• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 655

Chương 655: Vu khống ngược lại


Hừ!


Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng.


Ngưu Tam này quả nhiên đang ngấm ngầm mưu tính, chỉ khen ngợi một câu đơn giản cho xong chuyện đây mà.


Không phải Tiêu Chính Văn “thèm” gì một câu khen ngợi, mà là ở Hoa Quốc sẽ công khai khen ngợi những người đã có hành động dũng cảm vì chính nghĩa.


Ngưu Tam này chắc là muốn một mình lập công, dù sao chiếc bánh cũng chỉ có như vậy, một người ăn sẽ thoải mái hơn hai người ăn.



Cảnh vệ dựng Đàm Tử Thạch từ trên mặt đất lên, vội vàng nói: “Đây không phải là anh Thạch, thiếu gia của nhà họ Đàm sao?”


Ngưu Tam cũng nhìn từ xa, trong lòng lập tức lạnh đi.


Đây là thiếu gia của nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ đấy!


Nếu khu vực quản lý của tôi xảy ra chuyện gì, hắn thấy hắn không làm nổi chức đội trưởng đội tuần tra nữa.


“Nhanh, nhanh, mau cởi trói cho thiếu gia Đàm”.


Ngưu Tam hét lên.


Cảnh vệ vội vàng dùng cả tay và chân đỡ Đàm Tử Thạch lên, chờ lệnh.


Vừa thấy vậy, ông chủ tiệm ngọc thạch liền vội vàng bước tới hỏi: “Đội trưởng Tam, tên này đập phá cửa tiệm tôi, anh phải làm chủ cho tôi đấy!”


Hiển nhiên ông chủ tiệm ngọc thạch không biết sự dã man của việc cán bộ và thương nhân cấu kết bảo vệ nhau, Ngưu Tam chỉ là một tên bảo vệ nhỏ của phố ngọc thạch, chắc chắn hắn không dám đắc tội với thiếu gia nhà họ Đàm.


Chỉ một câu nói của nhà họ Đàm, chén cơm manh áo của hắn có thể sẽ tan tành mây khói.


Khóe miệng Đàm Tử Thạch nhếch lên, cười lạnh lùng: “Trời không diệt tao mà!”


Không ngờ con phố ngọc thạch nhỏ nhoi lại khiến hắn rơi vào tình thế đảo ngược. Vả lại, hắn còn nhanh chóng trở lại một lần nữa, cuộc đời ấy mà, lúc nào cũng thăng trầm như vậy.


Đàm Tử Thạch rống lên: “Tôi đập tiệm lúc nào thế hả? Đừng nói nhảm!”


Ông chủ tiệm ngọc thạch ngơ người, cái tên này trơ trẽn quá thể.


Ông chủ tiệm ngọc thạch chỉ vào mảnh kính vỡ, hét lớn: “Anh đánh vỡ đây này, khách khứa đang có mặt đều có thể làm chứng”.


Ngưu Tam cắt ngang lời ông chủ: “Theo tôi thấy thì ông đang vu oan cho thiếu gia Đàm đấy. Sao nào? Một cửa tiệm nhỏ nhoi của ông, ông tưởng là thiếu gia Đàm không mua nổi à?”


Ông chủ tiệm ngọc thạch nhặt những viên ngọc vỡ trên mặt đất, tổn thất lớn này đối với một gia đình nhỏ là tai họa cực lớn!


Ông chủ tiệm ngọc thạch cầm những mảnh vỡ trên tay, cất giọng nói khàn khàn bất lực với khách hàng trong tiệm ngọc thạch: “Mọi người đều chứng kiến tên thiếu gia Đàm này đập phá mà, mau đứng ra làm chứng cho tôi với!”


Khách hàng trong tiệm ngọc thạch đều giữ im lặng, thậm chí có người còn đứng dậy rời đi, không muốn nhúng tay vào chuyện phức tạp này.


Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra Ngưu Tam này đang cố gắng lấy lòng Đàm Tử Thạch, thiên vị hắn ta ra mặt.


Đàm Tử Thạch là thiếu gia nhà họ Đàm, địa vị không thấp, bây giờ lại nhận được sự giúp đỡ của đội trưởng đội bảo vệ tuần tra phố ngọc thạch, đây chắc chắn là một vụ thua trắng trợn.


Ôi!


Chủ tiệm ngọc thạch khẽ thở dài, cúi đầu đầy tuyệt vọng.


Tiêu Chính Văn từ bên cạnh bước lên: “Nếu tôi làm chứng ngọc thạch này đúng là do Đàm Tử Thạch đánh vỡ thì sao? Tôi muốn xem xem, đội trưởng đội bảo vệ tuần tra phố ngọc thạch sẽ giải quyết vụ việc này như thế nào?”



Câu nói này của Tiêu Chính Văn một lần nữa khơi dậy tia hy vọng trong ông chủ tiệm ngọc thạch, ông ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt biết ơn.


Ánh nhìn hung tợn chợt lóe lên trong mắt Đàm Tử Thạch, hắn cúi đầu nói một tiếng với Ngưu Tam, khiến toàn thân Ngưu Tam lập tức tràn đầy khí lực.


“Giải quyết được tên Tiêu Chính Văn này, anh sẽ là khách quý của nhà họ Đàm tôi. Thành phố Thượng Hỗ tuỳ ý sắp xếp cho anh chức cảnh vệ trưởng chắc chắn không thành vấn đề”.


Đàm Tử Thạch đưa ra một điều kiện mà Ngưu Tam sẽ không bao giờ từ chối.


Ngưu Tam nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, trong mắt lóe lên một tia tham lam: “Thằng nhãi, đi gặp Diêm Vương thì đừng có mà cáo trạng tao đấy. Có trách thì trách mày chọc phải người không nên chọc vào”.


Tiêu Chính Văn dựa vào bức tường vôi trắng, khinh thường nhìn Ngưu Tam, tôi muốn xem một đội trưởng đội bảo vệ tuần tra rốt cuộc có thể gây ra sóng gió gì.


Ngưu Tam bước đến bên cạnh ông chủ tiệm ngọc thạch, nói: “Ông chủ, ông đừng có đứng sai đội đấy. Từ nay về sau Ngưu Tam tôi chắc chắn sẽ lo cho việc kinh doanh của ông ở phố ngọc thạch. Bây giờ ông nghĩ kĩ đi, rốt cuộc là ai đập phá cửa tiệm của ông? Nghĩ cho kĩ vào đấy”.


Ngưu Tam liếc nhìn Tiêu Chính Văn.


Ông chủ tiệm ngọc thạch lập tức hiểu được ý đồ của Ngưu Tam, hắn định “xử lý” Tiêu Chính Văn đây mà!


Ông chủ rơi vào trầm ngâm và bối rối.


Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm vào ông chủ tiệm ngọc thạch, thật ra chuyện đến nước này, anh cũng muốn biết sự lựa chọn của ông chủ tiệm ngọc thạch.


Ông chủ tiệm ngọc thạch nhắm mắt thỏa hiệp nói: “Là anh ta, anh ta đập phá cửa tiệm của tôi”.


Hướng ngón tay ông chủ tiệm ngọc thạch chỉ chính là Tiêu Chính Văn.


Ngưu Tam và Đàm Tử Thạch nhìn nhau mỉm cười, chẳng phải là họ đã dễ dàng nắm chắc được ông chủ tiệm ngọc thạch nhỏ nhoi này sao?


Tiêu Chính Văn lắc đầu, có lẽ cuộc sống của một số người đau thương như vậy, cả đời họ chỉ có thể sống rụt rè.


Nhưng chỉ cần ông chủ tiệm ngọc thạch cương quyết hơn nữa, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tiệm ngọc thạch.


Tuy nhiên, sự lựa chọn này của ông chủ khiến anh cảm thấy những gì mình làm thực sự vô ích.


Ngưu Tam cầm súng chậm rãi đi về phía Tiêu Chính Văn: “Tao nên gọi mày là dũng sĩ hay là tên cướp tiệm ngọc thạch nhỉ?”


Ngưu Tam nở một nụ cười gian xảo, dưới sự chỉ dẫn của hắn, một nhóm mười tên cảnh vệ chậm rãi bao vây Tiêu Chính Văn.


Không biết Khương Vy Nhan chen vào từ phía sau đám đông từ lúc nào, cô đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, gào lên: “Không phải vậy đâu, Đàm Tử Thạch mới là tên cướp thật. Các người không thể vu khống người ta như thế được! Chồng tôi mới là dũng sĩ dám làm việc nghĩa!”


Đôi mắt thèm thuồng của Đàm Tử Thạch quét qua quét lại trên người Khương Vy Nhan, hắn phải thừa nhận rằng Khương Vy Nhan thích ngực thì có ngực, thích da dẻ thì có da dẻ.


Đôi mắt to của Khương Vy Nhan tựa như những ngôi sao biết nói, mà lọn tóc ẩn hiện của cô cũng thật sự mê người.


Cô thực sự là một người đẹp hiếm có.


Đàm Tử Thạch càng nghĩ càng muốn đè người đẹp này dưới thân, hắn bỗng liếm lưỡi của mình một cách vô thức.


Khương Vy Nhan hét lên với ông chủ tiệm ngọc thạch: “Ông chủ, chồng tôi vẫn luôn giúp đỡ ông. Ông đừng có mà giậu đổ bìm leo!”


Ông chủ tiệm ngọc thạch cúi đầu quát: “Tôi cũng đâu còn cách nào khác! Cô gái, hai người đã đắc tội với thiếu gia Đàm và anh Tam rồi, hai người ngoan ngoãn nhận đi! Biết đâu thiếu gia Đàm vui vẻ sẽ tha cho hai người”.


Ông chủ tiệm ngọc thạch thở dài, hoàn toàn thỏa hiệp.


Từ xưa đến nay, dân chúng không chống lại quan lại, chưa kể giờ đây cán bộ còn cấu kết với doanh nhân.


Ngưu Tam lạnh lùng nói: “Thật nực cười, cô gái, cô vẫn còn quá trẻ dấy. Ở phố ngọc thạch này, tôi chính là ông trời”.


Ngưu Tam cầm súng trên tay chĩa thẳng vào ông chủ tiệm ngọc thạch.


Ông chủ tiệm ngọc thạch giật mình, vội vàng quỳ xuống đất van xin: “Anh Tam, tôi đã làm theo lời anh nói rồi mà, anh tha cho tôi đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom