• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2816-2819

Chương 2816: Trời đất chấn động

Vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục đều tôn sùng Tiêu Chính Văn, anh được nhiều người ủng hộ, Khổng Cập đã cảm thấy cực kỳ tức giận.

Ông ta là cụ tổ nhà họ Khổng, nhà họ Khổng mới là bá chủ thống trị mấy ngàn năm của Hoa Quốc.

Tiên sư Khổng Thánh và truyền nhân ở các thế hệ của nhà họ Khổng, có ai mà không có địa vị cao ở Hoa Quốc, được khắp nơi ủng hộ?

Ông ta mới là chủ nhân của Hoa Quốc, cũng chỉ có ông ta mới xứng có được lòng dân Hoa Quốc.

Kiếm sĩ Hoàng Kim của Thánh Giáo Đình quay sang nhìn Khổng Cập, các thế lực đều đã có hiệp nghị với Chư Thiên Thần Giới, chỉ có Hoa Quốc khai chiến với Chư Thiên Thần Giới ư?

Lẽ nào chỉ dựa vào Tiêu Chính Văn và điện Thần Long phía sau cậu ta sao? Đúng là nực cười!

“Chỉ dựa vào một đám ô hợp của điện Thần Long cũng dám chống đối với Chư Thiên Thần Giới hả?”, cuối cùng Khổng Cập không nhịn được nữa tức giận gào lên.

Mặc dù người của điện Thần Long không phải là đám ô hợp nhưng muốn dựa vào điện Thần Long chống lại Chư Thiên Thần Giới đúng là hão huyền.

Dù sao cách biệt thực lực giữa hai bên quá lớn, Chư Thiên Thần Giới không phải chỉ là một thế giới mà là cả một thế lực trong vũ trụ song song.

Cách biệt này không thể chỉ dựa vào một người nào đó mà có thể kéo lên được.

Dù là Khổng Cập cũng phải thừa nhận Tiêu Chính Văn là một trong số ít những người được trời thiên vị trong hàng ngàn năm, nhưng vậy thì sao?

Huy hoàng của anh chẳng qua chỉ là so với đám cùng lứa thôi, so với những người lớn tuổi, nhất là những người ở thời đại của ông ta thì Tiêu Chính Văn chỉ bé nhỏ đến mức đáng thương.

Ngoài nước Ngụy, hầu hết các thế lực ở ngoài lãnh thổ đều chọn thỏa hiệp, tức là Hoa Quốc chỉ có thể một mình chống lại Chư Thiên Thần Giới.

Một khi chọc giận Chư Thiên Thần Giới thì Hoa Quốc bỗng chốc sẽ không còn tồn tại.

Lúc này không chỉ có Khổng Cập nổi lên ý định giết người mà ngay cả các thế lực dưới trướng của nhà họ Khổng cũng đều ước gì có thể xé xác Tiêu Chính Văn.

Nếu không phải do Tiêu Chính Văn nhiều chuyện thì lúc này họ đã quay về thế tục, lần nữa lấy lại quyền lợi và địa bàn thuộc về mình.

Khổng Cập thông qua trận pháp Thiên Kính lạnh lùng nói với tất cả người Hoa Quốc: “Các người phải nghĩ cho kỹ, một khi đi bước này thì không khả năng quay đầu lại được nữa”.

Khổng Cập đang đe dọa hàng tỷ người dân ở cả Hoa Quốc, nhưng ông ta vừa dứt lời, giọng của rất nhiều người vang lên trên mảnh đất Hoa Quốc như sấm.

“Bọn tôi thà chết cùng vua Bắc Lương chứ không khuất phục”.

Mặc dù nói thế cũng phần nào chứng minh tất cả người Hoa Quốc đều không cho rằng trận chiến này họ có thể thắng, nhưng dù có chết, họ cũng không muốn khuất phục trước bất kỳ ai.

Người dân Hoa Quốc sinh ra đã là con cháu của rồng, sao có thể hạ mình đầu hàng chứ?

Trận đại nạn hơn một trăm năm trước chính vì họ thỏa hiệp, nhường nhịn cuối cùng mới khiến kẻ xâm lược nghênh ngang tàn sát người dân.

Nhưng bây giờ dù là Chư Thiên Thần Giới hay là cả thế giới đều trở thành kẻ thù, người Hoa Quốc cũng sẽ không cúi đầu chịu thua trước bất kỳ ai nữa.

“Dân tộc này đã trải qua hàng ngàn năm chiến tranh khói lửa, chưa bao từng bị bất kỳ ai chinh phục, càng chưa từng cúi đầu khuất phục trước kẻ địch nào, trước đây đã không thì bây giờ cũng không, sau này càng không”.

Lúc này Thiên Tử đứng lên bục cao Thiên Tử Các, giọng điệu kiên quyết nói.

Bên võ tông, dù là Võ Thần Tông hay năm đại danh sơn, hầu hết những người nắm quyền võ tông cũng đồng thanh nói.

“Từ xưa nhà họ Khổng đã là tội đồ của Hoa Quốc, người tri thức hay học giả quái gì chứ, chỉ là một đám ăn cây táo rào cây sung, bán nước cầu danh lợi. Dù bọn tôi có chết cũng sẽ không thông đồng với cái thứ như chó má này”.

“Võ tông thế tục chính thức loại bỏ nhà họ Khổng, con cháu nhà họ Khổng không xứng được gọi là con cháu Hoa Quốc, cút khỏi Hoa Quốc”.

“Bọn tôi thề không bao giờ thỏa hiệp với nhà họ Khổng và Chư Thiên Thần Giới”.

“Đúng thế, hai bên không đội trời chung”.

Thoáng chốc hàng tỷ người dân cả Hoa Quốc ở thế tục cũng đều lên tiếng, thậm chí có vài người ném bài vị của tiên sư Thánh Nhân - Khổng Khưu vào nhà vệ sinh.

Nhà thờ Khổng duy nhất còn sót lại cũng bị đám đông giận dữ lật đổ.

“Được lắm! Các người hay lắm!”

Hai mắt Khổng Cập như phun ra lửa.

“Đây là kết cục của việc ăn cây táo rào cây sung, các ông có thể che mờ mắt người khác nhất thời nhưng không gạt được cả đời. Người dân trên khắp thế giới cũng có ngày thức tỉnh”.

“Bây giờ không chỉ Tiêu Chính Văn tôi tuyên chiến với Chư Thiên Thần Giới mà người dân ở thế tục cũng thế, ông còn có gì muốn nói?”

Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ chỉ dựa vào họ, cậu có tư cách đấu lại với Chư Thiên Thần Giới sao? Ngây thơ thật!”

Khổng Cập vừa dứt lời, bên Chư Thiên Thần Điện bỗng vang lên từng âm thanh quái lạ.

Khổng Cập quay đầu lại nhìn về hướng Chư Thiên Thần Điện, đắc ý nói: “Tôi muốn xem thử rốt cuộc Tiêu Chính Văn cậu đánh lại đại quân của Chư Thiên Thần Giới thế nào”.

“Tiêu Chính Văn, lần này chắc chắn cậu sẽ chết. Chỉ tiếc là sự can đảm của cậu không chỉ hại điện Thần Long mà còn hại chết hàng tỷ người dân Hoa Quốc”.

Kiếm sĩ Hoàng Kim cũng chế giễu nói.

Cùng lúc đó rất nhiều vết nứt xuất hiện trên bầu trời thành Thiên Khu như thể bầu trời sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Cuối cùng Chư Thiên Thần Giới vẫn ra tay với Tiêu Chính Văn.

Nếu vùng ngoài lãnh thổ vẫn đề phòng Chư Thiên Thần Giới giống ban đầu thì còn đỡ, nhưng lúc này cả vùng ngoài lãnh thổ đều đã cảm thấy biết ơn với Chư Thiên Thần Giới, làm sao có thể có ý chí phản kháng?

Chỉ trong thoáng chốc, trời đất chấn động, màn trời bên trên gần như sắp sụp xuống.

“Cậu muốn chiến vậy thì chiến! Cùng tôi lấy máu tẩy sạch Hoa Quốc ở thế tục”.

Dạ Ma Thiên cầm thanh kiếm dài, một kiếm chém màn trời.

Vèo!
Chương 2817: San bằng Hoa Quốc

Bầu trời bỗng chốc xuất hiện một vết nứt cực lớn.

Lăng Phong cũng kiêu ngạo chém về phía bầu trời.

Hồng Ấn đứng ở xa nhìn mọi chuyện, cười nhạo nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Đám người Thiên Tuyệt cũng bước lên không trung.

Sau đó rất nhiều cao thủ Chư Thiên Thần Giới đều bước vào thành Thiên Khu từ vết nứt trên bầu trời.

Tiếng bước chân chấn động cả bầu trời vang lên, vô số bóng người đáp trên màn trời ở vùng ngoài lãnh thổ.

Thoáng chốc cả vùng ngoài lãnh thổ đều bị khí tức đáng sợ bao phủ.

Sát khí lan tràn ra khắp ngoài lãnh thổ, ngay cả bầu trời cũng biến thành một màu xám xịt, cảnh sắc đẹp trên bầu trời cũng bị sát khí xám nhạt che mất.

Không chỉ bên Hoa Quốc ở thế tục chấn động mà ngay cả các thế lực vùng ngoài lãnh thổ cũng há hốc miệng.

Mặc dù hai bên chưa khai chiến nhưng chỉ khí tức đáng sợ này đã phân biệt được thắng thua.

Lúc này vô số sao băng rơi xuống bên Hoa Quốc ở thế tục, cả vùng đất Hoa Quốc đều rơi vào biển lửa.

Kết quả này quá bất ngờ.

Thật ra Tiêu Chính Văn còn chưa chuẩn bị trang bị, đại quân Chư Thiên Thần Giới đã đánh đến.

Thấy thế ngay cả Thiên Tử ở trong thế tục cũng khá ngạc nhiên, mọi chuyện đến quá nhanh.

Thế tục không có sức lực chống lại đại quân mấy trăm ngàn người của Chư Thiên Thần Giới.

Vũ khí nóng mà thế tục tự hào nhất không thể gây ra tổn thương nào với các cao thủ trên Thiên Cảnh cả.

Chưa kể đến mấy trăm ngàn, dù chỉ có một trăm người cũng đủ để san bằng cả Hoa Quốc.

Các thế lực trước đó đã nghiêng về phía Chư Thiên Thần Giới lúc này cũng cực kỳ đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn.

Dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh hơn người cũng không có sức đánh trả khi đối mặt với cục diện trước mặt.

Trong trận thế lớn thế này, cả Hoa Quốc đều rơi vào tĩnh lặng nên mọi người đều biết rõ có lẽ đêm nay là thời khắc cuối cùng của họ.

Dù là các phái trong võ tông hay người dân thế tục, tâm trạng của họ đều rơi xuống đáy cốc.

Nhưng trong số họ lại không có ai cảm thấy hối hận về hành vi và lời nói trước đó, như Tiêu Chính Văn nói, dù có chết cũng phải chết trong vinh quang.

“Tiêu Chính Văn, bây giờ hối hận vẫn còn kịp”.

Tất cả con cháu nhà họ Khổng đều bước lên không trung, sát khí đằng đằng bao vây mấy người Tiêu Chính Văn.

Nhất là Khổng Cập đã gấp gáp muốn đi vào con đường đi đến thế tục, một đòn tiêu diệt Hoa Quốc ở giới thế tục.

Thật ra dù ông ra không ra tay, Chư Thiên Thần Giới cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

“Tiêu Chính Văn, không phải không thể tuyên chiến nhưng không có thực lực làm nền tảng thì tuyên chiến đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết. Chỉ cần cậu quỳ xuống trước mặt con cháu nhà họ Khổng, chịu thua với bọn tôi thì có thể tha cho cậu”.

Khổng Cập cười mỉa chế nhạo nói.

Giọng ông ta vang lên khắp Cửu Châu, truyền đến mọi ngóc ngách trên thế giới.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn vết nứt trên bầu trời, lúc này trong vết nứt vẫn có đầy người, không biết có bao nhiêu cao thủ Chư Thiên Thần Giới đang chạy đến chỗ vết nứt.

Chỉ trong thoáng chốc, đại quân của Chư Thiên Thần Giới đã lên đến hơn hàng triệu, dù cả ngoài lãnh thổ hợp sức lại cũng không thể đối phó với nhiều cao thủ Thiên Cảnh như thế.

Thế nhưng các thế lực vùng ngoài lãnh thổ không chỉ không ngăn Chư Thiên Thần Giới xâm lấn vào mà ngược lại không ít thế lực đều chọn gia nhập vào chiến đoàn, quay lưng phản bội ngoài lãnh thổ và thế tục, trở thành con tốt thí của Chư Thiên Thần Giới.

“Nhìn thấy rồi chứ, đây mới là đại thế của thiên hạ”.

“Thế nhưng chính vì sự thô lỗ của cậu đã khiến cả Hoa Quốc đều rơi vào tuyệt cảnh không thể cứu vãn. Cậu mới là tội đồ của Hoa Quốc, mỗi một người Hoa Quốc chết vì chuyện này đều do cậu hại chết”, Khổng Cập dữ tợn nhìn Tiêu Chính Văn nói.

Nhưng Tiêu Chính Văn không để ý đến Khổng Cập mà chỉ nhìn Hoa Quốc ở thế tục thông qua trận pháp Thiên Kính.

“Mọi người có từng hối hận không?”

Giọng Tiêu Chính Văn vang vọng trên bầu trời Hoa Quốc.

“Bọn tôi sẵn lòng đi theo vua Bắc Lương, chiến đấu đến cùng”.

“Bọn tôi thề đi theo vua Bắc Lương”.

Tất cả tướng lệnh và binh sĩ ở năm chiến khu lớn đều lộ ra vẻ quyết tâm, dù đối mặt với Chư Thiên Thần Giới cũng không hề sợ hãi.

“Vua Bắc Lương nói đúng, giữa chiến tranh và sự tủi nhục, dù chọn tủi nhục thì cuối cùng chúng ta vẫn phải đối mặt với chiến tranh, liều mạng với chúng”.

“Chỉ là chết thôi có gì phải sợ, liều mạng”.

“Bọn tôi không oán không hận”.

Lúc này ở Hoa Quốc ở thế tục, cho dù là người dân hay binh sĩ cũng đều nhìn thẳng vào cái chết, ý chí chiến đấu hừng hực.

“Hoa Quốc thề liều mạng”, Thiên Tử kiên quyết nói.

Phía sau Thiên Tử là hàng ngàn quân Ngự Lâm, dưới chân Thiên Tử là giang sơn và xã hội Hoa Quốc vạn cổ.

Hoa Quốc không bao giờ cúi đầu trước kẻ địch, Thiên Tử chết vì bảo vệ xã tắc, quân dân bảo vệ nước nhà.

“Tốt! Không hổ là con cháu của rồng! Tiêu Chính Văn tôi đảm bảo với mọi người Chư Thiên Thần Giới sẽ không làm hại đến một cọng lông của mọi người! Nếu vi phạm lời thề, Tiêu Chính Văn tôi tự sát để tạ tội”.

Tiêu Chính Văn cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu, tay cầm thanh kiếm Tần Vương nói với cả Hoa Quốc.

“Nực cười! Chỉ dựa vào một mình cậu mà cũng muốn ngăn được đại quân hàng triệu người à? Cậu lấy cái gì bảo vệ họ?”

“Người có thể bảo vệ thế tục chỉ có nhà họ Khổng thôi! Nhưng đám tôm tép các cậu lại dám đạp đổ nhà họ Khổng, mắng nhiếc tiên hiền, các người đáng chết”.

Khổng Cập lớn tiếng nói, vung thanh kiếm dài lên đi qua con đường đến thế tục, nói với các thế lực vùng ngoài lãnh thổ đằng sau: “Đánh về thế tục, san bằng Hoa Quốc”.
Chương 2818: Trận pháp khổng lồ

Theo lệnh của Khổng Cập, hàng trăm bóng người đã đợi sẵn ở phía Vy Hào lập tức phóng tới.

Từ hướng Thánh Giáo Đình, hàng ngàn bóng người do kiếm sĩ Hoàng Kim đứng đầy cũng lập tức lao lên.

Gia tộc Zesis cũng cùng lúc cử ra chục nghìn đệ tử.

Tề Thiên Thư Viện, Bát Hiền Từ, đền thờ Khổng Thế và các thế lực khác cũng cử hàng ngàn cao thủ đánh vào cổng giới thế tục.

Không chỉ tất cả mọi người ở thành Thiên Khu kinh hãi, mà gần như cả Đông Vực đều rung chuyển.

Cả nước Tề cũng kéo quân đến, đại quân hùng mạnh nhìn không thấy giới hạn.

Ngoại trừ lúc nước Tần dẹp sáu nước, Hoa Quốc chưa từng xuất hiện trận chiến như thế này. Trong lịch sử Âu Lục càng không cần nói tới, so với những trận chiến lớn trong lịch sử Hoa Quốc, đó gần như chỉ là trò đùa giữa giữa các bạo chúa.

Trần Phong chắp tay sau lưng, bước xuống bạch hổ, khí thế ngút trời, bao trùm khắp nơi.

Lăng Phùng cầm kiếm, trông như tiên giáng trần, mỗi bước đi đều tỏa ra vô số tia sáng.

Lúc này, vô số cao thủ Đế Cảnh, Đại Đế Cảnh, cảnh giới Đế Quân đều lần lượt hướng về phía giới thế tục.

Chỉ riêng khí thế này cũng đủ để hủy diệt một đất nước ngay lập tức.

Tiêu Chính Văn đứng kiêu hãnh trên không trung, phớt lờ tất cả mọi người, lạnh lùng nhìn Khổng Cập nói: “Nhớ kỹ lời tôi nói, hôm nay ông nhất định phải chết! Nhà họ Khổng cũng sẽ diệt vong!”

Nghe vậy, Khổng Cập cười lớn đáp lời: “Tiêu Chính Văn, cậu sắp chết đến nơi rồi mà còn dám nói những lời như vậy sao? Tôi đang đứng trước mặt cậu đây, cậu tới giết tôi đi!”

Tuyệt Thiên nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng kiêu hãnh giữa đám đông, cười khẩy: “Tiêu Chính Văn, Chư Thiên Thần Giới chúng tôi không muốn nhúng tay vào ân oán giữa các người!”

“Ngay cả những trưởng lão của Hoa Quốc các người cũng đã đầu hàng trước Chư Thiên Thần Giới rồi, có một câu nói của Hoa Quốc rằng: Muốn chống ngoại xâm thì phải ổn định nội bộ trước đã. Nếu muốn đấu với Chư Thiên Thần Giới một trận cũng được, giết sạch các người rồi nói tiếp”.

Giết sạch?

Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh đồng loạt nuốt nước bọt, đừng nói là giết sạch, không bị giết đã là may lắm rồi.

Trước mặt đâu chỉ có ngàn vạn người.

Gần như cả Đông Vực, tất cả các thế lực lớn đều đã nghiêng về phía nhà họ Khổng, cộng thêm cả Thánh Giáo Đình ở phương tây và gia tộc Zesis.

Cho dù là hợp lực cả nước Ngụy thì cũng không thể chống lại nổi!

Lúc mọi người đang lo lắng thì đột nhiên những ngọn núi rung chuyển.

Mặt đất của thành Thiên Khu đột nhiên dâng cao trăm mét, ở trung tâm quảng trường, một ngọn núi đất đen như mực trồi lên từ mặt đất.

Một dòng sông máu chảy trên ngọn núi, xung quanh là cây sắt hoa đồng.

Ở chính giữa đỉnh núi, hàng trăm cây sắt hoa đồng cùng nâng đỡ một chiếc ngai vàng khảm bảo thạch đủ màu sắc.

Đối mặt với cảnh tượng trước mặt, Trần Phong chỉ mỉm cười khinh thường, vung kiếm chém Tiêu Chính Văn.

Con hổ dưới chân hắn hóa thành vô số tia sáng trắng, đâm thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Đường kiếm của hắn không chỉ nhanh nhạy mà còn mang theo sát khí mạnh mẽ, có uy lực chém đứt trời đất.

Sau đó vô số tia sáng trắng kia chặn tất cả các lối thoát của Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, lần trước ở âm phủ, anh đã lợi dụng tôi, hôm nay anh nhất định phải chết!”

Một kiếm chém ra, Trần Phong tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết dưới kiếm của mình, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.

Nhưng lúc mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết thì một màn sương đen cô lập hết mọi thứ xung quanh.

Nhát kiếm của Trần Phong chìm vào màn sương đen, giống như một con bò chìm xuống biển, không một tiếng động.

Hàng vạn tia sáng kia sau khi tiến vào màn sương đen cũng biến mất không tăm tích.

Cái gì?

Lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì đòn tấn công có thể hủy diệt trời đất của Trần Phong lại bị làn khói đen xung quanh Tiêu Chính Văn hóa giải một cách nhẹ nhàng như vậy.

Điều quan trọng nhất là mọi người đều nghĩ ngay đến màn sương đen đang sợ khi âm phủ tiến công vào vùng ngoài lãnh thổ.

Lẽ nào là âm phủ?

Lúc này, mọi người đều kinh ngạc.

Khí tức của âm phủ đã chặn đòn tấn công đáng sợ của Trần Phong, hơn nữa còn cô lập Tiêu Chính Văn với toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ.

Tiêu Chính Văn ngồi trên ngai vàng, khoảnh khắc Tiêu Chính Văn ngồi xuống, khí tức cả người lập tức thay đổi, như thể một vị Quân Vương vừa giáng thế.

Cùng lúc đó, núi Thiết Vi bên dưới ngai vàng lại phát ra tiếng động lớn, vô số sương đen tỏa ra.

Khi màn sương đen bốc lên, vô số thứ đáng sợ lao ra khỏi mặt đất.

Một tấm bia cổ không chữ bay qua bầu trời.

Tà khí bao trùm khắp nơi, ngay cả mười vị thiên tài trong Chư Thiên Thần Điện cũng không tránh nổi.

Một bóng người cùng xuất hiện theo tấm bia kia.

“Mã Vương Gia?”

Ngay sau đó, vô số cao thủ của núi Mã Vương xuất hiện, trong không khí tràn ngập khí tức đáng sợ.

Một tiếng gào thét vang lên, rung chuyển cả trời đất, vó ngựa khiến mặt đất rung chuyển, phán quan mặt đen và đại tướng Dạ Xoa đích thân dẫn theo vô số âm binh, đánh vào thành Thiên Khu.

Giống như vết nứt trên bầu trời, mặt đây dưới núi Thiết Vi lúc này cũng mở ra một khe hở cực lớn giống như vực sâu, vô số âm binh xông ra.

Trong nháy mắt, hàng chục triệu âm binh đã tạo thành một trận pháp hình vuông khổng lồ trên bầu trời Thiên Khu, khí tức vượt xa hàng triệu quân của Chư Thiên Thần Giới.
Chương 2819: Khó tin

Vô số giáo kiếm đen kịt, tỏa ra liệt khí khắp trời đất, trước khi Chư Thiên Thần Giới định thần lại thì đã bị bao vây khắp nơi.

Nhìn ra xa, âm binh đen kịt không nhìn thấy điểm cuối.

Thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Tiêu Chính Văn ngồi trên ngai vàng như nơi không người, thờ ơ nhìn hàng triệu quân Chư Thiên Thần Giới và các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

Giờ phút này, ngoại trừ tiếng bước chân đều đều của âm binh, toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ đều im lặng như tờ.

Giới thế tục nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị đáng sợ này cũng lập tức chết lặng.

Mọi người đều hướng sự chú ý vào Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ngai vàng.

Tiêu Chính Văn giống như một vị Quân Vương, được bao quanh bởi khí vận Đế Vương, như thể anh là chủ nhân của thế giới này, chỉ cần anh ra lệnh thì hàng vạn cái đầu sẽ rơi xuống đất.

“Sao… sao lại như vậy chứ!”

“Sao âm phủ lại đột nhiên đánh vào vùng ngoài lãnh thổ?”

“Không đúng, bọn họ… bọn họ đến để giúp Tiêu Chính Văn!”

Những thế lực trước đó định giết Tiêu Chính Văn đều sững sờ.

Ngụy Vinh Kỳ ở nước Ngụy xa xa cũng nhìn về phía thành Thiên Khu bằng ánh mắt kinh ngạc.

Trận chiến trước mắt kinh động cả trời đất.

Kể từ sau cái chết của thần vương Đế Tuấn, âm phủ chưa từng xâm chiếm vùng ngoài lãnh thổ với quy mô lớn như vậy.

Nói cách khác, sau cái chết của thần vương Đế Tuấn, âm phủ đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục.

Vậy mà bây giờ lại quay trở lại vùng ngoài lãnh thổ vì Tiêu Chính Văn, điều này khiến người ta không thể tin nổi.

“Tiêu Chính Văn”.

Ngụy Vinh Kỳ ngẩng đầu thở dài một hơi.

Hàng triệu quân Chư Thiên Thần Giới đối mặt với chục triệu âm binh chỉ như giọt nước trong biển cả.

Mặc dù ở vùng ngoài lãnh thổ có rất nhiều thế lực, nhưng so với Tả Bạch Đào và phán quan mặt đen, sức mạnh của bọn họ không đáng để coi trọng.

Ban đầu, bọn họ còn tưởng hôm nay Tiêu Chính Văn chắc chắn phải chết, nhưng trong nháy mắt, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, thay vào đó, bọn họ đã bị vô số âm binh bao vây.

Điều đáng sợ nhất là những âm binh này đều là cường giả Thiên Cảnh, thậm chí có không ít Đế Cảnh.

Sức mạnh của hàng chục triệu cường giả Thiên Cảnh đáng sợ đến mức nào?

Tấm bia cổ không chữ kia bay về phía Chư Thiên Thần Điện, đó cũng là nơi kết giới vũ trụ bị phá vỡ.

Cùng lúc đó, Mã Vương Gia lạnh lùng nhìn về phía nhà chính của nhà họ Khổng, trầm giọng nói: “Tử Hoàn có dám đấu tới tôi một trận không?”

Giọng nói của Mã Vương Gia như tiếng sét rung chuyển trời đất.

Lúc này, Tử Hoàn đang ngồi trên cao quan sát cũng cảm nhận được uy lực đáng sợ từ Mã Vương Gia.

Dù sao ông ta cũng là cao thủ số một của nhà họ Khổng còn sót lại ở vùng ngoài lãnh thổ, đối mặt với lời khiêu chiến của Mã Vương Gia, ông ta không có đường lui.

Tử Hoàn đứng lên, thân hình to lớn từ nhà họ Khổng bay lên không trung, ngạo nghễ đứng trong hư không.

Ít nhất vào lúc này, Tử Hoàn là con át chủ bài lớn nhất của nhà họ Khổng, đồng thời cũng là niềm tin của nhà họ Khổng.

Dù thế nào, Tử Hoàn cũng không thể tránh nổi trận chiến này, chỉ cần ông ta dám bỏ chạy thì với thủ đoạn của Mã Vương Gia, thế lực của nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ chắc chắn sẽ bị nhổ tận gốc.

Khí tức Chuẩn Thánh cấp một của Tử Hoàn vừa tỏa ra, tất cả mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ đều kinh ngạc.

Thì ra, ông ta mới là chỗ dựa và là con át chủ bài của nhà họ Khổng.

Thậm chí ngay cả lão tổ nhà họ Khổng là Khổng Cập cũng không thể sánh bằng.

Hai vị thánh nhân cảnh giới Chuẩn Thánh đối đầu trên không trung, mặc dù không động tay, nhưng sức ép đáng sợ đủ để mọi người cảm thấy khiếp sợ.

Mã Vương Gia cười nhạt, tùy ý vung tay, phóng ra một đạo tà khí.

Một giây sau, phía nhà họ Khổng truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.

Hàng triệu đệ tử nhà họ Khổng đã bị một chiêu của Mã Vương Gia giết chết, thậm chí xác cũng không còn.

Nhìn thấy cảnh này, Khổng Cập cũng sững sờ.

Cảnh tượng hai vị cao thủ Chuẩn Thánh giao đấu thật đáng sợ!

Lúc Mã Vương Gia và Tử Hoàn giao đấu, tấm bia cổ cũng hạ xuống bầu trời phía trên Chư Thiên Thần Giới.

Mặc dù đó chỉ là tấm bia không chữ, nhưng lại tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ.

Tấm bia không chữ hạ xuống, bầu trời đã bị nứt lìa và kết giới vũ trụ đã bị xé nát lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

“Đó là…” Ngụy Vinh Kỳ nhìn về phía Chư Thiên Thần Điện với vẻ khó tin, rõ ràng là kết giới vũ trụ đã bị phá vỡ, vậy mà lại có thể khôi phục sao?

“Đó… đó là bia Âm Dương biến hóa từ đá Tam Sinh?” ngay khi tấm bia không chữ hạ xuống, Long Cổ cũng lộ ra vẻ khó tin.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom