• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1000-1002

Chương 1000: Quá đáng sợ

Ầm!

“Ôi!”

Người phụ nữ trung niên ôm đầu chảy máu ngã xuống đất, không ngừng run rẩy.

“Hừ, không biết tự lượng sức mình, tôi đã nói rồi đừng chống lại ông chủ Phạm, bây giờ thì biết kết cục chưa? Không chỉ nhân viên công ty các người bị bọn tôi đánh mà bây giờ mẹ con các người cũng phải bị bọn tôi đánh. Chồng bà đâu? Sao lại đi trốn rồi?”

Vương Ma Tử nói.

“Mẹ, mẹ thấy sao rồi?”

Con gái Từ Khang An là Từ An Kỳ bật khóc chạy đến cạnh mẹ mình, vội vàng lấy khăn ngăn máu chảy.

“Ồ, em gái này trông ngon nhỉ, hay là em ngủ với anh đây một đêm, anh sẽ không động đến mấy thiết bị máy móc này nữa”.

Vương Ma Tử đã thèm muốn Từ An Kỳ từ lâu.

“Cút đi! Tôi đã báo cảnh sát, các anh sắp phải ăn cơm tù rồi!”

Từ An Kỳ tức giận đáp.

“Không sao, thế trước khi vào đó chẳng phải anh nên sảng khoái một chút sao”.

Vương Ma Tử nói như thế, mấy người khác lập tức như tiêm phải thuốc kích thích nhìn chằm chằm vào Từ An Kỳ với ánh mắt dâm dục thèm khát.

Dù sao chúng cũng làm việc cho người khác, nếu làm ra chuyện gì quá đáng thì cũng có người ở phía sau giúp đỡ chống lưng.

Vài tên lần lượt nhào đến chỗ Từ An Kỳ, thậm chí còn không bỏ qua cho mẹ của Từ An Kỳ, chúng ấn hai tay cô ta xuống đất.

Lại có mấy người nữa đè chặt hai chân cô ta, xé rách quần áo trên người cô ta ra hệt như một lũ đã mất hết nhân tính.

“A! Đừng mà!”

Từ An Kỳ vùng vẫy nhưng cô ta chỉ là một cô gái bình thường, sức cô ta sao có thể so được với mấy gã đàn ông trưởng thành.

Chẳng bao lâu sau, quần áo trên người ít dần đi, Từ An Kỳ cảm thấy tuyệt vọng.

“Hê hê, đây chính là kết cục của việc tranh giành mối làm ăn với bọn tôi. Tôi nói cho các người biết, đắc tội với ông chủ bọn này thì các người đều không có kết cục tốt đâu!”

Vương Ma Tử xấc xược bật cười, còn cầm máy quay phim định quay lại cảnh này, đến lúc đó còn có thể lấy video này ra để kiếm một số tiền lớn.

“Đừng quay… đừng quay mà!”

Từ An Kỳ gào lên, nhưng cô ta càng gào thì lại càng kích thích dục vọng của chúng.

“Dừng tay lại hết cho tôi!”

Vào lúc mấu chốt, Từ Khang An bỗng chạy đến lớn giọng hét lên. Những người khác lập tức dừng lại nhìn về phía ông ta.

“Từ Khang An? Ôi trời, lá gan nào khiến ông dám lên đây thế? Mấy anh em ở dưới đâu? Sao không ai báo một tiếng hết thế?”

Vương Ma Tử khó hiểu nhìn cánh cửa đằng sau Từ Khang An nhưng chỉ nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước ra từ phía sau Từ Khang An.

Khi Tiêu Chính Văn xuất hiện, không khí xung quanh dường như đóng băng, khoảnh khắc đó trong mắt anh hiện lên lửa giận và sát khí.

“Đám đàn em của mày đã bị tao đánh gục rồi”.

Tiêu Chính Văn nói.

“Cái gì? Sao có thể chứ?”

Vương Ma Tử không dám tin nói.

Đàn em dưới trướng của Vương Ma Tử đều là mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, rất giỏi đánh đấm, thậm chí một chọi mười.

“Thật không ngờ bọn mày lại ra tay với phụ nữ”.

Tiêu Chính Văn chậm rãi bước đến, cũng siết chặt nắm đấm.

Mấy năm trở lại đây, chính phủ thường xuyên thanh lọc những hành vi đen tối, xấu xa, vốn tưởng dù có các thế lực ngầm cũng không dám ngông cuồng như thế.

Không ngờ đám người Vương Ma Tử này lại dám ngông nghênh xông vào công ty của Từ Khang An, không chỉ đập phá thiết bị mà thậm chí còn uy hiếp người nhà đối phương, muốn làm nhục phụ nữ.

“Bọn tao làm gì thì liên quan mẹ gì đến mày? Từ Khang An, lẽ nào ông mời một tên biết đánh nhau đến sao?”

Vương Ma Tử hơi hiếu kỳ nhìn Tiêu Chính Văn.

Thầm nghĩ bên mình nhiều người như thế, dù Tiêu Chính Văn có đánh giỏi cỡ nào cũng chỉ có một mình thôi.

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã giải quyết hết mấy tên đàn em bên ngoài nhưng đám đàn em này của mình mới là giỏi nhất, đánh với Tiêu Chính Văn không thể nào thua được nên hắn tự tin hẳn.

“Xông lên hết đánh hắn cho tao! Đánh cho hắn tàn phế trước, sau đó trói Từ Khang An lại, tao muốn để ông ta tận mắt nhìn thấy cảnh vợ và con gái mình bị chúng ta đè xuống làm nhục!”

Vương Ma Tử ra lệnh, ngay lập tức cả một đám buông Từ An Kỳ và vợ Từ Khang An ra, sau đó nhặt gậy sắt dưới đất lên lao về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn giơ một nắm đấm lên đánh bay một tên côn đồ lao đến đầu tiên sau đó nhấc chân đá văng một tên khác.

Hai tên côn đồ thoáng chốc bị đánh văng ra xa như diều đứt dây, ngã xuống đất cúi đầu nôn ra một ngụm máu lớn.

Cảnh tượng này khiến Vương Ma Tử và mấy người khác đều khiếp sợ, không ngờ Tiêu Chính Văn lại đáng sợ đến thế, chỉ tấn công một đòn đã đánh chúng sống dở chết dở.

“Bọn mày đều lên hết đi”.

Tiêu Chính Văn ngước mắt lên nhìn đám côn đồ xung quanh, còn chúng lại không dám bước lên trước một bước sợ sẽ bị đánh giống đồng bọn.

“Bọn mày không dám lên sao? Vậy để tao”.

Tiêu Chính Văn nhìn chúng không dám lao đến thì nhoáng một cái tiến đến chỗ đám người đó.

Anh hệt như mãnh hổ xông vào giữa bầy dê, đánh bọn chúng tan tác.

Không đến nửa phút, tất cả đàn em của Vương Ma Tử đều nằm la liệt dưới đất, trên người đầy vết thương.

“Mẹ kiếp, người này sao lại đáng sợ đến thế!”

Lúc này Vương Ma Tử đâu còn suy nghĩ quan tâm đến đàn em của mình, hắn nhấc chân muốn tháo chạy.

Tiêu Chính Văn nhặt hòn đá lên rồi ném thẳng vào chân Vương Ma Tử.

Vương Ma Tử chỉ nghe thấy xương chân của mình vang lên tiếng đứt gãy, cả người ngã nhào xuống đất.

“Mẹ ơi, người này là quái vậy sao? Trời ạ! Xin anh tha cho tôi, tôi sai rồi”.

Vương Ma Tử định bò về phía trước nhưng bò một lúc mới nhận ra Tiêu Chính Văn đã đi đến trước mặt hắn, bị sức mạnh đáng sợ của Tiêu Chính Văn đè ép khiến hắn chỉ đành liên tục xin tha.

Tiêu Chính Văn nhấc chân đạp lên đầu hắn.

Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ cần dùng sức một chút là có thể đạp nát đầu Vương Ma Tử này dễ dàng.

Vương Ma Tử dường như cũng biết điều này, chỉ đành run lẩy bẩy quỳ dưới đất cầu xin tha.

Cách trừng trị bạo lực và đáng sợ này, ngay cả Từ Khang An và Từ An Kỳ nhìn thấy cũng phải ngây người.

Dùng bạo lực trị bạo lực, đây là cách giải quyết nhanh nhất nhưng cũng là cách tàn nhẫn nhất.

Nếu là bình thường Từ Khang An tuyệt đối sẽ không trừng trị đối phương bằng cách này, nhưng bây giờ thấy Vương Ma Tử thường dùng quyền thế để chèn ép mình dưới chân, ông ta chỉ cảm thấy sảng khoái, cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi báo được thù.

Từ An Kỳ không kiềm chế được giơ tay xoa trái tim mình, cô ta nhìn thấy vẻ đẹp trai ngời ngời lúc Tiêu Chính Văn đứng ra bảo vệ mình.

Người đàn ông trước mặt hệt như một chiến thần không ai có thể địch lại được. Chỉ cần anh đứng trong đám đông thì có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn.

“Đẹp trai quá… Tiếc là anh ấy là anh rể của mình…”

Vừa nghĩ đến vấn đề này, Từ An Kỳ không khỏi cảm thấy mất mát, cũng bắt đầu thấy hơi ghen tị.

“Trước tiên nên gọi xe cấp cứu đến đưa người bị thương đi bệnh viện”.

Tiêu Chính Văn để ý thấy lúc này đầu vợ của Từ Khang An chảy rất nhiều máu, nếu không xử lý kịp thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Từ Khang An cũng vừa hoàn hồn lại lập tức gọi điện cho xe cấp cứu.

“Nói đi, người sai bảo bọn mày là ai, dẫn tao đi gặp người đó. Hôm nay tao phải giải quyết dứt điểm chuyện này”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Là…ông chủ tập đoàn Vân Phi, là ông ta thuê bọn tôi, ông ta cho bọn tôi rất nhiều tiền bảo bọn tôi quấy rối nhà máy của Từ Khang An, nếu có thể khiến ông ta đóng cửa hoặc chuyển đi thì sẽ cho bọn tôi nhiều tiền hơn”.

Vương Ma Tử nói ra hết toàn bộ những gì mình biết.

“Tập đoàn Vân Phi? Hóa ra người đứng đằng sau chuyện này là chúng, đúng là chết tiệt!”

Từ Khang An nghe đến tên tập đoàn thì lập tức nổi giận.

“Vậy thì vừa hay, mày gọi điện nói với chúng, mày đã trói hết cả nhà Từ Khang An lại rồi, giờ bảo chúng đến nghiệm thu”.

Tiêu Chính Văn lục tìm điện thoại trên người Vương Ma Tử rồi ném sang cho hắn.
Chương 1001: Đằng sau là nhà họ Viên

Vương Ma Tử đâu dám không nghe, vội vàng cầm điện thoại lên tìm số của ông chủ Tiền của tập đoàn Vân Phi, rồi gọi cho ông ta.

“Alo, ông chủ Tiền, bây giờ tôi đã bắt cả nhà Từ Khang An, cũng đập vỡ đồ của bọn họ rồi, bọn họ nói ngày mai sẽ cút khỏi đây, ông có muốn đến đây xem không?”

Vương Ma Tử nói.

“Được! Cậu làm tốt lắm, số tiền còn lại sẽ được trả nhanh thôi!”

Ông chủ Tiền ở đầu bên kia điện thoại cực kì vui mừng.

Vốn dĩ công ty của Từ Khang An ảnh hưởng tới kế sinh nhai của ông ta, khiến ông ta không vui mấy ngày liền, giờ tốn một khoản tiền cho người đuổi bọn họ đi, tất nhiên ông ta phải tới nhìn bọn họ lần cuối.

Nghĩ tới đây, ông chủ Tiền vội dẫn theo vài tên vệ sĩ, lái xe đi thẳng tới công ty của Từ Khang An.

Đi vào bên trong, ông ta thấy Từ Khang An đã bị trói lại, còn Vương Ma Tử lại khập khiễng bước tới, mấy anh em bên cạnh hắn cũng bị thương, thất tha thất thểu đi ra ngoài.

“Cậu làm sao vậy?”

Ông chủ Tiền hỏi.

“Không sao… chúng tôi vừa đánh nhau một trận với người ta”, Vương Ma Tử đáp.

Ông chủ Tiền gật đầu, không nghi ngờ lời nói của Vương Ma Tử, dù sao trong ấn tượng của ông ta, đám người Vương Ma Tử này là một đám côn đồ, thường xuyên đi đánh nhau cũng chẳng lạ.

Ông chủ Tiền kiêu ngạo bước tới trước mặt Từ Khang An, hài lòng nở nụ cười.

“Không ngờ tôi cho người đến đối phó các ông đúng không?”, ông chủ Tiền hỏi.

“Khốn kiếp! Tôi đúng là không ngờ ông lại thuê người để đối phó với chúng tôi!”

“Ông là đồ lòng lang dạ sói, lúc trước công ty ông xảy ra vấn đề tài chính, công ty chúng tôi đã cho các ông mượn một khoản tiền các ông mới vượt qua được giai đoạn khó khăn, không ngờ các ông lại đối xử với chúng tôi như vậy!”

Từ Khang An đã rất tức giận khi nghe nói tất cả là do tập đoàn Vân Phi làm ra, bởi vì ngày trước ông ta từng có ơn giúp ông chủ Tiền, không ngờ ông chủ Tiền này lại lấy oán báo ơn.

“Hết cách, công ty các ông phát triển quá nhanh, nếu không đối phó với các ông thì e là sau này không ai có thể ngăn cản sự phát triển của các ông được nữa”.

Ông chủ Tiền nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Hơn nữa, nếu công ty của ông mà sụp đổ, thì số tiền mà tôi nợ ông không cần thiết phải trả nữa, kế hoạch một mũi tên trúng hai đích này với tôi, chỉ có lợi không có hại”.

“Từ Khang An, ông quá tốt bụng, quá tin người, ông muốn coi chúng ta là đồng minh, nhưng tôi chưa từng coi ông là bạn”.

Ông chủ Tiền đắc ý đi đến trước mặt Từ Khang An.

“Đã rơi vào tay tôi, chỉ có thể nói là do ông không gặp may, ông yên tâm, tôi không định giết ông đâu, tôi không muốn liên quan đến mạng người, chỉ cần ngày mai ông tuyên bố phá sản, tôi sẽ bỏ qua cho ông…”

“Đúng rồi, không phải cậu nói đã bắt cả nhà ông ta lại rồi à? Ông ta còn có vợ và đứa con gái nữa mà đúng không?”

Bây giờ ông chủ Tiền mới sực nhớ, mọi việc hình như không giống với những gì mà Vương Ma Tử đã nói.

Từ Khang An chợt đứng dậy cởi bỏ dây thừng, kéo cổ áo ông chủ Tiền lại.

“Cái tên lòng lang dạ sói khốn kiếp nhà ông, ngày trước lẽ ra ra không nên xưng anh em với ông!”

Từ Khang An thấy mình bị phản bội, tức giận đấm một cú lên mặt ông chủ Tiền.

“Ối… Ông dám đánh tôi, đây đều là người của tôi, ông lại dám đánh tôi hả? Vương Ma Tử, mau bảo anh em của cậu đánh gãy tay ông ta đi!”

Ông chủ Tiền bị đánh không ngừng lùi lại, hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của Vương Ma Tử.

Vương Ma Tử bước tới, nhưng lại đánh vào bụng ông chủ Tiền, ông ta bị đánh khuỵu người xuống.

“Cậu làm gì thế? Chẳng lẽ cậu không muốn tiền nữa à? Cậu đánh nhầm người rồi, đánh ông ta mới đúng!”

Ông chủ Tiền bị đánh chảy cả nước mắt.

Vương Ma Tử lại đấm một cú nữa lên mặt ông chủ Tiền, khiến ông ta choáng váng ngã phịch xuống đất.

“Chúng mày làm phản! Vệ sĩ đâu, mau khống chế bọn chúng lại!”

Ông chủ Tiền hét ầm lên, đám vệ sĩ mới sực tỉnh.

Nhưng đám đàn em Vương Ma Tử đã chuẩn bị sẵn, những tên vệ sĩ vừa hành động lập tức bị đám côn đồ bao vây, bọn chúng rất nhanh đã bị đánh ngã lăn xuống đất.

Vào đúng lúc này, Tiêu Chính Văn bước ra, Vương Ma Tử và những người khác cung kính đứng bên cạnh, nhường đường cho anh.

Từ An Kỳ cũng đi đằng sau Tiêu Chính Văn, cô ta nhìn bóng lưng của anh, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ông chủ Tiền thấy Tiêu Chính Văn liền nghi ngờ hỏi: “Mày là ai?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tôi là ai không quan trọng, nhưng ông hãy nhớ, hôm nay tôi tới chỉ để cảnh cáo ông một câu”.

Tiêu Chính Văn đi tới trước mặt ông chủ Tiền, bóp cổ ông ta rồi nhấc lên cao.

Sức lực của ông chủ Tiền hoàn toàn không thể thoát được khỏi cánh tay của Tiêu Chính Văn, chỉ có thể vung loạn xạ trên không trung, dần dần mất hết oxy để thở.

“Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau ông dám động tới bọn họ, tôi sẽ bóp chết ông như bóp chết một con kiến!”

Tiêu Chính Văn chậm rãi nói lời cảnh cáo, đồng thời sức lực trên tay lại tăng thêm một chút.

Ông chủ Tiền bị bóp cổ đến trợn trắng mắt, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng bị ép ra ngoài.

Lúc này, ông ta đã cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là cái chết.

Người đàn ông trước mắt là thần chết có thể cướp đi tính mạng ông ta bất cứ lúc nào!

Tính mạng của ông ta nằm trong tay đối phương, chỉ cần không hài lòng là có thể đoạt lấy tính mạng ông ta một cách dễ dàng.

Tiêu Chính Văn nói xong, thả lỏng tay, ném ông ta xuống đất.

Ông chủ Tiền ngã dưới đất, một lúc sau mới trở lại bình thường, cảm thấy linh hồn ông ta như đã mất.

“Tất cả những thiết bị hư hại trong hôm nay…”

Tiêu Chính Văn chỉ tay về những thiết bị sau lưng.

“Tôi đền, tôi đền! Tôi đền gấp đôi!”

Ông chủ Tiền chủ động móc ví tiền mình ra.

“Không chỉ đền, mà còn phải sửa sang lại nơi đây lần nữa”, Tiêu Chính Văn nói.

“Vâng vâng… Tôi bằng lòng phụ trách hết, tôi dùng tính mạng tôi để đảm bảo”.

Ông chủ Tiền sợ hãi không dám nói nhiều hơn một chữ không với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn hờ hững nói: “Mau cút hết đi”.

Nghe xong, tất cả mọi người như được ban ơn liền bò dậy chạy ra ngoài, ngay cả Vương Ma Tử cũng đưa anh em của hắn đi theo.

Ra khỏi công ty, Vương Ma Tử mới lên tiếng: “Người này quá đáng sợ, không biết từ đâu tới, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn”.

“Đám anh em của cậu cũng bị hắn đánh à?”

Bây giờ ông chủ Tiền mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Nói thừa, vì chút tiền của ông mà đám anh em chúng tôi suýt nữa đã toi mạng!”

Vương Ma Tử bất mãn nói.

“Tôi nói cho ông biết, sát khí trên người đàn ông đó rất lớn, chắc chắn là đã kết liễu vài mạng người rồi! Hôm nay hắn tha cho chúng ta, chẳng qua là do hắn có lòng tốt, nếu dám làm phiền bọn họ nữa thì chúng ta không còn sống mà về đâu!”

Giờ nhớ lại, Vương Ma Tử và đám anh em đều cảm thấy sợ hãi.

Nhưng ông chủ Tiền lại sa sầm mặt mày, quay đầu liếc mắt nhìn rồi nói: “Hừ! Dám đắc tội với Tiền Thế Long tao, sẽ không ai có kết cục tốt đâu! Tao không tin tao không đánh chết được bọn chúng!”

Dứt lời, Tiền Thế Long lập tức gọi đến một số điện thoại: “Điều tra một người cho tôi! Tôi phải có tất cả tài liệu về hắn! Ngoài ra, liên lạc với một tổ chức sát thủ! Năm triệu tệ, giết một người!”

Cúp điện thoại, sắc mặt Tiền Thế Long liền trở nên u ám!

Ở Bạch Thành, dám động vào Tiền Thế Long là tự tìm đến cái chết!

Cũng không nhìn xem sau lưng Tiền Thế Long ông ta là ai!

Đó là nhà họ Viên, một gia tộc lánh đời của Hoa Quốc!

Vừa nghĩ tới nhà họ Viên, Tiền Thế Long hơi cau mày, sau đó gọi cho một số khác, cực kì lễ phép nói: “Gia chủ Viên, chào ông, là tôi, Tiền Thế Long…”
Chương 1002: Cuộc họp bí mật của nhà họ Viên

Đầu dây bên kia, Viên Sùng Long khẽ nhíu mày, nói: “Tiền Thế Long? Có chuyện gì?”

“Gia chủ Viên, là thế này, việc ông bảo tôi làm đã xong xuôi cả rồi. Thế nhưng đối phương tìm được một cậu thanh niên rất lợi hại, đã đánh tôi và người do tôi sắp xếp một trận… thậm chí còn uy hiếp tôi…”

Tiền Thế Long nói với vẻ mặt vô cùng ấm ức.

Mà đầu dây bên này, Viên Sùng Long cười lạnh lùng, nói: “Có phải đối phương tên là Tiêu Chính Văn không?”

“Tiêu Chính Văn? Hình như đúng là cái tên này… Gia chủ Viên, ông biết thằng ranh đó sao?”

Tiền Thế Long ngơ ngác, không ngờ Viên Sùng Long lại quen biết.

“Được, tôi đã biết rồi. Chuyện này không còn bất cứ quan hệ gì với ông nữa, tôi sẽ xử lý nốt chuyện còn lại”.

Viên Sùng Long lạnh lùng nói, sau đó cúp điện thoại luôn.

Tiền Thế Long nhíu mày, nhìn điện thoại đã ngắt máy, vẻ mặt ngày càng trở nên u ám.

Chuyện này là sao chứ?

Viên Sùng Long bảo mình cố ý nhắm vào cả nhà Từ Khang An, bây giờ lại không cho mình can dự vào chuyện này nữa, vậy thì cục tức này của mình biết trút đi đâu đây?

Càng nghĩ, Tiền Thế Long càng cảm thấy không thoải mái!

Ông ta dứt khoát bấm số điện thoại khi trước, lạnh lùng nói: “Tăng lên mười triệu tệ! Tôi muốn sắp xếp sát thủ ngay lập tức!”



Cùng lúc này.

Sơn trang nhà họ Viên.

Sau khi Viên Sùng Long cúp điện thoại của Tiền Thế Long thì ngồi lên vị trí gia chủ, khuôn mặt đanh lại, nhíu chặt mày, dường như đang suy xét điều gì đó.

Trong phòng khách còn có một số nhân viên cốt cán của nhà họ Viên.

“Gia chủ, chuyện gì mà lại khiến cho sắc mặt của ông khó coi như vậy?”

Một người trong số đó lên tiếng hỏi.

“Đúng thế gia chủ, ông nói ra đi, chúng ta cùng nhau bàn luận”, một người khác hùa theo.

Viên Sùng Long hít sâu vào một hơi, nói: “Tiêu Chính Văn trở về rồi”.

“Tiêu Chính Văn, không phải người ta đồn rằng hắn đã chết trong trận chiến ở Bắc Lương rồi hay sao?”

Lúc này, không ít người nhà họ Viên đều tỏ ra kinh ngạc.

Viên Sùng Long cười khẩy, nói: “Những lời này do Thiên Tử Các dùng để tung hoả mù với các thế lực bên ngoài biên giới, vậy mà mấy người cũng tin à? Nếu như Tiêu Chính Văn thật sự chết ở Bắc Lương thì Thiên Tử Các và quân đội Hoa Quốc đã đại loạn từ lâu rồi!”

Nghe vậy, không ít người nhà họ Viên đều im lặng gật đầu, dường như đang ngầm đồng tình với câu nói này của Viên Sùng Long.

“Vậy thì gia chủ, lời hẹn chiến mà cụ tổ đặt ra sau ba tháng nữa với Tiêu Chính Văn, ông xem có cần chuẩn bị trước không?”

Có người lên tiếng hỏi.

Viên Sùng Long trầm ngâm một lúc, nói: “Bắt buộc phải chuẩn bị! Lời hẹn chiến giữa cụ tổ và Tiêu Chính Văn là cơ hội tốt để cho nhà họ Viên chúng ta phát triển! Chỉ cần cụ tổ thắng Tiêu Chính Văn trong trận chiến này thì nhà họ Viên sẽ có thể vươn lên đứng đầu trong số bốn gia tộc lánh đời lớn của Hoa Quốc! Thậm chí còn có thể tận dụng cơ hội này để đòi lại Bắc Lương từ chỗ Thiên Tử!”

“Hơn nữa, trước khi cụ tổ bế quan đã nói rồi, trận chiến này bắt buộc phải đánh!”

“Thế nhưng gia chủ, tôi nghe người bên quân đội nói lúc Tiêu Chính Văn quyết chiến với Hán Vương ở Bắc Lương đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao rồi…Không thể xem thường được đâu”.

Một ông cụ của nhà họ Viên tỏ ra lo lắng.

Viên Sùng Long cười nhạt, nói: “Không sao hết! Lần này cụ tổ bế quan nhất định sẽ đột phá cảnh giới, đạt đến cảnh giới xưa nay chưa từng có! Dù Thiên Vương huyền cấp hai sao thì đã sao? Ở trước mặt cụ tổ thì cũng chỉ là tép riu mà thôi!”

Nghe thấy lời này, thành viên nhà họ Viên mới thở phào, mặt ai cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Gia chủ nói không sai, cụ tổ xuất quan rồi thì Tiêu Chính Văn có gì đáng sợ đâu?

Vua Bắc Lương?

Ha ha, hắn cũng chỉ có thể trở thành lịch sử, trở thành bàn đạp để nhà họ Viên tranh bá ở Hoa Quốc mà thôi!

Cuộc họp kết thúc.

Viên Sùng Long dẫn theo quản gia của mình đi tới nơi Viên Hỗn Thiên bế quan.

Nơi bế quan này chính là một nhà thờ tổ nằm ở ngọn núi phía sau sơn trang nhà họ Viên.

Nhà thờ tổ vô cùng rộng lớn, nguy nga lộng lẫy giống như Hoàng Cung!

Viên Sùng Long cung kính đứng trước cửa nhà thờ tổ, quỳ lên trên đệm cói màu vàng, khom lưng cúi đầu, vô cùng cung kính hô vào bên trong nhà thờ tổ: “Cụ tổ, Sùng Long có chuyện muốn hồi báo”.

Một lúc sau, bên trong nhà thờ tổ mới vang lên giọng nói trầm thấp của Viên Hỗn Thiên: “Chuyện quan trọng gì mà cần phải làm phiền tới việc bế quan của tôi?”

Lúc nghe thấy câu nói này, Viên Sùng Long cảm nhận được rất rõ sự bất mãn và lửa giận trong giọng nói của Viên Hỗn Thiên!

Bởi thế, Viên Sùng Long vội vàng quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Cụ tổ, Tiêu Chính Văn không chết trong trận chiến ở Bắc Lương và đã bí mật trở về Giang Trung rồi. Hơn nữa theo như thông tin mà tai mắt trong quân đội của chúng ta gửi về thì thực lực hiện giờ của Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao!”

Vừa nói ra câu này, bên trong nhà thờ tổ chợt trở nên tĩnh lặng.

Sau chốc lát, giọng nói trầm khàn của Viên Hỗn Thiên mới bắt đầu vang lên: “Thiên Vương huyền cấp hai sao? Hơn một tháng trước hắn mới là Bán Bộ Thiên Vương, thật không ngờ trong một tháng này lại tiến bộ thần tốc như thế! Quả nhiên huyết mạch của nhà họ Tiêu vẫn là số một trong thiên hạ! Chắc chắn không thể giữ lại người này! Ngày mà cụ tổ tôi xuất quan sẽ chính là ngày chết của Tiêu Chính Văn!”

Câu nói này quá mức bá đạo!

Viên Sùng Long cũng vội vàng gật đầu hưởng ứng: “Đúng đúng đúng, ngày mà cụ tổ xuất quan cũng chính là ngày mà Tiêu Chính Văn phải chết! Người nhà họ Viên chờ ngày cụ tổ xuất quan!”

“Ừ, không còn chuyện gì khác nữa thì quay về đi”.

Viên Hỗn Thiên lạnh lùng nói.

Viên Sùng Long vội vàng chắp tay, khom lưng chín mươi độ, đứng lên từ trên mặt đất, lùi từng bước ra khỏi nhà thờ tổ.



Quay trở về Giang Trung.

Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi Bạch Thành thì đi thẳng về biệt thự.

Mà lúc này, bên trong biệt thự, Từ Phân đang đợi Tiêu Chính Văn trở về với vẻ mặt vô cùng nhiệt tình.

“Ôi chao, ôi chao, con rể tốt của mẹ, cuối cùng thì con cũng trở về, sao rồi, giải quyết xong chuyện bên phía em trai của mẹ chưa?”

Từ Phân nhiệt tình chào đón, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn bà ta, lặng lẽ gật đầu nói: “Giải quyết xong rồi”.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi”.

Từ Phân rất kích động, nói: “Lần này may mà nhờ có con, nếu không có con thì đúng là chẳng biết phải giải quyết thế nào nữa”.

Tiêu Chính Văn ngồi xuống, uống một ngụm trà, điềm nhiên nói: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì con đi đón Na Na trước đây”.

Từ Phân nghe vậy thì vội vàng nói: “Ôi chao, con rể, đừng vội, đừng vội, còn chuyện, vẫn còn một chút chuyện nhỏ”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

Từ Phân vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chính Văn, rót trà rồi còn lấy thêm cả đồ ăn nhẹ cho anh, chần chừ mãi mới chịu lên tiếng: “Chuyện là, con rể à, hiện giờ con và Vy Nhan gây dựng được một công ty lớn mạnh như thế, mẹ, bố và cả Khương Thần cả ngày rảnh rỗi ở trong nhà không có chuyện gì làm. Vậy nên ba người bọn mẹ đã cùng nhau bàn bạc, cũng muốn mở một công ty…”

“Mở công ty?”

Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn Từ Phân.

Từ Phân vội vàng cười nói: “Đúng, mở một công ty nhỏ, buôn bán các loại dược liệu, không phải tập đoàn Vy Nhan làm về y dược hay sao, dù gì chúng ta cũng là người một nhà, sau này chuyện bán sỉ một số loại dược liệu của tập đoàn Vy Nhan cứ giao cho công ty của mẹ làm, thế nào?”

Tiêu Chính Văn trầm mặt, cau chặt mày, trầm tư một lúc lâu.

Thấy Tiêu Chính Văn do dự, Từ Phân vội vàng nói: “Ôi chao, con rể tốt, con còn do dự gì nữa chứ? Chúng ta đều là người một nhà cả mà! Không phải có câu tục ngữ nói rằng phù sa không chảy ruộng ngoài đó sao! Thà con để cho bọn mẹ làm còn hơn là đi hợp tác với các công ty khác, cũng có thể tiết kiệm không ít chi phí cho công ty không phải à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom