• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 701-702-703-704-705-706-707-708-709-710

Chương 701: Dự đoán của trần thế hào!



Chương 701: Dự đoán của Trần Thế Hào!

Cái gã điên đó, hai ngày liên tục, gây sự với cả Lý Minh Phong nhà Lý gia và Thái Hùng nhà Thái gia rồi đến cả Đinh Phàm nhà Đinh gia, khiến họ phải chịu bao thua thiệt trêи đất Đông Hải.

Thế nên không ít người tò mò, bắt đầu dò la tin tức về Chu Dương.

Nhưng những điều này Chu Dương đều không biết.

Mà nếu có biết, anh cũng chỉ cườinhạt cho qua, không coi đó là vấn đề gì.

Vì chỉ cần giữ vững mục tiêu, thì sớm muộn sẽ đến ngày anh lọt vào mắt những gia tộc lớn, những thế lực mạnh ở Đông Hải.

Thậm chí, chuyện anh có quan hệ tốt đẹp với Tô gia, có vấn đề gì với Tôn gia, đều bị người khác tìm hiểu ra bằng hết.

Trong phòng làm việc của Trần Thế Hào trêи tầng ba.

Lúc này trong phòng chỉ có ba người.

Chu Dương, Trần Thế Hào và Tôn Liên.

Từ lúc đi theo Trần Thế Hào tới Đông Hải, Tôn Liên gần như chưa có lúc nào rời xa ông.

Tất nhiên trừ lúc ngủ, còn những thời điểm khác họ đều ở cùng nhau.

Chu Dương thấy việc hai người tuổi tác đã cao mà cả ngày dính lấy nhau thật khó tưởng tượng nổi. Không biết Trần Hân sẽ phản ứng như nào, liệu có thấy khó xử không.

Trêи đường tới câu lạc bộ Sliver Lake, Chu Dương chỉ bàn bạc qua loa một lần với Trần Thế Hào về chuyện công ty Danh Dương.

Anh chỉ có một ý tưởng sơ bộ về mục đích của những người đó, cũng như những việc công ty cần làm. Nhưng ý tưởng này chưa kĩ càng, vẫn còn sơ hở.

Nhưng Trần Thế Hào và Tôn Liên không như vậy. Hai người họ tung hoành ngang dọc Đông Hải đã nhiều năm, bất kể là tầm nhìn, phương pháp, cách suy nghĩ hay là cách giải quyết vấn đề toàn diện, đều nhiều kinh nghiệm hơn Chu Dương.

Nên lần này Chu Dương tới đây là để học hỏi những kinh nghiệm đó.

“…Tình hình như này, giờ tôi khá chắc chắn một điều, là mục tiêu của đối phương, chính là chín cửa hàng kinh doanh của công ty chúng ta ở quận Phổ Đà. Còn ba cửa hàng kinh doanh khác ở quận Thanh Phong, chỉ là tiện đối diện chạy tới làm chúng ta bị rối thôi.”

Chu Dương nhanh chóng nói hết những phán đoán và một vài chi tiết cụ thể.

Trần Thế Hào và Tôn Liên ở đây đều là những người đáng tin cậy, nên anh không lo lắng chuyện họ sẽ tiết lộ ý kiến của mình ra ngoài giúp đối phương cảnh giác.

Yên lặng.

Sau khi Chu Dương nói xong, cả phòng làm việc đều yên lặng.

Trần Thế Hào và Tôn Liên cúi đầu ngẫm nghĩ, họ nghe Chu Dương nói xong cũng có vài ý tưởng nhất định, nhưng vì đây là chuyện quan trọng nên không thể qua loa được.

Chu Dương biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nên anh bình tĩnh uống hớp trà, chứ không thúc giục họ.

Thực ra chuyện hôm nay cũng chỉ thế này.

Hơn nữa, nếu mục tiêu của những người đó là chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà, bây giờ có đến bảy cửa hàng xuất hiện vấn đề rồi, thì hai cửa hàng còn lại trong thời gian ngắn đối phương sẽ không thu mua ngay.

Khoảng thời gian đó là để Chu Dương hành động.

“Cậu nói không sai, mục tiêu chính của đối phương là chín cửa hàng.”

Hồi lâu sau Trần Thế Hào mới chậm rãi lên tiếng, sự chăm chú thể hiện rõ trêи mặt ông.

“Như tôi biết, ở Đông Hải này, có thể thu mua bảy cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà, lại còn muốn ra tay với hai cửa hàng kinh doanh còn lại, thì không có một gia tộc nào, hay một thế lực nào có thể làm được chuyện như vậy.”

Trần Thế Hào hạ thấp giọng nói.

“Sao lại vậy?”

Chu Dương tò mò hỏi lại.

So với Chu Dương, vốn hiểu biết của Trần Thế Hào về tất cả các thế lực gia tộc ở Đông Hải sâu rộng hơn nhiều.

Chứ chưa bàn tới sức ảnh hưởng của hai người họ ở Đông Hải. Rõ ràng Trần Thế Hào đến đây cũng đã mười mấy năm, từng tiếp xúc với nhiều gia tộc lớn nhỏ, nên dĩ nhiên sẽ nắm rõ chuyện này hơn Chu Dương.

“Quận Phổ Đà là quận sầm uất nhất Đông Hải. Không chỉ nằm sát biển, mà còn có bến cảnglớn nhất trong khu vực, kinh doanh phát đạt, hơn nữa vì vài chính sách ở đầu thế kỉ nên giá cả ở khu này thấp hơn mấy lần so với khu vực khác.”

“Mà những cửa hàng ở quận Phổ Đà đều có giá trị rất đắt đỏ, không có trêи mười triệu tệ thì không thể mua được.”

“Đặc biệt là cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương. Như tôi biết thì điều kiện của công ty các cậu, đó là diện tích cửa hàng không dưới một trăm mét vuông.”

“Một trăm mét vuông ở quận Phổ Đà có giá tầm năm mươi triệu, có khi còn hơn thế.”

“Bảy cửa hàng là tầm ba trăm năm mươi triệu, còn chưa kể đến hai cửa hàng kia, giá sẽ khoảng một trăm triệu.”

“Tính toán đơn giản thì giờ họ phải có bốn trăm năm mươi triệu.”

Trần Thế Hào nghiêm túc nói.

Chu Dương nghe vậy cũng hiểu được ý của ông.

Đúng là theo như lời Trần Thế Hào, nếu đối phương muốn thu mua toàn bộ chín cửa hàng kinh doanh, thì cần bỏ ra bốn trăm năm mươi triệu tệ.

Mà điểm quan trọng nhất là, giá trị của những cửa hàng đó, còn nằm ở chỗ là đối tác của công ty Danh Dương.

Nếu đối phương thu mua chín cửa hàng, chỉ để độc chiếm nguồn hàng của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà, thì Chu Dương ngồi ở trụ sở chính cũng khống chế được đối phương.

Mà thế lực hay gia tộc có thể bỏ ra bốn trăm năm mươi triệu này chắc chắn không để sản nghiệp khổng lồ như vậy của mình bị kẻ khác kiểm soát.

Song nếu mục đích của đối phương không phải là trở thành cửa hàng kinh doanh duy nhất của Danh Dương ở quận Phổ Đà, thì cả quận Phổ Đà rộng lớn này, có đến hơn chục triệu cửa hàng.

Mà đối phương hết lần này đến lần khác, luôn đặt mục tiêu vào chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương.

Nguyên nhân tại sao thật sự khiến người ta đau đầu.

“Cho nên những người đó có thể không phải dân bản xứ ở Đông Hải, mà là người vùng khác.”

“Tôi có thể hỏi giúp cậu, gần đây có người nào tới Đông Hải nhập cư không.”

Trần Thế Hào vừa nói, vừa đi sang một bên gọi điện thoại.

Cuộc điện thoại rất ngắn, chỉ hai phút sau ông đã cúp máy.

Nhưng Chu Dương chú ý thấy sắc mặt ông hiện giờ vô cùng nghiêm túc, hẳn là do nghe được nhiều tin tức qua cuộc gọi vừa nãy.

“Thật sự là người nhập cư?”

Chu Dương hỏi lại ngay.

Nếu đúng là người vùng khác tới, thì phạm vi sàng lọc là quá lớn, trong thời gian ngắn sẽ không tìm ra lai lịch của đối phương.

“Không phải, tôi hỏi rồi. Thời gian gần đây, thậm chí là hai, ba năm này, không có người vùng khác nào giàu có như vậy vào Đông Hải. Vậy thì những người này là người bản địa, hoặc là họ đã tới Đông Hải từ rất sớm rồi.”

Trần Thế Hào lúc này suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là về những người đến Đông Hải lập nghiệp từ sớm. Các ông chủ đều thuộc một vài gia tộc và thế lực của người nhập cư.



Chương 702: Tuyết rơi rồi!



Chương 702: Tuyết rơi rồi!

Nhưng với vốn hiểu biết sâu rộng của Trần Thế Hào, ông nhận thấy dường như không có gia tộc hoặc thế lực nào đủ điều kiện như vậy.

Nghĩ đến đây, ngay cả Trần Thế Hào cũng thấy chuyện không đơn giản nhưng mình tưởng.

Thậm chí, những phỏng đoán của Chu Dương, e là chỉ được một nửa. Nửa còn lại, vì không biết lai lịch đối phương như nào, nên sẽ không đoán ra đó là ai.

Ông nói ra suy nghĩ của mình với Chu Dương, khiến anh cũng trầm tư suy nghĩ.

Chu Dương nhận ra nếu Trần Thế Hào cũng không biết thân phận người đó, thì sợ là anh chỉ đoán đúng phân nửa thôi.

“Xem ra, tôi phải tìm người để điều tra chi tiết về bọn họ.”

Chu Dương nhẹ giọng nói.

“Cậu chọn được ai chưa? Nếu chưa thì tôi giúp cậu tìm mấy người.”

Trần Thế Hào nhìn Chu Dương chờ câu trả lời của anh.

Dù sao ông cũng biết một vài mối quan hệ và những người xung quanh anh.

Vì thế, ông biết bên cạnh Chu Dương, người có thể gánh vác trọng trách một mình chỉ có mỗi Ngưu Xuyên.

Nhưng nếu Chu Dương cử Ngưu Xuyên đi, anh sẽ bị gặp nhiều rủi ro nguy hiểm.

Nên vì Chu Dương, Trần Thế Hào sẽ không đồng ý.

Chi bằng để ông tự tìm mấy người ông tín nhiệm, cử họ giúp Chu Dương dò là tin tức kẻ thù.

“Được rồi, cảm ơn ông rất nhiều.”

Chu Dương gật đầu, sáng suốt đồng ý với ý kiến của Trần Thế Hào.

Nhưng anh cũng có yêu cầu của riêng mình.

Người Trần Thế Hào chọn, nhất định phải hành động bí mật, dò la xem đối phương tiếp xúc với ai, giao lưu kiểu gì.

Quan trọng nhất là điều tra được lai lịch rõ ràng của đối phương.

Nhưng lúc đang điều tra nhỡ thân phận bị bại lộ, Chu Dương lại không có quy định khắt khe nào.

Trần Thế Hào ghi nhớ từng yêu cầu, liên tục gật đầu.

Những lời Chu Dương nói đều hợp lí, không có gì phải nghĩ.

Thậm chí Chu Dương không quy định gì về vấn đề bại lộ thân phận kia, thì Trần Thế Hào sẽ tự đưa ra quy định của mình.

Bây giờ chưa có biện pháp nào tốt để giải quyết mấy người đó, Chu Dương cũng không ngồi chờ đợi thêm ở câu lạc bộ Sliver Lake nữa.

Sau khí tạm biệt Trần Thế Hào và Tôn Liên, anh và Ngưu Xuyên nhanh chóng rời đi.

Lúc này trời đã tối, hai người họ trở lại vịnh Lục Cảnh.



Khi Chu Dương về, Tôn Liên nhìn Trần Thế Hào, sắc mặt khá nghiêm trọng.

“Ông thấy mấy người họ có phải người thủ đô không?”

Vừa rồi bà không nói gì, nhưng lắng nghe cẩn thận cuộc đối thoại giữa Chu Dương và Trần Thế Hào, trong lòng cũng tập trung suy nghĩ.

Lúc Chu Dương ở đây, nên Tôn Liên không tiện nói ra.

Nhưng bây giờ anh đi rồi, Tôn Liên cũng không cần dè chừng với Trần Thế Hào, nên có thể nói thẳng ra nhiều điều, không phải che giấu gì.

Trần Thế Hào nghĩ ngợi, đương nhiên ông hiểu ý của bà.

Người thủ đô.

Người thủ đô mà Tôn Liên nói là những ai, Trần Thế Hào là người biết rõ nhất.

Hơn nữa mục đích của đối phương rõ ràng như vậy. Vừa xuất hiện đã nhắm thẳng vào khu bố trí làm ăn lớn nhất của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà – bàn đạp để Danh Dương vượt ra Đông Hải, tiến vào thị trường cả nước, thậm chí là mở rộng ra thế giới.

Nếu nói đối phương chỉ nhắm vào công ty Danh Dương, Trần Thế Hào chắc chắn không tin.

Năng lực chống chọi của đối phương mạnh như vậy, đối đầu với một công ty mỹ phẩm bình thường là không khó, cứ thế mà làm, công ty Danh Dương hoàn toàn không kháng cự được.

Nhưng xem xét nhất cử nhất động của đối phương, có vẻ họ cũng không nể nang gì cả.

Nếu công ty Danh Dương có điều gì khiến đối phương dè chừng, Trần Thế Hào chỉ có thể nghĩ tới người duy nhất là Chu Dương.

Dù sao thân phận thật của anh cũng thuộc một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, là người thừa kế duy nhất, cũng là con cháu duy nhất của gia chủ Chu gia đương thời.

Ngay cả ba gia tộc lớn khác ở thủ đô, bất kể là ai cũng phải cẩn trọng khi gặp Chu Dương.

Nếu bọn họ làm Chu Dương bị tổn hại gì, khiến gia chủ Chu gia nổi nóng, thì dù là gia tộc nào cũng không muốn đối mặt với cơn giận đó.

Nhưng Trần Thế Hào không biết những người đó có đến từ thủ đô hay không.

Trước khi có sự chắc chắn cuối cùng, Trần Thế Hào không dám nghĩ gì thêm.

“Đừng kết luận sớm vậy, nếu đó là những người ở thủ đô, thì họ không dám làm xằng làm bậy ở Đông Hải đâu.”

Trần Thế Hào nhẹ giọng nói.

Trần Thế Hào nhanh chóng giao nhiệm vụ cho mấy người trong câu lạc bộ Silver Lake.

Nhận nhiệm vụ xong, mấy người này nhanh chóng rời đi, chạy thẳng tới quận Phổ Đà.



Lúc này đang là thời điểm ban đêm náo nhiệt nhất ở quận Phổ Đà.

Khu giải trí Royal Garden tại quận Phổ Đà là khu giải trí nổi tiếng nhất Đông Hải.

Nơi này người người tập nập qua lại, đoàn người nối nhau dài dằng dặc không dứt.

Tại ngã tư cách khu giải trí Royal Garden không xa, Hứa Du và mười người khác đã chờ ở đây ba tiếng đồng hồ.

Bây giờ đang mùa đông giá rét, ngồi chờ đợi suốt ba tiếng trong gió lạnh khiến sắc mặt của Hứa Du xanh mét.

Nếu không phải chắc chắn bí mật theo dõi Trần Tam tới đây, hắn đã hoài nghi liệu có phải Trần Tam nhân cơ hội chạy trốn từ khu giải trí rồi không,

“Hứa gia, chúng ta vẫn tiếp tục chờ sao? Ba tiếng rồi bọn họ còn chưa ra…”

Một người trong số đó oán trách nói, khuôn mặt bị gió lạnh làm cho đỏ ửng, trong mắt còn mờ mờ một tầng sương trắng.

“Tát vào mồm!”

Hứa Du lạnh lùng nói.

Chỉ một câu mà đủ để khiến nhiệt độ xung quanh tụt xuống vài độ.

Chín người còn lại thấy thương hại ư? Họ nhìn mặt người vừa lên tiếng, ánh mắt không che giấu sự vui mừng.

Mà người kia nghe thấy Hứa Du nói vậy, sững sờ một lát, sau đó khuôn mặt ỉu xìu xuống.

“Vâng.”

Đối diện với Hứa Du, hắn không dám cãi lại, chỉ biết tuân lệnh rồi nhìn thẳng vào bàn tay mình.

“Chát!”

“Chát!”

“Chát!”



Tiếng ba cái tát vang vọng trong đêm đen.

Điều này khiến chín người còn lại tỉnh táo tập trung ngay lập tức.

Còn Hứa Du ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm vào cổng khu giải trí.

Nếu nhóm Trần Tam xuất hiện, Hứa Du sẽ nhìn ra ngay.

Nhưng nhìn chòng chọc ba tiếng đồng hồ, nhóm Trần Tam bên kia đến một người cũng không nhìn thấy.

Điều này khiến Hứa Du nảy ra một suy nghĩ.

Hay là nhóm Trần Tam đã phát hiện ra hắn, nên nhân cơ hội chạy trốn luôn rồi.

Màn đêm dày đặc, ánh đèn lờ mờ, nên Hứa Du nhìn không rõ.

Đến khi nhìn thấy những đốm trắng bay lơ lửng trêи bầu trời, Hứa Du vốn đang im lặng ủ rũ, cuối cùng cũng có cử động.

Bởi vì nhóm Trần Tam đã xuất hiện.



Chương 703: Chặn đường!



Chương 703: Chặn đường!

Tại khu vui chơi giải trí Royal Garden

Nhóm Trần Tam từ trong đó đi ra, mặt ai nấy đỏ ửng, người nồng nặc mùi rượu.

Trần Tam đứng trước mặt mọi người, mỗi tay ôm một cô gái ăn mặc hở hang. Thời tiết rét căm căm nhưng họ lại mặc những bộ váy thiếu vải.

“Tam gia, sau này nhớ tới nha.”

Hai cô gái xinh đẹp cười híp mắt, vỗ tay vào ngực Trần Tam.

Người vung tiền hào phóng như hắn, ở khu vui chơi này cũng không có nhiều.

Hơn nữa hôm nay tiền hắn bo cho họ không ít, bằng lương mấy ngày của bọn họ, nên dĩ nhiên cô nào cũng thảo mai cười nịnh.

“Ha ha, được thôi, lần tới tôi lại tới tìm các cô.”

Trần Tam nghe thấy hai cô gái đó nói vậy, cao hứng đưa hai tay vuốt ve sau lưng họ, rồi để bọn họ rời đi.

“Anh Tam, giờ chúng ta về nhé?”

A Lực nhìn đồng hồ, trời cùng gần sáng rồi, mà giờ tuyết đang rơi nên hắn cũng muốn về nhà.

Hơn nữa, chị gái A Lực là vợ của Trần Tam. Hắn không muốn Trần Tam ở bên ngoài chơi bời bỏ mặc chị mình.

“Về làm gì? Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đến chỗ khác chơi, mọi người cùng đi nào.”

Nhưng Trần Tam khoát tay, không để ý đến lời A Lực nói.

Hôm nay Trần Tam vô cùng cao hứng.

Dù nhiều lần đàm phán với Hứa Du không thành, nhưng hắn tự tin bản thân đã nắm chắc Hứa Du trong tay.

Chỉ cần mục tiêu của Hứa Du không đổi, muốn thu mua chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương, thì Hứa Du nhất định sẽ không bỏ qua hắn.

Cho nên, dù hắn đưa ra điều kiện gì, thì Hứa Du cuối cùng cũng phải đáp ứng.

Dứt lời, Trần Tam dẫn đầu đi ra ngoài.

Nhóm hắn hôm nay không đông, nhưng cách ăn mặc nhìn như dân giang hồ, lững thững đi trêи đường chính khiến không ít người sợ hãi.

Song giờ cũng đã là đêm khuya, tuyết còn đang rơi, nên người trêи đường không nhiều.

Tuy nhiên khi nhóm Trần Tam rẽ vào một góc phố, Trần Xung vốn đang yên lặng đi bên cạnh Trần Tam đột nhiên ngăn Trần Tam lại, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn chằm chằm về phía trước.

Sự thay đổi đột ngột của Trần Xung khiến mọi người phản ứng không kịp.

Trần Tam lúc đầu cũng không rõ tại sao Trần Xung ngăn mình lại như vậy, thiếu chút nữa thì té ngã xuống đất. Hắn vô cùng giận dữ.

“Sao lại làm vậy?”

Trần Tam nổi giận.

Dù hắn và Trần Xung là họ hàng, nhưng lại là họ hàng xa, bắn đại bác cũng không tới. Sở dĩ hắn thu nhận Trần Xung là vì trước đây hắn nợ Trần Xung một ân huệ lớn.

Trần Tam uốn nắn Trần Xung thành một tên côn đồ, một vệ sĩ để bảo vệ hắn.

Bây giờ bị vệ sĩ đối xử với mình như vậy, Trần Tam đương nhiên nổi giận.

Nhưng rất nhanh sau hắn phát hiện có gì đó không đúng.

Bởi vì nhìn theo hướng Trần Xung đang cảnh giác, cũng thấy một nhóm người đang chậm rãi đi về phía hắn.

Đối mặt với mười một người từ bóng tối bước ra, tuyết rơi dày đặc cả bầu trời, khiến tâm trạng Trần Tam thấp tha thấp thỏm.

“Ai đó!”

Dù sao hắn cũng lăn lộn giang hồ mấy chục năm, mà người bên cạnh hắn cũng không ít, còn có Trần Xung ở đây, nên Trần Tam cũng không quá hốt hoảng, mạnh miệng chất vấn.

Lúc này trêи đường, trừ mười một người bên đối phương, thì chỉ còn nhóm Trần Tam.

Trần Tam vừa từ khu giải trí Royal Garden đi ra đã đụng phải bọn họ.

Nếu nói những người này không chờ sẵn ở đây từ trước thì hắn không tin.

“A, ông chủ Trần quả là người bận rộn nên quên rồi, hôm nay mới gặp mà đã không nhớ chúng tôi là ai.”

Trần Tam hỏi xong một lúc lâu, mười một người bên phía đối phương bước lại gần rồi mới có một người trong đó chậm rãi lên tiếng.

Trần Tam nghe thấy giọng nói của đối phương thì mặt tối sầm lại.

Cũng là vì hắn nhận ra giọng nói ấy.

“Hứa Du, là anh! Anh theo dõi tôi!”

Trần Tam tức giận, hắn nhìn khuôn mặt Hứa Du dần hiện rõ dưới bóng đèn đường thì nghiêm giọng mắng.

Mọi người đều là dân giang hồ, nên phải tuân thủ theo quy củ.

Hôm nay hai bên đàm phán dù không thành công, nhưng với một vấn đề lớn như vậy thì không thể hai, ba câu là giải quyết xong, nên phải đàm phán thêm nhiều lần nữa cũng là chuyện bình thường.

Nhưng rõ ràng là hai bên cách biệt, tự nhiên lại gặp nhau ở đây.

Hơn nữa Trần Tam thấy có vẻ hắn bị Hứa Du theo dõi.

Nếu xử lí không tốt chuyện này, hai bên rất dễ phát sinh mâu thuẫn.

Đây là chuyện bất lợi với bất kì bên nào.

Quan trọng hơn là Trần Tam phát hiện ra, hắn chưa hiểu rõ về Hứa Du.

Vì hình như ngoài chuyện mục tiêu đối phương là chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ra, hắn không còn biết việc nào khác.

Nhưng nếu mục tiêu của Hứa Du là vậy, thì hẳn hắn đã tìm hiểu rất rõ thông tin về ông chủ của chín cửa hàng đó rồi.

Tức là, Trần Tam hắn chẳng hiểu gì nhiều về Hứa Du.

Nhưng Hứa Du lại hiểu rất rõ Trần Tam.

Nếu vậy, chắc chắn Hứa Du biết bên cạnh Trần Tam có Trần Xung.

Vậy mà hắn vẫn dẫn nhiều người theo dõi Trần Tam.

Trần Tam nhanh chóng nghĩ xem điều này nghĩa là gì.

Lúc hắn nhận ra, sắc mặt Trần Tam tái xanh lại.

Bởi vì hắn phát hiện, việc tự mình tới khu vui chơi, giống như đã tạo cơ hội cho đối phương vậy.

Nếu không, khi buổi đàm phán kết thúc, Trần Tam đi thẳng về nhà, Hứa Du hoàn toàn không gây khó dễ cho hắn được.

“A, ông chủ Trần nói vậy không đúng rồi. Đường này ai cũng có thể đi, các anh đi chỗ này, chúng tôi cũng đi chỗ này, sao lại nói là chúng tôi theo dõi anh được.”

Hứa Du để hai tay ra sau lưng, khuôn mặt nở nụ cười hờ hững, thản nhiên nhìn Trần Tam, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, thấy sắc mặt Trần Tam đã tối sầm xuống, Hứa Du mới bật cười.

“Mà kể cả chúng tôi theo dõi các anh, thì anh định làm gì?”

Yên lặng!

Một câu nói nhưng đủ để khiến cả hai bên gần ba mươi người đều yêu lặng.

Hứa Du cùng mười người bên cạnh hắn, ai nấy đều lạnh lùng nhìn nhóm Trần Tam.

Như thể mười mấy người bọn họ không có chút lo lắng gì khi đối diện với số lượng áp đảo bên Trần Tam.

Nhưng nhóm Trần Tam, mặt ai nấy đều khó coi vô cùng.

Thậm chí, sắc mặt một vài người đã trắng bệch, chậm rãi lùi về phía sau. Khéo hai bên có đánh nhau, bọn họ sẽ là người đầu tiên bỏ chạy.

Suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ làm công cho Trần Tam, chứ không phải bán mạng cho hắn.

Bình thường, ỷ vào Trần Tam để ra ngoài tác oai tác quái, điều này đương nhiên rất tốt.

Nhưng bây giờ lại gặp phải nguy hiểm như vậy, nên tính mạng mình chắc chắn là quan trọng nhất.



Chương 704: Phản bội



Chương 704: Phản bội

“Hứa Du, anh muốn làm gì? Lẽ nào chúng ta đàm phán không thành, anh liền muốn cưỡng ép?”

Trần Tam cố nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói.

Trước mắt mặc dù số người bên này của bọn họ nhiều hơn bên phía Hứa Du, hơn nữa còn có sự tồn tại của Trần Xung.

Nhưng Trần Tam biết, nếu Hứa Du đã dám theo dõi mình, vậy hắn nhất định có sức mạnh.

Trong tình huống, Trần Tam không biết tình hình nội bộ của đối phương, đương nhiên không ra tay sẽ tốt hơn.

Trước mắt, lý do duy nhất có thể khiến Hứa Du theo dõi mình, cũng chỉ có việc đàm phán thất bại trước đây.

Trần Tam dứt lời, những người khác cũng lần lượt phản ứng.

“Không ngờ bọn họ vô liêm sỉ như vậy, đàm phán không thành lại muốn ra tay.”

“Đúng vậy, Tam gia, anh nói đi, chúng ta nhất định chiến đấu với bọn họ đến cùng.”

“Đúng đó, Tam gia, cái mạng này của tôi lúc đầu là do anh cứu về, hôm nay chỉ cần một câu của anh, tôi sẽ chiến đấu với họ.”

“Mọi người cùng nhau bảo vệ Tam gia, không để bọn chúng đạt được âm mưu.”



Ngay lập tức có không ít người lần lượt hô lên, dáng vẻ hai bên quyết tâm cá chết lưới rách.

Nghe thấy những lời này, sức mạnh của Trần Tam cũng tăng lên một chút.

Mặc dù trong lòng hắn cũng nghi ngờ, mình bên này có gần hai mươi người, tại sao mình vừa nãy giống như chỉ nghe được bảy tám người nói chuyện, nhưng trước mắt lúc này không có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện này.

“Anh Tam, đợi lát nữa nếu thật sự ra tay, em sẽ bảo vệ đưa anh rời khỏi đây, chỉ cần ra khỏi đây, bọn họ sẽ không dám làm gì anh nữa.”

A Lực bảo vệ bên cạnh Trần Tam, nhỏ giọng nói.

Bây giờ trong lòng hắn cũng hơi hoảng loạn, hắn không giống với Trần Tam.

Trần Tam từ trước tới nay, đã quen có uy phong ở quận Phổ Đà này rồi, đương nhiên cũng quen với việc đứng ở vị trí trêи cao, không nhạy cảm với những mối nguy hiểm.

Nhưng A Lực thì khác, bản thân hắn không có bản lĩnh lớn gì, nhưng lại bản tính rất cẩn thận.

Giờ phút này, hiển nhiên A Lực cảm nhận được bầu không khí giữa hai bên có chút khác thường.

Trước tiên, đối phương rất vênh váo hung hăng, giống như một lưỡi đao sắc bén, lúc nào cũng có thể chém thẳng vào bọn họ.

Còn những người bên phía Trần Tam, mặc dù vừa nãy hô khẩu hiệu vang dội, nhưng A Lực lại không cảm nhận được bất kỳ ý chí chiến đấu nào trêи người bọn họ.

Ngược lại, A Lực nhìn thấy được sự khϊế͙p͙ sợ và chùn bước từ trêи gương mặt những người này.

Chỉ dựa vào điểm này, hai bên một khi đánh nhau, vậy ai thắng ai bại sẽ nhanh chóng được phân ra rõ ràng.

Càng không cần nói, A Lực nhìn mười một người của đối phương, nét mặt vô cùng nghiêm trọng.

Hắn có thể cảm nhận được, mười một người của đối phương dường như mỗi người đều mạnh hơn cả Trần Xung.

Thậm chí, tên Hứa Du dẫn đầu càng khiến A Lực cảm thấy khϊế͙p͙ sợ.

Hứa Du chỉ đứng đó đã khiến cho A Lực cảm thấy bị uy hϊế͙p͙.

Vì thế, trong lòng A Lực đã có suy nghĩ, trước tiên sẽ bảo vệ an toàn cho Trần Tam.

“Không cần đâu, tôi không sao, chúng ta có nhiều anh em như vậy, huống hồ còn có Trần Xung ở đây, còn sợ mười một người của bọn chúng sao?”

Trần Tam căn bản không quan tâm đến lời khuyên của A Lực, tùy ý xua tay, bình tĩnh nói.

Thật ra trong lòng Trần Tam khá hoảng sợ, cũng muốn làm theo lời khuyên của A Lực, một khi hai bên đánh nhau, hắn sẽ mau chóng nắm bắt cơ hội sơ hở rời đi.

Nhưng Trần Tam biết, bây giờ là thời khắc mấu chốt, nếu bản thân để lộ một chút hèn nhát, vậy mình sẽ lập tức không đánh mà bại, hạ thấp tinh thần của các anh em.

Huống hồ trong lòng Trần Tam vẫn là có lòng tin với Trần Xung, hắn muốn xem thử Trần Xung sẽ ứng phó thế nào.

“Anh Tam, A Lực nói đúng, đối mặt với những người này, rất mạnh, tôi e là không phải đối thủ.”

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Tam, Trần Xung nhỏ giọng lên tiếng, nhanh chóng thu về tư thế phòng ngự.

Âm thanh của Trần Xung rất nhỏ, hắn lo lắng bị những người khác nghe thấy, họ sẽ bị dọa chạy mất dép.

Hai hàng lông mày của Trần Xung dường như đã dính thành một đường.

Hắn nhìn đám người Hứa Du trước mặt, cố gắng đè nén nổi sợ trong lòng.

So với A Lực, Trần Xung càng có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương.

Mười người khác thì tạm ổn, mặc dù khiến Trần Xung cảm nhận được áp lực nhỏ, nhưng Trần Xung tự nghĩ vẫn có thể tạm ứng phó được.

Nhưng duy nhất một tên Hứa Du kia, khiến cho Trần Xung nhìn không ra thực lực nông sâu thế nào, trong lòng thầm kiêng dè.

Nghe thấy Trần Xung nói như vậy, Trần Tam lập tức trở nên căng thẳng, sự bình tĩnh vừa nãy dường như đã tan biến trong chớp mắt.

Mọi người cũng nhìn thấy rõ tâm trạng của Trần Tam đang thay đổi.

Dường như chính vào lúc trong lòng Trần Tam kinh hãi, đàn em phía sau hắn, từng người một cũng bắt đầu lùi về sau.

Bọn họ cách xa Trần Xung một khoảng, không nghe thấy lời hắn nói vừa nãy.

Nhưng nhìn từ sự hoang mang thoáng hiện ra rồi biến mất trêи gương mặt của Trần Tam, bọn họ đoán lời của Trần Xung vừa nói e rằng không phải lời gì tốt.

“Hứa Du, rốt cuộc anh muốn làm gì? Một lần đàm phán thất bại, chúng ta còn có lần sau, lẽ nào anh thật sự muốn ra tay ở đây, anh không sợ tôi không đàm phán với anh, nói ra mục đích thật sự của anh với người của công ty Danh Dương sao?”

Trần Tam cắn răng, hắn cảm thấy có lẽ còn có thể phản kháng lần cuối.

“Đàm phán lần sau? Nói mục đích thật sự của tôi với người của công ty Danh Dương?”

Hứa Du bật cười, trêи gương mặt mang theo sự chế giễu hời hợt.

Hắn nhìn thẳng về phía Trần Tam, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Tôi nói thật với anh vậy, không còn đàm phán lần sau nữa, như vậy đương nhiên anh cũng không thể nói với người của công ty Danh Dương về mục đích thật sự của tôi.”

Hứa Du nói xong, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, vẫy về phía Trần Tam.

Lập tức, mười người phía sau Hứa Du lần lượt xông đến, tốc độ cực nhanh, giống như trong chớp mắt đã đến trước mặt Trần Xung.

Bên phía Trần Tam, người của đối phương xông qua trong chớp mắt, có mấy tên đàn em bỏ chạy thoát khỏi đó.

Trần Tam không ngờ, Hứa Du lại không nói nhiều lời thẳng thắn muốn ra tay như vậy.

Thậm chí, từ trong lời nói vừa nãy của Hứa Du, Trần Tam có thể nghe được một chút tin tức khác.

Hứa Du muốn giết người diệt khẩu!

“Trần Xung, ngăn chúng lại!”

Trong lòng Trần Tam lúc này đã hoảng sợ đến cực điểm.

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, Hứa Du lại nghĩ cách giết mình.

Lẽ nào hắn không sợ chuyện bị bại lộ sao?

“A Lực, chúng ta mau đi thôi.”

Nhìn thấy Trần Xung ngăn cản những người kia, Trần Tam cũng không kịp quan tâm nhiều như vậy, hắn trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Nhưng trong khoảnh khắc Trần Tam xoay người, hắn lại cảm nhận được mình giống như bị ai đó lôi kéo, toàn thân không đứng vững, lảo đảo về phía trước, ngã nhào trêи mặt đất.

“Cậu!”

Trần Tam giận càng thêm giận, tay phải run rẩy chỉ về về phía A Lực.

Vừa nãy, khi Trần Tam xoay người, chuẩn bị bỏ chạy, A Lực lại ở bên cạnh kéo hắn lại, khiến hắn ngã nhào ra đất.

Lúc này, A Lực đâu còn dáng vẻ lo lắng cho Trần Tam như vừa nãy, trêи gương mặt lộ rõ ý châm chọc giễu cợt.

“Không ngờ cậu lại phản bội tôi!”

Lúc này Trần Tam sao có thể không hiểu rõ chứ.

Không ngờ A Lực đã lựa chọn phản bội hắn.



Chương 705



*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1
Chàng Rể Đại Gia


yên tại chỗ, chỉ có điều ánh mắt của hai bên đều rơi lên người Trần Tam.

Biểu cảm trêи khuôn mặt người của Hứa Du đều là sự chế nhạo.

Còn về sắc mặt Trần Xung dần dần không còn chút biểu cảm nào khác, ánh mắt nhìn Trần Tam cũng vô cùng bình tĩnh, dường như vào giây phút nghe thấy lời nói của A Lực thì hắn hoàn toàn không hề cảm thấy điều gì khác thường.

Trần Tam sững sờ.

Lúc này, tất cả hi vọng trong lòng hắn đều tan biến.

Những kẻ vừa nãy còn kêu gào hô lớn, liều mạng chiến đấu với đối phương, giờ phút này từng người từng người bỏ chạy thoát thân thì đã đành.

Mà giờ đây, ngay cả hai người mà hắn tin tưởng nhất là A Lực và Trần Xung, cũng liên tiếp phản bội hắn.

“Tại sao?”

Trần Tam nghiến răng nhìn A Lực, ánh mắt của hắn như thể đang muốn bốc cháy.

“Ha ha, tại sao? Trần Tam, anh thật sự cho rằng bản thân mình là Tam gia sao?”

A Lực mỉm cười, bước đến chỗ Trần Tam, đưa tay ra rồi tát nhẹ lên mặt Trần Tam hai cái.

“Anh quên rằng anh đã đối xử như thế nào với chị tôi rồi à? Những gì hôm nay anh nhận được, đều là quả báo!”

A Lực cười khanh khách, đột nhiên giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Trần Tam.

Lúc này, trong lòng A Lực có một loại cảm giác vô cùng vui sướиɠ.

Trước đây hắn quả thật là thành thật đi theo Trần Tam để làm việc cho Trần Tam.

Lúc đầu, A Lực nghĩ, nếu hắn ở bên cạnh Trần Tam làm việc chăm chỉ, thì Trần Tam sẽ đối xử tốt với chị gái của mình hơn một chút.

Nhưng điều mà A Lực không ngờ tới, Trần Tam không những không đối xử tốt hơn với chị gái mình mà ngược lại còn trở nên tệ hơn, thường xuyên đánh đập chị gái, hơn nữa còn không cho phép chị ấy nói chuyện này ra ngoài.

Nếu như không phải có một lần A Lực nhìn thấy những vết bầm tím trêи người chị gái mình, thì có lẽ hắn vẫn cứ luôn đắm mình trong sự lừa gạt này.

Cũng từ khi đó, trong lòng A Lực nung nấu một nỗi niềm oán hận sâu sắc đối với Trần Tam, hắn đã thề trước mặt chị gái mình, rồi sẽ có một ngày hắn nhất định sẽ báo thù.

Sau thời gian dài chờ đợi, A Lực cuối cùng cũng có được một cơ hội.

Trêи thực tế, trước ngày diễn ra cuộc đàm phán lần thứ ba thì Hứa Du đã tới tìm hắn, mục đích đương nhiên là dụ hắn, sau đó để hắn ở đây nằm vùng.

A Lực dường như không chút do dự, lập tức đồng ý.

“Ha ha, ông chủ Trần, không ngờ anh lại là người như vậy, xem ra, cái cửa hàng kia trong tay anh, chẳng qua cũng chỉ là hòn ngọc u mê mà thôi.”

Lúc này Hứa Du đi tới trước mặt Trần Tam, từ trêи cao nhìn xuống, trêи mặt hắn nở một nụ cười lạnh lùng, dường như muốn thông báo rằng hắn chính là người thắng cuộc, còn Trần Tam thua thảm hại.

“Hứa Du, anh nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Lúc này Trần Tam vẫn còn rất mạnh mẽ không chịu khuất phục, gầm gừ với Hứa Du.

“Ha ha, anh vẫn còn khí phách như vậy sao, anh yên tâm đi, chờ đến lúc anh không còn nữa thì vợ của anh sẽ tiếp tục thừa hưởng cửa hàng của anh, đến khi đó có lẽ giao dịch giữa chúng ta sẽ rất dễ dàng.”

Hứa Du khẽ cười, sau đó xoay người rời đi.

Hai người ở phía sau hắn lập tức bước ra, sau đó kéo theo Trần Tam, đi vào trong bóng tối.

Lúc này, Trần Tam cuối cùng cũng sợ hãi.

Hắn biết, Hứa Du là người dám làm mọi chuyện, tuyệt đối không phải là chỉ dọa hắn khϊế͙p͙ sợ.

“Hứa Du, tôi đồng ý, tôi đồng ý đàm phán với anh, dựa theo kế hoạch của anh? Có yêu cầu gì tôi đều đồng ý hết, xin anh hãy tha mạng cho tôi.”

Trần Tam không ngừng cầu xin thương xót, khắp người run rẩy.

Vừa nghĩ đến việc hôm nay mình sẽ mất mạng, mọi vẻ dè dặt thận trọng trong lòng Trần Tam đều biến mất không chút tăm hơi.

Lúc này đừng nói là chỉ đồng ý với điều khoản của Hứa Du, cho dù Hứa Du yêu cầu Trần Tam tặng lại cửa hàng cho hắn, thì có lẽ Trần Tam cũng sẽ đồng ý ngay lập tức.

“Ha ha, ông chủ Trần, lúc này anh vẫn còn thương lượng điều khoản với tôi ư, chỉ cần anh không còn nữa, vậy thì không phải tôi muốn lấy gì trong cửa hàng của anh đều được sao, dựa vào cái gì mà phải trả giá như vậy?”

Hứa Du dừng chân, quay đầu liếc nhìn Trần Tam một cái, sau đó thản nhiên nói.

Đúng thế, chỉ cần Trần Tam không còn nữa, vậy thì mọi thứ của hắn đương nhiên sẽ thuộc quyền sở hữu của vợ hắn.

Sau thời gian đó, Hứa Du đương nhiên có thể giành được cửa hàng với giá thấp hơn.

“Tôi không cần tiền, không cần tiền, cái gì cũng không cần, chỉ cần anh buông tha cho tôi.”

Lúc này, Trần Tam cũng không còn cách nào khác.

Dù Hứa Du nói gì, hắn cũng phải đồng ý, hoàn toàn không thể phản đối lại.

Hứa Du nói rằng hắn có thể lấy được cửa hàng với giá thấp hơn, vì vậy Trần Tam không còn cần bất cứ thứ gì nữa, hắn sẽ tặng không cửa tiệm cho Hứa Du.

“Tặng không sao, ha ha, tôi nghĩ là tôi cũng muốn thế, chỉ là tôi cũng không phải là hạng người vô liêm sỉ đến mức đó, dù sao tôi vẫn luôn ngay thẳng, cho dù muốn lấy được cửa hàng của anh, thì tôi cũng muốn dùng phương thức ngay thẳng để lấy được nó.”

Hứa Du nheo mắt nhìn Trần Tam, trong lòng cũng đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Lúc này Trần Tam, còn có thể nói gì được nữa.

“Tất cả mọi thứ đều theo ý Hứa gia hết, Hứa gia muốn tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó. Hứa gia có điều kiện gì tôi đều sẽ đáp ứng điều kiện đó.”

Trần Tam vội vàng nói.

Hứa Du im lặng không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn Trần Tam.

Từ lúc nãy, hắn đã có suy nghĩ về chuyện này.

Tất nhiên, loại bỏ Trần Tam, để vợ hắn thừa kế mọi thứ, sau đó Hứa Du sẽ lấy cửa hàng từ trong tay của đối phương, điều này đương nhiên sẽ là cách tốt nhất, đồng thời, cũng là cách tiết kiệm thời gian và công sức nhất.

Tuy nhiên, nếu muốn giải quyết người như Trần Tam, cho dù là Hứa Du, thì cũng rất có khả năng sẽ bị sót lại một chút dấu vết.

Tuy rằng tiếng tăm của Trần Tam ở bên ngoài không được tốt lắm, nhưng dù sao hắn vẫn là một nhân vật có máu mặt, cũng có nhiều người để mắt tới.

Đặc biệt là ông chủ của một số cửa hàng khác ở quận Phổ Đà, lúc này e rằng họ đang muốn xem Trần Tam sẽ đối phó như thế nào với Hứa Du.

Nếu như lúc này Trần Tam mất tích hoặc chết.

Vậy thì không cần nói đến những thứ khác, những người đó nhất định sẽ nghi ngờ Hứa Du trước tiên, đồng thời lòng tin tưởng của hai bên cũng sẽ bị rạn nứt.

Hơn nữa, nếu Trần Tam thực sự chết, thì thi thể phải bị tiêu hủy sạch sẽ, nếu không nhất định sẽ bị người khác phát hiện manh mối.

Đến khi đó, những gì mà Hứa Du phải đối mặt lại càng phức tạp hơn rất nhiều.

Cho nên, tình hình trước mắt, phương pháp của Trần Tam cũng không phải là không có khả năng thực hiện.



Chương 706: Thỏa hiệp



Chương 706: Thỏa Hiệp

“Ừ.”

Hứa Du nhanh chóng đưa ra quyết định trong đầu.

Tất nhiên, nếu như hắn nhất quyết khiến cho Trần Tam biến mất khỏi thế giới này cũng không phải là điều không thể, chỉ là những việc sót lại cần phải xử lý sau đó sẽ rất phức tạp.

Cho dù là Hứa Du hắn, cũng có những lúc, không muốn phải đối mặt với một số thế A Lực nào đó.

Nếu như dựa theo cách làm của Trần Tam, vậy thì tất cả những rắc rối này sẽ được giải quyết.

Hơn nữa, Hứa Du cũng không cần phải lo lắng việc Trần Tam sẽ lật lọng phản bội.

Bản thân hắn có thể khống chế khiến cho Trần Tam khuất phục lần một, vậy thì cũng có thể khống chế được lần hai lần ba…

Cho nên trừ khi Trần Tam có thể tìm được một người giúp đỡ, có thể cạnh tranh chống lại hắn, nếu không …

Khóe miệng Hứa Du hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin.

Có khả năng cạnh tranh với hắn…

Không phải Hứa Du coi thường Trần Tam, mà Hứa Du thật sự có lòng tin như vậy.

Ở thành phố Đông Hải rộng lớn này, đương nhiên sẽ có một số con rồng con hổ ẩn náu, bọn họ đương nhiên có thể so tài cạnh tranh với Hứa Du, thậm chí trong số đó cũng không thể thiếu một vài thế A Lực lớn mạnh, ngay cả Hứa Du cũng không phải là đối thủ.

Không phải Hứa Du coi thường Trần Tam, mà là những người như vậy ngay cả Hứa Du có đích thân đến thăm hỏi, thì cũng phải cố gắng hết sức lắm mới có cơ hội tiếp xúc gần.

Còn Trần Tam, hoàn toàn không có khả năng được gặp mặt những người đó, càng không nói đến việc nhờ bọn họ đối đầu với hắn.

Về phần những người khác, theo như cách nhìn của Hứa Du, chẳng qua cũng chỉ là những con cá thối không đáng nhắc đến.

Hắn ra hiệu cho đàn em đặt Trần Tam xuống, Hứa Du chậm rãi quay trở lại, đứng trước mặt Trần Tam, dùng thái độ hờ hững nhìn từ trêи cao nhìn xuống.

“Kẻ thức thời là người tài giỏi, tôi luôn thích những người biết tiến biết lùi, hãy nhớ những gì anh nói, một ngày, tôi chỉ cho anh một ngày để giải quyết mọi việc ổn thỏa, tôi không muốn để lộ ra một chút sơ hở nào khiến người khác nghi ngờ, anh có nghe hiểu lời tôi nói không?”

Hứa Du lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Trần Tam, dường như muốn nhìn xem trong mắt Trần Tam có một chút do dự nào hay không, nếu như có thì Hứa Du lập tức thay đổi ý định.

“Vâng, vâng, vâng, Hứa gia, tôi nhất định sẽ làm, tôi lập tức đi xử lý, lập tức đi xử lý…”

Lúc này Trần Tam đâu dám có cái suy nghĩ sai lệch nào khác.

Ngay cả cuộc sống của bản thân cũng nằm trong suy nghĩ của Hứa Du, nếu lúc này hắn không ngay thẳng thật thà, không trung thực làm theo Hứa Du, mà nghĩ đến chuyện làm một con thiêu thân, việc đó chính xác mà nói chính là chê cái chết đến quá muộn, chê bản thân mình sống quá lâu rồi chăng.

“Được, đi đi, Trần Xung, A Lực, các người đi theo ông chủ Trần xử lý mọi việc, tôi tin rằng các người sẽ không khiến tôi thất vọng.”

Hứa Du gật đầu đồng ý với Trần Tam, nhưng đồng thời hắn cũng để A Lực và Trần Xung cùng đi với Trần Tam.

Làm như vậy cũng không phải chỉ để giám sát Trần Tam, mà Hứa Du cũng đang muốn thử lòng Trần Xung và A Lực như thế nào.

Mặc dù trước đó A Lực và Trần Xung đã được bọn họ mua chuộc, hơn nữa màn trình diễn của hai người hôm nay cũng đủ cho thấy lòng trung thành của họ với Hứa Du.

Tuy nhiên, lòng trung thành thường không đủ cho cái giá của sự phản bội.

Cũng giống như trước đây, bọn họ không trung thành với Trần Tam sao?

Chắc chắn là trung thành.

Nhưng lòng trung thành như vậy, dưới sự cám dỗ và lợi ích của Hứa Du, liền sụp đổ ngay lập tức.

Vì vậy, Hứa Du biết mong đợi lòng trung thành thực sự của người khác đối với mình mà nói, đó hoàn toàn chỉ là một ý nghĩ viển vông mà thôi.

Nếu lần này, A Lực và Trần Xung có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, thì Hứa Du cũng sẽ không ngại giới thiệu họ vào tổ chức của mình.

Cũng coi như đó là phần thưởng cho hai người họ.

Nói xong, Hứa Du dẫn theo mười người khác đồng loạt rời đi.

Chẳng mấy chốc, trong đêm tuyết chỉ còn lại ba người, trông thật lạc lõng dưới ánh đèn đường mờ ảo.

A Lực và Trần Xung sắc mặt không chút biểu cảm, mặc dù chỉ có hai người bọn họ và Trần Tam ở đây, nhưng họ cũng không có ý định lên tiếng nói chuyện, họ chỉ hờ hững nhìn Trần Tam.

Còn Trần Tam lại đang vô cùng thảm hại.

Nhìn thấy bóng dáng của Hứa Du đã khuất đi, lúc này Trần Tam mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nếu không phải không biết xấu hổ cầu xin lòng thương hại, bằng lòng bỏ hết quyền lợi cửa hàng tặng hết cho Hứa Du.

Vậy thì rất có khả năng cái mạng này cũng không còn nữa rồi.

Trần Tam sợ hãi một hồi, sau đó ánh mắt chậm rãi nhìn A Lực và Trần Xung.

Đột nhiên, trong lòng Trần Tam bùng lên một cơn tức giận mạnh mẽ.

Nếu không phải A Lực và Trần Xung, thì hôm nay sao hắn có thể bị người của Hứa Du hạ gục dễ dàng như vậy được, hơn nữa, lúc nãy còn phải quỳ xuống van xin tha mạng, rồi sau đó mất hết tất cả quyền lợi của cửa hàng kinh doanh.

Tất cả đều là lỗi của hai người A Lực và Trần Xung.

“Hai người các người, thật sự là không biết xấu hổ, tôi không ngờ rằng chính hai người lại phản bội tôi.”

Trần Tam nghiến răng nghiến lợi nói, giờ mọi chuyện đã kết thúc, Trần Tam cũng biết sự thật không thể thay đổi, nói gì cũng không còn quan trọng nữa, nhưng nhìn thấy hai người A Lực và Trần Xung, Trần Tam không thể nén cơn giận trong lòng được.

“Nói thêm cũng vô ích, thời gian của anh là một ngày, nếu như ngày mai mà anh không thể xử lý hết mọi chuyện, thì tôi nghĩ, Hứa gia cũng sẽ không từ bi mà tha cho anh một lần nữa đâu.”

A Lực phủi tay áo, liếc nhìn Trần Tam sau đó bình thản nói, thậm chí không thèm để ý đến những gì mà Trần Tam vừa nói, cứ như thể là đang nghe tiếng chó sủa.

“Hừ, không cần các người phải nhắc.”

Trần Tam nghe vậy, trong lòng giận sôi máu, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy tất cả mọi thứ của cửa hàng để đổi lấy các mạng nhỏ này mà thôi, hắn cũng không có ý nghĩ chọc giận Hứa Du thêm một lần nào nữa.

Đến lúc đó, Trần Tam cũng không còn cửa hàng nào khác để tiếp tục đổi lại cái mạng này của hắn.

Cho nên Trần Tam rất biết thức thời, hắn cũng không muốn nhiều lời với A Lực và Trần Xung, hơn nữa Trần Tam cũng biết, nói nhiều với hai người bọn họ cũng vô ích, hoàn toàn không có chút lợi ích nào cho bản thân.

Việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng xử lý hết mọi chuyện của cửa hàng.



Rất ít người biết chuyện gì đã xảy ra với Trần Tam.

Chỉ là, nhiều người xung quanh quen biết hắn rất bất ngờ khi phát hiện Trần Tam chuyển nhượng cửa hàng của công ty Danh Dương, hơn nữa tốc độ lại quá nhanh khiến ai cũng kinh ngạc.

Xử lý xong mọi chuyện, Trần Tam cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Hứa Du, Trần Tam biết rằng tính mạng của mình đã được cứu.

“Tốt lắm, ông chủ Trần xứng đáng là một người biết nhìn xa trông rộng, anh yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với anh đâu, những điều kiện phải đưa cho anh thì tôi nhất định sẽ đưa.”

Hứa Du thản nhiên cười, như thể hắn là một người vô cùng nhân từ và chính trực với Trần Tam.

Sau khi nghe những lời của Hứa Du, khóe miệng Trần Tam khẽ co giật.

Nói nghe hay lắm, nếu không phải là do cái mạng này của hắn bị uy hϊế͙p͙ thì cửa hàng này sao có thể rơi vào tay Hứa Du được.

Càng huống hồ, những điều kiện mà Hứa Du đưa ra ít hơn nhiều so với những điều kiện đưa ra cho bảy cửa hàng còn lại.

———————-



Chương 707: Triệu tập!



Chương 707: Triệu tập!

Thật ra Trần Tam cũng biết, được thế này đã là tốt lắm rồi, còn hơn kết cục chẳng còn gì cả.

Mấy cửa hàng kinh doanh của Trần Tam đều rơi vào tay Hứa Du.

Chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương thì có đến tám cửa hàng Hứa Du thu mua được, giờ chỉ còn sót lại một cửa hàng.

Lúc Chu Dương và Thẩm Bích Quân nghe được tin này, thì cửa hàng của Trần Tam đã chuyển nhượng sang cho Hứa Du được hai ngày rồi.

Tại công ty Danh Dương.

Chu Dương rất hiếm khi đến công ty.

Lần trước, sau khi anh đến câu lạc bộ Silver Lake bàn chuyện với Trần Thế Hào, anh ở Vịnh Lục Cảnh ngồi chờ tin tức từ ông.

Nhưng Chu Dương không ngờ, còn chưa nhận được tin gì từ Trần Thế Hào mà đã nghe thấy tin cửa hàng kinh doanh thứ tám ở quận Phổ Đà bị chuyển nhượng.

Điều này khiến anh đứng ngồi không yên.

Tính đến nay, người đứng sau kia đã thu mua được tám cửa hàng rồi, chỉ còn sót lại một cửa hàng nữa.

Nếu bọn anh không bắt đầu có biện pháp nào thì chắc chắn cửa hàng cuối cùng kia cũng sớm không chống đỡ nổi.

Chuyện quan trọng hơn là, nếu bọn anh không làm gì cũng chẳng tỏ thái độ gì, công ty Danh Dương sẽ thành trò cười trong mắt thiên hạ.

Nhất là những công ty hay cá nhân nào đó thù ghét công ty, họ chắc chắn càng khinh thường Danh Dương.

Thậm chí còn ảnh hưởng đến tương lai công ty ở Đông Hải, trêи toàn quốc, thậm chí là cả thế giới.

“Anh có biện pháp nào không?”

Thẩm Bích Quân nhìn Chu Dương, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Là chủ tịch công ty, nên áp lực Thẩm Bích Quân phải gánh chịu là nặng nề nhất.

Chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà, có thể nói đó là sự bố trí quan trọng nhất của công ty, một khi xảy ra vấn đề đều gây ra trở ngại không nhỏ cho sự phát triển của công ty sau này.

Thế nên lúc này, không ít người tập trung quan sát vụ việc.

Thậm chí, đến cả người trong nội bộ công ty cũng theo dõi sát sao tình hình ở quận Phổ Đà.

Trong thời gian ngắn, chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà, thì có tới tám cửa hàng bị kẻ thù thu mua, thu hút cả sự chú ý của những lãnh đạo cấp cao.

Mấy ngày liên tục, Thẩm Bích Quân nhận được rất nhiều cuộc gọi điện thoại liên quan đến vấn đề này.

Cô một mực trì hoãn, muốn mọi người không tập trung vào chuyện đó.

Nhưng đến cả cửa hàng thứ tám cũng bị rơi vào tay địch, thì cô biết, cô không che giấu được bao lâu nữa.

Thậm chí rất nhanh thôi, mấy vị lãnh đạo cấp cao kia sẽ đồng loạt tới phòng làm việc của Thẩm Bích Quân.

Bây giờ, cô chỉ có thể dựa vào Chu Dương.

“Chúng ta không thể giả bộ không biết chuyện gì nữa. Tôi thấy cũng đến lúc báo cáo lại cho mọi người trong công ty rồi, tránh tự nhiên tin tức truyền tới lại kéo theo những khủng hoảng không nhỏ.”

Chu Dương trầm tư nói, hai ngày hôm nay anh cũng không rảnh rỗi chút nào.

Không chỉ ngồi đó chờ tin từ Trần Thế Hào, anh còn xem xét qua tất cả những cá nhân, gia tộc, thế lực thuộc diện tình nghi.

Nhưng anh phát hiện, ở Đông Hải, dường như không có bất kì ai hay thế lực nào có thể thần không biết quỷ không hay, thu mua cả chín cửa hàng kinh doanh.

Cầm vài trăm triệu là chuyện không đơn giản. Vốn lưu động nhiều như vậy, không có chuyện lại không gây xôn xao trêи thị trường.

Xem ra đối phương không hoàn toàn dùng tiền mặt.

Nhưng trừ khi đối phương đã sớm chuẩn bị rất nhiều tiền mặt, vì nếu bọn họ muốn rút ngân hàng thì cũng không thể không có động tĩnh gì.

“Mặt khác, chúng ta cũng không biết gì về người đứng đằng sau này, đó cũng là vấn đề lớn nhất của chúng ta.”

“Thế này đi, bây giờ thông báo cho các lãnh đạo, bảo họ tới công ty để báo cáo cho họ chuyện ở quận Phổ Đà.”

Chu Dương nhanh chóng đưa ra quyết định.

Lúc này không thể giấu diếm được nữa.

Họ có thể giấu được một lúc, chứ không thể giấu được cả đời.

Đến khi họ không bao che được nữa, hoặc để cho những lãnh đạo tự mình biết được, kết cục e là sẽ đi theo hướng họ không ngờ tới.

Nếu thật sự đến mức độ đó, thì mọi thứ đều vượt quá sự dự liệu của họ rồi.

Điều này là bất lợi cho Chu Dương, Thẩm Bích Quân và cả công ty Danh Dương.

“Ừ, tôi biết rồi, giờ tôi sẽ thông báo.”

Thẩm Bích Quân nghiêm túc gật đầu, sau đó gọi điện liên lạc đến từng quản lý cấp cao trong công ty.

Để thể hiện tính nghiêm trọng của tình hình, cũng như phép lịch sự khi đối đãi các vị lãnh đạo cấp cao, Thẩm Bích Quân đích thân gọi điện.

Chẳng mấy chốc cô đã gọi xong.

“Tôi đã liên lạc với tất cả lãnh đạo rồi, một tiếng nữa họp ở công ty.”

Thẩm Bích Quân nghiêm nghị nói, lúc này cô cũng gạt đi tính cách vô tư của mình trước mặt Chu Dương, trở nên bình tĩnh hơn.

“Nhưng tôi thấy, những công ty khác cũng đang đổ dồn sự chú ý vào việc này. Liệu họ có phải vật cản đường không?”

Thẩm Bích Quân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hơn nữa việc này lập tức xuất hiện trong đầu cô, khiến cô không gạt bỏ đi được, tâm trí vô cùng lo lắng.

“Không sai, những công ty thù địch có thể sẽ tập trung vào công ty Danh Dương, đợi chúng ta sai sót, hoặc có nguy cơ nào xuất hiện, là sẽ đâm sau lưng chúng ta một nhát. Chuyện này rất đơn giản với bọn họ.”

Chu Dương cũng bắt đầu im lặng suy nghĩ.

Nhưng nhất thời, anh cũng không có cách nào tốt hơn.

Nếu chỉ là nội bộ công ty Danh Dương, anh có thể dùng thân phận của mình hòa giải được. Kể cả là công ty thành viên của Hiệp hội mỹ phẩm, anh cũng làm được chuyện đó.

Nhưng những công ty có có thù oán với công ty Danh Dương đều không phải thành viên của Hiệp hội, nên anh không có cách nào trói buộc bọn họ.

“Nên bây giờ chúng ta cần nhanh chóng điều tra chuyện này rõ ràng, giải quyết xong xuôi thì mới ngăn bọn họ ra tay được.”

Chu Dương nghiêm túc nói.

Thời gian chờ đợi rất dài, mà tình hình bên ngoài thì không rõ ra sao.

Chu Dương và Thẩm Bích Quân không biết khi nào những người kia lại hành động, thu mua nốt cửa hàng cuối cùng, rồi phá hỏng bố trí của công ty Danh Dương tại quận Phổ Đà.

Từng giây từng phút trôi đi, chớp mắt đã hết một tiếng.

Các quản lí cấp cao của công ty lần lượt tới Danh Dương.

“Thẩm tổng, Chu tổng, mọi người đến đông đủ rồi.”

Đến cả Diệp Sở Thiến cũng bị Chu Dương gọi tới nhờ trợ giúp một số công việc.

Xác định các quản lý cấp cao ở Đông Hải tập trung đủ, cô mới hạ giọng nói.

Lúc này nhìn thấy rất nhiều lãnh đạo tụ tập ở công ty để họp, rồi nghĩ đến giọng điệu nghiêm nghị của Chu Dương khi anh gọi mình vừa rồi, dù có ngu ngốc cô cũng nhận ra dường như công ty xảy ra vấn đề rất lớn.

———————-



Chương 708: Bàn bạc!



Chương 708: Bàn bạc!

Vấn đề lớn này nghiêm trọng đến mức Chu Dương và Thẩm Bích Quân không có cách giải quyết nào, buộc phải thông báo đến lãnh đạo để mọi người cùng hợp sức bàn mưu.

Nghĩ đến đây, Diệp Sở Thiến cũng trở nên tập trung hơn, không nói gì thêm.

Cả phòng họp bỗng trở nên yên lặng, bầu không khí càng thêm nặng nề.

Những vị lãnh đạo tới đây, nhìn nhau một cái, không ai biết tại sao Thẩm Bích Quân lại đột ngột gọi bọn họ tới công ty.

Hơn nữa, một lúc lại gọi nhiều người như này.

Có người cố ý đếm thử thì thấy số lượng lãnh đạo trong phòng họp chiếm đến tận bảy mươi phần trăm số lãnh đạo tại công ty.

Việc này chưa từng xảy ra trước đây.

Nhất là Bích Quân trước đó đích thân gọi điện thoại thông báo cho bọn họ, giọng điệu cô vô cùng nghiêm túc, nên ai cũng ý thức được có chuyện gì đó đang xảy ra.

Bầu không khí trong phòng làm việc cực kì căng thẳng, không ai dám mở miệng nói trước.

“Thẩm tổng, xảy ra chuyện gì sao?”

Tổng giám đốc bộ phận thương mại Từ Phàm thận trọng lên tiếng.

Vụ việc phó tổng Cố Minh lúc trước, dù Chu Dương không bàn tán gì trong công ty, nhưng Từ Phàm – cấp trêи của Cố Minh, vẫn biết được nội tình.

Đợt trước Cố Minh đến nhà Từ Phàm, muốn nhờ hắn nói đỡ vài lời trước mặt Chu Dương và Thẩm Bích Quân.

Cũng chính khi đó, Từ Phàm mới biết Cố Minh đắc tội với Chu Dương.

Phải biết là chức vụ của Chu Dương trong nội bộ Danh Dương không thua kém gì Thẩm Bích Quân.

Đắc tội với Chu Dương, chính là đắc tội với Thẩm Bích Quân.

Đắc tội với hai cổ đông lớn nhất nhì công ty, nên Từ Phàm không dám nhận lời giúp đỡ Cố Minh.

Mà hôm nay lúc Thẩm Bích Quân gọi điện thoại tới, hắn đã đứng ngồi không yên rồi.

Hắn tưởng Thẩm Bích Quân muốn truy cứu trách nhiệm của hắn – tổng giám đốc bộ phận Thương mại về vụ của Cố Minh.

Nhưng trong điện thoại cô không nói gì nhiều, chỉ bảo hắn trong một tiếng phải có mặt ở công ty.

Từ Phàm ôm nỗi thấp thỏm nhanh chóng tới công ty.

Khi hắn thấy không ít các quản lý cấp cao trong công ty cùng lúc tới, tim hắn treo ngược lên tận cổ họng.

Các lãnh đạo đều đến đây, chẳng lẽ là để mở cuộc họp khiến trách hắn.

Tinh thần hắn vô cùng thấp thỏm. Lúc này thấy không ai lên tiếng thì hắn đánh cược may rủi, chủ động đứng dậy đặt câu hỏi đầu tiên.

Thời gian dài như vậy, Từ Phàm cũng nghĩ ra được lí do biện hộ.

Nếu Thẩm Bích Quân muốn chất vấn hắn chuyện liên quan đến Cố Minh, Từ Phàm sẽ nói là do Cố Minh lợi dụng chức quyền, lấy việc công làm chuyện tư, còn hắn không biết gì.

Còn nếu cô không hỏi hắn chuyện đó, hắn sẽ vui vẻ, không tự mình mang chuyện ra bàn.

Lúc Từ Phàm nói, ánh nhìn của các lãnh đạo khác đều đổ dồn về phía Thẩm Bích Quân.

Đột nhiên bầu không khí trở nên nặng nề hơn.

Cứ như bão tố sắp ập đến vậy, khiến người ta không thở nổi.

“Ừ, gọi mọi người tới đây, đúng là vì xảy ra một số chuyện, phải để mọi người cùng bàn bạc mới giải quyết được.”

Thẩm Bích Quân gật đầu, trầm giọng nói.

Lời vừa dứt, khuôn mặt ai cũng cứng đờ lại.

Nhất là Từ Phàm, chấn động mạnh đến mức trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt cả lại.

Hắn nhìn Thẩm Bích Quân, môi mấp máy muốn chủ động đổ dồn trách nhiệm lên Cố Minh trước khi cô trách móc hắn.

Nhưng cuối cùng Từ Phàm lại không dám mở miệng.

Thẩm Bích Quân nhìn mọi người một lượt, thu gọn biểu cảm bọn họ vào tầm mắt.

Cô khẽ gật đầu, khá hài lòng với phản ứng của mọi người.

Nhưng thái độ của Từ Phàm ngồi một bên lại hơi kϊƈɦ động quá, khiến cô không khỏi để ý.

Ánh mắt cô làm Từ Phàm thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống đất.

Là tổng giám đốc bộ phận thương mại, đến cấp dưới của hắn còn trục lợi được mấy triệu từ Trương Dũng, nói gì đến người đứng đầu như hắn.

Nhiều năm như thế hắn cũng tham nhũng được không ít tiền.

Nên nếu hành động của hắn bị Thẩm Bích Quân biết được, kết cục chắc chắn không tốt chút nào.

Mà bây giờ trong bao lãnh đạo, cô lại nhìn hắn chằm chằm.

Đây là ý gì?

Đây là tín hiệu gì?

“Không được, nếu nhất quyết không nhận, công ty sẽ điều tra ra, chi bằng tự thừa nhận tội lỗi, như vậy công ty sẽ nhìn vào sự chăm chỉ mà chừa cho mình đường lui, không truy cứu trách nhiệm của mình nữa.”

Trong lòng quyết định như vậy, hai chân Từ Phàm run rẩy định đứng dậy thú nhận hành vi tham nhũng của hắn.

Nhưng hắn còn chưa kịp đứng, Thẩm Bích Quân đã nói tiếp.

“Có thể vài người đã biết tin, trong chín cửa hàng bố trí tại quận Phổ Đà của công ty chúng ta, đến nay bị một thế lực không rõ nào đó thu mua tám cửa hàng. Bây giờ chúng ta chỉ còn một cửa hàng đang cố gắng duy trì tại quận Phổ Đà.”

Thẩm Bích Quân trầm giọng đi vào vấn đề.

“Hơn nữa, cửa hàng duy nhất này, bao giờ bị đối phương cướp đi, chúng ta cũng không biết.”

Giọng cô thấp dần xuống, phòng họp nhất thời trở nên ồn ào.

Việc bố trí chín cửa hàng ở quận Phổ Đà của công ty Danh Dương có ý nghĩa cực kì quan trọng.

Chín cửa hàng kinh doanh kia, thể hiện cho việc công ty Danh Dương có thể từ Đông Hải mở rộng ra toàn quốc, rồi đến thị trường thế giới.

Vậy mà bây giờ không rõ tại sao có kẻ âm thầm cướp tám cửa hàng, giờ chỉ còn lại duy nhất một cửa hàng.

Hơn nữa kẻ thù thích rình rập trong bóng tối, cửa hàng còn sót lại kia rồi cũng sẽ bị cướp nốt đi.

Như vậy toàn bộ bố trí của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà, thất bại chỉ trong gang tấc.

Chẳng khác gì đánh một đòn vào việc mở rộng thị trường ra toàn quốc, ra thế giới của công ty.

“Điều này sao có thể, tôi trước giờ chưa từng nghe qua?”

“Đúng vậy, Thẩm tổng, tin này có đáng tin không vậy?”

“Các vị, thật ra trước đây tôi cũng nhận được vài thông tin, nhưng chưa dám xác nhận. Bây giờ Thẩm tổng nói ra rồi, thì nhất định là thật, hơn nữa, tình hình đang nguy cấp lắm rồi.”

“Từ Phàm, anh là tổng giám đốc bộ phận thương mại, chuyện này do anh quản lý, anh có tin tức gì không?”



Đông đảo các lãnh đạo bàn tán sôi nổi, cùng chau mày suy nghĩ.

Tin tức Thẩm Bích Quân nói ra quá đột ngột khiến bọn họ không kịp phản ứng gì.

Vài người trước đó cũng nghe được vài thông tin, trong lòng có thể có sự chuẩn bị trước, vậy mà giờ nghe sự xác nhận của cô, tâm trí vẫn vô cùng chấn động.

Chuyện về cửa hàng kinh doanh, trách nhiệm thuộc về bộ phận thương mại.

Ánh mắt của một lãnh đạo nhìn về phía Từ Phàm, sau đó những người khác cũng liên tiếp đổ dồn sự chú ý lên hắn.

———————-



Chương 709: Gây khó dễ



Chương 709: Gây khó dễ

Với tư cách là tổng giám đốc bộ phận thương mại, Từ Phàm nên biết nhiều tin tức, thậm chí, những chuyện Thẩm Bích Quân nói phải do Từ Phàm thông báo cho cô ấy mới đúng.

Mà Từ Phàm bây giờ thật sự sững sờ, nhìn ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, bỗng nhiên chân tay hơi luống cuống.

Vừa nãy hắn còn đang nghĩ, nếu Thẩm Bích Quân chất vấn mình, thì mình trực tiếp thừa nhận là xong, như vậy may ra cô ấy có thể tha bổng cho mình, bản thân mới có con đường sống.

Tuy nhiên, Từ Phàm không ngờ rằng, lúc hắn đã sẵn sàng chủ động đứng lên thừa nhận, những gì Thẩm Bích Quân nói lại không phải là chuyện của hắn.

Lúc đó, Từ Phàm cảm thấy bản thân mình như vừa trèo một phát từ dưới địa ngục lên thiên đường, trong lòng đột nhiên trải qua một cơn hồi hộp như sống sót sau tai nạn.

Từ Phàm vốn dĩ không quan tâm đến chuyện tám trong số chín cửa hàng ở quận Phổ Đà gì đó bị người ta đoạt lấy mà Thẩm Bích Quân vừa nói.

So với tiền đồ của bản thân, những thứ này có là gì, không đáng đề cập đến.

Tuy nhiên, Từ Phàm chưa kịp vui mừng, liền có người lôi kéo sự chú ý của mọi người vào hắn một lần nữa.

Thấy ánh mắt của mọi người hướng về mình, Từ Phàm sững sờ tại chỗ.

Bây giờ hắn đột nhiên nhớ ra, chuyện mà Thẩm Bích Quân vừa nói có liên quan trực tiếp đến bộ phận thương mại.

Trong số chín cửa hàng ở quận Phổ Đà, đã có tám cửa hàng bị người khác cướp mất…

Từ Phàm nhớ lại lời của Thẩm Bích Quân, trong lòng càng hoảng sợ.

Vừa nãy hắn cho rằng những lời của Thẩm Bích Quân căn bản không là gì, chỉ cần không có liên quan đến mình là được.

Nhưng bây giờ xem ra đâu phải là không liên quan, rõ ràng là rất mật thiết.

Chín cửa hàng đó ở quận Phổ Đà có vị trí gì chứ?

Đó chính là nơi quan trọng hàng đầu trong toàn bộ tình hình chung của công ty Danh Dương, tuyệt đối không được phép sai sót.

Chuyện đó liên quan chặt chẽ tới kế hoạch lâu dài của công ty Danh Dương tạo chỗ đứng ở Đông Hải, mở rộng toàn bộ thị trường trong nước, cuối cùng tiến quân vào thị trường quốc tế.

Lúc này, Từ Phàm căn bản không dám tin vào tai của mình, hắn đã nghe thấy những gì?

Thẩm Bích Quân đường đường là chủ tịch của công ty nói rằng, tám trong số chín cửa hàng đó đã bị người ta giành lấy.

Mà một tổng giám đốc của bộ phận thương mại như hắn lại không hề biết chuyện này, bây giờ, còn là lần đầu tiên hắn nghe thấy tin tức như vậy.

Nếu như không phải Thẩm Bích Quân triệu tập nhiều quản lý cấp cao để thảo luận vấn đề, Từ Phàm vốn dĩ không biết sự việc này.

Từ Phàm ngỡ ngàng, hắn muốn nói gì đó, nhưng vừa định mở miệng nói lại không biết phải nói gì.

Hắn có thể nói gì chứ?

Hắn căn bản không hề biết toàn bộ tình hình.

Vừa nãy lúc Thẩm Bích Quân giải thích tình hình, hắn hoàn toàn không chú ý lắng nghe.

Bỗng nhiên, Từ Phàm cảm thấy cuống họng khô khan, giống như có lửa đốt hừng hực ở bên trong.

Từng ánh mắt dò hỏi khiến Từ Phàm cảm thấy mình như đang đứng trong đống lửa, bị ngọn lửa thiêu đốt, mồ hôi ướt đẫm lưng, sắc mặt tái nhợt, cơ thể khẽ run lên bần bật…

“Từ Phàm, anh sao vậy?”

Dường như nhận ra Từ Phàm có gì đó bất thường, có người khẽ hỏi.

Chỉ hỏi hắn một chút tình hình thôi, sao lại giống như đổ bệnh nặng, cứ như sắp chết đến nơi vậy.

“Đúng vậy, Từ Phàm, anh không sao chứ?”

“Đúng vậy, trước đây thấy anh cũng bình thường mà, chúng tôi chỉ hỏi thăm tình hình thôi, anh mau nói đi, nếu không, để những người đó đạt được mục đích thì chúng ta có thể thất bại hoàn toàn trong việc bố trí ở quận Phổ Đà.”

“Phải đó, Từ Phàm, đừng kéo dài trì hoãn nữa, mau nói đi.”



Mọi người hối thúc không ngừng.

Bây giờ, cho dù Từ Phàm là tổng giám đốc của bộ phận thương mại, một trong những quản lý cấp cao của công ty Danh Dương, cho dù nhìn hắn giống như bị bệnh nặng, sắp chết đến nơi.

Nhưng đối mặt với toàn bộ lợi ích trước mắt của công ty Danh Dương, những điều đó căn bản chẳng là gì cả.

Chỉ cần Từ Phàm giải thích cho mọi người tình hình hắn biết, cho dù có bị bệnh nặng, hay sắp chết, công ty cũng sẽ có cơ chế bảo vệ thích hợp, không để Từ Phàm có quá nhiều lo lắng về sau.

“Từ Phàm?”

Thẩm Bích Quân cũng nhìn Từ Phàm.

Với tư cách là người đứng đầu của bộ phận thương mại, có lẽ hắn phải hiểu rất rõ tình hình tất cả cửa hàng ở trong thành phố Đông Hải, dù sao đó cũng là chức trách của hắn.

Nhưng bây giờ, lúc các quản lý cấp cao khác chất vấn, Từ Phàm lại không nói được gì, hơn nữa còn có thái độ kì lạ.

Điều này không khỏi khiến Thẩm Bích Quân kinh ngạc.

Phải biết rằng, trước đây Thẩm Bích Quân từng nói với Chu Dương, quản lý cấp cao của công ty có lẽ đã biết một số tình hình, quản lý cấp cao của công ty nói ở đây đang ám chỉ Từ Phàm.

Bây giờ xem ra, Từ Phàm không hề biết.

“Thẩm tổng, tôi không rõ lắm, chuyện này, tôi…”

Từ Phàm úp úp mở mở, phát hiện mình căn bản không thể trốn tránh, chỉ có thể nói sự thật.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng làm việc đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Phàm với ánh mắt kinh ngạc.

Đùa gì vậy?

Từ Phàm đường đường là tổng giám đốc của bộ phận thương mại, mà ngay cả tin tức như vậy cũng không biết.

Phải biết rằng, đây chính là chức trách công việc của hắn.

“Từ Phàm, anh không biết gì sao? Đùa kiểu gì vậy?”

“Đúng vậy, Từ Phàm, đây là chức trách của anh, bây giờ anh lại nói với chúng tôi anh không biết?”

“Từ Phàm, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy, tôi thấy hay là anh đừng làm chức vụ tổng giám đốc của bộ phận thương mại nữa.”



Khi mọi người định thần lại, đột nhiên nổi giận, lần lượt chỉ trích Từ Phàm.

Tình hình trước mắt đối với mọi người mà nói, có thể là một thách thức rất lớn và là áp lực nghiêm trọng.

Nếu như bọn họ xử lý tốt, lần này công ty Danh Dương không chỉ bước qua được nguy hiểm, mà còn có thể tiến thêm một bước.

Tuy nhiên, nếu như xử lí không tốt, để đối phương chiếm được cửa hàng còn lại của quận Phổ Đà, vậy thì công ty Danh Dương rất khó gia nhập thị trường ở quận Phổ Đà lần nữa.

Điều này là một trở ngại rất lớn đối với sự phát triển sau này của công ty Danh Dương.

Còn bây giờ, Từ Phàm trở thành cái lỗ thoát nước để mọi người giải tỏa áp lực.

Sắc mặt Từ Phàm chuyển từ trắng sang đỏ, xấu hổ ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn vẫn là sự tức giận.

Hắn đường đường là tổng giám đốc của bộ phận thương mại, sao có thể nắm rõ tất cả mọi tình hình ở mỗi cửa hàng được.

Đây chẳng phải là việc mà cấp dưới phải làm sao, xảy ra vấn đề, hắn mới ra mặt.

Từ Phàm biết, lúc này bản thân không thể lên tiếng phản kháng, bằng không, chắc chắn sẽ có người nắm được thóp không chịu buông, nhất định sẽ kéo theo nhiều vấn đề hơn nữa.

Đến lúc đó, Từ Phàm mới thực sự không còn đường lui.

“Thẩm tổng, nếu Từ Phàm không biết, tôi thấy cứ cách chức tổng giám đốc bộ phận thương mại của anh ta đi, anh ta không còn thích hợp vị trí đó nữa rồi.”

Đột nhiên, một phó chủ tịch thường vụ của công ty lạnh lùng nói.

Vị phó chủ tịch thường vụ này mới vào công ty nửa năm trước.

Nói chính xác hơn, người này là do Thẩm Bích Quân đích thân tuyển vào.

Thường Hạo tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng ở nước M, làm việc tại nước M mười năm, vừa về nước, có kinh nghiệm phong phú trong ngành mỹ phẩm.

Vì mối bất hòa với chủ tịch công ty cũ, nên hắn bỏ đi trong sự tức giận.

Sau đó mới được Thẩm Bích Quân đưa về công ty.

———————-



Chương 710: Thường hạo



Mà trong nửa năm nay, lúc Chu Dương và Thẩm Bích Quân đều không có mặt, Thường Hạo thật sự làm rất tốt, doanh thu của công ty Danh Dương ở Đông Hải không những tăng trưởng ổn định, hơn nữa, còn mở thêm nhiều cửa hàng kinh doanh mới.

Trước mắt, cửa hàng của công ty Danh Dương gần như đã có mặt khắp thành phố Đông Hải.

Thế nhưng, cho dù như vậy, cho đến nay công ty Danh Dương cũng chỉ có chín cửa hàng ở quận Phổ Đà.

Hay rồi, bây giờ chỉ còn một cửa hàng.

Câu nói của Thường Hạo đột nhiên khơi dậy sự đồng tình của nhiều người.

“Đúng vậy, Thẩm tổng, chuyện này Từ Phàm không biết, chuyện kia cũng không biết, vốn dĩ không xứng đáng để tiếp tục đảm nhận chức vụ tổng giám đốc bộ phận thương mại.”

“Thẩm tổng, hay là đổi người đi, bằng không, chúng ta sẽ có rất nhiều khó khăn vì nguy cơ lần này.”



Thẩm Bích Quân yên lặng lắng nghe, liếc nhìn Thường Hạo, khi thấy ánh mắt sáng bừng của hắn, trong lòng khẽ thở dài.

Thật ra Thẩm Bích Quân cũng không oán trách Từ Phàm nhiều lắm.

Nhưng với tình hình hiện tại, tất cả đều vì hắn không làm tốt công việc của mình, hơn nữa, có Thường Hạo đi đầu, nhiều quản lý cấp cao khác cũng nhao nhao phụ họa theo.

Dường như, cách chức Từ Phàm đã trở thành điều chắc như đinh đóng cột.

Sắc mặt Từ Phàm bỗng tái nhợt, bất lực nhìn Thẩm Bích Quân.

Từ lúc Thường Hạo mở lời, Từ Phàm đã biết, toàn bộ vận mệnh của mình đều nằm trong tay một mình Thẩm Bích Quân.

Thẩm Bích Quân là chủ tịch, nắm trong tay cổ phần lớn nhất của công ty, lời của cô ấy có uy quyền tuyệt đối.

Ngay cả Thường Hạo cũng không thể đối đầu với Thẩm Bích Quân.

Thế nhưng, Từ Phàm đã phải thất vọng.

Hắn không hề nhìn thấy ý định giữ hắn lại từ ánh mắt của Thẩm Bích Quân, trong đó chỉ có sự lạnh lẽo vô tận.

Hình như Thẩm Bích Quân căn bản không quan tâm chuyện đi hay ở của hắn, giống như trong công ty Danh Dương, Từ Phàm có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Từ Phàm, anh tạm nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Thẩm Bích Quân chậm rãi nói, cuối cùng cũng đưa ra quyết định xử lý Từ Phàm.

Trêи thực tế, tuy Thẩm Bích Quân chỉ nói Từ Phàm về nghỉ ngơi một thời gian, nhưng người khác đều biết, nghỉ ngơi ở đây chính là cả đời không thể quay lại được nữa.

Nghe thấy kết quả xử lý của Thẩm Bích Quân.

Thường Hạo và nhiều quản lý cấp cao đều gật đầu hài lòng.

Nước da của Từ Phàm đột nhiên tái mét, cúi đầu, hoàn toàn không dám nói gì.

Chu Dương đều nhìn thấy tất cả mọi chuyện trước mắt.

Anh khẽ cau mày, cảm thấy lúc này Thẩm Bích Quân xử lý như vậy không hay lắm.

Nhưng anh vẫn im lặng không nói gì.

Một mặt, kết quả xử lý này là do Thường Hạo đề xuất, mà Chu Dương vẫn rất xem trọng Thường Hạo.

Trước đây Chu Dương cũng từng hỏi Trần Thế Hào một số tình hình có liên quan đến Thường Hạo, Trần Thế Hào dành sự đánh giá rất cao cho Thường Hạo.

Mặt khác, nếu Thẩm Bích Quân đã nói ra, mà Chu Dương lại ngắt lời Thẩm Bích Quân, phản bác lại lời của cô ấy, thì đó sẽ là một đả kϊƈɦ rất lớn vào uy tín của Thẩm Bích Quân.

“Được rồi, Từ Phàm, anh có thể về trước.”

Thẩm Bích Quân trầm giọng nói, bảo Từ Phàm rời khỏi phòng làm việc, ra khỏi công ty.

Dù sao, tiếp theo mọi người còn phải cùng nhau thảo luận nên giải quyết chuyện trước mắt như thế nào, còn Từ Phàm hiển nhiên không thích hợp để tiếp tục nghe nữa.

Từ Phàm chán nản đứng lên, liếc nhìn mọi người, trầm lặng không nói, đi thẳng khỏi phòng làm việc.

Từ Phàm đứng trước cổng lớn, quay đầu nhìn lại toà nhà công ty, sắc mặt không còn tái nhợt, cũng không còn lo âu.

Trái lại, trêи mặt Từ Phàm tràn đầy sự u ám và hung tợn, trong đôi mắt hiện lên sự hận thù.

“Đều là do các người ép tôi, sau này đừng trách tôi!”

Từ Phàm lạnh lùng vứt lại một câu, rồi đi thẳng.

Không một ai quan tâm Từ Phàm rời công ty sẽ đi đâu, trước mắt, mọi người đang thảo luận đối sách trong phòng làm việc.

Đối phương ra tay quá đột ngột, hơn nữa tốc độ thật sự rất nhanh.

Ngay cả Chu Dương và Thẩm Bích Quân cũng mới biết tình hình hai ngày nay.

Chưa kể, Chu Dương và Thẩm Bích Quân còn giấu nhiều quản lý cấp cao trong vài ngày.

Bây giờ đột nhiên nghe Thẩm Bích Quân nói như vậy, mọi người đương nhiên cần chút thời gian suy nghĩ.

Thẩm Bích Quân cũng không ép mọi người, cô để cho mọi người một khoảng thời gian để suy nghĩ.

Bất luận thế nào, nếu hôm nay đã triệu tập mọi người đến đây, thì nhất định phải đưa ra một phương án giải quyết.

Bằng không, sẽ không ai biết khi nào đối phương sẽ giành lấy cửa hàng cuối cùng.



Từng phút từng giây trôi qua, tất cả quản lý cấp cao đều đang trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng thảo luận với nhau một hai câu.

Thường Hạo nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy vấn đề này khá nan giải.

Điều quan trọng nhất là vừa nghe Thẩm Bích Quân nói như vậy, hắn cũng không hề biết thông tin gì của người đứng sau vụ này.

Phải biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng.

Thế nhưng bây giờ, Thường Hạo cũng không biết đối phương rốt cuộc có xuất thân ra sao, dùng thủ đoạn gì để giành lấy tám cửa hàng kia, làm sao có thể nghĩ ra kế sách đối phó chỉ trong thời gian ngắn đây.

Thường Hạo đã như vậy, càng đừng nhắc đến các quản lý cấp cao khác.

Bây giờ, ánh mắt của mọi người đều hoang mang, căn bản không biết nên ra tay từ đâu.

“Thẩm tổng, bây giờ chúng ta không có thông tin gì của đối phương, cứ thế này, vốn dĩ không biết phải hành động từ đâu.”

Có người thở dài nói, nhìn sang Thẩm Bích Quân một cách bất lực.

“Đúng vậy, bây giờ kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, tình hình rất bất lợi với chúng ta.”

“Chúng ta không hề có một chút thông tin nào về đối phương, phải làm thế nào mới được đây?”

“Đúng vậy, Thẩm tổng, cô nói đi, suy cho cùng, chuyện chúng tôi biết chắc chắn cũng không nhiều hơn cô.”



Mọi người lần lượt nói, giọng điệu trầm xuống.

Điều này khiến cho bầu không khí trong phòng làm việc càng thêm nặng nề.

Thẩm Bích Quân nhìn bộ dạng chán nản của mọi người, trong lòng cũng rất lo lắng.

Nhưng mọi người nói đúng, tình hình bây giờ chính là địch trong tối, mình ngoài sáng, bọn họ cơ bản không biết đối phương là ai, lúc nào sẽ hành động và hành động như thế nào.

“Không biết Chu tổng có tin tức gì chưa?”

Còn trong lúc này, Thường Hạo đột nhiên mở lời.

Mọi người kinh ngạc, tất cả đều rất tín nhiệm năng lực của Thường Hạo.

Một khi nghe Thường Hạo nói, họ còn tưởng rằng hắn có ý kiến gì đó, hoặc có thể tìm thấy cách ứng phó.

Thế nhưng, tất cả họ đều không ngờ rằng, Thường Hạo vừa mở lời lại trực tiếp nhắc đến Chu Dương.

Mọi người kinh ngạc, cũng lần lượt nhìn sang Chu Dương.

Thật sự, mọi người đang ngồi ở đây hầu như không ai là không biết năng lực của Chu Dương.

Trong mắt họ, Chu Dương là một người rất thần bí.

Chu Dương không những là cổ đông lớn thứ hai của công ty, người phụ trách của dự án Tân Chu và dự án hoạt chất làm trắng da, mà hình như còn là người có năng lực lớn ở Đông Hải.

Nghe Thường Hạo nhắc đến, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đúng vậy, nói không chừng dựa vào năng lực của Chu Dương, có thể có được nhiều tin tức mà mọi người không biết.

Chu Dương nhìn thấy ánh mắt của mọi người, liền trở nên trầm mặc.

Anh hơi bất ngờ, không biết Thường Hạo nhắc đến mình, là cố ý hay là vô tình, có lẽ hắn thật sự tưởng rằng anh biết những chuyện mà người khác không biết.

Thế nhưng, bây giờ Chu Dương cũng không biết nói gì.

Chương 710: Thường Hạo

———————-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom