Advertisement
Advertisement
  • Chương 539: Vạch kế hoạch (1)

Đại sảnh Khổng gia.
Giang Phong đưa theo tám người cùng ngồi trên ghế, sắc mặt từng người đều u ám, giống như lòng mang nhiều tâm sự.
“Giang thiếu gia, lần này có chắc chắn không?”
“Đúng vậy, Khổng đại sư nhiều năm không hoạt động bên ngoài rồi, chưa chắc ông ấy sẽ xuất hiện.”
“Đúng vậy, hơn nữa thực lực của Giang thiếu gia anh cũng không thua kém Khổng đại sư, tại sao vẫn cần tìm ông ấy chứ?”
“Haiz, cũng không biết Khổng đại sư này nghĩ thế nào, rõ ràng có thực lực mạnh mẽ, lại đi gắn bó một nơi nhỏ bé như thành phố Liễu.”

Mấy người liếc nhìn nhau, bất lực không biết nên làm gì.
Bọn họ cũng không ngờ, Giang Phong lại đưa bọn họ đến nơi này.
Khổng gia ở thành phố Liễu.
Tuy nói Khổng gia ở thành phố Liễu có chút danh tiếng, nhưng trong tỉnh Tương Tây lại không được ai biết đến, chỉ thuộc gia tộc hạng hai ở đây.
Cho dù bọn họ biết Khổng gia ở thành phố Liễu chính là nơi mà Khổng đại sư đang ở, nhưng Khổng đại sư nhiều năm không xuất hiện, bên ngoài rất ít người biết đến danh tiếng của Khổng đại sư.
Hơn nữa, bây giờ Giang Phong đưa bọn họ qua đây, lẽ nào muốn mời Khổng đại sư ra mặt sao?
Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không tin lắm.
Nếu như Khổng đại sư thật sự xuất hiện, thì sẽ không để Khổng gia có địa vị thấp kém như thế này ở bên ngoài.
“Giang Phong, sao anh lại đến đây!”
Lúc này, một giọng nói kinh ngạc bất ngờ vang lên.
Khổng Huy vừa bước vào sảnh đã nhìn thấy Giang Phong quả nhiên đang ngồi ở đó, còn về những người bên cạnh hắn, Khổng Huy hoàn toàn không xem ra gì.
Dẫu sao bọn họ nhiều người như vậy căn bản không thể so sánh được với Giang Phong.
Suy cho cùng, trước đây Giang Phong từng ở Khổng gia mười mấy năm, cũng bái Khổng lão gia làm sư phụ.
Nếu theo vai vế mà nói, thì vai vế của Giang Phong cao hơn so với Khổng Huy.
Nhưng mọi người đều là người trẻ tuổi, hơn nữa bây giờ lại là xã hội hiện đại, hai người họ đều có quan niệm riêng.
Giang Phong và Khổng đại sư là thân phận thầy trò, còn hắn và Giang Phong cũng là quan hệ anh em.
“Tôi đến thăm sư phụ, sư phụ có đây không?”
Giang Phong nhìn Khổng Huy, mỉm cười rồi đứng dậy, chào hỏi nhiệt tình với Khổng Huy.
“Ông nội gần đây không ở nhà, hình như có việc gì đó nên ra ngoài một chuyến, nhưng có lẽ sắp về rồi, hay là cứ ở trong nhà đợi ông nội về.”
Lúc nghe người làm nói Giang Phong đến, trong đầu Khổng Huy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Mà điều đầu tiên hắn nghĩ đến là muốn Giang Phong trả thù cho mình.
Tên Chu Dương và cả tên vệ sĩ thực lực lợi hại của hắn, nhưng thế thì đã sao, thực lực đó chỉ để đối phó với người bình thường.
Còn Khổng Huy lại biết nhiều thứ mà người bình thường không biết.
Trên thế giới này tồn tại võ giả.
Mà trùng hợp, ông nội của hắn lại là một võ giả.
Những người biết điều này, cho dù ở Khổng gia cũng chỉ có số ít.
Nếu Chu Dương rất lợi hại, mà Giang Phong lại đến đúng lúc, tất nhiên Khổng Huy sẽ cùng nghĩ đến cả hai người họ.
Chi bằng để Giang Phong giúp mình đối phó với Chu Dương.
Khổng Huy rất tin tưởng vào thực lực của Giang Phong.
Theo ông nội luyện võ mười mấy năm, thực lực của anh ta, căn bản người bình thường không thể chịu nổi.
Mà bây giờ, chuyện Khổng Huy cần làm là phải giữ Giang Phong lại.
“Cũng được, nếu sư phụ không có mặt ở nhà, vậy tôi sẽ ở đây vài ngày, đợi ông ấy quay lại.”
Giang Phong suy nghĩ một hồi, vẫn gật đầu đồng ý.
Còn Khổng Huy hơi sững sờ.
Giang Phong đồng ý rồi sao?
Vậy cứ đồng ý à?
Đơn giản, nhẹ nhàng như vậy ư?
Khổng Huy còn đang nghĩ, nếu như Giang Phong không đồng ý ở lại, hắn nên thuyết phục như thế nào, không ngờ Giang Phong lại dứt khoát như vậy, không nhiều lời đã chịu ở lại.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Khổng Huy.
Trong chốc lát, tâm trạng Khổng Huy đã vui vẻ hẳn lên.
Nếu Giang Phong ở lại Khổng gia, vậy hắn trước sau gì cũng có thể đòi lại được món nợ với Chu Dương.
“Đúng rồi, những người này cũng là bạn của Giang Phong anh sao? Nếu đã là bạn của anh, vậy thì mọi người cùng ở lại đi, không cần phải khách sáo.”
Nếu Giang Phong ở đã lại, vậy tám người bên cạnh hắn tất nhiên cũng ở lại theo, như vậy mới khiến Giang Phong yên tâm.
“Ừ, cũng được.”
Giang Phong gật đầu, giúp tám người kia đưa ra quyết định.
Còn tám người này cũng chỉ nhìn nhau không hề phản đối.
Dẫu sao, bọn họ đến Khổng gia cũng không biết làm gì, trước mắt Khổng đại sư không ở nhà, bọn họ chỉ có thể đợi ở đây đến khi Khổng đại sư quay trở lại.
Khách sạn thành phố Liễu.
Khách sạn bốn sao duy nhất của thành phố Liễu, nhóm người Chu Dương từng ở đây.
Bữa tiệc chúc mừng mà Vương Vĩ nói cũng tổ chức ở đây.
Lúc này, trên tầng sáu của khách sạn, trong phòng của Vương Vĩ có hai người đứng cung kính trước mặt ông ta.
“Nhìn rõ chứ?”
Vương Vĩ trầm giọng hỏi, trong giọng nói dường như đang kiềm chế cảm xúc, để bản than giữ ở trạng thái bình thường nhất.
“Vương tổng, chúng tôi nhìn thấy rất rõ, không thể nhầm lẫn được, không chỉ có Chu tổng, còn có Thẩm tổng, Tạ tổng, Giang Yến, Trần Hân, chị Linh, Ngưu Xuyên… nhóm mười mấy người bọn họ đều đi ra ngoài rồi.”
“Đúng vậy, toàn bộ thành phố Liễu này, có thể có nhiều người đẹp xung quanh như vậy chỉ có Chu tổng thôi, chúng tôi tuyệt đối không nhìn nhầm được, hơn nữa, chúng tôi đã để Lão Đinh theo bọn họ, anh ta sẽ báo cáo hành tung của nhóm người Chu tổng bất cứ lúc nào, đảm bảo trước khi Chu tổng quay lại, sẽ thông báo cho Vương tổng biết.”
Hai người kia mạnh miệng bảo đảm, hơn nữa ánh mắt của bọn họ nhìn Vương Vĩ cũng tràn đầy mong đợi.
Vương Vĩ để bọn họ theo dõi Chu Dương, giám sát hành tung nhóm người của Chu Dương, hơn nữa còn đưa thù lao hậu hĩnh, khiến bọn họ khó lòng từ chối.
Dẫu sao, bọn họ cũng chỉ là nhân viên bình thường của chi nhánh thành phố Liễu, tiền lương một tháng lác đác vài nghìn tệ, căn bản không là gì.
Còn Vương Vĩ đồng ý với bọn họ, chỉ cần theo sát hành tung của Chu Dương sẽ đưa cho bọn họ mỗi người một trăm nghìn tệ.
Một trăm nghìn tệ này tương đương với tiền lương hai năm của bọn họ.
Hơn nữa cái họ cần bỏ ra cũng chỉ là theo dõi nhóm người Chu Dương mà thôi, chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Được, chỉ cần qua đêm nay, ngày mai tôi sẽ đưa cho các cậu một trăm nghìn tệ, các cậu đi trước đi.”
Vương Vĩ trở nên phấn khích, cánh tay vẫy qua vẫy lại, sắc mặt đầy thỏa mãn.
Bữa tiệc chúc mừng tối nay, bề ngoài chỉ là tiệc ăn mừng nhưng trên thực tế, lại là một bữa tiệc trang trọng linh đình mà Vương Vĩ tận tâm chuẩn bị.
Vương Vĩ chuẩn bị tiệc chúc mừng tối nay để khẳng định không ai ở thành phố Liễu này có thể bác bỏ địa vị lãnh đạo và quyền phát ngôn của ông ta.
Trước đây ông ta còn lo lắng có Chu Dương ở đây, sẽ gây trở ngại cho mình hoặc Chu Dương sẽ trực tiếp phản đối.
Còn bây giờ, Chu Dương đã tỏ ý sẽ không tham gia tiệc chúc mừng, hơn nữa người của ông ta còn đang theo dõi Chu Dương, chắc chắn nhóm người của Chu Dương rời khỏi khách sạn và đang dạo chơi ở thành phố Liễu.
Nếu như vậy, sự uy hiếp từ Chu Dưỡng sẽ không còn nữa.
Mà chuyện bây giờ Vương Vĩ cần giải quyết chỉ là thế lực của cổ đông lớn thứ hai Diệp Phương.
Chỉ cần Vương Vĩ chèn ép người của Diệp Phương trong bữa tiệc chúc mừng tối nay, vậy thì sau này ông ta sẽ có tiếng nói cuối cùng ở chi nhánh thành phố Liễu.
Ngay cả sếp tổng của công ty Danh Dương như Chu Dương và Thẩm Bích Quân, cũng không còn cách nào khoa chân múa tay ở chi nhánh thành phố Liễu.
Chỉ cần nghĩ đến ông ta có một chi nhánh của công ty Danh Dương ở thành phố Liễu, mà quyền làm chủ thuộc về mình, một lượng tiền lớn sẽ ào ào chảy vào túi, trong lòng Vương Vĩ liền kích động không thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom