• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2766-2770

Chương 2766: Lại mắc bẫy

Trong mắt họ, nếu không phải đại tướng Dạ Xoa ra tay can thiệp thì Tiêu Chính Văn đã chết từ đời nào rồi.

Bây giờ mấy người họ đã trả cái giá cực đau đớn, thậm chí cảnh giới của Hồng Ấn liên tục giảm xuống mấy cấp bậc, ngay cả thọ nguyên cũng bị hiến tế mới có được cơ hội giáp mặt đối đầu với Tiêu Chính Văn.

Ở một bên khác, trên đầu thành Phong Đô, Đầu Nguyên Thánh Mẫu và một người đàn ông mặc đồ đen đang lạnh lùng chăm chú nhìn về phía hồ Huyết Dục.

“Chúng đuổi đến đó thật không?”, người đàn ông đồ đen cười nói.

Vẫn là do đám người Dạ Ma Thiên quá sơ suất, chỉ dựa vào họ thôi thì sao có thể tự do đi lại trong âm phủ với thần hồn?

Thật ra cả âm phủ đều nằm trong tay Âm Tư và thập điện Diêm Vương, lần trước Tiêu Chính Văn có thể làm dậy sóng ở âm phủ chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn.

Vì từ lúc bắt đầu, cả âm phủ chưa từng nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ làm được gì.

Điều này mới làm cho Tiêu Chính Văn thuận lợi lấy được cơ thể Hạo Thiên, hơn nữa thực lực còn tăng lên.

Còn với đám người Dạ Ma Thiên, cả âm phủ đều đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa đã bày bố bẫy ở khắp nơi.

Bên bờ sông Huyết Dục, Tiêu Chính Văn chỉ lạnh nhạt mỉm cười, sau đó giơ tay lên với đằng sau.

Một chiếc quan tài pha lê xuất hiện trong không trung.

Nhìn thấy quan tài pha lê bay trong không trung đến, đám người Dạ Ma Thiên nhíu mày.

Bụp!

Quan tài pha lê bỗng phân tán ra, thần hồn của Tiêu Chính Văn cũng bước đến nhập vào cơ thể đó.

Sau đó Tiêu Chính Văn mở mắt ra, giữa trời đất là một luồng khí tức đáng sợ đè ép xung quanh.

Thậm chí trên bầu trời âm phủ cũng đã xuất hiện ánh sáng màu đen.

Khí tức này cực kỳ lạnh lẽo và khủng khiếp, người ở cả âm phủ đều run sợ.

Xoẹt!

Một lưỡi kiếm gió sắc bén bỗng đánh về phía Trần Phong.

Trần Phong giơ thanh kiếm trong tay lên, dùng một kiếm khí vô song tấn công lưỡi kiếm gió.

Nhưng Trần Phong vẫn chưa đứng vững thì lại đón nhận thêm một lưỡi kiếm gió lao đến.

Trần Phong không khói hoảng sợ, vội vàng né người tránh khỏi đòn tấn công này.

Khi mọi người xoay người lại lần nữa, Tiêu Chính Văn đã dựa vào cơ thể Hạo Thiên kiêu ngạo đứng trên không trung.

“Cậu còn có xác thịt ở âm phủ ư?”

Lúc này sắc mặt Trần Phong và Dạ Ma Thiên đều trở nên cực kỳ khó coi.

Vì cơ thể này của Tiêu Chính Văn quá mức kỳ lạ, ngay khi Tiêu Chính Văn và cơ thể này sáp nhập lại làm một, tu vi đã tăng lên Thiên Cảnh cấp sáu từ Thiên Cảnh cấp một.

Hơn nữa cách biệt giữa xác thịt và thần hồn cực lớn. Nếu là bình thường trong khi có xác thịt thì với cảnh giới Thiên Cảnh cấp ba đã có thể đánh bại được Thiên Cảnh cấp năm không có xác thịt.

Hơn nữa nếu không có xác thịt, rất nhiều trận pháp và thuật pháp đều bị hạn chế, dù có thể khai triển nhưng uy lực cũng sẽ bị giảm rất nhiều.

Lúc này cho dù là Trần Phong hay Dạ Ma Thiên, sắc mặt cũng đều rất khó coi.

Họ lại trúng kế của Tiêu Chính Văn nữa rồi.

Có thể nói trước giờ họ vẫn cứ lòng vòng trong cái bẫy mà Tiêu Chính Văn đã tạo ra.

“Mọi người không cần lo, dù hắn có xác cũng có vấn đề gì đâu?”

Trần Phong nghiến răng lạnh lùng nói.

“Tiêu Chính Văn, từ lúc bắt đầu anh vẫn không dám đánh một trận với bọn tôi, cứ luôn dùng âm mưu để tính kế với bọn tôi, anh mà xem là anh hùng nỗi gì?”

“Dù anh có xác thì có thể thế nào? Giết anh cũng chỉ như giết con gà con chó thôi”.

Vừa dứt lời, Trần Phong đâm một kiếm đến.

Đòn tấn công này nhanh như chớp, ngay cả không khí xung quanh cũng đều bị chém ra một khe hở.

Uy lực của đòn tấn công này rất mạnh, dù là cao thủ cảnh giới Ngụy Tiên đỉnh cao cũng khó mà thoát được.

Nhưng ngay khi Trần Phong đã cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết thì Tiêu Chính Văn cũng ra tay.

“Chỉ dựa vào một kiếm của anh mà cũng muốn giết tôi cơ à?”, Tiêu Chính Văn cười nhạo.
Chương 2767: Quá muộn

Đối với Dạ Ma Thiên mà nói, thân xác của Tiêu Chính Văn vốn đã chiếm trọn ưu thế, mà lúc này, bí trận không gian của Hoa Sơn đã hoàn toàn phân cách Tiêu Chính Văn và ba người bọn họ!

Có thể nói, khoảnh khắc này, mặc dù bọn họ gần trong gang tấc, thế nhưng từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì lại đang ở bên trong những vĩ độ không gian khác nhau!

Ánh kiếm loé sáng và lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn chỉ trong nháy mắt, một tia sáng màu vàng bừng lên, nối thẳng giữa đất trời!

Bỗng chốc, một tia máu tanh nồng bắn thẳng ra, ngón tay cầm kiếm của Trần Phong gần như đều đứt đoạn hết!

“A!”

Trần Phong kêu lên thảm thiết, đau tới độ hắn gần như trợn trừng cả hai mắt!

“Anh muốn tự phế mình bằng một nhát kiếm sao?”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nói.

Lúc này anh có cảnh giới Thiên Cảnh cấp sáu, đã gần như ngang hàng với thời kỳ đỉnh cao của mấy người Hồng Ấn, còn mấy người Trần Phong lại mất đi xác thịt, xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn với trạng thái thần hồn, chiến lực lại còn giảm sút mạnh mẽ.

Vậy nên cho dù là uy thế còn lại của bí trận không gian thì cũng không phải là thứ mà Trần Phong có thể chống đỡ.

Đặc biệt là khoảnh khắc nhát kiếm của hắn chưa chạm tới bí trận không gian thì đã thầm cảm thấy không ổn, thế nhưng hắn còn chưa kịp rút kiếm về đã bị chặt đứt mất ngón tay!

Nếu như không phải vào khoảnh khắc hắn cảm thấy không ổn chần chừ một lát thì e rằng cả cánh tay đều đã bị chém đứt luôn cả rồi!

“Tiêu Chính Văn! Nếu như hôm nay Trần Phong tôi không giết được anh thì tôi không làm người!”, Trần Phong gào lên đầy phẫn nộ!

Ngay tức thì, trên bầu trời sấm chớp chằng chịt, cuồng phong nổi dậy!

Hắn là con cưng độc nhất vô nhị của nhà họ Trần đó!

Hôm nay lại bị một kẻ tiểu bối nhỏ bé như con kiến bên trong thế tục làm cho bị thương, điều này thật khiến cho hắn mất hết thể diện!

Hơn nữa, hắn có cảnh giới gì? Còn Tiêu Chính Văn thì có cảnh giới gì?

Chuyện này chẳng khác gì bị Tiêu Chính Văn tát cho một cái!

Lăng Phùng nhắm chuẩn thời cơ, tung ra một nhát kiếm!

Khí tức mãnh liệt lập tức chấn động đất trời, trên bầu trời giống như xuất hiện một ráng mây màu bạc!

“Soạt!”

Trên không trung, một đoá hoa kiếm rực rỡ mở ra phía sau lưng Tiêu Chính Văn!

Nhát kiếm này gần như chém trọn màn trời, cắt đứt tất cả sức sống của Tiêu Chính Văn!

Đối diện với nhát kiếm đột ngột mang theo uy thế mạnh mẽ như vậy, đổi lại là người khác thì e rằng chắc chắn chỉ còn đường chết.

Thế nhưng nhát kiếm này của hắn rõ ràng còn quá non yếu ở trước mặt Tiêu Chính Văn!

Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng có trình độ rất cao về kiếm cảnh và kiếm ý, dù là Dạ Ma Thiên thì cũng chưa chắc đã có thể sánh ngang vai với anh chứ huống hồ gì là Lăng Phùng?

“Soạt!”

Tiêu Chính Văn cũng vung kiếm chém ra, chỉ là trong nhát kiếm này giống như mang theo một khí vận Vương Triều, lại đan xen với khí tức Đế Vương!

Cùng là một nhát kiếm, thế nhưng nhát kiếm này của Lăng Phùng chỉ có uy thế chứ không có khí vận!

“Ầm!”

Hai nhát kiếm va vào nhau, tầng mây đảo lộn, thậm chí giữa đất trời còn xuất hiện cả loạn lưu thời không, tháng năm vô tận trôi qua với tốc độ cực nhanh trên bầu trời!

Judah trốn ở nơi xa, âm thầm quan sát trận chiến không khỏi cười khổ.

Hắn vừa mới bị Tiêu Chính Văn hút mất tất cả tu vi, lúc này đang suy yếu tới cực điểm.

Thế nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa đó thì trong lòng đã hoàn toàn mất đi ý chí đối kháng!

Ở trước mặt Tiêu Chính Văn, hắn nào còn dám nói bản thân là thiên tài nữa?

Cho dù là so với Trần Phong và Dạ Ma Thiên thì hắn cũng chỉ giống như một con kiến mà thôi!

So với mấy người trước mắt, hắn rõ ràng yếu như một đứa trẻ.

Khoảnh khắc này, hư không lại bùng nổ, vòm trời bị vô số tia kiếm chém cho nứt ra thành những khe hở cực lớn!

Lăng Phùng không khỏi hít sâu vào một ngụm khí lạnh, kiếm cảnh của đối phương rõ ràng quá cường đại, thậm chí kiếm ý của hắn còn bị đối phương công kích cho vỡ nát chỉ trong nháy mắt!

Phải biết rằng kiếm ý là sự tồn tại cao hơn kiếm cảnh, mà Tiêu Chính Văn chỉ dùng kiếm cảnh đã đánh bại được hắn!

Điều này rõ ràng chẳng thể tưởng tượng nổi!

Chỉ là một nhát kiếm đã phân được cao thấp!

Phải biết rằng Tiêu Chính Văn tới từ địa cầu vẫn luôn bị Chư Thiên Thần Giới coi thường!

Hơn nữa còn là thế tục yếu nhất bên trong địa cầu!

Bị một tiểu bối như vậy đánh bại, trong lòng Lăng Phùng sao lại không kinh ngạc được cơ chứ?

“Lăng Phùng, cẩn thận!”

Thấy đệ tử của mình ngẩn ra tại chỗ ngay trong lúc đang chiến đấu, Dạ Ma Thiên gào lên một tiếng để nhắc nhở.

Lăng Phùng cũng lập tức bừng tỉnh, thế nhưng tất cả đã quá muộn!
Chương 2768: Vòng xoáy

Đối diện với nhát kiếm của Tiêu Chính Văn, hắn đã chẳng thể né tránh được nữa!

Cho dù có tháo chạy thì chắc chắn cũng sẽ bị nhát kiếm này của Tiêu Chính Văn chém mất nửa bên thân người!

Nếu như đã chẳng thể né tránh thì cũng chỉ có thể gắng sức mà đối đầu với nhát kiếm này thôi!

“Giết!”

Lăng Phùng bực tức gầm lên, giơ kiếm chém ra!

“Ầm!”

Hai thanh kiếm lại lao vào nhau trên hư không, chỉ là lần này hắn không còn may mắn như lần trước nữa!

Từng tia sáng kiếm giống như xé toang màn hào quang đen tối và đi xuyên qua!

Lăng Phùng trừng mắt nhìn hàng nghìn tia kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ!

Ngay sau đó, ánh mắt của Lăng Phùng chợt trở nên rã rời, cảnh giới tụt xuống đỉnh cao Đế Cảnh chỉ trong nháy mắt!

Mặc dù nhát kiếm này không thể giết chết Lăng Phùng, thế nhưng cũng khiến cho hắn bị trọng thương!

Lúc này, ngay cả Dạ Ma Thiên cũng không dám nhìn Tiêu Chính Văn thêm nữa.

Mãi tới bây giờ, Trần Phong mới hiểu ra tại sao Hồng Ấn cứ nhắc đi nhắc lại phải đuổi kịp Tiêu Chính Văn, tuyệt đối không được lãng phí thời gian, buộc phải một đòn giết chết Tiêu Chính Văn và không màng tới cái giá phải trả!

Tiêu Chính Văn thật sự quá đáng sợ, không chỉ có vô số con át chủ bài, thực lực càng không yếu hơn bất cứ ai trong số bọn họ!

Lăng Phùng thân bị trọng thương, thần hồn cũng nhạt đi mất mấy phần, thậm chí còn suýt bị Tiêu Chính Văn đánh cho thần hồn tiêu tán!

“Cứu tôi!”

Lần này, Lăng Phùng thật sự sợ hãi, nếu như Tiêu Chính Văn lại chém ra, hắn căn bản chẳng thể đỡ nổi, thậm chí nhát kiếm đó còn là dấu chấm hết cho quãng đời này của hắn!

“Chết đi!”

Trần Phong lại vung kiếm chém về phía Tiêu Chính Văn!

“Tiêu Chính Văn, dù anh có dùng thủ đoạn gì thì ngày hôm nay anh cũng buộc phải chết!”

Trần Phong gần như đã tung ra con át chủ bài cuối cùng, chỉ muốn chém đôi Tiêu Chính Văn ra thành hai mảnh với một nhát kiếm!

Tiêu Chính Văn cười khẩy, quay người lại, cực kỳ tuỳ ý tung một nhát kiếm ra!

“Soạt!”

Nơi nào ánh bạc đi qua đều giống như lập nên một kỷ nguyên mới!

Kiếm ý vô tận chiếu rọi xuống giống như thiên thần hiện thế!

“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng xứng bảo tôi dùng thủ đoạn? Không cảm thấy mất mặt à? Bốn người vây đánh một mình tôi, hơn nữa ai nấy đều có cảnh giới hơn tôi, còn muốn tôi đấu một trận công bằng với mấy người sao?”

“Có phải muốn tôi trói hai tay đứng ở đó mặc cho mấy người chém giết thì mới không phải là dùng thủ đoạn hay không?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng chế nhạo.

Vừa nói dứt lời, thanh kiếm cái thế của Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn hoá giải đòn công kích của Trần Phong, đồng thời nhấc chân tung ra một cú đá thẳng lên trên lồng ngực của Trần Phong!

“Bốp!”

Trần Phong bị đá ra xa mấy trăm mét, cả người suýt bị đá cho bầm dập!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười mỉa, nói với Trần Phong: “Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng tự xưng là thiên tài gì đó ư? Nhà họ Trần mấy người quả đúng là chẳng có ai kế tục!”

“Anh!”

Trần Phong nổi điên lên, thế nhưng lại chẳng làm được gì Tiêu Chính Văn!

Hắn là con cưng của trời, chưa nói tới chuyện bây giờ bị Tiêu Chính Văn áp chế mà đánh, vậy mà còn bị sỉ nhục triệt để!

Phải biết rằng nhà họ Trần là thế gia tới từ Chư Thiên Thần Giới!

Nhà họ Trần thậm chí có thể bắt nguồn từ tận thời đại của hoàng đế, vô cùng xa xôi, căn cơ của nhà họ Trần hết sức thâm sâu, Trần Phong được nhà họ Trần cất giấu để bồi dưỡng lúc này lại bị một kẻ tiểu bối trong thế tục trấn áp như vậy!

Bảo hắn chấp nhận chuyện này kiểu gì đây?

“Còn không mau ra tay!”, Trần Phong hoàn toàn nổi điên, phẫn nộ gầm lên với Dạ Ma Thiên giống như một kẻ điên.

Dạ Ma Thiên lúc này cuối cùng cũng ra đòn, gã giơ một cánh tay lên, trên bầu trời lập tức xuất hiện một vòng xoáy!

Mây đen khủng bố che kín vòm trời, vô số tia sét màu tím đan chéo vào nhau bên trong vòng xoáy!

“Ầm!”

Một thanh kiếm lớn chậm rãi hiện ra bên trong vòng xoáy, cùng với sự xuất hiện của thanh kiếm lớn đó, bầu trời lập tức biến sắc, mà tất cả mọi thứ giữa đất trời đều trở nên u tối không chút ánh sáng!
Chương 2769: Điểm đặc biệt của trận pháp

Sông Huyết Dục đỏ ngầu đang chảy êm đềm, đây cũng là dòng sông nổi tiếng nhất trong âm phủ.

Nhưng khi Dạ Ma Thiên triệu hồi thanh kiếm kia, nước sông Huyết Dục đỏ ngầu đã biến mất, ngay cả quang cảnh trong vòng trăm kilomet cũng thay đổi.

Trong chớp mắt, sông Huyết Dục đáng sợ đã trở nên tuyệt đẹp.

Hàng liễu rủ bên bờ, cây cầu nhỏ vắt qua sông, còn có lác đác vài con thuyền, một vài ngư dân đang đẩy mái chèo, ngược dòng trong lòng sông.

Xa xa người người tấp nập, khói bếp bốc lên nghi ngút!

Trên những cây đào bên bờ sông có vô số bông hoa thi nhau đua nở, dù là ý cảnh hay quang cảnh, đều giống như chốn thần tiên nơi hạ giới!

Tiêu Chính Văn liếc nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ nở một nụ cười hờ hững.

Rõ ràng đây không phải là ảo ảnh, mà là một trận pháp không gian, có thể thấy, Dạ Ma Thiên vô cùng am hiểu trận pháp không gian, cũng đã đạt đến đỉnh cao của trận pháp này.

Ảo ảnh chân thực như thật sẽ khiến người ta có cảm giác rằng ảo ảnh không phải ảo ảnh.

Theo ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục, hàng vạn năm trước, Chư Thiên Thần Giới đã có một người đàn ông tự mình tạo ra một thế giới vĩ đại.

Tất cả mọi thứ trên đời này đều do người đàn ông đó tạo ra.

Quỷ Thủ Thần Công, Thâu Thiên Tạo Hóa thật sự giống như thần sáng thế, chỉ đáng tiếc là người đàn ông trong thần thoại kia đã chết trong trận chiến với Đế Tuấn hàng trăm năm trước.

Những vết thương trên người Đế Tuấn cũng có liên quan trực tiếp đến người đàn ông này!

Nếu đoán không nhầm thì Dạ Ma Thiên xuất thân từ thế gia đó, nếu không, gã không thể diễn dịch ý cảnh một cách tài tình như vậy.

Chẳng trách từ khi bước vào vùng ngoài lãnh thổ, Dạ Ma Thiên đã vô cùng kiêu ngạo, nếu gã thật sự xuất thân từ gia tộc đó thì quả thực có chút bản lĩnh.

Hơn nữa, nơi đây còn là âm phủ, Dạ Ma Thiên dùng thần hồn để thi triển trận pháp này, khi sức mạnh suy giảm, mà vẫn có thể diễn dịch ảo cảnh một cách thân thực như vậy thì ngay cả Tiêu Chính Văn cũng phải thầm tán thưởng.

Bỗng chốc, trên trời mưa bay lất phất, hết giọt này đến giọt khác.

Nhìn thì có vẻ đẹp như tranh vẽ, nhưng thực chất lại ẩn chứa sát khí.

Lúc này, Dạ Ma Thiên chắp một tay sau lưng, đứng bên bờ sông nhỏ, hòa nhập với vẻ đẹp của khung cảnh đẹp đẽ này, như thể thế giới này thuộc về Dạ Ma Thiên.

Người và cảnh hòa quyện vào nhau, mọi thứ đều vô cùng tự nhiên!

Nếu không phải cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã đạt tới độ cao nhất định thì chắc chắn không thể phát hiện ra hàng ngàn sát khí ẩn chứa bên trong này.

Nếu là người khác, e rằng đã chết từ lâu rồi.

So với những chiêu thức kịch liệt, thì loại chiêu thức tiềm ẩn này càng đáng sợ hơn.

Mỗi cảnh đẹp nơi đây đều ẩn chứa sát khí, nếu quan sát thật kỹ, ngay cả mưa phùn trên trời cũng chẳng khác nào thanh kiếm ẩn hiện.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Chính Văn mỉm cười, anh có vinh hạnh đấu với hậu duệ của người đàn ông ghi trong Thiên Sơn Thư Lục, cũng coi như là đời này sống không uổng phí.

Thật ra đây không còn là cuộc chiến giữa Tiêu Chính Văn và Dạ Ma Thiên nữa, mà là cuộc so tài giữa Chư Thiên Thần Giới và giới thế tục.

Cả Tiêu Chính Văn hay tổ tiên của Dạ Ma Thiên đều là những nhân vật vạn năm hiếm gặp.

Lúc này, trong lòng Tiêu Chính Văn tràn đầy tinh thần chiến đấu, Dạ Ma Thiên cũng lộ ra sát khí.

Tiêu Chính Văn còn chưa kịp hành động, Dạ Ma Thiên đã cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ nổi lên từ phía sau mình.

“Tiêu Chính Văn, anh tự phụ quá rồi đấy, đại trận huyền ma này không đơn giản như anh nghĩ đâu!”

Dạ Ma Thiên cầm thanh kiếm dài, nhìn Tiêu Chính Văn cười nhạo.

Đại trận huyền ma này khác với những ảo cảnh khác ở chỗ người được kéo vào trận pháp có thực lực càng mạnh thì sức mạnh của trận pháp càng mạnh hơn.

Hơn nữa trong trận pháp có vô số cái bẫy để giết người.

Nhưng nếu đổi phương chỉ là một người bình thường thì sẽ bình an vô sự khi bước vào trận pháp huyền ma, thậm chí còn có thể sống ở đây đến cuối đời mà không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Đây là điểm khác biệt của trận pháp này.

Với ý chí chiến đấu của Tiêu Chính Văn, cơn mưa phùn trên bầu trời cũng biến thành mưa to.

Mỗi một hạt mưa rơi xuống đều như mũi kim, vô cùng sắc bén.

Nhưng những hạt mưa này đã bị bức tường ngăn cách mà Tiêu Chính Văn tạo ra ngăn cản.

Đừng thấy tất cả những gì trong trận pháp này dường như không có bất kỳ sức mạnh nào mà lầm, thực ra sức mạnh của nước gần như là sự tồn tại bất khả chiến bại trên đời này.
Chương 2770: Anh chắc chứ?

Ngay cả những ngọn núi cao vạn thước cũng bị những giọt nước xuyên qua, thậm chí cả một con đèo hiểm trở cũng bị san bằng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Dạ Ma Thiên cũng phải lấy ra một chiếc ô màu đen để che mưa, nếu không, cho dù là người thi triển trận pháp thì cũng không thể chống đỡ nổi.

Dạ Ma Thiên vừa nâng ô lên, bóng dáng của Tiêu Chính Văn chợt chuyển động.

Chỉ một bước chân đã khiến mặt đất nứt ra kẽ sâu khó lường.

Cùng lúc đó, vô số ngôi sao rực lửa từ trên bầu trời rơi xuống, đồng thời những hạt mưa cũng bốc hơi sạch sẽ.

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn tung nắm đấm, uy lực của cú đấm này gần như phá tan thế giới hư ảo này.

Dạ Ma Thiên cũng không hề yếu kém, vung thanh kiếm khổng lồ trong tay, nghênh đón đòn tấn công của Tiêu Chính Văn.

Đấm và kiếm va chạm vào nhau, tạo ra ánh sáng chói lọi, mọi thứ xung quanh vỡ tan thành từng mảnh.

Nếu chiêu thức này đặt ở vùng ngoài lãnh thổ thì đủ để phá hủy một thế giới.

Lúc này, Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn Dạ Ma Thiên, mà đi thẳng về phía Thanh Sơn.

Bởi vì trận pháp này vốn không thuộc về Dạ Ma Thiên, nói cách khác, trận pháp này có uy lực lớn mạnh như vậy là bởi vì nó là hóa thân của người đàn ông tạo ra thế giới kia trong Chư Thiên Thần Giới.

Có thể nói, trận pháp này ảo diệu ở chỗ không cần Dạ Ma Thiên tác động, mà nó có thể tự mình xoay chuyển.

Trong trận pháp này, thứ Tiêu Chính Văn phải đối mặt không phải là Dạ Ma Thiên, mà là thần hồn đã chết từ hàng vạn năm trước.

Đây là một cuộc đọ sức vượt thời gian và không gian, cũng là một cuộc so tài đạo cảnh.

Còn Dạ Ma Thiên bây giờ chỉ là một khán giả, bởi vì gã cũng không thể nhìn thấu sự bí ẩn của trận pháp này.

Theo mỗi bước chân của Tiêu Chính Văn, sông hà chảy ngược, trời đất đổi vị trí, dường như cả thế giới đều bị đảo lộn.

Không chỉ vạn vật đảo lộn và ngay cả bốn mùa, ngày đêm cũng vậy.

Đây không chỉ là trận pháp đơn giản mà là diễn hóa thiên đạo, đảo ngược thiên đạo, thay đổi thiên đạo.

Trừ khi cảnh giới đã đạt đến cảnh giới rất cao, nếu không sẽ không thể đạt với trình độ như vậy.

Tiêu Chính Văn cũng được lợi rất nhiều từ trận chiến này.

May là người tiến vào trận pháp này là Tiêu Chính Văn, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ bị thiên đạo này giết chết ngay lập tức.

Tiêu Chính Văn phất tay, thiên đạo, hai cực, bốn mùa vốn đã bị đảo lộn lập tức trở lại bình thường.

Đây chính là điều mà Tiêu Chính Văn cảm nhận được từ trong trận pháp này, cái gọi là thiên đại vốn hư vô, không có bất kỳ ý chí nào.

Thiên đạo hay cả vũ trụ đều đang thay đổi theo ý muốn của con người.

Đó là lý do tại sao một số người đã nghiên sức sức mạnh tâm trí của con người, đưa nó vào thực nghiệm và còn nhận được kết quả nghiên cứu.

Thực ra, đến cảnh giới như Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn hiểu rõ được vũ trụ này, nó chỉ là dung hợp vô số ý niệm mà thôi.

Mọi hạt, mọi nguyên tử, mọi phân tử đều được biến đổi theo tâm trí con người.

Khi Dạ Ma Thiên nhìn thấy tất cả mọi thứ bị đảo lộn rồi lại khôi phục ban đầu, gã không khỏi bàng hoàng.

Lúc này, gã chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thậm chí còn không dám chắc chắn mình đúng hay sai khi lôi Tiêu Chính Văn vào trận pháp này.

Tiêu Chính Văn bước ba bước đã đến trước mặt Dạ Ma Thiên.

“Trận pháp này quả thực rất thần bí, nhưng đáng tiếc, nó vốn không thuộc về anh!”

Tiêu Chính Văn thở dài tiếc nuối.

Nếu Dạ Ma Thiên cũng hiểu được sự huyền ảo của trận pháp này thì có lẽ Tiêu Chính Văn đã có thể tìm hiểu hơn nữa.

Một giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn tung đòn, đòn này dường như đem theo cả ý chí trời đất một phương, nện mạnh xuống.

Nếu Dạ Ma Thiên trúng đòn này của Tiêu Chính Văn thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Ngay thời khắc mấu chốt này, Dạ Ma Thiên đột nhiên ngẩng đầu nói với ánh mắt tàn nhẫn: “Ồ? Nó không thuộc về tôi sao? Anh chắc chắn chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom