• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 62

Trên đường quay về nhà, Sư Nhạc cứ ngắm nhìn bức ảnh vừa chụp được. Trong bức ảnh, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu hai người, phông nền là rừng thông phủ tuyết trắng xóa, hình ảnh hai người đứng ngược sáng hôn nhau đẹp đến mức mơ hồ.



Sư Nhạc vô cùng hài lòng, lúc định thoát ra ngoài thì đột nhiên nhìn thấy ảnh chụp của Thích Yến, ngón tay cô thoáng khựng lại, bước chân cũng dừng hẳn lại.



Trên màn hình là cô, nhưng lại là bức ảnh mà cô chưa từng thấy qua.



Ánh sáng rất mờ, cô dựa vào lưng ghế ngủ ngon lành, sau lưng là hội trường trống trải.



Cô chợt nhớ lại câu nói ‘Đã thích em từ lâu rồi’ của Thích Yến.



Sư Nhạc bất chợt cười một tiếng: “Thích Tiểu Yến.”



Thích Yến đứng lại, vừa quay lại đã thấy cô đưa điện thoại về phía mình, trên màn hình là bức ảnh mà anh đã chụp lén lúc trước.



Sư Nhạc đại khái đã nhớ ra thời điểm chụp bức ảnh này là khi nào: “Là ngày xem phim trong trung tâm văn hóa đúng không?”



Thích Yến nhất thời có chút sửng sốt, hai bên tai lập tức đỏ lên, ngập ngừng gật đầu.



Sư Nhạc chạm nhẹ vành tai anh, phì cười một tiếng: “Thảo nào hôm đó nói là đã ủ mưu từ lâu.”



Thích Yến mặc dù đã đỏ tai, nhưng ngược lại không hề giấu diếm cô: “Ừm, lúc nào cũng nhớ đến em.”



Sư Nhạc hỏi: “Vậy những ngày sau đó không liên lạc với em, anh làm cách nào để chịu đựng?”



“Không chịu đựng được.” Thích Yến khẽ lắc đầu, “Thế nên mỗi ngày đều ngắm mấy bức ảnh này.”



Học kỳ năm đó bởi vì tâm tình bất ổn, còn phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và trường học, nên hành tích học tập của anh không mấy tốt. Anh cũng không phải là thần thánh, về mặt học tập tất nhiên cũng phải cố gắng nỗ lực. Mặc dù đi học trên Thanh Thành, nhưng Thanh Thành vốn chỉ là một huyện lị nhỏ, mỗi năm vẫn có người đậu vào đại học A, nhưng xác suất chỉ tầm từ một đến hai người.



Anh cũng lo sợ cuối cùng mình không thể đậu vào đại học A, nhưng cũng không quên trách nhiệm của mình.



Cho đến khi mẹ qua đời, ở Dư Bình gặp lại Sư Nhạc.



Sự xuất hiện của cô đã làm anh có thêm động lực nhặt lại những thứ mà trước đây từng từ bỏ.



Anh muốn mình nỗ lực hơn nữa, vượt núi băng sông, vượt qua những ranh giới khoảng cách để đứng bên cạnh cô.



Nếu không, sau này anh sẽ không bao giờ gặp được một người như vậy nữa.



Mỗi tháng anh đều gửi thành tích học tập cho Sư Nhạc, muốn xem thử xem bản thân rốt cuộc có thể làm được không. Và trong những ngày đêm điên cuồng với nỗi nhớ cô đó, anh chỉ có thể nhìn những bức ảnh này đến thất thần.



Cũng may, cũng may là anh đã làm được.



Đối với những chuyện này, Sư Nhạc hoàn toàn không hề hay biết. Cô ngắm nhìn biểu cảm của Thích Yến, kéo anh đến trước mặt mình, nhướng mày nói: “Sau này nếu chịu không được nữa thì cứ nhìn em như thế này, biết chưa?”



Khóe môi Thích Yến khẽ cong lên: “Ừm.”



Sư Nhạc lúc này mới buông anh ra, gửi hết những bức ảnh đó qua cho mình. Nhìn thấy ảnh đại diện của Thích Yến vẫn là bầu trời sao như trước, đầu ngón tay cô khẽ gõ hai cái.



Đợi khi về đến nhà, Thích Yến mở điện thoại lên mới phát hiện Sư Nhạc đã thay đổi ảnh đại diện, là một ngôi sao trên bầu trời đêm đen nhánh, nhìn rất rõ ràng.



Anh ngẩng đầu lên, Sư Nhạc đang dựa vào khung cửa gọi điện thoại, hình như là đang sắp xếp chuyện công việc.



Cúp điện thoại xong, Sư Nhạc bước đến bên cạnh Thích Yến, ngồi dựa vào người anh: “Tối nay phải quay về Bắc Thành, ngày mai bắt đầu chạy quảng bá.”



Thích Yến gật đầu: “Anh đi chung với em.”



Sư Nhạc: “Hửm?”



“Hôm qua vốn dĩ cũng định qua đó.” Thích Yến đặt điện thoại xuống, “Vừa hay dẫn Hổ Tử đi chơi mấy ngày, gần đây thằng bé có chút bất an.”



Sư Nhạc: “Vì chuyện của Thời gia sao?”



“Ừm.”



Hổ Tử đã lên lớp Năm, cũng đã hiểu rất nhiều chuyện. Đối với việc người anh duy nhất của mình có gia đình mới, cho dù anh trai hiện tại vẫn đang ở đây, nhưng trong lòng cậu bé cũng không khỏi lo lắng bất an, thế nên Thích Yến định bụng lúc quay lại Bắc Thành sẽ dẫn cậu bé theo. Đến lúc chơi xong lại đưa cậu bé về. Thích Yến dự định qua hai năm nữa, Hổ Tử vào cấp hai, nếu lúc đó anh có đủ năng lực rồi, anh sẽ đón luôn Hổ Tử đến Bắc Thành.



Sư Nhạc hỏi: “Vậy anh định ở đâu?”



Cũng không thể đến Thời gia được.



Thích Yến: “Trước đây anh có nhờ bạn cùng phòng đi xem một căn phòng, gần trường học, có thể thuê ở một thời gian.”



“Cần gì phải thuê nữa.” Sư Nhạc khẽ bóp mặt anh, đặt khủy tay lên vai anh, nhích người lại gần: “Ở bên chỗ em không phải là được rồi sao?”



Sư Nhạc ngẫm nghĩ, còn lôi chùm chìa khóa ra đặt trước mặt anh: “Anh thích ở thế nào thì ở.”



“Sư Mãn Mãn.” Thích Yến thở dài, không biết là cô thật sự to gan hay không thèm để ý, “Em có biết anh là đàn ông không?”



Còn đem chìa khóa đưa cho anh nữa chứ.



Trước đây quan hệ của hai người chưa xác lập anh còn giả vờ là chính nhân quân tử, bây giờ làm sao anh giả vờ được nữa.



“Biết mà.” Sư Nhạc nằm trên vai anh khẽ cười, “Khoảng thời gian này lịch trình của em khá dày đặc, chưa chắc đã có ngày nghĩ để ở lại bên đó, với lại nếu không được nữa thì em về bên chỗ trung tâm thành phố cũng được.”



“Hơn nữa…” Cô dừng lại một giây, hơi thở thơm ngát như hoa lan: “Sớm muộn gì cũng phải sống chung với nhau, anh cũng nên học cách thích nghi trước chứ, đúng không?”



Sớm muộn gì cũng phải sống chung với nhau.



Thích Yến thở dài một hơi.



Anh xoay người qua, giơ tay chặn lại cái trán đang mon men tới gần của cô, cả phần cổ của anh đều đã đỏ rực, đôi đồng tử đen láy ngập tràn những cảm xúc bị đè nén.



Sư Nhạc nhướng mày, lá gan lại to lên mười phần: “Thích Tiểu Yến, đừng nói là anh không dám đấy nhé?”



Cô quả thực không để tâm lắm, một là cô rất yên tâm về Thích Yến, hai là ở trong lòng cô, những lúc Thích Yến hôn cô đều cẩn thận dè dặt, lần nào cũng kết thúc chóng vánh, nhưng vành tai lại đỏ rực đến nửa ngày.



Anh vẫn còn là một cậu bé ngây thơ trong sáng.



Tâm tình của Thích Yến ngược lại không hề bị lời nói khiêu khích của cô kích động, anh khẽ cười một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao em lại đổi ảnh đại diện?”



Sư Nhạc nhớ đến bức ảnh đại diện mà mình vừa thay đổi: “Không phải anh nói em là ngôi sao sao?”



Cô lười biếng nói: “Không một ai biết rằng trong bầu trời sao đó của anh có chứa ngôi sao của em.”



Thích Yến hơi rũ mắt, một chốc sau, anh giơ tay cầm lấy chùm chìa khóa của Sư Nhạc đặt lên bếp lò: “Được.”







Về đến Bắc Thành, Sư Nhạc không đi chung với bọn anh nữa. Bởi vì vị đàn anh trước đây cùng cô tham gia buổi hòa nhạc cuối năm cũng tuyên truyền cho cô, cộng thêm các anh chị trong công ty cũng thay cô chia sẻ lên Weibo, cho nên ngày đầu tiên lượng album bán được rất ấn tượng.



Sư Nhạc nhớ lại lời dặn dò của Trường Bình lúc trước, vừa xuống máy bay cô liền kêu Trương Bình đến đón cô về trung tâm thành phố.



Còn Thích Yến thì dẫn Hổ Tử đến căn phòng gần trường học.



Trong nửa tháng tiếp theo, Sư Nhạc hoặc là ở khách sạn, hoặc là chạy đến các tỉnh thành phố lân cận, cũng chẳng có cơ hội để quay về bên đó.



Cô là người mới, nhưng bởi vì các bài hát đều là tự sáng tác, cộng với lợi thế ngoại hình và giọng hát bẩm sinh, chẳng mấy chốc đã được xướng tên trong số những ca sĩ tân bình, trở thành một ngôi sao rực sáng bất ngờ.



Đồng nghĩa với điều này cũng chính là lịch trình dày đặc.



Nửa tháng sau, Sư Nhạc từ thành phố lân cận về lại Bắc Thành.



Sư Tần nhận cho cô một quảng cáo.



Địa điểm quay quảng cáo là một khu vui chơi ở Bắc Thành. Bởi vì lúc này đang là mùa đông, trời vẫn còn đổ tuyết, thế nên ở đây cũng không có mấy người.



Trong lúc Sư Nhạc đang nhắm mắt nghĩ ngơi, Trương Bình ở bên cạnh lên kế hoạch cho lịch trình tiếp theo của cô: “Quay xong quảng cáo này em có thể nghĩ ngơi mấy ngày, bởi vì em sắp nhập học lại nên chị cũng không nhận quá nhiều hoạt động, tuần sau có một gameshow, em cần phải có mặt.”



“Vâng.”



Trương Bình lại nói: “Bây giờ em đã độ hot rồi, chị đề xuất một thời gian nữa em nên phát hành đĩa đơn. Em cũng biết ca sĩ và thần tượng không giống nhau, muốn nói chuyện phải dựa vào thực lực.”



Nghe thấy lời này, Sư Nhạc từ từ mở mắt ra, như sực nhớ đến gì đó, cô nói: “Vâng, em đã có hướng suy nghĩ rồi.”



Quảng cáo này phải quay đến hơn nửa ngày, tới giờ nghĩ giải lao, Sư Nhạc khoác áo lông vũ, vừa uống nước nóng vừa nhắn tin.



Ngày mai Hổ Tử phải quay về Dư Bình, hôm nay cô muốn sau khi kết thúc sẽ gặp mặt cậu bé một lần.



Thích Yến hồi âm lại rất nhanh: “Anh dẫn thằng bé ra ngoài chơi rồi, lát nữa về nhà sẽ làm cơm đợi em, chúng ta ở nhà ăn một bữa cơm.”



Hai người gần đây chủ yếu liên lạc qua điện thoại, Sư Nhạc nghĩ đến bóng lưng bận bịu đeo tạp dề của Thích Yến, sự mệt mỏi đột nhiên tan biến, khẽ cười một tiếng.



“Được.”



Đạo diễn ở bên cạnh hô: “Nhạc Nhạc, có thể thực hiện phân cảnh cuối cùng rồi.”



Sư Nhạc cởi áo lông vũ ra, cất điện thoại rồi đi qua đó, vừa đi được mấy bước thì bước chân đột nhiên dừng lại.



Bởi vì đang quay quảng cáo nên xung quanh cũng có một số người vây lại xem, nhưng không nhiều, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy cách đó không xa có hai người đang đi tới.



Có lẽ nghe thấy tiếng hô này, người vốn dĩ đang cúi đầu xem điện thoại cũng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo sự tìm kiếm.



“Cô…”



Hổ Tử còn chưa nói hết câu, Thích Yến đã bịt miệng cậu bé lại: “Đừng nói chuyện.”



Ánh mắt hai người giao nhau, Sư Nhạc khẽ nhướng mày, đi về phía đạo diễn.



Thích Yến nhìn chiếc váy mỏng tanh mà cô đang mặc trên người, đầu mày khẽ nhíu lại.



Mấy hôm nay Hổ Tử đều bị bài hát mà anh trai mở tẩy não, cũng biết cô giáo Nhạc Nhạc đã là ngôi sao, không thể nói chuyện dễ dàng như trước đây được nữa.



Nhưng cậu cũng không muốn đi như vậy: “Anh, chúng ta nán lại xem chút đi.”



Thích Yến không nói gì, chỉ dẫn cậu bé đi về phía trước.



Trước ống kính cô rất biết biểu cảm, vẻ mặt lạnh lùng khác hẳn so với mọi khi, trái tim trong lồng ngực Thích Yến không ngừng đập loạn xạ.



Cô gái này từng nằm bên tai anh nói rằng thích anh, từng giống như chú mèo con lười biếng hôn môi anh.



Và lúc này, chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, ánh mắt của cô cũng chỉ liếc nhìn về phía anh.



Người nhận được sự chú ý của bao nhiêu người như vậy lại là của riêng anh.



Sau khi kết thúc, Sư Nhạc quay lại xe thay quần áo, lúc bước xuống thì đã mang thêm nón và khẩu trang.



Sau đó đi thẳng một mạch đến chỗ Thích Yến và Hổ Tử.



Sư Nhạc không nhìn Thích Yến mà nhìn về hướng Hổ Tử, mang theo chút kinh ngạc và nghi ngờ: “Hổ Tử?”



Hổ Tử mê man: “Dạ?”



Trương Bình đi theo sau lưng: “Đây là ai?”



“Là học sinh mà trước đây hỗ trợ giảng dạy.” Sư Nhạc ngược lại không hề tỏ ra hoảng loạn.



Chỉ một câu như vậy, Thích Yến đã hiểu được ý cô, anh nhàn nhạt nở một nụ cười: “Cô giáo Nhạc Nhạc.”



Nghe thấy cách xưng hô xa lạ này, khóe miệng dưới lớp khẩu trang của Sư Nhạc khẽ nhếch lên: “Bạn học nhỏ, đến Bắc Thành chơi à?”



Thích Yến đáp lại một cách rất tự nhiên: “Vâng, Hổ Tử được nghĩ đông.”



Trương Bình đưa mắt nhìn qua nhìn lại hai người, sau đó lại nhìn về phía Thích Yến, khuôn mặt của anh khiến cô ấy lập tức nổi bệnh nghề nghiệp: “Cậu bạn học này tên là gì nhỉ?”



“Thích Yến ạ.”



Trương Bình đưa tấm danh thiếp tới: “Tôi là người của Truyền Thông Mãn Ngu, nếu sau này bạn học nhỏ có suy nghĩ bước chân vào làng giải trí thì có thể liên hệ với tôi.”



Thích Yến nhìn tấm danh thiếp, nghĩ đây là người đại diện của Sư Nhạc, anh bèn nhận lấy: “Cảm ơn, có điều tạm thời tôi vẫn chưa có dự định đó.”



“Có thể cân nhắc thử mà.” Sư Nhạc cười nói, “Đến làm đàn em của tôi chẳng hạn.”



Thích Yến hơi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng cười, “Không muốn làm đàn em.”



Trương Bình không nghe ra được ý gì, sau khi đưa tấm danh thiếp thì nói với Sư Nhạc: “Chị đưa em về trước nhé?”



“Không cần đâu ạ.” Sư Nhạc lắc đầu, “Hổ Tử và cậu bạn học này từ tỉnh Giang xa xôi đến đây, trước đây em còn là giáo viên của Hổ Tử, nên em định ở lại chơi với họ chút rồi về sau, chuyện này chắc không sao chứ?”



Chắc chắn là không sao, thậm chí còn khiến cô trở thành một nghệ sĩ tích cực.



Huống hồ, trông Sư Nhạc đường hoàng thẳng thừng thế kia thì càng không có việc gì.



“Vậy cũng được, các em chơi đi.” Trường Bình ngẫm nghĩ, “Có muốn bố trí chụp hình không?”



Sư Nhạc từ chối: “Đừng quấy rầy cuộc sống của người ta thì hơn ạ.”



Trương Bình gật đầu: “Vậy chị về trước đây.”



Đợi cô ấy đi khỏi, Sư Nhạc lại lấy hai cái khẩu trang ra, đưa cho bọn họ mỗi người một cái, trưng cầu ý kiến như đúng rồi: “Cùng nhau đi chơi nhé, được không?”



Vẻ mặt Hổ Tử mờ mịt như sương mù.



Thích Yến vẫn bình tĩnh nhận lấy khẩu trang, ôn hòa nói: “Vô cùng vinh hạnh.”



Ba người cùng rời khỏi đó dưới vô số đôi mắt dõi theo.



Thích Yến và Hổ Tử đã tới đây khá lâu, người cũng không mấy nhiều, cho nên đã chơi gần hết các trò chơi.



Sư Nhạc hỏi: “Còn trò gì chưa chơi nữa?”



Hổ Tử chỉ vòng đu quay: “Là trò cao nhất đó ạ!”



Sư Nhạc nhìn qua, sự tích về vòng đu quay* thì ai cũng đã từng nghe qua, nhưng đang có Hổ Tử ở đây, cũng không thể để Hổ Tử ngồi một mình được. Cô dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung sang một bên, định bụng sau này có cơ hội sẽ cùng Thích Yến tới đây lần nữa.




(Sự tích vòng đu quay: Truyền thuyết nói rằng hai người yêu nhau cùng ngồi trong một vòng đu quay thì sau khi trở về liền chia tay. Muốn phá bỏ lời nguyền này thì chỉ có cách ngay lúc vòng đu quay đến chỗ cao nhất, hai người hôn nhau thì sẽ được ở bên nhau trọn đời – nguồn: Google.)



“Được, vậy đi chơi cái đó.”



Thích Yến mua mấy ly trà sữa, vừa nhìn thấy cô mặc ít thì sợ cô lạnh, ủ trong tay để làm nóng lên.



Lên vòng đu quay, Hổ Tử vô cùng tò mò với mọi thứ. Cậu mặc bộ quần áo mới, nhoài người nhìn ra cảnh vật bên ngoài, thỉnh thoảng lại nói với Thích Yến mấy câu.



Sư Nhạc kéo khẩu trang xuống, cái miệng nhỏ hút một ngụm trà sữa.



Không biết có phải chơi mệt không mà Thích Yến hình như có chút uể oải, Sư Nhạc khẽ cười, đưa ly trà sữa tới: “Hình như hơi ngọt, anh giúp em thử một ngụm xem?”



Thích Yến ngước mắt lên, nhìn ống hút trên ly trà sữa, sau đó lại nhìn cô.



Ánh mắt Sư Nhạc vẫn mang theo ý cười, không nói gì thêm nữa.



Hôn trực tiếp không được thì gián tiếp chắc cũng được đúng không? Nhiều ngày rồi không gặp, cô thực sự rất nhớ Thích Yến, vậy mà người này nhìn vẫn bình thường, ở trước mặt cô còn hờ hững dửng dưng.



Cách mấy giây sau, Thích Yến khẽ nhúc nhích. Anh kéo khẩu trang xuống, cúi đầu nhìn ống hút mà Sư Nhạc từng hút qua, sau đó hút một ngụm trà sữa.



Sư Nhạc hỏi: “Ngọt không?”



Giọng điệu của Thích Yến không một chút cảm xúc: “Đâu có.”



“Vậy sao?” Sư Nhạc lấy lại uống một ngụm, có ý ám chỉ, “Sao em lại cảm thấy ngọt nhỉ.”



Tầm mắt của Thích Yến rơi xuống môi cô, ỷ có Hổ Tử đang ở đây nên Sư Nhạc đặc biệt kiêu ngạo, ánh mắt cứ nhìn anh đắm đuối.



Anh liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sắp đến điểm cao nhất rồi.



Sư Nhạc chợt thấy người đối diện lấy điện thoại ra, nhấp vài cái, sau đó đưa cho Hổ Tử: “Hổ Tử, chụp lại mấy tấm ảnh phong cảnh bên ngoài đi, về nhà cho cậu mợ xem.”



Hổ Tử xoay người nhận lấy: “Được.”



Thích Yến nói: “Chụp nhiều chút nhé.”



Hổ Tử lại quay đầu lại: “Dạ.”



Sư Nhạc nghĩ, nếu đã chụp cho cậu mợ, vậy thì cô có thể chụp thay: “Chụp ảnh, em có…”



Mới nói được một nữa, Thích Yến đã hành động.



Anh kéo lấy cánh tay đang cầm ly trà sữa của Sư Nhạc về phía mình, sau đó cất giọng thì thầm: “Vừa nãy chưa thử được.”



Sư Nhạc ngẩn người.



Thích Yến lại hỏi: “Mãn Mãn lạnh không?”



“Cũng…”



Bình thường.



Sư Nhạc còn chưa nói xong, mũ của chiếc áo lông vũ đã bị kéo lên, gương mặt của Thích Yến trong tích tắc phóng to trước mắt cô, vẻ mặt dửng dưng hờ hững vừa nãy cũng hoàn toàn biến mất, anh khẽ cười: “Lạnh đấy, như vậy sẽ ấm lên một chút.”



Sư Nhạc hình như đã biết anh định làm gì.



Cô có chút căng thẳng nhìn Hổ Tử, nhưng tầm mắt đã bị vành mũ che lại, chỉ có thể nhìn thẳng vào Thích Yến, nhìn ánh mắt hết sức chuyên chú của anh.



Thích Yến thấp giọng nói: “Để anh thử lại xem.”



Vừa dứt câu, anh liền nhấc cằm Sư Nhạc lên, áp môi xuống.



Sư Nhạc tim đập như nổi trống, cứ sợ sẽ bị Hổ Tử nhìn thấy, ngay cả thở cũng không dám thở, vậy mà Thích Yến lại giống hệt như một tay chuyên nghiệp.



Nhưng anh cũng chỉ hôn mấy giây, ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng cắn một cái rồi lùi lại.



“Vừa nãy anh bị nhầm.” Thích Yến dùng đầu ngón tay lau môi cho Sư Nhạc, nhếch miệng cười: “Khá ngọt đấy.”



Sư Nhạc: “….”



Cô rất muốn chửi thề một câu.



Thằng nhóc này càng ngày càng biết trêu hoa ghẹo nguyệt mà.



Cô thực sự có chút chịu không nổi.



Lúc này Hổ Tử cũng vừa xoay người lại, dáng vẻ như đang tranh công: “Anh, em chụp xong rồi.”



Thích Yến tự nhiên buông mũ áo của Sư Nhạc ra, đưa tay nhận lấy điện thoại, chững chạc đường hoàng lướt mấy cái, sau đó xoa đầu cậu bé: “Đẹp lắm.”



Sư Nhạc hít thở sâu vài hơi, ngồi lại chỗ cũ.



Hổ Tử nhìn Sư Nhạc: “Cô Nhạc Nhạc bị lạnh sao? Mặt mũi đỏ hết lên rồi.”



Thích Yến lẳng lặng cười một tiếng.



Sư Nhạc cầm ống hút: “Ừm, bây giờ nóng lại rồi.”



Hổ Tử dịch mông, nhìn ly trà sữa của cô: “Trà sữa ngọt sao? Nhưng của em có ngọt đâu nhỉ? Cô giáo cho em thử chút nhé?”



Sư Nhạc còn chưa kịp nói chuyện, Hổ Tử đã bị một bàn tay kéo về chỗ cũ, Thích Yến mặt không cảm xúc nói: “Ngồi yên.”



Nhìn anh đột nhiên trở mặt như vậy, chút mất tự nhiên của Sư Nhạc ban nãy cũng biến mất, cô lười biếng hút một ngụm trà sữa: “Không sao, cô thích đồ ngọt.”



Nói xong còn cố ý liếc Thích Yến một cái.



Thích Yến nhìn sang, cả gương mặt đều nhuộm đầy ý cười.



Xuống vòng đu quay, cô lại mang khẩu trang lên, chuẩn bị về nhà. Sư Nhạc không đi xe cùng bọn họ, cô một mình gọi xe đi phía sau.



Mới lên xe đã nhận được tin nhắn của Thích Yến.



“Hôn được rồi.”



“Sau này ở sẽ bên nhau cả đời.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom