• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2791-2795

Chương 2791: Không còn lạc quan

“Kháng cự?”

Tần Lương Ngọc cười nói: “Cậu Tiêu từng nói với bọn tôi từ xa xưa Hoa Quốc từng liên tục xuất hiện rất nhiều nhân tài, dù là Long tộc cũng ở trên vùng đất Hoa Quốc của chúng tôi, thống trị mọi hướng”.

“Dù là Chư Thiên Thần Giới cũng đang dòm ngó bảo tàng của Hoa Quốc, bọn tôi là con cháu Hoa Quốc làm gì có đạo lý chắp tay dâng bảo vật từ xa xưa mà tổ tiên để lại cho người khác chứ?”

“Dù là Chư Thiên Thần Giới hay các bên ở ngoài vũ trụ, đối thủ có mạnh thế nào, bọn tôi cũng không lùi nửa bước”.

“Dù có tan xương nát thịt cũng phải sống chết giữ chặt”.

Tần Lương Ngọc chính trực nói.

“Đúng thế, chúng tôi có thể bại trận, tử vong nhưng không thể vứt bỏ tổ tiên, càng không thể chưa đánh đã đầu hàng. Chỉ cần có Long Vương ở đây, chúng tôi phải chiến đấu đến cùng”.

Long Hình cũng khí thế nói.

Từ khi sát cánh chiến đấu cùng Tiêu Chính Văn, anh ta chưa từng thấy Tiêu Chính Văn thất bại, đây là tự tin của Long Hình, dù đối mặt với Khổng Cập cảnh giới Chân Tiên, Long Hình cũng không sợ.

“Xem ra các người không định nể mặt tôi à?”, Khổng Cập toát ra sát khí hỏi.

“Thật xin lỗi, dù tiền bối có là đời sau của Khổng Thánh, bọn tôi cũng không thể đầu hàng trước tiền bối. Hơn nữa nếu tôi cúi đầu chịu thua trước Chư Thiên Thần Giới, sau này còn mặt mũi nào nói chuyện với cậu Tiêu?”

“Đồng thời tôi cũng khuyên tiền bối một câu, bây giờ mê muội biết quay đầu vẫn còn kịp, nếu không sau này e là khó có kết cục êm đẹp”, Tần Lương Ngọc nói thẳng.

Nghe thế Khổng Cập sửng sốt, sau đó bỗng ngửa đầu lên bật cười.

“Này, nếu không phải nể mặt Tiêu Chính Văn, hôm nay tôi sẽ ban tặng cho bà cái chết. Nhưng chính vì khí khái của bà cũng khiến tôi cảm thấy rất kính nể”.

“Thế nên tôi cũng khuyên bà một câu, có lẽ trước đây Tiêu Chính Văn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng sau này e là tình hình sẽ lật ngược lại”.

“Hơn nữa Chư Thiên Thần Giới là sự tồn tại mà các người không thể tưởng tượng được, đó là vũ trụ rộng lớn, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu nhân tài cũng không phải là thứ các người có thể tưởng tượng được”.

“So với các cao thủ đứng đằng sau Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn cực kỳ nhỏ bé, chẳng gây ra được sóng gió gì lớn hệt như một giọt nước trong đại dương”.

Khổng Cập lắc đầu nói.

Thật ra đôi khi ngay cả những người sống lâu mấy ngàn năm như ông ta cũng không thể lường trước được tương lai.

Nhưng ít nhất lúc này Chư Thiên Thần Giới đã chiếm ưu thế, ngoài lãnh thổ không có khả năng chống lại sự xâm lược của Chư Thiên Thần Giới.

Mà người khôn giữ mình cũng là chuyện thường tình của con người, dù sao sinh mệnh cũng là thứ vô cùng quý giá với bất kỳ ai.

Nhất là những người sống mấy ngàn năm như ông ta càng hiểu rõ tu hành cả một đời không dễ dàng gì, một khi chết đi sẽ biến mất trong dòng lịch sử dài giống một hạt cát trong thế gian.

“Tiền bối nói thế có phải quá sớm rồi không? Mọi chuyện vẫn chưa được định đoạt, sao tiền bối biết cậu Tiêu không đánh lại?”, Tần Lương Ngọc cười đáp.

“Haizz, xem ra các người định chiến đến cùng, tôi cũng chỉ có thể nói đến đây thôi”, Khổng Cập thở dài nói.

Thái độ của điện Thần Long quá rõ ràng, dù cụ tổ nhà họ Khổng ra mặt, đối phương vẫn có lập trường rõ ràng, thật ra Khổng Cập đã nghĩ đến kết quả này trước đó rồi.

Dù sao phong cách làm việc của Tiêu Chính Văn luôn khác với mọi người, người ở điện Thần Long càng ngưỡng mộ Tiêu Chính Văn như thần, tuyệt đối không thể làm trái ý Tiêu Chính Văn để nghiêng về phía Chư Thiên Thần Giới.

Sau khi Khổng Cập đi, Tần Lương Ngọc lo lắng nhìn Chư Thiên Thần Điện ở đằng xa.

Lúc này bên Tiêu Chính Văn vẫn không có tin tức gì nhưng tình hình vùng ngoài lãnh thổ đã không còn lạc quan nữa.
Chương 2792: Tư cách chiến đấu

Quả nhiên ba ngày sau, bên Chư Thiên Thần Giới chính thức mở đại hội truyền pháp.

Cùng lúc đó trong một ngọn núi khá sâu không xa nhà họ Trần, trận pháp Thiên Kính trải rộng khắp bầu trời chiếu tình hình Chư Thiên Thần Điện vào không trung.

Trận thế lần này của Chư Thiên Thần Giới rất lớn, không chỉ là tất cả mọi người ở ngoài lãnh thổ xem được rõ mà ngay cả bầu trời thế tục cũng chiếu cảnh tượng đại hội truyền pháp.

Mà thung lũng này chính là nơi cụ tổ đời trước của nhà họ Trần từng bế quan, thế nên xung quanh thung lũng này được bố trí trận pháp, khí tức cũng khác với bên ngoài.

Có thể nói nơi này là một thánh địa cực kỳ tốt để tu luyện.

Lúc này vài đại diện của các gia tộc không thể đến Chư Thiên Thần Điện đều đến thung lũng, nghe đại hội truyền pháp của Chư Thiên Thần Giới thông qua Thiên Kính chiếu hình ảnh trên thung lũng.

Không chỉ các thế lực lớn phái người đến học hỏi, ngay cả các thế lực ở các phương như nước Ngụy, nước Triệu, nước Tề cũng tập trung tại đây, đám người Khổng Cập cũng ngồi khoanh chân lại trong không trung.

Ngoài đám người Hồng Ấn còn đang dưỡng thương, hầu hết mọi người đều đến.

Thoáng chốc tất cả cao thủ và các quản lý cấp cao ở cả ngoài lãnh thổ đều trông chờ mười nhân tài hàng đầu của Chư Thiên Thần Giới.

Từng vầng sáng chiếu xuống nhân gian, không ít người đều vô cùng thành kính quỳ xuống.

Một thanh niên vóc dáng cao lớn chậm rãi bước trên bục cao trước Chư Thiên Thần Điện, chỉ thấy quanh người hắn được vầng sáng màu bạc bao bọc, cực kỳ chói mắt.

Tư thái của người kia giống Thiên Thần giáng trần khiến mọi người cảm thấy muốn tôn thờ.

Khoảnh khắc ánh mắt hắn lướt nhìn mọi người, hầu hết đều run sợ.

Chỉ ánh mắt này thôi cũng làm người khác cảm thấy kính sợ, so ra thì Tiêu Chính Văn quá mức bình thường.

“Người này còn nguy hiểm hơn cả Tiêu Chính Văn”, Ngụy Vinh Kỳ nói.

Đối phương không chỉ có khí thế ngút trời mà còn có sự uy nghi, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Phải biết hắn là người có thực lực mạnh nhất trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, hơn nữa có tâm lý tốt nhất.

Ngay cả hắn cũng bị lung động lòng tin vì một ánh mắt của đối phương, nghĩ cũng biết thực lực của người này đáng sợ thế nào.

Mặc dù ngay cả hắn cũng phải thừa nhận hiện giờ Tiêu Chính Văn là thiên tài đỉnh cấp trong thế hệ trẻ ở ngoài lãnh thổ, nhưng so với người này, anh thua kém không chỉ một bậc.

“Tôi nghĩ chưa chắc, Tiêu Chính Văn trước giờ luôn khiêm tốn, cậu ta là một người không thích lật hết tất cả con bài cuối nên mới làm cho người ta cảm thấy cậu ta giống một người bình thường”.

“Nếu Tiêu Chính Văn thể hiện hết khí thế của mình thì không yếu hơn người này”.

“Hơn nữa, trước khi đánh nhau, không đừng đánh giá rốt cuộc thực lực của Tiêu Chính Văn thế nào”, Long Cổ trầm giọng nói.

Mặc dù ông ta không biết kết quả trận chiến của Tiêu Chính Văn và đám người Hồng Ấn nhưng từ việc điện Thần Long không đến tham gia đại hội lần này, ông ta cũng có thể đoán được đám người Hồng Ấn không chiếm được lợi gì từ Tiêu Chính Văn.

Nếu không lúc này e là điện Thần Long đã không còn tồn tại nữa.

“Nếu là chín người khác hợp sức với người này thì sao? Tiêu Chính Văn vẫn còn tư cách chiến đấu sao?”, Ngụy Vinh Kỳ híp mắt hỏi.

Haizz!

Long Cổ khẽ thở dài, dù là hai người trong đó thì Tiêu Chính Văn cũng không thể so sánh về thực lực và sức chiến đấu chứ đừng nói là mười người hợp sức.
Chương 2793: Sỉ nhục

Người đàn ông đó bay đến trên bầu trời Chư Thiên Thần Điện rồi nhìn xuống mọi người ở trên quảng trường, chỉ thấy hắn vung tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một làn khói.

Mọi người nghĩ đây cũng chẳng phải là gì siêu phàm cả, dù là võ giả cảnh giới Thiên Vương cũng có thể làm được.

Nhưng sau khi hắn mở lòng bàn tay ra, làn khói đó ngưng tụ lại, cuối cùng trở thành một mảnh đất, sau đó cỏ cây mọc trong mảnh đất đó rồi bắt đầu nảy mầm.

Nhìn thấy thế, cho dù là người trong Chư Thiên Thần Điện hay là những người nhìn thấy cảnh tượng này qua trận pháp Thiên Kính đều trợn to mắt, há hốc miệng.

Vì đây đã không chỉ là ngưng tụ khí tầm thường nữa mà là đang tạo ra thế giới.

Cỏ cây dần phát triển, mảnh đất đó còn sinh ra giun đất.

Nếu chỉ là tạo ra vật chết thì vẫn không có gì là ngạc nhiên, vậy thì bây giờ vật sống đều đã sinh trưởng đủ để làm chấn động khắp nơi.

Người không hiểu võ thuật chỉ là xem cho vui, còn người biết võ thuật thì thấy đây là môn đạo, lần này ngoài những người đã đến Chư Thiên Thần Giới, hầu hết mọi người đều đồng loạt vỗ tay.

Ngay cả Ngụy Vinh Kỳ trông thấy mọi thứ đều thay đổi sắc mặt.

“Hắn có uy lực tạo ra vạn vật”, Ngụy Vinh Kỳ nhìn lên bầu trời, như có điều suy nghĩ nói.

Ban đầu đó chỉ là một làn khói, bây giờ lại sinh ra cây cỏ và giun, thì tiếp theo sẽ là gì?

Tạo ra một vũ trụ nữa sao?

“Biến!”

Người đàn ông đó vừa dứt lời, cây cỏ và giun vừa được sinh ra lập tức héo tàn, già cõi, mảnh đất đó lại biến thành làn khói.

Ngay sau đó một tay người đàn ông hơi siết lại, làn khói đó lại biến thành một thanh kiếm.

Ánh sáng lóe lên trên thanh kiếm này cực kỳ chói mắt, nó có thể phát ra ánh sáng khi được mặt trời chiếu vào.

Lúc này mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ, vì đây đã không chỉ là sự cách biệt về cảnh giới nữa mà là sự cách biệt rất lớn về đạo cảnh.

Chỉ có đạo cảnh đạt đến cảnh giới nhất định mới có thể tạo ra vạn vật, còn có thể diễn hóa trời đất.

Thậm chí có thể hô mưa gọi gió, còn có thể biến nhỏ thành lớn.

Đây không chỉ đơn giản là thay đổi hình thức bên ngoài của một sự vật mà là đang diễn hóa đạo trời, diễn hóa luân hồi, đây là thần công kỳ diệu của Đấng Tạo Hóa.

Nói cách khác, đây đã vượt qua sức mạnh một người có thể có, thậm chí những thần tiên trong truyền thuyết cũng không thể làm được thế.

Chỉ một suy nghĩ đã có thể xoay chuyển vạn vật.

“Chút kỹ năng nhỏ, không đủ làm được gì”.

Nói rồi người đàn ông mặc đồ trắng lại trở tay lần nữa, thanh kiếm dài tỏa ánh sáng ra xung quanh biến mất, lần nữa biến thành một luồng khói.

“Bọn tôi bái phục”.

“Pháp lực của tiền bối vô biên”.

“Bọn tôi sẵn sàng ra sức vì tiền bối”.

Không chỉ người trên quảng trường đều chắp tay với người đàn ông đó mà hầu hết các thế lực ở ngoài lãnh thổ cũng thần phục dưới chân hắn.

Vì bản lĩnh này đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của họ.

“Các vị, đây là thiên ngạo Tuyệt Thiên thế hệ trẻ của Vạn Kiếm Tông”.

Khổng Cập tiến đến giới thiệu.

“Hừ, chẳng qua chỉ là màn che mắt thôi, xem vùng ngoài lãnh thổ tôi không có ai thật à?”

Ngay khi Tuyệt Thiên chuẩn bị nhân cơ hội thể hiện một chút thì một giọng nói cực kỳ bất mãn vang lên từ trong đám người.

Vừa dứt lời một ông lão tóc bạc chống gậy bước ra từ trong đám đông.

Mọi người ở bên cạnh vội tránh né nhường đường cho ông lão.

Ông lão rũ mắt kiêu ngạo đứng trước mặt người đàn ông mặc đồ trắng.

Đạo Diên?

Lúc này có khá nhiều những người lớn tuổi đều nhận ra ông lão.

Ông ta là người ở cùng thời kỳ với đám người Khổng Cấp, hơn nữa còn từng vì đắc tội với Thiên Vương Các mà bị đuổi giết hàng ngàn năm.

Nhưng Đạo Diên thông tháo một trận pháp ẩn thân nên dù là đã qua nhiều năm nhưng Thiên Vương Các vẫn không thể tìm được tung tích của ông ta.

Ông ta vừa xuất hiện, Khổng Cập là người đầu tiên nhận ra Đạo Diên.

Dù sao trong những người ở cùng thời đại, rất khó đến tìm được người thứ hai có đặc biệt như Đạo Diên.

Đạo Diên khinh thường nhìn người đàn ông đồ trắng, ông ta ngồi khoanh chân lại.

Thấy thế Khổng Cập nhướng mày, rõ là đang sỉ nhục Tuyệt Thiên đây mà.

“Xem ra ông cũng là thế hệ trước ở ngoài lãnh thổ”.

Tuyệt Thiên không hề tức giận chỉ lạnh nhạt nói với Đạo Diên.
Chương 2794: Bản lĩnh của Tuyệt Thiên

“Này nhóc, chỉ dựa vào chút trò bán nghệ đầu đường của cậu mà còn dám huênh hoang à? Đúng là không biết ngượng”.

Đạo Diên không hề nể mặt nói.

“Ồ?”

Ánh mắt Tuyệt Thiên lóe lên tia sát khí.

Ngay sau đó cây gậy trong tay Đạo Diên biến thành một thanh kiếm sắc bén.

Kiếm khí bỗng đánh về phía Đạo Diên, Đạo Diên hừ một tiếng, phía sau ông ta bỗng hiện lên ánh sáng màu vàng.

Dù sao thứ mà ông ta giỏi nhất là trận pháp ẩn thân, chỉ trận pháp này thôi, ông ta đã chạy thoát được Thiên Vương Các hàng ngàn năm, há có thể không tránh được một kiếm này sao?

Nhưng đúng lúc này cảm giác lạnh lẽo kề lên cổ ông ta.

Sau đó cả người Đạo Diên run lên, ánh mắt trợn to sửng sốt.

Đầu Đạo Diên lăn xuống đất trong ánh mắt chăm chăm của mọi người, thi thể ngã rầm xuống, chết tại chỗ.

Ngay sau đó thanh kiếm dài lại trở lại thành một cây gậy bình thường, cũng rơi xuống bên cạnh thi thể Đạo Diên.

Nếu cảnh tượng vừa rồi đủ để áp chế mọi người về đạo cảnh thì cái chết của Đạo Diên có thể làm chấn động mọi người về mặt cảnh giới.

Mặc dù Đạo Diên không phải là cảnh giới Chân Tiên nhưng cũng có thực lực Thiên Cảnh cấp sáu, tương đương với cảnh giới Ngụy Tiên đỉnh cao.

Lặng lẽ giết chết Ngụy Tiên đỉnh cao, thực lực này đáng sợ đến mức nào?

Ngay cả Long Cổ cũng không khỏi chùng lòng.

Nếu chỉ nói đánh bại Đạo Diên, Long Cổ tự tin mình cũng có thể làm được nhưng muốn giết Đạo Diên gần như khó như lên trời.

Chỉ cần ông ta thi triển trận pháp đó, ngay cả bóng của ông ta đối phương cũng đừng hòng sờ được chứ đừng nói là giết ông ta, nếu không Thiên Vương Các cũng sẽ không đuổi giết ông ta nhiều năm mà không có kết quả.

Lúc này Tuyệt Thiên chỉ động suy nghĩ một chút đã có thể giết được ông ta, thậm chí Đạo Diên còn không có cơ hội chạy thoát, đúng là đáng sợ đến cực điểm.

So với Dạ Ma Thiên và Hồng Ấn trước đó, thực lực của Tuyệt Thiên khiến người khác sợ.

Ngay cả người của điện Thần Long cũng đều rất kinh ngạc với thực lực này của Tuyệt Thiên.

Viên Thiên Canh cực kỳ ngạc nhiên nhìn trận pháp Thiên Cảnh trong không trung, không dám tin lắc đầu.

Cũng lúc này cả vùng ngoài lãnh thổ đều vang lên tiếng kêu trời.

“Bọn tôi đều tình nguyện rút khỏi sư môn, gia nhập Chư Thiên Thần Giới”.

Đúng lúc này mấy thanh niên mặc đồ luyện võ màu trắng bước ra khỏi đám đông, quỳ xuống dưới chân Tuyệt Thiên.

Thật ra mấy người này là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, chẳng qua tư chất của họ quá kém, gia nhập vào sư môn đã một trăm năm nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới Nhân Cảnh.

Ngay khi mấy người họ quỳ xuống trước mặt Tuyệt Thiên, chỉ thấy Tuyệt Thiên vung ta lên, một vầng sáng bạc chiếu lên người họ.

Vầng sáng bạc lóe sáng, thực lực của mấy người này bỗng chốc tăng lên đến một độ cao chưa từng có trước đây.

Đầu tiên là đột phá cảnh giới Nhân Vương, sau đó lại là cảnh giới Nhân Hoàng…

Mãi đến cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mới dừng lại.

Lúc này mọi người đều nhìn về phía mấy người này.

Ngay sau đó có không ít người bước ra từ đám đông, đều quỳ xuống dưới chân Tuyệt Thiên.

“Bọn tôi sẵn lòng chịu thua, gia nhập vào hư Thiên Thần Điện, xin hãy ban cho bọn tôi công pháp vô thượng”.

Thoáng chốc mọi người đều điên cuồng vì điều này, dù sao ai cũng muốn cho mình trở nên mạnh hơn, ai mà không khát khao có được sức mạnh vô song?

Hơn nữa những thứ này đều quá dễ dàng với Tuyệt Thiên, không cần tu luyện hàng ngàn năm, không cần chịu quá nhiều khổ sở mà người thường không thể nào chịu đựng được thì đã có thể có được thực lực mình hằng mong.

“Thật ra không phải là do tư chất của mọi người quá kém mà là do địa cầu, hay nói cách khác là do vũ trụ này hạn chế sự phát triển của mọi người”.

Tuyệt Thiên trịnh trọng nói.

“Hơn nữa tôi cũng không cho các người gì cả, chỉ là phá sức mạnh cấm chế trong người mọi người thôi. Chỉ cần thoát khỏi hạn chế của vũ trụ này với mọi người thì cũng có thể giống họ rồi”.

Nói rồi Tuyệt Thiên chỉ mấy đệ tử Thiên Cung Bắc Cực kia.

“Không ổn”.

Lòng Tần Lương Ngọc không khỏi chùng xuống khi nhìn thấy thế.

Tất nhiên bà ta biết rõ những điều Tuyệt Thiên nói không phải là sự thật, hắn chỉ đang mượn cớ để hủy đi sự phản kháng của mọi người.

Nhưng hiển nhiên Tuyệt Thiên đã thành công.
Chương 2795: Cú đả kích mang tính huỷ diệt

“Hắn nói thật sao?”

Nguỵ Vinh Kỳ quay đầu nhìn Long Cổ phía bên cạnh.

Long Cổ khẽ nhíu mày nói: “Thật ra từ trước triều Chu quả thực từng có cách nói tương tự, nghe nói Hoàng Đế cũng vì phá giải sự giam cầm nào đó nên mới cùng thăng thiên với Huyền Nữ!”

“Có điều đây cũng chỉ là một cách nói mà thôi, bây giờ cũng chưa ai có thể chứng minh được thật giả, còn về lời của hắn thì căn bản chẳng thể tin được!”, Long Cổ ngẩng đầu nhìn về phía Tuyệt Thiên đang có mấy phần đắc ý.

Dẫu sao không cùng họ hàng với mình thì tâm cũng sẽ khác!

Cho dù chuyện này là thật thì người của Chư Thiên Thần Giới làm gì có chuyện tốt bụng như thế, giúp đỡ tất cả mọi người đang có mặt đều phá giải sự giam cầm của bản thân?”

Thế giới này trước nay đều không có chuyện tốt kiểu như bánh từ trên trời rơi xuống, cho dù có thì đó cũng là bánh sắt, không bị đập chết cũng sẽ bị nện cho ngất xỉu!

Đúng vào lúc này, một sức ép khủng bố cứ thế bộc phát!

Hử?

Long Cổ không khỏi nhíu mày, chỉ thấy trên bầu trời, những cuộn trúc cổ từ từ xuất hiện, kinh điển Nho gia hiện ra giữa thế gian!

Ngay sau đó, một bóng hình chậm rãi bước ra từ trong kinh điển, Tử Cống lúc này oai phong lẫm liệt, thậm chí còn mang theo khí thế của bậc quân lâm thiên hạ!

Không chỉ có vết thương khi trước của ông ta đã hoàn toàn bình phục mà khí tức cả người của ông ta cũng được nâng cao hơn vài bậc.

“Các vị, trước đây vẫn luôn có người nghi ngờ gia tộc Khổng Thị của tôi, còn có người bôi nhọ chúng tôi bán đứng cả vùng ngoài lãnh thổ!”

“Thế nhưng tôi vốn dĩ là đệ tử của tiên sư Khổng Thánh, môn đồ thánh nhân! Tôi vẫn luôn coi trọng thi thư lễ nghĩa, sao có thể làm ra được hành vi bỉ ổi như thế?”

“Ngày thường thầy vẫn luôn dạy bảo chúng tôi trong lòng phải có thiên hạ, suy nghĩ cho muôn dân, vậy nên chí hướng của gia tộc Khổng Thị chúng tôi vẫn luôn là khiến cho muôn dân trong thiên hạ không còn phải khổ đau!”

“Mà ngày hôm nay, tôi noi theo sự nghiệp vĩ đại là truyền thụ Chu lễ của thầy mình năm xưa, hôm nay, tôi sẽ giải bỏ sự giam cầm đối với chúng ta của bầu trời nơi đây cho các vị!”

“Vốn dĩ mỗi người trong số chúng ta đều có thể có được tuổi thọ vô hạn, càng có thể nhận được công pháp và sức mạnh tối thượng, bây giờ, bầu trời nơi này muốn áp chế chúng ta, nếu như ông trời đã không công bằng thì còn cần ông ấy để làm gì?”

“Cho dù Tử Cống tôi bị muôn đời mắng chửi, hôm nay cũng phải giải trừ giam cầm cho muôn dân trong thiên hạ!”

Những lời này của Tử Cống nói rất đanh thép, khí thế chấn động cả sông núi, như thể ông ta thật sự suy nghĩ cho thiên hạ.

Nếu như không phải Tuyệt Thiên biết nhân phẩm của ông ta thấp tới thậm tệ thì thậm chí ngay cả Tuyệt Thiên cũng bị ông ta làm cho cảm động mất rồi.

“Hừ! Tên khốn nạn này! Thật sự việc xấu việc ác gì cũng đã làm cả mà!”, Lý Bạch nghiến răng mắng chửi.

“Sự việc đi tới bây giờ, chửi ông ta có thể giải quyết được vấn đề sao?”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng liếc nhìn Lý Bạch, ông ta bực tức giậm chân, cũng không nói gì thêm nữa.

Hơn nữa sau khi Tử Cống vừa nói dứt lời, không ít người đang có mặt đều lập tức đột phá, thậm chí có một số người thực lực còn liên tục nâng cao thêm mấy bậc cảnh giới lớn!

Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ đều bắt đầu nóng lòng muốn thử!

Không có gì có sức hấp dẫn hơn là việc nâng cao thực lực với tốc độ nhanh như thế, hơn nữa, ngay cả trong đám người bình thường của thế tục cũng có không ít người bắt đầu dao động.

Lúc này, vô số người đều đang gào lên muốn gia nhập vào Chư Thiên Thần Giới, từ bỏ tông môn và thế gia của mình.

Nguỵ Vinh Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Thiên Tuyệt, nói với Long Cổ: “Chúng ta trở về thôi, e rằng nước Nguỵ cũng có không ít người dao động rồi!”

Dẫu sao cũng có nhiều người đột phá chỉ trong nháy mắt như vậy, chuyện này đã quá rõ ràng, dù là nước Nguỵ hay là nước Tề, chỉ cần là người ở vùng ngoài lãnh thổ, có ai là không dao động?

Trước đây Nguỵ Vinh Kỳ từng nghĩ Chư Thiên Thần Giới sẽ dùng đủ loại thủ đoạn, chỉ là không ngờ Chư Thiên Thần Giới lại dùng phương thức này để làm tan rã ý chí đối kháng của vùng ngoài lãnh thổ!

Con người luôn là như vậy, càng dùng cường quyền đàn áp thì ngược lại sẽ gặp phải sự đối kháng càng mãnh liệt hơn, thế nhưng khi dùng lợi ích, đặc biệt là những lợi ích nhìn thấy hay sờ thấy được để dụ dỗ thì tất cả nhưng ý chí phản kháng khi trước đều sẽ biến mất chỉ trong nháy mắt!

Lô cốt kiên cố hơn thì cũng có thể công phá từ trong nội bộ, huống hồ gì đối với Chư Thiên Thần Giới mà nói thì vùng ngoài lãnh thổ thậm chí còn chẳng bằng lô cốt.

Hơn nữa khi ngày càng có nhiều người hướng về phía Chư Thiên Thần Giới, ngay cả vách chắn vũ trụ đã suy yếu tới cực điểm cũng bị xung kích thêm lần nữa!

Vào lúc gần như tất cả mọi người đang quỳ bái Chư Thiên Thần Giới, vách chắn vũ trụ đã bị phá giải với tốc độ cực nhanh mà mắt thường có thể nhìn thấy!

Lúc này, trên bầu trời, tia sét bảy màu đan hoà vào nhau, bầu trời vốn đang quang đãng xuất hiện vô số vết nứt mà mắt thường có thể nhìn thấy!

Điều này nói lên rằng vách chắn vũ trụ này đã chẳng thể chống đỡ thêm được nữa.

Bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị hoá giải.

“Nguy rồi, vách chắn vũ trụ đang nứt ra!”, Tần Lương Ngọc là người đầu tiên chú ý tới biến hoá trên bầu trời.

Khoảnh khắc này, không chỉ có người của những tông môn và thế gia kia dao động mà ngay cả những nhân vật cấp bậc Thái Tử như Điền Khải cũng dao động.

Đối với vách chắn vũ trụ mà nói thì điều này gần như là cú đả kích mang tính huỷ diệt!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom