Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 714

Chương 714: Minh Vương!


Nhìn thấy cảnh này, Long Lân và Long Nhất phía sau nhanh chóng bước tới, nhưng Tiêu Chính Văn lại giơ tay ra hiệu cho hai người lui xuống.


Sau đó, Tiêu Chính Văn bình tĩnh ngồi xuống, nhìn Thẩm Dật Vân đang tức giận ở đối diện.


Thẩm Dật Vân hơi nhíu mày hỏi: “Anh không sợ tôi nổ súng thật sao?”


Tiêu Chính Văn cười nói: “Anh Thẩm sẽ không nổ súng đâu”.


Thẩm Dật Vân nhướng mày, cất súng cười hỏi: “Vì sao?”


“Bởi vì anh Thẩm cần sự giúp đỡ của tôi”, Tiêu Chính Văn bình thản nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ tự tin cực độ.



“Bốp bốp bốp!”


Thẩm Dật Vân vỗ tay, cười nói: “Không hổ là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, dũng khí và sự tự tin như vậy, tôi vô cùng khâm phục!”


Tiêu Chính Văn cười nói: “Thôi nói chuyện chính, anh Thẩm, tôi cần lập tức tới nhà tù đen”.


Thẩm Dật Vân cầm ly rượu trên bàn lên, nhấp một ngụm, lắc đầu nói: “Xin lỗi, chủ soái Tiêu, anh tới thật không đúng lúc, thời gian này sợ rằng không thể nào tới nhà tù đen được rồi”.


Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn lộ vẻ lo lắng, hỏi: “Vì sao vậy?”


Thẩm Dật Vân búng ngón tay, đám thuộc hạ đằng sau nhanh chóng lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tiêu Chính Văn.


Còn Thẩm Dật Vân bình thản nói: “Theo thông tin tình báo của Hắc Kỵ, thời gian này, nhà tù đen tiến hành quản lý phong tỏa, không ai được phép lên đảo. Nếu như chủ soái Tiêu vẫn muốn lên, sợ rằng phải chờ nửa tháng sau”.


“Nửa tháng sau?”


Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, nhìn tập tài liệu trong tay, trong lòng tràn đầy lo lắng.


Anh không thể đợi được nửa tháng!


“Có cách nào khác để lên đảo không?”, Tiêu Chính Văn lập tức hỏi.


Nếu như không có thì Thẩm Dật Vân đã không tốn công phí sức như vậy đến đây gặp anh.


Thẩm Dật Vân nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Quả nhiên là không giấu được chủ soái Tiêu, cách thì đúng là có, nhưng rất khó”.


“Cách gì thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi.


Thẩm Dật Vân uống cạn ly rượu trong tay, nói: “Điện Minh Vương, Minh Vương Harris!”


Nghe thấy cái tên này, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Minh Vương?”


“Đúng vậy!”


Thẩm Dật Vân gật đầu nói: “Dựa theo tin tình báo, trong tay Minh Vương Harris có chìa khóa vào nhà tù đen. Chỉ cần lấy được chiếc chìa khóa đó, chúng ta có thể đến nhà tù đen. Tuy nhiên, điều này rõ ràng là rất khó. Minh Vương Harris, tôi nghĩ chủ soái Tiêu trước đây đã từng tiếp xúc, là một đối thủ vô cùng ác độc. Để lấy được chìa khóa nhà tù đen từ tay ông ta, e rằng còn khó hơn lên trời”.


Nghe xong câu này, Tiêu Chính Văn nhíu mày, im lặng một lúc rồi: “Cho tôi thời gian một ngày”.


“Một ngày?”


Thẩm Dật Vân nghe thấy vậy, trợn trừng hai mắt, nói: “Chủ soái Tiêu, một ngày mà anh có thể lấy được chìa khóa từ tay Minh Vương sao?”


Tiêu Chính Văn cười nhạt một tiếng, nói: “Đúng vậy, một ngày!”


Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng dậy, cùng Long Nhất và Long Lân rời khỏi quán rượu.


Thẩm Dật Vân đứng ở bên cửa sổ, nhìn ba người Tiêu Chính Văn rời đi, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt ngưng trọng.


Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói: “Thánh Kỵ, Tiêu Chính Văn đã đồng ý rồi, hơn nữa, anh ta nói, trong một ngày, sẽ lấy được chìa khóa từ tay Minh Vương”.


Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm mặc: “Ồ? Một ngày à? Vậy bổn vương cũng khá mong chờ đấy. Thẩm Dật Vân, trông chừng Tiêu Chính Văn cho kỹ! Anh ta là con cờ quan trọng để Hắc Kỵ chúng ta tiến vào nhà tù đen và thống trị nhà tù đen một lần nữa!”


“Thuộc hạ đã hiểu”, Thẩm Dật Vân cung kính trả lời.


Sau đó, anh ta cúp máy, nhìn đám người Tiêu Chính Văn vừa rời đi, trên miệng nở một nụ cười nhạt.



Lúc này, khi Tiêu Chính Văn rời khỏi quán rượu, đến thẳng sơn trang của Lưu Thiên Đao.


“Cháu trai ngoan Tiêu Chính Văn, cháu quay về rồi à?”


Lúc này Lưu Thiên Đao bước nhanh từ ngoài cửa vào, vẻ mặt vui mừng, bước tới ôm chầm lấy Tiêu Chính Văn.


Tiêu Chính Văn cũng cười nói: “Chú Lưu, lần này tới có việc cần nhờ chú”.


Lưu Thiên Đao gật đầu, ra hiệu cho Tiêu Chính Văn ngồi xuống, hỏi: “Chuyện gì thế, giúp được thì chú nhất định sẽ giúp”.


Tiêu Chính Văn nói thẳng: “Chú Lưu có biết, trong tay Minh Vương có chìa khóa của nhà tù đen không?”


Nghe thấy câu này, Lưu Thiên Đao sa sẩm mặt mày, ánh mắt trùng xuống, hỏi: “Sao cháu biết?”


Tiêu Chính Văn nói: “Thẩm Dật Vân nói với cháu, bây giờ muốn vào nhà tù đen, bắt buộc phải lấy được chìa khóa trong tay Minh Vương Harris”.


Lưu Thiên Đao trầm mặc, đứng dậy, chắp tay đi đi lại lại trong đại sảnh.


Cuối cùng, ông ấy dừng bước chân, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Trong tay Minh Vương đúng là có chìa khóa vào nhà tù đen, tuy nhiên, muốn lấy được chiếc chìa khóa này còn khó hơn lên trời. Chú còn không có quyền hạn tới gần chiếc chìa khóa đó, nếu như cháu muốn có được nó, phải đích thân tới nói chuyện với Minh Vương”.


Tiêu Chính Văn không chút do dự, nói: “Được ạ”.


“Ừ, vậy thì để chú sắp xếp”, Lưu Thiên Đao nói, sau đó rời khỏi sơn trang.


Đến chập tối.


Trong ngoài sơn trang của Lưu Thiên Đao đột nhiên xuất hiện rất nhiều hộ vệ, tất cả đều mang theo súng!


Cùng lúc đó, trên con đường bên ngoài khu sơn trang, một vài chiếc ô tô màu đen phóng tới.


Xe dừng ở lối vào sơn trang, Lưu Thiên Đao xuống xe trước, cung kính mở cửa xe sau.


Sau đó, một bóng người oai phong bệ vệ bước từ trên xe xuống!


Ông ấy chính là Minh Vương của điện Minh Vương, Harris!


Dáng người vạm vỡ rắn rỏi, với nét đặc trưng của người phương Tây, khí chất vững vàng như núi, áp lực toát ra mạnh mẽ khiến những người đứng quanh hàng trăm mét không dám ngẩng đầu lên!


Đặc biệt là ánh mắt của ông ấy, tỏa ra sát khí bức người!


Minh Vương Harris, là một cường giả với thực lực mạnh mẽ nhất trong mười hai thánh điện phương Tây!


Tương truyền, thực lực của ông ấy đã đạt tới cấp bậc của chủ soái cấp năm sao!


Tuy nhiên đó chỉ là tin đồn.


Bởi vì, chỉ cần là những người nhìn thấy thực lực thật của Minh Vương đều đã chết hết rồi!


Càng đáng sợ hơn là Minh Vương Harris ở phương Tây có danh tiếng vô cùng cao, có một số lượng lớn người đi theo trung thành và rất nhiều binh lính nguyện sống chết!


Ngay sau đó, Harris lập tức bước vào sơn trang, vào trong đại sảnh gặp Tiêu Chính Văn đã đợi rất lâu rồi.


Hai người gặp mặt, tuy cách nhau mấy mét, nhưng bầu không khí đã bốc lên mùi khói súng nồng nặ!


cKhoảnh khắc đó, bầu không khí bên trong và bên ngoài sơn trang đều rơi vào trầm mặ!


cGiống như chỉ cần ai thở mạnh một cái, giây tiếp theo sẽ lập tức bùng nổ!


Minh Vương Harris nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng chắp hai tay trước mặt, cười lạnh nói: “Vua Bắc Lương Hoa Quốc, Long Vương điện Thần Long, đã lâu không gặp”.


Tiêu Chính Văn cau mày, bình thản trả lời: “Harris, tôi không tới đây để ôn lại chuyện cũ với ông”.


Minh Vương lập tức ngồi xuống sofa, một tay ôm trán, nhún vai nói: “Tôi nghe Lưu Thiên Đao nói, cậu muốn chìa khóa nhà tù đen trong tay tôi đúng không?”


Tiêu Chính Văn xoay người, chống hai tay, ánh mắt bình thản nhìn Harris đang ngồi trên sofa, nói: “Đúng vậy, tôi cần chiếc chìa khóa đó”.


Minh Vương gật đầu, nhướng mày cười nói: “Vì sao tôi phải đưa cho cậu?”


“Ông có điều kiện gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi.


Harris thấy hứng thú, ngồi thẳng dậy, nói: “Nghe nói vua Bắc Lương rất mạnh, lần trước, chúng ta vẫn chưa đánh một trận đã đời, hôm nay, tôi muốn đánh với cậu một trận, nếu cậu thắng, chìa khóa sẽ đưa cho cậu, nếu cậu thua thì từ nay về sau, cậu phải bán mạng cho tôi, thay tôi làm việc!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom