• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2531-2535

Chương 2531: Luân hồi

“Đúng thế, bây giờ người này đã đạt đến mức nói sao là thế, đã vượt ra khỏi cực hạn của loài người rồi”.

“So ra thì Tiêu Chính Văn quá mức bình thường, từ lúc bắt đầu đã xác định sẵn kết quả của trận chiến này”.

Lúc này không ít người bắt đầu bàn luận.

Ngay cả đám người Điền Văn cũng đều im lặng, đây là chiêu do trưởng lão Thanh Dương tự tạo ra, cũng để chứng thực sự khác biệt của người này với mọi người.

Lúc này chỉ có Long Cổ thở dài nói: “Nói sao làm vậy, dường như đang sáng tạo ra trời đất, từ sau khi Hạn Vũ chết, ngoài các đại tài ở chiến trường ngoài vũ trụ thì không còn ai đạt đến cảnh giới này nữa”.

Ý tứ trong lời nói của Long Cổ là bây giờ trưởng lão Thanh Dương đã có thể sánh ngang với Hạng Vũ, ít nhất về chiêu thức nói sao là thế đã có thể so bì được với Hạng Vũ.

“Chỉ là không ngờ Thanh Dương lại lĩnh ngộ thuật nói sao làm vậy ở Thiên Cảnh, dĩ nhiên là một người tài”, Long Cổ cũng nói lời từ tận đáy lòng.

Cho dù là tinh thể băng của Băng Phong Vạn Lý hay là mặt trời máy đó, lúc này Tiêu Chính Văn cũng bị bao vây bên trong.

Có thể nói dù Tiêu Chính Văn có sử dụng sức mạnh nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi tình thế bị bao vây trước mặt.

Đây hệt như là sức mạnh của con người không bao giờ có thể chống đối lại tự nhiên, dù thần lực của cậu có tốt đi chăng nữa cũng không thể ngăn được phong ba bão táp.

Dù cậu có mạnh đến mức nào cũng không thể thay đổi một năm có bốn mùa.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa thuật pháp và trận pháp, dù thực lực của cậu có mạnh, cảnh giới có cao cũng chỉ có thể bị mắc kẹt trong gió tuyết, không có khả năng trở lại.

Mọi thứ trước mắt không phải là ảo thuật mà là sự tồn tại thật, có thể nói trời đất này là trưởng lão Thanh Dương, ông ta cũng đại diện cho trời đất.

Nhưng khi mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ thất bại thì anh lại bình tĩnh bước ra.

“Thuật pháp? Thật ra thuật pháp mà ông lĩnh hội được chẳng qua chỉ là biến chủng của trận pháp mà thôi, nói cách khác ông vẫn chưa lĩnh hội được thuật”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, mọi người đều sửng sốt.

“Mạnh miệng đấy, cậu cứ sống sót bước ra từ trong đó đi rồi hẵng nói”, trưởng lão Thanh Dương cười mỉa.

Lúc này thoáng chốc, lông mày, tóc, thậm chí là quần áo trên người Tiêu Chính Văn đều kết thành hoa băng.

Dường như Tiêu Chính Văn sẽ bị đóng thành một tượng băng bất cứ lúc nào.

Đây là uy lực của thuật pháp, gần như giết người trong vô hình.

“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn dám ngông cuồng không?”

Nói rồi trưởng lão Thanh Dương bật cười thành tiếng.

Nhưng đúng lúc này, Tiêu Chính Văn lại bước đến trước một bước, chỉ là sau khi tiến đến trước hiện tượng thiên nhiên bỗng thay đổi.

“Ý chí trời đất có thể thay đổi chỉ vì một mình ông sao? Trời đất này, vạn vật trong thế gian đều có linh tính cả”.

Ngay khi Tiêu Chính Văn tiến ra một bước, tinh thể băng trên người anh bỗng tan ra.

Vạn vật thế gian đều có linh tính.

Chỉ một câu đã khiến mọi người bừng tỉnh.

Khi Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một thanh kiếm cũng theo đó rơi xuống.

Thanh kiếm này như muốn xuyên qua thời gian và không gian chém vào quá khứ và tương lai.

Dường như thanh kiếm này muốn quét sạch mọi thứ trên đời.

Trưởng lão Thanh Dương kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười nhạo.

“Thanh kiếm này đúng là tuyệt diệu, với tuổi của cậu có thể lĩnh hội được bước này quả thật là hiếm có, nhưng tiếc là cậu vẫn còn kém một chút”.

“Tôi đã lĩnh hội được trời đất, hòa làm một với trời đất, nào có thể để thanh kiếm này chém vào dễ dàng? Trời đất vốn có, luân hồi không đổi, ở trong tự tính”.

Trưởng lão Thanh Dương vừa dứt lời, tay cũng vung kiếm lên.
Chương 2532: Phung phí của trời

Khi trưởng lão Thanh Dương vung kiếm lên, một luồng sức mạnh có tính hủy diệt cực mạnh đồng thời bắn ra.

Thậm chí ngay cả phương trời cũng đều rung chuyển vì nó.

“Nhớ năm đó đại tướng đầu tiên dưới thời Hạng Vũ – Long Thư từng bị vây ở Cai Hạ, muốn dùng kiếm chém vào không trung nên mới ngưng luyện ra một kiếm tuyệt thế trong vòng một trăm ngày”.

“Mặc dù năm đó ông ta chưa thể chém trời đất, cũng chưa thể cứu được Hạng Vũ ra, cuối cùng vẫn bị tiêu hao tinh huyết mà chết vì một nhát kiếm, nhưng kiếm này lại xem như là tuyệt học cái thế”.

“Tiếc là từ sau khi Long Thư chết, kiếm này đã thất truyền, không ngờ Thanh Dương lại học được”.

Mặc dù những lời trước đó của Long Cổ chưa thể gây sự chú ý của mọi người nhưng bây giờ rất nhiều người đến xem cũng cảm nhận được sự khác thường.

Thanh kiếm này như thể có thể chém đứt cả đất trời, càng có thể đứt cả đại đạo.

“Hay lắm”.

Lúc Tiêu Chính Văn nói, kiếm Kinh Thiên đã va chạm vào nhát kiếm mà Thanh Dương đánh ra.

Thoáng chốc, sóng khí bắn ra nhưng lại không làm tổn hại gì đến cây cỏ xung quanh.

Đây vừa vặn chứng minh được thực lực của hai người đã đạt đến mức đỉnh cao.

Thậm chí không lọt một chút sức lực nào ra ngoài, đây đã là trình độ có thể kiểm soát sức mạnh đến mức cực kỳ nhỏ.

“Không ngờ cậu lại có sức chiến đấu như thế, xem ra trước đây tôi vẫn xem thường cậu quá”.

Trưởng lão Thanh Dương cũng hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn nhưng sau đó gương mặt ông ta lại hiện lên vẻ chấn động.

Mặc dù lúc nãy kiếm khí của hai người đã được hóa giải nhưng khi Thanh Dương cho rằng Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể thôi thì một luồng kiếm khí lặng lẽ đánh về phía ông ta.

Kiếm khi này lao đến cực nhanh, thậm chí trưởng lão Thanh Dương còn chưa kịp phản ứng thì nó đã đến gần.

Ngay khi mọi người đều nghĩ trưởng lão Thanh Dương sẽ bị đòn tấn công này chém chết thì đột nhiên lòng bàn tay ông ta phát ra ánh sáng trắng.

Ánh sáng này bắn ra xung quanh bao trùm lấy cả người trưởng lão Thanh Dương vào trong đó như thể xung quanh ông ta đã được xây lên một tấm lưới bảo vệ.

Lúc này cho dù là Long Cổ hay đám người Điền Văn đều thay đổi sắc mặt.

Vì cảnh tượng này hết sức quen thuộc.

Năm đó Hạng Vũ dựa vào bí pháp này mới thoát khỏi ngoài lãnh thổ từ trong vòng vây của quân Hán.

Sau khi Hạng Vũ chết, bí pháp này cũng bị thất truyền.

Long Cổ hơi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn trưởng lão Thanh Dương: “Trước đó là Long Thư một kiếm chém trời, sau đó là bí thuật của Hạng Vũ, lẽ nào cái chết của Hạng Vũ liên quan đến người này?”

Không chỉ Long Cổ nhìn ra manh mối trong đó mà sắc mặt của đám người Điền Văn càng trở nên khó coi.

Vì bí thuật này không phải do Hạng Vũ tạo ra mà là do Văn Hậu của nhà họ Ngụy tạo ra, sau đó Ngụy Báo đã truyền lại bí thuật này cho Hạng Vũ trong quá trình tiêu diệt Tần để đổi lấy việc phục quốc của nước Ngụy.

Nói cách khác chủ nhân thật của bí thuật này chắc hẳn là nước Ngụy chứ không phải Hạng Vũ.

Thế nên ánh mắt anh em Điền Văn lóe lên tia lạnh lùng.

Thân là người kế vị của nước Ngụy, dĩ nhiên Điền Văn biết bí thuật này được lưu truyền từ nước Ngụy, mà người nắm được bí thuật này ở nước Ngụy đã chết ở đất khách vào ba trăm năm trước.

Một kiếm của Tiêu Chính Văn chém vào ánh sáng trắng đó, luồng sáng bảo vệ lập tức nổ tung, nhưng trưởng lão Thanh Dương đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện cách đó hàng trăm mét.

Mặc dù tránh được một nạn nhưng sắc mặt trưởng lão Thanh Dương vẫn đỏ ửng, trên vai xuất hiện một vết kiếm khá sâu.

“Bí thuật này quả thật tuyệt diệu, tiếc là bị ông học được rồi, hơi phung phí của trời”, Tiêu Chính Văn lắc đầu cười mỉa.

Vừa dứt lời hư không đằng sau Tiêu Chính Văn bỗng nổi lên gợn sóng, sau đó bóng dáng Tiêu Chính Văn cũng biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện gần trưởng lão Thanh Dương.

Lúc này trưởng lão Thanh Dương đã bị thương nặng, đâu dám cứng chọi cứng với Tiêu Chính Văn nữa.

Ngay khi ông ta định né người sang thì Tiêu Chính Văn đã giơ tay ra bóp lấy cổ họng trưởng lão Thanh Dương.

Thấy thế Thanh Dương hét lên một tiếng, giơ kiếm chỉ về trước nói: “Cho cậu thử tuyệt học độc nhất của tôi…”
Chương 2533: Giả vờ thua

“Hừ! Tuyệt học của nhà họ Trần tôi đã thành độc nhất của ông lúc nào vậy…”

Không để trưởng lão Thanh Dương nói hết câu, Trần Huy Tổ bên cạnh đã ngắt lời.

Đó là bí thuật tổ truyền của nhà họ Trần, hơn nữa còn do Trần Khánh Chi tạo ra năm đó, không hề có quan hệ gì với trưởng lão Thanh Dương.

Trưởng lão Thanh Dương lại không cho là thế, cười mỉa nói: “Nếu đã bị tôi lấy được thì dĩ nhiên là bí thuật độc nhất của tôi, tôi muốn xem thử Tiêu Chính Văn cậu phá giải nó thế nào”.

Nói rồi trưởng lão Thanh Dương chỉ tay như kiếm đâm về phía trước.

Đột nhiên trong tay trưởng lão Thanh Dương có thêm một thanh giáo màu bạc, hơn nữa những nơi thanh giáo đó chỉ đến đều bị rút cạn không khí chứ đừng nói là có một chút sinh khí.

Có thể nói chỉ cần ông ta đâm tới thì Tiêu Chính Văn sẽ chết.

Đây cũng là một trong những sát chiêu bảo vệ mạng sống trong nhiều năm của trưởng lão Thanh Dương.

Lúc này lực hút khi không khí bị rút cạn đánh đến chỗ Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy.

Mặc dù đòn tấn công của ông ta khá đột ngột, còn hút hết không khí trong vòng hàng ngàn mét nhưng Tiêu Chính Văn lại có tim rồng.

Cho dù là sinh khí hay tử khí đều có thể để mặc Tiêu Chính Văn tùy ý khống chế.

Đây chính là sự đáng sợ của tim rồng.

Thế nên đối mặt với chiêu này của trưởng lão Thanh Dương, anh rút con dao quân đội năm cạnh ra.

Cùng lúc đó hai hình thái cực âm dương cực lớn cũng xoay chuyển đằng sau Tiêu Chính Văn, vô số sinh khí gần như phát ra từ trong người Tiêu Chính Văn cùng một lúc.

Con dao quân đội năm cạnh lại phá vỡ đòn tấn công của trưởng lão Thanh Dương, đâm thẳng vào vai trái trưởng lão Thanh Dương.

“Phụt!”

Máu bắn ra, sau đó con dao quân đội năm cạnh đâm ngược lại theo một đường cong cực đẹp.

“Phụt!”

Lại một vết máu nữa bắn ra, trưởng lão Thanh Dương bị văng ra xa.

Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn cũng tiến tới một bước, khi cả người trưởng lão Thanh Dương còn chưa rơi xuống đất, Tiêu Chính Văn đã giơ tay ra kẹp lấy cổ họng ông ta.

Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh và đột ngột, mọi người đều hít khí lạnh.

Trưởng lão Thanh Dương thế mà thua?

Không thể tin được, đó là một trong bốn cao thủ của Vạn Kiếm Cốc, trưởng lão Thanh Dương đấy.

“Chuyện đến nước này, ông còn gì để nói không?”, Tiêu Chính Văn kẹp chặt cổ họng trưởng lão Thanh Dương, lạnh lùng hỏi.

“Cậu Tiêu, cẩn thận”, Tần Lương Ngọc bỗng hoảng hốt hét lên.

Nhưng mọi chuyện đã muộn rồi, chỉ thấy trưởng lão Thanh Dương cười nhạo, sau đó một dòng máu đỏ tanh tưởi bắn lên mu bàn tay Tiêu Chính Văn.

“Cậu vẫn còn non lắm, cuối cùng vẫn gây ra sai lầm vì một phút sơ suất, lần này cậu toang rồi”.

Lúc này khí thế của trưởng lão Thanh Dương bỗng thay đổi, khí tức lại dâng lên, đâu còn dáng vẻ thất bại lúc nãy?

Sau khi dòng máu bắn lên mu bàn tay Tiêu Chính Văn, cho dù là hình thái cực Âm Dương phía sau Tiêu Chính Văn hay tất cả bản lĩnh tấn công trước đó đều biến mất không còn tăm tích.

Tiêu Chính Văn cúi đầu xuống nhìn, dòng máu đó lập tức biến mất dưới làn da của Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, cậu không cần tốn công nữa, đây là tuyệt học của riêng tôi, Phệ Cốt Huyết Sát! Người đời đều biết sự đáng sợ của Huyết tộc nhưng chỉ biết một mặt của chúng”.

“Trong các bí thuật của Huyết tộc, Phệ Cốt Huyết Sát mới là bí thuật đáng sợ nhất, có một không hai”.

“Nhưng tiếc là một trăm năm trước tôi tình cờ có được bí thuật này. Dù sức chiến đấu của cậu đáng sợ thế nào, nhưng dù thế nào cậu cũng không ngờ tôi vẫn còn một tuyệt chiêu này nhỉ?”

Trưởng lão Thanh Dương cười mỉa nói.

Lúc này trưởng lão Thanh Dương chắp một tay sau lưng, bày ra bộ dạng cao thượng, kiêu ngạo nhìn bốn phía.

“Trên con đường này tôi luôn cẩn trọng, làm gì có sơ suất gì? Cậu nghĩ tôi không nhìn ra kiếm khí đó của cậu sao?”

“Đó chỉ là do tôi cố ý để lộ một chiêu thua cho cậu thấy thôi để làm cậu sơ suất khinh địch, tôi mới có thể dồn cậu vào chỗ chết”.

Nói đến đây trưởng lão Thanh Dương bật cười thành tiếng.
Chương 2534: Nhuốm máu

“Ồ? Cũng có thể nói rằng ban nãy ông cố ý làm như vậy?”, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên hỏi ông lão Thanh Dương.

“Không sai! Tôi để cậu làm mọi thứ được thuận lợi chẳng qua chỉ là để tỏ ra yếu thế với cậu, để cậu cho rằng có thể chiến thắng tôi dễ dàng! Thế nhưng cậu cũng không thử nghĩ xem tôi có thể đứng vững ở cảnh giới Thiên Cảnh này mấy nghìn năm thì sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế?”

“Tất cả mọi chuyện tôi làm trước đây đều là để gài cậu vào bẫy, cậu còn thật sự cho rằng dựa vào một kẻ tiểu bối trong thế tục như cậu mà có thể chiến thắng được tôi hay sao? Rõ ràng là chuyện quá đỗi nực cười!”

Trưởng lão Thanh Dương nhìn về phía Tiêu Chính Văn bằng phong thái của kẻ thắng cuộc!

Mãi tới lúc này, tất cả mọi người mới ý thức được điểm đáng sợ của ông lão Thanh Dương!

Chả trách nhiều cao thủ Thiên Cảnh trước sau đều chết trong tay ông ta như thế!

Điểm đáng sợ thực sự của ông ta không phải là những con át chủ bài dùng mãi không hết mà là sự thâm hiểm không thể lường trước được của ông ta!

Thông thường mà nói, với lai lịch và thân phận của ông ta, đấu một trận với hạng tiểu bối như Tiêu Chính Văn đâu cần sử dụng nhiều mưu mô như vậy?

Bao nhiêu người có thể thận trọng tính toán, nắm bắt cục diện tới độ vừa khéo như thế?

Vừa muốn cho Tiêu Chính Văn nhầm tưởng có thể chiến thắng lại vừa muốn không chế ưu thế của bản thân trong một phạm vi có thể kiểm soát, điều này đã vượt ra khỏi dự đoán của tuyệt đại đa số mọi người rồi!

Chỉ dựa vào điểm này, trưởng lão Thanh Dương đã vượt qua đa số mọi người đang có mặt, dù là mấy người Khổng Tề Thiên giỏi nhất là bày mưu tính kế thì cũng buộc phải âm thầm bái phục tính toán của trưởng lão Thanh Dương!

Mỗi một chi tiết nhỏ trong trận đấu này đều nằm trong dự liệu của trưởng lão Thanh Dương, càng nằm trong tầm kiểm soát của ông ta!

“Không thể không nói, từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một tiểu bối giống như cậu, có điều đáng tiếc là nếu tôi đã muốn cậu phải chết thì cậu chỉ còn đường chết mà thôi!”

“Thật ra vốn dĩ tôi không hề muốn giết cậu, dù gì trong thế tục có thể xuất hiện một nhân tài giống như cậu là chuyện cực kỳ không dễ dàng!”

“Thế nhưng cậu tuyệt đối không nên thông đồng làm bậy với đám người nhà họ Trần! Càng không nên giết chết đứa con độc nhất của tôi!”

“Dù tôi có tiêu diệt hết cả nhà họ Trần thì cũng có làm sao? Ai dám nói nửa chữ “không” đây?”

Trưởng lão Thanh Dương nói tới đây thì ánh mắt lạnh lùng cũng từ từ lướt qua gương mặt của đám người xung quanh, mà đám người đó lại đồng loạt cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt trưởng lão Thanh Dương!

Lúc này, xung quanh lặng ngắt như tờ, thậm chí ngay cả tiếng hô hấp của mọi người cũng đều có thể nghe được rất rõ.

“Vùng ngoài lãnh thổ vốn dĩ chính là thế giới độc tôn cường giả, dù tôi có giết ân nhân, vong tín bội nghĩa thì ai là người dám bất kính với tôi đây? Bây giờ thứ tôi cần chính là ba trái tim rồng trong cơ thể cậu và bí mật trên người cậu!”

“Thiên Sơn Thư Lục vốn dĩ không nên thuộc về cậu mà nên thuộc về tôi mới phải! Giờ đây, việc cậu chết hay là sống đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, chỉ cần cậu giao nộp bản dịch của Thiên Sơn Thư Lục thì tôi có thể tha cho cậu một con đường sống!”

Vừa nói, ánh mắt của trưởng lão Thanh Dương cũng nhìn Tiêu Chính Văn chăm chăm!

Ông ta đã âm thầm điều tra về Tiêu Chính Văn từ lâu, dù gì một tiểu bối trong thế tục sao có thể đạt tới độ cao như Tiêu Chính Văn khi mới còn trẻ như thế?

Chắc hẳn trên người cậu ta đang ẩn chứa bí mật động trời!

Quả nhiên, dưới sự điều tra kỹ lưỡng của trưởng lão Thanh Dương, ông ta đã biết được Tiêu Chính Văn sở hữu Thiên Sơn Thư Lục và ba trái tim rồng, đây cũng là lý do duy nhất giải thích cho việc dù thế nào thì trưởng lão Thanh Dương cũng phải dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết!

Mãi tới khoảnh khắc này, tất cả mọi người mới hiểu ra dụng ý thật sự của trưởng lão Thanh Dương, thật ra ngay từ lúc bắt đầu, Cố Đồng chỉ là một quân cờ mà ông ta hi sinh mà thôi!

Mặc dù đó là con trai ruột của trưởng lão Thanh Dương, thế nhưng so với Thiên Sơn Thư Lục và ba trái tim rồng trên người Tiêu Chính Văn thì căn bản chẳng đáng là gì!

Thật ra ngay từ khoảnh khắc giết chết Trần Thế Long, trưởng lão Thanh Dương đã không còn có bất cứ giới hạn gì nữa rồi, hơn nữa tất cả bí thuật của ông ta đều dùng chung một phương thức để đạt được!

Có thể nói, tay ông ta đã nhuốm đầy máu!

“Từ đó có thể nói, ngay cả Cố Đồng cũng bị ông coi như một đứa con bị ruồng bỏ?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn.

“Ha ha!”
Chương 2535: Tốn công vô ích

Trưởng lão Thanh Dương nghe vậy thì phá lên cười: “Rất nhiều người đều sẽ cho rằng nó là con trai duy nhất của tôi, vậy nên tôi đương nhiên không nỡ để cho nó chết!”

“Thế nhưng, không ai hiểu con hơn bố, chỉ cần tôi ngầm ra hiệu cho nó áp chế cậu thì chắc chắn sẽ chọc cho cậu nổi điên, tới lúc đó cậu chắc chắn sẽ ra tay với nó!”

“Như vậy cậu sẽ trở thành kẻ thù giết con của tôi, dù là nhà họ Doanh hay nhà họ Võ có giao tình tốt với cậu thì căn bản đều không thể tìm ra được lý do để khuyên nhủ tôi nữa!”

“Vậy nên, cậu có biết cách biệt lớn nhất giữa cậu và tôi là gì không?”

“Tôi đã xem nhẹ tất cả mọi thứ trong thế gian từ lâu, tình thân, tình bạn hay giới hạn đạo đức gì đó đều là phân chó! Chỉ có thực lực mới là vương đạo vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!”

“Với tâm tính của tôi, với thực lực của tôi, một kẻ tiểu bối như cậu lấy gì ra để đấu với tôi đây?”

Trưởng lão Thanh Dương lúc này đã đắc ý tới cực điểm, thậm chí trong mắt ông ta, Tiêu Chính Văn lúc này chỉ là một con cừu non chờ chết, chỉ có thể để mặc cho ông ta chà đạp!

Ngay cả mấy người Điền Văn sau khi nghe xong những lời này của trưởng lão Thanh Dương cũng âm thầm kinh ngạc!

“Người này đã trở nên máu lạnh tới mức độ này, thật khiến cho người ta khó có thể tin nổi! Thế nhưng càng là loại người giống như ông ta thì càng đáng sợ!

Trong ánh mắt của Điền Văn không những không có chút khinh thường nào, ngược lại còn ánh lên vẻ kính nể!

Đặc biệt là rất nhiều con cháu nhà họ Khổng đang có mặt đều coi sự vô liêm sỉ và bỉ ổi của trưởng lão Thanh Dương như là tấm gương phải học theo suốt đời của bản thân!

Trong mắt bọn họ, giới hạn hay là liêm sỉ căn bản đều chẳng đáng một xu, giống như những gì trưởng lão Thanh Dương đã nói, chỉ cần sở hữu thực lực tuyệt đối thì ai dám nói ra nửa chữ “không” với bọn họ?

Năm đó lúc Khổng Khưu cất giấu kế hoạch bố phòng của nước Lỗ, bán nước khắp nơi, ông ta có liêm sỉ sao?

Thế nhưng kết quả thì sao?

Nho thuật không phải đã trở thành quốc thuật của nước Tề hay sao?

Mặc dù bản thân Khổng Khưu không thể có được quan cao bổng lộc mà ông ta muốn, thế nhưng một trăm năm sau Nho gia đã trở thành tín ngưỡng số một của Hoa Quốc!

Hơn nữa còn kiểm soát cả hướng đi của Quốc Vận Hoa Quốc trong cả nghìn năm tiếp theo, thậm chí còn từng kiểm soát quân vương, trở thành vị vua không cần vương miện trên lãnh thổ Hoa Quốc!

“Thật đúng như câu nói đó, vô liêm sỉ tới cực điểm sẽ là vô địch thiên hạ!”, Long Cổ nhìn Thanh Dương, lạnh lùng lên tiếng.

Mặc dù ông ta đã vượt qua cảnh giới của Thanh Dương từ lâu, thế nhưng trên con đường vô liêm sỉ này, ông ta vẫn chỉ là một kẻ mới bắt đầu!

“E rằng hôm nay Tiêu Chính Văn khó tạo ra được kỳ tích rồi, kết quả của trận chiến này đã chẳng thể thay đổi được nữa!”

“Dù chiến lực của Tiêu Chính Văn có thế nào thì rốt cuộc vẫn còn quá non yếu!”

“So về mưu mô, cậu ta sao có thể là đối thủ của Thanh Dương?”

Lúc này, không ít người đều hết sức đồng tình nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ban đầu, mọi người vẫn còn ôm chút hy vọng đối với Tiêu Chính Văn!

Mặc dù anh chỉ vừa mới đặt chân lên ngưỡng Thiên Cảnh, thế nhưng trước đây cũng từng lập được vô số chiến tích ngược dòng, vậy nên giữa anh và Thanh Dương, ai thắng ai thua vẫn còn chưa rõ!

Thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn đã trúng phải kế hiểm của Thanh Dương, nào còn có cơ hội để trở mình được nữa?

“Ôi, gừng càng già càng cay mà! Chả trách không ít người đều nói cao thủ Thiên Cảnh một mặt là thực lực và cảnh giới, một mặt khác lại là mưu mô!”

“Giống như trưởng lão Thanh Dương này, không chỉ có vô số con át chủ bài, mưu mô càng nham hiểm không thể lường hơn!”

“Không sai, cường giả Thiên Cảnh, tuỳ tiện một người đã có thể huỷ diệt thế lực cả một phương, lời này cũng chẳng phải tự dưng mà có!”

Sự thực quả thật y như vậy, cao thủ Thiên Cảnh nhận được sự kính nể của mọi người chính là vì loại thực lực và mưu mô khủng bố này, tuyệt đối không phải là thứ mà người khác có thể so bì!

Dẫu sao dù là mở rộng thế lực một phương hay là dẫn dắt thế lực một phương bước lên trên đỉnh cao thì đều cần sự hoà hợp của thực lực và mưu mô!

Tiêu Chính Văn nghe những lời bàn luận của mọi người cũng không thể không thừa nhận trưởng lão Thanh Dương quả thực là đối thủ khó nhằn nhất trong tất cả những kẻ anh từng gặp phải!

Thậm chí có thể nói, nếu so sánh mấy người Điền Văn với ông ta thì chỉ có thể xem như chim nhỏ gặp chim lớn!

Mà Phệ Cốt Huyết Sát quả thực cũng hoàn toàn trói buộc lấy khí tức của Tiêu Chính Văn, dù chỉ cử động một ngón tay cũng khó như lên trời chứ đừng nói đến việc triển khai trận pháp và thuật pháp!

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ giơ tay lên, một lực trói buộc đã truyền tới từ nơi cánh tay, ép cho tay anh rơi về vị trí cũ!

“Cậu không cần phải tốn công vô ích nữa, dù cậu có vùng vẫy thế nào thì đều không thể thoát ra được từ bên trong đâu!”, nói xong, trưởng lão Thanh Dương không ngừng phá lên cười và sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom