Advertisement
Advertisement
  • Chương 877: Thường Hạo điên rồi

Chu Dương thực sự chẳng thèm thể hiện trước mặt Thường Hạo, anh không có ý che

giấu cũng không cố ý khoe khoang, bây giờ anh chỉ đơn thuần muốn đánh Thường Hạo một

trận.



Ai bảo hắn dám làm tổn thương Thẩm Bích Quân!



Chỉ là thái độ thờ ơ của anh trong mắt của Thường Hạo lại trở thành sự khoe mẽ khoa

trương nhất!



"Mày, mày dựa vào cái gì mà có thể trở thành học trò của giáo sư Thiệu Trạch Giai?"



"Mày chẳng qua chỉ là đồ vô dụng, tại sao tất cả những thứ mày có đều hơn tao chứ?"



Thường Hạo cảm thấy bản thân sắp phát điên, rõ ràng cách đây không lâu, trong mắt

hắn, Chu Dương vẫn là một tên phế vật vô dụng, sao trong chớp mắt, bất kể là phương diện

nào Chu Dương cũng đều vượt qua hắn?



Lúc này, hắn đột nhiên mơ hồ ý thức được tại sao Thẩm Bích Quân lại thích Chu

Dương.



Chỉ là hắn có làm thế nào cũng không hiểu được, rốt cuộc từ khi nào Chu Dương trở

nên ưu tú như vậy?



"Không! Không! Không thể nào, đây chắc chắn đều là mày lừa tao", hắn điên cuồng gào

thét, dùng lời nói lừa gạt chính bản thân mình.



"Tùy mày nghĩ thế nào, chuyện quan trọng nhất bây giờ là mày nhất định phải trả giá!"



Thường Hạo vô cùng thắc mắc tại sao đột nhiên thân phận của Chu Dương lại ưu tú

như thế.



Nhưng Chu Dương chỉ muốn đánh hắn.



Sau khi bị đánh một trận, đôi mắt của Thường Hạo trở nên trống rỗng, Chu Dương cũng

đã mệt, anh đau lòng đỡ Thẩm Bích Quân đứng dậy.



"Tất cả đều đã qua, không sao nữa đâu!"



Chu Dương nói với Thẩm Bích Quân.



"Tôi biết, khi anh tới tôi đã biết sẽ không có chuyện gì nữa".



Thẩm Bích Quân khẽ mỉm cười, vùi đầu vào trong vòng tay của Chu Dương.



Nếu là trước kia, Thẩm Bích Quân cũng không dám nghĩ đến hành động thân mật này,

dù sao Chu Dương cũng là người đã có vợ.



Nhưng bây giờ cô không còn quan tâm nhiều như vậy nữa.



Bị Thường Hạo ép vào tình cảnh tuyệt vọng, khoảnh khắc nhìn thấy Chu Dương quay lại,

tình cảm trong lòng cô giống như giọt nước tràn ly không ngăn lại được.



Người đàn ông này vẫn đáng tin như vậy.



Trong lòng Thẩm Bích Quân hiểu rõ, cả đời này e rằng cô không thể quên được Chu

Dương.



Lúc này biểu cảm của Chu Dương khá phức tạp.



Sao anh không cảm nhận được tình cảm của Thẩm Bích Quân chứ, chỉ là bây giờ anh

hoàn toàn không có cách nào từ chối, dẫu sao Thẩm Bích Quân bị thương nặng như vậy, cô

muốn nghỉ ngơi trong vòng tay của anh, anh có thể từ chối sao?



Thẩm Bích Quân cũng vì đỡ nhát dao đó cho anh.



"Thiếu gia, tên ranh này xử lý như thế nào?", Trần Thế Hào đi ra, duỗi chân đá vào

Thường Hạo một cú.



"Đưa đi”.



Sau khi nhìn thấy Thường Hạo, trên mặt của Chu Dương lại lóe lên sự hung ác.



Trần Thế Hào gật đầu, vác Thường Hạo lên trên lưng.



Bọn họ rời khỏi căn phòng nhỏ đó, rồi bước ra khỏi khu nhà xưởng rộng lớn.



Chu Dương gọi điện thoại, bảo hơn trăm người dừng tìm kiếm, cùng nhau rời đi.



Lúc này Thường Hạo ở trên vai của Trần Thế Hào đột nhiên nhảy dựng lên: "Chu

Dương, mày nhất định là lừa tao! Mày không chỉ lừa tao, hơn nữa còn lừa cả Thẩm Bích

Quân!"



"Nếu như mày thực sự ưu tú, có lai lịch sâu xa như vậy, thi sao mày lại là đứa đi ở rể?"



"Mày và Thẩm Bích Quân là không thể! Dù sao mày cũng là một thằng ở rể ăn bám

thôi!"



Sau khi nói xong, hắn lại điên cuồng cười lớn, cảm thấy sự phân tích của mình vô cùng

có lý.



Mặc dù bị đánh một trận thê thảm, nhưng hễ nghĩ tới Chu Dương thực sự không hề ưu

tú như vậy, trong lòng hắn liền vô cùng khoan khoái.



Chu Dương nhíu mày, dùng ánh mắt giống như nhìn một tên ngốc đánh giá hắn, anh

cũng không thèm trả lời.



Không cần thiết phải so đo với tên thiểu năng này.



Lúc này hơn một trăm người trong khu nhà xưởng lần lượt đi ra ngoài, nhanh chóng tập

trung trước mặt Chu Dương.



"Chu tiên sinh", Bào Ca đứng đầu cúi người chào Chu Dương.



Cảnh này khiến cho Thường Hạo hoàn toàn sững sờ.



"Ừ, sự việc đã giải quyết xong, vất vả cho các anh em rồi, bảo các anh em về đi".



Chu Dương bình tĩnh nói.



"Vâng", Bào Ca đáp lại một tiếng, vẫy tay về phía sau: "Chu tiên sinh nói sự việc đã giải

quyết, mọi người giải tán quay về đi”.



"Vâng, Chu tiên sinh!"



Hơn một trăm người đồng loạt trả lời.



"Đây không phải sự thật, tuyệt đối không phải sự thật", Thường Hạo giống như bị điên tự

lẩm bẩm một mình.



Vừa rồi hắn còn cảm thấy Chu Dương đang lừa hắn.



Nhưng hơn một trăm người này lại cung kính với Chu Dương như vậy, lẽ nào cũng đang

lừa hắn sao?



Nếu như người cả thành phố Đông Hải đều có thái độ này với Chu Dương, chẳng lẽ Chu

Dương có thể liên kết với cả thành phố Đông Hải này lừa dối hắn à?



Nghĩ đến đây Thường Hạo cười ngơ dại.



Hắn điên rồi.



Thường Hạo là một người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng thế giới, trong nháy mắt

đã trở thành một kẻ điên.



Bởi vì hắn không thể phá bỏ được những ràng buộc trong lòng, hắn nghĩ mọi cách, tìm

mọi lý do để thuyết phục rằng Chu Dương không ưu tú bằng hắn.



Nhưng Chu Dương cứ hết lần này đến lần khác giáng mạnh đòn xuống mặt hắn, khiến

hắn không thể nào chấp nhận được, cuối cùng bị mắc kẹt trong mớ suy nghĩ ấy rồi trở thành

một kẻ điên.



"Thật vô dụng!"



Chu Dương cũng không ngờ tâm lý của Thường Hạo lại yếu đuối như vậy, không phải là

tốt nghiệp đại học danh tiếng sao? Không phải là tinh anh của xã hội sao?



Sao lại có thể vì bản thân thua kém mà ép mình đến phát điên? Đây là tinh anh hay là

phế vật?



"Cái này phải làm sao đây? Hay là vứt ở đây giết chết cho xong?", Trần Thế Hào cũng

bất lực nói.



Nếu vứt một tên điên như vậy ra ngoài, bọn họ sẽ bị kiện, dù sao cũng không ai biết rốt

cuộc sao Thường Hạo lại bị điên.



Cho dù muốn chứng cứ cũng cần một khoảng thời gian, mà khoảng thời gian này sức

ảnh hưởng đối với mấy người Chu Dương hoàn toàn không thể ước lượng được.



Chu Dương suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Thôi, giao lại cho cảnh sát đi, chúng ta cứ nói

thật là được".



Anh tin trên thế giới này chính nghĩa vẫn còn tồn tại.



Chỉ cần anh nói sự thật, không hổ thẹn với lòng mình, giao hết lại những chuyện này cho

người chấp hành chính nghĩa để họ giải quyết.



Trần Thế Hào gật đầu, nếu đã là ý của Chu Dương thì ông ấy cũng không có ý kiến gì.



Bọn họ cứ thế rời đi, Trần Thế Hào đưa Thường Hạo đến đồn cảnh sát chấp hành pháp

luật, còn Chu Dương đưa Thẩm Bích Quân quay về biệt thự của cô ấy.



Thẩm Bích Quân đã rời khỏi nhà từ lâu, cô ấy đã mua một căn biệt thự ở ngoài và coi đó

là nhà của mình, đây cũng là lần đầu tiên Chu Dương đến nhà của Thẩm Bích Quân.



"Căn nhà này của cô thật vắng vẻ”.



Sau khi nhìn xung quanh cả khu biệt thự, Chu Dương nói đùa: "Thật không hổ là nữ chủ

tịch lạnh lùng”.



"Vốn còn muốn để mẹ của tôi ở chỗ cô một thời gian, nhưng bây giờ xem ra tôi thật

không yên tâm giao mẹ tôi cho cô".



"Anh muốn để mẹ anh tới ở chỗ tôi sao?"



Sau khi nghe Chu Dương nói vậy, đôi mắt Thẩm Bích Quân lộ rõ sự mong đợi: "Thật

sao? Anh đừng lo lắng vậy, nếu thật sự để mẹ anh tới chỗ tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho

bà ấy thật tốt".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom