Advertisement
Advertisement
  • Chương 596: Cứu trợ! (2)

“Chú Chu.”

Chu Dương chào hỏi rồi đi thẳng vào văn phòng của Chu Thiều Hoa.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, Chu Thiều Hoa cũng không có việc gì làm, chỉ ở trong văn phòng đọc sách.

“Nào, ngồi đi.”

Nhìn thấy Chu Dương đi vào, Chu Thiều Hoa gấp sách lại, ra hiệu cho Chu Dương ngồi xuống đối diện mình.

“Có chuyện gì vậy?”

Chu Thiều Hoa cười tủm tỉm nói.

Mặc dù biết xét về vai vế thì Chu Dương là bậc cháu của mình, nhưng Chu Thiều Hoa vẫn luôn biết thân phận thực sự của Chu Dương.

Chính bởi vì ông ấy biết điều đó, nên ông không thể tỏ vẻ bề trên hay cố tỏ ra lão luyện trước mặt Chu Dương.

Suy cho cùng, tương lai của Chu Dương là vô hạn.

“Chú Chu, có một chuyện, cháu muốn nhờ chú giúp đỡ.”

Chu Dương nói thẳng, anh không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, đối với Chu Dương mà nói, sẽ là cơ hội rất lớn nếu như anh có thể sớm nắm bắt được cho dù chỉ là một dấu vết hành động của đám người Khổng Huy.

“Nói đi, còn có chuyện gì mà cháu chưa có cách nào để xử lý?”

Nghe thấy Chu Dương nói như vậy, Chu Thiều Hoa lập tức có hứng thú.

Dù sao thì Chu Dương đã gây ồn ào không hề nhỏ trong thời gian ở Tương Tây.

Và phàm là những người có máu mặt ở Tương Tây mà lại không biết Chu Dương thì thật sự không nhiều.

Hơn nữa, Chu Thiều Hoa rất quan tâm đến mọi động thái của Chu Dương ở Tương Tây.

Bây giờ đột nhiên nghe được Chu Dương nhờ mình giúp đỡ, Chu Thiều Hoa quả thực có chút kinh ngạc.

“Là như thế này, cháu từ chỗ Đông Hải…”

Mấy phút sau đó, Chu Dương đã kể lại chuyện vừa rồi, đặc biệt nêu ra điểm mấu chốt là Trần An và Lý Thần hiện tại mất tích, bản thân Chu Dương cũng không có tin tức gì về tình hình hiện tại của họ.

Vì vậy, Chu Dương muốn nhờ Chu Thiều Hoa giúp đỡ, xem xem có thể tìm được dấu vết của Trần An và Lý Thần ở Trường Sa hay không.

Dù sao thì đây là thời đại mà camera giám sát đầy đường phố, chỉ cần Trần An và Lý Thần không cố ý tránh sự giám sát, thì hành tung của họ chắc chắn sẽ bị camera giám sát chộp được.

Chỉ cần Chu Dương kiểm tra camera giám sát, gần như có thể phân tích được tình hình hiện tại của Trần An và Lí Thần rồi.

Chu Dương nói xong, yên lặng nhìn Chu Thiều Hoa, chờ ông trả lời.

Tuy rằng Chu Thiều Hoa là người nhà họ Chu, và có chút quan hệ thân thích với Chu Dương.

Nhưng Chu Dương không dám đảm bảo rằng Chu Thiều Hoa chắc chắn sẽ đồng ý giúp đỡ mình.

Vì dù sao thì thân phận hiện tại của Chu Dương vẫn còn mơ hồ, còn chưa được nhà Chu gia chính thức công bố, chưa coi là thật. Chu Thiều Hoa hoàn toàn có thể phớt lờ Chu Dương, Chu Dương cũng không liên quan gì đến Chu Thiều Hoa.

“Được, chờ chú mười phút, chú sẽ gửi cho cháu vị trí của hai người họ.”

Chu Thiều Hoa cuối cùng quyết định giúp đỡ Chu Dương.

“Vậy thì cảm ơn chú Chu rất nhiều.”

Chu Dương cảm ơn xong, liền cáo từ rồi đi thẳng về phòng mình.

Mười phút chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.

Không lâu sau, mười phút trôi qua, điện thoại di động của Chu Dương cũng đột nhiên vang lên, là âm báo nhắc nhở nhận tin nhắn SMS.

“Hoá ra lại ở chỗ này.”

Chu Dương mở tin nhắn ra, quả nhiên là địa điểm Chu Thiều Hoa gửi tới.

Tuy nhiên, khi Chu Dương nhìn rõ vị trí của Trần Ân và Lý Thần, đồng tử của anh lập tức nhíu chặt.

Bởi vì anh nhận ra nơi đó, chính là cung thể thao mà Rocket Girls tổ chức biểu diễn tại Trường Sa trước đây khi nhóm của anh vừa mới đến Trường Sa.

Cũng chính là ở trước cổng cung thể thao đó, Chu Dương đã ra tay phế bỏ Giang Bắc của Giang gia, từ đó nảy sinh ân oán với Giang gia, khiến cho Chu Dương, một người đến từ Đông Hải ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của các lão đại ở Tương Tây.

“Tại sao lại là ở nơi đó?”

Chu Dương có chút không hiểu, tại sao Khổng Huy lại đưa Trần An và Lý Thần đến nơi đó.

Lẽ nào hắn có thâm ý gì chăng?

Đó là cố ý, hay vô tình, chỉ là trùng hợp thôi?

Chu Dương không có cách nào chắc chắn.

Nhưng có một điều, nếu như đối phương đã đưa Trần An và Lý Thần đến cung thể thao Trường Sa, thì họ chắc chắn đã có sự chuẩn bị sẵn ở đó, e rằng bây giờ họ chỉ chờ Chu Dương đến liền nhanh chóng ra tay.

“Ngưu Xuyên, cậu qua đây một chuyến.”

Chu Dương suy nghĩ một chút, và vẫn quyết định tới đó.

Không nói những cái khác, nếu như Trần An và Lý Thần đã cùng mình từ Đông Hải đến Tương Tây này thì Chu Dương cần phải lo cho sự an toàn của hai người họ.

Dù cho giờ này Trần An và Lý Thần đã đầu quân cho Khổng Huy, trở thành kẻ phản bội.

Nhưng trước khi Chu Dương có kết quả cuối cùng, anh phải cân nhắc đến sự an toàn của cả hai người họ.

“Cậu đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta tới nơi này.”

Chu Dương đưa điện thoại cho Ngưu Xuyên, kêu cậu ấy đi thu xếp một chút.

Dù sao, lần này không biết Khổng Huy đã chuẩn bị những gì ở cung thể thao, nếu chỉ dựa vào hai người Chu Dương và Ngưu Xuyên đến đó, rõ ràng không được hợp lý cho lắm.

Nhỡ ra Khổng Huy trong cơn điên loạn lại có loại vũ khí nào mang tính sát thương thì sao.

Đến lúc đó cho dù Ngưu Xuyên là cao thủ, e rằng cũng không thể thoát được.

Chưa kể, sức lực của Chu Dương còn yếu hơn rất nhiều.

Sợ rằng còn chưa đánh nhau, Chu Dương và Ngưu Xuyên đã bị đám người Khổng Huy dẫn đến cho nổ thành tro luôn rồi.

Ngưu Xuyên nhận điện thoại, sau khi nhìn thấy cung văn hoá, trong lòng lập tức lo lắng, vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị.

Lần này, ngoại trừ hai người Ngưu Xuyên và Chu Dương ra, tất cả những người còn lại đều là những người bảo vệ của Trương gia.

Dù sao không tận dụng những cu li tốt như vậy thì thực lãng phí.

Dù sao đây cũng là sự đền bù của Trương gia vì đã phá vỡ lời hứa lần trước, Chu Dương thản nhiên sử dụng mà trong lòng không cảm thấy bất cứ sự áy náy nào.

Chẳng bao lâu, Ngưu Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lần này, anh đặc biệt mang theo hai mươi bảo vệ của Trương gia.

Và nhiệm vụ của họ không phải đóng vai trò như một lá chắn thịt, ngược lại, nhiệm vụ của họ rất đơn giản.

Họ chỉ cần canh chừng xung quanh cung thể thao xem có bất kỳ nguy hiểm nào khác gần đó, hoặc có các loại phục kích nào khác hay không.

Xét cho cùng, khi đối mặt với Khổng Huy, thận trọng là điều cần thiết.

Cần biết rằng, Khổng gia có một vị võ sư nắm quyền, một gia tộc như vậy mà còn là ở Tương Tây, hơn nữa hầu như không có danh tiếng gì, bọn họ có thể làm ra những chuyện gì thì ngay cả Chu Dương cũng không có cách nào tính toán hết được.

“Trương Hải đi được bao lâu rồi?”

Trước khi xuất phát, Chu Dương đột nhiên hỏi.

“Đi được gần nửa tiếng rồi. Giờ vẫn đang ở gần đây, chưa đi xa lắm, có lẽ hắn cũng sợ chúng ta theo dõi.”

Ngưu Xuyên lấy ra một chiếc máy tính bảng, gõ gõ trên đó rồi lập tức đáp.

Trên máy tính bảng có một tấm bản đồ thành phố Trường Sa, trên đó có một chấm đỏ không ngừng di chuyển.

Nhưng quỹ đạo chuyển động của chấm đỏ rất đặc biệt.

Chấm đỏ không đi thẳng về phía trước, cũng không theo một khuôn mẫu nào mà cứ loanh quanh trên con phố nơi có khách sạn Khải Nguyên, giống như đang đi vòng vèo.

“Ngoài ra, em đã sắp xếp hai tiểu đội theo dõi hắn, sẽ không mất dấu đâu.”

Ngưu Xuyên nói với sự tự tin vừa phải, những chuyện như thế này, rất nhiều cái là lần đầu tiên cậu ấy tiếp xúc.

Ví dụ, máy tính bảng này, cũng như một số thiết bị theo dõi.

Những thứ này, trước đây cậu ấy đã từng tiếp xúc khi còn ở trong quân đội, nhưng sau khi đi theo Chu Dương, đã không có cơ hội sử dụng chúng.

Và lúc này, cậu ấy đã mượn một bộ thiết bị như vậy từ chỗ các bảo vệ của Trương gia, có thể coi là khiến cho khả năng cảnh giác của Ngưu Xuyên được phát huy đến mức độ tối đa.

———————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom