Advertisement
Advertisement
  • Chương 1092: Thay đổi kí ức

Chu Dương sững sờ khi nghe câu trả lời của Diệp Sở Thiến.

Chuyện gì vậy?

Nếu nói Diệp Sở Thiến không gặp Thẩm Bích Quân trong một thời gian cũng được, Chu Dương đã sẵn sàng để nói Thẩm Bích Quân đã lâu không đi làm.

Nhưng câu trả lời của Diệp Sở Thiến, rõ ràng là kiểu không quen biết Thẩm Bích Quân.

Không phải, cô đùa gì vậy, sao cô có thể không quen biết Thẩm Bích Quân?

Chu dù cô không quen Chu Dương tôi thì cũng không thể không quen biết Thẩm Bích Quân!

Chu Dương hỏi: “Chủ tịch của công ty chúng ta là ai?”

Công ty Danh Dương này chỉ có một chủ tịch, mà tất cả mọi người có lẽ đều biết, chủ tịch của công ty Danh Dương chính là Thẩm Bích Quân, không phải sao.

Nhưng câu trả lời của Diệp Sở Thiến rất chắc chắn: “Chủ tịch của công ty chúng ta không phải vẫn là Lâm tổng - Lâm Tử Ngọc sao?”

“Chu tổng, hôm nay anh làm sao vậy? Ngủ mơ à?”

Sắc mặt tò mò của Diệp Sở Thiến nhìn Chu Dương hỏi.

Lâm Tử Ngọc?

Nghe câu trả lời của Diệp Sở Thiến, Chu Dương chỉ thấy trong đầu mình là một mớ hỗn độn.

Đùa kiểu gì vậy?

Lâm Tử Ngọc kia là thứ gì? Công ty Danh Dương trước giờ vẫn là của Thẩm Bích Quân mà!

Từ đâu lòi ra một Lâm Tử Ngọc?

Chu Dương nhìn chằm chằm Diệp Sở Thiến một hồi, đột nhiên đẩy cô ra, sau đó sải bước chạy về phòng làm việc của chủ tịch.

Phòng làm việc của chủ tịch không có ai, nhưng tài liệu đặt trên bàn rất lộn xộn, cũng có nghĩa là cách đây không lâu vẫn còn người làm việc ở đây.

Chu Dương sững sờ, sau đó đi đến trước bàn làm việc, cầm tài liệu trên bàn lên đọc.

Chữ kí của chủ tịch trong mỗi tập tài liệu đều viết tên của Lâm Tử Ngọc.

Chu Dương đột nhiên hơi hốt hoảng.

Anh lảo đảo bước ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, hơi ngỡ ngàng nhìn công ty vừa lạ vừa thân quen này.

Có một thư kí đứng trước cửa, nhưng thư kí này của chủ tịch đương nhiên biết Chu Dương, mặc dù cảm thấy tò mò về hành động của Chu Dương, nhưng không hỏi gì cả.

Chu Dương chủ động tìm anh ta: “Chủ tịch tên là Lâm Tử Ngọc ư?”

“Chu, Chu tổng… chủ tịch của công ty chúng ta vẫn là Lâm tổng, có vấn đề gì sao?”, thư kí dè dặt trả lời.

Có vấn đề gì sao? Vấn đề quá lớn chứ!

Chu Dương giữ chặt người thư kí liền muốn dạy dỗ anh ta cách làm người thế nào.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sợ sệt của người thư kí, Chu Dương lại mềm lòng.

Anh hiểu rõ, chuyện này không phải là lỗi của thư kí này, dạy dỗ anh ta cũng không có ý nghĩa gì.

“Ngưu Xuyên đâu?”, Chu Dương lại hỏi.

Bây giờ anh không tìm thấy bất kì ai đáng tin trong toàn bộ công ty.

Chu Minh đã trở về Chu gia sau chuyện lần trước.

Cũng có nghĩa rằng người duy nhất mà Chu Dương có thể tin cậy trong toàn bộ công ty, chỉ có một mình Ngưu Xuyên.

“Đội trưởng Ngưu có lẽ đang ở phòng bảo vệ”, thư kí trả lời.

Mặc dù Ngưu Xuyên chỉ là đội trưởng đội bảo vệ, nhưng mọi người đều biết quan hệ giữa cậu ấy với Chu Dương và Lâm Tử Ngọc rất tốt, cho nên về cơ bản nhân viên quản lí cấp cao của công ty Danh Dương hoặc thư kí chủ tịch cũng đều quen biết Ngưu Xuyên.

Chu Dương đi thẳng đến phòng làm việc của Ngưu Xuyên.

Cũng may, Ngưu Xuyên đang ở phòng làm việc, sau khi nhìn thấy Chu Dương, cậu ấy ngẩng đầu kinh ngạc: “Anh Dương? Sao anh đến đây?”

“Nào, ngồi xuống uống ly trà, chắc lâu rồi anh không đến công ty”.

Chu Dương xua tay, tỏ ý Ngưu Xuyên không cần phiền phức như vậy.

Sau đó anh nhìn Ngưu Xuyên hỏi thẳng vào vấn đế: “Xuyên Tử, cậu nói thật cho tôi, chủ tịch của công ty này rốt cuộc tên là gì?”

Ánh mắt của Chu Dương nhìn chằm chằm vào Ngưu Xuyên, hi vọng nhìn thấy sự thay đổi từ trong mắt của cậu ấy.

Nhưng rất đáng tiếc, chỉ có sự kinh ngạc trong biểu cảm của Ngưu Xuyên, còn hơi khó hiểu về câu hỏi của Chu Dương.

Đương nhiên, đây là một phản ứng rất bình thường.

“Anh Dương, sao anh đột nhiên hỏi như vậy?”

“Chủ tịch của công ty chúng ta chắc chắn là Lâm tổng - Lâm Tử Ngọc, chẳng lẽ anh không quen cô ấy sao?”

Ngưu Xuyên đáp lại với vẻ tự nhiên, nhìn có vẻ không hề giấu giếm điều gì.

Ngưu Xuyên không lừa mình, ngay cả cậu ấy cũng hoàn toàn quên một người tên Thẩm Bích Quân.

Lúc này thậm chí bản thân Chu Dương cũng hơi nghi ngờ, lẽ nào trên thế giới này thật sự không có người tên Thẩm Bích Quân?

Là mình nhớ nhầm?

Nhưng sao có thể nhớ nhầm!

Đó là Thẩm Bích Quân đã từng hứng thay anh một nhát dao mà!

Thẩm Bích Quân vì bảo vệ mẹ anh, chút nữa hi sinh tính mạng của bản thân!

Chu Dương sao có thể quên người phụ nữ đó, sao anh có thể nhớ nhầm!

Nhưng rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu? Tại sao giống như trên thế giới chỉ còn lại một mình anh nhớ đến Thẩm Bích Quân?

Ánh mắt Chu Dương trở nên trống rỗng, anh gục xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Ngưu Xuyên, cảm giác bất lực dâng lên.

Vì lúc này anh đột nhiên phát hiện mình không biết bắt đầu từ đâu.

Thẩm Bích Quân, giống như thật sự biến mất trong không khí.

Cho dù anh không cam tâm, nhưng anh thậm chí không biết xảy ra vấn đề ở đâu, cũng không biết đối thủ của mình rốt cuộc là ai, anh nên phải đấu tranh thế nào?

“Anh Dương, anh nói với em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, hiển nhiên Ngưu Xuyên nhìn ra có gì đó không đúng lắm, cậu ấy quan tâm hỏi.

Chu Dương cũng không phản bác.

Anh thành thật nói với Ngưu Xuyên: “Tôi luôn cho rằng, chủ tịch của công ty Danh Dương là Thẩm Bích Quân”.

“Tôi và cô ấy cùng đi tới ngày hôm nay, xây dựng công ty Danh Dương từ một công ty nhỏ không có tiếng tăm trở thành quy mô như hôm nay”.

“Tôi không hề có ấn tượng nào về Lâm Tử Ngọc mà các cậu nhắc đến”.

Chu Dương phiền não nói: “Cậu có thể tưởng tượng không? Một người rất quan trọng với cậu đã biến mất”.

“Sau đó xuất hiện một người mà cậu hoàn toàn không quen biết, thay thế sự tồn tại của cô ấy”.

Sau khi Chu Dương nói xong, Ngưu Xuyên cũng rơi vào trầm mặc.

Sau một hồi, Ngưu Xuyên mới yếu ớt nói: “Anh Dương, mặc dù trên lí thuyết là vậy, nhưng em tuyệt đối tin tưởng anh”.

“Anh không thể bịa ra một trò đùa như vậy để làm em vui, đồng thời, anh cũng là một trong những người mạnh nhất mà em tiếp xúc”.

“Đúng lý ra, chắc anh nhìn thấy sự thật rõ ràng hơn em, hơn mọi người trong công ty”.

“Nhưng em thật sự không thể nói bừa chuyện mà anh vừa nhắc đến”.

“Em không hề có ấn tượng với Thẩm Bích Quân mà anh nói”.

“Theo em, giữa hai chúng ta hoặc là có một người điên, hoặc là kí ức của một người bị thay đổi”.

Ánh mắt của Chu Dương đột nhiên sáng lên.

Thay đổi kí ức.

Nếu có người có thể làm được chuyện này, vậy thì bây giờ tất cả được giải thích.

Chắc chắn có người đã làm ra chuyện này!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom