• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 818

Chương 818: Một đám chiến thần tập kích


Tiêu Chính Văn Tiêu Chính Văn cười khẩy chế nhạo, sắc mặt khinh thường nói: “Chỉ dựa vào anh sao? Anh có thể cho tôi cái gì mà tôi muốn à? Tôi muốn mạng của anh, anh có cho không?”


Tôi muốn mạng của anh!


Câu này của Tiêu Chính Văn khá ngang ngược, Rắn Lửa nghe vậy không khỏi khiến hắn rùng mình, đối phương hoàn toàn không định cho mình cơ hội sống.


Cũng may Rắn Lửa còn bình tĩnh, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.


“Mạng thì không được nhưng trong kho của tao có rất nhiều bảo vật tuyệt thế, kim cương hồng, đồ cổ, tranh nổi tiếng, chỉ cần mày muốn, tao đều có thể tặng cho mày, mỗi món đều vô giá”.


“Nghe có vẻ rất hấp dẫn, để tôi suy nghĩ xem”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.


Nhưng vào lúc này.


Ngay lúc Tiêu Chính Văn xoa cằm lộ ra vẻ mặt cân nhắc, Rắn Lửa bỗng giơ con dao trong tay ra, sau đó cả người nhanh chóng lao đến, ánh sáng lạnh băng xuyên qua ngực Tiêu Chính Văn.



“Chết đi!”


Mắt thấy con dao sắp đâm vào ngực Tiêu Chính Văn, Rắn Lửa vui mừng bật cười.


Nhưng bất ngờ là con dao không đâm trúng ngực Tiêu Chính Văn như ý muốn của Rắn Lửa.


Con dao cách ngực Tiêu Chính Văn chỉ một ngón tay thì dừng lại.


Trong không gian, một bàn tay to lớn cứng như sắt bình tĩnh kìm chặt con dao găm sắc bén.


Con dao vô cùng sắc bén không thể nhích thêm chút nào về trước, dù Rắn Lửa dùng hết sức lực cũng không thể làm con dao nhích thêm một phân nào.


Hai ngón tay, chỉ đơn giản là hai ngón tay đã cầm chặt được con dao.


Đây là sức lực vô cùng khủng khiếp.


Rắn Lửa khiếp sợ, không dám tin!


Hắn tung hoành trên giang hồ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có ai dám kẹp chặt con dao bằng hai ngón tay.


Người này đáng sợ quá!


Nhưng nhìn vào ánh mắt đối phương dường như anh không hề bận tâm đến, cứ như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.


Giờ khắc này, Rắn Lửa phục hoàn toàn rồi, cả người cảm thấy ớn lạnh.


Tập đoàn Vy Nhan lại có cao thủ có năng lực đáng sợ như vậy à?


Tại sao không ai nhắc đến chuyện này hết vậy?


Tiêu Chính Văn chậm rãi liếc nhìn Rắn Lửa đang mang sắc mặt xám như tro, sau đó vứt con dao xuống đất.


“Nếu anh còn muốn cố gắng chạy trốn thì có thể thử một con dao khác, nói không chừng anh có thể thành công đấy!”


Tiêu Chính Văn híp mắt, cười nhạo.


Rắn Lửa nghe anh nói vậy thì khẽ run lên, không còn ý nghĩ muốn thử nữa. Hắn ngồi bệt xuống đất nhìn người đàn ông trước mặt, không biết nên nói gì.


“Xem ra anh không định giãy giụa nữa”.


Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Hại ông đây trốn trong lỗ thông gió điều hòa lâu như vậy, không ngờ anh cứ thế mà chịu thua, thật nhàm chán”.


Nghe thế, ánh mắt Rắn Lửa hiện lên vẻ tuyệt vọng, hắn vốn dĩ nghĩ rằng mình đã lên kế hoạch vô cùng hoàn hảo, đã rất thông minh rồi, hủy thiết bị giám sát, lại nhân lúc bảo vệ kiểm tra mà trà trộn vào. Nhưng không ngờ vẫn bị sập bẫy, hắn vẫn biết đạo lý tham lợi trước mắt, quên mối họa sau lưng.


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Rắn Lửa nói: “Tôi chỉ đoán mà thôi, không ngờ lại đoán đúng, buổi sáng hai tên kia chỉ là màn dạo đầu, anh mới là người thực hiện!”


“Tha cho tôi một con đường sống, tôi sẽ đưa hết bảo vật của tôi cho anh”.


Làm “Thần Trộm” nhiều năm như vậy, Rắn Lửa cất giữ rất nhiều đồ tốt, mỗi món đồ đều vô giá trị.


Hắn nghĩ rất đơn giản, trên đời này không ai là không tham tiền, hắn phải dùng những thứ này để chuộc lại mạng sống của mình, mặc dù mất đi bảo vật nhưng chỉ cần được sống thì hắn vẫn còn cơ hội đi ăn trộm.


“Tôi vốn dĩ không muốn giết anh nhưng nếu anh đã hào phóng như vậy thì tôi đành phải nhận.


Nhưng anh vẫn phải phối hợp với tôi mới được”.


Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.


“Cái gì? Anh không muốn giết tôi? Thật sao?”


Vừa nghe thế Rắn Lửa vui mừng muốn nhảy cẫng lên.


“Muốn sống không?”


Tiêu Chính Văn nhìn hắn, mắt lóe lên chút ánh sáng.


“Muốn chứ! Anh nói gì tôi cũng đồng ý với anh!”


Rắn Lửa chống cơ thể đã mềm nhũn của mình dậy, vui mừng quỳ xuống chân Tiêu Chính Văn.


Hắn biết mình có thể sống được hay không đều phụ thuộc vào người này.


“Nghe mấy lời lúc nãy anh nói, hình như anh còn là một Thần Trộm à?”


“Không dám không dám, đều là mấy người kia nịnh hót tôi thôi”.


Rắn Lửa quỳ dưới đất nhìn Tiêu Chính Văn, trong mắt là vẻ xúc động khi được sống sót.



Tiêu Chính Văn cũng không vòng vo với hắn về vấn đề này nữa: “Anh muốn sống thật ra cũng rất đơn giản, phải xem thành ý của anh”.


Nghe anh nói thế, Rắn Lửa như nắm được cọng rơm cứu mạng vội vàng ôm lấy chân Tiêu Chính Văn nói: “Ông chủ, cầu xin anh nói tôi phải làm gì, tôi chắc chắn sẽ làm được!”


“Đi theo làm việc cho tôi, thế nào?”


Tiêu Chính Văn nhìn Rắn Lửa, ánh mắt thoáng qua ánh sáng nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ lúc này của Tiêu Chính Văn.


“Đi theo anh?”


Rắn Lửa hơi ngây người, hắn không ngờ đối phương sẽ yêu cầu chuyện này.


Vào giờ khắc này, hắn bắt đầu xoắn xuýt.


Dù sao hắn đã là người của tổ chức Gai Độc, nếu đồng ý với Tiêu Chính Văn, tức là hắn phải phản bội tổ chức Gai Độc.


Phản bội Gai Độc có nghĩa là hắn sẽ có khả năng bị truy sát.


Không ai biết rõ kỷ luật nghiêm ngặt của tổ chức Gai Độc hơn Rắn Lửa, nếu hắn đồng ý với Tiêu Chính Văn, vậy thì hắn sẽ bị Gai Độc truy lùng, đến lúc đó không còn là chuyện đơn giản như vậy nữa.


Nghĩ đến ông chủ của tổ chức Gai Độc, Rắn Lửa không khỏi rùng mình.


Trước đây Rắn Lửa chưa từng nghĩ đến chuyện phản bội Gai Độc.


Nhưng bây giờ hiện thực đang đưa cho hắn sự lựa chọn đầy kịch tính.


Nếu không đồng ý với Tiêu Chính Văn thì hắn sẽ chết ngay lập tức.


Nếu đồng ý thì rất có thể hắn sẽ phải đối mặt với sự truy sát của tổ chức Gai Độc.


Hắn đang không hiểu lắm, nhìn dáng vẻ của Tiêu Chính Văn cũng không phải là người của tổ chức nào cả nhưng tại sao lại muốn thu nhận mình?


Tiêu Chính Văn nhìn Rắn Lửa nói: “Thật ra anh không cần phải nghĩ quá phức tạp như thế đi theo tôi, anh có thể được sống tiếp không đi theo tôi thì anh sẽ chết ngay bây giờ, anh tự chọn đi.”


Ánh mắt Rắn Lửa hiện lên vô số điều khó hiểu và sự đắn đó.


“Đại ca… tôi cả gan hỏi câu, tại sao anh lại muốn chọn tôi?”


Rắn Lửa ngẩng đầu lên lấy hết can đảm nói.


“Nguyên nhân rất đơn giản…”


Tiêu Chính Văn nói đến đây bỗng dừng một chốc: “Anh đừng hỏi nhiều, tôi tự có suy nghĩ của mình. Anh yên tâm, tôi biết anh đang lo lắng điều gì, đi theo tôi anh tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện. Còn về Gai Độc tôi nghĩ đêm qua, bọn chúng sẽ hoàn toàn bị gạch tên khỏi Hoa Quốc.”


“Gạch tên?”, Rắn Lửa lặp lại câu này lần nữa, gương mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc và hoảng sợ Dứt lời, Rắn Lửa quỳ xuống đất dập đầu mấy cái rất vang nói: “Tôi đồng ý đi theo đại ca, sẽ vào núi đao ra biển lửa với đại ca!”


Hết cách rồi, bây giờ không đồng ý thì hắn sẽ chết !


Rắn Lửa biết rõ điều này.


Tiêu Chính Văn im lặng hồi lâu nhìn Rắn Lửa đang quỳ dưới đất nói: “Đứng lên đi, tiếp theo tôi muốn anh đợi ở Giang Trung, không cần anh làm chuyện gì cả, đợi đến lúc tôi thông báo với anh thì anh xuất hiện là được”.


Rắn Lửa lảo đảo đứng lên, cảm thấy hơi kỳ quái nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Đại ca, anh không lo tôi sẽ chạy trốn sao?”


Nghe Rắn Lửa nói vậy, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười vỗ vai hắn nói: “Nếu anh chạy trốn thì cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm được anh thôi”.


Rắn Lửa run rẩy, lạnh sống lưng, vừa rồi khoảnh khắc chạm vào mắt Tiêu Chính Văn khiến hắn như nhìn thấy một con mãnh thú đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.


“Vâng, đại ca. Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không chạy trốn! Đời này Rắn Lửa chỉ đi theo một mình anh!”


“Tìm một nơi để trị vết thương đi”.


Tiêu Chính Văn thờ ơ vẫy tay, sau đó mở cửa phòng thí nghiệm rồi đi ra ngoài.


Trong phòng nghiên cứu rộng lớn chỉ còn lại một mình Rắn Lửa. Hắn thở phào dựa vào tường, lúc này mồ hôi toát ra như mưa, thở hổn hển.


Suýt nữa thì hắn đã chết tại nơi này.


Ngay lúc Tiêu Chính Văn vừa rời đi, điện thoại Rắn Lửa bỗng nhận được tin nhắn, là tin nhắn từ nội bộ Gai Độc.


Lúc nhìn thấy tin nhắn, Rắn Lửa hoàn toàn ngây người, đôi mắt trợn tròn!


Cái gì?


Gai Độc bị tiêu diệt rồi!


Cả tổ chức đều bị trừ khử hết?


Ngay cả ông chủ cũng chết rồi!


Ngay lú này, cả người Rắn Lửa đều toát mồ hôi, hắn bỗng nhớ đến mấy câu Tiêu Chính Văn nói trước đó lập tức sởn tóc gáy.


Rốt cuộc người đàn ông này là ai mà lại có quyền lực lớn đến vậy.





Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi phòng nghiên cứu thì về biệt thự.


Nhưng có hơn hai mươi người với sát khí ngùn ngụt mặc đồ đen, đeo mặt nạ bỗng xuất hiện chặn đường Tiêu Chính Văn ngay trước lối vào cách biệt thự không xa.


Màn đêm bỗng trở nên tĩnh mịch.


Nhiệt độ xung quanh cũng bỗng chốc giảm xuống mức đóng băng.


“Cộp cộp cộp!”


Tiêu Chính Văn chậm rãi sải bước đến, anh hút một hơi thuốc rồi nhả khói ra nghênh đón hơn hai mươi người chặn đường kia. Anh nhếch môi cười khẩy nói: “Ha ha, bốn chiến thần cấp thiên bốn sao, sáu chiến thần địa cấp ba sao, ba chiến thần huyền cấp hai sao, bảy chiến thần chuẩn, đúng là một đám rất khá!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom