• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 551: Trở mặt!

Sự cố xảy ra ở chi nhánh thành phố Liễu, đương nhiên không thoát được con mắt của người dân thành phố Liễu.

Cả tối qua, trong chi nhánh thành phố Liễu luôn ầm ĩ, thậm chí, có rất nhiều xe ra vào, đương nhiên cũng bị không ít người thấy.

Mà ngày hôm sau, nhiều người lại đến chi nhánh thành phố Liễu, lúc muốn mua mỹ phẩm thì lại phát hiện, trên những giá hàng vốn đầy ắp giờ gần như trống hơn nửa.

Mà hai sản phẩm quảng bá chính của Công ty Danh Dương, mặt nạ làm trắng da chống lão hóa và sữa rửa mặt Tân Chu, lại chẳng có lấy một bộ.

“Sao thế này? Sao không có mặt nạ làm trắng da chống lão hóa và sữa rửa mặt Tân Chu chứ?”

“Đúng đó, tôi cố tình đến để mua hai sản phẩm này, nếu không thì tôi đã không đến.”

“Ông chủ đâu, chỗ các cô sao thế hả, sao lại thiếu nhiều sản phẩm thế mà các cô cũng không nhập thêm à?”

“Đúng đó, chẳng lẽ ông chủ không muốn làm nữa? Hôm qua vẫn đắt khách mà, tôi rõ ràng nhìn thấy rất náo nhiệt.”

“Những thứ còn thừa toàn cái quái gì đây, mỹ phẩm rác, căn bản không đủ đẳng cấp, bình thường tôi chẳng thèm nhìn lấy một cái, về thôi, nếu đã không có mỹ phẩm của Công ty Danh Dương, vậy chúng ta còn ở đây làm gì, các chị em, về thôi.”



Các khách hàng chỉ lượn trong chi nhánh thành phố Liễu một nửa, đã thấy được tình hình của chi nhánh, ngay lập tức bất mãn.

Còn nhân viên trong chi nhánh cũng có khổ mà chẳng nói được, chẳng lẽ họ phải giải thích với những khách hàng này, là vì cổ đông lớn nhất của chi nhánh mình gây sự à?

Vì thế, các khách hàng bị lạnh nhạt lần lượt tức giận rời khỏi chi nhánh thành phố Liễu, trước khi đi, còn ném cho chi nhánh thành phố Liễu ánh mắt khinh thường.

Mà sự thay đổi của chi nhánh thành phố Liễu cũng được lan truyền trong thời gian rất ngắn.

Thoáng cái, không chỉ người thành phố Liễu, mà đến cả người ở Trường Sa, tỉnh Tương Tây, Đông Hải, thậm chí nhiều nơi khác trên cả nước cũng biết sự cố ở chi nhánh thành phố Liễu.

“Vương tổng, tình hình cực kì không tốt, đây là những gì chúng tôi thu thập được về một số bình luận về tình hình chi nhánh, bây giờ trên mạng đã có không ít chỉ trích.”

Khu văn phòng tầng hai của chi nhánh thành phố Liễu, mấy người Vương Vĩ, Đinh Tuấn Phong, Diệp Phương ngồi bên trong, mỗi người một vẻ mặt.

Sắc mặt ba người Diệp Phương, Triệu Thành, Thẩm Hải u ám, hiển nhiên là không ngờ, chỉ trong một đêm, không những các sản phẩm của Công ty Danh Dương có sẵn trong cửa hàng bị Thẩm Bích Quân cử người mang đi, mà đến cả sản phẩm của Công ty Danh Dương ở trong kho cũng bị người ta mang đi.

Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn, muốn lấp đầy giá hàng rõ ràng là không làm được.

Ba người nhìn Vương Vĩ, trong mắt toàn là lạnh lùng.

Nếu không phải tại Vương Vĩ, thì chi nhánh thành phố Liễu căn bản sẽ không có chuyện như giờ, còn bọn họ cũng không phải lo lắng không thôi ở đây.

Ánh mắt của mấy người bọn Vương Vĩ lại không hề bận tâm, nhận báo cáo thư ký đưa tới, đọc rất tùy tiện.

Trong báo cáo này, đều là một số bình luận về chi nhánh thành phố Liễu ở trên mạng, có diễn đàn, có Bách Gia Hào (1), Tài khoản chính thức, cũng có một số truyền thông cá nhân.

Đọc những bình luận trong này, dù Vương Vĩ có bình tĩnh đến đâu thì lúc này hai mắt cũng có ánh lửa sắp phun trào.

“Ha ha, chi nhánh thành phố Liễu hôm qua chẳng phải quảng cáo rầm rộ lắm sao? Sao chỉ trong một đêm đã biến thành thế này?”

“Việc này ai mà ngờ được, nhưng tôi biết, Rocket Girls đã đến quảng bá rồi, ông chủ của chi nhánh này chắc không phải thằng ngu chứ? Một bộ bài đẹp mà đánh nát bét thế này?”

“Hừ hừ, lầu trên toàn mấy người kiến thức hạn hẹp, để tao nói bọn mày nghe này, chi nhánh thành phố Liễu rõ ràng là đã chìm vào đấu đá nội bộ, nếu không sao tất cả sản phẩm của Công ty Danh Dương trong một đêm đều rút hết về?”

“Đúng đó, vậy tại sao lại xảy ra việc thế này chứ? Chẳng lẽ ông chủ chi nhánh này làm gì có lỗi với Công ty Danh Dương, chọc đến Công ty Danh Dương sao?”

“Ông chủ của chi nhánh thành phố Liễu đúng là đồ ngu, trong cửa hàng chẳng có đồ gì bán nữa rồi, cũng không biết đi nhập thêm, chẳng lẽ chết hết rồi sao?”



Những bình luận này muôn màu muôn vẻ, thậm chí có người còn chĩa thẳng mũi dùi vào ông chủ chi nhánh thành phố Liễu, chửi rủa luôn.

Còn Vương Vĩ khi đọc được những bình luận này đương nhiên biết ông chủ chi nhánh thành phố Liễu bị những người này mắng chính là mình, trong lòng cực kì khó chịu.

Nhưng những người này đều mắng chửi trên mạng, Vương Vĩ cũng không có cách nào lôi người ra dậy cho một trận.

“Hừ! Một lũ chẳng hiểu cái gì, chỉ biết nói quàng nói xiên trên mạng!”

Vương Vĩ vứt báo cáo trong tay xuống đất, sầm mặt đứng dậy, đi qua đi lại trong văn phòng không ngừng.

Mà ông ta lúc này cũng khiến những người khác kinh ngạc vô cùng.

Vốn mọi người đều chìm trong việc chi nhánh thành phố Liễu làm sao để vượt qua khó khăn, bị Vương Vĩ làm ảnh hưởng thế này, không những làm gián đoạn suy nghĩ, mà còn bị dọa nhảy dựng, sắc mặt đương nhiên cũng không dễ nhìn.

Có điều mấy người Đinh Tuấn Phong quan hệ gần gũi Vương Vĩ, coi như là châu chấu trên cùng một sợi dây, đương nhiên không nói gì.

Nhưng Diệp Phương thì khác.

Diệp Phương vốn định vạch rõ ranh giới với Vương Vĩ, dù Chu Dương nói ra lời nhứ thế, cô cũng không muốn cùng làm việc với Vương Vĩ.

Giờ vừa hay có một cái cớ, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.

“Hừ, Vương Vĩ, giờ ông nổi giận thì có ích gì? Hôm qua chính ông nói sẽ tìm cách bù lại khoảng trống khi Công ty Danh Dương rút sản phẩm, nhưng đến giờ, chẳng thấy ông có hành động gì, chẳng lẽ ông định qua quýt với bọn tôi thế à?”

“Hay là nói Vương Vĩ ông tưởng chúng tôi dễ bắt nạt, muốn lừa chúng tôi trả giá cho sự ngạo mạn của ông?”

Diệp Phương lạnh lùng nói, đôi mắt đẹp nhìn vào Vương Vĩ, như một lưỡi dao.

Không ít người chạm phải ánh mắt này, trong lòng đều giật thót, ngay lập tức nhìn tránh đi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không làm phiền Diệp Phương.

Dù sao, Vương Vĩ là cổ đông lớn nhất của chi nhánh thành phố Liễu, Diệp Phương là cổ đông lớn thứ hai, không phải người họ có thể tùy tiện động chạm.

Diệp Phương lần này cũng khiến không ít người kinh ngạc trong lòng.

Còn Vương Vĩ thì sắc mặt lại u ám vô cùng.

“Diệp Phương, tôi tôn trọng cô, gọi cô một tiếng chị Phương, cô đừng có tưởng mình thực sự quan trọng thế, không có cô, tôi vẫn có thể kinh doanh tốt chi nhánh thành phố Liễu này!”

Vương Vĩ gằn giọng nói.

Ông ta không ngờ Diệp Phương lại đứng ra chỉ trích ông ta lúc này.

Bao lâu nay, Vương Vĩ đều rất kiêng dè thực lực và thân phận của Diệp Phương.

Ngày trước khi ông ta còn chưa hợp tác với Khổng Huy, ông ta vẫn luôn đối xử cẩn thận từng li từng tí với Diệp Phương.

Vì Vương Vĩ biết, Diệp Phương – người cũng đến từ Đông Hải như ông ta, thực tế là vợ của người cầm lái một tập đoàn quy mô lớn.

Vì mối quan hệ hợp tác giữa công ty đó và Công ty Danh Dương nên Diệp Phương mới đích thân đến tỉnh Tương Tây một chuyến.

Nhưng giờ Vương Vĩ đã hợp tác được với Khổng Huy, mà Vương Vĩ cũng biết, Khổng gia của Khổng Huy không hề kém hơn tập đoàn của chồng Diệp Phương, trong lòng đương nhiên cũng đã có tự tin.

Cộng thêm tâm trạng ông ta hiện giờ vốn đã không vui, lại bị Diệp Phương nói thế, nên mở miệng uy hiếp luôn.

Ở tỉnh Tương Tây, ông ta có đủ tự tin chèn ép được Diệp Phương, khiến cô không thể làm được gì.

———————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom