• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 933-940

“Alô, là tôi.”

“Điều tra giúp tôi thông tin về người này, đúng, tôi đã gửi ảnh đến điện thoại rồi.”

“Ừ, phải làm thật nhanh.”

Ngắt điện thoại xong, Lâm Quân đứng dựa vào cửa sổ nhìn Andy đang nằm trên người. Người này đầu to lông mày rậm, thân hình vạm vỡ, khắp người anh ta đều có vết thương. Ai có thể đánh anh ta bị thương tới nông nỗi này, lại còn cho anh ta uống thuốc độc nữa.

Người gọi điện cho anh nói anh ta cần giúp đỡ, đối phương biết được cách thức để liên lạc với anh nhất định là có quan hệ gì đó với anh.

Nhưng anh đang ở Pháp, trừ Lê Vân Hàng ra thì những người mà anh có tiếp xúc chỉ còn Jackson mà thôi. Mà Lê Vân Hàng vẫn đang nằm trong bệnh viện, vậy thì người này chỉ có thể là người của Jackson.

Vừa nghĩ như vậy xong, Lâm Quân gọi điện thoại cho Hà Dĩ Phong.

“Alô, tôi vừa mới đoán người này có thể là người của Jackson, thu gọn phạm vi và loại trừ.”

“Người của Jackson sao lại nhờ anh giúp đỡ?”

“Đừng hỏi như vậy vội, cậu cứ điều tra rõ thông tin của người này đã, những chuyện khác chúng ta nói sau.”

“OK, bây giờ anh là đại ca, tôi lập tức sẽ đi làm ngay.”

“Được.”

Anh vừa nói xong thì thấy Andy động đậy.

Anh ta mở mắt, ánh sáng chói mắt trên đầu làm anh ta chưa thể thích ứng ngay với môi trường.
Cảm giác có người bên cạnh, anh ta quay đầu qua nhìn, ánh mắt vô cùng đề phòng cảnh giác.
“Anh?”
Ánh mắt anh ta rất đề phòng, giống như một con sư tử đã bị thương.
“Anh quen biết tôi?”
Lâm Quân bắt được thông tin nên tận dụng thời cơ để biết được những tin tức có giá trị.
“Không… không quen biết.”
Như ý thức được chuyện gì đó, Andy thu ánh mắt lại và không nhìn Lâm Quân nữa.
“Anh là ai?”
Lâm Quân từ từ tiến gần đến chỗ của Andy.
“Tôi…”
Andy mím môi, anh ta may mắn thoát chết nhưng không muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ nữa. Rõ ràng là anh ta đã uống cốc rượu độc nhưng tại sao sau khi tỉnh lại lại xuất hiện trước mặt của Lâm Quân. Anh ta vẫn chưa biết rõ nguyên nhân của những sự việc này nên bây giờ không thể hành động khinh suất được.
“Ừ.”
Lâm Quân thuận tay rót một cốc nước và đưa đến trước mặt anh ta. Nếu như người trước mặt anh có liên quan đến Jackson thì anh có thể sẽ lấy được một số chứng cứ có ích từ phía của anh ta.
Nhìn vào ánh mắt của anh ta, anh nhìn thấy trong đó không hoàn toàn là ác ý. Nếu như là người có lương tri thì cho dù có là người xấu cũng có cơ hội vãn hồi được.
“Sao tôi lại ở đây?”
Người đàn ông nhìn Lâm Quân một cái rồi nhận lấy cốc nước. Anh ta ngẩng đầu uống một ngụm lớn rồi lại đột nhiên cúi đầu ho mạnh mấy tiếng.
“Anh vừa được rửa ruột xong, cơ thể anh hiện giờ vẫn còn khá yếu.”
Anh ta lại liếc mắt nhìn Lâm Quân.
“Tại sao tôi lại ở đây? Vì sao anh biết chuyện tôi bị trúng độc? Là ai đã cứu tôi? Là anh?”
“Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nhận được một cuộc điện thoại nói rằng có người cần giúp đỡ và bảo tôi nhanh chóng đến đây đón anh.
Lâm Quân chú ý quan sát kỹ người trước mặt để xác định xem anh ta có thật sự không biết quá trình mọi việc xảy ra hay không. Không lẽ Jackson cử một gián điệp đến bên cạnh anh.
“Một cuộc điện thoại!
Andy nghĩ đến chuyện gì đó rồi sờ xuống dưới túi của mình. Lúc anh ta bị Jackson nhốt, điện thoại của anh ta không bị thu lại. Chắc chỉ có đám đàn em dưới cánh anh ta đã giúp anh ta.
“Anh đang tìm gì vậy?”
“Không có gì.”
“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh là ai?”
“Tôi không có gì để nói.”
Andy ngẩng đầu lên, cả người anh ta toát lên cảm giác không ai có thể tiến lại gần được.
“Ô, để tôi đoán nhé. Anh là người của Jackson đúng không?”
Lâm Quân cong khóe môi nhìn người trước mặt. Đáy mắt của Andy hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
“Tôi không biết anh đang nói gì?”
“Không biết?” Lâm Quân nhướng mày: “Anh cư xử như thế với ân nhân cứu mạng của mình à?”
Andy ngây người ra, đúng là Lâm Quân đã cứu anh ta nhưng vì sao Lâm Quân lại làm như thế.
“Tôi biết là anh đã cứu tôi nhưng anh cũng không có quyền chỉ tay năm ngón với tôi.”
“Nếu tôi không cứu anh thì bây giờ anh chỉ là một xác chết không hơn không kém, tôi cần gì phải chỉ tay năm ngón với một người chết.” Lâm Quân nheo mắt, xem ra anh ta không định nói cho anh thân phận của mình.
Andy mím môi và không nói gì nữa, anh ta chỉ dám liếc nhìn Andy chứ không dám nhìn thẳng nữa.
Lâm Quân đứng dậy, môi anh cong lên như thành một nụ cười: “Không nói cũng được. Tôi nghĩ để điều tra ra thân phận của anh ở Pháp cũng không phải là một điều quá khó khăn.”
“Anh điều tra tôi sao?”

“Nếu không chẳng lẽ tôi giữ lại một người danh tính không rõ ràng ở bên cạnh mình?” Lâm Quân cười: “Nhưng vậy nhé, tôi không biết vì sao anh bị trúng độc và vì sao anh lại bị thương nhưng tôi sẽ đích thân đưa trả anh về cho Jackson, không biết ông ta có mong chờ không?”

“Không được.” Tâm trạng của Andy đột nhiên trở nên rất kích động, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh ta cũng không thể trở lại chỗ của Jackson nữa. Làm như thế không phải chỉ một mình anh ta không còn đường sống mà hai đứa đàn em kia cũng sẽ chịu sự trừng phạt của Jackson.

Jackson không hề lưu tình khi xử lý chuyện này, chỉ cần là người có nguy hiểm với ông ta, ông ta nhất định không do dự mà trừ khử ngay.

“Không được?” Lâm Quân lại cảm thấy hơi kỳ lạ khi người đàn ông này lại có phản ứng kịch liệt như thế, trong lòng anh lại càng cảm thấy chắc chắn.

“Anh không cần phải giả vờ nữa, người gọi điện thoại cho tôi đã nói hết mọi chuyện rồi. Trông bộ dạng này của anh cũng biết anh cũng vừa đi từ chỗ chết trở về. Jackson ra tay với anh như vậy chắc nhất định là do anh đã đắc tội với ông ta rồi đúng không?”

“Tôi không có.”

Andy lập tức phản bác lại nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc anh ta tự thừa nhận mình là người của Jackson. Lâm Quân cười thâm sâu, Andy biết mình đã mắc bẫy mà Lâm Quân đã giăng ra sẵn nên anh ta dứt khoát cúi đầu xuống và không nói chuyện nữa.

“Anh không đắc tội với ông ta thì tại sao ông ta lại muốn giết anh?”

Lần này Andy không nói chuyện nữa, không nhận được câu trả lời của đối phương, Lâm Quân cũng không cảm thấy thất vọng.

Ngược lại trong lòng anh càng nắm chắc hơn, anh phải giữ người này lại, người này chắc sẽ còn có ích cho những kế hoạch hành động sau này.

“Tôi muốn rời khỏi đây.”

“Cái gì?”

“Tôi muốn rời khỏi đây.” Anh ta cố nhấc người của mình dậy để xuống giường.

“Anh chắc chưa?”
Lâm Quân cũng không vội vàng lo sợ.
“Chắc chắn.”
“Với bộ dạng này của anh, nếu anh ra ngoài mà bị Jackson phát hiện thì anh có sống nổi không?”
“Tôi vốn dĩ đã không muốn sống nữa.”
Ánh mắt của anh ta rất điềm tĩnh, còn Lâm Quân lại cười rất thâm trầm. Lại một lần nữa anh ta phát hiện ra mình đã rơi vào bẫy của Lâm Quân.
“Anh sống hay không không quan trọng, thế người đã cứu anh thì sao? Mấy người đó liệu có sống được không? Jackson liệu có tha cho bọn họ không?”
Cả người Andy cứng lại, anh ta không còn được vẻ thản nhiên không quan tâm như vừa nãy. Anh ta quay người ngồi lại giường, đúng vậy, anh ta không thể chỉ nghĩ đến một mình mình.
“Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi sẽ nhanh chóng tìm một chỗ ở cho anh, việc anh cần làm là cố hết sức không để lộ diện.”
“Vì sao anh lại giúp tôi?”
“Vì tôi giúp anh cũng là giúp chính mình, những người mà Jackson muốn giết chính là người mà tôi muốn cứu.”
“Anh đừng hòng lấy được thông tin gì có giá trị từ người tôi. Tôi sẽ không phản bội ông chủ đâu.”
Ánh mắt của Andy rất kiên quyết, chính điều này làm cho Lâm Quân cảm thấy kỳ lạ. Điều gì có thể khiến anh ta trung thành một lòng với Jackson như vậy, thậm chí đến tính mạng của mình anh ta cũng không cần.
“Cuối cùng anh cũng thừa nhận mình là người của Jackson?”
Lâm Quân cười, anh nhìn chăm chú người đàn ông phía trước.
“Anh…”
Andy trừng mắt không nói được gì.
“Yên tâm đi, nếu như anh không đồng ý thì tôi sẽ không ép anh làm gì đâu.”
Andy không nói gì nữa, đàn em của anh ta vì cứu anh ta mà đã không màng đến tính mạng của mình. Anh ta chết cũng không sao nhưng không thể phụ tình nghĩa của anh em được.
“Tôi hứa với anh, tôi sẽ không đi đâu linh tinh.”
“Rất tốt.”
“Tôi ra ngoài trước, có gì anh gọi vào số này cho tôi.”
Lâm Quân viết một dãy số lên một tờ giấy và đưa cho Andy.
“Được.”
Ra khỏi bệnh viện, Lâm Quân thấy không khí bên ngoài cũng tốt hơn rất nhiều, gió lạnh cũng làm cho người ta bình tĩnh hơn.
“Alô, vợ à, em đang ở đâu vậy ?”
“Em đang ở nhà.”
Lê Nhật Linh đang cắm một bình hoa, nhận được điện thoại của Lâm Quân, cô nở nụ cười rất tươi.
“Anh chuẩn bị về đây, anh có cái này cho em.”
“Bất ngờ gì vậy?”
“Anh về đến nhà thì em sẽ biết.”
“OK, trên đường anh nhớ chú ý an toàn.”
Bây giờ anh cũng nên nói chuyện tờ báo cáo cho Lê Nhật Linh biết, nhưng tờ giấy đó lại đang ở chỗ của Hà Dĩ Phong nên anh chỉ còn có thể đi đến chỗ bệnh viện mà Lê Vân Hàng đang nằm.
“Hà Dĩ Phong?”
Đẩy cánh cửa phòng bệnh của Lê Vân Hàng ra, anh thấy bên trong không có ai cả.
Lê Vân Hàng đang nằm trên giường, một góc chăn bị rơi xuống đất.
“Đúng thật là, lại đi đâu rồi không biết?”
Lâm Quân cau mày bước tới đắp lại chăn cho Lê Vân Hàng.
Không ngờ chiếc chăn bị nắm chặt lại, Lê Vân Hàng mở to hai mắt. Lâm Quân giật mình, nhìn thấy ánh mắt Lê Vân Hàng như thế, anh bước ra cửa, nhìn ngó bốn phía xung quanh, xung quanh không có ai. Anh đóng cửa phòng lại.
“Cha?” Trong lòng Lâm Quân cảm thấy hơi kinh ngạc, anh cố hạ thấp giọng của mình xuống.

Lê Vân Hàng gật đầu, ông nhìn Lâm Quân và nói: “Cha hôn mê bao lâu rồi?”

“Chắc khoảng một tuần ạ.”

“Một tuần sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Lê Vân Hàng chau mày, trong lòng ông thấy hơi lo lắng. Trước khi hôn mê, ông có gọi cho Lâm Quân, về sau tín hiệu bị cắt đứt và ông cũng mất đi cảm giác.

Nhưng có một điều có thể khẳng định được, tất cả những chuyện này không phải là trùng hợp.

“Tạm thời chưa có gì ạ. Nhưng Jackson muốn triệu tập cuộc họp đại hội đồng cổ đông.”

“Lê Nhật Linh? Nhật Linh sao rồi?” Ông vẫn còn nhớ, trước khi ông hôn mê Lê Nhật Linh đã bị trúng độc nên vội vàng hỏi.

“Chất độc trong người cô ấy đã hết rồi. Với lại bọn con còn phát hiện ra một chuyện lớn.”

Lê Vân Hàng gật đầu: “Được, con ngồi xuống rồi nói.”

Bước từ phòng bệnh của Lê Vân Hàng ra, Lâm Quân thở phào một hơi nhưng anh không có cảm giác thoải mái khi trút được một gánh nặng. Lê Vân Hàng tỉnh lại thật sự có thể làm cho tỷ lệ thắng trở nên cao hơn nhưng quan trọng nhất vẫn là chữ ký trên bản hợp đồng kia.

Jackson chỉ cần nắm được bản hợp đồng đó thì chắc chắn một nửa cổ đông sẽ buông vũ khí đầu hàng, đến lúc đó kể cả Lê Vân Hàng xuất hiện thì cũng không có tác dụng gì cả.
Còn về chuyện của Andy, anh đương nhiên sẽ sắp xếp một số người đi canh chừng, anh ta là người của Jackson sao?
Đúng là thú vị.
Lâm Quân mở cửa ra đã thấy Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đang ngồi trong nhà của mình. Hai người cầm đũa cầm bát, ăn uống vui vẻ cứ như là đang ở nhà mình vậy.
“Anh về rồi à?” Lê Nhật Linh nhìn thấy Lâm Quân thì nhanh chóng đứng dậy đi lấy bát đũa cho anh.
“Sao hai người lại ở đây?”
“Sao chúng tôi lại không thể ở đây? Thôi đừng nói nữa, Nhật Linh nấu cơm rất ngon đấy.” Bộ dạng của Hà Dĩ Phong cứ như coi thế là đương nhiên vậy, đúng là thèm đòn mà.
“Hà Dĩ Phong, cậu ngứa đòn à?” Lâm Quân nắm tay thành nắm đấm, vung vẩy trước mặt Hà Dĩ Phong.
Lê Minh Nguyệt nhìn thấy hai người bọn họ như vậy thì cũng bật cười, cô ghé vào tai Lê Nhật Linh nói: “Sao hai người bọn họ lại không ghép lại thành một đôi đi nhỉ? Suốt ngày toàn lấy đánh là hôn, còn mắng là yêu.”
“Lê Minh Nguyệt!” Hà Dĩ Phong quay phắt đầu lại, đôi mắt đẹp của anh ta nheo lại, trông bộ dạng có vẻ rất nguy hiểm: “Hử? Em vừa nói cái gì đấy?”
Lê Minh Nguyệt vội vàng ngồi thẳng lại, xua xua tay với Hà Dĩ Phong: “Không có không có, em có nói gì đâu, em vẫn ngoan mà.”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi. Không tin anh hỏi Nhật Linh đi.” Lê Minh Nguyệt vội vàng nhướn mày, nháy mắt, đá lông nheo loạn xạ để ra hiệu cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh không nhịn được cười, cô giúp Minh Nguyệt né đạn : “Được rồi, được rồi. Mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, nếu không sẽ nguội hết mất.”
Hà Dĩ Phong sờ bụng của mình rồi ngồi xuống, anh ta nhìn Lâm Quân rồi làm bộ thở dài thườn thượt: “Tôi thì ăn no rồi, chỉ có một số người..”
“Hà Dĩ Phong, cậu đúng là ngứa đòn đúng không?”
Mọi người cười nói vui vẻ và nhanh chóng ăn xong bữa cơm.
Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh thu dọn bàn ăn còn Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ngồi ra ghế sofa bàn chuyện chính.
“Chuyện hôm nay cậu cứu người kia ấy là thế nào? Tôi điều tra qua rồi, anh ta đúng là người của Jackson, có lẽ âm thầm đứng trong bóng tối giúp Jackson làm không ít chuyện thất đức.”
“Tôi cũng không biết, lúc đó tôi đang ở bệnh viện thì có một số máy lại gọi tới. Tôi nghe máy thì bên kia nói một phòng bệnh ở bệnh viện trung tâm ra. Tôi cảm thấy không đúng lắm nên tới xem thử.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì nhìn thấy anh ta.”
“Cậu thật sự cứu anh ta sao?”
Lâm Quân gật đầu, anh không hiểu rõ suy nghĩ của Hà Dĩ Phong lắm: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ thấy chết không cứu.”
“Cậu làm như thế là nuôi ong tay áo.”
“Những tôi thấy người này có thể thu nhận để sử dụng được.” Lâm Quân mím môi, anh không biết Hà Dĩ Phong đã điều tra ra được những gì mà nói như vậy.
“Jackson từng cứu mạng anh ta, anh ta vô cùng trung thành với lão già kia.”
“Jackson là ân nhân cứu mạng của anh ta?”

“Đúng vậy, nhưng chuyện này xảy ra từ lâu rồi. Tình huống và thời gian cụ thể thế nào tạm thời tôi vẫn chưa điều tra ra được. Tôi chỉ biết năm đó anh ta đã gặp phải một tai nạn giao thông. Người vợ và đứa con vừa đầy tháng của anh ta đều không may qua đời, chỉ có một mình anh ta sống sót. Đúng là khá bi thảm.

“Hay đấy.” Lâm Quân buông chiếc cốc xuống, anh đang suy nghĩ gì đó.

“Tôi phát hiện ra hình như con người cậu càng lúc càng máu lạnh thì phải, gia đình người ta tan cửa nát nhà như thế mà cậu còn nói là hay được à?”

“Tôi không nói chuyện đó. Từ bao giờ mà lão già Jackson đó lại làm những chuyện từ thiện như thế? Cứu người sao, chuyện này không hợp với phong cách làm việc của ông ta lắm.”

Lâm Quân trừng mắt nhìn Hà Dĩ Phong, ánh mắt anh thể hiện sự coi thường IQ kém cỏi của anh ta.

“Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?” Hà Dĩ Phong vỗ đầu, anh ta đột nhiên hiểu ra.

“Tôi thật lo lắng cho IQ của cậu.”

“Tôi, chỉ là bất ngờ thôi.” Hà Dĩ Phong xấu hổ, vò đầu vò tai.

“Chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy. Cậu tiếp tục điều tra thêm đi. Mà Jackson muốn giết tên Andy kia chắc có thể vì hắn biết quá nhiều chuyện rồi.”

“OK, tôi hiểu rồi.”
“Hiểu rồi thì tốt.”

Lâm Quân cười cười, anh nhấp một ngụm nước.

“Ấy, cậu cười cái gì vậy?”
“Không có gì, không có gì, uống nước đi, uống nước đi.”
“Đúng rồi, nếu tôi không tính lầm thì ngày mai chính là ngày Jackson triệu tập đại hội cổ đông.”
Jackson đã dành rất nhiều thời gian chuẩn bị cho việc này nên ông ta nhất định sẽ không hủy nó. Cách duy nhất mà bọn họ nghĩ tới là làm sao lật đổ được ông ta trong cuộc họp, nếu không thì bọn họ sẽ bị ông ta đánh bại.
“Ừm, chữ ký trên giấy tờ vẫn chưa biến mất.”
“Chuyện này tôi tự biết sắp xếp.”
“Được quá nhỉ giám đốc Quân, bây giờ trình độ bày mưu tính kế của anh càng lúc càng cao nhỉ?”
“Cút, tôi lúc nào mà không giỏi chứ?”
“Phụt!”
Hà Dĩ Phong không nhịn được, ngụm nước trong mồm anh ta phun hết lên mặt Lâm Quân. Anh nhắm mắt lại, nước từ trên trán chảy xuống, lông mày anh cau chặt.
“Hà!!! Dĩ!!! Phong!!!”
Sau đó là một hồi gào rít của Lâm Quân, Hà Dĩ Phong đã nhanh chân chạy khỏi phòng khách.
“Sao vậy?” Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt nghe thấy ồn ào thì chạy từ trong bếp ra.
“Minh Nguyệt cứu anh.” Hà Dĩ Phong nấp sau lưng Lê Minh Nguyệt.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lâm Quân, cả Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt đều bật cười lớn. Hà Dĩ Phong nấp nấp trốn trốn còn Lâm Quân cứ đuổi theo đến cùng, cả căn phòng trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Đừng đùa nữa! Đừng đùa nữa!”
Lê Nhật Linh lấy điện thoại ra, là gọi video gia đình.
“Anh mau ra đây, con trai và con gái anh gọi video tới.”
Lâm Quân nghe vậy thì mới dừng động tác đánh Hà Dĩ Phong lại. Hà Dĩ Phong thì thở phào nhẹ nhõm, Lê Minh Nguyệt thấy xót nên đi qua đỡ anh ta dậy.
“Mami!”
Video hiện ra, khuôn mặt ngây thơ của Hạ Ly chiếm hết cả màn hình, phía sau truyền đến tiếng đùa nghịch của Lâm Cảnh và Hòa Phong.
“Hạ Ly!”
Nhìn thấy con gái của mình, tình cảm mẹ con trong lòng cô dâng lên tràn ngập, mắt cô cười híp lại như chiếc răng nhỏ.
“Mami, con nhớ mẹ quá.”
“Mami cũng rất nhớ các con.” Khóe mắt của cô thoáng cái đã phiếm hồng.
“Mami, Lâm Cảnh và Hòa Phong cũng nhớ mẹ lắm.”
Lâm Cảnh và Hòa Phong cũng thò mặt vào.
“Mấy đứa chỉ nhớ mẹ không nhớ cha rồi đúng không?” Lâm Quân khoác tay trên vai Lê Nhật Linh, anh giả vờ không vui và cũng đưa mặt lại gần màn hình.
“Bọn con cũng nhớ cha lắm.”
“Thế còn cô và chú Phong thì sao?”
Lê Minh Nguyệt đứng đằng sau cũng xen vào tìm trò vui.
“Lớn thế rồi mà còn ghen tỵ với trẻ con.”
“Mami có thể nói chuyện rồi.” Lâm Cảnh và Hòa Phong nhìn nhau, trông hai đứa có vẻ rất vui.
“Đúng vậy!”
“Tốt quá rồi, Lâm Cảnh và Hòa Phong rất nhớ mọi người. Bao giờ mọi người mới về đây vậy?”
“Hạ Ly cũng rất nhớ mọi người.”
Vẻ mặt của mấy đứa trẻ dần trở nên đáng thương, chúng chu chu miệng nhỏ, nhìn rất đáng yêu.

“Lâm Cảnh và Hòa Phong phải nghe lời đấy, lát nữa cha cùng mẹ làm xong việc sẽ về ngay, hai các con đều là những người đàn ông mạnh mẽ, nhất định phải bảo vệ em gái, nghe không?”

“Vâng ạ, bọn con đều là những người đàn ông mạnh mẽ!” Nói xong còn cong cong cánh tay bụ bẫm của mình như đang chứng minh mình rất cường tráng vậy.

Đúng là trẻ con mà, dễ buồn cùng dễ vui, thật giản đơn.

Trong đêm khuya thanh vắng, Lâm Quân tựa lưng vào đầu giường, anh đang suy nghĩ đến cuộc họp cổ đông ngày mai, nhìn bản báo cáo thật lâu rồi bỗng nghiêng đầu nhìn Lê Nhật Linh đang say ngủ.

Đối với việc lần này, anh không hề nắm quá chắc, thân phận của Nhật Linh đã bị bại lộ như vậy chắc chắn cô sẽ phải đối diện với nguy hiểm lần nữa, nhưng với tình cảnh hiện tại cũng chẳng còn cách nào tốt hơn cả.

Tay anh nâng lên, lơ đãng vuốt ve vài sợi tóc đang vương trên gương mặt cô, suy nghĩ thì chẳng biết đang trôi tận phương nào. Cánh tay nghịch ngợm của Lâm Quân khiến Lê Nhật Linh vốn đang ngủ không say lập tức giật mí mắt rồi tỉnh dậy.

“Hửm? Giờ này anh vẫn còn chưa ngủ à?”

Trong cơn mơ màng chưa dứt cô xoay người ôm lấy cánh tay của Lâm Quân, dùng ánh mắt mơ màng nhìn anh.

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì vậy?”
Lê Nhật Linh nghe giọng nói nghiêm túc của Lâm Quân thì lập tức lấy lại tinh thần lắng nghe.
“Cho em.” Lâm Quân đưa bản xét nghiệm ADN trong tay sang cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh mở to mắt nhìn Lâm Quân rồi ánh mắt lại rơi trên bản xét nghiệm trên tay mình.
Xem xong, cả người cô ngơ ra: “Đây là thật sao?”
Lâm Quân cũng đoán ra được phản ứng của cô sẽ như vậy, anh quả quyết gật đầu rồi vòng tay ôm chầm lấy Lê Nhật Linh vào ngực: “Đương nhiên, sao anh có thể đem chuyện này ra để đùa em được chứ?”
Lê Nhật Linh không nhịn được mà hít lạnh một hơi, trong lòng ngổn ngang, cô cũng chẳng biết trong lòng mình bây giờ là gì nữa.
Ánh mắt ban đầu bình tĩnh dần trở nên kích động rồi cuối cùng cô ôm chầm lấy Lâm Quân mà khóc òa lên.
Trong đêm thanh tĩnh, hai người thỏ thẻ nói chuyện tới tận bình minh, tựa như mọi chuyện chưa hề xảy ra.
Sáng ngày hôm đó, Lê Nhật Linh chủ động thắt cà vạt cho Lâm Quân, động tác của cô dịu dàng, ánh mắt có hơi sưng lên.
“Hôm nay để Hà Dĩ Phong đi cùng em đi, anh sẽ làm Jackson sẽ không thể đích thân tham gia trận tranh chấp lần này đâu, hơn nữa anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm thôi, được không?” Lâm Quân nhẹ nhàng lên tiếng giọng nói nửa như đang trưng cầu ý kiến của cô lại vừa như khẳng định.
Anh tin tưởng Lê Nhật Linh đã không còn là người phụ nữ yếu đuối chỉ có thể trốn phía sau anh năm xưa.
Nếu không phải bởi vì những năm tháng cô bỏ đi năm đó thì đến tận bây giờ anh chắc chắn sẽ không yên tâm mà nói cho cô tất cả mọi chuyện sớm như vậy.
“Ừm, em không sao?”
“Anh đi đây, anh tin em có thể làm được.” Lâm Quân xoa má Lê Ngọc Linh, cười dịu dàng với cô.
Lê Ngọc Linh nhìn theo bóng lưng của Lâm Quân, trong con mắt cô bùng lên một ngọn lửa quyết tâm, một loại lực lượng mà người độc thân không hiểu được, đúng vậy, cô có thể làm được.
“Xin chào, tôi là bạn của ông Lê Vân Hàng.”
“Vâng, về cuộc họp cổ đông lần này, tôi nghĩ chúng ta nhất định phải gặp mặt một lần.”
“Ừm, bây giờ cô đang ở đâu, tôi lập tức tới đó.”
“OK.”
Trong một quán cà phê cao cấp có một người đàn ông cầm tạp chí, đeo kính râm đang ngồi trước cửa sổ kính, gọi một tách cà phê kiểu Hong Kong, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, như thể đang đợi ai đó.
Mười phút sau, Lâm Quân mở cửa bước vào quán, anh nhìn quanh một vòng quanh quán. Trong quán ai nấy có đôi có cặp ngồi trò chuyện cùng nhau, chỉ duy nhất có một người đàn ông lẻ loi ngồi bên cửa sổ, anh cất bước đi tới gần người đó.
“Xin chào ông, cho hỏi, ông là Robert phải không?”
Người đàn ông gỡ cặp kính xuống, ông ta đứng lên, vẻ mặt mỉm cười nhìn anh xem như thừa nhận.
“Xin chào ông, tôi là Lâm Quân.” Lâm Quân lễ phép giơ tay chào hỏi, người đàn ông cũng đưa tay lễ phép bắt lấy tay anh.
“Chúng ta chỉ có nửa tiếng để trò chuyện.” Robert lại nhìn đồng hồ và nói, sau đó ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
“Tôi biết, đại hội cổ đông công ty LX sắp bắt đầu, nhưng tôi tin rằng, nửa giờ sắp tới sẽ không khiến ngài thất vọng.” Lâm Quân gật đầu, trên mặt lúc này treo một nụ cười như thể những chuyện này đã được anh dự đoán trước vậy.
Nửa giờ sau, hai người rời khỏi quán cafe.

“Chuyện lần này thành bại đều phải dựa vào ngài rồi.”

“Không cần khách khí, việc của ông Lê cũng chính là việc của tôi mà, trái lại tôi thấy cậu Lâm đây quả là tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn thật làm người ta ngưỡng mộ mà.”

“Quá khen.” Lâm Quân cười khiêm tốn.

Trong lòng Robert không khỏi tán thưởng thêm một câu, người trẻ tuổi được khen không kiêu, không nịnh nọt, cách làm việc ổn định, chắc chắn, nhưng lại không thiếu khôn khéo, mưu kế. Những lời nói kia cũng chẳng phải khuếch đại: “Vậy thôi, chào cậu, tôi đi trước.”

“Vâng, chúc cho lần hợp tác này của chúng ta suôn sẻ.”

Các cổ đông trong đại hội lần này đã lần lượt ngồi vào vị trí, bên Hà Dĩ Phong và Hạ Linh cũng xuất hiện trước mặt mọi người, hai người lần lượt ngồi xuống hai chiếc ghế ở phía trước Lê Vân Hàng.

Các thành viên của đại hội đồng cổ đông bên dưới đã nhìn thấy Hạ Linh mấy lần, nhưng bọn họ đều biết mục đích của đại hội đồng cổ đông hôm nay thế nên làm sao có thể một người trẻ tuổi không biết cái gì như vậy ngăn cản được, hơn nữa trước đó còn có tin đồn cô ta không phải con ruột của Lê Vân Hàng, vai trò lần này của cô ta chẳng khác nào một con tốt thí, không, phải nói là một quả pháo hôi vì ít nhất con tốt vẫn còn tác dụng thực tế của nó.

Hội đồng cổ đông cũng bày ra vẻ lắc đầu thở dài không thôi.
Nhưng bọn họ vẫn còn kiêng dè chủ tịch Lê Vân Hàng, không ai biết ông đang thế nào, thái độ ra sao, ông ấy chẳng hề lên tiếng thanh minh chuyện dan díu với mấy người phụ nữ nên mấy người cũng chẳng dám ho he gì thêm.
Mà trái lại Hạ Linh luôn bày ra vẻ không tán thành.
“Hạ Linh, sao cháu cũng tới?”
Jackson là người cuối cùng xuất hiện, hôm nay, tại đây, ông ta đang chơi trên chính sân nhà, thế nên ông ta đương nhiên phải khoan thai tới muộn. Hơn nữa, không có Lê Vân Hàng trấn thủ, LX sớm muộn cũng trở thành vật trong tay ông ta, như vậy thì ai còn dám ý kiến với ông ta?
Cũng vì vậy, khi thấy Hạ Linh tới, ông ta không những không ngạc nhiên mà còn bày ra vẻ đắc chí. Nếu cô ta đã can đảm dám nói như vậy, hôm nay lại dám ngồi ở chỗ này nữa, ai cho cô ta dũng khí vậy?
Sau đó, Jackson lại liếc về phía Hà Dĩ Phong.
“Hiện giờ cha tôi đã đổ bệnh, lần này tôi đến đây chính là để thay mặt ông ấy dự thính đại hội cổ đông.” Mặc dù Hạ Linh chẳng ưa gì Jackson, hoặc nói là cực kì căm ghét nhưng dưới ánh mắt của một đám người thế này cô cũng chẳng thể làm gì khác.
“Cha? Chú còn nhớ rõ chỉ mới đây thôi báo chí còn đưa tin cháu còn không phải con gái ruột của Lê Vân Hàng kia mà?”
Jackson híp híp mắt, khi nói chuyện còn trực tiếp gọi thẳng tên Lê Vân Hàng.
“Những điều này cùng đều là nhờ chú Jackson ban tặng!” Ngay từ đầu Hạ Linh còn muốn nhịn cho qua chuyện thế nhưng Jackson lại không nể mặt mũi gì mà khiêu khích cô, thử hỏi sao Hạ Linh lại có thể nhịn được?
Jackson là tên tiểu nhân hèn hạ, ông ta dựa vào cái gì mà có thể thốt ra những lời như vậy chứ?
Khi nói đến từ “chú” cô ta còn cố ý nghiến răng lên mà nói, khóe miệng còn không thèm che giấu mà nở nụ cười lạnh.
“Hạ Linh nói như vậy là đang trách người chú này của cháu sao? Nhưng mà chú cũng chỉ là đang nói cho mọi người biết sự thật mà thôi, như vậy cũng là để tốt cho cháu thôi, để tránh cho cháu cứ ngu muội mà chìm đắm trong những hào quang mà cha cháu mang đến mà không thoát ra được.”
Jackson cũng là lão cáo già nên đương nhiên ông ta biết chỗ nào là chỗ đau nhất của Hạ Linh nên liên tục đâm chọc vào đó để cho tâm lý của cô mất cân bằng mà không thể bình tĩnh ứng phó những chuyện khác nữa.
Mặc dù ông ta cũng biết đứa nhỏ như Hạ Linh này chẳng có chút sức uy hiếp nào với ông ta nhưng Hà Dĩ Phong cũng đang ở đây, rất có khả năng bọn họ đã có chuẩn bị xong kế sách đối phó, đào sẵn hố bẫy chờ ông ta nhảy xuống.
Mà Hạ Linh sau nghe xong lời khích bác của ông ta lập tức như dự đoán, sắc mặt cô ta xanh mét, cắn môi dưới đến bật máu mà nhìn Jackson với ánh mắt căm tức, tức đến không thốt lên lời.
“Nghe danh chủ tịch Jackson đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thì ra cũng chỉ vậy, đến cả một cô gái cũng không chịu buông tha, uổng công nhiều năm nay Hạ Linh là “chú.””
Hà Dĩ Phong ngồi đó cũng không nghe nổi nữa mà lên tiếng, trên gương mặt bình tĩnh hiện lên vẻ cười nhạo.
Jackson nghe vậy cũng không tức giận, trái lại còn nở nụ cười nhìn về phía người “anh hùng” ra tay cứu “mỹ nhân.”
“Hôm nay là đại hội cổ đông của LX chúng ta, sao cô Hạ lại dẫn tới một người ngoài chẳng liên quan gì tới công ty thế này, người này là ai vậy?”

“Tôi, tôi là bạn của cô Hạ, tên là Hà Dĩ Phong, đồng thời cũng là bạn của ông Lê. Vừa nãy ông còn nói cô Hạ không có tư cách ngồi ở đây, vậy xin hỏi, theo ông ai mới là người đủ tư cách ngồi ở chỗ này, ông sao? Chắc hẳn ông là người rõ hơn ai hết tại sao ông Lê không thể xuất hiện ở đây hôm nay!”

Hà Dĩ Phong nói mây nói gió nhưng ý ám chỉ rõ ràng, khiến cho đám cổ đông ngồi đó bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Jackson bị nói trúng tim đen vậy nên biểu lộ trên mặt không nén lại được, nụ cười trên mặt cương cũng lại.

Nhưng mà với địa vị hiện tại của ông ta trong công ty thì nếu không có bằng chứng rõ ràng thì đám người cũng không dám nói thêm cái gì.

“Với tư cách là trợ thủ đã hợp tác với chủ tịch lâu năm, chủ tịch bị bệnh, tôi cảm thấy đau lòng sâu sắc, nhưng chuyện nguyên nhân bị bệnh của ông ấy thì thực sự tôi không biết. Dù sao nói một vấn đề không có căn cứ như vậy thực sự là không có ý nghĩa, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết nói về chuyện này.” Tên cáo già như Jackson thì kể cả bị nói trúng tim đen, hay tâm tư bị người ta nhìn thấu thì biểu hiện ngoài mặt vẫn luôn lịch sự đến mức khốn nạn như vậy.

Jackson uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Trái lại, cậu Hà này, tôi có nghe nói cậu là bạn trai của Hạ Linh ở Việt Nam, nói đúng ra là bạn trai cũ, lần này không ở nhà an ủi vợ mình mà lại kéo nhau đến nơi này giúp đỡ bạn gái cũ là sao đây?”

Những lời này của Jackson khiến cho một đám người lại quay sang cười cười.

“Ông!”

Sắc mặt Hà Dĩ Phòng có chút khó chịu, nhưng lại nghĩ đây là phép khích tướng của Jackson nên lập tức lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc rồi chống tay đứng dậy, tới gần Jackson và cười một cách lạnh lẽo.
“Vậy cũng hơn xa kẻ giết người đoạt tài sản như ông nhiều lắm!”
Ánh mắt Jackson trầm lại, dường như không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng hẳn sau câu nói này. Ông ta thấy ánh mắt của mọi người bắt đầu đổ dồn về phía mình thì vỗ mạnh lên bàn, không biết là do sợ hãi hay tức giận mà quát lên.
“Bảo vệ đâu, mau lôi tên điên này ra ngoài, tránh làm ảnh hưởng tới cuộc họp đại hội cổ đông.”
Lập tức khiến cả phòng họp im phăng phắc.
Ngay sau đó thì lập tức có 3-5 tên bảo an xông vào và vây quanh Hà Dĩ Phong.
Hạ Linh phát hiện sự việc dần thoát khỏi sự kiểm soát thì vội vàng đứng lên ngăn cản đám người.
“Các người dám, tôi là con gái của chủ tịch, các người dám động đến anh ấy đã hỏi qua tôi chưa?”
Hạ Linh cũng không biết kế hoạch tiếp theo thế nào. Tình cảnh của cô bây giờ nói mấy lời này đã chẳng có tí thuyết phục hay uy lực nào nhưng dù sao cô ấy đã chẳng còn cách nào khác rồi.
“Cô ta không phải con gái của chủ tịch Lê, sợ cái gì! Mau làm theo lời tôi!”
Jackson thấy dám bảo an vẫn còn do dự, không dám ra tay thì giận giữ hét lên.
Mấy người cũng không dám chống lại ý của Jackson nên đẩy Hạ Linh ra định ra tay túm Hà Dĩ Phong lại..
“Dừng tay!” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, âm thanh vang lên hữu lực khiến cho đám người trong phòng phải ngây ra nhìn lại trong phút chốc.
Lúc này phía ngoài cửa phòng họp xuất hiện một bóng người, cả căn phòng trở lại yên tĩnh, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía người đó, Jackson mở to mắt, ngạc nhiên nhìn người đó, Hà Dĩ Phòng thì khẽ gật đầu với cô.
Người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là Lê Nhật Linh. Hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở màu xám, tóc dài ngăn nắp thay ra bộ dáng mẹ hiền vợ đảm thường ngày, lúc này cô chẳng khác nào một người phụ nữ tự cường, thành đạt, trên môi treo nụ cười tư tin, chỉ cần đứng đó thôi đã đủ khí áp quần hùng.
“Cô!” Jackson nhìn thấy Lê Nhật Linh tới nhíu mày nhìn cô, còn Hạ Linh thì lại kinh ngạc không thôi.
Jackson dùng tính mạng của Lê Vân Hàng uy hiếp được Hạ Linh, không lý nào Hạ Linh lại dám không thông báo cho đám người Lê Nhật Linh biết thân phận thực sự của cô ta được.
“Hạ Linh, cô ra ngoài trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho tôi và Hà Dĩ Phong đi.”
“Được.”
Mặc dù Hạ Linh rất kinh ngạc vì sự xuất hiện của Lê Nhật Linh nhưng cũng không có vấn đề gì.
Nếu giờ Lê Nhật Linh xuất hiện ở đây giờ này thì hẳn cô ta đã biết rằng cô ta là con ruột của Lê Vân Hàng. Trong chuyện này hẳn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi. Nghĩ tới đây Jackson bỗng cảm thấy đau đầu mà day day huyệt thái dương của mình.
“Cô ta là ai vậy?”
“Không biết, nhưng nhìn mặt thấy hơi quen quen, hình như là một nhà thiết kế tại Mỹ mà.” Đám cổ đông bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán vì sự xuất hiện của Lê Nhật Linh.
“Sao vậy, phó chủ tịch Jackson hình như rất bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi thì phải?”
Vừa nhìn thấy Jackson, Lê Nhật Linh không khỏi nhớ lại cái ngày mình bị nhốt dưới tầng hầm, hoang mang hoảng sợ lại còn bị trúng độc.

“Tất nhiên không phải thế rồi, chẳng qua sự xuất hiện của cô Lê Nhật Linh ở đây hình như không phù hợp thì phải? Dù sao đây cũng là cuộc họp nội bộ cuộc họp của LX.”

Jackson dù đoán nhưng vẫn muốn thử thăm dò xem Lê Nhật Linh có thật sự biết thân phận của cô không, giọng điệu của ông ta cũng thiếu đi cái vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

“A? Nội bộ? Phó chủ tịch Jackson nói vậy ý là coi tôi là người ngoài sao?”

Từ sau khi Lê Nhật Linh cùng Trần Hi Tuấn về ZO làm cũng học được cách tiết chế và áp chế ở một số vấn đề, nhưng khí tràng nguyên bản của cô vẫn còn trong xương cốt rồi.

“Tôi không hiểu ý của cô Lê đây.” Nói đến đây Jackson cũng đoán được ra Lê Nhật Linh hẳn đã biết toàn bộ về thân thế thế của cô, nhưng ông ta vẫn giả như không hiểu.

Lê Nhật Linh cũng không muốn diễn trò của ông ta, không giải thích gì thêm, vẻ mặt cô thong dong cô đi thẳng tới chỗ ghế chủ tịch rồi trực tiếp ngồi xuống.

Như trong dự đoán, cả căn phòng bắt đầu ồn ào lên.

Ngay cả tên cáo già Jackson thèm muốn cái ghế chủ tịch đã lâu, tới cái độ liều mạng phải có được còn không dám trực tiếp ngồi vào cái ghế kia, con nhóc này là ai, từ đây chạy đến vậy mà dám lớn gan ngồi lên đó?
“Đó chính là ghế của chủ tịch, một cô gái như cô sao dám ngồi lên đó chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đám cổ đông vô cùng bất mãn, đặc biệt là đám người đứng về phía của Jackson càng to mồm, tự như bọn họ đã mặc định cái ghế kia là của tên Jackson rồi vậy.
“Im lặng!”
Lê Nhật Linh vung tay lên để đám người im lặng lại, đám người đồng loạt nhìn về phía cô.
Lê Nhật Linh siết chặt nắm đấm. Mặc dù bên ngoài mặt cô tỏ vẻ rất tự nhiên, rất khí thế nhưng thật ra, khi đối đầu với nhiều người như vậy, nói cô không có chút lo lắng, bất an nào thì là nói dối. Nhưng vì việc ngày hôm nay mà cả Lê Vân Hàng và Lâm Quân đã phải chuẩn bị rất nhiều, vậy nên cô nhất định không thể xảy ra chuyện sai sót nào.
Lại nhớ tới những lời Lâm Quân nói với cô vào sáng nay, thêm cả ánh mắt khích lệ, tin tưởng của anh, Lê Nhật Linh lập tức lấy lại tinh thần mình.
Cô hít một hơi thật sâu, quét mắt nhìn thẳng vào mắt từng người và chậm rãi mở miệng: “Chắc hẳn mọi người luôn biết, mấy năm nay, chủ tịch của LX vẫn luôn tìm kiếm con gái thất lạc của mình ở Việt Nam nhưng lại luôn không có kết quả.
Mà các người chắc không biết, người con gái kia cũng tìm ông ấy suốt mấy năm nay. Rất may mắn chính là, ngay trước khi chúng tôi muốn từ bỏ thì lại gặp được nhau, như thể là ý trời vậy, chung quy người tính không bằng trời tính, qua bao tính toán, mưu mô của một số người, sau cùng cũng có ngày hôm nay mà chắc hẳn chính người kia cũng không ngờ có một màn ngày hôm nay.”
Lê Nhật Linh nói xong còn liếc Jackson mọt cái đầy ý nhị.
“Lời này có ý gì?” Nghe xong, cả đám người trong lòng vẫn còn ngơ ngác, cũng hơi nhận ra mọi chuyện nhưng lại không dám tin tưởng tùy tiện.
“Rất vinh hạnh được giới thiệu lại, tôi là Lê Nhật Linh, con gái thất lạc của ông Lê Vân Hàng cũng chính là chủ tịch của LX. Hôm nay rất vui được gặp mặt các vị ở đây, tôi vẫn chỉ là thế hệ sau, vậy nên nếu còn gì sai sót hay đắc tội mong các vị tha thứ và chỉ bảo thêm.” Lê Nhật Linh mỉm cười, nhưng lời cô nói cũng không hoàn toàn là khách khí bởi những người ở đây đều là những người đã hợp tác hoặc giúp đỡ LX nhiều năm.
Nói lời này cũng là để âm thầm giảm bớt sự khoa trương, bức người của mình khi mới đến, tránh mấy người này coi trẻ mà lên mặt, bị tự ái cùng còn là để cảnh cáo bọn họ một chút rằng đừng quá đáng.
Hà Dĩ Phong thấy vậy thì quay sang nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc. Lời nói và cư xử của cô đã làm được vượt khỏi sức tưởng tượng của anh ta và Lâm Quân nhiều lắm, điều này khiến cho lòng anh rung lên, cảm giác thấy có chút tội lỗi một cách khó hiểu.
Nhưng mà không phải sự khó chịu và không thích như trước mà trái lại lại có sự tán thưởng trong đó.
“Đây là bản giám định ADN của tôi và cha.” Lê Nhật Linh thong dong cầm bản giám định lên rồi đưa sang cho Hà Dĩ Phong để anh phát cho đám cổ đông xem.
Mà sắc mặt của Jackson lúc này đã trở nên ngày càng phức tạp.
“Cái gì?”
“Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?”
“Chủ tịch Lê vừa mới bệnh nặng thì lập tức có con gái ông ấy ra mặt!”
“Đây chẳng phải đương nhiên sao, chẳng phải trong cuộc họp lần trước, chủ tịch cũng đã nhắc tới việc tìm thấy con gái rồi sao?”
“Tôi vẫn cho rằng chỉ là lý do thoái thác, không ngờ lại là sự thật đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom