• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2746-2750

Chương 2746: Ở lại hay rời đi

“Đôi khi chúng ta phải trân trọng cuộc sống của mình, nhưng cũng có lúc, nhẫn nhục chịu ấm ức để bảo toàn mạng sống chưa chắc đã có được kết quả như mọi người mong muốn, mà ngược lại sẽ phải sống trong đau khổ vật vã!”

“Cho dù là một con chó, nó cũng sẽ không tùy tiện vẫy đuôi với người lạ để cầu xin sự thương hại, huống chi là các vị môn chủ tông chủ như các người! Các người thật sự muốn giống như hắn, sống không bằng một con chó sao?”

Giọng Tiêu Chính Văn giống như tiếng sấm, nổ tung trong sâu thẳm trái tim mỗi người.

Thật ra bất kỳ ai, kể cả người ăn xin cũng muốn sống có lòng tự trọng, ngay cả một con chó cũng không tùy ý cầu xin người khác.

Làm như Điền Khải đương nhiên có thể sống tiếp, nhưng sống như vậy khác gì so với chết?

Trần Ngạo bên cạnh không chịu nổi nữa, thấy đám người có mặt thật sự sắp nghe theo lời Tiêu Chính Văn, hắn lên tiếng: “Tiêu Chính Văn, xem ra anh không muốn nể mặt nhà họ Trần chúng tôi nhỉ?”

“Nể mặt?”

Tiêu Chính Văn chế nhạo: “Nhà họ Trần các người có mặt mũi gì trước mặt tôi chứ!”

“Nể tình Trần Huy Tổ, tôi cảnh cáo nhà họ Trần các người lần cuối, tốt nhất là nên biết thân biết phận, nếu không…”

Nói đến đây, Tiêu Chính Văn đột nhiên ngừng lại, nhưng sát khí xung quanh khiến không khí giảm giống cả chục độ.

“Nếu không thì sao?” Trần Ngạo nắm chặt tay, bước lên hỏi.

“Nếu không, nhà họ Trần sẽ nhìn thấy kết quả mà các người không muốn nhìn thấy nhất!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

“Anh…”

Trần Ngạo còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã quay người, nói với đám người trong sân: “Nếu các người muốn sống như một con chó thì tôi cũng không cản! Nhưng Tiêu Chính Văn tôi nguyện sống như anh hùng, chết thành quỷ kiệt!”

“Nếu Chư Thiên Thần Giới có ý khai chiến, tôi nhất định sẽ đấu đến cùng!”

“Hôm nay tôi tuyên bố, ai dám động đến Hoa Quốc và giới thế tục, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ tông môn người đó! Nhà họ Trần các người cũng không ngoại lệ!”

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cả không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đây không chỉ là đang đe dọa nhà họ Trần mà còn thách thức cả Chư Thiên Thần Giới.

Tiêu Chính Văn không những không giao ra sắt mẹ, mà còn công khai tuyên chiến với nhà họ Trần và Chư Thiên Thần Giới, lẽ nào Tiêu Chính Văn điên rồi sao?

Chỉ riêng Dạ Ma Thiên của Chư Thiên Thần Giới đã có sức mạnh khủng khiếp.

“Hay lắm!”

Đúng lúc này, Ngụy Vinh Kỳ đứng bật dậy, vỗ tay nói: “Sống là anh hùng, chết cũng là anh hùng! Chư Thiên Thần Giới dám bước vào nước Ngụy nửa bước, người nước Ngụy chúng tôi sẽ liều chết đến cùng!”

Ngụy Vinh Kỳ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, khí thế nói.

Không ai ngờ Ngụy Vinh Kỳ lại công khai ủng hộ Tiêu Chính Văn vào lúc này.

“Hay, nói hay lắm!”

Trần Ngạo cười nhạo, sau đó vỗ tay ba cái.

Ngay sau đó, vô số đệ tử nhà họ Trần tiến vào, bao vây toàn bộ đình viện.

“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tạm biệt!”

Tiêu Chính Văn nói xong liền dẫn theo Tần Lương Ngọc đi ra cửa.

Lúc này, một ông lão mặc áo choàng đen ở cửa nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với vẻ đầy sát khí, như thể sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Trần Ngạo lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, ánh mắt đầy sát khí.

Ngụy Vinh Kỳ khinh thường nhìn Trần Ngạo, rồi phất tay nói với Long Cổ: “Chúng ta đi!”

Ngụy Vinh Kỳ và Tiêu Chính Văn một trước một sau đi về phía cổng nhà họ Trần.

Thấy nhân vật chính đã rời đi, những người khác cũng lần lượt tìm cớ chào tạm biệt Trần Ngạo.

“Bây giờ chúng ta nên ở lại hay rời đi?” tông chủ của các tông môn nhỏ vô cùng hoang mang.

“Tôi nghĩ chúng ta nên ở lại thì hơn, mặc dù Tiêu Chính Văn có sức mạnh đáng kinh ngạc, nhưng một mình cậu ta có thể thành đối thủ của Chư Thiên Thần Giới sao?”

Thật ra rất nhiều thế lực nhỏ không có người chống lưng đều có suy nghĩ của riêng mình.

Mặc dù Tiêu Chính Văn có sức mạnh phi thường, nhưng lần này, Tiêu Chính Văn không phải đối mặt với một người hay một thế lực, mà là cả Chư Thiên Thần Giới, là vũ trụ một phương.

Một người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có thể chống đỡ nổi sao?

Một mình khiêu chiến với cả vũ trụ một phương, khác gì tự tìm đường chết?
Chương 2747: Truy sát

Phân tích kỹ thì Tiêu Chính Văn chung quy cũng chỉ có một thân một mình, căn bản không có chỗ dựa!

Mà cường thế của anh cũng chỉ là đối với tầng lớp thanh niên, so với Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn rõ ràng quá đỗi nhỏ bé!

Không chỉ nhà họ Trần có dự cảm như vậy, gần như mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ đều thầm cảm nhận được vùng ngoài lãnh thổ, hoặc là nói cả địa cầu trong tương lai đều không thể bình lặng như khi trước nữa.

Chỉ là, sau khi những người ở lại do dự một hồi thì vẫn lựa chọn rời đi.

“Mấy người thật sự muốn đi ư? Tiêu Chính Văn chỉ có một thân một mình, hơn nữa Nguỵ Vinh Kỳ cũng nói rồi, Chư Thiên Thần Giới không đặt chân tới nước Nguỵ thì hắn sẽ không ra tay, mấy người tin tưởng Tiêu Chính Văn tới vậy sao?”

Thấy lại có thêm một nhóm đông rời đi, mấy tông chủ còn lại vội vàng khuyên ngăn.

Thế nhưng, những người dự định rời đi vô cùng kiên quyết, cho dù những người phía sau lưng nói cái gì thì đều chẳng buồn quay đầu lại mà bước ra khỏi nhà họ Trần!

Trần Ngạo liếc nhìn đám người ở lại, hài lòng gật đầu.

Mặc dù Nguỵ Vinh Kỳ và cả đám thế gia vẫn lựa chọn đứng về phía Tiêu Chính Văn, nhưng cũng có không ít người ở lại!

“Mấy người sẽ cảm thấy may mắn khi đã có một quyết định đúng đắn, Tiêu Chính Văn chẳng thể quay lại Đế Khư được nữa! Các vị, hôm nay chúng ta hãy uống cho thoả thích, sau này cùng nhau hưởng thụ vinh hoa thời thịnh!”

Trần Ngạo nói rồi giơ ly rượu trong tay lên và cười lớn.

Điền Văn bày ra vẻ mặt khổ sở cụng ly với Trần Ngạo, uống cạn ly rượu mạnh giống như uống nước đắng!

“Cậu chủ Văn, anh không cần phải lo lắng quá đâu!”

“Chắc hẳn mọi người đều biết Hàn Tín nhỉ? Người này từng chịu mối nhục phải bò qua háng người khác, thế nhưng sau này thì sao? Không phải vẫn đứng trên thiên hạ đó sao? Chỉ cần còn thực lực thì vẫn có thể khôi phục và phát triển, sau này anh nhất định có thể rửa sạch mối nhục khi trước!”

Trần Ngạo vỗ lên bả vai Điền Văn, an ủi vài câu.

Những lời này của hắn khiến cho Điền Văn cảm thấy dễ chịu hơn không ít, giống như Trần Ngạo đã nói, chỉ cần hắn có thể tiếp tục sống thì ai có thể bảo đảm sau này hắn không thể vượt qua được Tiêu Chính Văn?

Không thể trả lại cho Tiêu Chính Văn gấp mười, gấp trăm lần mối nhục ngày hôm nay?

“Các vị, tôi vẫn còn chút việc nhỏ cần đi xử lý, mọi người cứ vui vẻ, không say không về nhé!”

Trần Ngạo chắp tay nói với đám người, sau đó bước nhanh về phía cổng lớn.

Thật ra trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ Trần Ngạo chắc chắn là muốn đi truy sát Tiêu Chính Văn!

“Chúc cậu chủ Trần chiến thắng trở về!”

Điền Văn ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt phấn khích.

Trần Ngạo quay đầu liếc nhìn Điền Văn, bình thản cười nói: “Tôi đi rồi về!”

Thật ra cho dù Trần Ngạo không nói, mọi người đang có mặt cũng hiểu rõ hôm nay nhà họ Trần không thể bỏ qua cho Tiêu Chính Văn.

Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng đã khiến cho nhà họ Trần bị mất mặt ở trên chính địa bàn của họ, nếu như nhà họ Trần không bắt Tiêu Chính Văn trả giá thì sau này còn ai coi nhà họ Trần ra gì nữa đây?

“Trần Ngạo! Cậu muốn làm gì?”, Trần Huy Tổ tiến lên trước chắn đường đi của Trần Ngạo.

“Cút ra! Nơi này không có chỗ cho ông lên tiếng!”

Trần Ngạo lạnh lùng liếc nhìn Trần Huy Tổ.

Ở nhà họ Trần, ngay cả người làm cũng có địa vị hơn Trần Huy Tổ, Trần Ngạo đâu coi Trần Huy Tổ ra gì?

“Tôi nhắc nhở cậu một câu, cậu Tiêu không đơn giản như cậu nghĩ đâu, loại người này cậu tốt nhất đừng động tới, nếu không hậu quả…”

“Bốp!”

Trần Huy Tổ còn chưa nói hết câu, Trần Ngạo đã vung tay giáng cho ông ta một cái tát rất kêu, nói: “Cút!”

Vừa nói dứt lời, Trần Ngạo đi thẳng mà chẳng buồn quay đầu.

Theo Trần Ngạo thấy, Trần Huy Tổ chính là một tên phế vật, Tiêu Chính Văn đó chẳng qua chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh cấp ba nhỏ bé mà thôi, hắn đường đường là cao thủ Nguỵ Tiên đỉnh cao, nên chẳng coi loại người như Tiêu Chính Văn ra gì!

Còn về hậu quả mà Trần Huy Tổ nói, trong lòng Trần Ngạo hoàn toàn khinh thường.

Tiêu Chính Văn ở vùng ngoài lãnh thổ căn bản không có nền móng gì, điểm này nhà họ Trần đã điều tra rõ từ lâu, cho dù hắn giết Tiêu Chính Văn thì cũng sẽ không có ai đứng ra báo thù cho Tiêu Chính Văn!

Trần Ngạo cùng với vài người nháy mắt đã đuổi kịp Tiêu Chính Văn vừa mới đi tới ranh giới giữa thành Thiên Khu và thành Thiên Đô!

Bốn bên là núi non trập trùng, chính là một chiến trường tốt nhất!

Thật ra Tiêu Chính Văn đã đoán được Trần Ngạo sẽ truy sát tới từ lâu, vậy nên mới cố tình đi chậm lại!

Cảm nhận được binh lính truy đuổi sau lưng đang dần áp sát, Tiêu Chính Văn và mấy người Tần Lương Ngọc dừng bước, thậm chí Tiêu Chính Văn còn quay đầu nhìn về phía mấy người Trần Ngạo đang lao tới.

“Soạt!”
Chương 2748: Cố làm ra vẻ

Đúng vào lúc này, đỉnh núi dưới chân Tiêu Chính Văn đột nhiên xuất hiện một lá cờ hình đầu lâu!

Tiếp theo đó, uy áp mạnh mẽ cứ thế đổ ập về phía mấy người Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc!

Khi một tia sáng màu tím loé lên, Trần Ngạo xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Chính Văn!

Lúc này, trong tay Trần Ngạo cầm giáo Thích Thiên, trên người khoác giáp vàng, áo choàng màu đỏ máu sau lưng tung bay theo gió, uy phong lẫm liệt!

Đôi mắt đó của hắn thâm sâu như biển, sát khí giống như màn sương mù chậm rãi tản ra!

Lúc này, hắn rõ ràng giống như một thiên thần hạ phàm đứng chắn trên đường đi của Tiêu Chính Văn!

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh vẫn ngây thơ cho rằng có thể bình an trở về sau khi đã ăn nói hỗn xược ở nhà họ Trần chúng tôi sao?”

Trần Ngạo giơ tay lên, giáo Thích Thiên cứ thế lao thẳng ra!

Giáo Thích Thiên sáng chói vô tận, ánh sáng sắc lạnh trên mũi giáo giống như vì sao trên bầu trời, vô cùng chói mắt!

“Soạt!”

Nơi nào mũi giáo đi qua, ngay cả hư không cũng bị xé toang ra, thậm chí một góc trời cũng bị mũi giáo này làm cho chấn động tới độ vụn vỡ!

So với những địch thủ mà Tiêu Chính Văn từng gặp khi trước mà nói, chiến lực của Trần Ngạo quả thực không có đối thủ!

“Trong tay hắn là?”, Tần Lương Ngọc khẽ nhíu mày, trong lòng nhủ thầm không ổn.

Rất rõ ràng, giáo Thích Thiên trong tay Trần Ngạo cũng có lai lịch không tầm thường, chỉ dựa vào khí tức viễn cổ đó đã có thể đoán ra được đây chắc chắn là thần binh!

“Có lẽ cũng là một món đồ cổ, có điều cũng chỉ có thể coi là cao cấp mà thôi! Căn bản chưa tới ngưỡng thần giới!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Dẫu sao tuyệt phẩm trong thế gian cũng chỉ có hạn, kiếm Tần Vương, cây giáo Bá Vương và thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đều thuộc vào hạng tuyệt phẩm, còn giáo Thích Thiên này rõ ràng vẫn còn thấp hơn một bậc!

Có điều, với cảnh giới Nguỵ Tiên đỉnh cao, cộng thêm giáo Thích Thiên thì quả thực không thể xem thường.

“Ầm!”

Trần Ngạo một tay cầm kiếm, mũi kiếm di chuyển chỉ thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Trần Ngạo mang theo nỗi căm hận ngút trời, khắp người bừng bừng sát khí, ngay cả đất trời cũng phải biến sắc theo!

Tới được cảnh giới như hắn ta là đã có thể tuỳ ý mượn uy thế của đất trời một phương để hình thành nên uy áp tuyệt đối, cho dù không ra tay thì cũng sẽ tạo nên áp lực rất lớn cho đối thủ!

Loại uy thế này, ngay cả Sở Giang Vương - một trong số thập điện Diêm Vương của âm phủ cũng phải chịu lép vế!

Đạt đến Nguỵ Tiên đỉnh cao thì đã có thể dùng ý nghĩ để kết nối với ý chí của đất trời, vậy nên đất trời một phương này gần như đều là địa bàn của Trần Ngạo!

Ở nơi này, hắn ta giống như một vị thần sáng thế, mỗi một ngọn cỏ nhành cây, thậm chí ngay cả không khí cũng hoàn toàn do hắn kiểm soát!

Trần Ngạo nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt lạnh tanh, ánh mắt đó giống như đang nhìn một con kiến hay một cái xác vậy!

“Đây chính là Nguỵ Tiên đỉnh cao trong truyền thuyết?”, Tần Lương Ngọc cũng cảm nhận được sức ép tới từ đất trời, chỉ dựa vào ý chí chiến đấu bất khuất, vẫn đang khổ sở chống đỡ.

Nếu như không có Tiêu Chính Văn chắn bớt quá nửa sức ép thì e rằng chưa cần ra tay Tần Lương Ngọc đã bị sức ép này nghiền nát luôn rồi!

“Soạt!”

Lý Bạch tung ra một nhát kiếm, ông ta vốn định thông qua nhát kiếm này chặt đứt sức mạnh trói buộc giữa đất trời, thế nhưng không ngờ lại bị Trần Ngạo tiện tay nghiền nát thanh kiếm dài trong tay ông ta, luồng kiếm khí đó cũng theo đó mà tản đi mất!

Cách biệt thực lực giữa đôi bên quá lớn, Trần Ngạo là Nguỵ Tiên đỉnh cao, mà Lý Bạch thì chỉ là Đế Cảnh mà thôi!

Giữa đôi bên ít nhất phải cách nhau mười mấy bậc cảnh giới nhỏ, cho dù có một trăm Lý Bạch thì cũng không địch lại được sức mạnh từ một lần chỉ tay của Trần Ngạo!

Trần Ngạo khẽ cười lạnh lùng, nói: “Tiêu Chính Văn, bảo người của anh đừng giằng co vô ích nữa đi!”

“Tôi đã điều tra qua rồi, trước đây anh dám hống hách với các thế lực lớn chẳng qua chỉ là vì anh cậy có tàn hồn của Hạng Vũ mà thôi! Hiện giờ tàn hồn của ông ta đã tiêu biến, anh cũng chẳng còn con át chủ bài nào để tung ra nữa rồi!”

Trần Ngạo vì nắm được điểm này nên mới dám tới giết Tiêu Chính Văn, hơn nữa vào một ngày trước, hắn đã bố trí trận pháp ở đây, vả lại sau lưng hắn còn có sáu cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Trần trợ lực.

Cục diện chết chóc trước mắt này đối với Tiêu Chính Văn mà nói đã không phải thập tử nhất sinh nữa mà là chết chắc.

“Anh chắc chứ?”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, lạnh lùng hỏi.

“Hừ, còn dám cố làm ra vẻ? Chết đi cho tôi!”

Trần Ngạo vừa dứt lời thì giáo Thích Thiên trong tay cũng giống như rồng lớn vượt biển, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Chương 2749: Sức mạnh vô song

“Ầm!”

Thanh giáo dài đâm tới, trời đất thay đổi, mặt đất sụp đổ.

Mặt đất dưới chân Tiêu Chính Văn lần lượt nứt thành rất nhiều khe hở.

“Lẽ nào… lẽ nào đây mới là sức chiến đấu thật của Ngụy Tiên?”, lúc này Tần Lương Ngọc cũng trợn to mắt, không dám tin nhìn Trần Ngạo.

Chỉ là uy lực của một giáo mà đã có thể khiến mắt đất nứt toạc, đây là uy lực đáng sợ đến mức nào?

Tiêu Chính Văn lại không tỏ vẻ gì cả, ngược lại rất bình tĩnh khi đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này.

Chỉ tùy ý giơ tay lên, sức ép khủng khiếp đó bị Tiêu Chính Văn chặn lại.

“Hừ! Tiêu Chính Văn, anh đánh giá cao mình quá rồi. Cho dù anh thế nào cũng không đỡ được đòn tấn công này đâu”.

Nói rồi Trần Ngạo lại lần nữa đâm mạnh thanh giáo dài trong tay ra.

“Xoẹt!”

Thoáng chốc vô số tinh quang hội tụ về phía mũi giáo, chớp nhoáng tựa hồ không còn là một thanh giáo dài nữa mà là một dòng sông sao.

Trần Ngạo như thể nắm giữ cả dòng sông sao đâm về phía Tiêu Chính Văn.

Những vầng sáng chói mắt, đôi mắt sắc bén, sát khí đáng sợ đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó một luồng kiếm quang xé toạc không gian lao đến.

Kiếm quang phát sáng chia trời đất làm hai đánh gãy cả hư không.

Thậm chí ngay cả không gian và thời gian cũng trở nên méo mó trong một kiếm này, còn Trần Ngạo cũng sửng sốt, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía đằng xa.

“Ai?”

Trần Ngạo tay cầm thanh giáo dài, vội thu lại thế tấn công, lập tức lùi về sau mấy trăm mét để né nhát kiếm đó.

“Trần Ngạo, tuổi còn nhỏ mà đã ngông nghênh, ai cho cậu lá gan đó”.

Một chất giọng khá dày vang lên từ đằng xa, sau đó một tay Vương Hử cầm kiếm, chân bước trên tia sáng bước đến.

Đằng sau ông ta là mấy người Hắc Bá và Xa Anh cũng chạy đến chiến trường.

“Vương Hử?”

Trần Ngạo làm như không nhìn thấy những người khác, chỉ nhìn đến Vương Hử.

Trong số những người ở đây chỉ có Vương Hử mới có thể khiến hắn kiêng dè, thậm chí ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không lọt vào mắt hắn.

“Xem như cậu cũng thức thời, nhận ra tôi”, Vương Hử chỉ lạnh lùng đáp.

Vương Hử ở địa vị đẳng cấp nào chứ?

Trước đây trải qua ba triều đại, dẫn dắt vài thời đại, ngay cả đệ tử của ông ta cũng là người có thể tiêu diệt một quốc gia chỉ trong phút chốc, chút bản lĩnh của Trần Ngạo chẳng là gì với Vương Hử cả.

Nếu không phải mấy năm nay cảnh giới của Vương Hử đã giảm thì một kiếm lúc nãy đủ để chém chết Trần Ngạo rồi.

“Hừ! Vương Hử, ông nghĩ ông vẫn còn ở một ngàn năm trước sao? Nếu thời gian quay lại một ngàn năm, tôi vẫn còn nể ông mấy phần, tiếc là bây giờ ông đã không còn mạnh như trước nữa”.

“Bây giờ tôi và ông đều là Ngụy Tiên đỉnh cao, mà ông lại đã lớn tuổi, không muốn chết thì cút đi cho tôi”.

Trần Ngạo hét lên, thanh giáo dài trong tay lại phát ra ánh sáng.

Nhưng hắn vừa dứt lời, cả người Vương Hử bỗng mờ nhạt đi, ngay sau đó Vương Hử đã xuất hiện phía sau Trần Ngạo.

“Vút!”

Vương Hử chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, một đòn tấn công rơi xuống.

Dù sao Vương Hử cũng từng là cao thủ cảnh giới Chân Tiên, dù cảnh giới đã giảm xuống nhưng cú đánh này cũng có uy lực không hề nhỏ.

Bỗng chốc trong tay ông ta như thể có thêm một đám mây lượn lờ, sức mạnh vô song đánh xuống.

“Rầm!”

Chỉ một cú đánh, Trần Ngạo đã không thể né.

Thậm chí ngay cả Trần Ngạo cũng không ngờ cách tấn công của Vương Hử lại kỳ lạ như thế.
Chương 2750: Đánh gục

“Bốp!”

Một cú chưởng đánh vào sau gáy Trần Ngạo khiến hắn lảo đảo mấy bước về phía trước, nôn ra một ngụm máu.

Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn cũng ra tay, một con rồng màu tím bay lên rồi lao thẳng về phía mấy vị cao thủ Thiên Cảnh đằng sau Trần Ngạo.

Mấy vị cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Trần thấy Tiêu Chính Văn chủ động đánh mình đều nở nụ cười nhạo.

Sáu người họ ai nấy cũng là cao thủ Thiên Cảnh trên cấp ba, cùng cảnh giới với Tiêu Chính Văn nhưng họ đã dừng lại cảnh giới này mấy ngàn năm rồi, hậu bối Tiêu Chính Văn sao có thể so sánh với họ được?

Trong mắt họ, mọi hành động lúc này của Tiêu Chính Văn chẳng khác nào đang đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng khi hai bên đánh nhau, mấy người trước đó không xem Tiêu Chính Văn ra gì đều cảm thấy hoảng hốt.

Mấy người đó gần như cảm nhận được khí tức nguy hiểm.

Mấy người này đều là trợ thủ của nhà họ Trần, mặc dù họ đã bị nhà họ Trần ẩn giấu mấy ngàn năm nay, không có danh tiếng gì nhưng ai nấy cũng đều là cao thủ đỉnh cấp trên cảnh giới Thiên Cảnh cấp ba.

Có thể nói họ là bí mật của nhà họ Trần, cũng là con dao trong tay nhà họ Trần.

Nhưng khi họ đối diện với đòn tấn công của Tiêu Chính Văn thì lại cảm nhận được khí tức chết chóc đang ép chặt đến gần họ.

Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn cũng không khác cao thủ cảnh giới Ngụy Tiên là mấy.

“Tên này có vấn đề! Đừng sơ suất, mọi người cùng lên giết hắn”.

Một người dẫn đầu hét lớn lên, sau đó hợp lực với năm người còn lại bao vây lấy Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó bên Vương Hử và Trần Ngạo cũng nổ ra một trận chiến sinh tử.

Mặc dù Trần Ngạo không thể nào bằng Vương Hử về sức chiến đấu nhưng trong lúc này Vương Hử cũng không thể để tâm đến bên Tiêu Chính Văn được.

Cũng như thế Trần Ngạo không thể thoát ra để giúp mấy người nhà họ Trần kia, lúc này cũng rơi vào trong trận chiến.

Cứ thế toàn bộ cục diện đã xảy ra sự thay đổi lớn.

Chỉ một cú đánh trả, mấy người nhà họ Trần đã bị Tiêu Chính Văn đánh lùi về sau mấy mét, thậm chí thực lực mà Tiêu Chính Văn thể hiện lúc này đã vô cùng gần với Ngụy Tiên đỉnh cao.

“Lão già chết tiệt, lẽ nào ông không lo Tiêu Chính Văn sẽ chết trong tay trợ thủ của nhà họ Trần kia sao?”, Trần Ngạo nghiến răng nói.

Vừa lao vào đánh nhau, hắn đã bị rơi vào thế yếu, dĩ nhiên hắn biết mình không phải là đối thủ của Vương Hử, nếu cứ đánh tiếp, chỉ cần một lúc thôi nữa khó đảm bảo sẽ không bị thương nặng.

Thế nên mới lấy sự an nguy của Tiêu Chính Văn để phân tán sự chú ý của Vương Hử.

Mặc dù mấy người Tần Lương Ngọc cũng muốn đến giúp nhưng thực lực của sáu vị trợ thủ nhà họ Trần đều là Thiên Cảnh cấp ba đỉnh cao, không phải là người mà họ có thể địch lại.

Bỗng chốc gia nhập vào trận chiến chỉ khiến Tiêu Chính Văn lo trước lo sau, ngược lại thành phiền toái.

Nhưng Vương Hử lại chỉ cười nhạo, không thèm nhìn sang bên Tiêu Chính Văn một cái, dù sao ông ta cũng đã tự mình kiểm chứng thực lực của Tiêu Chính Văn, chỉ riêng mấy con chó săn của nhà họ Trần thì không thể làm gì Tiêu Chính Văn được.

“Cậu vẫn nên nghĩ đến mình thì hơn, mấy người đó, 90% không về được đâu”, Vương Hử lạnh lùng nói.

“Hừ, sáu trợ thủ nhà họ Trần tôi hợp sức lại giết một mình Tiêu Chính Văn thì cứ thẳng tay giết thôi”, Trần Ngạo mắng.

Dù hắn bị Vương Hử quấn chặt lấy nhưng hắn biết rõ thực lực của sáu vị trợ thủ của nhà họ Trần, chỉ một mình Tiêu Chính Văn không thể nào là đối thủ của sáu người đó.

Trần Ngạo vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã đánh một cú va chạm vào đòn tấn công của một nhân tài trợ thủ dẫn đầu, sau đó cả người bay ra ngoài, giơ tay lên đánh vào một trợ thủ khác.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn đã đánh liên tục mấy đòn, đánh gục hết sáu vị trợ thủ của nhà họ Trần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom