Full Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 64

Lúc Sư Nhạc làm lễ tốt nghiệp, có rất nhiều người đến chúc mừng. Trong vòng một năm nay, album của cô đã thực sự bùng nổ, những single tiếp theo cũng được đón nhận rất nồng nhiệt.



Ngoài ra, cô còn tham gia vào mấy chương trình của ca sĩ, tên tuổi chẳng mấy chốc đã vụt sáng.



Cũng bởi vì như vậy mà trong buổi lễ tốt nghiệp, trường học đã kêu cô lên biểu diễn một tiết mục.



Hổ Tử vừa kết thúc kỳ thi vào trung học thì được Thích Yến đón qua đây, cậu nhìn bó hoa trong tay anh mình, vẻ mặt đầy hào hứng: “Anh, anh đưa hoa cho em đi, để em lên tặng cho.”



Thích Yến ôm bó hoa trong tay, phớt lờ cậu bé.



Hổ Tử uy hiếp anh: “Anh không sợ người ta nhận ra bọn anh đang yêu nhau sao?”



Thích Yến khẽ nheo mắt, cúi đầu: “Em nói cái gì?”



“Em biết từ lâu rồi.” Hổ Tử thì thầm, “Lần trước ở trong vòng đu quay, em mở camera trước, nhìn thấy hai người bọn anh đang….”



Những lời phía sau mà cậu chưa nói hết, Thích Yến đã hiểu.



Nhưng anh vẫn không giao bó hoa ra, chỉ nói: “Tự đi mua cái khác đi.”



Ở đây biết kiếm đâu ra mà mua chứ!



Chỉ có mấy bó hoa nhỏ xíu vài tệ, còn là loại nhựa dẻo.



Hổ Tử ấm ấm ức ức, cuối cùng vẫn tự mình chạy đi mua một bó mang về.



Có điều chưa đến một lúc sau, Thích Yến chợt thấy Sư Tần bước về hướng này, trên tay cũng ôm một bó hoa.



Hai người đưa mắt nhìn nhau.



Thích Yến: “….”



Sư Tần: “…..”



Sư Tần hơi nhướng mắt lên: “Muốn tặng hoa?”



Thích Yến: “Vâng.”



“Tôi là trưởng bối.” Sư Tần không biết liêm sỉ, “Lớn trước nhỏ sau.”



Thích Yến chẳng hề tỏ ra hoảng loạn: “Chuyện này nên nhìn thành ý chứ không nên dựa vào vai vế.”



Sư Tần ‘ồ’ một tiếng: “Cậu cảm thấy tôi chưa đủ thành ý bằng cậu?”



“Không phải.” Thích Yến nhàn nhạt cười, lắc đầu, “Nhưng cũng chưa chắc đã nhiều hơn em.”



Anh từ tốn đề nghị: “Anh, hay là hai người chúng ta cùng lên tặng hoa đi.”



“Xem thử Mãn Mãn nhận của ai trước.”



Vẻ mặt còn như kiểu ‘em đây rất công bằng, không kể là ai có quan hệ với ai’.



Sư Tần ‘hứ’ một tiếng.



Sư Nhạc nhận bằng và chứng chỉ tốt nghiệp xong đi ra, trước mặt cô lập tức có một bó hoa được đẩy tới.



Người đại diện cũng tới đây chung vui.



Ánh mắt Sư Nhạc lướt qua mấy người trước mặt, cuối cùng rơi vào người Hổ Tử, nhận lấy bó hoa trong tay cậu: “Cám ơn Hổ Tử nhé.”



Những người còn lại đều không khỏi sửng sốt.



Hổ Tử cũng không ngờ bó hoa rẻ tiền nhất của mình lại chiếm được lợi thế lớn nhất, cậu nhất thời có chút tự mãn.



Sư Nhạc nhìn vẻ mặt ấm ức của Thích Yến và Sư Tần, bật cười rồi nhận lấy hoa trong tay Thích Yến, sau đó là hoa của Sư Tần, cuối cùng là của người đại diện.



Sư Tần xém chút nữa đã giật bó hoa lại, kêu cô nhận lại một lần nữa, nhưng nghĩ bụng thôi bỏ đi.



Buổi tối, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa cơm.



Hổ Tử được Thời Thâm đón đến Thời gia, mặc dù cậu và Thích Yến đang sống ở bên ngoài, nhưng Hổ Tử vẫn đang nhỏ, Thời Thâm và Thích Yến bình thường bận rộn, trong nhà lại có một em gái mới hơn một tuổi, cũng không có ai chơi với bé.



Mỗi lần tới kỳ nghĩ Thích Yến lại đón Hổ Tử đến đây, thỉnh thoảng cũng dẫn qua đó ăn vài bữa cơm.



Thường xuyên qua lại với nhau như vậy, Hổ Tử và cô em gái trong nhà bắt đầu quen thân, cộng thêm tính cách ngoan ngoãn của cậu, thành ra mọi người ai cũng thích.



Vì thế mà mỗi lần nghe Hổ Tử đến, Thời Thâm đều đón cậu sang bên đó.



Chỉ cần Thích Yến ở Bắc Thành, số lần mà Sư Nhạc quay về trung tâm thành phố chỉ đếm trên đầu ngón tay, Sư Tần riết cũng thành quen, ăn cơm xong tự giác ra về một mình.



Sư Nhạc cùng Thích Yến quay lại trường học, Hứa Tịnh đã tổ chức bữa tiệc tốt nghiệp trong quán bar.



Hôm nay Sư Nhạc rất vui, nghĩ đã có Thích Yến lái xe nên tới quán bar cô có uống một chút rượu.



Trên đường về nhà, Sư Nhạc hé mắt nhìn đường: “Thích Tiểu Yến, em chưa có say đâu nhé.”



Thích Yến: “Hửm?”



Sư Nhạc lười biếng nói: “Anh mà định bán em đi em cũng biết đấy.”



Thích Yến phản ứng lại, khẽ cười: “Biết cũng tốt, còn có thể giúp anh đếm tiền.”



Con đường này không phải là đường về nhà, cũng không giống con đường đến trung tâm thành phố, nhưng Sư Nhạc cũng không lo lắng Thích Yến sẽ đem cô đi đâu.



Cô có chút mệt mỏi, tùy tiện hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”



Thích Yến nói: “Tặng em quà tốt nghiệp.”



Sư Nhạc khẽ nhướng mày, gật đầu: “Được đấy.”



Cuối cùng xe cũng dừng lại trong bãi đỗ xe của một tiểu khu.



Sư Nhạc đã mơ màng muốn ngủ, Thích Yến dừng xe xong thì quay đầu qua, chạm nhẹ vào mặt cô: “Mãn Mãn.”



“Ừm.” Sư Nhạc mở mắt ra, “Đến rồi?”



“Ừm.” Thích Yến cởi dây an toàn cho cô, vân vê khuôn mặt có chút ửng hồng sau khi uống rượu của cô, “Cảm thấy sao rồi?”



“Không khỏe lắm.” Sư Nhạc cọ mặt vào tay anh, hơi thở phả ra trên tay anh, “Anh ôm em đi.”



Thích Yến đã quá quen với kiểu làm nũng này của cô.



Khi còn đi học, thỉnh thoảng anh sống bên ngoài khuôn viên trường, mỗi lần cô kết thúc lịch trình rồi quay về với dáng vẻ mệt mỏi, cô sẽ ở trong bãi đỗ xe lười biếng, nói mình mệt rồi, muốn ôm.



Thế nên anh cũng tự giác mà bước xuống xe, vòng qua bên kia ghế lái phụ.



Sư Nhạc thấy anh mở cửa xe ra, nhưng lại đẩy anh sang một bên. Cô không biết ở đây là đâu, vì vậy cũng sẽ không để anh ôm thật.



Lúc này Thích Yến lại mở cửa ghế sau ra, lấy những bó hoa mà cô được tặng trước đó, nhưng chỉ cầm mỗi bó hoa của anh.



Sư Nhạc cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng đi theo anh.



Cô bước vào thang máy, nhìn anh ấn số tầng thì dựa vào vai anh nói đùa: “Thích Tiểu Yến, anh đừng nói với em quà tốt nghiệp là một căn hộ đấy nhé?”



Thích Yến quay qua, yên lặng nhìn cô.



Sư Nhạc đứng thẳng người dậy, thực sự kinh ngạc: “Thích Tiểu Yến?”



Thang máy vang lên một tiếng ‘ding’, Thích Yến khẽ cười, kéo cô ra khỏi thang máy, đi đến trước một cánh cửa.



Anh nhập dấu vân tay, dẫn Sư Nhạc vào nhà.



Khoảnh khắc ánh đèn được bật lên, Sư Nhạc nhìn thấy được bố cục của toàn bộ căn nhà.



Không quá lớn, cũng không phải là kiểu nhà cao cấp, chỉ là một căn hộ nhỏ được trang trí bằng gam màu ấm, thoạt nhìn rất ấm áp.



Thích Yến ở đằng sau đóng cửa lại, đặt bó hoa sang một bên, sau đó kéo cô đi vào trong.



“Vào phòng thực nghiệm của đàn anh không bao lâu thì anh bắt đầu theo họ khởi nghiệp thiết kế game, cộng thêm tiền thưởng từ kỳ thi tuyển sinh đại học trước đó, sau này anh trai anh cũng có đầu tư một ít.”



“Mãn Mãn, tất cả những gì anh làm được bây giờ chỉ có thứ này.” Thích Yến vừa đi vừa nói, “Sau này anh sẽ cố gắng mang đến cho em những thứ tốt hơn.”



Sư Nhạc một câu cũng không hé môi, chỉ đi theo bước chân của anh.



Hai phòng ngủ một phòng khách, thật sự là không quá to, nhưng cô lại giống như vừa được thứ gì đó lấp kín.



“Một căn phòng để dành cho Hổ Tử, phòng còn lại của chúng ta, có điều mỗi lần thằng bé đến đều được anh trai anh đón sang bên đó, nên rất ít khi về đây.” Thích Yến đẩy cánh cửa của một căn phòng ra, “Đây là phòng của chúng ta.”



Là phòng ngủ chính, cũng được trang trí bằng gam màu ấm, sạch sẽ thơm tho, nhưng anh còn cẩn thận dán thêm vài ngôi sao sáng màu lên tường.



Sư Nhạc uống không nhiều, nhưng lại cảm thấy bản thân như sắp say.



Lòng bàn tay Thích Yến đều là mồ hôi, từ nãy đến giờ vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông, có vẻ rất căng thẳng. Tầm mắt Sư Nhạc rơi vào sườn mặt anh, khuôn mặt anh như được ánh đèn đắp thêm một tầng ánh sáng.



“Mãn Mãn, anh từng nói, nếu em đã ở trong tay anh thì anh sẽ không buông tay ra nữa, bất luận là trước đây hay mai sau cũng sẽ không.”



“Anh rất nóng lòng muốn cùng em sở hữu thứ gì đó.”



“Chúng ta cùng nhau từ từ nhé, trước tiên là có một căn nhà nhỏ, em thấy có được không?”



Không nghe thấy Sư Nhạc nói chuyện, Thích Yến càng có chút bất an.



Anh quay đầu lại: “Mãn Mãn.”



Sư Nhạc buông tay anh ra, nhìn quanh căn phòng một vòng, đầu ngón tay chầm chậm chạm vào từng ngôi sao trên bức tường.



Mãi một lúc lâu sau, cô mới rũ mắt, khẽ cười: “Thích Tiểu Yến, anh nhanh hơn em một bước rồi.”



Thích Yến ngẩn người.



“Vốn dĩ định đợi hai ngày nữa anh kết thúc kỳ thi sẽ dẫn anh đi.” Sư Nhạc ngẩng đầu lên, bước tới ôm lấy anh, “Bị anh giành trước mất rồi.”



“Có thể là bắt đầu từ lúc còn ở Dư Bình, cũng có thể là bắt đầu từ lúc nhìn thấy anh mặc tạp dề, em đã nghĩ, biết lúc nào mình mới có được một ngôi nhà đây.”



Sư Nhạc ngẩng đầu, hôn lên cằm anh một cái.



Cô có chút chếch choáng men say: “Thích Tiểu Yến, từ lúc còn nhỏ em đã không có một ngôi nhà hoàn chỉnh.”



“So với bất cứ ai, em rất mong ước có được thứ này.”



Sư Nhạc nhắm mắt lại: “Cám ơn anh.”



Thích Yến lau khô chút ẩm ướt bên khóe mắt cô: “Những thứ em muốn, anh đều mang đến cho em.”



Từ phòng ngủ đi ra, Thích Yến lại cầm bó hoa ban nãy tới trước mặt Sư Nhạc.



Anh với tay lấy một chiếc hộp từ trong bó hoa ra.



Sư Nhạc hơi mở hé mắt.



Hôm nay nhận được quá nhiều hoa nên cô cũng chưa có thời gian xem kỹ, không ngờ bên trong vẫn còn một món đồ.



Cô khẽ chớp mắt, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.



“Thích Tiểu Yến, anh hẳn là chưa đến độ tuổi kết hôn đâu nhỉ?”



“Ừm.” Thích Yến đưa cái hộp tới trước mặt cô.



Anh thấp giọng cười một tiếng: “Sư Mãn Mãn, có thể em không biết đấy thôi, ở chỗ anh có rất nhiều người bằng tuổi anh đã con bồng con bế luôn rồi.”



Điều này hiển nhiên đã chạm đến điểm mù kiến thức của Sư Nhạc.



Thích Yến nhìn cô có chút mờ mịt thì không nhịn được cười: “Thế nên, bây giờ em còn cảm thấy năm đó đưa chìa khóa nhà cho anh là chuyện đúng nữa không?”



Sư Nhạc lúc đó chỉ cảm thấy anh là cậu nhóc ngây ngô trong sáng, tuy rằng cũng có một chút ý tứ khác, nhưng cũng không muốn quá gấp gáp, cô nghĩ mình có thể từ từ dạy dỗ được.



Nhưng đã lâu như vậy rồi, những thứ nên nói cũng đã nói ra, bây giờ người cũng đang ở trong căn phòng này, Sư Nhạc thật sự không hề sợ hãi.



“Có gì phải hối hận chứ.” Cô móc lấy cổ Thích Yến, “Em chỉ sợ anh không dám thôi.”



Thích Yến hơi nhướng mắt lên, ánh mắt chuyển từ cánh tay cô sang gương mặt cô, cong môi cười: “Không hối hận thì tốt.”



Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn.



“Tuy rằng chưa đến tuổi kết hôn, nhưng anh vẫn muốn ích kỷ mà trói buộc em lại trước.” Thích Yến lấy chiếc nhẫn ra, nhưng không gấp gáp đeo lên cho cô, mà chỉ đặt vào lòng bàn tay cô, “Dù sao thì em cũng là một ngôi sao của quá nhiều người.”



“Sư Mãn Mãn.” Anh nhìn thẳng vào mắt Sư Nhạc, úp bàn tay lên tay cô, giữ chặt lấy chiếc nhẫn rồi dịu dàng hỏi: “Anh có thể đặt cọc trước được không?”



Sư Nhạc lúc này mới để ý, không biết từ lúc nào anh đã quỳ trước mặt cô.



Một tay cô vẫn đang đặt trên cổ anh, ánh mắt hơi rũ xuống, cười hỏi: “Đặt cọc cái gì?”



Ánh mắt hai người giao nhau, Thích Yến nhẹ nhàng nói: “Đặt cọc, nửa quảng đời còn lại của em.”



Sư Nhạc nhìn anh không chớp mắt, đột nhiên khép hai tay lại, móc cổ anh lôi về phía trước một bước.



Động tác của Thích Yến không được vững, tay chống lên sô pha.



Sư Nhạc chống lên chóp mũi anh, hơi thở phả vào mặt anh: “Thích Tiểu Yến, em ấy à, cũng sắp tới hàng ba rồi, đối với vấn đề tuổi tác cũng khá là lo lắng.”



“Thế nên, nói chung là không chấp nhận chuyện đặt cọc, vì suy cho cùng không thể chờ đợi được.”



Cô trả lại chiếc nhẫn cho Thích Yến: “Nghe nói hai hôm trước ở trong trường lại có nữ sinh tỏ tình với anh.”



“Thông cảm cho tâm trạng của em khi luôn sợ người của mình bỏ chạy mà nói chút lời thật lòng.”



Cô hôn anh một cái, dỗ ngọt: “Nửa quãng đời còn lại của em đều là của anh cả, chúng ta chính thức xác lập mối quan hệ luôn nhé, được không?”



Toàn thân Thích Yến đều tê dại.



Sư Nhạc đã vươn tay tới trước mặt anh: “Đeo đi.”



Thích Yến nhìn những ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô rồi từ từ nhấc tay lên. Anh chạm nhẹ vào đầu ngón tay Sư Nhạc, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Sư Mãn Mãn, em đừng hối hận.”



Sư Nhạc khẽ chậc một tiếng.



Vỗ vỗ tay anh: “Vừa nãy mới thề non hẹn biển không buông tay, bây giờ làm sao vậy?”



Thích Yến không nói chuyện.



Sư Nhạc giả vờ muốn thu tay về, uể oải nói: “Vậy thôi bỏ đi, để em cân nhắc lại.”



Tay còn chưa kịp thu lại đã bị Thích Yến cuống quýt giữ lấy, anh gần như ngay lập tức đeo chiếc nhẫn vào cho Sư Nhạc.



Sau đó siết chặt lấy tay cô, rũ mắt nhìn chiếc nhẫn: “Sư Mãn Mãn, cảm ơn em.”



Sư Nhạc cũng nhìn chiếc nhẫn: “Ừm?”



Anh ngước mắt lên, ánh mắt vừa dịu dàng lại kiên định: “Cảm ơn nửa quảng đời còn lại của em.”



Sư Nhạc chìm đắm trong ánh mắt của anh, đôi mắt của Thích Yến vẫn luôn trong veo sạch sẽ, lúc này đây cũng chỉ toàn hình bóng cô, có lẽ vừa rồi căng thẳng quá nên bây giờ hơi đỏ, tình cảm vừa dạt dào lại nồng đậm.



Trong lòng cô như được sự dịu dàng và ấm áp của anh lấp đầy.



Mí mắt Sư Nhạc khẽ nhúc nhích, tay chạm nhẹ vào mặt anh: “Thích Tiểu Yến, mấy hôm nay em không có lịch trình.”



Hai tay Thích Yến chống lên hai bên sô pha, ngẩng đầu lên: “Anh biết.”



“Nhìn anh hình như có chút bất an.” Sư Nhạc dựa vào trán anh, “Hay để em cho anh một liều thuốc trợ tim nhé?”



“Hửm?”



Sư Nhạc hôn anh, khóe môi từ từ di chuyển đến vành tai anh, hôn lên trái tai anh: “Bây giờ chúng ta cũng được xem là nửa quãng đời còn lại của đối phương rồi, cũng đã có nhà, có một số chuyện đã có thể thực hiện được.”



“Cũng coi như.” Cô ghé vào tai anh, thấp giọng cười cười, “Cho một người sắp bước vào hàng ba như em một liều thuốc trợ tim, được không?”



Tay Thích Yến lập tức siết chặt lại, vành tai anh nóng đến cực độ, âm thanh cũng khàn đặc.



“Sư Mãn Mãn…”



“Cứ coi như em đang quyến rũ anh đi.” Sư Nhạc hỏi, “Được không?”



Thích Yến còn chưa kịp đứng dậy, nụ hôn của Sư Nhạc đã đáp xuống, rất nhẹ nhàng, lúc cô hôn anh vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy.



Thích Yến mở mắt ra, nhìn đôi mắt đang nhằm hờ và lông mi hơi run run của cô, tay anh càng siết chặt hơn.



Sư Nhạc đã hôn được một lúc mà thấy anh vẫn không có phản ứng gì, trong lòng khẽ chậc một tiếng.



Còn nói cái gì mà bằng tuổi này đã con bồng con bế, thực tế thì anh cũng….



Cô còn chưa kịp nghĩ xong, Thích Yến đã di chuyển, anh đột nhiên giơ tay nâng mặt Sư Nhạc lên, sau đó dựng thẳng người dậy.



Sư Nhạc phải lùi về lưng ghế sô pha, từ chủ động đổi qua thành bị động.



Sư Nhạc thích dáng vẻ vì cô mà mất kiểm soát của Thích Yến, thích sự nóng nảy của anh.



Cô nhấc tay ôm chặt lấy cổ Thích Yến, đáp trả lại anh.



Mãi cho đến khi Sư Nhạc được ôm vào phòng tắm, sau đó mê man bước ra rồi lại được ôm lên giường, nhìn thấy Thích Yến lấy thứ đó ra, cô mới từ trong mơ hồ tỉnh táo lại một chút.



Cô khẽ cắn Thích Yến: “Thích Tiểu Yến, anh giả heo ăn hổ* với em đúng không?”




(Giả heo ăn hổ: cố tình giả ngu để đối phương lơ là, sau đó chớp thời cơ để giành chiến thắng cuối cùng – nguồn: Baidu)



Thích Yến thấp giọng cười, để lại trên xương quai xanh của cô một dấu ấn, màu sắc đồng tử càng thêm trầm đục: “Sư Mãn Mãn, bây giờ em còn cảm thấy giao chìa khóa nhà cho anh là an toàn nữa không?”



Sư Nhạc nheo mắt, cong môi nói: “Cùng lắm là hai ngày tới đều ở trên giường thôi.”



Đáy mắt Thích Yến đen như mực: “Được.”



Nếu cho Sư Nhạc thêm một cơ hội, cô nghĩ mình sẽ không dại gì đi khiêu khích Thích Yến như vậy nữa.



Mặc dù thời gian nghĩ ngơi sau đó Thích Yến không thực sự ấn chặt cô trên giường, nhưng Sư Nhạc tạm thời không muốn ngủ với anh nữa.



Con người này, nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn hiền lành, vậy mà bên trong cốt tủy lại cực kỳ thâm thúy.



Một tiếng chị ơi đã trực tiếp chặn lại mọi lời cô định nói.



Lúc này, vậy mà anh còn gọi cô là chị.



Quả nhiên là đàn ông.



Ở trong nhà mới lăn lộn hai ngày, Sư Nhạc nhân lúc Thích Yến đi thi lập tức bỏ trốn.



Chọc không nổi chọc không nổi, vẫn nên trốn đi vài ngày thôi.



Cũng may là mấy hôm sau có một buổi họp báo, Sư Nhạc dứt khoát tập trung vào việc chuẩn bị cho buổi họp báo.



Bởi vì phải chuẩn bị phát hành bản preview của single mới trong buổi họp báo, nên Sư Nhạc ở lại trong phòng thu mấy ngày.



Ngày họp báo, Sư Nhạc vào hậu trường trang điểm trước.



Họp báo khác với biễu diễn, hội trường cũng không quá lớn, chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy hết tất cả mọi người.



Trước khi bước lên sân khấu, Sư Nhạc nhận được tin nhắn của Thích Yến.



“Bắt đầu chưa?”



Hôm nay anh có lịch thi, Sư Nhạc tưởng anh đã thi xong rồi: “Sắp rồi.”



Thích Yến hỏi: “Hôm nay có nhớ anh không?”



Sư Nhạc nghĩ lại ‘nỗi khổ’ mà mình đã chịu, vô tình trả lời: “Tạm thời chẳng thấy nhớ gì cả.”



Thích Yến nói: “Thế làm sao bây giờ? Anh lại rất nhớ em.”



Sư Nhạc: “Vậy cứ nhớ đi.”



“Được.”



Trương Bình đến giục cô lên sân khấu, Sư Nhạc nói với Thích Yến một tiếng rồi giao điện thoại cho cô ấy.



Trước khi bước lên, Trương Bình đột nhiên kéo cô lại: “Đồ trên tay.”



Sư Nhạc khẽ nhướng mày.



Trương Bình chỉ chiếc nhẫn của cô, không chút nể tình nói: “Đưa cho chị.”



Sư Nhạc: “….”



Cô đổi qua tay khác: “Như vậy đi.”



Trương Bình liếc mắt nhìn, để cô rời đi.



Theo lịch trình là Sư Nhạc lên hát một bài trước. Cô vừa mới bước tới micro, ánh mắt lập tức khựng lại.



Bởi vì buổi họp báo muốn có sự tiếp xúc gần gũi với người hâm mộ, nên sân khấu rất gần với khán giả.



Ngồi ngay trước mặt cô là một người mang khẩu trang và mũ, người mà mấy ngày trước vẫn đang cùng cô vành tai và tóc mai chạm nhau.



Cô vừa liếc mắt là đã có thể nhận ra.



Sư Nhạc nhè nhẹ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.



Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy khóe mắt Thích Yến cong cong.



Anh nhớ em, thế nên anh đến đây để gặp em.



“Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!!”



“Nhạc Nhạc! Tôi rất nhớ bạn!”



“Nhạc Nhạc, tôi yêu bạn!”



Giữa muôn vàn tiếng la hét, Sư Nhạc lẳng lặng nhìn người đối diện, mấy giây sau, âm nhạc vang lên, Sư Nhạc cúi đầu cười khẽ.



“Tôi cũng, rất nhớ các bạn.”



Sau khi bài hát kết thúc là đến thời gian người hâm mộ đặt câu hỏi.



Sư Nhạc sẽ tự chọn người.



Cô vẫn luôn chú ý đến Thích Yến, nhưng anh ngồi rất yên lặng, hoàn toàn không có ý định giơ tay.



Mãi đến khi còn một câu hỏi cuối cùng, Sư Nhạc mới nhìn thấy anh từ từ giơ tay lên.



Sư Nhạc khẽ cười: “Vậy tôi mời bạn trước mặt này đi.”



Thích Yến nhận micro rồi đứng lên, ôn hòa nói: “Tôi rất thích bạn.”



Sư Nhạc: “Cảm ơn bạn.”



Thích Yến tiếp tục nói: “Bạn gái của tôi cũng rất thích bạn.”



Anh nói: “Tôi có thể mượn cơ hội này để tỏ tình với bạn gái được không?”



Trái tim Sư Nhạc bỗng đập thình thịch, vô thức liếc nhìn sân khấu.



Trương Bình cũng đang nhìn anh, cô ấy chỉ cảm thấy cậu nam sinh này có chút quen mắt, nhưng không nhớ rõ là ai.



Thấy Sư Nhạc nhìn qua đây, cô ấy còn khẽ gật đầu.



Sư Nhạc cao giọng nói: “Được chứ.”



Những người xung quanh đã bắt đầu kinh ngạc tán thán.



Thích Yến hơi nhấc vành mũ lên, cười khẽ: “Mãn Mãn, anh yêu em.”



“Wow!!!”



“Bạn gái của cậu ấy đang ở đây vậy?! Cậu nam sinh này dù có đeo khẩu trang cũng không che giấu được vẻ đẹp trai!!”



Sư Nhạc hơi ngồi thẳng người dậy, trong lúc mọi người đang kích động bàn tán, chỉ có cô biết người này đang gọi cô. Cô nhìn thẳng vào mắt Thích Yến: “Bạn gái của bạn nhất định rất hạnh phúc.”



Thích Yến khẽ gật đầu, cả giọng nói cũng đượm ý cười: “Phải, hình như cô ấy rất hạnh phúc.”



Sau khi Thích Yến ngồi xuống, có không ít người chú ý đến anh, nhưng lại không thấy bạn gái của anh đâu, chỉ thấy anh cứ mải miết nhìn Sư Nhạc trên sân khấu.



Có người nhịn không được tò mò, hỏi: “Anh đẹp trai, bạn gái của anh đâu rồi?”



Thích Yến hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt vẫn nhìn thẳng lên sân khấu: “Cô ấy trốn rồi.”



Người bên cạnh không khỏi ngơ ngác.



Đoạn cuối cùng là hát một bài mới trong đĩa đơn, Sư Nhạc cầm một cây đàn ghita ra, ngồi thẳng xuống mép bục sân khấu.



Sau khi nhân viên hội trường điều chỉnh micro xong, Sư Nhạc khẽ hắng giọng.



“Bài hát này tôi đã viết từ khá lâu rồi.” Sư Nhạc vỗ nhẹ lên cây đàn ghita, nhìn người trước mặt, dịu dàng nói, “Chọn thời điểm này phát hành là bởi vì tôi vừa kết thúc cuộc sống sinh viên, chuẩn bị bước sang một cuộc sống mới, một khởi đầu mới.”



“Và mọi người, chính là sự khởi đầu của tôi.”



Cô nhìn Thích Yến: “Tôi rất may mắn khi có được sự khởi đầu này.”



Từ rất lâu trước đó, Thích Yến từng nói với cô rằng cô là sự khởi đầu của anh.



Đối với cô mà nói, anh cũng như vậy.



Anh là sự dịu dàng độc nhất vô nhị mà cô gặp được trong đêm tối mơ hồ.



Ngón tay Thích Yến thoáng run rẩy, ánh mắt đối diện với tầm mắt của cô.



Giữa bao nhiêu người đang dõi theo, anh và cô nhìn nhau, nói những lời mà chỉ có nhau mới hiểu.



Nói những lời mà không một ai biết, chỉ có hai người hiểu tình yêu đang hừng hực rực cháy trong lòng.



Đây là ngôi sao sáng nhất, cũng là ngôi sao mà anh yêu nhất.



Và anh, cũng đã nắm chặt được cô trong tay.



Sư Nhạc bị ánh mắt không hề che giấu của Thích Yến dõi theo, bất giác nhớ lại ngày hôm đó sau khi tỉnh dậy, cô vô tình nhìn thấy một góc bản đồ bên cạnh bàn làm việc.



Cô tiện tay cầm lên, mở ra xem.



Là một tấm bản đồ trong nước thông thường, thậm chí chất lượng còn không mấy tốt, điểm khác biệt duy nhất là trên tấm bản đồ có một đường nối dài từ điểm này đến điểm kia.



Nét bút màu đỏ đen đan xen trên đường kẻ ấy, gần như không thể nhìn ra được màu gốc là màu gì.



Một đầu là Bắc Thành, còn một đầu kia là Diêu Sơn Thanh Thành.



Sư Nhạc ngắm nghía rất lâu, mãi đến khi người sau lưng bước tới ôm lấy cô từ phía sau.



Đầu ngón tay Sư Nhạc vuốt nhẹ vào những đường kẻ đó, hỏi anh: “Đây là cái gì?”



Thích Yến trầm mặc mấy giây, sau đó vươn tay ra nắm lấy tay cô, kéo từ đầu này tới đầu kia, nhàn nhạt cười một tiếng, ôn hòa nói: “Đây là khoảng cách để được ôm lấy em.”



Để được ôm lấy cô, anh đã phải vượt qua vài ngàn cây số.



Thích Yến hôn lên mái tóc cô, thì thầm: “Năm đó lúc em rời khỏi, anh đã nghĩ rằng.”



“Chỉ là sáu ngàn dặm, anh có thể vượt qua.”



“Sư Mãn Mãn, anh đã vượt qua được rồi, thật may mắn.”



Sư Nhạc khẽ chớp mắt, định thần lại, bắt đầu gảy dây đàn ghita.



Một lần nữa ngẩng đầu lên, cô nói vào micro: “Bài hát có tên là 《Ngân Hà》”



Mọi người im lặng, Sư Nhạc chầm chậm cất tiếng:



“Những ngôi sao thảng thốt giẫm vào sương mù,



Mềm mại như đang lạc vào giấc mơ,



Ánh sáng trong mơ rất ấm áp, hoa nở đầy đất trời,



Có người đang xem một bộ phim cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại không biết cốt truyện



Có người nói:



Mong em luôn dũng cảm và vững vàng,



Anh sẽ mãi, sẽ mãi đón nhận em,



Có người nói:



Trong dải Ngân Hà dày đặc các vì sao kia



Em chính là vì sao duy nhất và sáng nhất trong mắt anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom