• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 780: Sự quyết đoán của Hổ gia!

Nên biết, phải có sự nỗ lực của cả nhóm người thì mới có thể ẩn giấu tốt thân phận của

mình.



Trong toàn thành phố Đông Hải này, số người biết chuyện chưa đến ba người.



Mà ba người này đều thuộc thế hệ trước, không thể là Chu Dương được.



Chẳng lẽ có người nói chuyện này cho Chu Dương?



Không thể nào!



Hổ gia vội gạt bỏ ý nghĩ nghi ngờ trong lòng.



Bởi chuyện đó là không thể.



Tuy mấy ông già sống dai kia biết vài chuyện xảy ra năm đó, nhưng họ cũng không dám

đi nói lung tung ở bên ngoài.



Dù cho nhóm người Hổ gia có bị thua tháo chạy trước nhánh chính của Hứa gia, nhưng

với sức mạnh trong tay thì cũng không khó để tiêu diệt một gia tộc hạng nhất.



Không ai lại từ bỏ an nguy của gia tộc để làm chuyện nguy hiểm như vậy.



Vậy ai nói cho Chu Dương?



Hổ gia không biết, cũng không nghĩ ra.



Nhưng ông ấy có thể nghĩ tới một điều rằng chắc chắn sau lưng Chu Dương có một thế

lực vô cùng lớn mạnh.



Nếu không, với địa vị hiện giờ của Chu Dương không thể biết được chuyện này.



Hơn nữa lần này tới tìm ông, Chu Dương tràn đầy tự tin, phía sau còn có một tông sư võ

giả.



Người này là tông sư võ giả thứ hai của anh.



Ngay cả người như Hổ gia cũng chỉ thấy có mỗi một tông sư võ giả là Bào Ca.



Thế mà Chu Dương lại có hẳn hai người, chỉ cần động não là có thể hiểu được ý nghĩa

trong đó.



Giờ Hổ gia chỉ có hai sự lựa chọn.



Một là hợp tác với Chu Dương, họ sẽ có thể đấu thắng được nhánh chính Hứa gia, như

vậy, Chu Dương giải quyết được mối nguy mà họ cũng có thể quay trở lại Hứa gia, trở thành

nhánh chính của Hứa gia.



Lựa chọn còn lại là từ chối hợp tác với Chu Dương, hai người đường ai nấy đi, thậm

chí, Hổ gia còn phải lo ngại vì Chu Dương đã biết thân phận thật của mình.



……



Từng giây từng phút trôi qua, cả bốn người đều không nói gì.



“Chu Dương…”



Mãi lâu sau, Hổ gia mới mở lời trước, nhưng giọng nói lại trở nên khàn khàn, dường như

vô cùng mệt mỏi.



“Hổ gia, ông đã nghĩ kỹ chưa?”



Chu Dương cười nhạt, anh cũng thấy được vẻ thay đổi trên gương mặt của Hổ gia.



Anh biết, chắc chắn Hổ gia đã trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng vô cùng khó khăn

phức tạp, nếu không chắc giờ ông vẫn đang suy nghĩ không nói gì.



“Tuy tôi không biết tại sao cậu biết thân phận của tôi, nhưng những lời cậu nói đã khiến

tôi cảm động…”



Hổ gia khó khăn mở lời, nói được nửa lại chuyển ý.



“Nhưng chuyện lớn như này, một mình tôi không thể tự quyết được, tôi cần bàn bạc với

những người khác, ba ngày sau sẽ trả lời cậu.”



Nói xong, Hổ gia như mất hết sức lực, cả người nhẹ tênh, nằm sõng soài trên ghế.



“Được! Ba ngày sau tôi lại tới!”



Nghe thấy vậy, Chu Dương cũng đã rõ!



Tuy Hổ gia nói ông ấy không thể quyết được chuyện này, cần bàn bạc với người khác.



Nhưng Chu Dương biết, nếu Hổ gia đã nói vậy thì tức là ông ấy đã đồng ý với đề nghị

của anh, khi anh về, ông ấy sẽ nói quyết định lúc này của ông với người trong gia tộc.



Mọi chuyện đã xong!



Nhận được câu nói đó của Hổ gia, Chu Dương cũng không cần ở lại đây nữa, chào hỏi

Hổ gia vài câu rồi dẫn Chu Phong rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.



Sau khi hai người họ rời đi, trong phòng làm việc, Hổ gia và Bào Ca nhìn nhau, họ thấy

vẻ bất lực và kinh ngạc trong mắt nhau.



“Hổ gia, sao Chu Dương lại biết?”



Bào Ca giấu đi vẻ kinh ngạc, đi tới bên Hổ gia, nghiêm túc hỏi.



Thực ra, Bào Ca cũng là người của gia tộc Hứa gia, nếu xét vai vế thì anh ta là em họ

của Hổ gia.



Vậy nên Bào Ca vô cùng ngạc nhiên khi thấy Chu Dương biết thân phận thật sự của Hổ

gia.



Trước kia lúc Bào Ca tiếp xúc với Chu Dương, anh ta không hề thấy điều gì khác

thường ở Chu Dương cả.



Nhưng hôm nay đột nhiên Chu Dương tới nói những lời như vậy, quả thật khiến Bào Ca

một phen khiếp sợ.



“Tôi không biết, nhưng ở Đông Hải này, chỉ có ba người biết chuyện này, hơn nữa cả ba

người họ đều già cả rồi, sẽ không tùy tiện nói ra chuyện này đâu...”



Do dự một lúc, Hổ gia nói tiếp: “Chắc chắn phía sau Chu Dương có một thế lực lớn

mạnh, trước kia tôi luôn nghĩ cậu ấy chỉ có công ty Danh Dương, có quan hệ với Tô gia và

Trần Thế Hào ở câu lạc bộ Silver Lake, nhưng giờ xem ra đó chỉ là thuật che mắt kẻ khác,

chúng ta không hề biết thế lực đứng sau.”



Ầm!



Bào Ca chỉ cảm thấy càng sốc hơn.



Nếu Chu Dương chỉ có quan hệ với công ty Danh Dương và Tô gia thôi thì chẳng ăn

thua gì, và Hổ gia cũng không cần sợ.



Chỉ có Trần Thế Hào ở câu lạc bộ Silver Lake là khiến Hổ gia hơi lo sợ.



Ngay cả một người tinh ý cũng có thể nhìn ra mối quan hệ lệ thuộc giữa Trần Thế Hào

và Chu Dương.



Mà trước giờ Hổ gia vẫn luôn cho rằng người đứng sau câu lạc bộ Silver Lake là Chu

Dương, nhưng thực chất nó lại khác xa so với những gì lúc đầu Hổ gia nghĩ.



“Vậy chúng ta phải hợp tác với anh ta thật sao? Thực lực hiện giờ của Chu Dương cũng

chỉ có hai tông sư võ giả, dù có thêm cả chúng ta cũng không phải đối thủ của nhánh chính

Hứa gia.”



Vẻ mặt Bào Ca hơi nghiêm trọng.



Lúc nãy có mặt Chu Phong, Bào Ca không tiện nói ra, nhưng giờ anh ta có thể nói ra hết

mọi nghi ngờ và lo lắng của mình.



Phải biết rằng, tuy Chu Dương vô cùng thần bí, nhưng sức mạnh mà anh bày ra hiện

giờ cũng chỉ là hai tông sư võ giả mà thôi.



Điều này thua xa so với thực lực của đám người Hổ gia.



Tuy từ lúc tách khỏi Hứa gia, họ cũng thiếu rất nhiều nhân lực, một vài tông sư võ giả bị

thương trước đó tuy chưa khỏi hẳn nhưng cũng bình phục được kha khá rồi.



Trong suốt mười mấy năm nay, họ cũng chỉ có một mình Bào Ca là vượt qua được

cảnh giới của tông sư võ giả.



Và đó cũng là cảnh giới lớn nhất mà họ có thể làm được.



Không có nhân lực, mọi thứ đều bỏ đi.



“Ừ, tôi muốn hợp tác, tuy hiện giờ Chu Dương chỉ có hai tông sư võ giả, nhưng đừng

quên, trước đó cậu ấy chỉ có mỗi Ngưu Xuyên, cậu ấy còn trẻ như vậy, nếu đặt vào thời kỳ

hưng thịnh nhất của Hứa gia ta năm đó thì cũng được coi là một trong những người tài ba.”



“Có một, có hai, có khi có ba bốn cũng nên… Tôi sẽ thương lượng với bên gia tộc, cậu

đi chuẩn bị vài thứ, triệu tập thế lực ở Đông Hải của chúng ta năm đó, bảo họ chờ lệnh.”



“Vâng!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom