Advertisement
Advertisement
  • Chương 822: Hạ quyết tâm!

Hơn nữa bất kể nhìn từ khía cạnh nào, Chu Dương đều không nên hiểu như vậy.

Thêm vào đó, những tông sư võ giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh Chu Dương.

Và còn cả Hổ gia trông lạ hoắc này.

Những người này lẽ nào thực sự không phải là do những gia tộc ẩn dật chỗ Chu Dương cử ra để hỗ trợ Chu Dương sao?

Lý do vì sao Chu Dương nói muốn tiêu diệt Hứa gia rất đơn giản, đó chính là gia tộc ẩn dật bên chỗ Chu Dương có mối hận rất lớn với Hứa gia, muốn nhân cơ hội Hứa gia xuất đầu lộ diện trong tình hình chưa ổn định để xử lý Hứa gia ngay và luôn, tiêu diệt bọn họ.

Mà những điều này, hầu hết đều có thể hiểu được.

Tô Thế Minh thầm run lên, ông ta cố hết sức chịu đựng, không cho phép mình biểu hiện ra nhiều thay đổi gì thêm khiến Chu Dương phát hiện ra cơ sự.

Ông ta cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng sự việc, còn Chu Dương không nói ra vì muốn gây bất ngờ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thế Minh đột nhiên thả lỏng rất nhiều.

Nếu suy đoán của ông ta là đúng, Chu Dương xuất thân từ một gia tộc ẩn dật, vậy thì kế hoạch chống lại Hứa gia lần này xác suất thành công rất lớn.

“Thế Minh, ông nghĩ sao?”

“Đúng vậy, Thế Minh, ông là gia chủ, dù sao cũng phải do ông đưa ra chủ ý”.

Vệ sĩ hạng ba và hạng bốn thì thầm bên cạnh Tô Thế Minh.

Họ thực sự rất hào hứng với kế hoạch mà Chu Dương vừa đề cập và muốn thử nó.

Nhưng gia chủ Tô gia dù sao cũng là Tô Thế Minh, nên vẫn cần Tô Thế Minh cất lời, ý kiến và cách nghĩ của bọn họ cũng chỉ có thể cung cấp để tham khảo thôi.

“Hả? À, tôi biết rồi”.

“Chu Dương, Tô gia chúng tôi đồng ý kế hoạch của cậu!”

Tô Thế Minh nói một cách nghiêm túc.

Giờ phút này, trong lòng tứ đại vệ sĩ đều run lên, bọn họ biết nếu như Tô Thế Minh đã đồng ý, vậy thì một khi họ làm theo kế hoạch này, sẽ không còn đường lui.

Nếu thất bại trong cuộc đối đầu trực diện với Hứa gia, tương lai của Tô gia sẽ vô cùng ảm đạm.

Sự dứt khoát của Tô Thế Minh dường như thể hiện sự hoàn toàn đồng ý với kế hoạch của Chu Dương, tin rằng kế hoạch này nhất định sẽ thành công.

Quyết tâm này khiến Chu Dương cảm thấy hơi kinh ngạc.

Anh đã chuẩn bị sẵn một bộ lý do để khiến Tô Thế Minh đồng ý với kế hoạch này, nhưng bây giờ có vẻ như Tô Thế Minh cũng có quyết tâm và dũng khí.

Dẫu sao, ngay cả theo quan điểm của Chu Dương, không dễ dàng để đưa ra quyết định này.

“Rất tốt!”

Nhưng mà Tô Thế Minh đã quyết định như vậy, Chu Dương đương nhiên sẽ không chất vấn những người khác, chỉ cần Tô gia có quyết tâm này, về phần Tô gia có ý kiến gì khác hay không, Chu Dương cũng không lo lắng.

Cho dù Tô gia có bất kỳ suy nghĩ nào khác, sau khi họ đối đầu trực tiếp với Hứa gia, những suy nghĩ đó sẽ lập tức biến mất.

“Nếu đúng như vậy, thì kế hoạch giữa chúng ta coi như đã chính thức được hoàn thiện. Sau khi quay về, mọi người có thể bắt đầu chuẩn bị”.

Chu Dương cười đứng lên.

Điều này cũng có nghĩa là cuộc thảo luận giữa họ đã kết thúc.

Sau gần một tiếng rưỡi đàm phán, cuối cùng hai bên đã lên được một phương án.

“Được, giờ chúng tôi trở về chuẩn bị”.

Tô Thế Minh cũng rất hào hứng.

Nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của Tôn gia và Đinh gia vào ngày Hứa gia bị tiêu diệt, ông ta cảm thấy nhất định mình phải làm thật tốt kế hoạch của Chu Dương và làm cho nó thật hoàn hảo, không cho Hứa gia có bất cứ cơ hội nào.

Nói đến thực lực, Tô gia đương nhiên không phải là đối thủ của gia tộc ẩn dật Hứa gia.

Tuy nhiên, Chu Dương và Hổ gia đã giúp kiềm chế thế lực của Hứa gia, vì vậy ở những khía cạnh khác, Tô Thế Minh không cho rằng Tô gia thua kém Hứa gia.

Chưa biết được ai sẽ thắng ai, phải chiến đấu thực tế mới biết được.

Ngay sau đó, Tô Thế Minh đưa theo tứ đại vệ sĩ rời thẳng khỏi phòng Thăng Long.

Chu Dương không cùng họ rời đi ngay, mà vẫn ngồi yên lặng trong phòng Thăng Long một lúc.

“Chu Dương, cậu thực sự chắc chắn như vậy sao? Cậu cần biết là kế hoạch này của mình rất nguy hiểm. Một khi xảy ra sai sót, hậu quả sẽ khôn lường!”

Hổ gia nhìn Chu Dương, trầm giọng nói.

Vừa rồi ông ấy đã nghe thấy kế hoạch của Chu Dương, trong lòng luôn có một nỗi nghi ngờ và chấn động lớn.

Nhưng lúc nãy người của Tô gia vẫn ở đó nên ông không xuất hiện.

Bây giờ người Tô gia đã đi rồi, trong phòng Thăng Long chỉ còn ông và Chu Dương, nên bọn họ có thể thoải mái nói chuyện, không cần phải lo lắng trước sau.

Kế hoạch của Chu Dương rất tốt, có khả năng hoạt động rất lớn.

Nhưng cũng như vậy, đằng sau kế hoạch rất đẹp đẽ này lại tiềm ẩn một nguy cơ rất lớn.

Một khi Tô gia mắc sai lầm khi thực hiện kế hoạch, hậu quả chắc chắn không phải chỉ một Tô gia nhỏ bé phải gánh chịu.

“Ông yên tâm, tôi khá yên tâm đối với năng lực của Tô gia. Hơn nữa, lần này cũng không phải tôi không chuẩn bị sẵn con át chủ bài, Tô gia chỉ là lên trước để làm mồi nhử thu hút Hứa gia, còn con át chủ bài thực sự tôi vẫn chưa mang ra, ông đừng lo”.

“Nhưng điều chúng ta nên chú ý lúc này là lần này Hứa gia sẽ phái bao nhiêu tông sư võ giả. Tôi ước tính số lượng không được dưới sáu người. Cho nên sau khi trở về nhất định phải nhắc nhở mấy người Hứa Nguy để bọn họ chú ý đến nhất cử nhất động của Hứa gia, không được sơ suất”.

“Hơn nữa, hiện giờ Hứa Du vẫn đang ở khách sạn Huy Hoàng. Tôi nghĩ Hứa gia sẽ có thể phát hiện ra sự thật này. Vì vậy, Hứa gia nhất định sẽ đến khách sạn Huy Hoàng đòi người. Đến lúc đó, mọi người sẽ rất dễ để lộ thân phận của mình. Tôi nghĩ mọi người nên nghĩ cách đối phó, tôi cảm thấy cách tốt nhất là tạm thời thả Hứa Du ra, để hắn ta trở về Hứa gia, hoặc là gia nhập với đám người Hứa gia mới xuất hiện lần này”.

“Hứa Du không biết danh tính của mọi người, hắn chỉ biết một số tình hình bên cạnh tôi. Đến lúc đó, khi họ hội họp với những người trong Hứa gia, thông tin Hứa Du nhận được chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đáng kể đến Hứa gia. Mà khoảng thời gian gây nhiễu này là thời gian chúng ta có thể tận dụng”.

Chu Dương trầm giọng nói, anh nhìn Hổ gia với vẻ mặt nghiêm túc.

Thân phận của Hổ gia cần được giữ bí mật nghiêm ngặt, hoàn toàn không được tiết lộ ra ngoài.

Nếu không, đừng nói là mấy người Hổ gia, mà tất cả mọi người đều phải chịu hậu quả khôn lường.

Nếu Hứa gia thực sự điên cuồng trả thù, thậm chí còn dùng một ít tài sản của mình để trao đổi thứ gì đó với những gia tộc ẩn dật khác, đám người Chu Dương có lẽ không chống đỡ nổi.

“Tôi biết rồi”.

Hổ gia trầm giọng đáp, ngay sau đó liền rời đi.

Khi Chu Dương bước ra khỏi phòng Thăng Long, Ngưu Xuyên và Chu Phong cũng đi cùng anh.

Giám đốc Quách đã đợi sẵn bên ngoài cửa phòng Thăng Long.

“Chu tiên sinh, anh có cần gặp Thủy tổng không?”

Giám đốc Quách thật là một người tuyệt vời.

Ít nhất theo như Chu Dương thấy, điều đó là đúng.

“Thôi tôi còn có việc phải làm nên đi trước đây”.

Chu Dương vẫy tay rồi cùng Ngưu Xuyên và Chu Phong rời khỏi Thúy Hồ Cư.

Chờ đến khi mấy người Chu Dương đã đi xa, tổng giám đốc Thúy Hồ Cư – Thủy Băng Nguyệt đang ở văn phòng tầng ba mới thở dài một hơi.

Vừa rồi cô đứng bên cửa sổ, nhìn đám người Chu Dương biến mất khỏi tầm mắt.

Quyết định không đến gặp cô của Chu Dương không hề làm Thủy Băng Nguyệt cảm thấy bất mãn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom