Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2806-2810

Chương 2806: Bao vây núi Mã Vương

“Mã Vương Gia, ông nói đùa rồi, thật ra Đại Đế đến từ thế tục, theo quy tắc trong thế tục đúng là thần…”

“Hỗn xược!”

Không để phán quan mặt đen nói xong, Mã Vương Gia quở trách.

Phán quan mặt đen hoảng hốt vội ngậm miệng rồi lui về vị trí cũ, đâu dám nói thêm nửa chữ.

Khí tức Thánh Nhân của Mã Vương Gia lập tức bao phủ cả âm phủ, hầu như ai cũng cảm nhận được khí tức khiến người ta không khỏi muốn thần phục đó.

Hầu hết các thế lực đều nhìn về phía nhà hàng.

Nhưng đối mặt với uy lực của Mã Vương Gia, Tiêu Chính Văn lại không hề sợ hãi, vẫn thờ ơ nhìn Mã Vương Gia.

Đến khi ông ta cách Tiêu Chính Văn không đến vài bước, Phù Kiên bỗng bước đến chặn trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Phù Kiên!”

Mã Vương Gia tức giận nhìn Phù Kiên.

“Cho dù ông có là Thánh Nhân thì cậu ấy cũng là Đại Đế U Minh, nếu còn bước thêm nửa bước, ông là kẻ phản nước”, Phù Kiên không cảm xúc nói.

Cho dù Tiêu Chính Văn làm gì, nói gì thì anh cũng đã là Đại Đế U Minh, đây là sự thật không thể cãi.

Thân là tướng quân âm phủ, bảo vệ Tiêu Chính Văn là trách nhiệm của Phù Kiên.

Lúc này Mã Vương Gia cũng rơi vào tình cảnh khó xử, nếu chỉ xét về thực lực cá nhân, tất cả những người có mặt ở đây đều thua dưới tay ông ta.

Nhưng chỉ cần Phù Kiên ra lệnh thì ông ta phải đối mặt với âm phủ của cả âm phủ, đến lúc đó ông ta chết không nơi chôn thân.

Nhưng sao ông ta có thể nuốt trôi cơn giận này?

Tiêu Chính Văn dám hỗn láo trước mặt ông ta như thế, không ra uy với Tiêu Chính Văn trước mọi người, ông ta cam lòng sao được?

“Ông có thể ra tay bất cứ lúc nào”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn kéo một cái ghế sang rồi ngồi xuống.

Mã Vương Gia có nhiều đắn đo nhưng Tiêu Chính Văn lại cực kỳ thoải mái.

Anh không phải là người âm phủ, dù âm phủ có đánh thành một mớ hỗn loạn cũng không liên quan đến anh.

“Phù Kiên, ông cũng thấy rồi đấy, không phải tôi gây chuyện mà là cậu ta khiêu khích trước”, Mã Vương Gia tức giận không thôi chỉ vào Tiêu Chính Văn.

“Khiêu khích? Đây là khiêu khích à? Xem ra ông sống đến tuổi này vô ích rồi”, Tiêu Chính Văn cười mỉa.

“Phù Kiên, lẽ nào đến giờ ông vẫn không rõ hàm ý của cậu ta sao? Lúc này Chư Thiên Thần Giới đã tấn công vào vùng ngoài lãnh thổ, rõ là cậu ta muốn mượn tay âm phủ đánh với Chư Thiên Thần Giới”.

Cuối cùng Mã Vương Gia nói ra những lời nghẹn trong lòng.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn mang theo thân phận Đại Đế thì cả âm phủ rất có thể trở thành vật chắn cho Tiêu Chính Văn bảo vệ thế tục.

Mặc dù Mã Vương Gia cũng dòm ngó vị trí Đại Đế nhưng ông ta càng không muốn nhìn thấy âm phủ khai chiến trực diện với Chư Thiên Thần Giới.

Thế nên mới gây khó dễ khắp nơi cho Tiêu Chính Văn, gây thù với Tiêu Chính Văn.

Phù Kiên thở dài, lắc đầu.

Thật ra sao Phù Kiên không biết được chứ?

Chẳng qua ông ta và Mã Vương Gia không có cùng suy nghĩ, thà bị Chư Thiên Thần Giới đánh còn hơn làm con dao đồ tể trong tay Tiêu Chính Văn.

Ít nhất Tiêu Chính Văn vẫn có sức ảnh hưởng ở trong thế tục và uy danh ở vùng ngoài lãnh thổ.

Lúc này tham chiến, chắc chắn âm phủ sẽ không đơn độc đối diện với kẻ thù lớn mạnh.

Tiêu Chính Văn không để Phù Kiên lên tiếng đã nói: “Phù Kiên, đi truyền lệnh điều động tất cả âm binh ở âm phủ tiêu diệt núi Mã Vương cho tôi”.

Anh vừa nói thế, mọi người đều ngây ngốc.

Núi Mã Vương là căn cơ của Mã Vương Gia, nói là một ngọn núi thì thật ra nó còn lớn hơn một thành phố, âm binh dưới trướng của Mã Vương Gia đa phần đều xuất thân từ núi Mã Vương.

“Đại Đế, chuyện này…”, ngay cả Phù Kiên cũng sửng sốt.

“Còn muốn để tôi nhắc lại lần nữa à?”, TIêu Chính Văn ngắt lời.

“Vâng!”

Phù Kiên đáp một tiếng rồi dặn dò một âm binh phía sau: “Truyền lệnh, chư bộ âm phủ, tất cả âm binh đều tập hợp ở trước núi Mã Vương”.

Khi lá cờ mệnh lệnh lớn bay lên trời, vô số luồng khí đáng sợ bay về phía núi Mã Vương từ khắp nơi trong âm phủ.

Rất nhiều âm binh như thủy triều lao đến bao vây núi Mã Vương.

Đối mặt với trận thế trước nay chưa từng có, không chỉ Mã Vương Gia sững sờ mà ngay cả mấy người Sở Giang Vương cũng ngây ngốc.
Chương 2807: Quỳ gối

Phù Kiên điều động toàn quân tinh nhuệ trấn thủ bốn phương bên trong âm phủ, có khác biệt về mặt bản chất so với những bia đỡ đạn tạp nham giết vào vùng ngoài lãnh thổ khi trước!

Trong số những âm binh này, thực lực thấp nhất cũng ở ngưỡng Đế Cảnh, thậm chí còn có cả tu vi Đại Đế, hơn nữa trong số bọn họ, có khoảng một nửa có tu vi Thiên Cảnh cấp một.

Hơn nữa còn có không ít quỷ tướng, mặc dù không đạt tới cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một, thế nhưng lại bộc phát ra khí tức của Chuẩn Thánh cấp một!

Có thể nói, đại quân này, ngay cả Mã Vương Gia nhìn vào cũng thầm cảm thấy da đầu phát tê!

Dẫu sao mấy chục nghìn năm trở lại đây, âm phủ là nơi duy nhất chưa từng bị xâm phạm, trải qua sự tích lũy suốt mấy chục nghìn năm, căn cơ của âm phủ sẽ thâm sâu tới độ nào?

Lúc này, ngay cả sắc mặt của Mã Vương Gia cũng trở nên trắng bệch, nếu như thật sự giống như Tiêu Chính Văn đã nói, âm binh của Phù Kiên thật sự đánh vào núi Mã Vương, Mã Vương Gia thật sự không có thực lực để mà ngăn cản!

“Tôi không tin cậu dám san phẳng núi Mã Vương! Chỉ cần núi Mã Vương bị hủy diệt, cả âm phủ đều sẽ không còn đứng về phía cậu nữa! Cậy thế đàn áp người khác, cậu vẫn muốn bắt âm phủ bán mạng cho cậu sao?”

Mã Vương Gia hiểu rõ mục đích tới âm phủ lần này của Tiêu Chính Văn, mặc dù dựa vào âm binh của âm phủ cũng đủ để tiêu diệt núi Mã Vương nhưng lúc núi Mã Vương bị san phẳng sẽ chính là ngày Tiêu Chính Văn đoạn tuyệt với âm phủ!

Ngay cả Chư Thiên Thần Giới cũng hiểu rõ điều quan trọng hàng đầu để chinh phục vùng ngoài lãnh thổ là lòng người chứ không phải dùng vũ lực mạnh mẽ để đi ép buộc vùng ngoài lãnh thổ quy phục!

Đánh vào tư tưởng chính là thượng sách, nếu như Tiêu Chính Văn muốn khiến cho thế lực các phương ở âm phủ tự nguyện thần phục thì động tới núi Mã Vương chính là điều tối kỵ!

Những lời này của Mã Vương Gia nói đúng vào chỗ đau của Tiêu Chính Văn, mục đích chuyến đi này của Tiêu Chính Văn chính là muốn thông qua thực lực của âm phủ để đối kháng với Chư Thiên Thần Giới!

Thế nhưng ông ta vẫn quá coi thường Tiêu Chính Văn.

“Ông nói rất có lý, quả thực ai có được lòng người sẽ có được thiên hạ, thế nhưng nếu như ông đã muốn đứng ra đối địch với tôi, tôi giữ ông lại có tác dụng gì?”

“Hơn nữa, đối đãi với những kẻ có ý định phản bội, từ cổ chí kim chỉ có một phương pháp xử lý duy nhất là phanh thây! Đừng nói là tiêu diệt một núi Mã Vương nhỏ bé, dù có tiêu diệt cả Âm Tư, san phẳng thập điện thì cũng có làm sao?”

“Chẳng qua chỉ là bên sứt càng bên gãy gọng mà thôi, ông quả thực có thực lực Chuẩn Thánh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một mình ông mà thôi, ông cho rằng dựa vào sức lực của bản thân mình là có đủ tư cách để chống đối lại tôi rồi hay sao?”

“Còn ngây ra đó làm gì, giết cho tôi!”

Tiêu Chính Văn lên tiếng hạ lệnh, cả bầu trời Tây Bắc đều bị mây đen che phủ, vô số âm binh cầm đao kiếm lao tới chỉ trong nháy mắt!

Sát khí cuồng bạo khiến cho phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh dâng lên một màn sương trắng, ngay tức thì, sát khí đã bao trùm khắp cả âm phủ!

Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, núi Mã Vương căn bản chẳng có gì quan trọng, nhưng đối với Mã Vương Gia mà nói thì đó chính là nền móng của ông ta!

Thấy Tiêu Chính Văn đã thật sự nổi giận, thật sự muốn san phẳng núi Mã Vương, Mã Vương Gia lúc này cũng hơi cuống lên, vội vàng tiến lên trước chắp tay lạy Tiêu Chính Văn: “Đại Đế bớt giận! Tôi... tôi đã biết sai rồi! Xin Đại Đế tha cho núi Mã Vương!”

Sự việc tới nước này rồi, cho dù ông ta không muốn cúi đầu cũng không được, thật sự để cho Tiêu Chính Văn san phẳng núi Mã Vương, vậy thì ông ta cũng mất đi nền móng của mình ở âm phủ!

Giống như Tiêu Chính Văn đã nói, cảnh giới của ông ta có cao tới đâu, thực lực có mạnh tới độ nào thì cũng chỉ có một mình mà thôi, sau khi mất đi nền móng của bản thân, ông ta giống như một cái cây không rễ, tất cả những gì thuộc về ông ta khi trước đều sẽ tan thành khói mây!

Đừng nói là nhòm ngó tới vị trí Đại Đế, ngay cả tự bảo vệ bản thân e rằng cũng khó!

“Muốn cầu xin thì phải làm cho ra dáng vẻ đang cầu xin, quỳ xuống!”

Tiêu Chính Văn chỉ tay vào mặt đất phía trước mình, lạnh lùng nói.

“Cậu!”

Mã Vương Gia nghiến răng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Bảo tôi quỳ xuống trước mặt cậu cũng không phải không thể! Thế nhưng có một điều kiện tiền đề, đó là đường đường chính chính đấu một trận với tôi!”

“Kẻ giống như cậu, cậy thế ức hiếp người khác, trốn phía sau lưng Phù Kiên thì anh hùng cái nỗi gì?”

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì bật cười lạnh lùng không thôi, nói: “Là tôi nghe nhầm hay là ông không có não? Ông từng thấy có quân vương nào đích thân chinh chiến chưa?”

“Trong tay tôi nắm giữ hàng chục nghìn âm binh âm phủ, ông bảo tôi đấu với ông một trận? Chắc là ông vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ?”

“Rõ ràng chỉ cần mở mồm là có thể tiêu diệt được ông, tại sao tôi lại phải đánh với ông cơ chứ?”

“Ông cho rằng tôi không phải anh hùng thì tôi không phải nữa rồi sao? Lịch sử là do kẻ thắng viết nên, kẻ bại trận thậm chí ngay cả tư cách biện bạch còn chẳng có nốt!”

“Cho dù đánh thắng ông thì cũng có làm sao? Có thể chứng minh được điều gì? Chứng minh tôi là U Minh Đại Đế sao? Xin lỗi nhé, không cần chứng minh, thái độ của Phù Kiên đã là minh chứng tốt nhất rồi!”

“Hơn nữa, dựa vào ông mà cũng xứng hoài nghi thân phận của tôi hả? Hôm nay tôi cứ cậy thế đàn áp ông đấy, làm sao?”

“Còn nữa, tôi có phải Đại Đế hay không cũng không phải do ông quyết định mà là do thập điện Diêm Vương và năm bộ Âm Tư của âm phủ quyết định! Ông có là cái thá gì?”

Giọng điệu của Tiêu Chính Văn cực kỳ bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, thế nhưng từng câu từng chữ đều đang trấn áp thế lực các phương ở âm phủ!

Không cần sự công nhận của bất cứ ai, cũng không cần bất cứ ai phải chứng minh, đây mới là sự bá đạo thật sự!

U Minh Đại Đế của năm xưa bá đạo tới độ nào?

Sự bá đạo của Tiêu Chính Văn ngày hôm nay đã chứng minh rằng anh chính là U Minh Đại Đế!

Mã Vương Gia nhất thời bị Tiêu Chính Văn nói cho nghẹn họng!

Ông ta quả thực đã từng chinh chiến cho âm phủ, hơn nữa còn lập được chiến công hiển hách, nhưng đáng tiếc là ông ta không thuộc vào thập điện cũng chẳng thuộc vào năm bộ Âm Tư!

Âm phủ nể mặt ông ta chẳng qua là vì thực lực cá nhân và chiến tích khi trước của ông ta mà thôi!

Thật sự xét tới thân phận, dù là thân phận của một quỷ tướng thì cũng cao hơn ông ta quá nhiều!

Lời Tiêu Chính Văn nói cũng khiến cho ông ta hoàn toàn nhận ra rõ tình thế, vốn dĩ ông ta cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ là một kẻ tiểu bối vắt mũi chưa sạch, chẳng qua dựa vào sự dũng cảm nên mới có được ngày hôm nay.

Chỉ cần ông ta dùng chút thủ đoạn là sẽ có thể dễ dàng bắt bí được Tiêu Chính Văn, thế nhưng hiện giờ xem ra còn lâu ông ta mới theo kịp bản lĩnh của đối phương.

Mà tính cách và mưu lược của đối phương càng không thua kém bất cứ một nhân vật lớn nào, thậm chí có thể nói ngay cả ông ta cũng phải chịu lép vế trước mặt Tiêu Chính Văn!

Kiểu người giống như Tiêu Chính Văn không phải là kẻ mà ông ta có thể dễ dàng toan tính.
Chương 2808: Phục tùng

“Đại Đế, dù gì Mã Vương Gia cũng có chút danh tiếng ở âm phủ, theo tôi thấy, hôm nay chi bằng đối xử khoan hồng với ông ta để xem biểu hiện sau này ra sao!”, Phù Kiên thấy cục diện trước mắt quá căng thẳng nên không nhịn được đã xin giúp Mã Vương Gia.

“Sao thế, lẽ nào ông cũng có ý đồ mưu phản?”

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn khiến cho Phù Kiên khẽ run lên trong lòng, vội vàng cúi đầu giải thích: “Phù Kiên không dám! Chỉ là dẫu sao thì ông ta cũng là Thánh Nhân, nếu như Thánh Nhân quỳ xuống trước mặt người bình thường thì e rằng sẽ phá vỡ...”

“Phá vỡ cái gì? Trước khi làm Thánh Nhân thì ông ta cũng là con người! Nếu như đều là con người thì tại sao ông ta không thể quỳ xuống trước mặt tôi! Ông đang khinh thường tôi sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng phản vấn.

Thật ra cho dù là thánh nhân hay là người bình thường thì vốn dĩ đều ngang hàng cả!

Cái gọi là Ngụy Tiên, Chân Tiên, Chuẩn Thánh, Thánh Nhân chẳng qua cũng chỉ là cách gọi của một số cảnh giới mà thôi, làm gì có Thánh Nhân thật sự?

Giống như Khổng Khưu vẫn luôn tự phong làm Thánh Nhân, thế nhưng nhìn lại thì ông ta đã làm được gì rồi?

Bán nước cầu vinh, ăn cây táo rào cây sung, để có được một chức quan, thậm chí có thể bán đứng Tổ quốc của mình là nước Lỗ, nếu như ngay cả hạng người như vậy cũng có thể xưng làm Thánh Nhân, vậy thì bên dưới nào còn có kẻ ác nữa?

E rằng so với loại người này thì thổ phỉ cướp giật vẫn còn lương thiện chán!

Hơn nữa, chỉ cần là loài người, vậy thì sẽ không có sự phân chia cao thấp sang hèn, bởi vì ở trước mặt sinh mạng ai ai cũng đều bình đẳng, bất cứ ai cũng đều không thể chết đi sống lại!

“Bây giờ ông quỳ xuống, hoặc giờ tôi sẽ tiêu diệt cả núi Mã Vương luôn! Quyền lựa chọn ở chỗ ông chứ không ở chỗ tôi! Chỉ là sự kiên nhẫn của tôi cực kỳ có hạn, trong vòng mười giây, ông không quỳ thì tôi sẽ dấy binh!”

Tiêu Chính Văn nói không chút do dự.

Từ sự quả quyết trong mắt Tiêu Chính Văn, có thể nhìn ra được những lời này của anh tuyệt đối không phải chỉ nói xuông thôi, nếu như trong vòng mười giây Mã Vương Gia không quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn thì anh thật sự sẽ phát động binh lính tiến đánh núi Mã Vương!

Mã Vương Gia hít sâu vào một hơi, từ từ nhắm hai mắt lại, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn!

Đường đường là Mã Vương Gia mà thật sự phải quỳ xuống ngay dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người!

Khi Mã Vương Gia quỳ gối, xung quanh tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều mở to hai mắt với vẻ không dám tin!

Bởi vì từ xưa tới nay có một truyền thuyết kể rằng, chỉ cần Thánh Nhân quỳ xuống trước mặt người bình thường thì người đó sẽ bị trời phạt, thậm chí còn bị thần lôi của trời đánh chết!

Thế nhưng Mã Vương Gia cứ thế quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, không những không bị trời phạt gì mà xung quanh ngược lại còn tĩnh lặng lạ kỳ, chỉ có tiếng hô hấp của đám người đứng xem xung quanh và cả âm thanh ngựa đạp chân xuống mặt đất!

Cũng có thể nói, cả trăm nghìn năm nay, tất cả mọi người đều bị một số kẻ có dụng tâm khác lừa gạt!

Có thể nói, Tiêu Chính Văn không chỉ tỏ rõ thái độ của bản thân với cả vùng ngoài lãnh thổ mà còn chứng minh được một điểm cho mọi người thấy, đó chính là con người vốn dĩ không có phân chia cao thấp!

Lời nói dối Thánh Nhân không thể quỳ trước mặt người bình thường cứ thế bại lộ!

Người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh đang đờ đẫn nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt mình, trong đầu đã trở nên trống rỗng từ lâu.

Dù thế nào hắn cũng không dám tin Mã Vương Gia thân là Thánh Nhân lại quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn như thế!

Không chỉ có hắn không dám tin mọi thứ là thật, ngay cả mấy người Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương cũng sững sờ tại chỗ.

Dẫu sao danh tiếng của con người cũng cực kỳ quan trọng, cả đời Mã Vương Gia chưa từng quỳ xuống trước mặt bất cứ ai, cho dù là U Minh Đại Đế trước đây cũng không thể bắt ông ta quỳ xuống!

Thế nhưng hôm nay, ông ta lại ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, đây là cảnh tượng khiến cho người ta quá đỗi kinh hoàng.

Cho dù Tiêu Chính Văn cậy vào thế lực cường đại của âm phủ nên mới ép buộc được Mã Vương Gia quy phục, thế nhưng điều này cũng nói lên rằng lòng can đảm và mưu lược của Tiêu Chính Văn hơn người!

Đổi lại là bất cứ ai trong số Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương, hoặc là bất cứ người nào trong số thập điện Diêm Vương đều không thể ép buộc được Mã Vương Gia nghe theo!

Tiêu Chính Văn thì sao? Chỉ nói có mấy câu đã khiến cho Mã Vương Gia phải cúi đầu phục tùng!

Trong mắt bọn họ, tất cả những chuyện này rõ ràng chẳng thể tin nổi!

Mãi tới lúc này, Tiêu Chính Văn mới từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi bước về phía Mã Vương Gia.

“Có lẽ trong lòng ông không phục, thật ra tôi chỉ khinh thường ra tay với ông mà thôi, nếu như tôi ra tay, e rằng ngay cả xác ông cũng chẳng còn!”

Ngay sau đó, ánh mắt của Tiêu Chính Văn nhìn về phía người mặc đồ đen bên cạnh, bình thản nói với Phù Kiên: “Kẻ phản nghịch thì phải xử lý thế nào?”

“Giết không tha!”, Phù Kiên vô thức đáp lời.

“Vậy thì còn đợi gì nữa, giết đi!”

Cái gì?

Phù Kiên khiếp sợ, ngay cả mấy người Sở Giang Vương cũng ngẩn ra, Tiêu Chính Văn muốn giết người đàn ông mặc đồ đen sao?

Hắn là thân tín của Mã Vương Gia đấy!
Chương 2809: Hành lang thời không

Mã Vương Gia đã làm theo lời Tiêu Chính Văn, quỳ xuống trước mặt mọi người, vậy mà Tiêu Chính Văn vẫn giết người mặc đồ đen?

Điều này chẳng phải muốn Mã Vương Gia hoàn toàn mất mặt sao?”

Nhưng lúc này, Sở Giang Vương cũng thầm kinh hãi trước sự tàn ác của Tiêu Chính Văn.

“Đại Đế! Bất luận trước đây tôi đã làm gì, nhưng bây giờ tôi đã làm theo lời cậu, quỳ xuống trước mặt cậu rồi!”

Mã Vương Gia nói lớn.

Sự bất mãn của ông ta đối với Tiêu Chính Văn đã lên đến cực điểm.

Người mặc đồ đen là người hầu đã ở bên ông ta từ thời đại thần thoại, cũng là người mà ông ta tin tưởng nhất.

Nếu ngay cả mạng sống của người mặc đồ đen mà ông ta cũng không bảo vệ nổi thì sau này ông ta còn mặt mũi nào gặp người khác?

“Ông là ông, hắn là hắn! Ông nghĩ ông quỳ thì có thể rửa sạch hết tội lỗi trước kia sao? Cho dù ông chết vạn lần thì cũng không đủ chuộc tội mưu phản đâu!”

“Còn nữa, ông nghĩ người bên cạnh ông có thể tùy ý khiêu khích tôi sao? Hắn có tư cách đó hả?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Hắn từng bất kính với cậu nhưng tội cũng không đáng chết!” Mã Vương Gia khàn giọng khẳng định.

“Tội không đáng chết ư? Đắc tội với bề trên, giết vua hại tướng, từ xưa đến nay còn có con đường khác để đi sao? Lẽ nào ngay từ đầu ông ta tính cậy già lên mặt, nghĩ rằng đôi ba lời của ông có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì?”

“Ông đề cao bản thân mình quá rồi, cũng quá xem thường âm phủ và Đại Đế như tôi. Âm phủ không có ông thì cũng sẽ có ngàn vạn Trương Vương Gia, Lý Vương Gia!”

“So với toàn bộ âm phủ, ông chỉ là một hạt cát, thậm chí còn chẳng bằng một hạt cát, ở trước mặt tôi, ông chẳng là gì cả, bây giờ là vậy, sau này lại càng không”.

“Ra tay đi!”

Tiêu Chính Văn phất tay với Phù Kiên, Phù Kiên cuối cùng đã ra tay.

Chỉ thấy một sợi xích màu đen phóng về phía người mặc đồ đen, cho dù hắn đã dùng hết sức để giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sợi xích.

Không lâu sau, trên người người mặc đồ đen đã bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh lam.

“A! Vương Gia, cứu tôi với!”

Lúc này hắn đâu còn kiêu ngạo như trước.

Ngọn lửa màu xanh thiêu đốt thân thể hắn, từ sâu trong linh hồn hắn truyền đến cơn đau thấu xương.

Người áo đen kêu gào thảm thiết khiến da đầu mọi người tê dại, nhưng tiếng cầu xin của hắn không có tác dụng gì, một lúc sau, người mặc đồ đen đã hóa thành tro tàn.

“Nhớ cho kỹ, bất kể ông có mục đích gì thì cũng đừng bao giờ khiêu khích tôi, nếu không ông sẽ không gánh chịu nổi hậu quả đâu!”

“Kết cục của hắn là bài học cho ông! Nếu còn có lần sau, không chỉ ông mà cả núi Mã Vương đều sẽ bị ngọn lửa địa ngục này thiêu đốt đến chết”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cảnh cáo.

Cùng lúc đó, Bàng Uyên áp giải một người đàn ông bị trói đến âm phủ, người đàn ông này chính là Elon.

Lúc này, trong nhà họ Trần ở vùng ngoài lãnh thổ, Trần Phong vội vàng tiến vào hỏi thăm tin tức từ hộ vệ nhà họ Trần: “Nghe ngóng được tung tích của Tiêu Chính Văn chưa?”

Không chỉ nhà họ Trần tìm kiếm tung tích của Tiêu Chính Văn, mà cả Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng đang tìm kiếm.

Mặc dù đã chịu thiệt ở âm phủ, nhưng hắn không thể trốn cả đời ở âm phủ, một ngày nào đó, Tiêu Chính Văn sẽ trở về vùng ngoài lãnh thổ.

Trải qua một thời gian tu dưỡng, vết thương của bọn họ đã khỏi hẳn, cảnh giới cũng được nâng cao.

Chỉ cần không ở âm phủ thì bọn họ sẽ không bị áp chế quá nhiều, Tiêu Chính Văn cũng không thể thoát khỏi bọn họ.

“Có kết quả chưa?” Hồng Ấn ngồi khoanh chân, liếc nhìn mọi người.

Trong khoảng thời gian qua, mười vị cao thủ của Chư Thiên Thần Giới đã đến vùng ngoài lãnh thổ, giúp đỡ ông ta rất nhiều, mặc dù giữa bọn họ có thù từ lâu, nhưng vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa hoàn toàn bình định.

Trước khi tìm được di tích Long Tộc, bọn họ đương nhiên sẽ cùng nhau đối đầu với bên ngoài, hơn nữa, Hồng Ấn lúc này cũng thần bí hơn trước rất nhiều.

Vả lại, ông ta dường như đang cố tình che giấu khí tức của mình.

Không lâu sau, Dạ Ma Thiên vội vàng chạy tới.

“Nghe nghe ngóng được rồi, lối vào âm phủ đã đóng chặt rồi!” Dạ Ma Thiên nói đến đây liền nhíu mày.

“Đóng cửa rồi sao?”

Hồng Ấn cũng nhíu mày.

Khi bọn họ bước vào âm phủ, ở cổng không có ai bảo vệ, gần như mở cửa cho cả vùng ngoài lãnh thổ.

Lối vào âm phủ đột nhiên đóng lại, chứng tỏ phía âm phủ đã xảy ra chuyện lớn.

“Hoặc là chuyện này không như chúng ta tưởng tượng!” Dạ Ma Thiên nói tiếp.

“Ồ? Ông có cao kiến gì không?”, Hồng Ấn cau mày hỏi.

“Mặc dù Tiêu Chính Văn đã đạt được một số thỏa thuận với âm phủ, nhưng giữa bọn họ vẫn có mối thù sâu đậm, theo như tôi biết, Tiêu Chính Văn đã giết con gái của Tả Bạch Đào”.

“Hơn nữa, lần trước Tiêu Chính Văn gây chuyện ở âm phủ, đã giết Sở Giang Vương, cho dù ông ta trường sinh bất tử thì cũng có thể dễ dàng bỏ qua mối thù này sao?”

“Cho nên, tôi nghĩ lần này âm phủ đóng cửa là muốn bắt ba ba trong hũ, nhân cơ hội giết chết Tiêu Chính Văn”.

Dạ Ma Thiên nghiêm túc nói.

“Mặc dù ông nói cũng có lý, nhưng dựa trên những gì tôi biết về Tiêu Chính Văn, cậu ta sẽ không đặt bản thân vào thế nguy hiểm!”

Mặc dù Hồng Ấn cũng hy vọng giống như Dạ Ma Thiên nói, nhưng ông ta quá hiểu phong cách xử lý mọi việc của Tiêu Chính Văn, bất kể tình huống bất ngờ thế nào, dường như đều không thể thoát khỏi mắt của Tiêu Chính Văn.

Mỗi lần gặp nguy hiểm, Tiêu Chính Văn hầu như đều có cách giải quyết.

“Hắn có thể bình an quay về hay không còn quan trọng sao? Cả vùng ngoài lãnh thổ đã bị chúng ta thu phục, một mình hắn có thể đảo ngược tình thế sao?”

Dạ Ma Thiên chế nhạo.

Hiện nay gần như toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ đều đã thuộc về Chư Thiên Thần Giới, các thế lực đều cúi đầu trước bọn họ.

Mà Thiên Vương Các cũng lợi dụng lúc vùng ngoài lãnh thổ hỗn loạn, tạo thế cục đối đầu với Thiên Đạo Minh Ước, ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng không thể quản chuyện của Chư Thiên Thần Giới, còn ai có thể động vào bọn họ đây?

Đám người Bạch Khởi còn bị đại quân của Chư Thiên Thần Giới kéo đến chiến trường vùng ngoài vũ trụ, không thể phân thân trở về cứu viện cho vùng ngoài lãnh thổ.

Những nhân vật đời trước đều lựa chọn bảo vệ tính mạng của mình, quy phục trước Chư Thiên Thần Giới, hiện nay, chỉ còn diện Thần Long ở Đế Khư là chưa bị chinh phục.

Nhưng phía điện Thần Long cũng không hoàn toàn sóng yên biển lặng, trong thời gian gần đây cũng bắt đầu nổi sóng ngầm.

Theo tình hình hiện giờ, cho dù Thần Vương Đế Tuấn sống lại thì cũng phải cam chịu số mệnh.

Tiêu Chính Văn đã đến âm phủ hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, Chư Thiên Thần Giới đã làm được quá nhiều việc.

“Chúng ta nên tìm cách thăm dò giới thế tục, tôi nghe nói di tích Thần Long ở Hoa Quốc!” Dạ Ma Thiên trầm giọng nói.

“Còn một chuyện nữa, bất kỳ ai trong số chúng ta đều phải trải qua bài kiểm tra của hành lang thời không, mới có thể đột phá xiềng xích!”

Hồng Ấn khẽ lắc đầu nói.

Hành lang thời không là con đường tu hành mà bất kỳ ai trong Chư Thiên Thần giới đều phải đi qua.

Chỉ những người đã vượt qua thử thách của hành lang thời không mới có được thuật pháp tối cao và sức mạnh để điều khiển thiên hạ.

Hơn nữa, đó còn là con đường tu hành lâu dài, một khi thông qua hành lang thời không, có thể sẽ đạt tới cảnh giới Thánh Nhân cấp năm trở lên.

Thông thường, chủ nhân của một phương ở Chư Thiên Thần Giới cũng chỉ là Thánh Nhân cấp ba.

Chỉ có những người đạt cảnh giới Thánh Nhân cấp năm trở lên mới thật sự là thiên tiên thật sự trong mắt Chư Thiên Thần Giới.

Nhưng những người có thể sống sót ra khỏi hành lang thời không rất hiếm.

Cho dù là chủ nhân một phương, sau khi bước lên hành lang thời không, cũng chưa chắc đã có thể sống sót đi hết cả con đường trải nghiệm.

“Theo tôi được biết, hành lang thời không lần này có khả năng sẽ mở ở địa cầu. Bởi vậy, trong lòng tôi luôn có một số dự cảm bất an!” Hồng Ấn bình tĩnh nói.

Thật ra điều khiến ông ta lo lắng nhất là Tiêu Chính Văn.

Chỉ cần một ngày không thấy xác của Tiêu Chính Văn thì ngày đó ông ta không thể yên lòng.

“Ông vẫn lo Tiêu Chính Văn sẽ phá hỏng chuyện tốt của chúng ta sao? Chuyện đã đến nước này rồi, cho dù hắn có tài cao ngút trời thì cũng có thể thay đổi được gì chứ?”

“Chưa nói đến Tuyệt Thiên là cao thủ đỉnh cao, ngay cả những kẻ phản bội ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đủ để hắn lo sợ rồi! Không ai có thể giải quyết thế cục trước mắt”.

“Hắn còn chẳng thể giải quyết rắc rối của mình, sao còn thời gian để gây phiền phức cho chúng ta?”

Dạ Ma Thiên chế nhạo.

Người vùng ngoài lãnh thổ cũng là thế lực của địa cầu, nói cách khác, điều đầu tiên Tiêu Chính Văn phải đối mặt không phải mà mười vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, mà là những kẻ phản bội ở vùng ngoài lãnh thổ.

Điều đó cũng có nghĩa vùng ngoài lãnh thổ phải trải qua một vài mâu thuẫn nội bộ, rồi mới có thể đối đầu với Chư Thiên Thần Giới.

Nhưng đến lúc đó, vùng ngoài lãnh thổ đã trở nên hỗn loạn, sao có thể đối mặt với Chư Thiên Thần Giới được nữa?

Đây chính là kế hoạch cao minh của bọn họ.

Bởi vậy, nhìn từ góc độ nào, Chư Thiên Thần Giới đều không có lý do gì để thua.

“Thực ra ngay từ khi bắt đầu, vùng ngoài lãnh thổ đã thua rồi!” Tử Cống cười nói.

Từ hàng nghìn năm trước, nhà họ Khổng từ thời Khổng Khưu đã âm thầm gia nhập Chư Thiên Thần Giới, bao nhiêu năm qua bọn họ luôn cố gắng phá hoại cơ nghiệp của vùng ngoài lãnh thổ.

Trấn áp thiên tài của các thế lực, nếu không, trong mấy nghìn năm qua, thiên tài ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không đến mức khan hiếm đến vậy.

Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tất cả những điều này đều liên quan đến nhà họ Khổng, vì vậy chỉ có nhà họ Khổng mới hy vọng Chư Thiên Thần Giới thắng.

Tử Dư ở bên cạnh chế nhạo: “Đế Khư đã bị điện Thần Long chiếm đủ lâu rồi, cũng đến lúc trả lại cho nhà họ Khổng chúng ta!”

Thông qua mười vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đã bị thu phục, một số hoàng tộc không đầu hàng hiện cũng đã đóng cửa, không màng thế sự nữa.

Lúc này, ngoài điện Thần Long không có cứu viện, bên trong không có tướng mạnh, Tử Dư đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để đoạt lại Đế khư.

“Theo tôi biết, Tiêu Chính Văn kia vẫn chưa chết, Đế Khư luôn bị hắn chiếm giữ, bất luận hắn có xung đột với âm phủ hay không, chúng ta đều phải nhanh chóng giải quyết phiền phức này!”

Tử Cống nghiến răng, ánh mắt lộ ra sát khí.
Chương 2810: Thế cục đã định

Khổng Tề Thiên bên cạnh bất lực thở dài, thật ra trước khi Tiêu Chính Văn xuất thế, phân thân của ông ta quay về vùng ngoài lãnh thổ, mục đích cần đạt được chính là bá đạo chinh phục cả vùng ngoài lãnh thổ giống những gì Tiêu Chính Văn làm hôm nay.

Nhưng sự xuất thế của Tiêu Chính Văn đã làm loạn hoàn toàn kế hoạch của ông ta, thậm chí có một lần Tiêu Chính Văn suýt nữa trở thành nhân vật trung tâm của cả vùng ngoài lãnh thổ.

Nếu không nhờ Chư Thiên Thần Giới bỗng đánh vào vùng ngoài lãnh thổ, e là bây giờ vùng ngoài lãnh thổ đã trở thành thế giới của Tiêu Chính Văn rồi.

Ngay cả Tử Cống và Tử Dư cũng rất kiêng dè Tiêu Chính Văn.

Lúc trước ngay cả những người lớn tuổi sống hàng ngàn năm như họ đều phải chịu thiệt trong tay Tiêu Chính Văn, người như vậy quá mức đáng sợ.

Nếu Tiêu Chính Văn được sinh ra trong thời đại thần thoại của thần vương Đế Tuấn chắc chắn sẽ trở thành thần vương Đế Tuấn thứ hai.

Không chỉ Tử Cống đánh giá Tiêu Chính Văn như thế.

Nếu chỉ có một mình Tử Cống nghĩ Tiêu Chính Văn như thế thì vẫn không thể chứng minh điều gì, nhưng mấy người Tử Dư, Tử Huyên cũng gần như có suy nghĩ giống Tử Cống, điều này đã có thể chứng minh vấn đề rồi.

“Chỉ tiếc là cậu ta sinh ra ở thời kỳ mạt thế, nếu không sau khi thần vương Đế Tuấn chết, cả thế giới đều sẽ là của cậu ta”, Tử Dư thở dài nói.

Dù sao đến giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi, chỉ mấy năm mà đã có được thành tựu như ngày hôm nay, đúng là có một không hai từ trước tới giờ.

Hơn nữa sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn hệt như con cưng của trời mà cả thế giới này đều muốn tạo ra.

“Cho dù cậu ta là ai cũng không thể ngăn được bước chân của chúng ta. Bên Chư Thiên Thần Giới đã bảo người đến thông báo với chúng ta, ngày mai chính thức bàn xem làm sao để phân chia Đế Khư”.

Tử Cống trầm giọng nói.

Đế Khư trước giờ luôn là thánh địa bí ẩn nhất trong Đông Vực.

Hơn nữa cũng là thánh địa mà các thế lực đều dòm ngó.

Nghe nói Đế Tuấn đã chết ở Đế Khư, còn núi Côn Luân trong thế tục chẳng qua chỉ là mộ chôn quần áo và di vật.

Nếu Đế Tuấn được chôn ở nơi này thật thì Đế Khư chắc chắn sẽ trở thành một nơi chói mắt nhất trong tất cả các thánh địa.

Dù sao đó cũng là thần vương, thực lực của thần vương cường đại chưa từng có, hơn nữa không chừng còn để lại rất nhiều công pháp và truyền thừa của thời kỳ thần thoại xa xưa.

Thế nên chỉ cần có thể giành được Đế Khư chắc chắn sẽ được hưởng rất nhiều lợi.

Thật ra phân chia Đế Khư cũng chỉ là đang tuyên bố với tất cả mọi người bước tiếp theo của họ sẽ tấn công vào Hoa Quốc ở thế tục.

Nơi đó mới là quê hương của những người ở vùng ngoài lãnh thổ.

Hoa Quốc có lịch sử lâu đời hàng ngàn năm, không chỉ là tổ tiên của nền văn mình mà cũng là tổ tiên của loài người.

Hoa Quốc cũng là nơi dừng chân của Long tộc, đến nay nơi đó còn ẩn giấu bí mật về Long tộc.

Chư Thiên Thần Giới và đám người Tử Cống đang âm thầm tính kế, mặc dù cho rằng tin tức đã hoàn toàn bị phong tỏa nhưng vẫn là truyền đến Đế Khư.

Sau khi nghe được tin tức này Tần Lương Ngọc sửng sốt.

“Ông nói gì cơ? Chúng muốn đuổi điện Thần Long ra khỏi Đế Khư ư?”

Mặc dù khoảng thời gian này, hành động của Chư Thiên Thần Giới quá rõ ràng nhưng lại chưa từng xâm chiếm điện Thần Long, càng chưa từng có động thái tấn công Đế Khư.

Thế nên lúc nghe được tin tức này, Tần Lương Ngọc cũng kinh ngạc.

Hơn nữa ngay sau đó bà ta nghĩ đến đối phương không chỉ đến vì Đế Khư, mục đích chính của chúng chắc chắn là thế tục, chắc chắn là Hoa Quốc.

Phân chia Đế Khư chỉ là vì muốn che giấu hành động tiếp theo của chúng thôi.

“Phải nói là người của Chư Thiên Thần Giới ẩn mình rất sâu, chỉ cần đám người đó tiến vào Đế Khư thì chúng chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đám người Chư Thiên Thần Giới xâm nhập vào thế tục”.

Tần Lương Ngọc hít sâu một hơi trầm giọng nói.

Phân chia Đế Khư chỉ là vì đế các thế lực vùng ngoài lãnh thổ cắt đứt liên hệ với Tiêu Chính Văn, chính thức trở thành phe đối lập của Tiêu Chính Văn.

Chỉ cần họ không muốn lúc Tiêu Chính Văn quay về, bị Tiêu Chính Văn thanh trừ thì chỉ có thể cố chấp giúp Chư Thiên Thần Giới tiêu diệt thế tục, tìm ra di tích Long tộc.

Thủ đoạn này có thể nói là cực kỳ thâm độc.

Quan trọng nhất là dù sao Đế Khư cũng là thánh địa bí ẩn nhất ở Đông Vực, thế nên rất có sức hấp dẫn với các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

Trước đó nhà họ Khổng và Thiên Vương Các đã tranh giành hàng ngàn năm chỉ vì giành lấy quyền nắm giữ Đế Khư.

Hơn nữa các thế lực vùng ngoài lãnh thổ vốn dĩ đến từ thế tục, giống như Thánh Giáo Đình trước giờ thống trị Âu Lục, gia tộc Zesis vẫn luôn nắm quyền ở Phi Lục.

Những người này quay về thế tục một lần nữa nắm giữ quyền lực cũng là điều không gì đáng trách.

Bây giờ chỉ thông báo cho Tần Lương Ngọc nhường Đế Khư lại, hơn nữa còn sẽ tấn công đến đã là nể mặt Tiêu Chính Văn rồi.

Lúc này các thế lực vùng ngoài lãnh thổ tập trung đại quân đánh tới, điện Thần Long không có sức đánh trả.

“Tôi còn nghe nói chúng định phân chia Đế Khư xong sẽ đánh về thế tục, giành lại quyền lợi vốn dĩ thuộc về chúng. Cậu Tiêu không có ở đây, chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này”, Từ Huy Tổ nhíu mày nói.

“Haizz! Dù có cậu Tiêu ở đây thì có thể làm sao? Nơi đó vốn dĩ là đất tổ của người ta, người ta đòi lại, ai có thể nói chữ không?”

“Tất cả thế lực ở thế tục có ai mà không mong cường giả bên mình quay về? Ngay cả năm đại danh sơn cũng đang ồn ào bảo cường giả của họ nhanh chóng quay về năm đại danh sơn, xây dựng lại tông môn rồi”.

Nói đến đây, Tần Lương Ngọc cũng cảm thấy hơi bất lực.

Dù là Hằng Sơn hay Hoa Sơn, bây giờ trong thế tục đã không còn sức ảnh hưởng nữa, thậm chí còn không bằng nhà họ Trương ở Thiên Sơn.

Nếu cao thủ của năm đại danh sơn ở vùng ngoài lãnh thổ quay về, không chỉ có thể khiến năm đại danh sơn hưng thịnh trở lại, đồng thời còn có thể phá vỡ rất nhiều quy tắc mà Tiêu Chính Văn lập ra, để họ quay lại thời kỳ đỉnh cao ngày xưa một lần nữa.

Ai lại có thể từ chối chuyện thế này?

“Haizz, nếu để chúng quay lại thế tục thế chẳng phải Chư Thiên Thần Giới gián tiếp khống chế vùng ngoài lãnh thổ và thế tục sao?”, Từ Huy Tổ cau mày, lo lắng nói.

Tần Lương Ngọc gật đầu, đây cũng chính là sự thông minh của Chư Thiên Thần Giới.

Không lộ mặt nhưng có thể dễ dàng chiếm được vùng ngoài lãnh thổ và thế tục.

Lúc này ngay cả Tần Lương Ngọc cũng không nghĩ ra cách đối phó.

“Mọi người đi theo tôi đến thành Thiên Khu”.

Sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tần Lương Ngọc vẫn quyết định tự mình đến thành Thiên Khu xem thế nào.

Lúc này thành Thiên Khu đã trở thành thiên hạ của Chư Thiên Thần Giới, tất cả thế lực đầu hàng Chư Thiên Thần Giới đều dời trụ sở đến thành Thiên Khu.

Thế nên chỉ cần đến thành Thiên Khu thì có thể thăm dò được vài tin tức quan trọng.

Tần Lương Ngọc vừa dẫn mọi người đến trước cổng Đế Khư, xe ngựa của Hắc Bá cũng vừa lúc dừng lại.

Ông ta không chỉ là quản gia của nhà họ Doanh mà còn là quản lý cấp cao việc chính ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng ông ta lại không có tư cách tham dự vào chuyện phân chia Đế Khư hôm nay.

Người chủ đạo của mọi chuyện là Khổng Cập của nhà họ Khổng.

Đại đế Hắc Ám lánh đời hàng ngàn năm của gia tộc Zesis và Thánh Kiếm Sĩ bên Thánh Giáo Đình cũng đã đến.

Có thể nói những người này đã loại bỏ hoàng tộc ra ngoài.

“Thành chủ Tần”.

Vừa bước xuống xe ngựa, Hắc Bá chắp tay chào mấy người Tần Lương Ngọc.

“Hắc Bá? Sao ông lại đến đây?”, Tần Lương Ngọc cũng chào lại.

“Haizz, tôi nghĩ chắc thành chủ Tần đã nghe nói rồi, các thế lực đều chuẩn bị phân chia Đế Khư, nhưng dù có chuyện này thật, thành chủ Tần cũng đừng kích động nếu không một khi gây họa, điện Thần Long không được bảo vệ, thế tục sẽ gặp nguy”.

Hắc Bá lo lắng nói.

“Hắc Bá, chúng ta vừa đi vừa nói, tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai mà cứ dòm ngó căn cứ của điện Thần Long”.

Nói rồi Tần Lương Ngọc mời Hắc Bá lên xe ngựa của mình, mấy người Từ Huy Tổ đi theo Tần Lương Ngọc và Hắc Bá, không lâu sau đã đến trên bầu trời thành Thiên Khu.

Vì quan hệ của Tiêu Chính Văn mà điện Thần Long nhận được sự cung kính nghênh đón ở vùng ngoài lãnh thổ, dù là hộ vệ ở thành Thiên Khu cũng không dám ngăn cản xe ngựa của mấy người Tần Lương Ngọc.

Đến khi đi vào thành Thiên Khu, Tần Lương Ngọc mới nhận ra hiện giờ thành Thiên Khu đã cực kỳ đông người, phồn hoa hơn lúc trước rất nhiều.

Hơn nữa có không ít các thế lực xưa cũ chuyển vào thành Thiên Khu.

Thậm chí bà ta còn nhìn thấy bóng dáng Điền Khải trong đám đông.

Dù hắn là Thái Tử của nước Tề, lúc này thân phận vẫn kém hơn mấy ông lớn kia rất nhiều.

Thậm chí còn không có ghế ngồi, chỉ có thể đứng trong đám đông nhìn về phía quảng trường trung tâm.

Trên quảng trường trung tâm thành Thiên Khu, lúc này đã dựng một bục cao, có vài người đã ngồi vào trên bục cao.

Tần Lương Ngọc liếc mắt đã nhận ra Khổng Cập.

Lúc này Khổng Cập đang vừa thưởng thức trà vừa liếc nhìn những người ở bên dưới bục cao, trong lòng như đang thầm tính toán gì đó.

Bên cạnh ông ta là đại đế Hắc Ám của gia tộc Zesis, khí tức của người này không tầm thường, nhìn xa lại khiến người ta có cảm giác ép bức rất mạnh, e rằng thực lực đã đột phá Ngụy Tiên đỉnh cao.

Đại diện của Thánh Giáo Đình là một người mặc áo giáp kỵ sĩ, vô cùng nghiêm uy ngồi bên cạnh đại đế Hắc Ám, hai tay chống lên một thanh kiếm kỵ sĩ, lạnh lùng nhìn đám người bên dưới bục.

Nhìn tiếp sang bên cạnh, Đông Hải Ngao Lai và các thế lực xưa cũ của Hoa Quốc cũng đều phái đại diện đến.

Hầu hết những sức chiến đấu đỉnh cấp trong các thế lực đều đến đông đủ.

Xe ngựa của điện Thần Long đến trên bầu trời thành Thiên Khu cũng có nghĩa điện Thần Long cũng chính thức tham gia vào chuyện này.

“Thành chủ Tần, nghe danh đã lâu”.

Lúc này một cao thủ Thiên Cảnh trong đám người nhà họ khổng chắp tay về phía xe ngựa trên không trung.

Người này tên là Khổng Hồng Triết, vài tháng trước, hắn ta còn là một Đế Quân sơ cấp của Đế Cảnh cấp tám, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã đột phá lên Thiên Cảnh cấp hai.

“Cậu Khổng khách sáo rồi”, Tần Lương Ngọc bình thản đáp lại, đồng thời đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.

“Nếu thành chủ Tàn đã đến, vừa lúc có thể bớt không ít phiền phức, mời ngồi”.

Khổng Hồng Triết làm động tác mời với Tần Lương Ngọc.

“Ngồi? E là hôm nay không có chỗ cho tôi nhỉ”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng nói.

Hôm nay rõ là muốn bàn về việc nắm giữ Đế Khư, đối phương ngược lại muốn mời Tần Lương Ngọc cùng ngồi vào bàn luận, làm thế chẳng khác nào không xem điện Thần Long ra gì.

“Thành chủ Tần, thật ra cục diện đã được định đoạt sẵn rồi, bà đến nghe một chút cũng có lợi cho điện Thần Long, để đến lúc đó mọi người không xảy ra chuyện gì bất hòa”, Khổng Hồng Triết nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom