Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 680

Chương 680: Sân bay Thượng Hỗ


Bùm!


Tiếng nổ cực lớn vang lên, một đám mây dày đặc hình nấm bay lên không trung.


Cùng với tiếng nổ đinh tai đó, một tòa nhà chưa hoàn thành ở khu Vũ Hoa ngay lập tức biến thành một đống đổ nát màu đen.


Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan vào lòng nhảy từ tầng ba của tòa nhà chưa hoàn thành đó xuống, bên tai Khương Vy Nhan là tiếng nổ cực lớn, cô được Tiêu Chính Văn ôm chặt vào lòng nên không hề bị thương.


Lúc hai người rơi từ trên xuống, Tiêu Chính Văn dùng lưng của mình để chặn lại tác động của quả bom cho cô.



Khi hai người gần rơi xuống mặt đất, Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan xoay ngược lại một trăm tám mươi độ trở thành tấm lót hình người để Khương Vy Nhan không chịu tác động mạnh của cú tiếp đất.


Hừ!


Tiêu Chính Văn buồn bực hừ một tiếng, ôm chặt lấy Khương Vy Nhan nói: “Vy Nhan, em không sao chứ?”


Khương Vy Nhan nằm trong lòng Tiêu Chính Văn, vẫn còn sợ nói: “Em không sao… Còn anh thì sao?”


Tiêu Chính Văn lắc đầu tỏ ý không sao.


Cùng lúc này, tổng tư lệnh Tổng Cục chấp pháp Tống Hậu Lượng dẫn theo một nhóm cảnh vệ bao vây tòa nhà chưa hoàn thành.


Tống Hậu Lượng chạy đến cúi đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tôi đến trễ rồi”.


Vẻ mặt anh ta đau khổ cúi đầu, thầm cảm thấy rất hoảng sợ.


Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan lên nói: “Phi Tiêu ở bên trong, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.


Tống Hậu Lượng gật đầu đáp: “Vụ nổ lớn như vậy, ngay cả tòa nhà chưa hoàn thành này cũng bị sập, tên kia dù không bị nổ chết, cũng sẽ bị bê tông cốt thép đè chết. Thuộc hạ sẽ tìm ngay trong đêm, nhất định sẽ tìm ra xác hắn”.


Tiêu Chính Văn không hề dừng lại mà ôm Khương Vy Nhan, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà, Na Na còn đang đợi chúng ta!”


Khương Vy Nhan nở nụ cười sau khi thoát khỏi đại nạn: “Ừ”.


Sau đó hai người trở về biệt thự Thương Hải Số Một.


Nhận được tin tức, ba người nhà Khương Học Bác chạy đến cổng biệt thự Thương Hải Số Một đứng đợi Khương Vy Nhan.


Na Na được Long Nhất bảo vệ cũng lẳng lặng đứng đợi.


Bóng dáng Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn vừa mới lấp ló ở trước cổng biệt thự, Na Na đã nhảy cẫng lên hô lớn: “Mẹ, là mẹ”.


Khương Vy Nhan ngân ngấn nước mắt, chạy đến gọi lớn: “Na Na”.


Na Na cũng chạy đến đón, nhào vào lòng Khương Vy Nhan, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô: “Mẹ, hôm nay bố đã biểu diễn một màn ảo thuật ở trước cổng trường đấy, biến cặp của Na Na thành một chùm pháo hoa”.


Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn, liên tưởng màn ảo thuật này và món quà Phi Tiêu tặng vừa rồi.


Tiêu Chính Văn dịu dàng mỉm cười với cô.


Khương Vy Nhan nói với Na Na: “Na Na của chúng ta dũng cảm nhất, đúng không?”


Na Na gật đầu nói: “Vâng ạ”.


Khương Học Bác thấy con gái bình an vô sự cũng cười đi đến nói: “Con gái à, đều trách bố không chăm sóc tốt cho con, con không sao là tốt rồi!”


Khương Học Bác nói xong, không kìm được rơi nước mắt.


Bây giờ ông ta rất hối hận, hối hận vì thái độ đối xử với Khương Vy Nhan của mình trước đây.


Khương Vy Nhan kiên cường nở nụ cười, đứng tại chỗ xoay một vòng: “Bố nhìn xem, con thật sự không sao. Con tin cả nhà chúng ta đều sẽ bình an”.


Tiêu Chính Văn kéo bàn tay ngọc ngà của Khương Vy Nhan lại, ánh mắt kiên định nói: “Có anh ở đây, em nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì”.


Sau đó anh kéo Khương Vy Nhan đi về phòng.



Một lát sau.


Khương Vy Nhan chuẩn bị cho cả nhà Khương Học Bác hai căn phòng, một căn là cho Khương Học Bác và Từ Phân, căn phòng khác là cho Khương Thần.


Cậu chủ Khương Thần vẫn không bớt được cái tính trăng hoa, tự mình gọi hai cô nữ giúp việc, nếu không dù thế nào cậu ta cũng không ngủ được.


Tiêu Chính Văn cho Khương Thần một phương pháp thôi miên vật lý, dùng nắm đấm đánh vào giữa trán của Khương Thần.


Khương Thần còn chưa phản ứng lại kịp đã ngất xỉu ngã xuống giường.


Một đêm yên tĩnh.


Lúc này, sân bay quốc tế Thượng Hỗ lại có một đám người đông nghịt vây quanh, nhìn kỹ thì tất cả đều mặc đồ cảnh vệ của Tổng Cục chấp pháp Thượng Hỗ.


Theo sự sắp xếp của Tiêu Chính Văn, Lưu Lôi đã lên chuyến bay đến Thượng Hỗ từ chiều hôm qua.


Tống Hậu Lượng đã đích thân điều động máy bay chuyên dụng để Lưu Lôi bay từ Tu Hà đến Thượng Hỗ.


Để đảm bảo Lưu Lôi không chạy thoát thân giữa chừng, Tống Hậu Lượng thông báo cho Đàm Lệnh Hồ – tổng tư lệnh Tổng Cục chấp pháp Thượng Hỗ đúng giờ đến đón.


Trên máy bay, ngoài tiếp viên và bảo vệ ra thì chỉ có một mình Lưu Lôi là hành khách.


Tất nhiên ngoài người còn sống thì còn một thi thể đã lạnh băng – ông hai nhà họ Đàm – Đàm Bát Diệu.


Lôi Lưu không biết lúc này sân bay quốc tế Thượng Hỗ đã bị người nhà họ Đàm và cảnh vệ Tổng Cục chấp pháp bao vây kín mít.


Bây giờ gã còn đang ảo tưởng có thể trở nên lớn mạnh ở Thượng Hỗ nhờ vào thế lực của nhà họ Đàm.


Còn mối thù cũ của nhà họ Đàm và Tiêu Chính Văn, Lưu Lôi cũng không muốn tiếp tục tham dự vào nữa.


Máy bay bay gần một tiếng đồng hồ nữa mới hạ cánh ở sân bay Thượng Hỗ.


Nhà họ Đàm có nhiều tai mắt ở Tu Hà nên bây giờ Đàm Lệnh Hồ đã biết chuyện xảy ra ở Tổng Cục chấp pháp Tu Hà.


Vốn dĩ Đàm Bát Diệu đã dùng lệnh bài của nhà họ Cổ để cứu Đàm Tử Thạch và Lưu Lôi.


Mấy người họ phải bình an quay về, không biết sao tự dưng lại xuất hiện một người bắn chết ông hai nhà họ Đàm ở trước cổng Tổng Cục chấp pháp Tu Hà, làm cậu chủ nhà họ Đàm bị bắt vào nhà giam lần nữa.


Hơn nữa với mưu kế của người đó, không một ai trong nhà họ Đàm có thể quay lại.


Thậm chí người đó lại còn cử Lưu Lôi mang xác của Đàm Bát Diệu về.


Điều này chắc chắn là đang vả vào mặt nhà họ Đàm, là muốn tuyên chiến với nhà họ Đàm.


Đàm Lệnh Hồ đã đích thân đến sân bay, thậm chí còn điều động đoàn quân đội hùng hậu bao vây sân bay.


Ánh mắt ông ta hiện lên nỗi căm hận như thể muốn nuốt chửng luôn cả sân bay.


Đội trưởng đội cảnh vệ là một người đàn ông trung niên có râu, giọng ông ta hơi trầm: “Cục trưởng, máy bay chuyên dụng bên Tu Hà sắp đến rồi, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”


Đàm Lệnh Hồ tức giận nói: “Đi, đi xem Bát Diệu. Người nhà họ Đàm có chết cũng không thể chết ở ngoài”.


Đội trưởng đội cảnh vệ – Chu Nguyên Ngọ không cảm xúc đi theo phía sau Đàm Lệnh Hồ.


Soạt soạt soạt!


Đàm Lệnh Hồ di chuyển, cảnh vệ phía sau ông ta cũng cầm súng nhanh chóng đi theo.


Máy bay hạ cánh ở sân bay Thượng Hỗ, Lưu Lôi đẩy thi thể của Đàm Bát Diệu xuống máy bay.


Trên chiếc xe đẩy còn một cái hộp, trên hộp là hai đồ vật mà Tiêu Chính Văn bảo Lưu Lôi mang đến.


Một món là ngọc bội của nhà họ Cổ được nhà họ Đàm xem là bảo vật.


Món còn lại là chiến bào hoa văn rồng xanh của Tiêu Chính Văn, là biểu tượng vinh quang của chủ soái Bắc Lương.


Đàm Lệnh Hồ cũng chạy đến, ông ta ra lệnh nhận lấy xe đẩy trong tay Lưu Lôi.


Đàm Lệnh Hồ quỳ xuống cạnh thi thể Đàm Bát Diệu, tay nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh như băng của Đàm Bát Diệu, thầm hạ quyết tâm phải khiến Tống Hậu Lượng nợ máu trả bằng máu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom