• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 623: Tên bảo vệ say rượu

Chương 623: Tên bảo vệ say rượu

Có nhiều lúc, không phải là anh muốn, mà tình huống không đúng, người khác, thậm chí vợ của anh cũng vô tình đặt bản thân anh vào tình huống khó xử.

Nhưng vì Tạ Linh Ngọc đã nói, Chu Dương đương nhiên sẽ không từ chối.

Cả nhóm đưa ra quyết định, nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Hai người Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc đi thẳng tới Tạ gia.

Với địa vị và sức mạnh của Thẩm Bích Quân ở Đông Hải, cô ấy ở Tạ gia sẽ không gặp phải bất cứ sự đối xử tệ bạc nào.

Thậm chí, Chu Dương có thể tưởng tượng được, gương mặt của bà Tạ mong muốn nịnh nọt Thẩm Bích Quân, để cô ấy chăm sóc cho Tạ Linh Ngọc nhiều hơn.

Nhưng những điều này anh không nhìn thấy, cũng không muốn nghĩ nhiều.

Nếu như Thẩm Bích Quân ngay cả người như bà Tạ cũng không đối phó được, vậy thì thật không phù hợp với những biểu hiện trước kia của cô ấy.

Chu Dương cũng đã bảo Ngưu Xuyên quay về, còn anh đi thẳng đến phía nam thành phố.

Vịnh Lục Cảnh, phía nam thành phố Đông Hải.

Đây là khu biệt thự mới đưa vào sử dụng từ năm ngoái, trước kia anh vẫn luôn muốn mua một căn biệt thự ở đây.

Nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng như Đông Hải, cho dù là ở phía nam thành phố, cách xa trung tâm, giá của khu dân cư này cũng không phải nơi mà người bình thường có thể mơ tưởng.

Thậm chí, nếu Chu Dương dựa vào cuộc sống trước kia, cho dù là làm việc cả đời, e rằng cũng mua không được một căn.

Nhưng kể từ khi biết được thân phận của mình, sau khi công ty Danh Dương bắt đầu phát triển, Chu Dương cũng đã mua một căn biệt thự ở nơi này cho mẹ.

Có điều, khi đó tiền mặt trong tay anh không có nhiều, vì vậy chỉ có thể mua một căn biệt thự nhỏ.

Tiền cũng không quá nhiều, nhưng cũng đã bỏ ra gần tám triệu tệ, diện tích chỉ vỏn vẹn hơn ba trăm mét vuông.

Ở khu vực này, bất cứ một căn biệt thự nào cũng hơn nghìn mét vuông, biệt thự mà Chu Dương mua, có thể nói là vô cùng giản dị.

Chu Dương kéo vali xuống taxi, dưới ánh mắt ngưỡng mộ và khó hiểu của tài xế, chậm rãi đi về phía lối vào của khu dân cư.

Anh không giống như Tô Vỹ, vừa xuống máy bay, liền có gia tộc sắp xếp một đoàn xe tới chào đón.

Anh chỉ có một mình nên chỉ có thể tự mình bắt xe qua đây.

“Này, đứng lại!”

Chu Dương đang chuẩn bị bước vào khu dân cư, đột nhiên có một giọng nói thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng vang lên.

Chu Dương khẽ cau mày, quay đầu nhìn lại, thấy trong phòng bảo vệ có một bảo vệ dáng người cao gầy, nhưng tướng mạo vô cùng hung dữ đang tức giận với mình.

“Có chuyện gì sao?”

Chu Dương khẽ hỏi.

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương là bảo vệ ở nơi này, Chu Dương không muốn gây sự, vì vậy chỉ có thể hỏi lại hắn.

“Có chuyện gì? Nhóc con, mày cũng không xem thử đây là nơi nào, là chỗ cho đứa bụi đời như mày có thể đến sao? Mau chóng cút đi, nhân lúc ông đây tâm trạng tốt, sẽ không tính toán với mày, bằng không, cần thận tao đánh gãy chân chó của mày!”

Sắc mặt tên bảo vệ đỏ bừng, loạng choạng đi từ trong phòng bảo vệ ra, thân hình lắc lư, mấy lần suýt ngã xuống đất.

Tên bảo vệ càng đến gần, mùi rượu càng nồng nặc, phả vào mặt của Chu Dương.

Người này đã uống rượu, hơn nữa còn uống không ít.

Chỉ trong chốc lát Chu Dương đã đưa ra được phán đoán.

Nhìn dáng vẻ của tên bảo vệ này, nhất định ba phút trước đang uống rượu, hơn nữa là uống rượu trắng, lượng rượu chắc chắn hơn một chai.

Người bình thường uống nhiều rượu như vậy, đừng nói tới làm việc, kể cả đứng vững cũng vô cùng khó khăn.

Một số người tửu lượng tốt, trong tình huống uống hết một chai rượu trắng cũng hoàn toàn không có cách nào tiếp tục làm việc được.

Mà giờ tên bảo vệ này uống nhiều rượu như vậy, vẫn có thể làm việc ở đây.

Lẽ nào đây chính là thái độ phục vụ của khu dân cư này sao?

Chu Dương nhớ, lúc đầu khi anh mua biệt thự, nhân viên tư vấn xinh đẹp kia không nói với anh như vậy.

Điều quan trọng hơn là tên bảo vệ này lại có những lời lẽ thô lỗ.

Ánh mắt của Chu Dương lập tức trở nên lạnh lùng, sắc mặt cũng nhanh chóng phủ một lớp băng giá.

“Anh biết mình đang nói gì không? Tại sao tôi không thể tới đây, tôi là chủ sở hữu của nơi này!”

Chu Dương hiếm khi không thẳng tay dạy dỗ những người như vậy một bài học, anh chỉ nhẹ nhàng nói.

Nơi này là Đông Hải, trong một khu dân cư khá cao cấp, lúc đầu là anh được người giới thiệu đến mua biệt thự ở đây.

Chu Dương tin rằng một khu dân cư kinh doanh có danh tiếng, sẽ không xuất hiện sai lầm trong công việc như vậy.

Mà tên bảo vệ này, có lẽ vì uống hơi nhiều nên mới không biết phân biệt tốt xấu.

“Mày là chủ sở hữu ở nơi này sao?”

Nghe thấy Chu Dương nói như vậy, tên bảo vệ dường như nhất thời sửng sốt, hai mắt mơ hồ đánh giá trên người Chu Dương một lượt, rồi dường như đã chắc chắn điều gì đó, sự sững sờ trên gương mặt lập tức biến mất, sau đó càng khinh thường hơn.

“Mẹ kiếp, kẻ bụi đời như mày, lại dám dở trò với bố mày? Mày là chủ sở hữu ở đây? Đừng khoác lác nữa, chủ sở hữu ở đây, mà không có xe riêng của mình, sẽ ngồi taxi trở về sao?”

“Còn nữa, mày cũng không tự nhìn lại bản thân xem, toàn là hàng vỉa hè một trăm tệ một cái đúng không? Nhóc con, muốn gây sự, cũng phải xem bản thân có bản lĩnh đó không, dám ở trước mặt bố mày gây sự, chính là tự tìm đường chết, vừa hay tâm trạng bố mày không tốt, dạy dỗ mày một trận cũng xem như để hả cơn giận!”

Giọng điệu của tên bảo vệ này không tốt, mặc dù uống nhiều, thân hình không ổn định, nhưng miệng lưỡi vô cùng sắc bén, không chút suy nghĩ nói ra những lời như vậy, sau đó cả người liền vung nắm đấm lao về phía Chu Dương.

Hai mắt Chu Dương nhíu chặt, trong lòng đã thật sự nổi giận.

Anh không ngờ, bản thân chỉ nói rõ thân phận của mình là chủ sở hữu của nơi này, liền bị tên bảo vệ này sỉ nhục, bây giờ đối phương thậm chí còn muốn ra tay với anh.

“Hừ.”

Một tiếng hừ lạnh, Chu Dương đương nhiên không đứng yên, để mặc cho đối phương tấn công.

Anh để vali để sang một bên, nhìn tên bảo vệ đang lao qua, anh cười nhếch mép rồi dùng chân phải đá về phía trước, đá chính xác vào đầu gối của nhân viên bảo vệ.

Lập tức, đầu gối của hắn liền đau nhói, không đứng vững, loạng choạng rồi bổ nhào về phía trước.

Tên bảo vệ ngã cắm đầu xuống đất, lại thêm dáng vẻ xấu xí sau khi say xỉn khiến hắn trông vô cùng khôi hài.

“Anh chẳng qua chỉ là một bảo vệ, lại dùng mắt chó xem thường người khác, lẽ nào đây chính là thái độ phục vụ của các anh sao?”

Chu Dương lạnh lùng nói.

Sự việc đã đến nước này, cũng không dễ dàng có thể giải quyết nữa.

Anh đánh tên viên bảo vệ này, chỉ cần hắn vẫn ở nơi này làm việc, vậy thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể báo thù anh.

Chu Dương đương nhiên không sợ bị trả thù, nhưng mẹ của anh sẽ gặp nguy hiểm.

Anh không thể cứ ở đây suốt hai bốn tiếng đồng hồ, để bảo vệ mẹ của anh.

Chỉ cần Chu Dương không ở đây, tên bảo vệ này có thể tìm cơ hội làm ra những chuyện nguy hiểm nào đó với mẹ anh.

Đến lúc đó, một khi mẹ anh bị thương, cho dù là một vết thương nhỏ không đáng kể, Chu Dương cũng không có cách nào cứu vãn được.

Vì vậy, nếu đã đánh tên bảo vệ này, vậy thì anh sẽ không để cho hắn tiếp tục ở nơi này thêm nữa.

Hơn nữa đối phương trong thời gian làm việc còn uống rượu say, nói lời thô lỗ với chủ sở hữu căn biệt thự, thậm chí còn ra tay đánh người, đây đều là chứng cứ rõ ràng.

Chỉ dựa vào những điều này cũng đủ để hắn hoàn toàn lọt vào danh sách đen của công ty bảo vệ ở khu dân cư, sau này sẽ không có ai dám thuê hắn làm việc nữa.

———————-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom