• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 941-950

“Phó chủ tịch, hội nghị có thể bắt đầu được chưa?” Robert đẩy kính mắt lên, cười cười đưa ra gợi ý. Với tư cách một thành viên của đại hội cổ đông, ông ta đương nhiên phải có tư cách lên tiếng.

“Đương nhiên, chúng ta bắt đầu thôi!” Ánh mắt Jackson trầm xuống, hừ, kẻ cả xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy thì đã sao? Chẳng nhẽ vào một con nhãi chẳng có tài cán gì như Lê Nhật Linh có thể thay đổi tình thế lúc này sao? Lâm Quân không khỏi quá coi thường ông rồi.

“Vậy cô Lê?”

“Nếu như cô Lê đây là con gái ruột của chủ tịch Lê vậy thì đương nhiên có tư cách dự thính.”

Dù sao cũng chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch lại có thể làm nên trò trống gì?

“Phó chủ tịch Jackson nói vậy là sai rồi, hôm nay tôi đến đây không phải là để dự thính mà là để thay cha tôi tiếp quản tạm thời các công việc, hạng mục của LX.” Ánh mắt Lê Nhật Linh kiên quyết, không hề có chút nao núng hay thỏa hiệp, lùi bước nào, điều này càng khiến các cổ đông đánh giá khác về cô.

Jackson cũng chưa lên tiếng mà đánh mắt nhìn sang một người đàn ông khác ngồi cạnh mình. Vừa nhận được ánh mắt của Jackson, cổ đông này lập tức đứng phắt dậy.

“Chỉ bằng cô sao, một đứa con gái chẳng biết từ đâu bỗng nhiên chạy tới, cái già cũng không biết, không hiểu như cô thì lấy cái gì để đòi ngồi lên cái ghế chủ tịch?” Ngôn từ của người này bén nhọn, lại lỗ mãng, trong câu nói không hề che giấu sự kinh thường thiếu tôn trọng với cô, tư đâu cũng phơi bày phần nào nghi ngờ của đại bộ phận cổ đông ở đây.

“Xin hỏi cô Lê, đối với hình thức kinh doanh, cách thức tổ chức, tình huống, tài chính chi tiêu, các mã sản phẩm bày bán,... của LX thì có hiểu biết hay ý kiến gì?”
Các cổ đông khác cũng không kiêng nể mà chất vấn, phụ hoạ, đại đa số những người hỏi đều là người bị lão Jackson thu mua. Lê Vân Hàng không ở đây, nhân tâm thay đổi cũng là thường tình.
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu cô Lê không hề hiểu biết trong lĩnh vực kinh doanh thì chúng tôi sao có thể yên tâm giao công ty vào tay cô được?”
Sau chỉ một câu nói đánh trúng đòn hiểm của Jackson thì bây giờ Lê Nhật Linh lập tức đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Sau khi gây ra tình cảnh này, Jackson có vẻ vô cùng hài lòng, ông ta ngồi tựa ra ghế, hai tay để trước bụng, miệng treo nụ cười như thể đang xem kịch.
Mà Lê Nhật Linh lúc này vô cùng áp lực, lòng bàn tay cô đã toát đầy mồ hôi rồi, nhưng khi quay sang và chứng kiến vẻ mặt đắc thắng của Jackson cô đã cố lấy lại bình tĩnh, hai tay chống lên bàn, mặt không hề đổi sắc.
“Xin hỏi cô Lê, cô có từng có kinh nghiệm hợp tác và quản lý, đối ngoại trong các công ty lớn chưa?” Robert nhìn đám người nhao nhao làm khó Lê Nhật Linh thì cũng không tỏ thái độ gì, trái lại ông ta còn hùa vào hỏi như thể cùng mọi người chất vấn, chèn ép cô vậy. Nhưng thực chất câu hỏi của ông đang mở đường cho cô lên tiếng.
Lê Nhật Linh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, xem ra Lâm Quân đã xử lý tốt một khâu then chốt bày cho cô rồi.
“Đương nhiên là có.” Lê Nhật Linh bình tĩnh gật nhẹ đầu trả lời.
“Ha!” Lúc này lại có tiếng cười nhạo của một cổ đông vang lên: “Vậy thì cũng chỉ là loại vô danh tiểu tốt, không ai biết tới, loại như vậy còn chưa đáng chúng tôi phải đích thân xem xét, nói gì thì nói LX cũng là một con rồng tiên phong của thành phố, đâu thể cùng chó hoang mèo dại bình thường có thể đem ra so sánh được.”
Người lên tiếng cũng là cổ đông của LX, mà người này chắc chắn cũng là người của Jackson, bởi nếu không sẽ không dùng lời lẽ như vậy công kích cô, cũng sẽ không có thành kiến to lớn đến mức này.
Nói thế nào đi nữa thì công ty của cô trên thế giới cũng còn có chút vị thế, danh tiếng như vậy hẳn đám người này phải biết một biết hai gì đó, thế nhưng nguyên một cổ đông dám lên tiếng công kích như vậy?
“Chó hoang mèo dại?” Lời này khiến cho Hà Dĩ Phong không nhịn được mà buồn cười.
Bọn người này quả thật vô tri, lời như vậy mà cũng dám nói ra khỏi mồm được.
“Nếu thêm vào ZO, JZ lại thêm cả tập đoàn Lâm thị tại Việt Nam, lại thêm cả gia tộc James tại Mỹ thì tôi thực sự không nghĩ ra loại chó mèo nào có thể hình dung nữa, nếu vậy vẫn là con chó con mèo thì quả thật tôi không biết cái gì mới lọt nổi vào mắt các người nữa.”
“ZO? Tôi nhớ rồi, trách không được khi nhìn thấy cô Lê tội lại cứ thấy quen mắt. Công ty này được vinh danh trong sự kiện công ty khởi nghiệp tiềm năm ba năm về trước.”
“Thật sao, ông chắc chứ? ZO chính là kì tích trong giới này, chỉ tiêu tốn ba năm mà chen chân vào thị trường không nói mà còn dẫn đầu xu hướng thời trang thời thượng mấy năm nay!”
Cái tên này không chỉ tại thị trường nội địa Việt Nam mà ngay đến cả nước Mỹ xa xôi người ta cũng nghe đến tên thương hiệu Việt Nam này.
“Chính là cô ấy, tôi nhớ là tại buổi lễ ngày hôm đó có thoáng nhìn thấy bóng dáng cô ấy.”
Năm ấy Lê Nhật Linh vì tránh né sự tìm kiếm của Lâm Quân mà rất ít lộ mặt trước, không nghĩ tới hôm nay nó lại trở thành đòn đánh bất ngờ, hiểm hóc khiến Jackson không kịp trở tay.
Đám cổ đông phản ứng như vậy khiến Hà Dĩ Phong rất hài lòng, nháy mắt liếc sang phía Lê Nhật Linh.
“Bây giờ có tư cách rồi chưa? Còn coi là chó mèo gì nữa không?” Lê Nhật Linh lạnh nhạt nói, người đàn ông vừa nãy liền im bặt.

Anh ta vốn muốn ra oai để chèn ép Lê Nhật Linh, ai ngờ được trộm chim không được còn mất thêm nắm cơm, khiến mọi người tín phục cô thêm mấy lần.

“Thế nhưng đó là những doanh nghiệp khác, cô Lê không hiểu rõ về LX, bây giờ cứ thế tiếp nhận liệu không sợ khó lòng thuyết phục mọi người hay sao?”

“Các người đừng quên, nhà họ Lê chúng tôi là cổ đông lớn nhất của LX! Huống hồ, ai nói với anh là tôi không hiểu những điều này? Tôi biết gần đây LX và tập đoàn Lâm thị của Việt Nam có hợp đồng chín con số, mà hợp đồng này đã bàn giao cho tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn, tôi sẽ cho mọi người câu trả lời hợp lý nhất về hợp đồng này, để mọi người nhìn nhận năng lực của tôi.”

“Cổ đông lớn nhất? Trước đó là vậy, sợ rằng bây giờ thì không vậy nữa đâu! Hơn nữa, hợp đồng này anh Lâm sớm đã ký với tôi rồi.”

Jackson nhếch miệng, dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay, sau đó ông ta đưa ra một bản hợp đồng, đó chính là bản hợp đồng đã ký với Lâm Quân trước đó.

“Có thể mọi người còn chưa biết, hợp đồng chín con số mà lần trước anh Lâm Quân ký với LX chúng ta, bởi vì vài sự cố bên ngoài nên đã đổi thành ký với tôi rồi, thế nên bây giờ tôi mới là cổ đông lớn nhất của LX, mà tất cả những điều này đều là nhờ chồng của cô Lê hết.”

Jackson nhìn Lê Nhật Linh, cười đắc ý. Mà tất cả những cổ đông ở bên cạnh đã truyền tay nhau xem hợp đồng cả rồi.
Hợp đồng vừa hay truyền tới tay La Bá Đặc, ông mở hợp đồng ra, thầm cười đắc ý, ống tay áo lau lau vào chỗ chữ ký của Lâm Quân, xem ra nước thuốc mà buổi sáng Lâm Quân cho ông có tác dụng rồi.
“Phó chủ tịch lấy nhầm tài liệu rồi à?”
Toàn bộ hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía La Bá Đặc.
“Tập tài liệu này chỉ có chữ ký của một phía, làm gì có chữ ký của hai bên đâu.” La Bá Đặc giơ trang đầu tiên lên cho mọi người xem.
“Sao có thể chứ?”
Cổ đông thứ nhất cướp lấy tài liệu, mở ra, đặt trước mặt Jackson, bên trên quả thật không thấy tên của Lâm Quân. Ông ta nhìn chằm chằm Jackson, không dám nói gì thêm.
“Chuyện này sao có thể chứ?” Jackson cũng không tin, vừa nãy khi ở trong tay ông ta, tập tài liệu này vẫn còn tên của Lâm Quân mà.
Ánh mắt Jackson đột nhiên nhìn sang La Bá Đặc.
La Bá Đặc cười, ông nhìn Jackson, mặt không biến sắc.
Còn Jackson thật sự không ngờ mình lại bị chơi một vố như này, suy cho cùng là ông ta đã xem thường tên Lâm Quân này rồi, trán ông ta nổi lên gân xanh, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản.
“xem ra phỏ chủ tịch Jackson thật sự có tuổi rồi, chuyện như này mà cũng làm sai được, nếu chồng tôi đã đồng ý ký kết hợp đồng này với cha tôi thì sao có thể lại thất hứa mà ký với ông chứ?Tôi nghĩ con trai con gái ông cũng bằng tuổi tôi rồi đúng không? Hay là ông từ chức về hưu đi, cho người trẻ tuổi một cơ hội?”
Lê Nhật Linh cười như không cười, không chút biến sắc, khiến mọi người không thể không thầm thán phục.
“Liều lĩnh thật đấy, phó chủ tịch của chúng ta mà lại không ký hợp đồng này, ở công ty ông cũng là người đức cao vọng trọng mà, hà cớ gì phải ra vẻ với một con bé như tôi làm gì.”
Lê Nhật Linh mím môi, không nói gì, trong lòng sớm đã không còn sự căng thẳng ban đầu nữa, bây giờ cho dù Jackson có nói gì đi nữa thì cũng bị xem là thẹn quá hóa giận hết, không cần phải để tâm nữa.
“Đúng là thứ thích nịnh bợ.” Hà Dĩ Phong khinh thường nói một câu.
“Anh nói ai đấy?” Người cổ đông kia còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Jackson đã phất tay nên ông ta đành dừng lại.
Sắc mặt Jackson đã không còn vẻ kiêu ngạo, bá đạo như trước nữa, không ngờ kế hoạch tỉ mỉ lại bị một con bé phá hỏng toàn bộ.
“Cho dù tôi không có được hợp đồng này, không phải cổ đông lớn nhất của LX thì tôi cũng không cho phép công ty cứ thế bị giao vào tay cô đâu. Một người không có chút nền tảng như cô dựa vào đâu để tiếp quản công ty, cho dù cô là con gái ruột của chủ tịch Lê đi chăng nữa thì cũng phải đợi ông ấy tỉnh lại, đích thân bàn giao mới được.”

Bây giờ cũng chỉ có thể nói được vậy thôi, chỉ cần Lê Nhật Linh không thể có được chức vị, sau đó lại ra tay với lê Vân Hàng, khiến ông vĩnh viễn không thể giao quyền được, vậy thì sau này LV vận hành theo lối cũ là điều dễ như trở bàn tay.”

“Phó chủ tịch nói đúng đấy, muốn tiếp quản công ty cần phải nắm rõ mọi thứ, chuyện này không chỉ còn là chuyện tốt hay xấu của một mình chủ tịch Lê nữa mà nó còn liên quan đến quyền lợi của mỗi một người trong chúng ta.”

Những cổ đông khác duy trì sự trung lập cũng không nhịn nổi mà thay đổi lập trường.

“Theo ý của phó chủ tịch Jackson, chỉ cần có một ngày cha tôi tỉnh lại, giao quyền cho tôi thì ông sẽ không có ý kiến gì nữa, đúng không?”

Jackson nhìn chằm chằm cô một cái, không hiểu lắm ý của cô, thế nhưng lần này cuộc họp kết thúc rồi, ông ta sẽ không để lại đường lui cho Lê Vân Hàng nữa đâu.

“Đương nhiên.”

“Vậy thì hy vọng ông Jackson có thể nói được làm được.” Lê Nhật Linh cười: “Nếu mọi người đều nghĩ như vậy thì với yêu cầu hợp lí này tôi đương nhiên sẽ không phản đối, tiếp theo còn có một người thần bí nữa tới, có lẽ người này sẽ đưa chúng ta vào tình cảnh khó khăn.”

“Người thần bí?”
Jackson nhìn chằm chằm cửa phòng họp được mở ra, ánh mắt Lê Vân Hàng đối diện với Jackson, ông cười khinh thường một cái. Đầu Jackson như bị đập bốp một cái, tất cả đều như nổ tung ra.
Sao ông ta lại tỉnh lại được?
Người ông ta phái đi rõ ràng đã bảo là xử lí xong tất cả rồi mà?
Jackson nắm chặt tay lại, có lẽ hôm đó Lâm Quân đột nhiên xuất hiện, hai người cứ vội vội vàng vàng tới, xem Lê vân Hàng một cái rồi rời đi ngay. Nếu không thì sao Lê Vân Hàng có thể tỉnh lại sớm như vậy được, lẽ nào là đang muốn đâm lao thì phải theo lao, đối phó với ông ta hay sao?
“Chủ tịch.” Mọi người nhìn thấy Lê Vân Hàng thì lần lượt đứng dậy, cúi người chào.
“Cha.”
Lê Vân Hàng vỗ vai Lê Nhật Linh, vừa nãy ở bên ngoài ông đã dùng thiết bị giám sát xem hết toàn bộ quá trình rồi, tôi rất hài lòng về năng lực của con gái tôi.
Sự căng thẳng ban đầu của cô đương nhiên cũng bị ông nhìn rõ hết, thế nhưng chuyện như thế này mà để Lê Nhật Linh một mình đối diện thì quả thật có hơi làm khó cô.
Cô có thể làm được đến mức này là quá ổn rồi.
Lê Nhật Linh gật đầu, khóe mắt hơi đỏ lên, nhưng bây giờ không phải là lúc đoàn viên, cần phải nạp năng lượng để bắt đầu trận chiến.
“Ngồi xuống hết đi!” Lê Vân Hàng phất tay, mọi người mới lần lượt ngồi xuống
“Mọi người đều biết chuyện tôi bị bệnh lần này, thật ra cũng chẳng phải bệnh tật gì, mà là trong nhà tôi gặp phải cướp, mất chút đồ. Thế nhưng mấy thứ này không quan trọng, điều quan trọng là kẻ cướp đồ của tôi không hề biết rằng tôi đã có sự chuẩn bị trước.” Lê Vân Hàng cười lạnh, nhìn Jackson, rõ ràng ông ta như đang ngồi trên đống lửa rồi.
Phông chiếu trong phòng họp sáng lên, chứng cứ lần trước đó mà Jackson pahmj phải dần dần được chiếu lên.
Cả phòng họp đều im lặng, ánh mắt mọi người dần dần nhìn về phía Jackson.
“Phó chủ tịch Jackson có gì muốn nói không?”
“Đây là vu khống người khác!” Jackson làm việc xấu bị bại lộ, ông ta muốn xông lên báo thù Lê Vân Hàng, nhưng đương nhiên là bị Hà Dĩ Phong chặn lại rồi.
“Lẽ nào phó chủ tịch Jackson còn muốn tăng thêm tội danh nữa sao, hành hung người khác?” Hà Dĩ Phong cười.
Hạ Linh cũng đi vào cùng với Lê Vân Hàng, thấy vẻ mặt Jackson đã không còn vẻ ghê tởm che lấp cả khuôn mặt kia nữa: “Bây giờ đã giấy trắng mực đen, ông còn gì ngụy biện nữa sao?” Tiếc thay cô còn gọi người đàn ông này là chú nhiều năm như vậy, bây giờ nghĩ tới Hạ Linh đã thấy buồn nôn rồi.
“Bây giờ cái gì mà chẳng làm giả được, các người đang cố ý báo thù tôi!”
“Ấy, con dấu của phó chủ tịch Jackson trên những tập tài liệu đó cũng là do chúng tôi làm giả sao?” Hà Dĩ Phong nói một câu khiến ông ta chết lặng.
“Tôi sẽ không thừa nhận đâu.” Jackson hoảng loạn, cũng chẳng còn dáng vẻ bình tĩnh, bày mưu tính kế nhưu trước nữa, ông ta vất vả tính toán nhiều năm như vậy, lẽ nào thật sự bị phá hủy giữa chừng hay sao?
“Những lời này giữ lại mà nói với cảnh sát đi!” Hà Dĩ Phong vừa nói xong, một đoàn cảnh sát liền xông vào, người dẫn đầu nhìn Lê Vân Hàng, sau đó bắt giữ Jackson.

“Ông Jackson, ông đã giao dịch trái phép, có hành vi tham ô, nhận hối lộ, bây giờ mời ông đi với chúng tôi một chuyến.”

“Buông tôi ra, các người đang hãm hại người khác.”

Jackson vẫn cố gắng vùng vẫy, thế nhưng sao ông ta có thể đấu với những người cảnh sát đã trải qua vô số lần huấn luyện được?”

“Hãm hại? Chứng cứ rõ ràng như vậy rồi mà ông còn mặt mũi để nói chúng tôi hãm hại ông nữa sao?”

“Các người đang ngụy tạo chứng cứ, tôi cần sự công bằng!” Jackson hùng hổ nói, nhưng trong lòng lại vô cùng tuyệt vọng. Tâm huyết bao nhiêu năm của ông ta sao có thể tan tành trong phút chốc, cứ thế vào tù ngồi được?

“Có vật chứng, nhân chứng đầy đủ, ông còn cần sự công bằng gì nữa?” Hạ Linh bất bình đứng dậy, chán ghét nhìn Jackson.

“Nhân chứng đâu?” Jackson mím môi, nhanh chóng tóm được lỗ hổng trong lời nói của Hạ Linh.

Hạ Linh bị câu hỏi của Jackson làm cho sững sờ, cô nhìn về phía Hà Dĩ Phong cầu cứu.
“Nhân chứng đương nhiên sẽ đợi ông ở cục cảnh sát rồi.” Giọng nói chắc chắn của người đàn ông truyền tới, Lê Nhật Linh nghe thấy thì vui mừng không xiết.
“Lâm Quân! Sao anh lại tới đây?”
Lâm Quân đi về phía trước, không hề để ý đến cảm nhận của những người khác ở phòng họp, anh nhẹ nhàng dùng tay xoa mũi Lê Nhật Linh: “Sao à, anh không thể tới được sao?”
“Không có, em vui quá thôi.” Lê Nhật Linh cười, không còn chút dáng vẻ nào của người phụ nữ tinh anh như vừa nãy nữa, trước mặt Lâm Quân cô chỉ là một cô bé mà thôi.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô càng cảm thấy đối với cô, Lâm Quân không chỉ là chồng nữa, mà anh còn là người thân của cô, nắm tay cô cùng vượt qua gian khó, bất kể là chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không bỏ mặc cô.
Có người nói yêu một người chính là vừa có cả áo giáp vừa có cả nơi yếu mềm.
Lâm Quân luôn là áo giáp của cô, giúp cô có được cuộc sống vui vẻ, giúp cô không còn sợ hãi với những điều gian ác trên thế giới này nữa.
“Em vui cái gì?” Lâm Quân nhướn mày, dáng vẻ không hiểu lắm, nhưng thật ra trong lòng anh sớm đã vui đến nỗi nở hoa rồi.
Lê Nhật Linh lười luyên thuyên với anh lần nữa, cô nhìn anh khinh thường, Hà Dĩ Phogn không vui đứng bên cạnh: “Hai người đủ rồi đấy, chỗ này còn nhiều người lắm đấy!”
Lê Vân Hàng cũng ho một tiếng: “Trước tiên hãy xử lí xong chuyện này đã.”
Jackson cũng mở to mắt, sống chết nhìn chằm chằm Lâm Quân, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, vậy thì sợ rằng Lâm Quân sớm đã ngỏm rồi.
“Lâm Quân! Anh đã nói sẽ không tham dự vào trận chiến giữa tôi và Lê Vân Hàng rồi mà! Sao anh có thể thất hứa như vậy.”
Lâm Quân nhíu mày, anh nhìn Jackson, nắm tay Lê Nhật Linh: “Ai nói tôi can thiệp vào chuyện của chú Hàng và ông? Chẳng qua là tôi đang giúp vợ tôi thôi.”
“Anh đang già oomg át lẽ phải!”
“Vậy ông thì sao? Bất chấp thủ đoạn?” Lâm Quân nở nụ cười trào phúng với Jackson, người như ông ta lại còn mặt mũi nói mấy lời nhân nghĩa, đạo đức: “Đừng nói nhiều thế làm gì, trong cục cảnh sát vẫn còn một sự bất ngờ nữa đợi ông đấy.”
“Lâm Quân!”
“Phiền các anh cảnh sát rồi.” Lê Vân hàng thở dài một hơi, nhìn mấy người cảnh sát kia đưa Jackson xuống tầng, lên xe cảnh sát.
Còn các cổ đông trong cuộc họp đều không ngồi yên được nữa, dù sao đa số bọn họ vẫn đều giúp Jackson đối phó với mấy người Lê Vân Hàng, thế nhưng bây giờ cục diện đột nhiên xoay chuyển, đương nhiên họ không thể làm ngơ được nữa.
Rõ ràng Jackson đã nắm chắc phần thắng trong tay, gần như tất cả mọi người đều cho rằng LX đã nằm trong tay Jackson rồi, ai biết được Lê Vân Hàng và Lâm Quân khi liên thủ với nhau lại trở nên mạnh đến vậy?
Lê Vân Hàng quay đầu, để cho đám người Lâm Quân và Lê Nhật Linh ngồi xuống, còn bản thân ông thì ngồi ở vị trí trước nhất. Đương nhiên lần này không giống như khi Lê Nhật Linh đến, không có ai dám nghi ngờ nửa lời.

Mà Lâm Quân cũng không ngồi xuống, anh đi đến trước mặt người đàn ông nho nhã ấy, sau đó đưa bàn tay của mình ra rồi cười: “Cảm ơn ông Robert.”

“Không có gì, chỉ là một cái nhấc tay lên thôi mà.” Robert bắt lấy tay của Lâm Quân một cách rất thản nhiên, mặc dù ông ta đeo kính nhưng khó có thể giấu được sự tán thưởng yêu thích Lâm Quân.

Nhưng Lê Vân Hàng cũng không cười với người đàn ông này: “Robert, chuyện này thật sự phải cảm ơn ông, ông không cần khiêm tốn như vậy.”

Robert là một phần quan trọng nhất trong kế hoạch của bọn họ, điều quan trọng hơn là khi ấy Lê Vân Hàng bảo Lâm Quân liên hệ với ông ta cũng đã nói rõ những điều lợi và hại rồi.

Jackson là một người rất khó đối phó, nếu như một phần trong chuyện này làm không tốt thì có thể tất cả sẽ thua cuộc, mà chắc chắn Robert cũng sẽ vì chuyện này mà bị liên lụy. Và đến bây giờ tất cả mọi người đều đã biết thủ đoạn của Jackson thông qua video kia.

Nhưng trước kia, Jackson đã lén lút đi tìm người của hội đồng quản trị để nói chuyện, mặc dù không nói rõ ràng ngoài mặt cho họ biết phải ra tay với Lê Vân Hàng.

Nhưng họ lén lén lút lút làm như vậy đã làm lộ ra thế mạnh của mình và tham vọng của mình đối với LX, điều này sẽ khiến cho những người này lại phản bội rất nhiều, nhìn thấy gió cũng là một khả năng quan trọng trên thị trường.
Huống chi Jackson còn đã đồng ý, hứa hẹn rất nhiều điều tốt với bọn họ.
Robert có thể suy nghĩ thấu đáo rằng giúp đỡ mình đúng là không dễ dàng gì, không hề uổng sự tín nhiệm mà Lê Vân Hàng đối với ông ta.
“Được rồi, chắc hẳn bây giờ trong lòng mọi người vẫn còn nghi ngờ về chuyện giữa phó chủ tịch Jackson và tôi. Nếu như đã như vậy thì cũng khó mà tụ họp mọi người được với nhau, vậy thì mọi người hãy ngồi xuống, chúng ta ở cuộc họp hội đồng quản trị lại lần nữa.” Lê Vân Hàng nhìn các cổ đông đứng ngồi không yên, thản nhiên mở miệng nói.
Ánh mắt của Lâm Quân liếc nhìn, nhận ra rất nhiều người đang cúi đầu xuống và cũng có một số người ở vị trí trung lập ôm theo ánh mắt tò mò.
Câu nói “một ngọn núi không thể có hai con hổ” quả nhiên không sai, nhưng chuyện của Jackson và Lê Vân Hồng phát triển quá nhanh khiến cho mọi người vẫn chưa thể hồi phục tinh thần lại.
“Chuyện ngày hôm nay thật sự phải giải thích một chút. Tôi biết các vị đang ngồi ở đây có thể có một số người từng nhận sự dìu dắt và giúp đỡ của phó chủ tịch chúng tôi, mọi người cũng rất yêu quý kính trọng ông ấy và có thể suýt chút nữa là làm ra chuyện gì đấy không lý trí chính đáng cho lắm. Nhưng dù sao những người có thể ngồi ở đây đề là những tinh anh và người có công với công ty LX chúng ta. Chỉ cần mọi người tình nguyện tiếp tục ở lại nơi đây và thay đổi sửa mới thì tôi vẫn sẽ không tính toán những hiềm khích lúc trước nữa.”
Lê Vân Hàng nói một lượt khiến cho cả cuộc họp hội đồng quản trị bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, hơi thở căng thẳng cũng chuyển động trong bầu không khí.
Jackson bị cảnh sát đưa đi, có cơ hội xoay chuyển lại được hay không lại là một câu chuyện khác. Nhưng bọn họ từng phản bội Lê Vân Hàng, Lê Vân Hàng có tin tưởng bọn họ lần nữa không thì lại không một ai biết.
Lê Vân Hàng thấy không có ai nói gì thì cũng không vội vàng sốt sắng. Mọi người đều từng nghe qua câu nói “súng bắn con chim đầu đàn”, vì vậy đương nhiên không ai muốn ra ngoài làm con chim đầu đàn cả.
Ông khẽ nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi mới nhìn Robert. Robert lập tức hiểu ý mà đứng lên nói: “Các vị không lên tiếng thì chính là định rời khỏi công ty LX sao? Ngay cả dũng cảm nhận sai mà cũng không có?”
“Khụ.” Lê Vân Hàng ho một tiếng, phất tay với Robert tỏ ý bảo ông ta ngồi xuống. Sau đó ông chậm rãi mở miệng nói: “Nếu như không nhận sai thì lòng người cũng khó đoán, tôi không biết sau khi trải qua chuyện này mọi người có nảy sinh nghi ngờ gì với công ty LX không, quả thật tôi có chút vấn đề và tôi cũng sẽ không để mặc cho phó chủ tịch của chúng ta cáo đội lốt thỏ đến ngày hôm nay.”
“Về chuyện của Jackson, tôi nợ mọi người một lời xin lỗi. Từ nay về sau công việc của công ty sẽ do con gái của tôi đến trợ giúp tôi xử lý. Vừa nãy tôi nhớ mọi người nói cảm thấy con bé không đủ khả năng và kinh nghiệm. Phạm phải một số lỗi nhỏ là điều khó tránh, ngôn từ của con người rất đáng sợ, tôi không muốn để cho con gái quý giá của mình phải chịu những lời bới móc bắt bẻ kỳ lạ. Cho nên nếu như bây giờ có người muốn rời khỏi công ty LX, tôi sẽ không ngăn cản.”
Lê Nhật Linh mở to đôi mắt, cô không hiểu ý của Lê Vân Hàng cho lắm. Cô đến trợ giúp Lê Vân Hàng xử lý công ty sao?
Thậm chí hai người vẫn chưa chính thức quen biết nhau, lúc ban đầu cũng chỉ là vì đối phó với Jackson mà thôi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng Lâm Quân lại nháy mắt, cô cũng nhịn xuống, không lên tiếng hỏi.
Những lời nói của Lê Vân Hàng cũng coi như hạ một bước các cổ đông này, một số cô đông rối rít gật đầu, bật cười: “Phải, phải, chiếu cố người dưới chính là trách nhiệm của chúng tôi, chủ tịch cần gì phải nói những lời khách khí như vậy…”
Mặc dù nói là thay đổi bất ngờ, nhưng trong buổi họp cổ đông này cũng dần dần hạ màn lời giải thích của Lê Vân Hàng. Hạ Linh đứng ở bên cạnh Lê Vân Hàng, mở miệng ra định nói gì đó.

Đám người tản đi hết, Lâm Quân và Lê Nhật Linh vẫn đang dõi ánh mắt nhìn. Hai người họ không rời khỏi phòng và định nói chuyện riêng với Lê Vân hàng và Hạ Linh.

Đối với hai người họ mà nói, dù sao chuyện này cũng là một cố sốc không hề nhỏ.

“Con…” Hạ Linh nhìn Lê Vân Hàng, đứng ở một bên với dáng vẻ rất cẩn thận câu nệ. Hai ngón tay của của cô ấy không ngừng quấn lấy nhau, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Thậm chí cô ấy còn không dám gọi một tiếng “cha” nữa. Mặc dù cô ấy đã kịp thời quay đầu lại khi đối mặt với nguy hiểm, nhưng đã giấu tất cả mọi người chuyện Lê Nhật Linh mới là con gái của Lê Vân Hàng. Nếu như nói trong chuyện này không hề có tư lợi gì thì chắc chắn là giả dối.

Lê Vân Hàng suy nghĩ rất lâu, nhưng chỉ thở dài một hơi: “Hạ Linh à, trong chuyện này cha rất thất vọng về con.”

“Cha?” Đôi mắt của Hạ Linh sáng lên, ông không muốn nhận mình nữa sao?

“Ừ.” Lê Vân Hàng gật đầu: “Con ngồi xuống trước rồi nói.”

“Vâng.” Đôi mắt của Hạ Linh đỏ hoe, trong lòng chua xót và thấy căng thẳng hơn cả khi đối mặt với Jackson vừa nãy.
Cô ấy không sợ bất kỳ kẻ địch nào, nhưng lại sợ cái tình cảm đến không hề dễ dàng mà mình quý trọng cũng sẽ sụp đổ tan biến qua tờ giấy xét nhiệm.
Từ nhỏ cô ấy đã là một đứa trẻ mồ côi, sau này được Lê Vân Hàng đón về nhà mới được nhận sự yêu thương chăm sóc. Bây giờ tất cả những gì cô ấy có chỉ là người cha của mình.
“Con đã biết chuyện này từ trước rồi, có đúng không?”
“Vâng.” Hạ Linh thừa nhận rồi cúi đầu xuống giống như một đứa trẻ mắc sai lầm.
“Vậy tại sao con không nói cho cha biết?”
“Jackson uy hiếp con, nói nếu như con nói chuyện này ra thì ông ta sẽ ra tay với cha…” Hạ Linh vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“E rằng không chỉ là nguyên nhân này, con sợ sau khi cha biết chuyện này rồi sẽ không nhận con nữa, đúng không?” Vẻ mặt của Lê Vân Hàng trở nên nghiêm túc. Trong lòng Hạ Linh khẽ giật mình, cô ấy cắn đôi môi mình một lúc rồi mới hạ thấp giọng nói một chữ “vâng.”
Lê Vân Hàng đột nhiên bật cười giống như trút đi được gánh nặng, ông xoa mái tóc của Hạ Linh đầy yêu thương: “Con có thể dũng cảm thừa nhận là được rồi, phạm sai lầm không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không dám nhận mình sai. Huống chi tình cảm giữa cha và con bao nhiêu năm qua không thể bị xóa đi bởi tờ giấy xét nghiệm gì cả. Có lẽ trong lòng con không có cảm giác an toàn là bởi vì những năm trước cha đi tìm Nhật Linh mà bỏ bê con nên mới khiến cho con bất an như vậy. Nhưng Hạ Linh à, con hãy nhớ rằng, con mãi mãi là đứa con gái ngoan ngoãn của cha.”
Hạ Linh ngẩng đầu đầy kinh ngạc, đôi mắt đỏ hoe giống như một chú thỏ đáng yêu. Cô ấy nhìn Lê Vân Hàng đầy yêu thương, không nói lên lời.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, không sao đâu. Mọi chuyện đã qua rồi.” Lê Vân Hàng đưa một tờ giấy cho Hạ Linh, khẽ lau khóe mắt cô.
“Cha ơi!” Cuối cùng Hạ Linh không thể kìm được nữa, tất cả những ấm ức tủi thân suốt bao nhiêu ngày qua đều tuôn trào ra trong ánh mắt quan tâm của Lê Vân Hàng. Cô ấy nhào vào trong lòng ông rồi bật khóc thật to, dường như muốn xua đuổi đi hết tất cả sự bất an trong lòng mình qua giọt nước mắt.
Trong đồn cảnh sát, Jackson vô cùng kích động ngồi trên ghế để tiếp nhận thẩm phấm của cảnh sát. Lão ta một mực nói Lê Vân Hàng vu cáo hãm hại mình, nói không chịu thừa nhận những chuyện xấu xa mà mình gây ra. Vì vậy khiến cho bên phía cảnh sát không khỏi cảm thấy đau đầu.
“Anh Lâm Quân, cô Nhật Linh!”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh đi vào trong phòng thẩm vấn, một người cảnh sát trẻ tuổi chào hỏi hai người họ. Lê Nhật Linh mỉm cười nhìn người đàn ông đó, lúc này mái tóc mà cô luôn buộc cao để làm tăng khí chất của mình cũng đã buông xuống. Khi đứng lên cạnh Lâm Quân, trông cô như một cô gái bé nhỏ dễ thương xinh xắn hơn rất nhiều.
Người cảnh sát đó còn trẻ tuổi nên dường như cứ nhìn chằm chằm lên phía trước, Lâm Quân không vui chặn Lê Nhật Linh ở phía sau mình, sau đó mở miệng nói với giọng mơ hồ: “Đừng vớ vẩn mà cười với người đàn ông khác.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Nhưng cô Nhật Linh xinh đẹp quá khiến cho tôi bỗng nhiên thất lễ như vậy.” Người cảnh sát đó phản ứng lại, ôm lấy đầu mình tỏ ý xin lỗi.
“Không sao, anh ấy chính là một bình dấm chua đấy.” Lê Nhật Linh cười rồi chớp chớp mắt, nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía Lâm Quân đang ở trước mặt mình.
“Tình cảm của Anh Lâm Quân và cô Nhật Linh thật tốt, sau này tôi cũng sẽ tìm một cô gái Việt Nam.” Người cảnh sát đó trêu đùa hai người.
“Được rồi, nói chuyện nghiêm chỉnh đi.” Lâm Quân gật đầu, tiếp tục giấu Lê Nhật Linh ở phía sau như gà mái bảo vệ con, không cho người đàn ông khác bất kỳ cơ hội mơ ước nào.
“Tình hình bây giờ chính là Jackson không chịu thừa nhận tội lỗi mà ông ta gây ra, còn nói tài liệu mà các anh cung cấp ấy là vu cáo hãm hại ông ta.” Người cảnh sát ấy quay cái bút của mình, tỏ ý mình rất đau đầu.

“Vu cáo hãm hại, hừ.” Lâm Quân nở nụ cười lạnh lẽo: “Anh nói xem, nếu như có người làm chứng thì ông ta còn có thể ngụy biện được không?”

Người cảnh sát đó gật đầu: “Nếu như nhân chứng vật chứng rõ ràng, khi khởi tố ông ta thì đương anh sẽ nắm chắc phần hơn.”

“Được lắm, bây giờ các anh nên đi điều tra nơi ở và công ty, nơi mà ông ta hay ra vào theo đúng pháp luật. Có lẽ các anh sẽ thu thập được rất nhiều thứ đấy.” Lâm Quân nghĩ một chút rồi mở miệng nói, nhưng Jackson là người lo trước tính sau nên cũng không biết chắc chắn là ở nơi nào.

“Về chuyện này thì anh cứ yên tâm, chúng tôi tự biết giải quyết.”

“Ừ, tốt.” Lâm Quân gật đầu, người cảnh sát ấy tiếp tục đưa anh đi lên phía trước.

Đi xuyên qua hành lang tối tăm, trong một phòng giam, Jackson đang dựa trên ghế không nói một tiếng nào. Lâm Quân nhìn về hướng lão ta qua khoảng cách giữa các ống thép trên cửa.

Jackson ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Lâm Quân, ánh mắt lão ta bỗng trở nên hung hăng. Lão ta nghiến răng, hận không thể lập tức băm thây xé xách Lâm Quân ra thành từng mảnh: “Suy cho cùng tôi đã đánh giá thấp anh.”

“Không, ông như vậy là tự mình tạo nghiệp không thể sống. Khi ông ra tay với Nhật Linh, tôi đã chắc chắn mình sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này.” Lâm Quân nhíu mày, hạng người như Jackson cho dù vào lúc nào cũng sẽ không biết cuối cùng mình đã thua ở đâu.

“Lê Nhật Linh! Hừ. Lâm quân, anh cũng không phải là người đánh đâu thắng đó.” Jackson nở nụ cười lạh lẽo, đôi mắt lóe lên ý sâu xa không để cho người khác hiểu được, dường như là một con thú săn mồi. Lúc này lão ta giống như đang hưởng thụ sự căng thẳng lo lắng của Lâm Quân hơn là so với sự tức giận phẫn nộ của mình.

“Ông có ý gì?” Đôi mắt Lâm Quân rất sâu sắc, đôi bàn tay siết chặt lại thành hình nắm đấm.
“Cậu căng thẳng cái gì? Bây giờ tôi đã ở trong đây rồi.” Ngoài miệng thì Jackson nói như vậy, nhưng nụ cười lạnh lùng trong đôi mắt lão ta lại không hề giảm đi chút nào, giống như đang giấu diếm một bí mật vô cùng lớn của Nhật Linh.
“Tôi chắc chắn sẽ không để ông ra khỏi đây nữa.” Lâm Quân cười thản nhiên, dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính. Nếu như thả Jackson ra ngoài, vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng theo như hành vi phạm tội của Jackson, e rằng cả đời này lão ta cũng không ra ngoài được nữa.
“Cho dù tôi chết đi, các anh cũng sẽ không sống tốt được đâu. Còn cả cục cưng của anh nữa, tôi sẽ không bỏ qua tất cả mọi thứ đâu!”
“Lão già điên này!”
“Số ba tiếp nhận thẩm vấn!”
Hai người cảnh sát đi đến và mở phòng giam ra, Jackson đứng lên đi lướt qua Lâm Quân, trong ánh mắt còn mang theo ý cười mà không ai có thể hiểu được.
“Lâm Quân!”
Lê Nhật Linh lo lắng đi vào, vừa nãy Lâm Quân nói muốn tự đi vào một mình xem Jackson cho nên cô không đi vào theo anh.
Sau đó cô nghe thấy tiếng anh gầm lên, lúc này mới vội vàng đi vào trong. Bây gườ anh đang đứng một mình trong nhà giam, dáng vẻ hồn bay phách lạc ấu thật sự khiến cho Lê Nhật Linh sợ nhảy cẫng lên.
Cô yên lặng đi đến bên cạnh anh, sau đó kéo cánh tay anh lại.
“Anh không sao.” Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh, trong lòng vô cùng trống rỗng. Những lời nói của Jackson giống như một lời nguyển rủa kỳ quái khiến trong lòng anh lo sợ bất an.
Nhưng theo kế hoạch, có lẽ Jackson sắp tiêu đời rồi. Chắc là anh đã nghĩ nhiều thôi.
Trong phòng thẩm vấn, Jackson đeo còng tay ngồi trước bàn, hai người cảnh sát đứng vững vàng bên cạnh lão ta. Bởi vì vừa nãy lão ta đã giành được lợi thế trong việc tranh cãi với Lâm Quân, cho nên lúc này tâm trạng vô cùng dễ chịu khoan khoái.
Không nhìn thấy sự phẫn nộ tức giận của lão ta nữa, ngược lại còn đổi thành dáng vẻ không hề sợ hãi mà dựa lên ghế. Trên gương mặt của lão ta giống như được viết vài chữ lớn: “Cho dù anh có hỏi tôi như thế nào, có đánh chết tôi cũng không nhận.”
Lúc này chưa có cảnh sát thẩm vấn lão ta mà chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng bị cảnh sát đưa đến xuyên qua cửa sổ.
Bóng dáng này vô cùng quen thuộc, quen đến nỗi khiến trong lòng Jackson thấy căng thẳng.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Andy đi vào trong phòng. Hắn ta cũng đeo còng tay, phía sau còn có hai cảnh sát.
Hắn ta mặc một cái áo T-shirt màu đen, cơ thể cao to đã gầy đi rất nhiều so với trước kia, bóng dáng đứng lên không hơn gì Jackson đang ngồi. Khi đôi mắt hắn ta nhìn thấy Jackson, hắn ta suýt chút nữa không kìm chế nổi cảm xúc của mình mà muốn xông đến đó, nhưng lập tức bị cảnh sát ở phía sau chặn lại.
Andy hất cánh tay đang ngăn mình của cảnh sát ra, tức giận ngồi xuống đối diện với Jackson. Hắn ta hít một hơi sâu, lúc này đôi mắt mới trở lại bình tĩnh.
“Andy!” Giọng nói kinh ngạc của Jackson phát ra từ trong phòng thẩm vấn, không thể tin được.
“Chẳng phải anh đã chết rồi sao?”
“Sao vậy, thưa ông. Ông nhìn thấy tôi vẫn còn sống thì thất vọng lắm sao?”
Andy đặt một bàn tay bị gông lại lên mặt bàn, xích đầu lại gần Jackson và nhìn người trước mặt mình với ánh mắt như nghĩ thông suốt.
Đây là người mà mình tận tâm trung thành, dâng hiến cả cuộc đời sao?
“Ngồi ngay ngắn lại!” Người cảnh sát phía sau quát mắng, Andy lại đứng lên.
“Andy, sao anh lại nói chuyện như vậy với tôi? Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có hiểu lầm gì đó?” Jackson là người thông minh nên khi nhìn vào đôi mắt của Andy, lão ta vẫn có thể nhìn thấy Andy ngày hôm nay không giống với Andy ngày xưa.

Mặc dù Andy ngày xưa vô cùng độc ác tàn bạo, nhưng vẫn luôn cung kính lễ phép với lão ta. Nhưng ngày hôm nay hắn ta lại giống như một con thú bị nhốt đã thức tỉnh, lúc này đang chực chuẩn bị cắn lão ta.

Trong đầu lão ta chợt lóe lên nhân chứng mà đám người Lâm Quân nói, lẽ nào đang nói về Andy? Cảnh tượng của nhiều năm về trước chạy trong đầu Jackson như một bộ phim, khiến cho lão ta không kìm chế được mà run lên một cái.

“Hiểu lầm? Nếu như không phải là các anh em trung thành của tôi.” Andy dừng lại một chút rồi liếc mắt nhìn Jackson, sau đó nở nụ cười khinh thường.

“Họ trung thành giống như trước kia tôi trung thành với ông, chúng ta có thể sẽ hiểu lầm nhau sao, đúng không thưa ông?” Andy nghiến răng nói ra hai chữ “trung thành”, không phải là nhắc nhở Jackson về sự trung thành tận tâm của mình mà là nhắc nhở chính mình thật không biết xấu hổ trong những năm qua.

Sau khi biết tất cả mọi thứ, hắn ta đột nhiên phát hiện rốt cuộc mình thật ngu xuẩn.

“Andy, anh đừng quên năm đó tôi cứu anh.” Đôi mắt Jackson trở nên trầm lắng, giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Năm đó? Ông nhắc tôi chuyện năm đó là muốn nhắc tôi về người vợ mà khi đó tôi yêu nhất và đứa con gái vừa đầy tháng đã chết trong vụ tai nạn xe. Hay là ông muốn nhắc tôi về chuyện mắc tôi phải bệnh trầm phải đến nỗi muốn tự tử, sau đó dưới sự can ngăn của ông rồi trở thành một kẻ làm việc trong bóng tối, cả ngày bày ra những thủ đoạn bất hợp pháp, chưa từng nghỉ ngơi chút nào và luôn sống trong bóng tôi. Hay là…”
Andy nghẹn ngào nói, vạch trần tát cả những chuyện cũ khó quên, những ký ức sâu đậm mà hắn ta luôn giấu kín trong lòng. Hắn ta gánh trên vai sự hận thù muốn trả thù xã hội, mà những năm qua hắn ta luôn dùng cảm giác vui vẻ khi báo thù này để kìm nén cơn đau trong lòng.
Nhưng mỗi lần cứ đến đêm, gương mặt cười khanh khách của con gái và đôi mắt dịu dàng của người vợ luôn đi vào trong giấc mơ của hắn ta, khiến cho hắn ta không thể nào yên ổn được.
Cho đến khi có một ngày người chủ mà mình luôn trung thành đã ban thưởng cho hắn ta một ly rượu độc. Hắn ta tưởng mình đã giải thoát rồi, nhưng bàn tay của vận mệnh vẫn để cho hắn ta sống tiếp.
Mà điều nực cười hơn chính là hắn ta vốn định mai danh ẩn tích và sống quãng đời sau này, không xuất hiện trong tầm nhìn của những người này nữa. Nhưng hết lần này đến lần khác, vào lúc này hắn ta lại phát hiện nửa đời trước của mình đều là sự sai lầm.
Cuộc sống là một câu chuyện nực cười biết bao?
“Hay là ông nhắc nhở tôi người gây ra vụ tai nạn xe năm đó chính là ông. Hung thủ giết người chính là ông, cũng là vì ông mà tôi phải chịu tất cả những đau đớn thống khổ suốt bao nhiêu năm qua!”
Andy càng nói càng kích động, đôi mắt mở to giống như muốn phun ra lửa. Cơ thể hắn ta cũng đứng vụt dậy, bị hai người cảnh sát ở phía sau cố gắng đè lại. Jackson dán chặt cơ thể xuống ghế, vô thức muốn tránh ra Andy xa một chút. Lão ta bị Andy dọa sợ đến nỗi trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Andy ngồi xuống một lần nữa, ngọn lửa trong đôi mắt không hề giảm xuống chút nào mà nhìn chằm chằm vào Jackson, chờ đợi lời ngụy biện của ông ta.
“Anh nghe ai nói? Đây chắc chắn là vu cáo hãm hại!” Jackson hét lên, nhưng trong đầu lại nhớ về cảnh tượng năm đó. Năm đó lão ta lái xe đi công tác, trên đường đã đâm phải một chiếc Possin đang lao tới khiến hai người chết và một người bị thương.
Bởi vì năm đó bản thân lão ta đã liên quan đến băng đảng Đen, sự nghiệp của công ty cũng phát triển rất tốt. Vì vậy lão ta đã gọi điện thoại, tìm một người chết thay cho mình.
Mà ở nước Pháp, xử lý chuyện này không hề khó khăn gì.
Mà năm đó Andy chỉ là một công nhân bình thường, đương nhiên hắn ta không biết những điều mờ ám trong chuyện này. Khi đó ở trong bệnh viện, Jackson nhìn thấy Andy vẫn còn sống. Lão ta vốn muốn để hắn ta rời đi, nhưng sợ sau này hắn ta phát hiện ra sự thật sẽ báo thù mình. Vì vậy lão ta mới chữa trị cho Andy, ai mà ngờ rằng bởi vì chịu cú sốc quá lớn cho nên hắn ta mắc bệnh trầm cảm.
Nhưng cái tên Andy mắc bệnh trầm cảm này luôn coi Jackson là ân nhân cứu mạng của mình, cơ thể khỏe mạnh cường tráng của hắn ta lại khiến cho lão ta thầm cảm ơn trong lòng. Tại sao mình lại không lợi dụng người như vậy?
Khi đó Jackson bắt đầu nảy sinh ý đồ đen tối, lão ta để Andy ở bên cạnh mình và lấy nỗi hận thù của hắn ta đối với xã hội để làm vũ khí phục vụ cho bản thân mình. Hơn nữa lão ta cũng đã xử lý triệt để cẩn thận chuyện năm đó, nhưng tại sao bây giờ lại bị lật tẩy?
Jackson cho rằng mọi chuyện vẫn luôn được che giấu, nhưng không ngờ khoảng thời gian trước khi thuộc hạ của lão ta một mình đi vào phòng làm việc của Andy và đã nói cho hắn ta biết những chuyện này. Tuy nhiên lão ta không tin Andy sẽ phản bội mình.

Nhưng những năm nay lão ta đã trọng dụng Andy và làm không ít chuyện xấu xa, huống hồ những chuyện này luôn là rào cản trong lòng mà lão ta không thể nào vượt qua được. Có một người quá hiểu mình ở bên cạnh thì chẳng khác nào chính là đặt một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh mình, cho nên lão ta mới viện cớ này để diệt trừ hắn ta, lấy điều đó để loại bỏ tai họa sau này.

Nhưng lão ta không ngờ Andy rất trọng tình nghĩa, vì vậy hắn ta lại được thuộc hạ của mình cứu, sai một ly đi cả dặm!

“Vu cáo hãm hại? Thưa ông, đến bây giờ mà ông vẫn còn nói với tôi về vu cáo hãm hại sao? Tôi tận tâm trung thành với ông bao nhiêu năm qua, chưa từng ngang bướng hỗn xược với ông. Thật ra lần trước ông cũng biết tôi không phản bội ông, ông mượn cái cớ này để diệt trừ tôi cũng là vì chuyện này sao?”

Andy nở nụ cười lạnh lẽo, bao nhiêu năm qua bản thân hắn ta thật sự vô cùng nực cười.

“Andy, bây giờ là giai đoạn không bình thường, anh không được để người ngoài đầu độc.” Jackson nheo mắt lại nhìn hai người cảnh sát sau lưng Andy, sự hốt hoảng lóe lên trong đôi mắt.

“Thưa ông, kẻ chết thay mà ông tính toán nhưng lại thiếu một bước vào mấy năm trước ấy đã được tìm thấy rồi. Anh ta là một kẻ tàn tật bị mất chân phải và phải lắp chân giả, vốn không có khả năng điều khiển. Hơn nữa mặc dù năm đó tôi đã bị hôn mê sau vụ tai nạn, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ ràng chiếc xe đâm về phía chúng tôi là xe SUV. Năm đó tôi quá đau khổ cho nên đầu óc mê muội, không suy nghĩ quá chi tiết, vì vậy mới rơi vào trong cái bẫy của ông.”

“Cái gì?”
Jackson nheo mắt lại, trong lòng thầm chửi bới. Đúng là một đám ngu xuẩn, có chút chuyện này mà cũng không làm xong.
“Là ai đã nói những chuyện này cho anh?”
“Điều này quan trọng sao?” Andy cười.
“Lâm Quân sao?” Jackson thử xò xét.
Andy dời ánh mắt về phía góc tường, không nói gì. Người đó thật sự là Lâm Quân, nếu như không có Lâm Quân thì e rằng bây giờ hắn ta vẫn đang khăng khăng giữ vững sự tận tâm trung thành của mình, sống chết không chịu phản bội Jackson.
“Những lời nói của anh ta có thể bới ra được nhiêu nhiêu điểm thiết sót, nhưng lại có thể khiến cho anh phản bội tôi dễ như trở bàn tay như vậy sao? Lòng trung thành của anh đối với tôi đâu rồi?”
“Phản bội? Thưa ông, tôi muốn nói rõ với ông một tiếng. Andy ngày xưa đã chết rồi, cho dù anh ta có nợ ông một cái mạng thì cũng đã trả cho ông khi uống rượu độc rồi. Còn Andy của bây giờ chỉ là đang nói ra hết sự thật mà thôi. Ông tưởng tất cả mọi người đều sẽ không có chứng cứ như ông sao? Thà giết nhầm một trăm lần còn hơn buông tha một người sao? Ông chưa từng tin tưởng bất cứ người nào, bởi vì trong lòng ông quá mờ ám đen tối cho nên mới cảm thấy tất cả mọi người đều đê tiện hèn hạ giống như ông! Tôi nói cho ông biết, tôi và ông hoàn toàn không giống nhau.”
Andy hơi kích động, bất đắc dĩ hắn ta lại bị những người cảnh sát ở phía sau đè xuống, không để cho hắn ta bước một bước lên phía trước.
“Ý của anh là anh có chứng cứ?”
“Hừ, đối với ông mà nói thì điều này cũng không quan trọng gì, đây chỉ là tăng thêm một tội danh nữa cho ông mà thôi. Mà đối với tôi mà nói điều này rất quan trọng, nếu như vợ tôi và con gái tôi ở dưới suống vàng biết được thì họ cũng có thể được yên lòng.”
“Tôi quả thật nuôi ong tay áo.”
Jackson mắng chửi một câu, trong đôi mắt ông ta tràn ngập sự chán ghét.
“Những điều này đều là do ông gieo gió gặt bão!”
“Anh cũng sẽ không sống yên ổn được đâu, tôi chết rồi thì anh vẫn là một người đáng thương. Một kẻ đáng thương sống trong bóng tôi u ám cả cuộc đời, vĩnh viễn không có cơ hội trở mình. Vợ của anh rời xa anh, con gái của anh cũng vì anh mà chết, anh còn làm thuộc hạ cho kẻ thù của mình, là tên chó săn làm việc tận tâm trung thành. Anh có mặt mũi nào để nói anh có thể sống mạnh mẽ hơn tôi?”
“Á!”
Lần này cuối cùng Andy không thể nhịn được nữa, tất cả sức mạnh trong cơ thể hắn ta đột nhiên bùng nổ khiến cho tất cả mọi người không phản ứng kịp. Nhân lúc mọi người chưa kịp đề phòng, hắn ta đã lao đến đẩy ngã Jackson xuống đất, khuỷu tay hắn ta đập thẳng lên mặt Jackson. Hắn ta đập xuống hết lần này đến lần khác khiến lỗ mũi và miệng của Jackson chảy máu ào ào.
Tiếng cười trong miệng lão ta vẫn không dứt, dường như nụ cười ấy còn trở nên điên rồ hơn.
“Đàng hoàng lại một chút cho tôi!” Hai người cảnh sát ấy cũng vội vàng chạy đến, muốn tách Andy và Jackson. Không ai ngờ sức lực của Andy lại lớn như vậy, bàn tay hắn ta nắm chặt vào cổ áo Jackson, các khớp ngón tay nhô ra nhưng lại không muốn buông lão ta ra giống như một con báo đang phát điên.

Lâm Quân lạnh lùng đứng ở một bên nhìn tất cả những điều này, trong lòng không khỏi cảm thán. “Báo ứng xác đáng”, người xưa nói câu này thật sự không hề sai.

Mặc dù Andy rất thảm thương, nhưng trong cái đáng thương ấy lại có cả sự đáng hận. Chúng ta không thể phủ nhận sự thật hắn ta làm ra rất nhiều chuyện xấu xa giúp Jackson, cho dù là lý do đó thì hắn ta cũng vẫn không đáng để tha thứ.

Mà Jackson, lão ta chính là một tên tiểu nhân hèn hạ đáng ghê tởm, thậm chí không xứng để người ta thương hại!

Hai người cảnh sát bối rối không biết làm cách nào, họ chỉ có thể ấn vào chiếc chuông trong phòng thẩm vấn. Bên ngoài có một người bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy vào trong đây với tốc độ rất nhanh, trong tay ông ta cầm một ống kim tiêm rồi nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho Andy. Andy dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này hai người bác sĩ mới kéo Andy ra.

Jackson nằm trên mặt đất hít thở một các khó khăn, không còn nụ cười lúc trước nữa. Trên mặt ông ta vô cùng rối loạn, dường như không còn hình dáng của máu thịt nữa. Không thể nhìn rõ vẻ mặt của ông ta, nhưng trên gương mặt ấy vô cùng hoảng sợ.

“Buổi thẩm vấn ngày hôm nay dừng lại ở đây, đưa bọn họ đi xử lý trước đi! Anh Lâm Quân, có thể phiền anh đến cung cấp một số chuyện, giúp đỡ chúng tôi một chút được không?”

“Tôi tình nguyện cống hiến sức lực.” Lâm Quân cười rồi gật đầu với người cảnh sát nói chuyện với mình, dáng vẻ rất nho nhã.

“Cảm ơn anh rất nhiều, thưa anh Lâm Quân…” Người cảnh sát đó đưa tay ra làm dấu hiệu mời với Lâm Quân, hai người nói chuyện với nhau rất nhanh.

“Ngày hôm nay đến đây thôi, vợ của tôi còn đang ở bên ngoài đợi tôi.” Ngưởi cảnh sát đó hiểu một chút những xích mích khúc mắc của Jackson và Andy, đóng quyển sổ lại. Lâm Quân đứng lên khẽ nở nụ cười.
Lê Nhật Linh ngồi ở bên ngoài với dáng vẻ vô cùng chán chường, trong tay còn cầm cốc giấy mà người cảnh sát vừa nãy đưa cho mình. Mặc dù cô biết Lâm Quân sẽ không xảy ra chuyện gì khi ở trong đồn cảnh sát, nhưng cô vẫn không kìm được mà nhìn xung quanh trong đó. Đúng lúc ấy cô thấy Lâm Quân đi ra.
“Sao rồi?”
“Không sao, em cũng mệt mỏi cả ngày nay rồi, chúng ta về nhà thôi.” Lâm Quân cầm lấy cốc giấy trong tay Lê Nhật Linh giúp cô, nở nụ cười.
“Cha vừa mới gọi điện thoại đến, ông ấy nói rằng… bảo hai chúng ta qua bên đó ăn cơm.” Lê Nhật Linh mím môi rồi mở miệng nói.
“Bác Vân Hàng sao?”
“Anh đổi cách xưng hô đi, gọi là cha.” Lê Nhật Linh mỉm cười, chỉnh sửa cho Lâm Quân.
Có lẽ Lê Vân Hàng đã giải quyết được những chuyện rắc rối trong công ty, ông ta muốn bảo Lê Nhật Linh và Lâm Quân về nhà để tụ họp cả gia đình.
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta qua đó.”
Tại nhà họ Lê, vừa mới vào đến cửa, Lâm Quân và Lê Nhật Linh đã nhìn thấy Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đã ngồi trên ghế sofa đợi bọn họ đến. Mà Hạ Linh đang đi lòng vòng để dọn dẹp trong nhà.
Vừa nhìn thấy Lâm Quân và Lê Nhật Linh đi vào trong, họ quay đầu lại, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Về rồi à.”
“Về rồi đây.” Lâm Quân gật đầu, phát hiện bầu không khí trong nhà dường như đã không giống như trước kia nữa. Ngày xưa tất cả mọi người đều nặng nề như có tâm sự, nhưng bây giờ lại trở nên ấm áp.
“Món ăn cuối cùng lên rồi đây, mau rửa tay ăn cơm thôi.” Hạ Linh bưng đĩa đi ra ngoài, đặt xuống bàn rồi phủi phủi tay, gương mặt rất đắc ý: “Nếm thử tay nghề của em đi.”
“Em biết nấu cơm sao?” Lâm Quân nhíu mày, hơi ngạc nhiên.
Hạ Linh gật đầu, bày tỏ không hài lòng với sự nghi ngờ của Lâm Quân: “Em nhìn giống một đứa không biết nấu cơm như vậy sao?”
“Giống lắm.” Hà Dĩ Phong cười đáp lại một câu, bỗng bị lọt vào cái liếc mắt của Hạ Linh và Lê Minh Nguyệt.
Lê Vân Hàng yên lặng nhìn những đứa trẻ đang cười đùa, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Trước kia chỉ có mình ông và Hạ Linh ở nhà, đám người Lâm Quân vừa mới đến đã khiến cho căn nhà này thật sự có bầu không khí của gia đình.
“Chị à, chào mừng chị trở về.” Hạ Linh cầm một ly rượu lên đầu tiên, mời rượu Lê Nhật Linh.
“Cảm ơn em.”
Hạ Linh giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch khiến cho những người đó cảm thấy kỳ lạ.
“Mấy năm không gặp, tửu lượng của em cũng khá tốt đấy nhỉ, Hạ Linh.” Hà Dĩ Phong cười, trêu ghẹo Hạ Linh.
Hạ Linh lắc đầu, không nói gì.
Nhưng chỉ có một mình cô ấy và Lê Vân Hàng biết, chén rượu này không chỉ là vì chào đón Lê Nhật Linh về nhà và cũng bao hàm cả sự xin lỗi của cô ấy.
Nhưng ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi.
"Nhật Linh, cha đã nghĩ rồi, tuy rằng con đã lớn từng này rồi, bây giờ cũng có cả gia đình riêng, nhưng mà vẫn phải tổ chức một bữa tiệc thông báo về chuyện đã tìm được con."

"Tiệc? Không cần phải phiền phức như vậy, tìm được cha thôi là con vui lắm rồi."

Lâm Quân lại không nghĩ như vậy, đối với ông ấy một bữa tiệc không phải vấn đề gì to tát, nhưng đối với Lê Nhật Linh thì lại có ý nghĩa hoàn toàn khác: "Con đồng ý với quan điểm của bác."

"Tại sao?"

“Linh à, những gì cha nói trong cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay là hoàn toàn nghiêm túc.” Lê Vân Hàng chắp tay, nghiêm túc nhìn cô.

Khóe miệng Lâm Quân giật giật, Lê Vân Hàng muốn giao LX cho Lê Nhật Linh ư?

Sao có thể được, cô ấy còn phải cùng anh quay về Hà Nội cơ mà!

"Bác..."

Lâm Quân nói còn chưa hết câu đã bị Lê Vân Hàng ngắt lời, ông cau mày nhìn anh: "Sao, còn gọi là bác à?"

"Cha."
“Thế còn được.” Lê Vân Hàng hài lòng gật đầu: “Nói đi, vừa rồi con muốn nói cái gì?”
"Cha thực sự định để Nhật Linh tiếp quản LX sao ạ?"
“Cha đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, chả lẽ giờ không được nghỉ tay dưỡng già à?” Lê Vân Hàng nhướng mày, LX lớn mạnh như vậy thì đáng ra Lâm Quân không có lý do gì mà cự tuyệt mới đúng chứ?
“Nhưng Nhật Linh vẫn phải trở về Hà Nội với con.” Bọn trẻ vẫn đang đợi họ ở nhà.
Lê Vân Hàng giơ tay cắt ngang lời nói của Lâm Quân, đương nhiên ông ấy biết chuyện này, nhưng giờ Nhật Linh vừa mới trở lại, LX trải qua chuyện như thế khiến ông nhất thời cũng không thể rời Pháp, rồi không bao lâu nữa cũng lại phải xa nhau.
"Chuyện này để sau hãy nói, khi nào thì hai đứa định về nước?"
"Còn khoảng nửa tháng nữa là Tết, chúng con định là sẽ về trước Tết ạ."
“Được.” Lê Vân Hàng gật đầu, chìm vào suy tư.
“Đừng nghĩ nhiều quá, Nhật Linh tìm được cha là chuyện rất đáng vui mừng mà.” Lê Minh Nguyệt nhanh trí tiến đến hoạt náo.
Hạ Linh cũng định thần lại, tươi cười làm nũng với Lê Vân Hàng: "Cha, cha để con chuẩn bị tiệc cho chị nhé?"
Cô ấy thật lòng rất muốn làm gì đó cho Lê Nhật Linh, sau cuộc nói chuyện của cha cuối cùng cô ấy cũng có thể nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa mình và Lê Nhật Linh. Chuyện trước đấy là do cô ấy sai, bây giờ để bù đắp chắc chắn vẫn kịp.
“Thật sự không cần phải phiền phức như vậy đâu.” Lê Nhật Linh không nhịn được muốn từ chối, trước nay cô luôn rất khiêm nhường, giờ phải xuất hiện giữa đám đông cô sẽ bị căng thẳng.
"Cha muốn giới thiệu con với mọi người con là con gái của Lê Vân Hàng. Chuyện xảy ra với con năm đó là cha có lỗi với con, nhưng bây giờ con đã trở về, cha hứa sẽ không để cho con phải chịu uất ức nữa." Ông mở miệng, ánh mắt kiên định, lời nói chắc chắn cực kỳ có sức thuyết phục.
Đó từng là sai lầm ông phạm phải khi còn trẻ, chuyện đó đã khiến ông trải qua bao nhiêu năm ngày đêm ăn ngủ không yên, nhưng từ giờ điều đó sẽ không còn nữa rồi.
Trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát, một cảnh sát bước vào phòng nơi Jackson đang ngồi.
"Tới giờ ăn rồi."
Jackson gật đầu không mấy vui vẻ, không nhúc nhích, mắt thì lờ đờ, mặt quấn đầy băng gạc, thoạt nhìn giống như một xác ướp đơ cứng.
“Sao? Đi đến bước đường như hôm nay rồi tự nhiên lại sốc à?” Viên cảnh sát kéo mũ che gần hết khuôn mặt, trong không gian tối tăm của phòng tạm giam, giọng nói của anh ta dường như rất dễ đâm thẳng vào tim người kháci.
Bản thân ông ta giờ đây là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh đúng không? Nhưng những người này đúng là nhàm chán, ông ta lười biếng suy nghĩ, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt đó một lúc lâu mới nhận ra, ánh mắt ngưng tụ, cơ thể chợt rung lên: “Sao cậu lại ở đây!"
"Tại sao tôi không thể ở đây?"
Jackson đột nhiên trở nên căng thẳng lùi lại hai bước: "Làm sao cậu vào được! Tránh xa tôi ra!"
Người đàn ông mặc trang phục cảnh sát cong môi, vươn tay nâng kính rồi mới cúi xuống nhìn Jackson: “Chậc chậc chậc, bị đánh thành thế này, muốn vào thì tự nhiên cũng sẽ vào được thôi. Có điều ông bây giờ còn sợ cái gì nữa chứ? "
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom