• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 641

Chương 641: Hẹn chiến


Cấp dưới của Lạc Thiên Lang hùng hổ ùa vào, đứng quanh phòng bệnh, còn Lạc Thiên Lang vênh váo bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn.


Khương Vy Nhan cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, đồng thời nhắc nhở Tiêu Chính Văn: “Chồng ơi… anh đừng đánh nhau với bọn họ”.


Lạc Thiên Lang chẳng thèm quan tâm đến lời nói của Khương Vy Nhan, hắn bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn và đánh giá anh.



“Chính anh đánh cấp dưới của tôi bị thương sao?”, Lạc Thiên Lang hỏi.


“Chính cấp dưới của anh đập phá công ty của vợ tôi sao?”


Tiêu Chính Văn không hề tỏ ra yếu thế, hỏi ngược lại.


“Tốt lắm, anh rất dũng cảm, dám ăn nói với tôi như vậy”.


Lạc Thiên Lang tung luôn một cú đấm móc vào bụng Tiêu Chính Văn.


Tiêu Chính Văn áp bàn tay xuống, chặn được cú đấm của đối phương, đồng thời lùi lại hai bước.


Cái lùi này khiến anh lại gần Khương Vy Nhan, cũng để bảo vệ cô.


Anh lo đối phương bỗng gây rắc rối, sẽ làm Khương Vy Nhan bị thương.


Anh không muốn Khương Vy Nhan phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.


Nhưng hành động lùi lại của anh lại lọt vào mắt Lạc Thiên Lang, khiến hắn thầm mừng rỡ.


Hắn còn tưởng Tiêu Chính Văn mạnh đến đâu chứ, không ngờ đỡ một cú đấm của hắn mà phải lùi lại mấy bước.


Bây giờ xem ra, tên Tiêu Chính Văn này cũng không lợi hại như Thạch Ngưu nói, chắc chắn là do thực lực của Thạch Ngưu kém cỏi.


“Hừ, anh đánh cấp dưới của tôi bị thương, bây giờ tôi rất tức giận, nhưng tôi cũng không định ra tay với anh ở bệnh viện”.


Lạc Thiên Lang bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn, cười nói.


“Hôm nay tôi sẽ cho anh một cơ hội, chín giờ tối nay, một mình tôi sẽ đến câu lạc bộ Hoa Phong, chúng ta sẽ giải quyết ân oán ở đó”.


“Nếu anh không dám đến thì tôi sẽ cho cấp dưới của tôi đến bệnh viện đánh người của anh một trận no đòn”.


“Hơn nữa, chúng tôi cũng tuyệt đối không bỏ qua cho anh, nếu bị chúng tôi bắt được thì đừng trách chúng tôi không khách khí”.


Lạc Thiên Lang nói xong, giơ tay búng một cái, dẫn các cấp dưới của hắn rời khỏi bệnh viện.


Trước đó hắn nghe Thạch Ngưu kể lại, đám bọn họ đầu tiên đến công ty Na Na, đánh các nhân viên một trận, mới ép được Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn ra mặt.


Điều này cũng cho thấy, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan vẫn vô cùng quan tâm đến an toàn của các nhân viên.



Nếu bây giờ Lạc Thiên Lang lại dùng các nhân viên để uy hiếp thì chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ đến.


Đến lúc đó, hắn sẽ khiêng đám người Thạch Ngưu ra khỏi bệnh viện.


Để bọn họ chứng kiến cảnh hắn đánh Tiêu Chính Văn một trận như thế nào.


Để bọn họ biết, hắn – cũng chính là đội trưởng của bọn họ, mới là binh vương mạnh nhất, là sự tồn tại sừng sững không được phép nghi ngờ.


Nếu như có thể đánh thắng Tiêu Chính Văn, thì không những có thể lập uy trong quân, mà còn có thể khiến những người không phục phải tâm phục khẩu phục.


Hơn nữa Tưởng Đào còn hứa với hắn, nếu như có thể giết chết Tiêu Chính Văn giúp anh ta, thì hắn sẽ nhận được một món tiền thưởng rất lớn.


Sau khi đám người Lạc Thiên Lang bỏ đi, Khương Vy Nhan mới kéo tay Tiêu Chính Văn, nói với anh: “Chồng ơi… Anh định đi thật sao?”


“Vợ à, tuy anh đã đồng ý với em là không ra tay với người khác nữa”.


“Nhưng hiện giờ, bọn họ đã trèo lên đầu lên cổ chúng ta rồi, nếu anh không đi, bọn họ sẽ còn ra tay với các nhân viên của chúng ta nữa, vì các nhân viên thì anh phải đi một chuyến!”


Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, đồng thời giơ nắm đấm lên, thể hiện sức mạnh với Khương Vy Nhan.


Khương Vy Nhan cũng biết hiện giờ là lúc cần phải ra tay, cô chỉ không muốn Tiêu Chính Văn bị thương.


“Em yên tâm đi, anh có cách đối phó với bọn họ”.


Thực ra Tiêu Chính Văn đã nhìn ra được, đám người Lạc Thiên Lang hẳn là thuộc thế lực của chiến khu Đông Nguyên.


Nhưng chắc là đối phương vẫn chưa biết anh là vua Bắc Lương.


Nếu đối phương đã muốn khiêu chiến, thì đúng lúc anh phải cho bọn họ thấy, rốt cuộc đối thủ mà bọn họ chọn là sự tồn tại như thế nào.


“Vậy thì anh phải đồng ý với em bình an vô sự trở về”.


Khương Vy Nhan không yên tâm nói.


“Được, anh đồng ý với em, anh sẽ đi nhanh về nhanh”.


Tiêu Chính Văn chìa tay ra, móc ngoéo với Khương Vy Nhan.


Lúc này Khương Vy Nhan mới yên tâm, nói với Tiêu Chính Văn: “Được, anh cứ đi đi”.


“Thực ra em đã ngứa mắt bọn họ từ lâu, bọn họ đánh nhân viên của em bị thương, còn định làm nhục em… khiến công ty loạn hết cả lên”.


“Nếu như có cơ hội, anh cũng dạy cho tên hùng hổ vừa rồi một bài học, nghe nói anh ta là đội trưởng”.


Tiêu Chính Văn nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Khương Vy Nhan, liền bật cười.


“Được, bây giờ anh sẽ đến đó đánh bay bọn họ, dạy cho họ một bài học!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom