Full Hot Chàng Rể Phế Vật - Lê Kim Huyền - Trần Xuân Độ (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 374-380

CHƯƠNG 374



Một cảnh sát khác bước một chân vào, máu tươi đặc sệt nổi lên từng đợt gợn sóng… Lập tức ngập tới bắp chân, nếu không phải cái bọc giày này bọc tới tận đầu gối… Thì đôi giày da đen nhánh mới tinh của Diệp Thái Linh chắc chắn sẽ bị bẩn hết.



Trong hành lang, yên tĩnh như chết, mùi máu tanh nồng nặc bao trọn lấy đám người Diệp Thái Linh, khoảng không không có bắt cứ dao động nào, chỉ có Diệp Thái Linh và vài cảnh sát đi lại trên vũng máu.



Rất nhanh, ánh mắt Diệp Thái Linh dừng ở cửa nhà ăn… Diệp Thái Linh bị hấp dẫn bởi vô số thi thể chất đống ở cửa nhà ăn!



Ngay cửa nhà ăn, từng thi thể lạnh ngắt chống thành núi nhỏ… Diệp Thái Linh đảo mắt qua núi thi thể!



Trái tim đập như điên, khó có thể giữ được bình tĩnh!



“Cửa nhà ăn bị chặn rồi, hoàn toàn không vào được.” Sau khi một cảnh sát tiến lên xem xét, rất nhanh lại quay về bên cạnh Diệp Thái Linh với sắc mặt khó coi.



Diệp Thái Linh hơi sửng sốt, cảnh sát kia giải thích: “Cửa nhà ăn… Bị toàn bộ thi thể chặn lại rồi.”



Người cảnh sát kia vừa nói ra lời này, lập tức làm các cảnh sát khác đứng bên cạnh Diệp Thái Linh hít ngược một ngụm khí lạnh… Cửa nhà ăn bị toàn bộ thi thể lắp kín… Phải bao nhiêu thi thể mới làm được như thế vậy!



“Làm sao bây giờ?” Cảnh sát khác ngẵng đầu, nhìn về phía Diệp Thái Linh, chờ quyết định của cô.



Diệp Thái Linh suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên tiếng: “Đi tìm xem có cửa sau nào của nhà ăn không.”



“Vâng.” Vài cảnh sát nhanh chóng tản ra… Chưa tới một lát sau đã có một cảnh sát báo cáo thật to: “Đội trưởng Diệp, ở đây có cửa sau của nhà ăn này.”



Vẻ mặt Diệp Thái Linh nghiêm nghị, ngay sau đó, không do dự chút nào mà cùng các cảnh sát khác đi tới bên cạnh người cảnh sát vừa lớn tiếng báo cáo kia.



“Mở ra.” Khuôn mặt đẹp đế của Diệp Thái Linh càng nặng nề hơn.



Cửa sau của nhà ăn được mở ra, Diệp Thái Linh dẫn theo vài cảnh sát bước vào nhà ăn, vẻ mặt lập tức thay đổi rõ rệt!



Vài cảnh sát kia vừa mới nhìn lướt qua đã che miệng ngay lập tức rồi chạy ra khỏi nhà ăn, ở cửa nhà ăn, họ đỡ vào vách tường loang lỗ vết máu mà không ngừng ói mửa.



Diệp Thái Linh cắn chặt răng, siết chặt nắm tay… Sau khi nhìn thấy hình ảnh nhà ăn nhuốm máu xong, cô cố hết sức bình tĩnh lại…



Bên trong nhà ăn quả thực đều phải biến thành một bãi thi thể chất đống! Khắp nơi đều là vô số các dáu vết do cuộc oanh tạc của vũ khí … Thậm chí các vũng máu trên mặt đất còn đọng lại, có dấu hiệu biến thành màu đenl Nhà ăn này quả thực còn khủng khiếp hơn so với địa ngục… Một cảnh tượng của tận thế! Khắp nơi đều là cánh tay bị gãy… Chìm nồi trong biển máu… Chỉ mới nhìn qua cũng đủ cho các cảnh sát trải qua hàng loạt các vụ án giết người này… Sụp đỗ tinh thần!



“Nơi đây nỗ ra một cuộc chiến tàn khốc.” Qua một hồi lâu, Diệp Thái Linh lui ra khỏi nhà ăn, hít sâu một hơi rồi nói.



“Đội trưởng Diệp… Nhà họ Đỗ bị tàn… Rốt cuộc là người nào mới có thể làm được chuyện như này chứ?” Một cảnh sát hỏi với sắc mặt tái nhợt.



“Tôi không biết.” Diệp Thái Linh lắc đầu nói: “Trong nhà ăn bùng nỗ một cuộc chiến quá kịch liệt… Gần như phá hủy hầu hết các dấu vết ở hiện trường… Không lưu lại được bao nhiêu manh mối có ích.”



“Gia tộc hoàng kim đứng đầu thành phố T… Lại diệt môn như thế… Sao con người có thể làm vậy được… E rằng chỉ có dã thú thôi.” Một cảnh sát nói với sắc mặt tái nhợt.



“Không biết.” Diệp Thái Linh lắc đầu, nói với những cảnh sát khác: “Tiếp tục tìm xem có manh mối nào khác hay không.”



Một lát sau, sau khi Diệp Thái Linh đã giữ vững được cảm xúc, hít sâu một hơi, mở cửa sau nhà ăn ra, lại đi vào nhà ăn một lần nữa, cẩn thận xem xét.



Đúng lúc này, một cảnh sát đột nhiên đẩy cửa sau của nhà ăn ra, vọt vào từ bên ngoài hành lang, đi về phía Diệp Thái Linh, biểu cảm khó kiềm chế được sự kích động: “Đội trưởng Diệp, có phát hiện quan trọng!”



Vẻ mặt Diệp Thái Linh nghiêm nghị, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía người cảnh sát kia, vội vàng hỏi: “Phát hiện ra gì rồi?”



“Chúng tôi phát hiện có người còn sống.” Người cảnh sát kia nói: “Ở dưới tầng hầm, có rất nhiều người còn sống!”



Dưới tầng hầm, ánh đèn mờ nhạt, sau khi Diệp Thái Linh đi vào tầng hầm, mùi máu tươi nồng nặc làm người ta buồn nôn kia cuối cùng cũng phai đi rất nhiều, thay vào đó là mùi ẩm ướt mốc meo.



Diệp Thái Linh và vài cảnh sát theo sự dẫn đường của cảnh sát kia, loanh quanh lòng vòng, cuối cùng người cảnh sát đi đầu ngừng lại, chỉ vào năm đến sáu mươi đứa trẻ bị còng tay bằng xích sắt, ăn mặc rách rưới, cơ thể gùủ lưng, người cảnh sát nói với Diệp Thái Linh: “Đây là những gì phát hiện ở dưới tầng hầm.”



Diệp Thái Linh quét mắt qua năm đến sáu mươi người kia, hai tròng mắt thoáng hiện ra một sự ngạc nhiên, tùy cơ nói một cách không chút do dự nào: “Tôi lập tức xin Cục trưởng điều thêm người tới…



Phong tỏa chỗ này, ở đây nhát định còn rất nhiều manh mối mà chúng ta chưa phát hiện ra.”



“Vâng!”

CHƯƠNG 375

Diệp Thái Linh nhìn về phía năm đến sáu mươi nô lệ kia, đôi mắt thoáng qua một sự đồng cảm thương hại, nội tâm lại nghi ngờ khó hiểu thêm… Tên sát thủ kia tàn sát sạch sẽ nhà họ Đỗ… Vì sao không giải quyết đám nô lệ này? Chẳng lẽ không phát hiện ra thật sao? Diệp Thái Linh không tin… Toàn bộ manh mối hiện trường chỉ rõ những việc này được gây ra bởi một người… Nhưng vì sao tên hung thủ phải làm như vậy? Diệp Thái Linh cũng không tưởng tượng được, một sát thủ có năng lực dùng máu để diệt môn toàn bộ nhà học Đỗ… Người này còn là con người sao?

“Người đâu?” Đột nhiên, hình như Diệp Thái Linh lập tức nghĩ ra cái gì đó, bỗng nhiên quát lên.

Vài cảnh sát quay về bên cạnh Diệp Thái Linh, Diệp Thái Linh mở miệng nói: “Mấy người các cậu thủ ở đây, chờ bộ đội Cục trưởng đến đề điều tra hiện trường…”

“Đội trưởng Diệp, cô muốn đi đâu?” Những cảnh sát đó hỏi.

“Đi điều tra nhà họ Trương, hẳn là nhà họ Trương không bị giết, ông chủ nhà họ Trương nhát định biết sát thủ là ai.” Diệp Thái Linh nói.

“Không được… Cục trưởng đã nói rồi, nhà họ Trương quyền lực như vậy, ngay cả Cục trưởng cũng không dám tùy tiện đắc tội… Đội trưởng Diệp một mình tới gặp nhà họ Trương, nguy hiểm lắm đó!” Vài cảnh sát kinh hãi, vội vàng ngăn cản.

Nhưng vẻ mặt Diệp Thái Linh kiên định, cô nói: “Chỉ có đến nhà họ Trương mới có khả năng biết được chân tướng… Nếu không toàn bộ thành phố T sẽ chìm vào biển lửa… Cũng chẳng ai biết được, tên sát thủ kia có thể ngược gió gây án lần nữa hay không!”

Trong khu nhà cao cấp của nhà họ Trương tại thành phố T Trương Khải Luân đang nằm trên chiếc giường lớn được làm từ gỗ trầm hương tự nhiên, sắc mặt tái nhọt, đôi môi trắng bệch run cầm cập, bên cạnh có hai cô giúp việc cẩn thận chăm sóc, đắp chăn tơ tằm cho anh ta, một mùi hương kỳ quái tràn ngập trong bầu không khí, đó là mùi của một loại huân hương tự nhiên cực kỳ quý hiếm.

Một lát sau, cửa phòng bị yên lặng mở ra, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi từ ngoài vào trong, đi qua đám người nhà họ Trương đang đứng vây quanh rồi đi đến bên giường, hai vị người nhà họ Trương tiến về phía trước, khẽ nói đầy cung kính với Trương Khải Luân: “Gia chủ, đến giờ uống thuốc rồi.”

Trương Khải Luân quay đầu, liếc nhìn vị bác sĩ kia một cái, bác sĩ cúi người, cung kính nói: “Vết thương do đạn bắn của ngài hồi phục rất tốt, tôi đã dùng kỹ thuật y học tiên tiền nhất ở nước ngoài, nó có thể tăng nhanh tốc độ hồi phục vét thương của ngài, chưa cần đến vài ngày thì ngài đã có thể hồi phục như ban đầu rồi.”

Trương Khải Luân gật đầu, dù sắc mặt còn nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn thâm trầm như trước, quanh người tỏa ra khí chất rất khó tả, vẫn lộ ra vẻ thần bí như xưa.

“Hiếm thấy có người nào có thể chất tốt như ngài… Bình thường cho dù là người có thân thể cường tráng cùng với sự giúp sức từ kỹ thuật y học của tôi, muốn hồi phục vét thương do đạn bắn thì tối thiểu cũng phải mất một, hai tháng…. Nhưng sức khỏe của ngài quá mạnh mẽ, theo như tốc độ hồi phục của ngài thì chỉ cần thời gian mấy ngày ngắn ngủi là được rồi.” Vị bác sĩ đó cảm thán.

Đôi mắt sâu thẳm của Trương Khải Luân nhìn về phía ống tiêm trên tay bác sĩ rồi nói: “Nhanh tiêm đi.”

Bác sĩ bèn đâm kim tiêm vào da của Trương Khải Luân rồi tiêm thuốc vào trong, sau một lúc lâu, Trương Khải Luân chậm rãi thở phào một hơi, đôi mắt nhìn lên trần nhà thêm phần linh hoạt, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào hơn.

“Phù…” Trương Khải Luân thở dài một hơi, ánh mắt sâu thẳm dần có chút trống rỗng, liên tục chớp mắt.

Đầu Trương Khải Luân đau như muốn vỡ tung, trong đầu của anh ta tràn ngập những điều liên quan đến Trần Xuân Độ.

Sắc mặt Trương Khải Luân dần trở nên khó coi… Anh ta là niềm tự hào của nhà họ Trương, anh ta không thể nào chấp nhận được một tên như Trần Xuân Độ lại có thể đứng trên anh ta.

Nhưng trong lòng Trương Khải Luân hiểu rõ, ngay lúc thân phận của Trần Xuân Độ bị phơi bày, Trương Khải Luân chợt hiểu ra số phận mình đã được định sẵn sẽ bị anh giẫm nát dưới chân. Thân phận của anh làm rúng động cả phương Tây, gia chủ của một gia tộc khá giả bé nhỏ ở thành phố T là cái thá gì trong mắt người ta cơ chứ?

Nhưng anh ta không cam tâm, anh ta đã thua hoàn toàn rồi… Đây là lần đầu anh ta thua thảm hại đến như vậy!

Sắc mặt Trương Khải Luân lúc xanh lúc trắng, hai nắm đắm siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới chậm rãi thả lỏng. Một tia không cam tâm lóe lên một cách mãnh liệt trong mắt anh ta.

Đường đường là Long Vương, uy lực chấn động cả nước ngoài. Đây không phải là thứ mà anh ta dám động vào. Anh ta đã từng nghe qua không ít truyền thuyết liên quan đến Long Vương, lúc Long Vương vừa nỗi dậy thì đã đắc tội với rất nhiều thế lực, những thế lực này liên minh lại với nhau để tạo thành một thế lực siêu mạnh của một phương. Những người đó đều muốn diệt trừ Long Vương, nhưng cuối cùng thì thế lực siêu mạnh đó dần dần biến mắt, không còn ai tồn tại nữa!

Đương nhiên Trương Khải Luân không dám đánh cược ván này, anh ta càng không dám tiết lộ thân phận của Trần Xuân Độ ra ngoài. Trần Xuân Độ nói thân phận cho anh ta biết là muốn cảnh cáo anh ta, nếu như bị Long Vương biết được anh ta để lộ thông tin thì rất có thể nhà họ Trương sẽ có kết cục giống như nhà họ Đỗ! Long Vương đang ở thành phố T. Có nằm mơ thì Trương Khải Luân cũng không nghĩ đến việc Long Vương không những ở một địa phương nhỏ như thành phố T, mà mình còn có thể gặp được vị đại thần đót “Long Vương…” Một lúc lâu sau thì Trương Khải Luân mới nghiền răng, ánh mắt bắt định, lộ ra một vẻ căm phẫn như bất lực…
CHƯƠNG 376



Bên ngoài khu nhà cao cấp của nhà họ Trương, tiếng xe cảnh sát vang lên inh ỏi, kèm theo tiếng còi chói tai của xe cảnh sát là một chiếc xe cảnh sát đang chạy đến từ phía xa, lúc gần đến khu nhà thì chiếc xe cảnh sát vẽ một đường hoàn mỹ rồi dừng ngay trước cổng khu nhà.



Cửa xe cảnh sát mở ra, một bóng hình gợi cảm bước ra khỏi xe, đôi giày da giẫm xuống nền đất, Diệp Thái Linh bước ra khỏi xe, cô ta lập tức nhíu chặt mày.



Diệp Thái Linh nhăn mũi, rõ ràng cô ta ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi.



Không những thế mà mùi máu tràn ngập trong không khí ở bên ngoài nhà họ Trương còn nồng nặc hơn cả nhà họ Đỗ làm cho nội tâm Diệp Thái Linh trầm xuống.



Cho dù nhà họ Trương không bị nhà họ Đỗ diệt môn thì chắc cũng không có kết cục tốt đẹp gì.



Diệp Thái Linh mới đi vào khu cao cấp nhà họ Trương được mấy bước, người nhà họ Trương đứng ở cửa nhìn thấy Diệp Thái Linh thì không hề do dự mà cầm điện thoại liên lạc lên.



“Cô không được phép vào!” Hai người nhà họ Trương tiến lên phía trước chặn Diệp Thái Linh lại.



Sắc mặt Diệp Thái Linh lạnh lẽo, như đang có một lớp sương lạnh đang bao phủ trên mặt, cô ta liếc nhìn hai người nhà họ Trương kia một cái rồi lạnh lùng nói: “Tránh ra.”



“Gia chủ có lệnh, từ giờ trở đi nhà họ Trương không cho phép bắt cứ ai ra vào!” Ánh mắt hai người nhà họ Trương rất lạnh lùng.



“Mấy người biết tôi là ai không?” Giọng nói của Diệp Thái Linh lộ ra sự sắc bén.



“Biết, đội trưởng Diệp của cục cảnh sát thành phố T.” Hai người nhà họ Trương kia gật đầu.



“Tôi nhận được tố cáo rằng nhà họ Trương liên quan đến một vụ án giết người nghiêm trọng, tôi cần phải gặp Trương Khải Luân.” Diệp Thái Linh nhíu chặt mày.



“Gia chủ đã đoán trước được nên đã từ chối rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn ngài ấy.” Hai người nhà họ Trương nói.



Diệp Thái Linh sắp không thể nhịn được nữa, liếc hai người nhà họ Trương kia một cái rồi lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là hai người có tránh ra không?”



Hai người nhà họ Trương kia bình tĩnh lắc đầu.



Ánh mắt Diệp Thái Linh lộ ra vẻ quyết đoán, cô ta rút súng lục ra rồi lạnh lùng chĩa nòng súng lên trán của hai tên nhà họ Trương kial “Còn không tránh ra thì tôi sẽ bắn đấy!” Diệp Thái Linh lớn tiếng quát.



Soạt!



Đúng lúc này, từ trong khu vườn nhà họ Trương có một đám người nhà họ Trương cầm đao, kiếm trong tay xông ra ngoài, cứ như biển người mà dồn dập tiến về phía Diệp Thái Linh, trong nháy mắt đám người đó đã bao vây Diệp Thái Linh!



Từng thanh đao, kiếm đang gác lên cổ Diệp Thái Linh, bầu không khí lập tức ngưng đọng lại, một luồng sát ý lạnh lẽo tràn ngập trong không khí.



Diệp Thái Linh liếc một cái, sắc mặt lạnh lùng, lạnh lùng gẵn từng chữ: “Tôi đến để điều tra vụ án nhà họ Đỗ diệt môn, nhà họ Trương to gan lớn mật, chẳng lẽ muốn giết tôi diệt khẩu sao? Chẳng lẽ nhà họ Trương mới là hung thủ thực sự khiến nhà họ Đỗ diệt môn sao?”



Ngay lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ vây quanh người Diệp Thái Linh dường như đã tiếp thêm sức mạnh cho cơ thể mềm mại của Diệp Thái Linh, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự kiên định, một mình đối kháng một cách vô hình với đám người nhà họ Trương.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đột nhiên một giọng nói trầm vang lên: “Ai cho phép các người đối xử với cô Diệp như vậy?”



Sắc mặt đám người nhà họ Trường cứng đờ, họ lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy một người bước ra khỏi đám người nhà họ Trương rồi đi về phía họ, trong đó có hai người nhà họ Trương đang đỡ vị ở giữa kia.



Vị ở giữa kia là một thanh niên anh tuấn, mặt mũi tái nhợt, bước đi hơi không vững, nhưng lúc ánh mắt Diệp Thái Linh và anh ta chạm nhau… trái tim của Diệp Thái Linh như run lên một cái, giống như nó không còn thuộc về mình nữa!



*Trương Khải Luân.” Sắc mặt Diệp Thái Linh hơi đông cứng lại, nhất thời thốt ra một câu.



Trương Khải Luân gật đầu, chậm rãi nói: “Cô Diệp, thất lễ rồi.”



“Không cần phải nhiều lễ nghi như vậy, tôi nói thẳng luôn là tôi muốn xem qua thi thể người nhà họ Trương của anh.” Diệp Thái Linh nhìn thẳng vào Trương Khải Luân, câu nói đầu tiên đã làm cho bầu không khí trở nên yên tĩnh.



Diệp Thái Linh vừa nói xong, không khí xung quanh đóng băng ngay lập tức.



Sắc mặt đám người của nhà họ Trương đang bao vây Diệp Thái Linh bỗng nhiên tối sầm lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thái Linh đầy vẻ kinh ngạc… Bọn họ không thể ngờ được Diệp Thái Linh lại nói như thế, thật sự quá vô lý!



Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm vào Trương Khải Luân, Trương Khải Luân đứng yên tại chỗ, sau khi nghe Diệp Thái Linh nói xong, khóe miệng cũng giật giật một chút, anh ta không ngờ Diệp Thái Linh lại nói trắng mọi chuyện ra như thế.



Trương Khải Luân mỉm cười, nhìn Diệp Thái Linh rồi nói: “Cô Diệp, có lẽ có sự hiểu lầm ở đây rồi, hay là cô vào đây, tôi với cô thảo luận về chuyện này một chút?”

CHƯƠNG 377

Trương Khải Luân nói chuyện rất ưu nhã và lịch sử, cả người tỏa ra khí chất đàn ông… Thật khó để có ai có thể từ chối lời đề nghị của anh ta.

Mà Diệp Thái Linh lại là một cô gái mạnh mẽ, nhìn Trương Khải Luân lạnh lùng mở miệng nói: “Không cần, bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy thi thể của những người của nhà họ Trương, còn anh thì có thể phối hợp lấy lời khai với tôi một chút.”

Sắc mặt Trương Khải Luân bỗng cứng đờ… Một người của nhà họ Trương đứng bên cạnh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lời khai? Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không? Kể cả cục trưởng của các cô có đến cũng không dám nói với nhà chúng tôi những lời như thế này!”

Diệp Thái Linh liếc nhìn người của nhà họ Trương kia một chút, không có vẻ gì là sẽ lùi bước, “Lần này tôi chấp hành lệnh của cục trưởng… Những gỉ tôi nói là ý kiến của cục trưởng… Ảnh hưởng của chuyện lần này nghiêm trọng, nếu như chúng ta không xử lý thỏa đáng… thậm chí sẽ lan ra đến cả Yên Kinh…”

“Được rồi,” đúng lúc này, Trương Khải Luân bỗng nhiên lên tiếng, ngắt lời Diệp Thái Linh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm Diệp Thái Linh nói: “Cô Diệp, ở đây đông người, nói chuyện không tiện lắm, hay là cô đến nhà tôi, tôi sẽ phối hợp với cô.”

Không chờ Diệp Thái Linh kịp phản ứng lại, sau khi Trương Khải Luân nói xong, từ từ quay người rời đi…

Mà những người của nhà họ Trương vây quanh Diệp Thái Linh cũng theo đó tản đi dần, mặc cho ánh mắt Diệp Thái Linh lấp lóe không yên nhìn bóng lưng kéo dài của Trương Khải Luân.

Một lúc lâu sau, Diệp Thái Linh cắn răng một cái, cô ta hạ quyết tâm bước ra ngoài, đuổi theo bóng lưng của Trương Khải Luân.

Trong biệt thự nhà họ Trương có một chiếc ghế salon rộng rãi, một chiếc bàn trà ở bên cạnh, một cái lư hương màu vàng tỏa ra một làn khói xanh và một hương thơm kỳ lạ tỏa ra khắp phòng, làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn.

“Đàn hương Lão Sơn là loại đàn hương cao cấp nhất, tôi phải cho người đặc biệt đi đến Án Độ, bái phỏng một vị đại sư điều hương nước hoa trứ danh, dùng không ít tiền mới mua được đó… Nghe nói là có tác dụng với cả thể xác và tinh thần, rất tốt cho cơ thể.”

Lúc ánh mắt của Diệp Thái Linh đang nhìn vào lư hương thì một giọng nói lạnh lùng thâm thúy truyền đến từ bên cạnh, Diệp Thái Linh theo bản năng đứng lên, lại thấy Trương Khải Luân khoát tay áo, ôn nhu nói với Diệp Thái Linh: “Cô Diệp không cần khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình, cô cứ tự nhiên.”

Sau khi Diệp Thái Linh ngồi xuống, Trương Khải Luân vung tay lên, cô giúp việc thông minh lanh lợi bên cạnh đi đến rót cho Diệp Thái Linh một chén trà.

“Trên giếng Bình Long có một cái cây mọc lên, nghe đồn là chính tông của trà Long Tỉnh mọc ở trong giếng… Mà chén trà bây giờ cô Diệp đang uống đây chính là lứa trà thứ hai được thu hoạch… Mặc dù không bằng được những cây mọc trong giếng… nhưng có lẽ chín mươi phần trăm trà Long Tỉnh trên thị trường không thể so sánh được với loại trà này.” Trương Khải Luân mỉm cười, giải thích cho cô ta nghe.

Diệp Thái Linh hơi sững sờ, sắc mặt từ từ hiền hòa lại, cô ta nhấp một miếng trà Long Tỉnh, một hương thơm thanh đạm tràn ngập trong mũi, ánh mắt cô ta chớp động, vô cùng vui vẻ.

Sau khi Diệp Thái Linh đặt chén trà xuống, nhìn về phía Trương Khải Luân, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều: “Tôi biết thân phận của anh rất cao quý… Nhưng đây là thủ tục bình thường, tôi cũng không thể làm khác được, mong anh phối hợp với tôi một chút.”

Trương Khải Luân nhẹ gật đầu, mỉm cười, tướng mạo của Trương Khải Luân vốn đã anh tuần, anh ta cười lên lại càng đẹp trai hơn.

Diệp Thái Linh lấy một chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ ra, đặt trên bàn trà, bắt đầu hỏi.

Cô ta hỏi liên tiếp vài câu hỏi, Trương Khải Luân không chút nghĩ ngợi trả lời, làm cho Diệp Thái Linh từ đầu đến cuối không có cơ hội chen vào, cô ta chau mày.

Ánh mắt Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt của Trương Khải Luân, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn, “Ông chủ Trương, tôi muốn thấy thi thể của những người trong gia tộc, như vậy có được không?”

“Cô Diệp, tôi đề nghị cô tốt hơn hết là không nên xem, bởi vì tôi lo lắng sau khi xem xong cô sẽ không thể tin nổi có thi thể như thế.” Trương Khải Luân cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên anh ta vung tay lên, hai người cường tráng của nhà họ Trương khiêng một thi thể được phủ bởi một tắm vải trắng ra, đặt trên mặt đất.

Diệp Thái Linh xốc tắm vải trắng lên, ánh nhìn vừa lướt qua, con ngươi cô đã co rụt lại, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Diệp Thái Linh đờ cả người, ánh mắt của cô ta đầy vẻ khó tin, ánh mắt chăm chú nhìn xuống ngực của thi thể đặt trên mặt đất.

Thi thể lạnh lẽo cứ như thế nằm trên mặt đất, hai con mắt vẫn trợn tròn! Trong đôi mắt tràn ngập sự hoảng sợ! Thi thể này chết không nhắm mắt!

Ngực của thi thể vỡ nát, máu tươi trào ra… Diệp Thái Linh nhìn một chút đã thấy trên thi thể người kia có dầu chân!

Thậm chí Diệp Thái Linh có thể nhìn ra rằng thi thể này rõ ràng đã bị sát thủ dùng một cước đạp chết!

“Tất cả xương sườn ở lồng ngực đều bị gãy, cả lồng ngực sụp xuống… Lực của tên sát thủ này…” Giọng Trương Khải Luân vang lên từ bên cạnh, “Chỉ dùng một cú đạp là mọi chuyện đã xong rồi.”

Diệp Thái Linh hít sâu một hơi, cô cố gắng hít thật sâu, nhìn về phía Trương Khải Luân, trầm giọng hỏi, “Anh còn biết gì nữa không.”
CHƯƠNG 378



“Những gì tôi biết tôi đều nói với cô cả rồi.” Trương Khải Luân nhẹ nhàng trả lời.



“Anh từng cùng tên sát thủ đối đầu sao?” Diệp Thái Linh không cam lòng tiếp tục hỏi.



Trương Khải Luân từ từ gật đầu, “Một đạp có thể đoạt mạng người… Tôi trúng máy phát đạn, vừa mới phẫu thuật lấy đạn ra.”



“Tôi có thể xem mảnh đạn được không?” Diệp Thái Linh hỏi.



Trương Khải Luân lắc đầu… Anh ta đương nhiên cũng không thể đưa vỏ đạn ra… Viên đạn này được bắn ra từ họng súng của Trương Khải Luân.. bị tên sát thủ dùng dao găm chặn được mà bắn trở về…



Chuyện như thế này có lẽ nói cho Diệp Thái Linh chắc cô ta cũng không tin!



“Cô Diệp, chuyện này tôi cũng lực bất tòng tâm… Tôi đã xử lí xong mảnh đạn rồi.” Trương Khải Luân nói.



“Ông chủ Trương, anh cảm thấy tên sát thủ tìm tới nhà họ Đỗ vì lí do gì?” Diệp Thái Linh lại hỏi.



Sắc mặt Trương Khải Luân cứng lại, “Sao thế, cô cảm thấy nguyên nhân là do nhà họ Trương sao?”



Diệp Thái Linh lắc đầu, giải thích nói: “Sát thủ chỉ ra tay với mấy người và nhà họ Đỗ… Mặt khác, có hai gia tộc khác lại may mắn thoát được khỏi chuyện này… Chuyện này làm tôi liên tưởng đến một báo cáo.



mà trước đó cục cảnh sát nhận được… nói là nhà họ Đỗ kết hợp với thế lực nước ngoài, giao dịch buôn lậu thuốc phiện phi pháp ở thành phố T…”



Sắc mặt Trương Khải Luân bỗng nhiên lạnh lùng, trên mặt thoáng hiện ra vẻ không vui, “Ý của cô là nhà họ Trương buôn thuốc phiện với nhà họ Đỗ sao?”



“Tôi cũng không nói như vậy.” Diệp Thái Linh bình tĩnh đáp lại, nhưng vẻ mặt lạnh lùng cũng không thay đổi gì.



Ánh mắt Trương Khải Luân vẫn thâm thúy như cũ, nhìn chằm chằm Diệp Thái Linh, “Cô Diệp, tôi phối hợp với cô để điều tra chứ không phải để cô tùy tiện phỉ báng tôi… Nếu như cô Diệp cảm thấy nhà họ Trương chúng tôi có điều gì đáng nghỉ ngờ… thì cứ cầm lệnh lục soát đến lục soát toàn bộ nhà họ Trương một lần là được.”



Sắc mặt Diệp Thái Linh cứng lại… lời này của Trương Khải Luân thật ngông cuồng!



Trương Khải Luân nói xong cũng không đề ý tới Diệp Thái Linh nữa, ngay lập tức đứng lên, bước qua, nhàn nhạt mở miệng, “Tiễn khách.”



“Trương Khải Luân!” Diệp Thái Linh cau mày, cô ta đứng lên, chỉ trích anh ta: “Anh đang uy hiếp nhân viên thi hành công vụ!”



Nhưng bắt kể Diệp Thái Linh nói gì cũng không thay đổi được tình hình này, hai người của nhà họ Trương đi tới, nhìn về phía Diệp Thái Linh, lạnh lùng mở miệng, “Gia chủ đã ra lệnh, mời cô ra ngoài.”



Diệp Thái Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người của nhà họ Trương kia… Hai người của nhà họ Trương thấy Diệp Thái Linh không muốn rời đi, cười nhạo nói: “Ông chủ nói, trừ khi cô có lệnh lục soát…



nếu không thì đừng hòng bước vào cửa nhà họ Trương lần thứ hail”



“Vậy thì các người cứ chờ tôi cầm lệnh lục soát đến đi!” Diệp Thái Linh ngay lập tức tức giận, lạnh lùng bỏ lại một câu, đạp gót giày da rời đi, tiếng giày da nện xuống sàn, giống như một nữ vương cao lãnh, đang thể hiện ra sự tức giận ngùn ngụt trong lòng cô ta!



Diệp Thái Linh chưa đi được bao lâu, đã nghe được giọng nói châm chọc của hai người của nhà họ Trương kia ở phía sau, “Đúng là giờ mới thấy… Muốn điều tra tên sát thủ kia… mà tìm đến cả gia chủ, đúng là không muốn sống nữa.”



“Cô ta thật sự nghĩ rằng mình là Bao Thanh Thiên tái thế à, muốn theo đuổi công bằng chính nghĩa à…



Ngay cả cục trưởng hàng năm cũng phải đến thăm hỏi nhà họ Trương, cô ta là cái thá gì chứ?”



“Không cần để ý đến cô ta… Hàng trăm người trong gia tộc bị tàn sát điên cuồng…Gia chủ cũng im lặng không nói gì… Người đó, không phải là người mà chúng ta có thể đắc tội….”



Ngay lúc hai tên nhà họ Trương kia đang vừa nói vừa cười, bước chân của Diệp Thái Linh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lóe lên, trong lòng cô vội vàng run lên.



Diệp Thái Linh rõ ràng nghe được hai người của nhà họ Trương kia nói rõ từng câu từng chữ. Hàng trăm người trong gia tộc bị tàn sát, Trương Khải Luân im miệng không nói… Lông mày Diệp Thái Linh đột nhiên nhíu chặt, có thể làm cho Trương Khải Luân, người đứng đầu của một gia tộc lớn không chịu hé ra nửa lời… Tên sát thủ kia, rốt cuộc là đáng sợ đến mức độ nào?



Biệt thự nhà họ Đỗ ở thành phó T, xung quanh nhà họ Đỗ đã được giăng dây phong tỏa, trong nhà họ Đỗ, các nhân viên cảnh sát đang dọn dẹp hiện trường đầy máu tươi lem luốc.



Mà sau khi Diệp Thái Linh vội vàng quay về bên ngoài biệt thự nhà họ Đỗ, một nhân viên cảnh sát đi đến trước mặt Diệp Thái Linh, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Diệp, chúng ta có phát hiện mới.”



“Dẫn tôi đến đó đi.” Diệp Thái Linh không chút do dự mở miệng.



“Cái này. ..” Nhân viên cảnh sát kia lộ ra vẻ mặt khó xử.



“Sao thế?” Diệp Thái Linh hơi sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc.



“Thật sự rất đáng sợ, tôi khuyên cô tốt hơn hết là không nên nhìn thấy.” Người cảnh sát kia do dự nói với cô ta.
CHƯƠNG 379



Trong phòng ăn nhà họ Đỗ ở thành phố T.



Một chiếc máy bơm nước to đặt ở trong phòng ăn, máu dần được rút sạch, để lộ ra căn phòng ăn như địa ngục.



Diệp Thái Linh theo sát nhân viên cảnh sát đi vào trong phòng ăn, cảnh sát nói với Diệp Thái Linh: “Sau khi chúng tôi dùng máy bơm nước bơm hết máu đi thì nhìn thấy cái này… chắc là lúc trước được trưng bày trên bàn ăn.”



Người cảnh sát chỉ vào một thi thể nhỏ được quần bằng vải trắng, ánh mắt Diệp Thái Linh dừng lại trên thi thể nhỏ kia, đôi mắt khẽ rung lên, đồng tử lập tức co lại!



“Không thể nào!” Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm vào thi thể nhỏ kia, nghẹn ngào nói.



“Chúng tôi cũng cảm thấy không thể nào. Người bình thường không thể nào làm ra được chuyện tàn nhẫn như thế này được.” Người cảnh sát kia gật đầu: “Nhưng cuống rốn bên trên đã chứng minh mọi chuyện, chúng tôi còn tìm được một thi thể phụ nữ đang mang thai ở cửa phòng ăn. Nếu như không sai thì thai nhi này bị kéo ra khỏi người phụ nữ đang mang thai đó, từ cuống rốn và thai nhi đó có thể nhìn ra được người phụ nữ mang thai này không hề được tiêm thuốc gây tê, thai nhi cũng đã phải chịu nỗi thống khổ vô cùng lớn.”



Người cảnh sát đó không nói tiếp, Diệp Thái Linh nặng nề thở ra một hơi, vẻ mặt lạnh như băng, lửa giận đang hừng hực quanh cơ thể yêu điệu của cô ta, đây là lần đầu tiên cô ta tức giận đến như vậy!



“Vô nhân tính! Điều tra ra được ai làm chưa?” Diệp Thái Linh lạnh lùng hỏi.



“Tạm thời thì chưa, nhưng chúng tôi căn cứ vào manh mối ở hiện trường thì trên người thai nhi có chút mùi hương, có thể là do nhà họ Đỗ gây ra.” Người cảnh sát kia nói.



“Mắt hết tính người!” Diệp Thái Linh nghiền răng, lửa giận trong lòng bùng cháy ngập trời.



“Ăn thịt người mà sống… nhà họ Đỗ đáng chết!” Diệp Thái Linh lớn tiếng quát, tức giận lên án.



Một lúc lâu sau Diệp Thái Linh mới bình tĩnh lại được, nói với người cảnh sát đứng ở bên cạnh: “Có thêm bằng chứng gì nữa thì báo cáo với tôi đầu tiên.”



“Chúng tôi tìm được dấu chân của hung thủ.” Người cảnh sát đó đưa một tắm ảnh: “Vừa nãy chúng tôi đã điều tra lấy chứng cứ thì phát hiện trong lẫn ngoài phòng ăn, cả ở cửa phòng ăn đều có một đôi dấu chân dính máu, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là của hung thủ.”



Diệp Thái Linh nhận lấy bức ảnh rồi nhìn qua một cái, người cảnh sát lại đưa một chuỗi số liệu báo cáo cho Diệp Thái Linh rồi nói: “Theo sự phân tích của chúng tôi, căn cứ vào khoảng cách giữa các dấu chân thì số liệu chiều cao của hung thủ…”



Diệp Thái Linh nhìn qua số liệu, sắc mặt cứng đờ, đồng tử co rút. Những số liệu này làm cho não cô ta nhớ đến một bóng hình đã chôn sâu trong ký ức!



“Trần Xuân Độ!” Đôi môi đỏ mọng của Diệp Thái Linh khẽ mở, nói ra một cái tên.



“Trần Xuân Độ?” Người cảnh sát đứng ở bên cạnh khẽ ngắn người, có chút khó hiểu, không biết là sao đột nhiên Diệp Thái Linh lại nói ra cái tên này.



Còn Diệp Thái Linh nói với người cảnh sát kia: “Lập tức điều tra toàn bộ thông tin liên quan đến Trần Xuân Độ, điều tra camera gần đây xem có thấy người có vóc dáng giống anh ấy xuất hiện không.”



“Đội trưởng Diệp, toàn bộ camera ở đoạn đường quanh đây đều không có hình trong thời gian đó, dường như hệ thống đã bị làm nhiễu.”



Diệp Thái Linh nhíu mày, lúc này cho dù là ngốc cũng có thể nhìn ra được đây không chỉ là một trận chém giết máu me, mà đây là một kế hoạch được chuẩn bị từ trước!



Sau khi Diệp Thái Linh đi ra khỏi nhà họ Đỗ, đứng ở trước cửa khu nhà, khoanh tay trước ngực, cuối cùng cô ta hiểu được vụ án này có bao nhiêu hóc búa rồi.



Diệp Thái Linh nhìn đường chân trời nơi xa, nhíu mày một hồi lâu, ánh mắt hơi lay động. Một lúc lâu sau cô ta mới khẳng định, lẫm bẩm nói: “Lần này nhất định là anh!”



Diệp Thái Linh gần như đã kết luận là Trần Xuân Độ làm ra mọi chuyện. Lần này Trần Xuân Độ đã vô cùng tự tin, anh làm ra tội ác giết người nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ là thân phận của anh có lớn đến đâu cũng không thể bảo vệ được anh nữa!



Cổng sân bay Hồng Kiều của thành phố T.



Một chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa xe được mở ra, Trần Xuân Độ đeo kính râm bước xuống khỏi xe, quay người lại, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía trạm trưởng.



Trạm trưởng ngồi trong xe nhìn về phía Trần Xuân Độ, tràn đầy áy náy, nói: “Đi đứng bát tiện, không thể tiễn cậu đi được. Lần này đúng là làm phiền cậu rồi, vì giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, diệt trừ tận gốc đường dây mua bán thuốc phiện mà cậu phải ngàn dặm xa xôi từ Yên Kinh đến đây…”



Trạm trưởng còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã bĩu môi, ngắt lời, nói: “Ông già, tôi chỉ nể tình mà giúp ông báo thù thôi, không liên quan gì đến tổ chức an ninh quốc gia chết tiệt gì đấy.”



Trạm trưởng ngắn người, một lúc mới ngộ ra là trong tim Trần Xuân Độ vẫn chưa bỏ qua cho an ninh quốc gia.



Trưởng trạm thầm than trong lòng, lúng túng cười một tiếng rồi nhìn Trần Xuân Độ nói: “Tôi biết, nhưng hy vọng nỗi giận tổ chức an ninh quốc gia của cậu có thể giảm bớt… Dù sao thì năm đó tổ chức an ninh quốc gia cũng là bát đắc dĩ. Nếu như có thể thì xin cậu hãy nể tình đã từng sát cánh tổ chức an ninh quốc gia, đừng để tâm nữa.”



Mấy đặc công tinh anh ngồi bên cạnh trưởng trạm cảm thấy rung động. Đương nhiên bọn họ không biết người đàn ông trước mắt đây đang bị cả nước C truy nã diệt trừ cấp cao nhất nhưng vẫn dám đến nước €, tàn sát người tại Yên Kinh thành một biển máu!
CHƯƠNG 380



Bọn họ càng không biết thân phận của người đàn ông này chắn động cả giới xã hội đen ở phương Tây, làm cho tất cả thế lực siêu cấp đều phải khuất phục!



Mà khi ánh mắt họ dừng lại trên người Trần Xuân Độ đều nhịn không được mà dáy lên lòng nghỉ ngờ…



Bọn họ không thể nào ngờ người đàn ông trước mặt lại có quan hệ với tổ chức an ninh quốc gia!



Khi Trần Xuân Độ xoay người, bóng lưng dần biến mắt nơi cổng sân bay, trạm trưởng cũng không lái xe đi mà vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Xuân Độ, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa xe, cứ trông ngóng, trông ngóng về phía trong sân bay…



Đợi khi Trần Xuân Độ đã biến mắt một hỏi lâu, đột nhiên trạm trưởng nói: “Đi thôi, chúng ta về tổng bộ báo cáo.”



Chiếc xe đen có rèm dần khởi động đi về nơi xa.



Chiếc xe đen có rèm lái như bay trên đường, một người đặc công không nhịn được nghỉ vấn trong lòng mà hỏi trạm trưởng Lý: “Trạm trưởng, rốt cuộc người đó có lai lịch như thế nào vậy? Chuyện chúng ta không thể làm được mà anh ta lại có thể làm được.”



Một đặc công khác gật đầu: “Dù tin tức chưa được truyền ra, nhưng tổng bộ đã gọi điện đến thể hiện rất hài lòng với nhiệm vụ lần này.”



“Thân phận của cậu ấy thì chỉ sợ là ngay cả cục trưởng của chúng ta cũng không có tư cách biết.” Trạm trưởng Lý chậm rãi nói, giọng điệu lộ ra vẻ sâu xa.



Mấy người đặc công ngồi cạnh nghe thấy lời nói đầy hàm ý của trạm trưởng Lý, nội tâm khẽ run lên, sắc mặt có chút thay đổi.



Lời của trạm trưởng Lý làm cho bọn họ mơ hồ nhận ra được cái gì đó, họ nhìn về phía Trần Xuân Độ biến mắt, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.



‘Yên Kinh, chỉ nhánh tập đoàn Lê Thị ở Yên Kinh.



Tổng Giám đốc xinh đẹp Lê Kim Huyên ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ hoảng hốt, hoàn toàn không giống như bình thường.



Đột nhiên cô vươn đôi tay ngọc ngà ra bắm số gọi cho Tô Loan Loan: “Vẫn chưa có tin của anh ấy sao?”



Đầu dây bên kia, giọng điệu của Tô Loan Loan lộ ra vẻ áy náy: “Tổng Giám đốc Lê,… Tôi đã dựa vào quan hệ, dùng đủ loại thủ đoạn nhưng… vẫn không tìm được chỗ của anh ta.”



“Tôi biết rồi.” Giọng điệu Lê Kim Huyên rất bình tĩnh, mang theo sự lạnh lùng, thậm chí trên mặt cũng không lộ ra bắt cứ thay đổi nào, giống như không thèm để ý đến Trần Xuân Độ vậy.



Sau khi cúp máy, cô đứng dậy tháo đôi giày cao gót ra khỏi đôi chân dài tỷ lệ vàng rồi đi chân trần về phía cửa số.



Tổng Giám đốc xinh đẹp yên lặng đứng ở trước cửa sổ, quan sát toàn bộ thành phố Yên Kinh, những ngôi nhà bê tông cốt thép chen nhau như cây trong rừng làm cho đôi mắt Tổng Giám đốc xinh đẹp lộ ra vẻ mông lung hiếm thầy. Cô hoàn toàn không biết làm sao mới có thể tìm được Trần Xuân Độ đây…



Thậm chí giây phút đó cô còn nghi ngờ nội tâm của chính mình, có phải là mình đã quá tùy hứng nên tên đó mới biến mắt vĩnh viễn, không bao giờ quay trở về nữa không?



Mà Lê Kim Huyên không biết là người cô hằng mong nhớ đang ngồi trên một chiếc máy bay tư nhân xa hoa. Nhìn xuyên qua ô cửa sổ, quan sát những đám mây đang bay lượn ngoài máy bay, từng áng mây lớn cứ như có thể chạm tay vào.



Chiếc máy bay tư nhân này đang bay cao mấy nghìn trượng trên trời thành phố T với tốc độ rất nhanh.



Đúng lúc này, một cô phục vụ có dáng người cao gầy, dung mạo đoan trang tiến vào, khoan thai đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, cung kính dùng đôi tay thon thả, nuột nà đưa một chiếc điện thoại vệ tinh màu đen đến, giọng nói đầy quyền rũ: “Thưa anh, anh có điện thoại.”



Sau khi Trần Xuân Độ nhận điện thoại vệ tinh, đầu dây bên kia có giọng nói của một người thanh niên đang khiếp sợ vang lên: “Lão Đại, anh không muốn sống nữa à? Trước đây còn bảo tôi hành động khiêm tốn, kết quả anh lại chạy đến thành phố T đại khai sát giới! Anh quá xem thường nước C rồi.”



“Đây là một ngoại lệ, tôi nợ ân tình của người ta, giờ người ta bị đánh đến mức thương tổn nặng, nếu như tôi không ra tay thì anh ta sẽ mắt mạng.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói, đột nhiên ngừng lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng, nói: “Hơn nữa hai nhà Đỗ, Trương vốn đáng chết, ăn thịt người mà sống, mát hết tính người, nghiêm khắc trừng trị chúng chính là báo ứng của chúng.”



“Có thể làm cho anh ra tay thì chắc chuyện đó cực kỳ nghiêm trọng rồi. Không ngờ là thành phố T còn có gia tộc không bằng súc vật như vậy.” Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng người thanh niên kia cũng tức giận nói.



“Nhà họ Đỗ vẫn còn một số người may mắn sống sót, đợi cảnh sát sắp xếp xong mấy người sống sót kia thì cậu đi xem giúp tôi, điều tra người nhà của anh ta.” Trần Xuân Độ nói được một lúc đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhọt.



“Sao vậy, Lão Đại?” Người thanh niên đầu dây bên kia rất tinh ý, lập tức nhận ra được có chuyện gì đó không ổn.



“Không sao.” Trần Xuân Độ vội vàng cúp điện thoại, anh kéo áo của mình ra, thấy trên lồng ngực cường tráng của mình có máy vết thương mà người thường có thể thấy được, máu thấm đẫm qua áo chảy ồ ạt ra ngoài.



Trần Xuân Độ cúi xuống, nhìn thấy vết đạn trên người, thầm thở dài một tiếng, con ngươi thoáng hiện lên một chút quyết tâm.



Anh không thể ở lại thành phố T, anh chỉ cần đi chậm một bước thì rất có thể thành phó T sẽ phong tỏa cả thành phó, tiến hành truy nã trên diện rộng. Nếu toàn bộ thành phố T bị kinh động thì anh càng có nguy cơ bị bại lộ thân phận.



Đến lúc đó, nếu như bị nước C phát hiện được sự tồn tại của anh thì chắc chắn sẽ dốc toàn bộ sức lực mà tiêu diệt anh!



Đến cùng anh vẫn không tin lời trưởng trạm nói với anh. Nhiều năm về trước, anh ở trong nước C, bị vô số thế lực điên cuồng truy đuổi để giết chết anh. Nếu không nhờ anh nhảy vào trong biển may mắn thoát được một kiếp thì chắc sẽ phải chịu đủ loại cực hình của những bàn tay độc ác đứng sau chỉ huy, cuối cùng chắc sẽ áp cho một tội danh mà dồn vào chỗ chết!



Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một ngụm máu, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lẽo.



Quả nhiên thành phố T muốn đại loạn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng rể phế vật convert
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đệ Nhất

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom