• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chàng Rể Phế Vật - Lê Kim Huyền - Trần Xuân Độ (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 292

CHƯƠNG 292: LÂU ĐÀI GIA TỘC


Giọng của người nói không nhẹ, như là đang cố ý khiến người xung quanh nghe thấy, Lê Kim Huyên nhìn qua, thấy một vị khách quý ngồi bên cạnh cô, mặt hóp miệng nhọn, môi mỏng, nhìn có vẻ như rất quá quắt, đến cả ánh mắt kia cũng không có thiện ý.


Loại người này, không ngờ cũng là một trong những nhân vật lớn có địa vị rất cao.


Trần Xuân Độ nhìn người kia, nở nụ cười xán lạn, dáng vẻ khiêm nhường, giải thích: “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không tin được, không tin được.”


“Đúng vậy, tôi đổ thạch bao nhiêu năm vẫn lần đầu tiên nghe thấy có người nói như cậu, đổ thạch mà có thể có được nguyên liệu ngọc cực phẩm là rất hiếm có, khám phá bí ẩn của sinh mạng cái rắm gì chứ, đúng là nực cười.” Người kia bật cười, không chút nễ nang nói.


Sắc mặt Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng thấy dáng vẻ cúi đầu nhẫn nhịn của Trần Xuân Độ, rất nhanh đã hiểu ra, thầm nói trong lòng, tên này, không ngờ lại trở nên mềm mỏng như vậy rồi, có điều cũng tốt, không rước thêm phiền phức cho cô.


“Làm phiền rồi, cấp dưới tôi không hiểu chuyện, chỉ đang luyên thuyên vậy thôi, anh không cần đặt trong lòng.” Lê Kim Huyên vuốt tóc mái hai bên má, mỉm cười nói.


Lê Kim Huyên vốn đã xinh đẹp động lòng người, vóc dáng càng khỏi phải nói, hoàn hảo đến mức không thể soi mói ra điều gì, mà khi tổng giám đốc nữ thần cười lên, toàn thân đều tỏa ra một sức hút khó cưỡng, cho dù là vị khách quý kia cũng không khỏi nhìn Lê Kim Huyên thêm vài cái, ánh mắt nhìn lên người Lê Kim Huyên như có ý đồ gì đó.


Chiếc mũi nhỏ gọn cao thẳng, đôi mắt trong veo, hàng lông mi dài mà gợi cảm… rung động theo mỗi lần chớp mắt, đôi môi đỏ mọng nước tinh tế khẽ nhếch lên… Nụ cười này, khuynh nước khuynh thành.


Vi tham gia đại hội đỗ thạch, đương nhiên Trần Xuân Độ đã trang điểm tinh tế để tới, sức hấp dẫn của cô đủ để chinh phục bất cứ người đàn ông nào! Ai cũng phải ngã xuống dưới chiếc váy màu hạt lựu của cô!


Cho dù nhân vật lớn trước mắt này cũng không phải ngoại lệ, tuy bên cạnh anh ta không thiếu người đẹp, nhưng một bông sen không lắm bùn như Lê Kim Huyên lại vô cùng hiếm.


Nghĩ như vậy, ánh mắt lạnh lẽo của người này trở nên dịu dàng hơn không ít, nói: “Không sao cả, chỉ là nơi này đều là những nhân vật lớn am hiểu về đỗ thạch, người giống như cậu ta rất dễ khiến bản thân trở thành trò cười đó, phải chú ý một chút.” Người này nhìn Trần Xuân Độ một cái, nói.


Trần Xuân Độ bĩu môi… mẹ nó… vờ vịt cái gì chứ!


Trần Xuân Độ nhìn qua, trong những vị khách quý ngồi đây, hoàn toàn không ó một ai là người chơi đổ thạch chân chính cả!


Những vị khách quý này có giàu có, nhiều tiền đi chăng nữa cũng chỉ là người ngoài giới đổ thạch, nhiều nhất cũng chỉ xem như là mới bước một nửa bàn chân vào cửa giới đỗ thạch mà thôi.


Nếu nói nghiêm khắc hơn một chút, thậm chí bọn họ còn không bằng những bậc thầy cờ bạc thấp kém ở bên ngoài nữa.


Tuy trong lòng Trần Xuân Độ thầm nói như vậy nhưng lại không dám thể hiện ra bên ngoài, chỉ có thể nuông chiều nhìn Lê Kim Huyên cười nói với người kia với dáng vẻ vô cùng nhiệt tình, nhưng cơn ghen trong lòng đã nỗi lên cuồn cuộn.


“Có cảm giác gì không?” Tô Loan Loan ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt ghen tuông của Trần Xuân Độ, đột nhiên hỏi.


“Cảm giác gì là cảm giác gì?” Trần Xuân Độ ngơ ra.


“Nhìn thấy người phụ nữ của anh cười nói với người khác, anh ở bên cạnh không có cảm giác gì sao?”


Trần Xuân Độ nhìn Tô Loan Loan, lúc này Tô Loan Loan nở một nụ cười giảo hoạt, như có ý gì đó sâu xa.


Trần Xuân Độ khống chế cho khóe miệng không run rẩy, nhìn Lê Kim Huyên, miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại, cười nói: “Có cảm giác chứ, vợ tôi tài giỏi đến vậy mà! Có thể nói chuyện được với nhân vật lớn ở cấp bậc này, điều này đã đủ để chứng minh vợ tôi càng lúc càng ưu tú rồi, đương nhiên tôi cũng cảm thấy tự hào về điều này rồi.”


Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, nụ cười của Trần Xuân Độ quá đỗi tự nhiên, khiến Tô Loan Loan không thể nói gì trong giây phút đó.


Qua một lúc, Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt sâu xa: “Không ngờ trời sinh anh đã mang mệnh của một kẻ si mê như vậy rồi.”


Lời nói đầy ý chế giễu nhưng lại khiến Trần Xuân Độ coi nó là một lời khen, anh cười nói: “Có thể lặng lẽ ủng hộ Lê Kim Huyên, làm một kẻ si mê thì có sao chứ?”


Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên với ánh mắt chan chứa tình cảm, thái độ hèn mọn này như hoàn toàn không khiến anh thấy xấu hổ.


Tô Loan Loan ngồi bên cạnh, khóe miệng co rút, nhưng cuối cùng nghe không nỗi nữa, Trần Xuân Độ đúng là một kẻ si mê đến hết thuốc chữa rồi!


“Được rồi được rồi, tôi biết là anh yêu cô ấy, anh không cần phải nhắn mạnh nữa.” Tô Loan Loan đỡ trán, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao người đời thường nói, kẻ si mê buồn nôn rồi.


Đến cả phụ nữ bình thường cũng không thể chấp nhận kiểu đàn ông trai tráng ăn bám như Trần Xuân Độ, chứ đừng nói là kiểu phụ nữ ngay thẳng đanh thép như Tô Loan Loan.


Tô Loan Loan ngẩng đầu lên, nhìn Trần Xuân Độ, chỉ có thể thầm thở dài trong lòng, Trần Xuân Độ hết thuốc chữa rồi!


“Đây là danh thiếp của tôi.” Người kia nói chuyện với Lê Kim Huyên rất thích thú, lúc nguyên liệu thứ hai được bắt đầu đấu giá, anh ta đưa danh thiếp cho Lê Kim Huyên, dịu dàng nói: “Có chuyện gì có thể tìm tôi.


Lê Kim Huyên nhận lấy tắm danh thiếp vàng, liếc qua cái tên trên danh thiếp, thầm chắn động trong lòng, ánh mắt cũng lập tức thay đổi.


Người này không phải một nhân vật lớn tầm thường, mà là nhân vật lớn của quân đội, là một vị tướng lĩnh trong chiến phòng Yên Kinh.


Đến cả chiến phòng Yên Kinh cũng tới tham gia rồi sao? Ánh mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên phức tạp hơn, so với nhân vật lớn bình thường, thân phận bối cảnh chiến phòng Yên Kinh này còn càng phức tạp, khiến người khác kiêng kị hơn.


Đến cả Lê Kim Huyên cũng không ngờ được, lúc đầu chỉ cảm thấy người này không đơn giản thông qua cuộc nói chuyện, nhưng lại không ngờ là người trong quân đội, cũng khó trách cô không nhận ra.


Tập đoàn Lê thị là doanh nghiệp châu báu, không có chút quan hệ gì với chiến phòng Yên Kinh, Lê Kim Huyên có thể nhận ra được người trong quân đội mới lạ.


Mà điều khiến cô thấy ngạc nhiên là, cô vốn cho rằng những tướng lĩnh này ai nấy đều thô lỗ, nhưng vị tướng lĩnh này lại khiến cô mở mang tầm mắt.


Từng lời nói của anh ta đều vô cùng tinh tế, giọng nói dịu dàng, đầy từ tính, như là một người đàn ông dịu dàng chu đáo.


Lê Kim Huyên nhận tắm danh thiếp, món nguyên liệu thứ hai được mang lên bục, gian phòng trở nên yên tĩnh.


Mà Trần Xuân Độ lại đầy ghen tuông nói: “Được đó, nhanh như vậy đã có người tình rồi.”


Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ ghen, cười khẩy nói: “Cảm ơn đã chúc phúc.”


Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, sắc mặt trở nên oán giận, nếu người thanh niên kia ở đây, chắc chắn sẽ không ngờ đến, Trần Xuân Độ còn có một mặt này.


Sau khi xem liên tục vài khối đỗ thạch, Lê Kim Huyên cũng không có ý định ra tay, Trần Xuân Độ thấy Trần Xuân Độ không nói lời nào, đương nhiên cũng không dám lên tiếng, yên lặng ngồi ở môt bên.


Biết được sau khi bán được mười khối đá, buổi đấu giá kết thúc, khách quý trong phòng lần lượt rời đi.


Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đi theo khách quý ra khỏi phòng, lập tức có một nhân viên phục vụ chu đáo theo sau, hỏi có cần phục vụ gì không.


~k* Sau khi ra khỏi phòng, Lê Kim Huyên nhìn nhân viên, khẽ hỏi: “Có nơi nào để nghỉ ngơi không, tôi muốn đi dạo một vòng trước.”


Thái độ của nhân viên cung kính mà khách khí, rất nhanh đã chu đáo chỉ phương hướng cho Lê Kim Huyên, khu nghỉ ngơi của đại hội đỗ thạch.


Lê Kim Huyên gật đầu cảm ơn, đột nhiên, cách đó không xa có hai người được bao quanh bởi vệ sĩ hùng hỗ bước tới.


Lê Kim Huyên ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy, những người phương Tây tóc vàng mắt xanh đó mặc đồ vệ sĩ, ai nấy đều to cao lực lưỡng, cao gần hai mét.


Mà hai người được bọn họ bao bọc xung quanh, bước đi tùy ý, đi giữa sảnh tự nhiên như đang tản bộ trong sân, toàn thân tỏa ra một hơi thở cao quý nhã nhặn đặc biệt, chỉ có quý tộc từ nhỏ tới lớn được giáo dục tốt mới có thể có được khí chất như vậy.


Nhất là hai người kia, trong đôi mắt xanh đó lại phảng phát nỗi u buồn và đau thương nhè nhẹ, rất dễ chinh phục được trái tim các thiếu nữ, được xưng là sát thủ thiếu niên.


Lê Kim Huyên chỉ liếc qua, rồi không đề ý tiếp nữa, Tô Loan Loan cũng vậy.


Nhưng con ngươi trong ánh mắt Trần Xuân Độ đứng sau hai người lại khẽ co lại, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ lạnh lẽo.


Nhưng sắc mặt Trần Xuân Độ vẫn thản nhiên, chỉ là sau khi hai người đó đi lướt qua, đôi mắt Trần Xuân Độ chợt híp lại.


Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan chưa đi được vài bước, đột nhiên Trần Xuân Độ dừng bước lại, kêu “ai dô” một tiếng.


“Sao vậy?” Bước chân của Lê Kim Huyên chậm lại, nhíu mày nhìn Trần Xuân Độ.


“Bụng anh đau quá, Kim Huyên, anh đi vệ sinh đã.” Trần Xuân Độ ôm bụng, tỏ vẻ đau khổ.


Sắc mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên vẻ mắt kiên nhẫn, xua xua tay đuổi Trần Xuân Độ đi.


Sau khi đuổi Trần Xuân Độ đi, Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, nói: “Chúng ta đi thôi.”


Tô Loan Loan gật đầu, nhưng lại cứ cảm thấy có điều gì đó kì lạ, chưa đi được vài bước đã quay đầu lại phía sau nhìn.


“Sao vậy?” Lê Kim Huyên hỏi.


“Không sao.” Tô Loan Loan lắc đầu, chưa đi được mấy bước đã chẳng thấy bóng dáng Trần Xuân Độ đâu nữa rồi.


Mà một trong hai thiếu niên ban nãy lại đột nhiên đi chậm lại, nhìn người đàn ông bên cạnh, nhíu mày nói: “Tôi cứ cảm thấy, một người nước C ban nãy cho tôi cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó.”


“Người nước C trông đều sêm sêm nhau thôi.” Sắc mặt người đàn ông kia bình tĩnh, chỉ giải thích một câu đơn giản.


Tô Loan Loan không biết là, Trần Xuân Độ ôm bụng, đi nhanh đến một góc của bức tường bên cạnh.


Thầy Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan rời đi, Trần Xuân Độ mới yên tâm bước ra, đi thẳng về một hướng.


Trần Xuân Độ càng lúc càng gần phương hướng kia, những người cao cấp ở khu đấu giá xung quanh cũng càng lúc càng ít, cuối cùng không còn một ai, chỉ còn một dãy hành lang dài yên tĩnh khác thường.


Trần Xuân Độ mỉm cười, đi vào trong dãy hành lang kia.


Phía cuối hành lang, ngay cả những người chơi cao cấp ở khu đấu giá cũng không có nhiều người biết, vì đó chính là hạt nhân của đại hội đổ thạch này.


Chỉ có cực ít người mới biết, nơi đó, chính là “Tam Đao Chung Cực” trong truyền thuyết.


Trần Xuân Độ đi qua hành lang, đến cửa một gian phòng, dừng bước lại, rút một điều thuốc ra, bắt đầu hút thuốc.


Chẳng máy chốc, có một thanh niên đi ra từ trong căn phòng, người thanh niên nhìn Trần Xuân Độ, trêu chọc nói: “Đại ca, ngứa tay không, có muốn vào chơi vài ván không?”


“Ban nãy chơi ở khu đấu giá cao cấp rồi.” Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh.


Người thanh niên bĩu môi: “Với bản lĩnh của anh, khu đấu giá cao cấp còn cần chơi sao, Tam Đao Chung Cực e là còn không thỏa mãn nỗi anh đâu nhỉ?”


Trần Xuân Độ lắc đầu, đứng ở cửa sổ, nhìn khung cảnh bận rộn bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm: “Lần nay tôi đến là có một vài chuyện phải làm.”


Người thanh niên nhìn Trần Xuân Độ, hỏi: “Cần em làm gì không?”


“Vẫn chưa chắc, nếu cần tôi sẽ thông báo cho cậu.” Trần Xuân Độ nói: “Trong đại hội đổ thạch, theo dõi sát sao mấy người kia cho tôi.”


Người thanh niên gật đầu, hỏi: “À đúng rồi, tại sao hậu duệ của Dracula cũng đến đây?”


Người thanh niên giải thích, mới vừa ban nãy, anh ta nhìn thấy hai hậu duệ của Dracula cũng xuất hiện trong đại hội đổ thạch.


“Gia tộc lâu đài bọn họ coi bản thân là người thanh cao, không ngờ cũng đến nước C, còn đến tham gia đại hội đỗ thạch nữa, đúng là hiếm có…” Người thanh niên nói, sắc mặt kinh ngạc.


Trần Xuân Độ nhún vai, nhả ra một ngụm khói: “Không biết.”


Người thanh niên cười: “Năm đó tổ tiên của Dracula bị anh chém sạch, chắc không phải hậu duệ của bọn họ đến tính số đó chứ?”


“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tổ tông của bọn họ tôi còn đối phó được, chẳng lẽ lại còn sợ bọn họ à?” Trần Xuân Độ nhếch miệng, giọng điệu khinh thường, kiêu ngạo!


“Nhớ để ý nguyên liệu trong đại hội, nếu như có… tuyệt đối không thể để những thế lực khác lầy được những thứ đó.” Sắc mặt Trần Xuân Độ nghiêm túc.


Người thanh niên gật đầu, anh ta rước nay luôn là một người thoải mái tùy tính, sau khi nghe thấy Trần Xuân Độ nhắc đến chuyện này, cũng không khỏi nghiêm túc hơn mấy phần.


Vì anh ta biết rõ mức độ nghiêm trọng của những món đồ đó, nếu không được Trần Xuân Độ nắm chắc trong tay, rất có thể nhiều thế lực của nước C sẽ câu kết với nước ngoài, một số biến cố không thể tưởng tượng nỗi sẽ xảy ra!


“Đại hội đổ thạch ngày hôm nay rất khác với trước kia, xuất hiện rất nhiều nguyên liệu ngọc đỉnh cấp, em luôn cảm thầy món đồ đó rất có thể sẽ xuất hiện lần nữa.” Người thanh niên nhíu mày.


Trần Xuân Độ nhíu mày, một lúc lâu sau, mới thở dài, nói: “Nếu thật sự không được, vậy thì chỉ có thể điều Chu Tước từ căn cứ tới, trần giữ nơi đây, không thể để thế lực nước ngoài có được những thứ đó được!”


Sắc mặt người thanh niên khẽ thay đổi: “Đại ca, anh đồng ý để Chu Tước tới sao?”


Trần Xuân Độ gật đầu, thời cục thay đổi, nếu như thật sự đến ngày đó, chỉ có thể để Chu Tước gánh nỗi rủi ro này thôi.


Trần Xuân Độ không phải đang tùy tiện nói đùa, người thanh niên hiểu rất rõ, câu nói này của Trần Xuân Độ nguy hiểm và đáng sợ đến mức nào… Phải biết, trước khi đến Chu Tước cũng phải thay tên đổi họ, vì cô ta cũng là người bị nước C truy nã!


Để Chu Tước mạo hiểm đến trần giữ Yên Kinh, không phải chuyện một hai ngày, thời gian dài rồi, bất cứ ai cũng rất dễ để lộ sơ hở, bị người ta nhìn thấu.


“Nếu bị thế lực nước ngoài có được món đồ này lần nữa, nhất định sẽ tràn về nước M, đến tận cùng thế giới ngầm thì sẽ vô cùng nguy hiểm!” Trần Xuân Độ nghiêm túc nói, ban đầu, căn cứ đã phải trả một cái giá nặng nề như thế nào mới dẹp loạn được, anh không thể để mầm mống này xuất hiện một lần nữa, nhất định phải giết chết từ trong trứng nước.


Loại chuyện này, nói cho người bình thường, ai sẽ tin chứ, chỉ là cắt thạch lấy nguyên liệu bình thường mà lại xảy ra hiệu ứng cánh bướm, ảnh hưởng vô cùng đến thế giới ngầm!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng rể phế vật convert
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đệ Nhất

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom