• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 1006: Nhớ mong

Chắc chắn là không cam tâm.
Mặc dù Chu Dương không sợ chết, nhưng không có nghĩa anh sẽ dễ dàng muốn chết.
Anh có thể hi sinh vì nguyên tắc của bản thân.
Anh cũng có thể hi sinh vì những người anh yêu sâu đậm hoặc những người yêu anh.
Nhưng bây giờ điều này có ý nghĩa gì?
Bị một ông già ném chết một cách dễ dàng như vậy?
Cái chết này không được đẹp lắm!
Nhất thời Chu Dương thật sự khóc không ra nước mắt.
Lúc này, đột nhiên anh cảm thấy cơ thể của mình rất nhẹ, hơn nữa tốc độ rơi xuống có vẻ cũng giảm đi rất nhiều.
Ban đầu anh cho rằng đó là ảo giác, nhưng nhanh chóng phát hiện ra, điều này là thật!
Đến cuối cùng, anh giống như một sợi lông, chậm rãi phất phơ rơi xuống dưới.
Chuyện gì thế này?
Chu Dương nghe thấy một luồng gió thổi nhẹ bên tai, ngẩng đầu lên nhìn, ông ta cũng đã nhảy từ trên võ đài xuống.
Cùng đến chỗ chết?
Không đúng, ném mình xuống thì căn bản không có bất kì uy hiếp nào với ông già này, ông ta nhảy xuống làm gì?
Chu Dương mơ màng nghĩ.
Ông già này lại biết bay!
Ông già nhảy đến bên cạnh Chu Dương, thân hình dũng mãnh thay đổi giống tốc độ rơi xuống của anh, vừa rơi xuống vừa chậm rãi nói: “Hậu bối, bây giờ cảm thấy thế nào?”
Chu Dương không nói nên lời.
Chết tiệt, có thể cảm thấy thế nào, bây giờ tôi muốn ăn phân, lẽ nào cũng phải nói cho ông sao?
“Thủ đoạn của tiền bối quả nhiên rất cao minh”, Chu Dương nói một cách tâm phục khẩu phục.
“Ồ? Cậu thật lòng sao?”, ông già liếc nhìn, mỉm cười nói.
“Đương nhiên, ông thấy tôi thành ra như vậy, còn cần phải nói dối sao?”, Chu Dương gượng cười nói.
Thật ra anh còn muốn làm hại ông già này, những nghĩ kĩ lại, bây giờ làm tổn hại ông già cũng không có ý nghĩa, suy cho cùng, kĩ năng của mình không bằng người ta.
Nếu đến đây rồi, thì chuẩn bị đón nhận thất bại, dám làm dám chịu.
“Lời này nghe rất êm tai, vậy thì, tôi sẽ tha mạng cho cậu, thế nào?”, ông già đảo mắt, mỉm cười nói với Chu Dương.
Trong lòng Chu Dương vui mừng, mẹ kiếp, đương nhiên rồi, muốn sống chứ ai lại muốn chết chứ!
“Cảm ơn tiền bối”, Chu Dương buột miệng nói không chút nghĩ ngợi.
“Ừ, vậy cậu tiếp tục đi”, ông già vẫy tay áo, Chu Dương đột nhiên mất đi sự chống đỡ của lực nâng vừa nãy, lại rơi xuống với tốc độ tự do.
“Ông nội của tôi ơi”, Chu Dương chửi thầm một câu trong lòng, ông già này thật sự là thứ đồ không ra gì, rõ ràng đồng ý tha mình một mạng, sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy!
Thế nhưng lúc anh sắp rơi xuống đất, tốc độ rơi đột ngột dừng lại, cuối cùng, tiếp đất vững chắc.
Chu Dương hơi sững sờ, mới nhận ra ông già đã cứu mình.
Ông già này vẫn còn tính người.
Lúc này, ông già cũng tiếp đất, liếc nhìn Chu Dương.
“Cảm ơn tiền bối”, Chu Dương vội vàng nói.
“Không cần cảm ơn, lúc vừa rơi xuống, cậu chẳng phải chửi thầm tôi trong lòng sao?”, ông già vẫy tay nói.
Chu Dương lại không nói nên lời.
Như vậy cũng có thể nghe sao?
Tôi chửi một câu trong đầu, không hề chửi thành tiếng!
Chu Dương đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện này, vội vàng lắc đầu.
Ánh mắt của ông già hơi nghi ngờ.
“Thật sao?”
“Thật”, Chu Dương gật đầu như gà mổ thóc.
“Ừ, vậy thì tốt”, ông già gật đầu hài lòng: “Nếu như vừa nãy cậu chửi tôi, thì bây giờ tôi sẽ giết chết cậu”.
Chu Dương ở bên không dám thở mạnh.
“Ừ, được rồi, cậu cũng không cần sợ sệt như vậy, tôi đã thực hiện lời hứa, tha cho cậu một mạng, bây giờ thì thử thách có thể tiếp tục rồi, cậu vẫn ra tay sao?”, ông già lại nói.
Chu Dương nhìn về ông già, hơi do dự, sau đó lắc đầu.
Đùa gì vậy, sức mạnh của ông già này căn bản không giống loài người!
Ra tay với ông ta chắc chắn sẽ không được lợi gì!
Cho nên anh mới lắc đầu.
Thế nhưng ông già lại cười ha hả: “Cậu không ra tay, vậy tôi có thể tiếp tục ra tay đấy”.
Mẹ kiếp!
Chu Dương chửi thầm, có cần phải trêu đùa người khác vậy không!
Nếu ông vẫn muốn ra tay, vậy vừa nãy buông tha cho tôi làm gì!
Chu Dương vừa chửi rủa, vừa nhanh chóng lùi chân về phía sau.
Đánh không lại, vậy thì chỉ có thể chạy!
Thế nhưng rất đáng tiếc, cho dù là chạy, thì rõ ràng anh cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Ông già nhanh chóng bắt lấy anh: “Hậu bối, cậu muốn đi đâu? Thử thách còn chưa kết thúc mà”.
Chu Dương khóc không ra nước mắt: “Lão tiền bối, không cần như vậy chứ”.
“Tuy nói là thử thách, nhưng sự khác biệt giữa trình độ của chúng ta quá lớn, nếu như ông không chịu buông tha, căn bản tôi không thể vượt qua cuộc thử thách này được”, Chu Dương thành thật nói.
Đây chỉ là một cuộc thử thách thôi sao?
Hơn nữa nói đúng hơn là thử thách của hoàng đế! Đưa đến một lão quái vật hoàn toàn không có cách đối phó, làm sao có thể chơi lại chứ?
Chu Dương đột nhiên hiểu ra ý nghĩa cửa ải cuối cùng này, không có quy tắc mới là quy tắc khó nhất.
Ví dụ một người đánh nhau với con kiến, không có quy tắc mới là đòn trí mạng của con kiến.
Thế nhưng chỉ cần quy tắc ngẫu nhiên hạn chế hành động của hai người, bất kể là hạn chế về phương diện nào, chẳng hạn như hạn chế về mặt tốc độ của Chu Dương thì sẽ giúp anh dễ dàng ngụy trang.
Nhưng cửa ải cuối cùng này, lại không có quy tắc nào, ông già này hoàn toàn có phong thái thích gì làm nấy, điều này khiến Chu Dương phát điên.
Nhìn thấy biểu cảm tức tối của Chu Dương, ông già đột nhiên dừng động tác, nhìn Chu Dương với vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu thật sự muốn tôi cho qua à?”
Chu Dương gật đầu.
Ông già cũng gật đầu: “Không vấn đề, hãy nói cho tôi biết tình hình bây giờ của Hứa gia!”
Chu Dương sững sờ, lúc này mới nhìn thấy trong mắt của ông già hiện rõ sự lo lắng.
Thật đáng thương cho người có trái tim làm bố mẹ trong thiên hạ, một người luôn ngồi tít trên cao, một ông già toàn giở trò trêu ghẹo Chu Dương nhưng thật ra trong lòng lại nghĩ đến Hứa gia.
Lúc này, Chu Dương lại hơi ngưỡng mộ đám cặn bã của Hứa gia.
Rõ ràng bọn họ chỉ là một đám phế vật vô dụng, nhưng trong lòng đất tăm tối này lại có một ông già vẫn đang nhớ mong bọn họ.
Suy nghĩ một lát, Chu Dương lựa chọn thỏa hiệp.
Đầu tiên là vì bản thân, để ông già nhân nhượng cho mình vượt qua thử thách.
Thứ hai là vì đồng cảm với ông già này.
Nơi này rõ ràng là trận pháp của Hứa gia, nhưng người đến đây lại là một người ngoài, xem ra chắc hẳn ông già đang lo lắng.
Không nghĩ nhiều nữa, Chu Dương nói hết toàn bộ tình hình của Hứa gia, trong đó bao gồm những ân oán và thù hận nảy sinh giữa anh và Hứa gia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom