• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2516-2520

Chương 2516: Bốn mắt nhìn nhau

“Điện hạ, ngài nói gì thế! Dù sao ngài cũng là máu thịt của bệ hạ, sao bệ hạ có thể trở mặt với điện hạ chỉ vì vài tên lưu manh được chứ?” thái giám thuyết phục.

“Ừ, cũng có lý! Chuẩn bị đi, lát nữa ta sẽ đến thư phòng phía Nam đọc sách!”

Lý Khác quay đầu ra lệnh cho thái giám.

Nếu đã ở lại Long Kinh thì phải giống như những vị hoàng tử khác, ngày nào cũng đến thư phòng phía Nam học hành.

“Rõ! Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”

Lý Thế Hải gần như ngày nào cũng đích thân đến thư phòng phía Nam để kiểm tra bài tập của các hoàng tử, chỉ cần một mỗi nhỏ cũng sẽ bị Lý Thế Hải trừng phạt.

Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, gần như tất cả mọi người đều đợi ở cửa, nhưng Tiêu Chính Văn mãi không ra khỏi thư phòng phía Nam.

Điều này khiến mọi người hơi lo lắng.

Thậm chí có không ít phi tần lấy lý do mời Lý Thế Hải dùng bữa để thăm dò tình hình.

“Bệ hạ, đến giờ ăn tối rồi!”

“Mọi người ăn trước đi, không cần đợi trẫm!” Tiêu Chính Văn xua tay nói.

Tiêu Chính văn chắp tay sau lưng, nhìn Khổng Mạnh chi đạo xếp trên giá sách, không khỏi lắc đầu.

“Bệ hạ, thật ra những cuốn sách này…”

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn phi tử phía sau, khẽ cau mày hỏi: “Tất cả hoàng nhi đều không thích Nho Học điển tịch sao?”

Nghe vậy, vị phi tử kia tái mặt vì sợ hãi, vội vàng xua tay: “Không… không phải như vậy…Lý Trị… nó…”

“Thích là thích, không thích là không thích! Hơn nữa, sao có thể trị vì đất nước bằng lời dạy của Khổng Mạnh? Như vậy sẽ hủy diệt Đại Đường ta!”

“Nếu các hoàng tử không thích, trẫm sẽ hạ lệnh đổi thầy giáo khác!”

“Sau này, các hoàng tử của trẫm sẽ học quân sự, tư tưởng, pháp luật! Đây mới là những thứ một nhà hiền quân nên đọc!”

Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

Nghe vậy, vị phi tử kia vô cùng sợ hãi, lẽ nào Lý Thế Hải lại nổi giận rồi sao?

“Bệ hạ, thần thiếp không có ý đó, ý của thần thiếp là…”

“Phụ hoàng, nhi thần đặc biệt đến lời phụ hoàng dùng bữa!”

Lúc này, Lý Khác gõ cửa bước vào, cung kính nói.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Lý Khác và vị phi tử kia, khẽ gật đầu: “Được rồi, gọi cả mẫu phi con cùng dùng bữa đi!”

Không lâu sau, một tên thái giám dẫn Dương Thị đến ngự thiện phòng.

Ngự thiện phòng là nơi để Thiên Tử dùng bữa, còn ngự trù phòng mới là nơi để nấu ăn.

Tiêu Chính Văn ngồi ở giữa, trên bàn bày sẵn vô số cao lương mỹ vị. Lý Khác, Dương Thị, mấy vị phi tần và hoàng tử cũng xếp hàng hai bên, yên lặng chờ đợi.

“Ngồi đi, đừng đứng nữa!” Tiêu Chính Văn nói.

“Xin bệ hạ dùng bữa trước, ta…”

Dương Thị còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã xua tay nói: “Ngồi đi, ta đã nói là cùng nhau dùng bữa, hôm nay không cần để ý nhiều đến quy tắc”.

Nghe vậy, Dương Thị nhìn Lý Thế Hải với vẻ ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên kể từ thời nhà Đường, phi tần và hoàng đế cùng dùng bữa.

Mấy vị phi tử liếc nhìn nhau, sau đó ngồi xuống với tâm trạng bất an.

Lúc này, không chỉ Lý Khác mà mắt mấy vị hoàng tử khác cũng ươn ướt.

Bọn họ lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

“Phụ hoàng, bài tập hôm nay chúng con đều làm không tốt, ngày mai nhất định sẽ…”

Lý Trị còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã xua tay ngắt lời, sau đó nói với thái giám: “Đi triệu mời thầy giáo đến đây cho trẫm!”

Thái giám đáp lại rồi vội vàng chạy ra khỏi ngự thiện phòng.

Không lâu sau, thái giám dẫn theo một vị học giả đến.

Ý định ban đầu của Tiêu Chính Văn chỉ là muốn nói với ông ta rằng sau này không cần đến dạy các hoàng tử nữa. Hoàng tử của Đại Đường cũng không cần học những học thuyết sai lầm đó.

Nhưng khi thầy giáo kia bước vào ngự thiện phòng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, không chỉ thầy giáo sững sờ mà ngay cả Tiêu Chính Văn cũng hơi bất ngờ.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Chính Văn lập tức nhận ra người này là Cố Đồng!
Chương 2517: Không phải người hiền lành

Mặc dù nơi này chỉ là ảo cảnh nhưng những người này vốn dĩ không thuộc thời đại này nên chỉ cần gặp mặt nhau là có thể nhận ra đối phương.

Hơn nữa dù gọi thẳng tên của nhau thì cũng không nghe được tên ban đầu của đối phương.

Chẳng hạn như dù bây giờ Cố Đồng có gọi thẳng tên của Tiêu Chính Văn, người khác cũng vẫn chỉ nghe được hai chữ “Bệ hạ”.

Tiêu Chính Văn mà người khác nhìn thấy lại là Lý Thế Hải – vua Đường, còn đám người Khổng Tề Thiên và Điền Văn lại nhìn thấy đó là Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn và Cố Đồng không ngờ lại gặp nhau bằng cách này và ở nơi này.

Thậm chí Tiêu Chính Văn vẫn chưa định đi tìm đám người Khổng Tề Thiên, kết quả họ lại chủ động tìm đến tận cửa.

Thấy Tiêu Chính Văn, Cố Đồng lập tức toát mồ hôi lạnh.

Vì lúc này thân phận của hắn chỉ là một chức quan nhỏ ngũ phẩm trong triều, còn Tiêu Chính Văn lại là địa chủ của một vương triều.

Ban đầu hắn còn nghĩ với thân phận của hắn, chỉ cần tìm được Tiêu Chính Văn là có thể dựa vào đó để giết Tiêu Chính Văn trả thù.

Dù sao hắn cũng là thầy giáo của các Hoàng tử, trong đó có cả Thái tử, muốn giết một người dân bình thường chẳng phải chỉ cần mở miệng thôi sao?

Ban đầu hắn nghĩ chỉ cần Tiêu Chính Văn xuất hiện, cùng lắm chỉ một câu là có thể định tội chết cho Tiêu Chính Văn, nhưng bây giờ hắn ngơ ngác khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn ngồi ở vị trí chính giữa trong ngự thiện phòng.

“Võ sĩ Kim Qua đâu?”

Tiêu Chính Văn bỗng lạnh lùng hỏi.

“Có”.

Một tiếng đáp lại, mấy mươi võ sĩ và quân Ngự Lâm chạy vào ngự thiện phòng như thủy triều.

Thậm chí các Hoàng tử và phi tử bên cạnh vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì mấy võ sĩ Kim Qua cầm theo kim qua lao đến phía trước.

“Bắt hắn”.

Tiêu Chính Văn chỉ vào Cố Đồng, hắn chưa kịp phản kháng đã bị bốn võ sĩ Kim Qua đè xuống đất.

“Quỳ xuống”.

Một võ sĩ Kim Qua trong đó đá gãy đùi của Cố Đồng, đè đầu hắn xuống đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, anh dám”.

Cho đến lúc này Cố Đồng vẫn không chịu thua ngẩng đầu lên tức giận nhìn Tiêu Chính Văn.

“To gan! Dám nhìn trẫm bằng ánh mắt đó? Thiệt cho trẫm còn xem đám học giả các người là người tốt để các người dạy cho Hoàng tử, thế này chẳng phải muốn dạy Hoàng tử của trẫm thành phản đồ sao?”

“Người đâu, đánh cho ta”.

Tiêu Chính Văn bỗng đập bàn chỉ vào Cố Đồng.

Nghe thế mấy võ sĩ Kim Qua đều sửng sốt, dù sao đây cũng là thầy giáo của Hoàng tử, sao lại đánh? Đánh mạnh không?

“Bệ hạ…”

“Đánh thật mạnh vào”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng thốt ra bốn chữ.

“Vâng!”

Thiên Tử đã ra lệnh, ai dám không nghe theo?

Mấy võ sĩ lần lượt rút roi dài ra từ thắt lưng, hung hăng đánh vào người Cố Đồng.

Chỉ mới một roi mà quần áo của Cố Đồng bị rách một lỗ lớn, da thịt trong lớp quần áo bị tróc ra, máu nhiễm đỏ cả quần áo.

Dù sao hắn chỉ là một văn quan thôi, không có tu vi, nào có thể chịu được một roi của võ sĩ?

Chỉ mới có hai roi mà xương cốt của Cố Đồng đã bị đứt gãy hết ba cái.

Cho dù thế nào, Tiêu Chính Văn cũng không thể để Cố Đồng sống sót rời khỏi đây, ngộ nhỡ hắn tiết lộ thân phận của Tiêu Chính Văn ra ngoài thì phiền phức lớn.

Đến lúc đó đám người Khổng Tề Thiên có ai còn dám đến?

Lẽ nào còn muốn từng người đi tìm họ?

Trước đây Tiêu Chính Văn cũng từng đồng ý với Trần Huy Tổ nhất định sẽ giết trưởng lão Thanh Dương thay ông ta.

Hơn nữa Tiêu Chính Văn không phải người hiền lành gì, không lương thiện quá mức.

Nếu Cố Đồng đã là con trai của trưởng lão Thanh Dương thì dĩ nhiên Tiêu Chính Văn sẽ không để hắn sống sót.
Chương 2518: Cố Đồng mất mạng

Chỉ thấy võ sĩ trước điện đánh từng roi lên người Cố Đồng, một lúc sau đã bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt, người bên cạnh cũng sợ hãi không dám thở mạnh.

Dù sao Lý Thế Hải cũng là Thiên Tử Đại Đường, đừng nói là đánh một quan văn, dù có tịch thu gia sản diệt cả gia tộc cũng không có ai dám nói nữa chữ không.

“Phụ hoàng, đều là nhi thần không chịu cố gắng học hành, mong phụ hoàng rộng lòng tha cho thầy”.

“Phụ hoàng, sau này nhi thần sẽ cố gắng học hành, mong phụ hoàng độ lượng”.

“Mong phụ hoàng khai ân…”

Mấy Hoàng tử nào còn tâm trạng ăn cơm nữa?

Đều đứng lên cầu xin cho thầy của mình.

“Ngồi xuống ăn cơm các của con đi, chuyện này không liên quan đến các con”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn mấy Hoàng tử nhưng lại không có ý định kêu dừng.

“Bệ hạ, lẽ nào muốn đánh chết đại nhân Quách thật sao?”

Một thái giám tổng quản bên cạnh thấy Cố Đồng đã bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, đến tiếng kêu cũng như chó kêu vậy nên bèn bước đến hỏi.

“Chuyện của trẫm cũng là chuyện mà ngươi có thể xen miệng vào được sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng trợn mắt nhìn tổng quản đó, khiến ông ta sợ hãi vội lùi sang một bên.

“Trẫm bảo các người đánh đến chết, các người đang gãi ngứa cho hắn sao?”

Nói rồi Tiêu Chính Văn bỗng đứng dậy, giành lấy cây roi từ trong tay võ sĩ rồi đánh lên người Cố Đồng.

“Vút!”

Dù sao Lý Thế Hải cũng là Thiên Tử, không thể xem thường thực lực của ông ta.

Chỉ đánh một roi thôi mà xương cốt của Cố Đồng đã như bị gãy vụn, cả gương mặt để hiện lên vết roi hằn sâu.

Bụp!

Cố Đồng chưa kịp hét ra tiếng thì Tiêu Chính Văn đã quất thêm một roi nữa khiến não Cố Đồng vỡ ra, lập tức không còn hơi thở.

Cũng đúng lúc này, trưởng lão Thanh Dương đang ngồi khoanh chân ở cửa núi lửa bỗng hoảng loạn.

Sau đó một thẻ ngọc đột nhiên vỡ ra.

“Đồng Nhi!”

Sắc mặt trưởng lão Thanh Dương thay đổi.

Sát khí cuộn trào, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt phá vỡ bầu trời như một tia chớp.

Cố Đồng là con trai duy nhất của ông ta, lúc này thẻ ngọc trước mặt ông ta bị vỡ chứng tỏ Cố Đồng đã mất mạng.

Trong Thái Cực Cung, tất cả các phi tử đều ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn, không dám thở mạnh.

“Phụ hoàng, nhi thần no rồi, nhi thần tạm lui”.

Lý Khác và các Hoàng tử đều đứng dậy hoảng sợ chào Tiêu Chính Văn.

“Đi đi!”

Tiêu Chính Văn xua tay, các Hoàng từ vội vàng chạy ra khỏi ngự thiện phòng như trốn thoát.

Đúng lúc này, trong Tề Thiên Thư Viện, một ông lão tóc bạc mở mắt ra, hét lớn một tiếng: “Tiêu Chính Văn”.

Sau đó ông lão nở nụ cười cực kỳ nham hiểm.

Sau đó vô số khí tức quen thuộc cũng thức tỉnh trong thành Trường An.

Tiếng trống của Tề Thiên Thư Viện vang lên, rất nhiều học giả đều đồng loạt chạy về phía Tề Thiên Thư Viện như bị thứ gì đó kêu gọi.

Trong đó vừa có quan viên trong triều vừa có cao thủ đại tài có thực lực khá.

Điều mà Khổng Tề Thiên muốn làm là tìm được Tiêu Chính Văn rồi ép Tiêu Chính Văn nghe theo sự chi phối bằng mọi thủ đoạn, dù Tiêu Chính Văn dám phản kháng, chỉ dựa vào các quan văn và cao thủ này cũng có thể giết chết Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, tôi muốn xem thử ở Đại Đường này cậu đấu với tôi thế nào”, Khổng Tề Thiên lộ ra vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nói.
Chương 2519: Nghe rõ mồn một

Theo lý Khổng Tề Thiên vốn dĩ có thể đi tìm Tiêu Chính Văn, còn có thể giết anh.

Nhưng vì trước đó Khổng Tề Thiên đã nhiều lần thất bại trong tay Tiêu Chính Văn, lần nào cũng là Tiêu Chính Văn tạo ra kỳ tích nên ông ta cũng cẩn thận dè dặt hơn.

Lần này ông ta không chỉ tự mình ra tay mà còn dẫn theo tất cả cao thủ mà ông ta quen biết ở thời đại này, nghiền ép Tiêu Chính Văn.

Trong thời đại này quan hệ của Khổng Tề Thiên rất rộng, hơn nữa bản thân ông ta lại là người nhà họ Khổng nên muốn mời các cao thủ đến từ các thế lực cũng không phải là việc khó.

Ngược lại bên thành Trường An, Tiêu Chính Văn đã âm thầm bày bố, dù sao Khổng Tề Thiên đã làm họ cùng quay về thời đại này, tuyệt đối sẽ không để lọt gió, chắc chắn Khổng Tề Thiên đã chuẩn bị hết mọi thứ.

Thế nên bên Tiêu Chính Văn cũng sẽ có hành động.

Thoáng chốc đã đến kỳ hạn mười ngày, qua đêm nay Tiêu Chính Văn và đám người Khổng Tề Thiên có thể thuận lợi rời khỏi địa phủ.

Vốn dĩ bọn họ quả thực phải bị quản lý cả đời nhưng Khổng Tề Thiên đã đổi ý trên đường, chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn thì cũng đã đạt được mục đích của ông ta.

Nhưng vào sáng sớm hôm nay, khi mặt trời vừa ló dạng, một ông ta đeo thanh kiếm này sau lưng sải bước đi xuống khỏi đỉnh núi Hoa Sơn.

Bên Huệ Mi cũng có một ông lão tóc bạc bước vào không trung đi đến trên bầu trời thành Trường An.

Đồng thời trong các phái võ tông cũng cử ra hàng trăm cao thủ đến Trường An.

Sau đó từng luồng khí tức đáng sợ xuất hiện trên bầu trời Trường An, trong số những người này có người đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương, có người đã là cảnh giới Nhân Hoàng.

Thậm chí còn có khí tức của Đế Cảnh tràn ngập trong đám người.

Những người này chính là đám người Khổng Tề Thiên và Điền Văn, thân phận của họ trong thế giới này không hề tầm thường.

Nhất là anh em Điền Văn, là chưởng giáo chân nhân của Hoa Sơn và Huệ Mi, còn Khổng Tề Thiên lại là đại diện của thế lực lớn nhất trong thế tục – học giả.

Hàng ngàn cao thủ và rất nhiều quan chức tập trung lại xung quanh đám người Khổng Tề Thiên, có thể nói trận thế này dù là Vương Hầu bình thường cũng buông tay chịu thua chứ đừng nói là giết một người bình thường.

Sức mạnh này mạnh đến mức độ nào chứ?

Ngay cả nhiều công thần mạt tướng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Quan trọng hơn là thống soái của quân Ngự Lâm ở thành Trường An cũng ở trong đám người này, có thể nói ngoài người đương triều kia thì không một ai có thể làm ngơ trận thế trước mắt này.

Khổng Tề Thiên tự mình dẫn mọi người đến bên ngoài thành Trường An, với trận thế hiện tại muốn giết một Tiêu Chính Văn nhỏ bé đã dư sức rồi.

Lần này Khổng Tề Thiên đã quyết tâm giết Tiêu Chính Văn cho bằng được, vừa để báo thù cho bản thân vừa tiêu trừ hậu họa cho nhà họ Khổng.

“Tiêu Chính Văn”.

Khổng Tề Thiên đứng trên bầu trời ngoài thành Trường An, nơi đó ánh sáng màu đen tràn ngập bầu trời, tầng mây như một bức màn, cả thành Trường An đều chìm trong khí tức khác thường.

Khổng Tề Thiên có thực lực tuyệt đối ở thời đại này, cho dù là sức mạnh trong thế tục hay là uy thế trong võ tông cũng đạt đến độ cao chưa từng có.

Dù là năm đại danh sơn cũng chỉ có thể khuất phục dưới chân ông ta, nếu không sau này ông ta cũng không thể lật đổ được Võ Châu.

Đây chính là tầm ảnh hưởng của ông ta ở thời đại này, đừng nói là người bình thường, dù là Hoàng gia cũng bị ông ta xem thường.

Nhưng người khác không nghe được câu ông ta vừa nói, chỉ có Tiêu Chính Văn đang ở trong Thái Cực Cung mới có thể nghe rõ mồn một.

Thậm chí có thể đối thoại cách một tầng không trung với Khổng Tề Thiên.

“Mặt mũi lớn đấy”.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn ra ngoài thành Trường An, vẻ mặt vẫn như thường.

Khổng Tề Thiên cũng không nghĩ nhiều, dù sao theo kế hoạch Tiêu Chính Văn cùng lắm chỉ có thân phận là một người bình thường, thế nên dù thu hút sự chú ý của các công thần mạt tướng đó cũng sẽ không gây ra sóng gió gì.

Cộng thêm việc bên cạnh ông ta có không ít quan chức trong triều, cũng đủ để áp chế các võ tướng đó, cùng lắm đã đưa một ít lương thực, tiền tài là có thể khiến các công thần mạt tướng đó ăn nói cẩn thận.

Nghĩ đến đây, Khổng Tề Thiên kiêu ngạo tiến ra một bước, dẫn theo các cao thủ phía sau chạy thẳng về hướng thành Trường An.
Chương 2520: Giết trẫm?

Trên bầu trời, hàng ngàn cao thủ bước đi trên mây, uy phong lẫm liệt, trận thế này cũng không kém hơn trận chiến diệt Tùy là bao.

“Bệ hạ, trong thành Trường An hình như có biến động”, một thái giám tổng quản vội vàng chạy đến cạnh Tiêu Chính Văn báo.

Mặc dù trận thế của Khổng Tề Thiên rất lớn nhưng dù sao Trường An cũng là thủ đô của Đại Đường, thiên hạ vừa thái bình ai dám gây sự ở thủ đô?

Thế nên người dân trong thành Trường An vẫn không hề bị khí thế của đám người Khổng Tề Thiên ảnh hưởng.

“Ồ? Để trẫm ra xem thử”.

Tiêu Chính Văn vẫn rất bình tĩnh, nhìn đám người Lý Tịnh đang cung kính ở bên cạnh.

Lúc này Lý Tịnh và Uất Trì Cung đã mặc áo giáp như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn, đằng sau họ là những người mạnh nhất trong hai mươi tám tướng của Lăng Yên Các và hàng vạn cấm quân của Hoàng Thành.

Tiêu Chính Văn bước ra đi thẳng đến bầu trời thành Trường An.

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã không thể sử dụng tu vi của mình nhưng bản thân Lý Thế Hải cũng là một cao thủ Đế Cảnh.

Tiêu Chính Văn vừa bước vào không trung, đám người Khổng Tề Thiên đã đánh tới.

“Tiêu Chính Văn, tôi biết cậu không hề tầm thường, hơn nữa có lai lịch lớn nhưng tiếc là thời đại này không thuộc về cậu, cậu không nên đồng ý đến Đại Đường, ở thời đại này tôi muốn giết cậu cũng giống như giết một con kiến thôi”.

Khổng Tề Thiên và đám người Điền Văn cười mỉa nhìn Tiêu Chính Văn.

“Dù có ở Đại Đường, chỉ dựa vào ông cũng đừng hòng giết tôi”, Tiêu Chính Văn chỉ lạnh nhạt cười, có vài việc phải làm cho dứt khoát.

“Tiêu Chính Văn, cậu lầm to rồi, người muốn giết cậu không chỉ có tôi mà còn có họ nữa”.

Nói rồi đám người Điền Văn bước đến, hàng ngàn cao thủ phía sau họ cũng đều rút kiếm ra.

“Với hàng ngàn cao thủ phía sau và năm đại danh sơn, lẽ nào còn không đủ giết cậu sao?”

Khổng Tề Thiên cười nhạo, cực kỳ đắc ý nói.

Mặc dù ông ta cũng khá khó hiểu tại sao Tiêu Chính Văn cũng có thể khai triển thực lực Đế Cảnh nhưng mọi thứ đã không còn quan trọng nữa.

Chỉ một Đế Cảnh thôi thì không thể so được với mấy mươi cao thủ Đế Cảnh đằng sau ông ta, huống gì bản thân Khổng Tề Thiên ở thời đại này cũng là một cao thủ Đế Cảnh cấp hai.

Một ông lão ở phía sau ông ta bỗng đổi sắc khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn.

Đúng là Khổng Tề Thiên có thể một tay che trời ở thời đại này nhưng không có nghĩa là ông ta thao túng mọi thứ.

“Chỉ có mấy người vậy thôi sao? Không đủ”, Tiêu Chính Văn cũng cười nhạo.

“Hừ! Nói thật nếu không phải đang ở Đại Đường thì Tiêu Chính Văn cậu có thể nói thế, thậm chí dù tôi mới cao thủ năm đại danh sơn đến cũng không phải là đối thủ của cậu”.

“Nhưng tiếc thật, nơi này là Đại Đường, cậu chỉ có thể để mặc tôi bóp nắn khi đối diện với thực lực tuyệt đối”.

Khổng Tề Thiên cười nhạo, dựa vào trận thế hiện giờ của ông ta nếu không giết được Tiêu Chính Văn thì không chỉ ông ta mà ngay cả đám người Điền Văn cũng sẽ sụp đổ.

Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này của họ.

Nhưng vừa dứt lời, ông ta chỉ thấy một ánh sáng vàng lao đến, giọng nói lạnh như băng bỗng nổ tung trong không trung.

“Kẻ nào dám làm phản?”

Khí thế của đám người Khổng Tề Thiên quá đáng sợ, thậm chí đã có thể chấn động trời đất một phương.

Nhưng lại như ánh sáng đom đóm nhỏ nhoi so với khí tức của người này.

Sắc mặt Khổng Tề Thiên thay đổi, hơi kinh ngạc nhìn chiến tướng Kim Giáp đằng sau Tiêu Chính Văn.

“Chúng không làm phản, chỉ là muốn đến giết trẫm”, Tiêu Chính Văn thản nhiên nói một câu khiến Khổng Tề Thiên và đám người Điền Văn cực kỳ ngạc nhiên.

“Giết trẫm?”

Chữ “trẫm” này không phải có thể sử dụng bừa bãi được, lẽ nào…

Nghĩ đến đây, sắc mặt Khổng Tề Thiên thay đổi, sau lưng lạnh toát, hít khí lạnh nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn: “Cậu… cậu là Lý Thế Hải?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom