là cường quốc, có nhiều nước không theo kịp trong việc đào tạo tố chất quân sự và lực lượng quân sự.

Thậm chí hầu hết các đối thủ còn không theo kịp về dinh dưỡng. Các tuyển thủ tham gia thi đấu không chỉ không cao mà thậm chí cân nặng và vóc dáng cũng không đạt chuẩn.

Mấy trận đấu đầu đa số đều là những trận quyền anh truyền thống.

Tuyển thủ thi đấu đầu tiên tên là Lục Hưng Quốc. Anh ta có ưu thế trong lĩnh vực bảo trì thiết bị quân sự.

Từ nhỏ đã có sức bền, có niềm đam mê với việc bảo trì thiết bị. Sau khi được huấn luyện và học hỏi cũng xem như là có thể chiến đấu tự do.

Anh ta cao hơn hai mét nhưng lại trông rất vạm vỡ, cường tráng, hơn nữa phản ứng lại cực nhanh nên tốc độ ra đòn cũng rất nhanh, các đối thủ bình thường không đánh lại anh ta, còn anh ta chỉ cần hai đòn là có thể kết thúc trận đấu.

Trận đấu được diễn ra theo hình thức luân phiên, một mình Lục Hưng Quốc có thể đánh bại ba bốn người, sau đó đổi người khác lên giải quyết những đối thủ còn lại.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, họ đã đánh thắng được một vài nước nhỏ.

Một số nước không có quân đội chính thức riêng mình, quốc phòng ở nước họ đều dùng tiền của người đứng đầu nhà nước tìm lính đánh thuê về để bảo vệ.

Họ thường dễ dàng đè bẹp những quân đội như thế này.

Trận đấu kéo dài đến buổi chiều, năm binh lính đã kiệt sức.

Cả buổi sáng Lục Hưng Quốc đã thách đấu với hơn mười đối thủ.

Phải biết là một hiệp của trận đấu quyền anh bình thường là ba phút, ba hiệp cộng lại có thể khiến một tay quyền anh xuất sắc mệt nửa sống nửa chết rồi.

Huống hồ còn là trận đấu liên tục kéo dài cả buổi sáng.

Trong đó có thành viên tên Cố Nghị am hiểu về bắn súng, không giỏi đấu tay đôi, bị đối thủ đánh bị thương ở mắt, bây giờ còn đang chữa trị trong bệnh viện.

Trong khi Cố Nghị đang đánh nhau với đối thủ, đối thủ đó lại sử dụng các chiêu ăn gian chọc vào mắt, đá vào hông anh ta. Mặc dù cuối cùng Cố Nghị cũng giành phần thắng áp đảo nhưng cũng bị thương nghiêm trọng.

Các đồng đội khác cũng gặp phải đối thủ khó nhằn, bình quân mỗi binh lính phải đấu với năm người. Cả buổi sáng, toàn thân từ trên xuống dưới không phải là vết thương thì là kiệt sức, đều mệt đến mức không ăn nổi bữa trưa.

Hồ Chí Hải đến phòng nghỉ ngơi xem tình trạng vết thương của họ: “Cảm thấy thế nào, còn tiếp tục được nữa không?”

“Tất nhiẻn là được chứ, đã đánh xong vòng đầu rồi, dù có chết cũng phải tiếp tục!”

Cố Nghị khó khăn ngồi dậy từ trên giường bệnh, chân anh ta còn quấn một lớp băng gạc.

“Dù thế nào thì buổi chiều cũng phải dạy dỗ cho đám khốn nạn Vy Hào đó một trận, nếu không tôi thật không cam lòng!”

Một binh lính khác vừa nói vừa ngẩng đầu lên đổ nước vào miệng. Nước trào ra từ khóe miệng thậm chí ướt cả áo anh ta.

Binh lính này tên là Trương Cương, là một trong số các thành viên tham gia thi đấu, là binh lính có thể lực tốt nhất.

Mặc dù một mình anh ta đánh liên tiếp bảy người ở đội bạn, nhưng cũng mệt lả người.

Vì trong đội của họ đã ít đi năm người nên khi đấu với các đội khác đều rất mất sức.

Mười người ở các đội khác thay phiên nhau lên đánh, còn họ chỉ có năm người thay nhau, nói cách khác là một chọi hai. Hơn nữa cả buổi sáng họ đã đánh liên tiếp với ba đội nên chẳng có nhiều thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lục Hưng Quốc có sức bền khá, Cố Nghị am hiểu bắn súng và Trương Cương có sức chịu đựng tốt, ngoài ra còn hai người nữa là Tăng Tuấn Tài lên chiến thuật đánh và Yến Bạch tương đối đồng đều về mọi khả năng.

Năm người này là tuyển thủ còn ở lại tham gia thi đấu, bốn người khác đều là các binh sĩ bình thường bị Hồ Chí Hải kéo đến cho đủ quân số, họ chưa từng được trải qua huấn luyện đặc biệt cho bất kỳ trận đấu nào, lên sân cũng chỉ có thể bị đối phương đánh cho tơi tả.

“Mặc dù chúng ta đã đánh ba trận, nhưng bên Vy Hào cũng đã đánh ba trận, chúng ta vẫn còn cơ hội thắng… hơn nữa mọi người đừng quên chúng ta còn con át chủ bài”.

Tăng Tuấn Tài suy tính một lát, cuối cùng viết ba chữ “Tiêu Chính Văn” lên cuốn sách thiến thuật.

“Chủ soái Tiêu không có mặt ở trận đấu sáng nay… Chỉ cần anh ấy chịu ra tay thì đám Vy Hào đó không có cơ hội phản đòn”.

Tăng Tuấn Tài nhìn đến hai chữ trên đó.

Những người khác vừa nghĩ đến Tiêu Chính Văn thì lại trở nên nhiệt huyết hơn.

“Chúng ta phải thể hiện thật tốt đừng để mất mặt trước mặt chủ soái hàng đầu Hoa Quốc!”

“Phải đó, hơn nữa cũng cho các tuyển thủ bên Vy Hào biết ai mới là gà, đánh bại hết tất cả chúng!”

Nhìn tinh thần của các binh lính phấn chấn như thế, Hồ Chí Hải mới yên tâm rời đi.

Không lâu sau đã đến buổi chiều, vốn dĩ bọn họ tưởng rằng đội Vy Hào đánh ba trận xong cũng sẽ kiệt sức như họ.

Không ngờ các đối thủ bên Vy Hào lại khỏe như hổ, trên người không hề có vết thương hay vẻ mệt mỏi gì.
Chương 1015: Tiêu Chính Văn lên sàn đấu

“Tôi vừa nhận được tin tức… vốn dĩ hai nước quyết đấu với Vy Hào đã đầu hàng rồi, vì vậy buổi sáng bọn họ chỉ đấu một trận…”

Phụ tá của Hồ Chí Hải đi tới, nói nhỏ với bọn họ.

Điều này cũng có nghĩa là đối phương gần như đã nghỉ ngơi cả ngày và tràn đầy sức lực.

Còn những tuyển thủ tham gia thi đấu của Hoa Quốc sớm đã thương tích đầy mình, thể lực cũng cạn kiệt.

Đây sẽ là một trận chiến khốc liệt.

Một lúc sau, Lục Hưng Quốc còn quấn băng trên người, lại bước lên võ đài.

Tiêu Chính Văn thấy vậy liền cau mày.

Lúc này dưới khán đài, Oda Saryu nói với người trong đội rằng: “Bọn chúng đã kiệt sức rồi, trận này chúng ta nhất định sẽ thắng, nhưng chúng ta không chỉ cần thắng, mà còn phải thắng đẹp!”

“Mọi người không được cho bọn chúng cơ hội đầu hàng, mà hãy dày vò bọn chúng, sỉ nhục bọn chúng, giẫm nát sự tôn nghiêm của bọn chúng!”

“Để binh lính của bọn chúng thấy cái gọi là tinh nhuệ của bọn chúng không thể chống lại chúng ta, khiến bọn chúng phải mất mặt!”

Oda Saryu vẫn chưa quên cảnh bị Tiêu Chính Văn dọa sợ tè ra quần, chính vì điều này, ông ta càng muốn khiến Tiêu Chính Văn mất mặt.

Tổng cộng có ba ngày thi đấu, nếu đội của Hoa Quốc không thể trụ nổi qua ngày đầu tiên thì có thể coi là tạo ra thành tích thấp nhất trong lịch sử.

Như vậy thì cả Tiêu Chính Văn và Hoa Quốc sẽ bị các nước khác chế giễu.

“Yên tâm đi, tôi đã uống thuốc kích thích loại mới rồi, loại thuốc mới này có hiệu quả trong vòng một tiếng, một tiếng này cũng đủ để tôi đánh bọn chúng quỳ gục dưới đất”.

Một người cao lớn, mặc võ phục trong số đó đứng ra nói.

“Nakayama, nếu cậu đã có tự tin đến vậy thì cậu lên đầu tiên đi”.

Oda Saryu xác định võ sĩ tên Nakayama này sẽ là người lên võ đài đầu tiên.

Bởi vì trận đấu này này là so về chất lượng tổng thể. Vì vậy, không quan trọng dựa vào tập luyện hay tiêm thuốc để có được sức mạnh thể chất tốt.

Trong trận đấu tự do này, cho dù là dùng thuốc kích thích hay thuốc tê thì đều không vi phạm quy tắc.

Ngay cả Lục Hưng Quốc trước khi ra sân cũng phải có một vị bác sĩ quân y tiêm cho anh ta một mũi thuốc tê, sau khi tiêm xong, cảm giác đau đớn sẽ giảm bớt, điều này giúp nâng cao năng lực phản kháng.

“Nào! Chúng ta quyết đấu một trận!”

Lục Hưng Quốc hét lớn, đi lên võ đài.

Tiêu Chính Văn đứng dưới võ đài, theo dõi trận đấu của bọn họ.

Đầu tiên trọng tài bước lên giới thiệu họ tên của cả hai, sau đó tuyên bố bắt đầu trận đấu.

Vừa bắt đầu, Nakayama đã tung ra những cú đấm đá cực kỳ mạnh mẽ.

Hay tay hai chân phối hợp, không ngừng sử dụng phương pháp tấn công, khí thể áp đảo, liên tục tấn công Lục Hưng Quốc.

Lục Hưng Quốc cũng không ngờ rằng đối phương không chỉ có sức mạnh ngang mình, mà còn phản ứng nhanh hơn mình rất nhiều. Vừa đỡ được đòn phía dưới, đầu đã bị đối phương đá mạnh, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.

Cuối cùng Lục Hưng Quốc chỉ có thể chuyển sang phòng thủ bị động.

Tuy nhiên, đòn tấn công của Nakayama như cơn lũ không thể ngăn cản, nhiều lần phá vỡ được sự phòng thủ của Lục Hưng Quốc, hung hăng đấm vào trán, khiến Lục Hưng Quốc phun ra máu.

“Nếu không chịu đựng được nữa thì chúng ta đầu hàng đi, không cần chống cự đến chết đâu”.

Hồ Chí Hải lo lắng hét lên từ dưới khán đài.

“Không được… Những người khác vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, hơn nữa người này đã tiêm thuốc, tôi càng chống cự được lâu thì càng có lợi cho người của chúng ta”.

Lúc này, Lục Hưng Quốc đã bị đánh hộc máu mồm, nhưng anh ta vẫn bò dậy từ mặt đất hết lần này đến lần khác.

Nhìn thấy Lục Hưng Quốc bị đánh bầm dập sưng vù mặt mũi, Tiêu Chính Văn cũng hơi căng thẳng.

“Bọn họ thật quá đáng, binh lính kia đã không còn sức để chống cự rồi, sao bọn họ vẫn không ngừng ra tay thế”.

Thấy sự kiên trì của người binh lính này, không ít nhân viên công tác nữ không nhịn được rơi nước mắt.

“Anh ta không thể đầu hàng, bởi vì anh ta muốn đem lại vinh quang cho đất nước”.

Tiêu Chính Văn nhìn anh ta, với vẻ tôn trọng.

Nhưng Nakayama lại một lần nữa tung cú đấm vào bụng Lục Hưng Quốc, cú đấm này rất mạnh, khiến Lục Hưng Quốc ngất xỉu, bị khiêng xuống sàn đấu.

Bởi vì lính đặc chủng đã trải qua huấn luyện vẫn đang nghỉ ngơi, những binh lính chưa được huấn luyện chỉ có thể tạm thời lên thay thế. Bọn họ không thể chịu đựng được hai chiêu của Nakayama, đã bị đánh gục trên mặt đất, chỉ có thể tuyên bố đầu hàng.

Lúc này, Nakayama đã đánh gục được năm đối thủ, nhưng vẫn cảm thấy sức khỏe dồi dào, máu trong người không ngừng sôi sục, không hề cảm thấy mệt mỏi.

“Thật quá yếu ớt, lẽ nào không có đối thủ tương sức sao? Lẽ nào binh lính Hoa Quốc các người đều là rác rưởi à?”

Nakayama đá mạnh vào người Yến Bạch đang nằm trên mặt đất, sau đó giẫm mạnh lên tay anh ta.

Nakayama nặng gần một trăm cân, cộng thêm sức mạnh của chân, giẫm lên tay của Yến Bạch, khiến anh ta có thể nghe thấy tiếng xương bàn tay của mình gãy nát.

Yến Bạch chỉ kêu lên đau đớn, cố gắng đẩy chân đối phương ra, nhưng anh ta đã không còn nhiều sức lực nữa.

Kẻ địch trước mắt không chỉ có thể trạng tốt hơn anh ta, mà còn rất mạnh, anh ta đã cố gắng hết sức rồi.

Những trận đấu liên tiếp đã khiến anh ta kiệt sức, những vết thương trên người khiến anh ta không thể động đậy, thậm chí không còn sức để bò dậy khỏi mặt đất.

Nhưng Nakayama trước mắt vẫn hừng hực khí thế.

“Năm người lên rồi mà chưa một ai có thể đánh bại tôi. Có vẻ như binh lính Hoa Quốc các người chỉ hợp bị giẫm đạp dưới chân tôi thôi!”

Nakayama đứng trên võ đài cười lớn.

Những binh lính khác dưới khán đài nắm chặt tay giận dữ khi nhìn thấy cảnh tượng này, không thể không lao lên cứu đồng đội của mình xuống.

Lúc này, Tiêu Chính Văn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Đó là sự tình tĩnh trước cơn bão, trong mắt anh nổi lên sự chết chóc.

Sau đó, anh chậm rãi đi về phía võ đài.

Tiêu Chính Văn đi đến trước võ đài, nói với Yến Bạch: “Đầu hàng đi, tôi lên thay”.

“Lại một tên nữa tự tìm đường chết”.

Nakayama đứng trên võ đài nghe thấy vậy liền đá Yến Bạch xuống khỏi võ đài.

Yến Bạch cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống.

Anh ta quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Tên này uống thuốc rồi, vô cùng hung ác, chủ soái Tiêu, anh phải cẩn thận…”

“Yên tâm đi, cứ giao cho tôi! Không ai có thể xúc phạm Hoa Quốc! Xúc phạm binh lính Hoa Quốc! Đặc biệt là Vy Hào, bọn chúng không xứng!”

Sau khi nói xong câu này, Tiêu Chính Văn liền đứng lên nói với trọng tài: “Võ sĩ Yến Bạch của chúng tôi đã tuyên bố đầu hàng rồi, bây giờ tôi sẽ lên sàn”.

Trọng tài nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước từ trong đám người xem ra, cứ nghĩ rằng anh chưa đăng ký thông tin, nhưng sau khi kiểm tra, lại phát hiện người đàn ông ăn mặc thoải mái trước mắt thực sự là một trong những võ sĩ tham gia thi đấu.

Lúc này, Tiêu Chính Văn mặc một bộ quần áo giản dị, lúc lên sàn đấu còn cầm điếu thuốc, khi trọng tài thông báo không được hút thuốc trong trận đấu, anh mới rầu rĩ dập tắt điếu thuốc, sau đó đút hai tay vào túi quần.

“Người này là ai vậy? Sao tôi chưa từng gặp anh ta, trông lạ quá”.

“Tôi không có ấn tượng gì về anh ta cả, nhưng hình dáng của anh ta lại hơi quen mắt, tôi nhất thời cũng không nghĩ ra là ai”.

“Đúng vậy, trông rất quen mắt nhưng khuôn mặt lại không có chút ấn tượng nào, lẽ nào thật sự nhớ nhầm sao? Nhìn cách ăn mặc của anh ta kìa, anh ta thật sự đến để thi đấu à?”

Rất nhiều người bắt đầu bày tỏ ý kiến.

“Tiếp theo là binh lính HOa Quốc Tiêu Chính văn, đấu với quân phòng vệ Vy hào NAkayama. Chuẩn bị… bắt dầu!”

Trọng tài vừa ra hiệu lệnh, cả hai liền bắt đầu chiến đấu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom