Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2536-2539

Chương 2536: Có một không hai

Khoảnh khắc trưởng lão Thanh Dương vừa dứt lời, dưới chân Tiêu Chính Văn đã xuất hiện vô số đôi tay nhuốm máu túm thẳng lấy chân anh!

Sau lưng Tiêu Chính Văn lại là màn sương máu ngợp trời, một cỗ khí lạnh bao trùm lấy Tiêu Chính Văn vào bên trong!

“Đây là Huyết Vực! Là bí thuật vô thượng của huyết tộc!”

Viên Thiên Canh ở cách xa cả nghìn dặm ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc!

Huyết Vực vẫn luôn là bí thuật không được phép lưu truyền của huyết tộc, hơn nữa, chỉ có lãnh đạo cấp cao của huyết tộc mới biết loại bí thuật này!

Mấu chốt nhất là loại bí thuật này đã thất truyền từ cả nghìn năm trước rồi, dù là lãnh đạo cấp cao của huyết tộc bây giờ cũng rất ít người biết sử dụng nó.

Không chỉ như vậy, trên đỉnh đầu của Tiêu Chính Văn, một vòng xoáy nước khổng lồ màu máu đang không ngừng xoay chuyển như bay.

Bên trong vòng xoáy nước đó, vô số huyết khí đang không ngừng rơi về phía đỉnh đầu của Tiêu Chính Văn, một luồng khí đẫm máu cực mạnh dường như đã lan truyền ra khắp nghìn dặm!

Mỗi một tia huyết khí đều đang điên cuồng thu nạp sức sống xung quanh, đưa từng luồng tử khí vào bên trong cơ thể Tiêu Chính Văn!

Hoa cỏ cây cối xung quanh chỉ cần nhiễm phải huyết khí này thì đều sẽ úa tàn ngay tức khắc, muôn thú chỉ cần chạm phải huyết khí này thì sẽ lập tức hoá thành tro bụi và biến mất giữa đất trời!

Chẳng bao lâu sau, sinh linh vạn vật bị huyết khí hấp thụ mất sinh mệnh liền quy tụ thành một đám mây màu máu giữa bầu trời, bên trong đám mây máu giống như còn mang theo cả tiếng sấm!

Mà mỗi một tiếng thiên lôi đều như đang nổ tung trong lòng mọi người.

“Đây…đây là bí thuật vô thượng của huyết tộc mà, lẽ nào trưởng lão Thanh Dương còn có quan hệ gì đó với huyết tộc?”

Khổng Tề Thiên không khỏi kinh hô.

Huyết tộc vẫn luôn là một sự tồn tại ngoại lệ, dù là Thiên Đạo Minh Ước hay là nhà họ Khổng thì đều chẳng thể làm gì được huyết tộc!

Mà cả vùng ngoài lãnh thổ cũng chỉ có một số bí thuật thượng cổ của huyết tộc là vô cùng thần bí.

Hơn nữa trước đây huyết tộc còn là sự tồn tại kinh động cả một thời đại, nếu không cũng chẳng thế xưng bá ở vùng ngoài lãnh thổ như thế!

Mà Huyết Vực - bí thuật tối cao vô thượng của huyết tộc nghe đồn là có thể khiến cho đất trời biến sắc, thay đổi phép tắc, thậm chí còn có thể huỷ diệt đất trời một phương!

“Trưởng lão Thanh Dương rốt cuộc còn có bao nhiêu con át chủ bài vẫn chưa lật mở đây?”

Không ít người đều đang thầm kinh ngạc trong lòng.

Lần này, ngay cả Long Cổ cũng bị trưởng lão Thanh Dương làm cho kinh ngạc, theo lý mà nói, trưởng lão Thanh Dương chỉ là hậu bối của Long Cổ, bí thuật thượng cổ giống như vậy, ngay tới Long Cổ cũng chưa từng được thấy, trưởng lão Thanh Dương có được kiểu gì vậy chứ?

Đặc biệt khi trưởng lão Thanh Dương đã bộc lộ ra quá nhiều bí thuật thượng cổ chỉ trong vòng một ngày, thậm chí đã đạt tới ngưỡng thuật pháp, điều này càng khiến cho Long Cổ kinh ngạc hơn!

“Hừ! Nếu như không phải thiên phú của tôi quá thấp thì bây giờ đã du ngoạn tiên đạo, liếc nhìn thiên hạ từ lâu rồi! Một kẻ tiểu bối nhỏ bé như cậu mà cũng dám đối đầu với tôi ư?”

Trưởng lão Thanh Dương lên tiếng nói với vẻ mặt cao ngạo.

“Không sai!”

Lúc này, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng phải nhìn trưởng lão Thanh Dương bằng con mắt khác.

“Chỉ là…”

Tiêu Chính Văn nói rồi liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Khi trước anh đã đồng ý với Quân Quân tối sẽ trở về sớm một chút để kể chuyện cho Quân Quân, nháy mắt đã tới đêm muộn rồi, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Đã đêm muộn rồi, tôi còn phải về kể chuyện cho Quân Quân!”

Tất cả những chuyện này mặc dù nói ra thì chậm, thế nhưng trên thực tế, từ lúc khai chiến cho tới bây giờ cũng chỉ mất chưa đầy ba phút.

Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra lời này, tất cả mọi người đang có mặt đều không khỏi nhíu mày.

Đã tới nước này rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn dám mở mồm thốt ra mấy lời ngông cuồng như thế?

Còn dám nói phải về kể chuyện cho con nghe ngay trước mặt mọi người?

Đừng nói là trở về, có thể giữ được tính mạng hay không vẫn còn chưa biết rõ được!

Hơn nữa trận quyết đấu với cao thủ Thiên Cảnh nhất định phải dốc hết toàn lực, có ai là để lại đường lui?

“Nói thật những bí thuật này của ông quả thực rất đáng kinh ngạc! Có điều có một câu ông nói rất thành thực, thiên phú của ông quá thấp, nếu không với những gì ông học được thì tuyệt đối không thể chỉ có trình độ như ngày hôm nay!”

“Chỉ là!”

Vừa nói tới đây, khí tức của rồng và khí vận Đế Vương trong cơ thể Tiêu Chính Văn lập tức dâng lên, một luồng tử khí lao thẳng lên chín tầng mây!

Khí tức của rồng và khí vận Đế Vương đáng sợ đó vừa mới xuất hiện, nháy mắt đã xuyên qua vòm trời!

Cùng lúc này, khắp người Tiêu Chính Văn đã được một luồng sáng màu vàng bảo vệ lấy!

“Tục ngữ có câu, ham nhiều mà chẳng tới đâu! Loại người có khả năng lĩnh hội cực thấp như ông, ít mà tinh luyện mới là chính đạo!”

Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, huyết khí bao quanh khắp người anh khi trước đều lập tức tan biến!

Cùng lúc này, cây giáo Bá Vương cũng bay ra!

“Khí vận Đế Vương? Cây giáo Bá Vương? Cậu… sao cậu có thể có khí vận Đế Vương cơ chứ?”

Trưởng lão Thanh Dương không khỏi kinh ngạc lên tiếng!

Cây giáo Bá Vương không thể phát huy tới cực hạn ở trong tay Hạng Vũ chính là bởi vì ông ta thiếu mất một thứ, đó chính là khí vận Đế Vương!

Dù là như vậy, Hạng Vũ cũng tuyệt đối xứng đáng là sự tồn tại có một không hai!
Chương 2537: Không thể nào

Bây giờ Tiêu Chính Văn không chỉ có cây giáo Bá Vương mà còn nhận được sự trợ giúp của khí vận Đế Vương, nhẹ nhàng vung tay đã có thể khiến cho huyết khí vô tận tan biến chỉ trong nháy mắt!

Lúc này, trong lòng trưởng lão Thanh Dương biết rõ không ổn, thế nhưng tất cả đều đã muộn mất rồi!

Chỉ thấy cây giáo Bá Vương phát ra một loạt tiếng rú rít vang vọng khắp đất trời, một sự dao động hết sức đáng sợ khiến cho khí thế của Tiêu Chính Văn tiến thẳng tới trạng thái đỉnh cao chỉ trong nháy mắt!

Tiêu Chính Văn cao ngạo đứng giữa hư không, rõ ràng trông như thiên thần giáng thế, chỉ một ánh mắt cũng khiến cho bầu trời chấn động, sao rơi vụn nát!

Cùng lúc này, Tiêu Chính Văn giống như đã hoà vào làm một với trời đất nơi này chỉ trong khoảnh khắc!

Vận mệnh của tất cả muôn dân bên dưới đất trời giống như đều bị Tiêu Chính Văn kiểm soát trong lòng bàn tay!

“Cậu muốn lật ngược tình thế? Nằm mơ đi!”

Đôi mắt của trưởng lão Thanh Dương loé ra hai tia sáng sắc lạnh, khí tức bên dưới chân dâng cao gấp mấy lần!

Ông ta đương nhiên không thể khoanh tay chờ chết, chỉ thấy trưởng lão Thanh Dương giơ tay chỉ trời, vô số ánh sao lập tức quy tụ lại một chỗ, như thể lại tạo ra một khoảng đất trời mới trong khoảng đất trời này vậy!

“Càn Khôn Tạo Hoá?”

Điền Văn không khỏi hít sâu vào một ngụm khí lạnh!

Kiến thức bị thất truyền này là của đại tướng Chung Ly Muội dưới trướng Hạng Vũ năm đó!

Chung Ly Muội năm đó cường hãn tới độ nào, một mình quét sạch quá nửa Hoa Quốc, gần như không ai có thể địch lại được!

Ngay cả Tiêu Hoà năm đó cũng bị ông ta đánh cho đại bại, thậm chí còn suýt mất mạng!

Mà Hàn Tín cũng suýt bại trong tay của Chung Ly Muội!

Bây giờ ngay cả loại bí thuật như Càn Khôn Tạo Hoá cũng được trưởng lão Thanh Dương sử dụng, trưởng lão Thanh Dương đã cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm!

Khi khoảng đất trời nhỏ kia không ngừng mở rộng ra thì nó cũng bao vây lấy Tiêu Chính Văn.

Bên trong khoảng đất trời nhỏ này, trưởng lão Thanh Dương chính là vị thần sáng thế thực thụ!

Dù là mưa gió sấm sét, trưởng lão Thanh Dương đều có thể tuỳ ý kiểm soát, Tiêu Chính Văn chẳng khác gì đang giao chiến trong cùng một khoảng đất trời mà không chỉ là trưởng lão Thanh Dương!

Chỉ là, Tiêu Chính Văn vẫn tỏ ra hết sức bình thản, không có chút kinh hoảng nào!

Khí tức trên người anh không những không yếu đi mà ngược lại còn không ngừng gia tăng!

Tiêu Chính Văn không khỏi khẽ lắc đầu, suốt cả chặng đường này, trưởng lão Thanh Dương quả thực có thể coi là nhân tài hiếm có, chỉ đáng tiếc là người này tâm địa bất chính, giữ lại ông ta sẽ chỉ gây thêm tai hoạ mà thôi!

“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu vẫn cho rằng mình có thể sống sót rời đi sao?”

“Bên trong khoảng đất trời này, tôi chính là vị thần sáng thế! Tôi chính là thần minh! Cậu lấy gì ra để đấu với tôi?”

Trưởng lão Thanh Dương cười lạnh lùng không thôi, sau đó phất ống tay áo, vô số thiên lôi cứ thế lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Xem ra mãi tới bây giờ ông vẫn chưa ngộ ra được! Tư chất quá kém cỏi!”

Tiêu Chính Văn lập tức giơ tay đỡ lấy mấy luồng thiên lôi đang điên cuồng lao tới kia!

“Hừ! Cậu cho rằng khí vận Đế Vương là vô địch thiên hạ rồi sao? Cậu quá ngây thơ đấy! Bên trong khoảng đất trời này, ngay cả không khí cũng phải tuân theo ý muốn của tôi!”

“Huống hồ còn có cả sông núi vạn dặm! Cậu vẫn dám đối đầu với tôi?”

Trưởng lão Thanh Dương lúc này càng hết sức tự tin.

Một giây sau, cơ thể ông ta đột nhiên hoà vào làm một với đất trời, ngay cả mỗi lần hô hấp của ông ta cũng sẽ khiến cho thế giới nhỏ bé này nổi lên từng trận cuồng phong!

Có thể nói, từ sau khi Tiêu Chính Văn tiến vào vùng ngoài lãnh thổ tới nay, đây là lần đầu gặp phải một đối thủ đáng sợ như trưởng lão Thanh Dương!

Càng quan trọng hơn là đối phương còn là một cao thủ tinh thông đủ loại thuật pháp, so với những đối thủ chỉ giới hạn ở cấp trận pháp mà nói thì cao hơn không biết bao nhiêu bậc!

“Tôi đã nói với ông rồi, ông căn bản không hề ngộ ra được chân lý, dù là thuật pháp, ở trong tay ông cũng chẳng có chút uy lực nào!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn chỉ vung tay ra, đám thiên lôi và cuồng phong kia lập tức tản đi mất!

“Tất cả mọi thứ trong thế gian vốn dĩ đều là ảo mộng tan vỡ, tất cả chung quy đều sẽ tan thành hư không, lấy đâu ra thần sáng thế, lấy đâu ra khoảng đất trời nhỏ một phương?”

Vừa nói dứt lời, cùng với một tiếng nổ kinh thiên, trưởng lão Thanh Dương lập tức quay trở về trước mặt Tiêu Chính Văn, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở về trạng thái ban đầu!

“Chuyện này không thể nào!”

Trưởng lão Thanh Dương lớn tiếng kinh hô.
Chương 2538: Chỉ một ánh mắt

Cho dù thế nào trưởng lão Thanh Dương cũng không dám tin bí thuật xa xưa mà mình chuyên tâm tu tập nhiều năm lại bị Tiêu Chính Văn phá giải như thế.

“Trời đất và vạn vật này đều có linh tính. Một chữ linh đó sao có thể là thứ ông có thể hiểu được? Cho dù là vạn vật thế gian đều tuân theo đại đạo, cái gì là đại đạo?”

“Đạo vốn dĩ vô thường lại có vết tích có thể tìm kiếm, đây là thiên mệnh! Ông có hiểu không?”

Tiêu Chính Văn tiện thể nói một câu càng khiến trưởng lão Thanh Dương hoảng sợ.

Thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên định phá giải thuật pháp của mình, trưởng lão Thanh Dương toát mồ hôi lạnh.

Cho đến lúc này ông ta mới hiểu được trước đó Tiêu Chính Văn chưa đánh hết sức lực của mình, hơn nữa trong mắt ông ta, hậu bối này không phải là người mà cấp bậc như ông ta có thể chọc vào.

Với khả năng lĩnh hội của Tiêu Chính Văn, dù là các trưởng bối mạnh hơn ông ta hàng trăm lần cũng chưa bằng nửa phần của Tiêu Chính Văn chứ đừng nói là ông ta.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng còn quá trẻ, chỉ chưa đến ba mươi tuổi mà đã có thể lĩnh hội được đại đạo, đây là khả năng lĩnh hội đáng sợ thế nào.

Ngay cả khi miêu tả Tiêu Chính Văn bằng từ thiên tài cũng hơi có ý xem nhẹ.

Những lời anh vừa nói đó hệt như thiên tiên, cũng chỉ có thể lĩnh hội đến đó thôi nhỉ?

Khi trưởng lão Thanh Dương còn đang ngạc nhiên, vòng xoáy màu máu trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn bỗng vỡ ra.

Vô số huyết khí gặp được khí vận Đế Vương màu tím đó lập tức hòa tan như băng tuyết đụng phải mặt trời.

“Ông nghĩ Huyết Vực là gì? Là thuật pháp ông có thể tùy tiện sử dụng sao? Huyết Vực là máu vô thường trong mặt đất, cũng là máu của vũ trụ”.

“Máu này vừa là không khí vừa là đất nước lửa gió, là linh hồn của sông núi nước non chứ không phải là máu của mấy thứ dơ bẩn”.

Chỉ một câu nói không chỉ huyết khí xung quanh tiêu tán mà ngay cả hoa cỏ cây cối khô héo trước đó cũng dần dần đâm chồi nảy lộc.

“Đây…”

Trưởng lão Thanh Dương không hiểu thực vật khô héo đó làm sao có thể hồi sinh được.

Cái này vẫn chưa là gì, sinh linh đã hóa thành cát bụi trong khí huyết đó cũng dần trồi lên.

Nhìn thấy thế, không chỉ trưởng lão Thanh Dương ngạc nhiên đến mức tròn mắt mà ngay cả những người ở đó cũng ngây người.

Quá kinh khủng!

Nhưng họ nào biết chim thú chết đi đó không chết thật mà là trả khí huyết lại cho trời đất này.

Bây giờ trưởng lão Thanh Dương đã hoảng sợ lắm rồi, ông ta nghĩ nếu Tiêu Chính Văn có thể làm cho cây cỏ hoa lá và hàng trăm sinh vật hồi sinh thì dĩ nhiên bản thân anh cũng có thể chết rồi hồi sinh lại.

Thế thì còn đánh đấm thế nào nữa?

Đừng nói ông ta không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, dù ông ta có đủ khả năng nghiền ép Tiêu Chính Văn thì đối mặt với một người có đánh cũng không chết, thần tiên cũng buông tay chịu thua.

“Không thể nào! Cậu… sao cậu có thể khiến chúng nó hồi sinh! Cậu… cậu…”

Tiêu Chính Văn chỉ mỉm cười với sự hoảng loạn của trưởng lão Thanh Dương, hàm ý trong đó không cần Tiêu Chính Văn giải thích, dù có nói ra thật thì trưởng lão Thanh Dương có thể hiểu được bao nhiêu?

Sau đó Tiêu Chính Văn chỉ đâm một giáo tới.

Trưởng lão Thanh Dương chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng bạc, sau đó mọi thuật pháp hay trận pháp mà ông ta triển khai trước đó đều dần biến mất.

“Phụt!”

Thuật pháp bị phá vỡ, trưởng lão Thanh Dương nôn ra một ngụm máu, lúc này ông ta mới nhận ra tại sao từ trước đến nay không một ai có thể địch lại Tiêu Chính Văn.

Tại sao anh còn nhỏ tuổi nhưng lại dám làm loạn tình hình ở ngoài lãnh thổ.

Thực lực này, khả năng lĩnh hội này nào phải là thứ ông ta có thể so được.

“Cậu…”, trưởng lão Thanh Dương gắng sức ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

Giờ khắc này huyết khí lao ra từ trong đất bao phủ lấy cả người trưởng lão Thanh Dương.

Tuy nhiên điểm khác biệt so với việc trưởng lão Thanh Dương thi triển trước đó là huyết khí lao ra từ trong đất hệt như một tia máu, tạo thành một bức màn sáng đỏ xung quanh trưởng lão Thanh Dương.

Cùng lúc đó trong không trung lại xuất hiện đám mây đỏ màu máu, nhưng trong đám mây đỏ đó lại không có tiếng sấm mà là âm thanh của thế gian.

Có tiếng kêu hót, có tiếng vui đùa của trẻ con, có tiếng kêu thảm thiết đau đớn khi sinh linh sắp lâm vào cái chết.

Tiêu Chính Văn tiến đến một bước đến trước mặt trưởng lão Thanh Dương, không có đòn tấn công mạnh mẽ nào, thậm chí không có một cú đánh nào cả, chỉ là một ánh mắt.
Chương 2539: Thua thảm hại

Khoảnh khắc Tiêu Chính Văn nhìn trưởng lão Thanh Dương, ông ta bỗng trợn mắt, đồng tử lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Cậu…”

Cổ họng trưởng lão Thanh Dương phát ra một tiếng không rõ.

Dường như ông ta đã dùng hết sức lực nhưng lại chẳng thể làm gì được một hậu bối.

Bản thân ông ta lại bị ánh mắt của Tiêu Chính Văn làm cho thần hồn bị thương.

Mọi thứ đều rất buồn cười.

Rõ ràng ông ta đã chú ý rất nhiều đến Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay từ đầu đã bày bố mọi thứ nhưng kết quả thì sao?

Ông ta vẫn thất bại, hơn nữa còn bại hoàn toàn.

“Thật ra những gì ông bày bố đều như một màn kịch với tôi vậy, những tính toán của ông lại chẳng có tác dụng gì với thực lực tuyệt đối cả”.

“Tôi chưa từng xem không là đối thủ của tôi”.

Tiêu Chính Văn cười nhạo, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng đập thẳng vào mắt trưởng lão Thanh Dương.

Ngay lúc này con ngươi trưởng lão Thanh Dương cũng dần không có tiêu cự, mái tóc vốn dĩ vẫn đen tuyền của ông ta lại biến thành màu trắng.

Làn da vốn dĩ vẫn có độ đàn hồi cũng thoáng chốc trở nên khô khốc.

Người đứng xem đã sững sờ nhìn cảnh tượng này.

“Trưởng lão Thanh Dương xong đời rồi ư?”

“Tôi thấy trưởng lão Thanh Dương vẫn còn chiêu cuối, không chừng sẽ kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng”.

Không ít người vẫn không dám tin, đường đường là trưởng lão Thanh Dương mà lại thất bại trong tay Tiêu Chính Văn.

Giữa các cao thủ Thiên Cảnh không có thắng thua, chỉ có sống chết.

Thất bại có nghĩa là chết, trưởng lão Thanh Dương sao có thể cam lòng nhận thua được?

“Chắc chắn trưởng lão Thanh Dương sẽ một đòn thề chết, chúng ta có phải cũng cần…”

Nói đến đây, Ngụy Vinh Kỳ lạnh lùng nhìn mấy người Trần Huy Tổ.

Chỉ cần trưởng lão Thanh Dương quyết tâm kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng, dù Tiêu Chính Văn không chết cũng sẽ bị thương nặng, mà Ngụy Vinh Kỳ vẫn nhân cơ hội này trả thù cho Ngụy Võ Hầu.

Nhưng Long Cổ lại lắc đầu nói: “Không! Thanh Dương đã sức cùng lực kiệt rồi, ông ta không thể có một đòn thề chết gì đó đâu”.

Long Cổ vừa dứt lời, cả người trưởng lão Thanh Dương bỗng bị đám mây đỏ trong không trung hút vào giữa không trung.

Trưởng lão Thanh Dương tuyệt vọng nhìn Tiêu Chính Văn.

Lúc này cho dù ông ta có bao nhiêu chiêu cuối đi chăng nữa cũng không còn tác dụng với ông ta nữa.

Không phải là ông ta không mạnh mà là Tiêu Chính Văn quá mạnh.

Sức mạnh này đã vượt qua khỏi nhận thức của ông ta.

Mọi người cũng ớn lạnh khi nhìn thấy cảnh này.

Ngụy Vinh Kỳ lúc nãy còn muốn ra tay giết chết Tiêu Chính Văn cũng không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

Trưởng lão Thanh Dương thế mà lại thua trong tay Tiêu Chính Văn, còn thua đến mức không có sức đánh trả.

Sau khi ánh sáng đỏ đó đi vào trong người trưởng lão Thanh Dương, máu chảy ra từ khắp người trưởng lão Thanh Dương.

Nhìn trưởng lão Thanh Dương cả người be bét máu, mọi người đều như nghẹt thở.

Dường như trưởng lão Thanh Dương còn muốn vùng vẫy nhưng cả người ông ta đã bị ánh sáng màu máu đó vây khốn, không thể động đậy.

Sau khi trưởng lão Thanh Dương bỗng há miệng, một luồng sáng bắn ra từ trong miệng ông ta.

Ngay sau đó, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh, đám mây đỏ và huyết khí lao ra từ mặt đất đều biến mất.

“Bịch!”

Thi thể trưởng lão Thanh Dương nặng nề rơi xuống đất.

Mọi người đều hoảng sợ khi nhìn thi thể khô quắt của trưởng lão Thanh Dương.

Mấy tháng trước, khi vừa vào ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn vẫn còn là một hậu bối tranh giành với đám người Vương Vũ.

Nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà không chỉ bốn cậu chủ Chiến Quốc lần lượt thất bại trong tay anh, bây giờ ngay cả một trong bốn đại trưởng lão của Vạn Kiếm Cốc – trưởng lão Thanh Dương cũng bại trong tay Tiêu Chính Văn.

Trước đó có lẽ đám người Điền Văn còn nghĩ mình có thể vượt qua Tiêu Chính Văn, sau đó giết anh thì lúc này chỉ một ánh mắt, Tiêu Chính Văn đã có thể giết trưởng lão Thanh Dương.

Đây là bản lĩnh mạnh đến mức nào?

Có thể là người họ so được sao?

Đồng thời đây cũng có nghĩa là Tiêu Chính Văn đã trở thành một bậc Đại Phật của ngoài lãnh thổ, thậm chí đã chiếm một vị trí nhất định.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom