• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2736-2740

Chương 2736: Căn cơ của nhà họ Phương

“Nhà họ Phương vậy mà vẫn còn có chỗ dựa và con át chủ bài như thế? Xem ra khi trước chúng ta đã xem thường nhà họ Phương rồi!”

“Nhiều năm trở lại đây, nhà họ Phương vẫn luôn bắt chước làm theo nhà họ Khổng, xem ra bọn họ chỉ đang che giấu thực lực thực thụ mà thôi!”

“Chỉ là không biết nhà họ Phương có qua được ải này hay không!”

Thế lực các phương đều chấn động nhìn về phía thành Thiên Khu, đồng thời cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc trước chiến lực của nhà họ Phương.

“Nếu như tôi không đoán nhầm thì chỗ dựa thực sự của nhà họ Phương không phải nhà họ Khổng mà là Thiên Đạo Minh Ước!”

“Cũng chỉ có Thiên Đạo Minh Ước mới có thể khiến cho nhà họ Phương có chiến lực lớn như vậy”.

“Chả trách có lúc nhà họ Phương còn vênh váo nghênh ngang hơn cả nhà họ Khổng!”

Cùng với những tiếng bàn tán của mọi người, trận chiến đấu bên phía biệt viện nhà họ Phương cũng đã tiến vào giai đoạn kịch liệt!

“Nhà họ Phương vẫn luôn giấu tài!”, lúc này Hắc Bá cũng lau mồ hôi lạnh trên trán.

Trước lúc này, gần như không có ai biết được thực lực thật sự của nhà họ Phương, nhà họ Doanh cũng chỉ điều tra được một góc của núi băng mà thôi!

Mặc dù Hắc Bá cũng biết nhà họ Phương tuyệt đối không đơn giản, thế nhưng lại không ngờ nhà họ Phương lại có căn cơ lớn mạnh tới vậy!

Phải biết rằng, người đứng sau lưng nhà họ Phương đã dựa vào sức mình để đối chọi với hai cao thủ ở cảnh giới Nguỵ Tiên đỉnh cao!

Cho dù là Xa Anh của nhà họ Doanh thì cũng chưa chắc đã có thể đỡ được một đòn đánh toàn lực của Nguỵ Tiên đỉnh cao chứ huống hồ gì là hai cao thủ ở cảnh giới Nguỵ Tiên đỉnh cao ra tay cùng lúc?

Cảnh giới Nguỵ Tiên khủng khiếp tới độ nào?

Nếu như không phải cố ý kiểm soát sức lực thì e rằng một đòn tuỳ ý cũng có thể san phẳng cả thành Thiên Khu!

Mà biệt viện nhà họ Phương lại vững như núi Thái Sơn dưới sự bảo hộ của nhân vật thần bí đó!

Đúng vào lúc này, một ông lão tóc trắng đi ra từ bên trong biệt viện nhà họ Phương, ngẩng đầu nhìn về phía hai người Khổng Cập và kiếm sĩ Hoàng Kim trên bầu trời, sau đó vung tay lên, một đồng tiền to như cái cối lập tức bay thẳng lên hư không!

“Lạc Bảo Kim Tiền?”

Ngay cả Hắc Bá cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động!

Đó là thánh bảo bên trong truyền thuyết, hơn nữa còn từng là bảo vật cao cấp hết sức quý giá của thời kỳ Vũ Vương phạt Trụ!

Chỉ là một đồng Lạc Bảo Kim Tiền đã đủ để ngăn chặn đòn tiến công toàn lực của cảnh giới Nguỵ Tiên đỉnh cao rồi!

Lúc này, tất cả mọi người mới bừng tỉnh ngộ, những năm qua nhà họ Phương không chỉ lũng đoạn tài sản ở vùng ngoài lãnh thổ mà còn đang sưu tầm những bảo vật từ thời kỳ thượng cổ!

Ngay tức thì, giữa đất trời đã xuất hiện muôn vàn ánh hào quang màu vàng, áp lực khủng bố của Khổng Cập và kiếm sĩ Hoàng Kim cứ thể được lan toả!

“Căn cơ của nhà họ Phương quả thực chẳng thể xem thường!”

Không ít nhân vật lão làng đều đồng loạt cảm thán.

Chả trách nhà họ Phương dám công khai phản đối nhà họ Khổng, chỉ dựa vào căn cơ này thôi cũng tuyệt đối không phải là thứ mà các thế gia khác có thể so bì!

Nhìn thấy đòn đánh toàn lực của mình bị một bảo vật của nhà họ Phương hoá giải một cách dễ dàng, ngay cả Khổng Cập cũng khẽ nhíu mày.

Thế nhưng Nguỵ Tiên đỉnh cao dẫu sao cũng không giống với cao thủ Thiên Cảnh thông thường, ra tay là có thể khuấy đảo gió mây, trên tới trời, dưới tới hoàng tuyền đều phát ra từng trận chấn động kịch liệt!

Đất trời giống như nháy mắt tiến vào trong hỗn loạn, cảm tưởng như đất trời một phương này ngay giây sau sẽ sụp đổ luôn vậy!

“Hừ!”

Khổng Cập gầm lên đầy phẫn nộ, cuộn trúc trong tay cũng theo đó mở ra, một luồng khí viễn cổ cứ thế đổ ập xuống!

Thế mà lại áp chế ngược lại khí tức của Lạc Bảo Kim Tiền!

Một tia sáng màu máu loé ra từ trong cuộn trúc thượng cổ đó, lao thẳng về phía biệt viện nhà họ Phương!

Soạt!

Ánh máu bao phủ hết cả bầu trời, bao trùm trọn vẹn ánh hào quang màu vàng ngợp trời kia!

Ở một bên khác, ông lão trong hang núi khi trước đang chiến đấu với kiếm sĩ Hoàng Kim!

Ánh sáng từ kiếm đỡ lấy đất trời giống như thiên đao, bừng bừng sát khí, chém ngang bầu trời!

Ngay sau đó, khí tức của kiếm sĩ Hoàng Kim lập tức dâng lên, một tia sáng trắng thần thánh bao trùm lấy ông lão phía bên dưới!

“Hừ! Căn cơ của nhà họ Phương chúng tôi đâu phải là thứ mà ông có thể tưởng tượng?”, đúng vào lúc này, ông lão đó của nhà họ Phương đột nhiên gầm lên, liếc nhìn bốn phương và nói.
Chương 2737: Uy lực vô tận

Ông cụ nhà họ Phương giơ tay lên, một miếng sắt màu đen bay đến, hơn nữa gặp gió sẽ bay lên, thoáng chốc đã cao mấy trăm mét, mấy ngàn mét như một chiếc rìu khổng lồ.

Đây là sắt đen thật, hơn nữa là vật trời sinh đất sinh.

Nghe nói miếng sắt đen này là vật được để lại khi Bàn Cổ khai thiên năm đó, bởi vì miếng sắt đen này nên thế gian mới có đồng và sắt.

Người đời sau gọi là sắt mẹ.

“Nhà họ Phương thế mà tìm được miếng sắt mẹ?”

“Chẳng phải sau khi Bàn Cổ khai thiên thì sắt mẹ đã tan vào đất rồi sao? Sao lại xuất hiện trong tay nhà họ Phương?”

“Nghe nói trên đời này có tất cả mười miếng, trong đó có hai miếng rơi vào âm phủ Hoàng Tuyền, còn tám miếng được phân bố ở khắp nơi trên thế giới, ngoài lãnh thổ cũng có ba miếng”.

Nói đến đây, trong mắt không ít những người thế hệ trước đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Sắt mẹ không phải là sắt đen thông thường, dù là đại tài cảnh giới Chân Tiên khi bị nó đánh trúng, cảnh giới cũng sẽ giảm xuống rất nhanh.

Còn Ngụy Tiên thì không thể chịu được một cú đánh của sắt mẹ.

“Nhà họ Phương lại có bảo vật như vậy? Đó là vật khai thiên của Bàn Cổ đó”, sắc mặt Hắc Bá trắng bệch nói.

“Lai lịch của nhà họ Phương không chỉ có thế, họ mới là người đại diện của Thiên Đạo Minh Ước. Hơn nữa những bảo vật như vậy trừ khi là Thiên Đạo Minh Ước, người khác sao có thể tìm được”.

Vương Hử bình tĩnh giải thích.

Tương truyền sắt mẹ là sắt đen rơi từ trên chiếc rìu khai thiên cực lớn của Bàn Cổ, uy lực vô tận nhưng cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể phát huy được uy lực của nó.

Một mặt là thực lực và cảnh giới phải đạt đến độ cao nhất định, mặt khác được đạo cảnh hỗ trợ, không có ánh sáng đạo cảnh, có cảnh giới thì cũng không thể làm cho sắt mẹ phát huy được uy lực vốn có.

“Chỉ tiếc là người nhà họ Phương có đạo cảnh quá thấp, không thể phát huy được uy lực của sắt mẹ, nếu không chỉ một đòn tấn công này cũng đã chém chết Khổng Cập”.

Vương Hử lại thở dài nói.

Thật ra Thần Vương mà người đời sau nói chẳng qua chỉ là hậu duệ của Bàn Cổ thôi, ngay cả Long tộc cũng là do Bàn Cổ tạo ra, mọi thứ trong vũ trụ đều có liên quan đến Bàn Cổ.

Mà sắt mẹ là vật lưu lạc trên chiếc rìu khổng lồ của Bàn Cổ, có thể nói đều có sức trấn áp chí mạng với tất cả sinh linh trong vũ trụ.

Khác với sự trấn áp huyết mạch của Hoa Quốc với loài người mà là một loại trấn áp bẩm sinh.

Nhưng bất kỳ vật gì cũng phải có người tương thích sử dụng nó mới có thể phát huy hiệu quả vốn có của nó nên đây là nỗi thương tâm của nhà họ Phương.

Mặc dù sắt mẹ lại xuất hiện đủ để chấn động thế giới nhưng cũng chỉ có thể khiến mọi người kinh ngạc thôi.

Cùng lúc đó một tia chớp cực lớn đánh ngang trên bầu trời.

“Ầm!”

Tiếng sấm vang dội vang lên như một tiếng quát tức giận của thế giới.

Tia chớp đó giống như một ngọn núi từ trên trời rơi xuống đâm xuyên vào trời đất, mang theo uy lực vô tận của trời đập xuống nhà họ Phương.

Rầm!

Sắt mẹ vừa rồi vẫn còn bay trong không trung bị tia chớp đó đánh trúng, lập tức mờ nhạt dần, sau đó trở thành một miếng nhỏ bằng bàn tay, bay về phía ông lão tóc bạc của nhà họ Phương.

Sau khi trận thiên lôi qua đi, một ông lão mặc đồ xanh vung phất trần trong tay rồi chậm rãi bước ra từ khỏi bầu trời.

Phàm Trần Tử của Đông Hải Ngao Lai ra tay rồi.

Uy lực vô song đó và tia chớp như ngọn núi kia thoáng chốc đã khiến uy lực của vô số bảo vật của nhà họ Phương bị giảm xuống.
Chương 2738: Vật khai thiên

“Phàm Trần Tử của Đông Hải Ngao Lai này không đơn giản, nghe nói ông ta từng gặp được Hiên Viên Hoàng Đế, cụ thể sống đến bao nhiêu tuổi thì tôi cũng không đoán được”.

Vương Hử cau mày, lo lắng nói.

Có thể nói ông ta và Phàm Trần Tử là người cùng thời kỳ nhưng thời đại đó mọi người đều quá bí ẩn, Vương Hử không tra ra được lai lịch của người khác cũng giống như người khác không thể đoán được lai lịch của Vương Hử.

Những năm thời kỳ xa xưa, đằng sau mỗi người đều có một chống lưng cực lớn mạnh, cho nên ai nấy cũng đều không hề tầm thường.

Nghe nói Phàm Trần Tử từng là Lôi Bộ Thiên Quân, từng giúp Trụ vương đánh lại Chu Vương Thất, thậm chí còn giết chết mấy đại tài dưới trướng của Chu Võ Vương.

Chẳng qua sau khi Trụ Vương bại trận đã ẩn cư nơi khác, bấy giờ mới thoát khỏi sự trả thù của Chu Võ Vương.

Lúc này sau khi Phàm Trần Tử ra tay, tình hình trận chiến cũng xoay chuyển.

Ngay cả ông lão tóc bạc nhà họ Phương cũng thay đổi sắc mặt.

Đều cùng là Ngụy Tiên đỉnh cao, thực lực của Phàm Trần Tử rõ ràng cao hơn Khổng Cập mấy cấp bậc.

Ngay khi nhà họ Phương rơi vào thế yếu, hướng nhà chính nhà họ Trần bỗng phát ra ánh sáng, lại thêm một cao thủ cảnh giới Ngụy Tiên đỉnh cao.

“Là Trần Phong – thiên tài đứng đầu của nhà họ Trần ra tay?”, sắc mặt Hắc Bá thay đổi.

“Không! Đó là Trần Ngạo! Chỉ xếp sau Trần Phong ở nhà họ Trần”, Vương Hử nhìn về hướng nhà họ Trần, lạnh lùng nói.

Nhà họ Trần có hai thiên tài, một là Trần Phong, người còn lại là Trần Ngạo cũng bị tuyết chôn vùi ngàn hàng năm.

Nghe nói Trần Ngạo vừa ra đời, bầu trời xuất hiện hình con rồng, còn bản thân Trần Ngạo lại mang dòng máu của Long tộc.

Đừng nói là nhà họ Trần, ngay cả vùng ngoài lãnh thổ, người có tài năng bẩm sinh như vậy cũng cực kỳ hiếm.

Hơn nữa năm vừa tám tuổi, ông ta chỉ một tay đã đánh bại được cao thủ cảnh giới Đế Quân, suýt nữa đã gây ra một trận đẫm máu ở vùng ngoài lãnh thổ.

Thế nên với nhà họ Trần, Trần Huy Tổ không đáng được nhắc đến.

Bây giờ Trần Ngạo bỗng ra tay, hơn nữa uy thế còn kinh thiên động địa như thế, điều khiến người khác chậc lưỡi là ông ta vẫn chưa đến ngàn tuổi đã có sức mạnh Ngụy Tiên, năng lực này dù là nhiều người thế hệ trước cũng không theo kịp.

Trần Ngạo ra tay cũng đại diện cho lập trường của nhà họ Trần, có thể nói hiện giờ nhà họ Phương đã rơi vào nguy hiểm.

Chỉ mấy người Phàm Trần Tử đã khiến nhà họ Phương không đỡ nổi, nhà họ Trần bỗng ra tay chắc chắn đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè ép họ.

Ông lão tóc bạc nhà họ Phương thấy tình thế không ổn bèn bước lên luồng sáng chạy về phía Đế Khư.

“Chạy đi đâu!”

Trần Ngạo vung kiếm lên, kiếm khí ngút trời đánh về phía ông lão đồ đen.

“Tiêu Chính Văn, sắt mẹ đó tặng cậu”.

Ông lão tóc bạc nhà họ Phương bỗng hét lên, sau đó vung tay lên ném miếng sắt mẹ chỉ lớn bằng bàn tay về phía Đế Khư.

Rõ ràng ông lão đó biết rõ lúc này cách duy nhất có thể bảo vệ mạng sống là ném thứ đồ này cho Đế Khư.

Ngoài Tiêu Chính Văn ra, khó mà tìm được người thứ hai có thể đánh lại ba cao thủ kết hợp.

Dù có cũng rất khó đảm bảo đối phương sẽ không bị người của Chư Thiên Thần Giới thu phục.

“Miếng sắt này là bảo vật của thế giới này, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay kẻ xấu”, Vương Hử đứng phắt dậy, trên đỉnh đầu xuất hiện ba đóa hoa sen màu vàng.

Không đợi Vương Hử làm gì, Tiêu Chính Văn đã giành trước một bước, bước lên hư không cầm lấy miếng sắt đó.

Ngay khi Tiêu Chính Văn vươn tay giành lấy miếng sắt, vô số ánh mắt sắc bén cùng nhìn về phía Đế Khư.

Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi kiêu ngạo đứng đó, xem ánh mắt của mọi người là không khí.

“Đây là vật khai thiên của Bàn Cổ, nhớ kỹ không được làm mất”.

Lúc này Vương Hử cũng sải bước đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, thấp giọng dặn dò.
Chương 2739: Là họa không phải phúc

Mấy ánh mắt đó cũng cảm nhận rõ sự tồn tại của Vương Hử nên chỉ nhìn một cái rồi nhìn sang chỗ khác.

Nhưng Tiêu Chính Văn đã lấy được củ khoai nóng bỏng tay này từ tay nhà họ Phương, sắt mẹ là bảo vật trong truyền thuyết, cho dù rơi vào tay ai cũng sẽ bị rắc rối quấn lấy.

Tiêu Chính Văn biết rõ đây là củ khoai nóng bỏng tay mà vẫn cất vào túi trước mặt mọi người.

Cùng lúc đó các khu nhà và nhà chính mà nhà họ Phương ở đều lần lượt nổ ra các trận chiến lớn.

Thoáng chốc nhà họ Phương cực kỳ giàu có đã trở thành lịch sử.

Mặc dù chuyện nhà họ Phương bị vùng ngoài lãnh thổ gạch tên cũng chấn động nhưng lại không có được sự chú ý nhiều bằng tin tức miếng sắt mẹ rơi vào trong tay Tiêu Chính Văn.

“Sắt mẹ? Đó là thứ gì?”

“Đó là vật mà Bàn Cổ đã dùng vào năm đó, hơn nữa là một trong mười miếng sắt đen mà rơi xuống từ trên chiếc rìu của ông ấy”.

Có người không biết hỏi, không ít người biết chuyện nhanh chóng trả lời.

Trước đó sắt mẹ cũng từng xuất hiện, quốc vương Hạ Triều năm đó từng có được nó nên mới có thể thống trị Hoa Quốc trong mấy ngàn năm.

Để che giấu sự tồn tại của sắt mẹ, cả lịch sử Hạ Triều đều bị thu gọn lại chỉ còn mấy trăm năm, tất cả nội dung liên quan đến sắt mẹ đều có người cố ý không cho vào trong sách sử.

“Lẽ nào thứ mà Tiêu Chính Văn nhận được từ trong tay nhà họ Phương chính là miếng sắt mẹ dẫn đến việc Hạ Triều bị diệt vong đó?”

“Mặc dù không biết có phải là cùng một miếng hay không nhưng mười miếng sắt mẹ sẽ khác nhau, hình dáng cũng khác biệt. Một số có thể trở thành kiếm, một số là rìu, còn một số là đao”.

“Nghe nói miếng sắt năm đó của Hạ Triều là chiếc rìu khổng lồ”.

Lúc này có không ít người biết bí mật này nên đã nói thẳng sự huyền diệu trong đó.

Bởi vì có mười miếng sắt này, thế gian mới có mười loại binh khí đầu tiên.

Tin tức này được truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đế Khư, cũng có thể nói mọi người đều đang ngước mắt chờ đợi.

Nếu Chư Thiên Thần Giới để mọi người do nhà họ Khổng dẫn đầu công khai ra tay với nhà họ Phương thì không thể nào chỉ nhắm vào một nhà họ Phương nhỏ bé, đằng sau đó chắc chắn có mưu đồ lớn hơn.

Mục tiêu chính rất có thể chính là miếng sắt mẹ trong tay nhà họ Phương.

Hay nói cách khác, lần này mục đích họ ra tay là muốn lấy miếng sắt đó, dựa vào đó để tìm chín miếng còn lại, sau đó hợp thành chiếc rìu khổng lồ khai thiên của Bàn Cổ năm xưa.

Ông lão nhà họ Phương là một người quyết đoán, thấy bảo vật của nhà họ Phương sắp không giữ được bèn đưa cho Tiêu Chính Văn.

Thật ra ông ta cũng cố ý ném tai họa này cho Đế Khư, nhưng dù sao đây cũng là bảo vật thế gian, hơn nữa cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn nhận lấy nó từ trong tay ông ta.

“E là sau này Đế Khư sẽ không còn bình yên nữa”.

Có vài người vẫn luôn do dự không biết có nên gia nhập vào điện Thần Long hay không thì lúc này cũng đành rút lui, từ bỏ ý định.

Dù sao cách làm của Tiêu Chính Văn đồng nghĩa với việc đứng đối lập với Chư Thiên Thần Giới, càng chọc phải các thế lực lớn của vùng ngoài lãnh thổ.

Các thế lực cũ như nhà họ Khổng, nhà họ Trần, Đông Hải Ngao Lai đều trở thành kẻ địch của Tiêu Chính Văn, điều này là họa chứ không phải phúc với điện Thần Long.

Chẳng qua Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên chưa ra tay ngày thôi, rõ ràng họ vẫn rất kiêng dè Tiêu Chính Văn.

Lại vì Vương Hử xuất hiện nên người của vài gia tộc lớn cũng không ra tay với Tiêu Chính Văn.

Lúc này trong Chư Thiên Thần Điện, Dạ Ma Thiên và Hồng Ấn đã xảy ra mâu thuẫn.

Thấy sắt mẹ bị Tiêu Chính Văn lấy mất, mắt Dạ Ma Thiên đỏ ngầu, trước đó ông ta đã mất một đệ tử cũng đã đành nhưng lại thấy miếng thịt béo bở sắp đến tay lại bị Tiêu Chính Văn giành mất, sao ông ta có thể nhẫn nhịn được?

“Hừ! Lúc nãy nên diệt luôn cả điện Thần Long gì đó! Ông có biết chúng ta đã tốn biết bao thời gian, công sức và tài nguyên để tìm nó không?”
Chương 2740: Mảnh đất đầy thị phi

“Thấy sắp đến tay rồi mà lại bị Tiêu Chính Văn chiếm hời, ông có thể nhịn nhưng tôi thì không”, hai mắt Dạ Ma Thiên đỏ ngầu, tức giận, nếu đối phương không phải là Hồng Ấn thì ông ta đã đánh đối phương luôn rồi.

Ý ông ta là nếu Tiêu Chính Văn đã muốn làm thế thì cứ dứt khoát nhổ sạch mầm mống đi.

Nhưng ông ta muốn ra tay mấy lần rồi lại bị Hồng Ấn ngăn lại.

“Dạ Ma Thiên, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhưng mọi chuyện đều không thể cứ tức giận là đánh nhau. Tên Tiêu Chính Văn này không tầm thường, hơn nữa đến giờ lai lịch của cậu ta vẫn còn dấu chấm hỏi”.

Hồng Ấn vẫn ngồi xếp bằng không động đậy.

Dù sao khoảng thời gian này, ở chỗ Tiêu Chính Văn xảy ra quá nhiều kỳ tích, hơn nữa tốc độ tiến bộ của Tiêu Chính Văn quá mức kỳ lạ.

Một cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm đã trở thành cao thủ Thiên Cảnh chỉ trong vòng chưa đến nửa năm, dù ở Chư Thiên Thần Giới cũng đủ để trở thành truyền kỳ.

Người như vậy có thể đột nhiên ra tay trước khi chưa biết rõ đối phương sao?

Hơn nữa trước giờ Hồng Ấn luôn cảm thấy Tiêu Chính Văn cực kỳ nguy hiểm.

Thậm chí có lần Hồng Ấn còn cảm nhận được khí tức chết chóc.

“Ông nói thế là có ý gì? Lẽ nào ngay cả tôi và ông cũng không chắc chắn tiêu diệt được cậu ta?”, lúc này Dạ Ma Thiên sầm mặt, giọng cũng thận trọng hơn.

Nhưng so với Hồng Ấn, Dạ Ma Thiên vẫn không xem Tiêu Chính Văn là đối thủ, dù sao từ khi ông ta xuất thế vẫn chưa gặp kẻ địch xứng tầm, những tin đồn về Tiêu Chính Văn cũng chỉ là nghe Hồng Ấn nói thôi.

Ông ta nghĩ chắc chắn Hồng Ấn bị Tiêu Chính Văn này dọa sợ nên mới dùng những lời lẽ thận trọng như vậy.

Thử nghĩ mà xem ai có thể trở thành Thiên Cảnh, thậm chí là cảnh giới Ngụy Tiên từ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm trong vòng nửa năm?

Có nằm mơ cũng không có chuyện tốt như vậy?

“Chuyện này vẫn nên thận trọng hơn, một bước sai thì mọi bước đều sai, chúng ta lên kế hoạch nhiều năm khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, một khi đi nhầm một bước thì sẽ thua cả ván cờ”.

Hồng Ấn vẫn kiên định nói.

“Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn sắt mẹ rơi vào tay Tiêu Chính Văn ư?”, Dạ Ma Thiên nổi giận rồi.

Chư Thiên Thần Giới đã điều tra hàng chục ngàn năm nên biết rõ tường tận bí mật về sắt mẹ hơn người vùng ngoài lãnh thổ.

Mặc dù sau khi Bàn Cổ khai thiên, mười miếng sắt đó đều lần lượt rơi ở khắp nơi trên địa cầu, nhưng mười miếng sắt cũng có sự liên kết nào đó.

Chỉ cần lấy được một trong số đó thì sau này nhất định sẽ tìm được chín miếng còn lại.

Sau khi tập hợp đủ mười miếng thì có thể dung hợp chúng lại.

Sau khi dung hợp vừa có thể là chiếc rìu lớn của Bàn Cổ, cũng có thể là thiên kiếm của Thần Vương, tóm lại có thể trở thành mười loại thần binh từ khi trời đất được hình thành đến nay, có uy lực phá hủy mọi thứ.

“Dĩ nhiên không thể không làm gì, chúng ta có thể bảo nhà họ Trần phái người ra mặt khuyên Tiêu Chính Văn giao sắt mẹ đó, nếu cậu ta cố chấp không buông, chúng ta ra tay cũng không muộn”.

Hồng Ấn nói.

“Nhưng ông phải hiểu một chuyện, Chư Thiên Thần Điện không phải chỉ thuộc về hai chúng ta, nếu còn kéo dài thêm nữa, người ở tông môn khác cũng sẽ đến, chúng ta sẽ mất đi cơ hội”.

Dạ Ma Thiên nhíu mày nói.

Ông ta và Hồng Ấn là tiên phong của Chư Thiên Thần Giới, dĩ nhiên mục đích là vì muốn chiếm lấy thời cơ trước.

Cho dù là bảo vật của vùng ngoài lãnh thổ hay bí mật liên quan đến di tích Long tộc, cho dù lấy được cái nào, họ cũng có thể chiếm được lợi.

Nhưng đợi đám người đó đến giành thì còn có chuyện của họ nữa sao?

Đến lúc đó cả địa cầu sẽ trở thành một trận chiến, tất cả bảo vật đều chỉ có thể để mặc những nhân vật tầm cỡ tùy ý cướp đoạt, thậm chí họ còn không lấy được một chút gì trong đó nữa.

Huống gì Chư Thiên Thần Giới vốn dĩ không phải là một tấm sắt, giữa các tông môn, thần vực cũng có tranh đấu ngầm, đến lúc đó họ có thể cũng sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc hỗn chiến.

Còn không bằng bây giờ chiếm được hời trước, sau đó nhanh chóng rời khỏi mảnh đất đầy thị phi này.

“Bảo người nhà họ Trần đi tìm Tiêu Chính Văn đàm phán trước, nếu cậu ta không chịu giao lại, chúng ta sẽ ra tay giết cậu ta”, ánh mắt Hồng Ấn lóe lên tia tàn độc, trầm giọng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom