• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 896-898

Câu nói của Đồng Chấn Hải khiến Ngô Long Dũng sửng sốt.

Sau đó ông ta nhìn chằm chằm Đồng Chấn Hải, bật cười nói: “Đồng Chấn Hải, ông đang nói chuyện với tôi đấy à? Ông muốn tôi rút hết binh lính bên ngoài về ư? Ông đang nói chuyện với tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Nam Thục đấy!”

Ngô Long Dũng cực kỳ phẫn nộ!

Ông ta là tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, thế mà lại sợ một tên từ bên ngoài đến hả?

Đồng Chấn Hải nhíu mày nói: “Tổng tư lệnh Ngô, tôi không đùa với ông, ông không thể động vào người này được đâu. Hễ mà ông ra tay thì cả Nam Thục, thậm chí là cả Thục Đại đều sẽ chấn động”.

Nghe ông ta nói thế, Ngô Long Dũng tức giận, lạnh lùng nói: “Vậy à? Thế hôm nay tôi cứ muốn ra tay với hắn đấy, làm sao nào?”



Sắc mặt Đồng Chấn Hải trở nên kinh hãi nhìn Tiêu Chính Văn đằng sau mình: “Cậu Tiêu, để tôi giải quyết”.

Tiêu Chính Văn không quá tin tưởng nhìn Đồng Chấn Hải, anh hỏi: “Ông có thể giải quyết được sao?”

Đồng Chấn Hải gật đầu: “Tôi thử xem”.

Sau đó ông ta đến cạnh Ngô Long Dũng, nhỏ giọng nói: “Tổng tư lệnh Ngô, ông thật sự nên suy xét đến thân phận của người này, không thể động đến cậu ta được đâu”.

Ngô Long Dũng tức giận quát: “Hắn có thể có thân phận gì chứ?”

Đồng Chấn Hải nói: “Bắc Lương”.

Hai chữ đơn giản nhưng lại khiến Ngô Long Dũng run rẩy, ánh mắt lóe lên chấn động.

Bắc Lương?

Hắn đến từ Bắc Lương ư?

Trong thoáng chốc, Ngô Long Dũng hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại: “Cậu đến từ Bắc Lương à?”

Tiêu Chính Văn thờ ơ gật đầu: “Phải”.

Lúc này Ngô Long Dũng không nói gì.

Uy danh của Bắc Lương nổi tiếng cả Hoa Quốc.

Nhất là chuyện tổng tư lệnh Sở chỉ huy tiền nhiệm bị bắn chết là chuyện mà ai ai ở Thục Địa cũng biết.

Lúc này không chỉ Ngô Long Dũng choáng váng mà những người nhà họ Sư và Liễu Thanh ở bên cạnh cũng sửng sốt.

Tiêu Chính Văn ở trước mặt lại đến từ Bắc Lương…

Ngay lúc mọi người nghĩ Ngô Long Dũng sẽ tạm buông tha cho Tiêu Chính Văn thì ông ta bỗng nói: “Bắc Lương thì đã làm sao. Nơi này là Nam Thục, là đất của nhà họ Ngô tôi, một binh lính Bắc Lương nhỏ nhoi mà cũng dám giở trò ngang ngược ở Nam Thục. Dù là vua Bắc Lương đến cũng phải làm việc theo quy tắc của Nam Thục, quy tắc của nhà họ Ngô. Hôm nay Ngô Long Dũng tôi nhất định phải giết hắn để báo thù cho con trai tôi”.

Cùng với tiếng hô lớn, binh lính bên cạnh Ngô Long Dũng đều giơ súng lên.

Lần này khiến Đồng Chấn Hải vội vã hét lớn: “Tổng tư lệnh Ngô, không được! Không được! Thân phận của cậu Tiêu không đơn giản chỉ là một binh lính Bắc Lương thôi đâu”.

Nghe thế, Ngô Long Dũng trợn mắt nhìn Đồng Chấn Hải quát: “Dù hắn có địa vị ở Bắc Lương thì thế nào? Tôi phải giết hắn, ai dám cản?”

“Tôi dám!”

Bỗng một giọng nói vang lên ngoài cửa nhà họ Sư.

Mọi người đều nhìn về hướng phát ra giọng nói thì thấy một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, cũng mặc quân phục màu xanh đen, trên vai gắn hai ngôi sao màu vàng bước vào.

Người đến không ai khác chính là tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Tây Thục – Lý Cao Thành.

Ông ta bước vào lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng nói: “Tổng tư lệnh Ngô, ông không thể động vào người này, tôi nói chắc đấy”.



Ngay lập tức, bầu không khí trở nên rất căng thẳng.

Đồng Chấn Hải thấy Lý Cao Thành đến cũng thở phào, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cũng may đến kịp.

Nếu không ông ta thật sự không thể giải quyết được.

Ngô Long Dũng nhíu mày nhìn Lý Cao Thành trước mắt, sắc mặt rất khó coi, trầm giọng nói: “Tổng tư lệnh Lý, ông có ý gì đây? Nơi này là Nam Thục, không phải Tây Thục”.

Lý Cao Thành lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Ngô Long Dũng, đừng có mà hù tôi, Lý Cao Thành tôi không phải dễ bị hù đâu. Hơn nữa hôm nay tôi đến là để cứu ông, cứu nhà họ Ngô, cứu cả Nam Thục của ông”.

Ông ta vừa dứt lời, Ngô Long Dũng sầm mặt, nhíu chặt mày.

“Lý Cao Thành, ông có ý gì?”

Ngô Long Dũng lạnh lùng hỏi.

Lý Cao Thành cười khẩy nói: “Không có gì, cậu Tiêu không phải là người Ngô Long Dũng ông có thể động vào. Ai dám động vào cậu Tiêu xem như chống đối với Tây Thục tôi”.

Lời này rất có uy lực.

Ngô Long Dũng cũng sửng sốt, mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

“Lý Cao Thành, ông muốn đối đầu với Nam Thục tôi phải không?”

Ngô Long Dũng tức giận.

Ông ta không hiểu mình muốn ra tay với Tiêu Chính Văn sao lại khó đến thế.

Chẳng phải chỉ là người đến từ Bắc Lương thôi sao?

Lẽ nào đối phương còn có thân phận gì lớn lắm à?

“Chống đối? Không phải thế, chỉ là tôi đang lựa lời khuyên nhủ ông thôi. Tổng tư lệnh Ngô, hôm nay hễ ông dám động vào một sợi tóc của cậu ấy thì cả Nam Thục không ai là không bị rơi đầu, nhất là nhà họ Ngô ông đấy, chắc chắn sẽ biến mất khỏi đất Nam Thục”.

Lý Cao Thành lạnh lùng nói.

Lần này ông ta vội vã đến đây là vì mình đã nhận được tin liên quan đến thân phận của Tiêu Chính Văn.

Người này là sự tồn tại giống như trời đất.

Ai dám động vào chứ?

Bất kể là nhà họ Ngô ở Nam Thục hay cả Thục Địa mà động vào cậu ấy đều phải chôn cùng.

Nghe nói thế, Ngô Long Dũng hung tợn bật cười nói: “Tôi hiểu rồi, Lý Cao Thành, hóa ra mọi chuyện đều là âm mưu của ông. Cái gì mà Bắc Lương hay thân phận đều là giả cả. Cuối cùng Lý Cao Thành ông cũng lộ ra dã tâm của mình rồi. Có phải ông cố ý dựng chuyện này lên để dễ can thiệp vào quân khu Nam Thục không?”

Đến lúc này rồi, Ngô Long Dũng vẫn chưa nhìn rõ tình hình trước mắt.

Ngược lại ông ta cho rằng mọi chuyện đều do Tây Thục cố ý dựng nên để can dự vào Nam Thục.

Suy cho cùng giữa Tây Thục và Nam Thục có hiềm khích.

Nghe thế, Lý Cao Thành hơi sửng sốt, sau đó bất lực lắc đầu nói: “Ngô Long Dũng, tôi không thể không phục trí tưởng tượng của ông thật phong phú. Nhưng dù ông nghĩ thế nào thì ông cũng không thể động vào người này. Lúc này ba mươi nghìn binh lính canh gác của Tây Thục tôi đã đứng bên ngoài ranh giới Nam Thục rồi, hễ ông dám ra tay thì họ sẽ đánh vào Nam Thục”.

Nghe thế, Ngô
1626581819611.png

Rầm!

Mấy lời của Lý Cao Thành khiến sân nhà họ Sư như bùng nổ.

Vừa rồi ông ta nói gì?

Vua… Vua Bắc Lương?

Cậu Tiêu trước mặt này thế mà lại là vua Bắc Lương à?

Ngay lúc đó, Ngô Long Dũng ngây người, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt và sợ hãi.

Mấy binh lính giơ súng lên đứng đằng sau ông ta cũng kinh hãi trố mắt nhìn nhau, cũng dần bỏ súng xuống.



Chu Diệu Sinh, đám người nhà họ Sư và Liễu Thanh ở một bên cũng hoảng sợ.

Còn Đồng Chấn Hải cũng trợn to mắt, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Mẹ nó, ai mà ngờ cậu Tiêu này lại là nhân vật tầm cỡ đó chứ.

Vua Bắc Lương!

Nổi danh như cồn, uy danh ở Hoa Quốc, có tên tuổi cả trong và ngoài nước.

Lúc này Tiêu Chính Văn hời hợt nhìn Lý Cao Thành đang cung kính với anh, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng đã sững sờ đứng đó nói: “Tổng tư lệnh Ngô, lúc nãy ông nói muốn giết tôi để báo thù cho con trai ông đúng không?”

“Chuyện này…”

Ngô Long Dũng hoảng hốt, mặt đầy mồ hôi lạnh, cả người run rẩy không thôi.

Sao lại thế này?

Người trước mặt này lại là vua Bắc Lương?

Đây, đây là tai họa lớn rồi!

“Cậu là vua Bắc Lương thật à?”

Ngô Long Dũng lấy hết can đảm hỏi.

Câu này cũng khiến Lý Cao Thành nổi giận, chỉ vào Ngô Long Dũng mắng: “Ngô Long Dũng, ông đang nghi ngờ thân phận của vua Bắc Lương sao? Hay nói cách khác ông đang nghi ngờ tôi?”

Ngô Long Dũng sa sầm mặt mũi, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng không biết đang nghĩ cái gì.

Lúc này một phó tướng ở phía sau ông ta cũng bước nhanh đến trước mặt Ngô Long Dũng nhỏ giọng nói: “Tổng tư lệnh, bây giờ chúng ta phải làm sao? Đắc tội với vua Bắc Lương thì sẽ rơi vào tình thế không thể cứu vãn. Năm đó, tổng tư lệnh của Tây Thục bị bắn chết ngay trước mặt mọi người… Nếu bây giờ chúng ta phục tùng, hậu quả rất khó tưởng tượng, thậm chí nhà họ Ngô ở Nam Thục đều bị hủy diệt…”

Vốn dĩ Ngô Long Dũng còn có ý định quỳ xuống nhận tội nhưng lúc này nghe được mấy lời này của phó tướng, ông ta nhíu mày, lòng dấy lên cơn giận và nỗi căm hận.

Đúng thế!

Nếu bây giờ mình phục tùng hắn thì Nam Thục sẽ không còn nhà họ Ngô nữa.

Nghĩ đến đó, giữa hai hàng lông mày của Ngô Long Dũng hiện lên sát ý và tia sáng lạnh lùng.

Đúng thế!

Mình có ba mươi nghìn binh lính!

Mặc dù chỉ điều động được mười nghìn nhưng hai mươi nghìn khác có thể tập hợp bất cứ lúc nào.

Nơi này cách Bắc Lương quá xa, dù có khẩn cấp lên đường đến đây cũng phải mất ba bốn tiếng.

Trừ phi dùng đến cả máy móc vận chuyển mới có thể đến cấp tốc trong hàng nghìn cây số thế này.

Dĩ nhiên Tiêu Chính Văn cũng nhìn thấy ánh mắt này, anh nở nụ cười hời hợt nói: “Tổng tư lệnh Ngô, sao vậy, ông vẫn còn muốn giết tôi à?”

Nghe thế, Lý Cao Thành lo lắng, lập tức chỉ vào Ngô Long Dũng quát: “Họ Ngô kia, ông muốn làm gì? Nếu ông làm thế thật thì đang phản nước, tội chết và bị giết hết cả dòng họ đấy! Cả Thục Địa này sẽ rơi vào tình cảnh sóng gió hiểm nguy”.

Lý Cao Thành thật sự rất sợ.

Ánh mắt hiện giờ của Ngô Long Dũng này rất đáng sợ.

Chẳng lẽ ông ta muốn giết vua Bắc Lương thật sao?



Người này là chủ soái Bắc Lương đấy!

Một khi xảy ra chuyện gì thì cả Thục Địa đều không gánh nổi đâu.

Ba trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương là đội quân luôn giành phần thắng trước đại quân hàng triệu người của tám quốc gia.

Ngô Long Dũng cười khẩy: “Tổng tư lệnh Lý, ai biết hắn có phải là vua Bắc Lương thật hay không? Ở Nam Thục có ai từng gặp hắn chưa? Có khi hắn là người mà Lý Cao Thành ông tìm đến giả mạo thì sao?”

“Ông! Ngô Long Dũng, ông điên rồi? Ông có biết ông đang nói gì không?”

Lý Cao Thành nổi giận chỉ vào Ngô Long Dũng, mí mắt giật liên tục.

Ngô Long Dũng cười nói: “Tất nhiên tôi biết mình đang nói gì chứ. Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, Lý Cao Thành có mưu đồ tạo phản, tìm người giả mạo vua Bắc Lương với ý đồ đánh chiếm Nam Thục. Bây giờ tôi ra lệnh giết hết bọn chúng không chừa một ai!”

Câu nói vang vọng khắp sân nhà họ Sư.

Ngô Long Dũng điên rồi.

Mí mắt Lý Cao Thành giật liên tục, hoảng hốt nhìn Ngô Long Dũng nói: “Ngô Long Dũng, ông điên rồi! Cậu ấy là vua Bắc Lương thật, không phải giả mạo”.

Hét lên xong, Lý Cao Thành tức giận nhìn binh lính đang cầm súng xung quanh quát: “Các cậu muốn làm gì? Bỏ hết súng xuống cho tôi. Các người mới là người mưu đồ tạo phản đấy, giết vua Bắc Lương là tội chết tru di cửu tộc”.

Mấy binh lính Nam Thục đó bị Lý Cao Thành quát như thế, ai cũng hoảng sợ nhìn nhau.

Súng trong tay dần buông xuống.

Ngô Long Dũng thấy vậy lập tức rút súng từ thắt lưng ra rồi chĩa vào một binh lính vứt súng xuống trong đó nói: “Lâm trận bỏ chạy sẽ xử lý theo quân pháp là bị bắn chết”.

Binh lính đó vừa nghe thế lập tức quỳ xuống xin tha.

Nhưng Ngô Long Dũng đã bóp cò bắn chết binh lính đó.

Ngay lập tức, máu theo ngực anh ta nhuộm đỏ cả người.

Sau đó Ngô Long Dũng hét lên với binh sĩ bên cạnh và ngoài cửa: “Đây là Nam Thục, lệnh của ông đây chính là quân lệnh. Ai trong số các cậu dám buông súng xuống thì sẽ bị xử lý theo quân pháp”.

Dứt lời, Ngô Long Dũng giơ súng lên chĩa vào mấy người Tiêu Chính Văn và Lý Cao Thành: “Lý Cao Thành, tự ý bảo người giả mạo vua Bắc Lương, theo quân pháp quân đội Hoa Quốc thì sẽ bị bắn chết”.

Nghe thế, Lý Cao Thành hét lên: “Ngô Long Dũng! Ông dám! Bên ngoài Nam Thục là ba mươi nghìn binh lính Tây Thục của tôi, nếu ông dám ra tay thì người của tôi cũng lập tức xông vào”.

Ha ha ha!

Ngô Long Dũng bật cười nói: “Ông nghĩ ông có thời gian để ra lệnh sao? Giờ tôi giết ông rồi nói ông bị tên này giết, mấy binh lính Tây Thục bên ngoài sẽ nghe lời tôi hay là nghe theo cái xác chết của ông?”

Lạch cạch!

Lý Cao Thành hoảng sợ.

Nếu Ngô Long Dũng làm vậy thật thì không ai dám chắc được đâu.

Lý Cao Thành nhìn Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói: “Chủ soái Tiêu, giờ chúng ta phải làm sao?”

Tiêu Chính Văn vẫn bình thản nhìn Ngô Long Dũng đang cầm súng chĩa về phía mình, lạnh lùng nói: “Trước đây người nào chĩa súng vào tôi không phải chết thì cũng bị tàn phế. Ngô Long Dũng, nể tình ông là tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục nên tôi có thể tha cho ông một con đường sống. Bây giờ lập tức bảo binh lính của ông bỏ súng xuống, không được phản kháng, còn phải giao con dấu của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục ra, cả gia sản của nhà họ Ngô ở Nam Thục nữa, thế nào?”

Nghe anh nói điều kiện như thế, Ngô Long Dũng bật cười, cười điên cuồng không ngừng nghỉ.

“Này cậu, cậu đang hù dọa tôi đấy à? Cậu thế này mà có thể là vua Bắc Lương nổi danh ở Hoa Quốc được sao?”

Ngô Long Dũng cười nhạo.

Ông ta không tin, cũng không dám tin.

Vì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.

Tiêu Chính Văn gật đầu tỏ ý mình đã hiểu nói: “Nếu như thế thì nhà họ Ngô sẽ biến mất khỏi đất Nam Thục này”.

Dứt lời!

Một tiếng nổ vang vọng khắp bầu trời.

Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy trên bầu trời lúc này máy bay vận chuyển và máy bay chiến đấu che phủ hết cả bầu trời Nam Thục.

Mà trên những máy bay vận chuyển và máy bay chiến đấu có cờ của vua Bắc Lương.

Cờ Hắc Kim Long!
Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trên đầu.

Cả bầu trời đều là máy bay vận tải và máy bay chiến đấu bay phành phạch.

Ngay sau đó, từng binh lính được trang bị đầy đủ nhảy xuống khỏi máy bay vận tải bằng dây thừng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Khoảnh khắc đó, cả bầu trời đều là các binh lính mặc quân phục.

Lúc này người dân ở Nam Thục đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Vãi chưởng! Xảy ra chuyện gì thế? Đây là không quân à?”


“Này… ít nhất cũng phải là bảy, tám mươi nghìn người nhỉ?”

“Trời ạ, Nam Thục xảy ra chuyện gì thế? Sao tự dưng có nhiều lính không quân thế này?”

Người dân Nam Thục đứng ở đầu đường nhìn rất nhiều binh lính nhảy từ trên trời xuống.

Địa điểm những binh lính này đáp xuống rất rõ ràng.

Được chia thành bốn nhóm lần lượt là khu vực gần nhà họ Sư, Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, sơn trang nhà họ Ngô và Tổng Cục thanh tra Nam Thục.

Chưa đến năm phút mà lúc này cả Nam Thục đã bị một trăm nghìn không quân Bắc Lương khống chế.

Một đám sĩ quan ở Sở chỉ huy quân đội Nam Thục đều bị bao vây.

Những vệ sĩ mặc đồ vest lao ra ngoài ở sơn trang nhà họ Ngô cũng bị bắn chết.

Sau đó gần mười nghìn binh lính Bắc Lương nhanh chóng trấn áp được sơn trang nhà họ Ngô.

Lúc này ông hai nhà họ Ngô ở Tổng Cục thanh tra Nam Thục vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cửa văn phòng đã bị ai đó đạp mạnh vào.

Sau đó từng nhóm binh lính mặc quân phục tay cầm súng, đội mũ sắt xông vào khống chế hết đám người ông hai nhà họ Ngô.

Cùng lúc đó, trên một chiếc máy bay vận tải trong đó, Long Nhất mặc quân phục, đội mũ tướng, trên vai gắn ba ngôi sao vàng sáng lấp lánh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào sân nhà họ Sư bên dưới, sau đó anh ta bật người nhảy xuống.

Ầm!

Long Nhất nhảy xuống làm mặt đất xuất hiện thêm hai dấu chân.

Anh ta dẫn một tốp binh lính đánh hạ hết binh lính Nam Thục đứng chặn trước cửa. Sau đó xông vào trong sân trợn mắt nhìn Ngô Long Dũng đã há hốc mồm nãy giờ, nhanh chân bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn kính cẩn nói: “Mạt tướng dẫn một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương chiếm hết Nam Thục. Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, sơn trang nhà họ Ngô, Tổng Cục thanh tra Nam Thục và các công ty thuộc nhà họ Ngô đều đã bị khống chế. Chủ soái hãy ra chỉ thị bước tiếp theo”.

Nghe thế, Tiêu Chính Văn hời hợt gật đầu.

Mà Ngô Long Dũng đứng một bên đã hoàn toàn ngây người.

Cái gì?

Nam Thục bị khống chế?

Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, sơn trang nhà họ Ngô, Tổng Cục thanh tra Nam Thục và các các sản nghiệp đều đã bị khống chế?

Chuyện… chuyện này không thể nào!

Quá hoang đường!

Lúc này còn chưa đến mười phút mà cả Nam Thục đã bị người Bắc Lương khống chế?

Trước nay chưa từng thấy khả năng tác chiến này.

Lúc này Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng ngơ ngác nãy giờ, sau đó anh cất bước đi đến đạp vào ngực Ngô Long Dũng khiến ông ta bị đẩy ra xa bốn năm mét, đập người vào một đám binh lính. Ông ta ngã xuống đất, tay ôm ngực, nôn ra máu, một lúc lâu sau mới có thể bò dậy được.

“Ngô Long Dũng, bây giờ ông còn muốn giết tôi nữa hay không?”

Tiêu Chính Văn đứng đó lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng đang quỳ dưới đất, tay ôm ngực, liên tục nôn ra máu.

Lúc này Ngô Long Dũng sợ thật rồi, cả người đều run như cầy sấy.


Ông ta vội vã quỳ xuống nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ soái Tiêu tha mạng, mạt tướng không dám nữa. Xin chủ soái Tiêu rộng lượng tha cho tôi cũng như cho nhà họ Ngô một con đường sống. Chỉ cần chủ soái Tiêu giơ cao đánh khẽ, sau này nhà họ Ngô ở Nam Thục sẽ nghe theo mọi lời của chủ soái Tiêu. Ngô Long Dũng tôi thay mặt nhà họ Ngô cả đời này làm cánh tay trái của cậu”.

Dứt lời, Ngô Long Dũng dập đầu xuống.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng, sau đó anh bước đến một bước đạp lên đầu Ngô Long Dũng làm mặt ông ta áp sát xuống đất.

Sau đó anh tức giận nói: “Ngô Long Dũng, đắc tội với cấp trên, lợi dụng binh quyền, đã là tội chết. Mà nhà họ Ngô ông còn tuyên bố thẳng thừng đã nắm giữ huyết mạch kinh tế và quân khu của cả Nam Thục, chỉ riêng điều này thôi là không thể tha rồi”.

“Con trai ông bị tôi giết chết, đó là do hắn tự chuốc lấy. Cưỡng bức dân lành, làm vô số chuyện xấu, tự thành lập câu lạc bộ ngầm riêng, những chuyện này đủ để bắn chết hắn tám trăm lần”.

“Còn Ngô Long Dũng ông là tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Nam Thục nhưng không quản chặt con trai mình, ngược lại nuông chiều hắn hết mức, dung túng hắn khinh thường người khác, xem thường luật pháp. Mọi chuyện đều là tội của nhà họ Ngô ông”.

“Hôm nay tôi phải khiến nhà họ Ngô ông biến mất khỏi đất Nam Thục, ông có lời trăn trối nào không?”

Nghe anh nói thế, Ngô Long Dũng khiếp sợ run rẩy cả người.

Lúc này ông ta còn dám để lại lời trăn trối gì nữa đây.

“Chủ soái Tiêu, cầu xin cậu tha cho nhà họ Ngô… Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, cậu muốn giết muốn làm gì tôi cũng nghe theo cậu, chỉ xin cậu tha cho nhà họ Ngô…”

Ngô Long Dũng biết mình khó thoát khỏi đường chết nên liên tục cầu xin Tiêu Chính Văn.

Lúc này Lý Cao Thành cũng đi đến ghé sát vào tai Tiêu Chính Văn nói: “Chủ soái Tiêu, thứ cho tôi nói một câu, nhà họ Ngô rất quan trọng với Nam Thục, nếu phải hủy diệt nhà họ Ngô thật thì tình thế ở Nam Thục chắc chắn sẽ thay đổi. Thế nên mạt tướng đề nghị vẫn nên giữ nhà họ Ngô lại, tìm một gia tộc mới thay thế nhà họ Ngô rồi dần dần thu hồi lại quyền thế của nhà họ Ngô, hoàn thành quá trình chuyển giao suôn sẻ”.

Nghe ông ta nói vậy, Tiêu Chính Văn cau mày.

Suy nghĩ một lát rồi nói: “Ông nói không sai”.

Sau đó Tiêu Chính Văn hỏi Liễu Thanh và đám người nhà họ Sư: “Nhà họ Sư có đồng ý thay thế nhà họ Ngô trở thành người nắm quyền ở Nam Thục không?”

Nhà họ Sư ngơ ngác.

Sư Song Song hoảng sợ và nghi ngờ nhìn Tiêu Chính Văn, còn kéo cánh tay Liễu Thanh.

Liễu Thanh cũng hoàn hồn lại.

Lúc nãy anh ta đang kinh ngạc bởi thân phận và cách làm việc như sấm rền của Tiêu Chính Văn.

Gần như chỉ ngay sau đó, Liễu Thanh dẫn người nhà họ Sư quỳ xuống nói: “Chủ soái Tiêu, nhà họ Sư tôi đồng ý thay thế nhà họ Ngô quản lý Nam Thục thật tốt”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Ngô Long Dũng trên dưới đất nói: “Vậy được, kể từ ngày hôm nay quyền lợi của nhà họ Ngô sẽ chuyển qua cho nhà họ Sư. Tôi chỉ cho ông một tuần, trong vòng một tuần mười nghìn quân của tôi sẽ trấn giữ Nam Thục. Sau một tuần, nếu nhà họ Ngô vẫn chưa chuyển giao xong thì binh lính của tôi sẽ đích thân lấy lại”.

“… Vâng, vâng… tôi xin nhận lệnh…”

Lúc này Ngô Long Dũng đã mất đi ý định phản kháng.

Chống lại vua Bắc Lương thì chỉ có chết.

Sau đó Tiêu Chính Văn xoay người lại nhìn Liễu Thanh và người nhà họ Sư đã đứng lên nói: “Nhà họ Sư tiếp quản Nam Thục nhất định phải làm hết chức trách của mình, một lòng vì dân, không được có bất kỳ hành vi vượt quá quyền hạn. Tôi sẽ bảo ba nghìn binh lính Bắc Lương lại canh giữ Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, hễ nhà họ Sư có bất kỳ hành vi bất hợp pháp nào thì ba nghìn binh lính của tôi sẽ lập tức khống chế nhà họ Sư, tiếp quản Nam Thục, các người đã rõ chưa?”

Liễu Thanh và đám người Sư Song Song cúi người gật đầu đáp: “Vâng, mọi chuyện nghe theo lời dặn của chủ soái”.

Sau đó Tiêu Chính Văn vung tay, Long Nhất dẫn Ngô Long Dũng ra ngoài.

Kết cục của ông ta đã định sẵn là cả đời này phải trải qua trong phòng giam.

Đến giờ tình hình ở Nam Thục đã thay đổi.

Sau khi nói vài lời với Tiêu Chính Văn, Lý Cao Thành, Đồng Chấn Hải và Chu Diệu Sinh cũng nhanh chóng rời khỏi nhà họ Sư.

Lúc này Tiêu Chính Văn đứng ở sân sau nhà họ Sư.

Sau khi trấn an Sư
1626581834639.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom