• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 431-432-433-434-435

Chương 431: Ngả bài (3)
Trầm mặc.
Hai người bất ngờ im lặng.
Chu Dương dù sao cũng không vội, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của Trương Thái Viêm.
Dù sao, anh cũng cho rằng việc bản thân đi thẳng vào vấn đề thực sự nằm ngoài dự đoán của Trương Thái Viêm, thậm chí còn bất ngờ đánh đối phương một cái, khiến ông ta trở tay không kịp.
Trong trường hợp này, không chỉ không có cái gọi là nhận việc tốt, mà thay vào đó là từng bước ép sát, làm rõ toàn bộ sự việc
Dưới một cuộc tấn công mạnh mẽ như vậy, Trương Thái Viêm căn bản chống đỡ không nổi.
Phải biết rằng, hiện tại người nắm quyền chủ động là Chu Dương, không phải là Trương Thái Viêm, cũng không phải ai trong Trương gia.
"Trương lão gia, tôi biết ông bây giờ đang do dự, chắc ông đang nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của tôi, nhưng mọi việc phải thật cẩn trọng, sự thật là Trương gia giở trò mờ ám làm ảnh hưởng đến tiến độ mở rộng chi nhánh, điều này có lẽ, ông không còn nghi ngờ gì nhỉ?"
Chu Dương thản nhiên cười nói, đợi gần hai phút, nhưng Trương Thái Viêm vẫn im lặng không trả lời. Nếu như không có hơi thở yếu ớt truyền đến từ điện thoại, Chu Dương chắc sẽ nghi ngờ Trương Thái Viêm không nghe thấy lời anh, mà đang trút giận với người giúp việc.
"Haha, Chu Dương, đây chẳng qua chỉ là lời nói từ khía cạnh của cậu. Cậu biết đấy, nếu Trương gia của chúng tôi thực có giở trò mờ ám, thì một khi bị phát hiện, có thể sẽ gây nên tổn thất nặng nề, nhưng thực tế, xác xuất thành công của việc này và xác xuất bị trả thù, chúng ta đều không hề biết, cậu nghĩ Trương gia của chúng tôi sẽ làm ra một giao dịch thua lỗ như vậy sao? "
Trương Thái Viêm bình tĩnh nói, tuy rằng vẫn hơi bất ổn trong giọng nói, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều so với lúc ban đầu.
Ít nhất, dưới sự công kích của Chu Dương, Trương lão gia đã có thể giữ được khí thế, không đến mức rơi vào hoàn cảnh bị Chu Dương chèn ép không nói nên lời.
Nói vậy, bất kể địa vị Trương Thái Viêm ở tỉnh Tương Tây như thế nào, một khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, cho dù đối với Chu Dương hay Trương gia, ít nhất là ở tỉnh Tương Tây, Trương Thái Viêm cũng bị mất hết thể diện.
Trước đây, những người không hài lòng với ông ta chắc chắn sẽ nhảy ra cười nhạo chế giễu, thậm chí, bọn họ có thể cảm thấy Trương Thái Viêm đã già, không còn sinh lực, như vậy bọn họ có thể sẽ tìm mọi cách lợi dụng Trương gia để đục nước béo cò.
Dựa trên sự hiểu biết của Trương Thái Viêm, hai con trai của ông, Trương Luân, Trương Anh và các thành viên khác trong Trương gia, vào thời điểm đó, không cần tự tranh giành địa thế cũng đã lên thiên đàng chầu trời, nếu muốn họ bảo vệ sự nghiệp của Trương gia thì có thể đã làm khó bọn họ.
"Chu Dương, tôi biết trong lòng cậu có nghi hoặc, hay là cậu đã bớt thời gian đến Trương gia một chuyến, chúng ta cùng giải quyết dứt điểm chuyện này, dù sao hai bên chúng ta cũng đã hợp tác rồi, một khi xuất hiện ngờ vực vô căn cứ, đối với bên nào, đều không phải chuyện tốt, huống chi, cậu với Trương Kiệt là bạn cùng lớp đại học, có nghi ngờ gì, càng nên giải quyết càng sớm càng tốt."
Trương Thái Viêm tràn đầy thành ý nói, thậm chí không ngại đem cả Trương Kiệt ra. Dường như một khi nhắc đến Trương Kiệt, có thể đủ làm cho Chu Dương buông lỏng cảnh giác, thậm chí, còn kiêng dè với bạn học dễ dàng, không theo đuổi đến cùng.
Chu Dương mỉm cười lạnh lùng trong phòng, anh biết ông già Trương Thái Viêm đang làm gì, cũng biết rằng ông ta đem Trương Kiệt ra chẳng qua chỉ là một lá chắn.
Một khi hai bên thực sự bị chia cắt, phía Chu Dương sẽ chiếm ưu thế, thật không ngoa khi nói rằng Trương gia có thể chịu thua.
Tuy nhiên, một khi Trương gia chiếm ưu thế, thì bọn họ chắc chắn sẽ giở thủ đoạn, nhanh chóng gặt hái thành quả, đến lúc đó, toàn bộ dự án chi nhánh công ty Danh Dương có thể sẽ thất bại trước Trương Gia.
Vào thời điểm đó, nếu Chu Dương dùng Trương Kiệt với ý đồ để cố gắng thuyết phục bên kia để lại cho họ một đường sống, Trương gia nhất định sẽ không đồng ý.
Loại kế sách và thủ đoạn đó, Chu Dương cho dù chưa tự mình trải qua, nhưng trên TV, tiểu thuyết thì cũng gặp không ít.
Mặc dù những chuyện đấy đều phát sinh trên các tác phẩm nghệ thuật, nhưng nghệ thuật chính là cuộc sống.
Nếu thực tế mọi chuyện không hề xảy ra như vậy, thì căn bản tác giả cũng không thể tượng tưởng ra được điều này.
Cho nên, đối với phương diện này, Chu Dương cũng đủ tỉnh táo.
Thế nhưng, Trương Thái Viêm cũng không dễ dàng gì khi nói ra những lời này, đối với người ngoài mà nói, cũng đã có chút ý tứ chịu thua, lúc này, chỉ cần Chu Dương tỏ vẻ có thể thương lượng, thì cho dù đưa ra một số điều kiện, chỉ cần không vượt quá giới hạn của Trương gia thì Trương gia tất nhiên sẽ đáp ứng.
Tuy nhiên, muốn bắt Chu Dương tiếp tục đến Trương gia để bàn bạc thì là chuyện không thể nào.
"Trương lão gia, tôi nghĩ rằng ông nói rất đúng, có vấn đề, có nghi ngờ, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết, hai bên cùng trao đổi, thật hợp lí quá."
Chu Dương cười nói.
"Tuy nhiên, so với việc tôi đến Trương gia, tìm ông bàn chuyện, tôi nghĩ rằng tốt hơn là Trương gia bọn ông nên đến Trường Sa tìm tôi bàn chuyện, như thế, càng có lợi để giải quyết những hiểu lầm hơn, ông thấy sao?"
Chu Dương nói xong, Trương lão gia đột nhiên im lặng.
Rõ ràng, ông ta không mấy vui vẻ khi Chu Dương nói, muốn Trương gia phái người đến Trường Sa để thảo luận, thậm chí, ngay cả Trương Thái Viêm cũng cảm thấy Chu Dương đang cố tình làm vậy, để làm bẽ mặt Trương gia.
Suy cho cùng, bất kể kết quả của chuyện này ra sao, miễn là sau đó Chu Dương đã nói ra, Trương gia đến Trường Sa tìm anh để thảo luận mọi chuyện.
Trong mắt người ngoài, đây cũng là chuyện có thể diện.
Hơn nữa, lần này, một khi Trương gia phái người đi Trường Sa tìm Chu Dương để bàn chuyện, như vậy việc lựa chọn phải là một vấn đề rất quan trọng cần chú ý.
Trước hết, Trương Kiệt nhất định phải đi, dù sao Trương Thái Viêm cũng vừa đề cập đến Trương Kiệt, mặt khác, sự hiện diện của Trương Kiệt cũng có thể khiến Chu Dương nể mặt một chút, không đến mức nổi giận đùng đùng.
Tiếp theo, hai người Trương Luân và Trương Anh cũng phải đi một phen.
Cuối cùng, Trương Thái Viêm cũng tự hỏi, liệu ông ta có nên đi không.
"Haha, Trương lão gia, tôi đã nói đến mức này rồi, quyết định thế nào, chắc hẳn ông càng phải rõ ràng hơn tôi chứ, tôi chỉ có thể ở lại Trường Sa trong ba ngày, nếu trong ba ngày, Trương gia các ông vẫn chưa phái người đến, vậy thì tôi cũng chịu thôi, đằng sau chuyện này cũng là do Trương gia các ông giở trò quỷ quái."
Chu Dương thản nhiên nói, cũng không đợi Trương Thái Viêm suy nghĩ thêm. Sau khi nói những lời khó nghe, liền cúp điện thoại.
"Chu Dương..."
Trương Thái Viêm lo lắng trong lòng, còn muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, một tiếng cúp máy "bíp bíp bíp" phát ra từ điện thoại.
"Láo xược!"
Lần này, Trương Thái Viêm thực sự tức giận.
Đột nhiên ném điện thoại, khuôn mặt Trương Thái Viêm đầy giận dữ.
Đường đường là người đứng đầu Trương Gia, địa vị ở toàn tỉnh Tương Tây cũng không tầm thường gì, một câu của ông ta cũng đủ để làm người toàn tỉnh Tương Tây chạy theo như vịt.
Trong quá khứ, bất kể là ai, miễn là thể hiện thiện chí, bên kia nhất định sẽ cúi đầu làm theo, tự cho đó là một vinh dự.
Nhưng hôm nay, vừa mới nãy, ông ta bị một tên oắt con từ nơi khác đến uy hiếp.
Chương 432: Không thể!
Chu Dương không chỉ đe dọa Trương Thái Viêm, mà uy hiếp cả Trương gia.
"Có chuyện gì vậy? Bố?"
Đúng lúc này,, Trương Luân cùng Trương Anh xuất hiện trong phòng Trương Thái Viêm, nhìn thấy ông ta đang tức giận, nhất thời trong lòng kinh ngạc, vội vàng tiến lên hỏi thăm trấn an.
Họ vừa nhận được thông báo từ người giúp việc của mình rằng Chu Dương gọi đến để nói chuyện với lão gia.
Điều này đối với hai người mà nói, chắc chắn là có chuyện gì đó.
Chu Dương rốt cuộc có chuyện gì, mà cần nói chuyện trực tiếp với lão gia, chứ không phải người khác?
Nhớ lại mấy hôm trước, Chu Dương nói chuyện điện thoại với Trương lão gia, hai người họ ngay lập tức có những suy đoán trong lòng.
"Bố, bố bớt giận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai dám chọc giận bố."
Trương Luân bước tới, nhẹ nhàng vỗ vào lưng bố mình, giúp ông ta khai thông khí huyết, đồng thời lại nhẹ giọng hỏi.
Trương Luân biết tính khí Trương Thái Viêm luôn rất tốt, ở tỉnh Tương Tây, rất ít người có thể khiến ông ta tức giận.
Ngay cả những người mãi không chết của các gia tộc khác cũng cần phải táo tợn lắm mới có thể làm ông ta không vui.
"Hừ! Còn không phải là tên Chu Dương kia sao!"
Trương lão gia giận dữ nói. Mặc dù được Trương Luân vỗ nhẹ vào lưng, cũng đã cố hết sức để không một tiếng thở dài, nhưng trong lòng luôn có một cơn thịnh nộ khó giải phóng.
"Chu Dương?"
Trương Luân và Trương Anh đều bất ngờ.
Thì ra là Chu Dương?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chu Dương đã nói gì với lão gia qua điện thoại, lại có thể khiến lão gia tức giận như vậy.
"Bố, con nghe mọi người nói Chu Dương đã gọi đến tìm bố, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ cậu ấy đã nghĩ kỹ rồi, dự án chi nhánh đang gặp rắc rối, nên cậu ấy muốn tìm chúng ta để giải quyết?"
Trương Anh hỏi trước.
Theo các thông tin được biết, Chu Dương gọi đến, có lẽ chính vì vấn đề này.
Tuy nhiên, nếu là như thế, lão gia chẳng phải nên vui mừng sao, sao ông có thể tức giận như vậy?
"Bố, chẳng lẽ Chu Dương đưa ra yêu cầu quá cao, nhưng bây giờ dự án chi nhánh đang gặp khó khăn. Đối với chúng ta mà nói, đó cũng không phải là khó khăn gì, huống hồ, một khi chúng ta giúp Chu Dương giải quyết vấn đề này, cũng giúp lời nói của chúng ta có trọng lượng hơn.”
Ngay cả Trương Luân cũng cảm thấy hơi bối rối.
Dẫu sao, mọi thứ đều rõ ràng. Khi dự án chi nhánh gặp khó khăn, Chu Dương chắc chắn phải yêu cầu giúp đỡ, mà trước mắt, chỉ có Trương gia bọn họ là có thể giúp đỡ Chu Dương.
"Haiz."
Nhìn hai đứa con trai đang phân tích kỹ lưỡng, Trương Thái Viêm thở dài trong lòng.
Bây giờ ngẫm lại, so sánh hai đứa con trai của mình với Chu Dương, Trương Thái Viêm thậm chí đã hi vọng rằng Chu Dương là con trai của mình.
Nhưng ngay khi ý tưởng này xuất hiện, đã bị ông ta loại bỏ khỏi tâm trí, dù sao, đó là một điều không thể.
Hơn nữa, Chu Dương bây giờ rất oán hận ông ta và Trương gia.
"Không, mọi thứ không đơn giản như con nghĩ. Chu Dương đã biết mọi chuyện đằng sau đều là do chúng ta làm, có khả năng là bằng chứng cũng đã được tìm thấy."
Trương Thái Viêm chậm rãi nói, giọng điệu rất nặng nề, giống như lập tức già đi mười tuổi.
Vốn dĩ ông ta ngoài tám mươi vẫn tràn đầy năng lượng, nhưng bây giờ, có một cảm giác nặng nề, dáng vẻ già nua.
"Cái gì!"
Tuy nhiên, ngay khi ông ta nói điều này, sắc mặt của Trương Luân và Trương Anh đều đột nhiên thay đổi.
Biết là trước đây bọn họ có chút bỉ ổi, nhưng bây giờ họ vẫn nhìn nhau, thấy được một sự kinh sợ và khó tin từ ánh mắt của đối phương.
Theo quan điểm của họ, điều này căn bản là không thể.
Chu Dương sao có thể biết được những chuyện đằng sau là do Trương gia làm, thậm chí bằng chứng mà lão gia nói, cả hai đều nghĩ rằng đó thuần túy là phỏng đoán của bản thân lão gia.
Dù sao, việc này là do hai người họ thực hiện, bọn họ tự cho rằng tất cả các bằng chứng đã bị tiêu hủy, hơn nữa, nhóm người kia cũng không trực tiếp giao dịch với họ.
Cho dù có là tang chứng hay nhân chứng, họ đều đã giải quyết gần như hoàn hảo, Chu Dương không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào.
"Bố, điều này là không thể!"
Trương Luân trầm giọng gầm nhẹ nói, căn bản là không tin.
"Đúng vậy, bố, mọi chuyện đều do con với anh cả giải quyết, chúng con căn bản là không để lại chứng cứ gì, thậm chí, ngay cả những người đó cũng không biết đằng sau là Trương gia chúng ta. Chu Dương sao có thể biết được chứ. "
Trương Anh khiếp sợ, khẽ run rẩy.
Cả hai đều cho rằng điều này là không thể, khiến Trương Thái Viêm hơi hoài nghi.
Chẳng lẽ Chu Dương căn bản không có cái gọi là bằng chứng, những lời anh vừa gọi đến để nói chỉ là một phép thử?
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, đã sớm bị Trương lão gia phủ nhận.
Dù sao, Chu Dương đã yêu cầu Trương gia phái ai đó đến Trường Sa để cùng anh thảo luận bàn bạc.
Nếu trong tay Chu Dương không có bằng chứng, thì anh dám lấy sức mạnh từ đâu, để đưa ra yêu cầu như vậy với Trương gia.
Phải biết rằng loại yêu cầu này, còn có giọng điệu và cách anh vừa nói chuyện với Trương Thái Viêm, đã có xu hướng trở mặt với Trương gia.
Nếu lúc đó hai bên không thể đạt được thỏa thuận, loại bỏ hiểu lầm này, thì việc trở mặt, cũng chắc như đinh đóng cột.
Về phần Trương Kiệt ...
Ngay cả Trương Thái Viêm cũng biết rằng, trong hoàn cảnh như vậy, một mình Trương Kiệt căn bản cũng không làm được gì.
Hơn nữa, việc tạm thời nhắc về Trương Kiệt không gì khác hơn là một lời nhắc nhở việc Trương Kiệt và Chu Dương như những người bạn cùng lớp đại học.
"Chuyện này, bố cũng không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng Chu Dương đã gọi điện thoại đến, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trông có vẻ như không giống không có bằng chứng, huống hồ còn đưa ra yêu cầu."
Trương Thái Viêm trầm giọng nói, nói yêu cầu của Chu Dương cho hai con trai của mình.
Ngay lập tức, bầu không khí im lặng bao trùm ba người họ.
Trương Thái Viêm nhắm mắt mệt mỏi. Khoảng thời gian ngắn chỉ mười phút khiến ông ta chịu áp lực không nhỏ, thậm chí đầu óc như bị sử dụng quá mức.
Suy đoán về ý đồ và cách nghĩ của Chu Dương khiến Trương Thái Viêm do dự sợ thua.
Hai anh em Trương Luân và Trương Anh cũng trầm tư.
Cả hai đang suy nghĩ về các điều kiện Chu Dương yêu cầu.
Trương phái ai đó đến Trường Sa để cùng anh trao đổi.
Vấn đề này có phần không khả thi.
"Thưa bố, chuyện này, đối với chúng ta Trương gia mà nói, rất khó."
Trương Anh trầm giọng nói, có một số việc ông không giống người anh Trương Luân, chỉ vì cái lợi trước mắt, cho nên cân nhắc rất rõ ràng.
"Thưa bố, nếu Trương gia của chúng ta phái người đến Trường Sa để thảo luận với Chu Dương, điều đó có nghĩa chúng ta nhận định là mình có nhúng tay vào vụ việc này? Tuy nhiên, trong tay Chu Dương chưa hẳn đã có bằng chứng đầy đủ."
Một câu nói như sấm sét giữa trời quang, đánh mạnh vào trái tim của Trương Thái Viêm.
Chương 433: Quyết định của Trương lão gia
Đúng vậy, nếu ông ta thật sự làm theo điều kiện của Chu Dương, phái người đi Trường Sa thương lượng, đó không phải là không đánh đã khai, thừa nhận Trương gia âm thầm giở trò sao?
Tới lúc đó, dù trong tay Chu Dương có chứng cớ hay không, đều có thể trong nháy mắt chiếm thế thượng phong, khiến Trương gia bọn họ lâm vào thế bị động.
Tất cả chuyện này, đều ngược lại với những suy nghĩ của Trương Thái Viêm.
"Không sai, Trương Anh nói rất đúng, thiếu chút nữa ta mắc mưu Chu Dương rồi.”
Trương Thái Viêm lạnh giọng nói, tất cả u buồn vừa rồi, trong nháy mắt đã tiêu tan hết.
"Anh Nhi, vẫn là con nghĩ chu đáo, nếu ta thật sự cho người đi Trường Sa thương lượng với Chu Dương, quả là tổn thất rất lớn."
"Hừ, Chu Dương này mưu ma quỷ kế rất nhiều, có điều lúc này cậu ta đã nghi ngờ chuyện này, nếu chúng ta không dừng tay thì cậu ta nhất định sẽ hành động."
Trương Thái Viêm trầm giọng nói, mọi cản trở qua đi, bây giờ tâm trạng rất thoải mái.
Suy cho cùng, cái bẫy của Chu Dương, đã được Trương Anh nhắc nhở, nguy hiểm cũng từ đó mà qua đi.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta phải làm thế nào để đáp trả cậu ta? Nếu chúng ta trốn tránh, cậu ta sẽ cho rằng chúng ta chột dạ, từng bước áp bức ta.”
Trương Thái Viêm trầm giọng nói.
Tuy rằng Chu Dương bày ra cái bẫy này, bị bọn họ tránh được, nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là kế tiếp bọn họ phải đối mặt như thế nào với Chu Dương.
Dù sao, đã có lần thăm dò này, bọn họ cũng không dám chắc bất cứ lúc nào Chu Dương sẽ lại thăm dò thêm lần nữa.
Mà tới lúc đó, không biết bọn họ có tránh được không, chuyện này vẫn là một ẩn số.
“Bố, con cảm thấy chúng ta không nên lo lắng như vậy.”
Đột nhiên, Trương Luân cười nói, phong thái thoải mái, giống như chuyện mà Trương Thái Viêm và Trương Anh lo lắng, với ông ta mà nói, căn bản chẳng là gì cả.
“Ừ? Con có chủ ý gì?”
Trương Thái Viêm trầm giọng hỏi.
Lúc này, ông ta cơ bản không nghĩ đến những mâu thuẫn giữa Trương Luân và Trương Anh.
Bây giờ, theo ý ông ta, mọi người nên vì Trương gia mà nhượng bộ.
"Bố, bố nghĩ mà xem, nếu chúng ta sợ hãi rụt rè, không dám đến Trường Sa thương lượng với Chu Dương, như vậy chẳng khác gì nhận mình nhát gan? Nói cách khác chính là trong lòng có phải đã sợ đối đầu với Chu Dương rồi không?"
Trương Luân tự tin nói.
Vừa nãy ông ta kinh ngạc khi nghe những gì Trương Anh nói, ông ta không ngờ, bình thường Trương Anh không có gì đặc biệt nhưng nay lại thốt ra những lời khiến ông ta thức tỉnh.
Lần này, Trương Anh để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng gia chủ, hơn nữa còn có thêm điểm cộng.
Một khi tương lai hai người tranh giành vị trí gia chủ, khó tránh việc lão gia chủ sẽ nhớ lại chuyện này mà ủng hộ cho Trương Anh nhiều hơn.
Cho nên, dù thế nào Trương Luân cũng phải nói ra điểm mấu chốt nào đó khiến lão gia tin tưởng.
Nếu Trương Anh cho rằng không nên đến Trường Sa thương thượng với Chu Dương, vậy mình sẽ chủ trương đi Trường Sa thương lượng.
Trương gia không chỉ phải đến Trường Sa mà ngay cả những người được phái đi cũng phải có đủ tư cách, ít nhất là ở cấp bậc như bọn họ.
Chỉ có như vậy, Trương gia mới tỏ ra thật sự chú tâm chuyện này, hơn nữa còn quyết tâm điều tra rõ ràng.
Đến lúc đó, xem Chu Dương thật sự có chứng cứ gì hay chỉ đang lừa bọn họ
“Ừ? Nói thế nào?”
Trương lão gia lần này rất để ý đến lời nói của Trương Luân.
Vừa rồi cách nói của Trương Anh tuy rằng khiến ông ta thức tỉnh và thông suốt, nhưng không đi Trường Sa thì lại lộ vẻ Trương gia có phần nhát gan, sợ phiền phức.
Điều này, trái với tác phong bình thường của Trương Thái Viêm, truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười.
Nhưng vì không có biện pháp tốt hơn, nên Trương Thái Viêm cũng nén lòng để tán thưởng Trương Anh.
Bây giờ, Trương Luân lại có cách mới, không chỉ có khả năng gỡ bỏ hiềm nghi cho Trương gia mà còn cho thấy khí chất dũng cảm của Trương gia, điều này rất phù hợp với tính cách của ông ta.
Chỉ trong nháy mắt ông ta đã quên những lời Trương Anh lúc nãy.
“Bố, dựa theo cách nói của chú hai vừa rồi, cũng được, nhưng con cảm thấy, làm như vậy sẽ khiến Trương gia lâm vào cục diện bị động.”
“Chúng ta không xuất hiện, không đến Trường Sa, không dám chắc tương lai Chu Dương sẽ không đem chuyện này ra nói, tới lúc ấy chúng ta sẽ hết đường chối cãi.”
"Hơn nữa, con cảm thấy, chúng ta không đến Trường Sa thì khó tránh khỏi chuyện bị Chu Dương nghi ngờ, nhưng ngược lại, cũng bởi vì chúng ta không đến Trường Sa, nên cậu ta mới càng thêm hoài nghi, cho rằng chúng ta là sợ đối đầu với cậu ta."
“Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không hào phóng mà đến Trường Sa trước? Như thế, mặc kệ là trong tối hay ngoài sáng, trước hết là Chu Dương sẽ không có khả năng gây bất lợi cho chúng ta, bởi vì chúng ta tới Trường Sa trước, nhất cử nhất động, nhất định sẽ nằm trong tầm mắt của Giang gia."
Trương Luân nói năng mạch lạc, mỗi một câu nói, nét mặt lại thêm một phần phấn khích.
"Thử nghĩ, nếu trong lúc chúng ta lương lượng với Chu Dương bị Giang gia biết được, dựa vào ân oán của Giang gia và Chu Dương mà nói cho dù chúng ta không làm gì thì e là Giang gia cũng sẽ chủ động ra tay, đối phó với Chu Dương.”
Trương Luân nói xong, cả phòng rơi vào tĩnh lặng.
Trương Thái Viêm, Trương Luân, Trương Anh, cả ba đều im lặng.
Trương Luân không nói gì bởi vì vừa nãy ông ta vừa nói xong.
Trương Anh không nói gì, vì ông ấy cũng đã nói hết lời, hơn nữa những lời này của Trương Luân, rõ ràng phản bác ý của ông, hơn nữa nói có sách mách có chứng, chỉ cần nghe thôi cũng thấy rất khả thi, lại còn có thể phô ra phong thái của Trương gia, không khiến lão gia mất mặt.
Đến nỗi Trương Thái Viêm cũng trầm ngâm, phân tích lời nói của Trương Luân, xem trong đó còn có điều gì sơ hở mà Trương Luân chưa nghĩ đến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hết nửa tiếng, Trương Thái Viêm mới thở dài một hơi, xem như an lòng.
Qua nửa tiếng suy xét, Trương Thái Viêm không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.
Tất nhiên, trong chuyện này quan trọng nhất vẫn là Chu Dương không có chứng cứ.
Đúng vậy, trong tay Chu Dương có chứng cứ, thì sớm đã bị ba người bọn họ diệt trừ.
Nếu trong tay Chu Dương thật sự có chứng cứ, anh sao có thể gọi điện thoại đến đây, bảo Trương gia bọn họ phái người đi Trường Sa thương lượng.
Chỉ cần Chu Dương trực tiếp đưa ra chứng cứ, mặc kệ đến lúc đó Trương gia muốn giải thích như thế nào, việc ngấm ngầm giở trò sau lưng cũng không thể chối cãi được.
Chương 434: Tới thời hạn
Cho nên, nếu như Chu Dương đã đưa ra yêu cầu như vậy, thì chắc hẳn trong tay anh không có bằng chứng, mọi chuyển chỉ là phỏng đoán thôi.
Nếu đã như vậy, thì nhiệm vụ của bọn họ chính là xua tan đi cái phỏng đoán trong đầu của Chu Dương là được.
“Được, vậy thì mọi chuyện đều làm theo cách của Trương Luân, Trương Luân, nếu con đã đề xuất, vậy thì lần đi Trường Sa này do con dẫn dắt mọi người. Ngoài ra, dẫn theo Trương Kiệt đi cùng, xét về tình nghĩa bạn cùng lớp, thì chắc chắn sẽ không gây ra điều gì bất lợi cho con đâu.”
Trương Thái Viêm vừa ra tay đã xử lý ổn thỏa chuyện này trong chốc lát.
Trương Luân cũng chỉ thờ ơ mỉm cười, thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Anh một cái, hiện rõ sự hả hê trong ánh mắt.
Có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai.
Lần này, đề xuất của ông ta được lão gia chủ thừa nhận, trong tương lai, lần thứ hai đương nhiên sẽ có được sự công nhận của Trương Thái Viêm.
Nếu như mọi chuyện diễn ra như vậy, thì Trương Luân tự nhận thấy vị trí gia chủ không còn quá xa xôi nữa.
Nghĩ đến đây, Trương Luân lập tức cảm thấy khắp người tràn đầy năng lượng, ông ta đứng dậy xin phép rời trước để trở về chuẩn bị.
Lần này, đến Trường Sa đàm phán với Chu Dương, không chỉ dùng lời để giải thích hay đảm bảo điều gì.
Mà hơn nữa, chính là đại diện cho lập trường của Trương gia, làm rõ hiểu lầm này với Chu Dương, thậm chí phải tìm lại vị trí đứng đầu của mình, khiến Chu Dương phải cúi đầu trước Trương gia.
Bằng cách này, nếu như không có chuẩn bị tốt mọi chuyện, thì khi đến Trường Sa, đứng trước mặt Chu Dương, có lẽ sẽ không đàm phán được ra chuyện gì tốt đẹp.
Trong phòng lúc này, chỉ còn lại hai người, Trương lão gia và Trương Anh.
Nhìn thấy Trương Anh im lặng như vậy, ông ta có chút day dứt trong lòng.
Chỉ có điều sự day dứt đó chỉ hiện chớp nhoáng trong lòng ông ta, sau đó nó lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Đề xuất của Trương Anh cũng rất hợp lý, ngay từ giây đầu tiền đã khiến ông ta nhận thức được lợi ích của nó, cho nên sau đó ông mới có lại được tinh thần chiến đấu.
Nhưng thực tế là như vậy, có một số thứ, không phải cứ đưa ra trước thì nhất định có lợi nhất.
Cũng giống như đề xuất vừa rồi của Trương Luân, so với đề xuất của Trương Anh đưa ra trước, thì đề xuất của Trương Luân lại được ông ta lựa chọn,
Điều này không phải vì ông ta yêu quý Trương Luân hơn.
Mà đề xuất của Trương Luân càng phù hợp với suy nghĩ của ông ta, đề xuất đó cũng phù hợp với địa vị và tình trạng hiện giờ của Trương gia.
Dù sao, thì Trương gia cũng là một trong năm gia tộc có địa vị lớn nhất tỉnh Tương Tây này, đối mặt với Chu Dương chỉ là một người ngoài, vốn dĩ bản thân đã có ưu thế về địa vị, giữa hai bên đã không được bình đẳng rồi.
Nếu Trương gia hạ mình đến đàm phán với Chu Dương, vậy thì chắc chắn sẽ đánh tan được nghi ngờ của Chu Dương, nhưng chuyện này đối mới danh dự và uy nghiêm của Trương gia mà nói, thì đó là một đòn đả kích vô hình.
Về điểm này, thì người ngoài sẽ không cảm thấy Trương gia bọn họ xem xét quá nhiều khía cạnh.
Bọn họ chỉ nhận xét phiến diện theo những gì mà họ nhìn thấy, đó chính là, đường đường là một Trương gia, mà lại đi cúi đầu trước Chu Dương.
Vậy thì, những người có suy nghĩ lệch quỹ đạo kia, rất có khả năng sẽ nhân cơ hội này mà gây ra phiền toái.
Đến lúc đó, một Trương gia tôn nghiêm uy phong trong các gia tộc lớn của tỉnh Tương Tây, cũng sẽ dần dần biến mất.
Mà điều này, Trương Thái Viêm không có cách nào có thể chập nhận được.
Tuy nhiên không thể nói là đề xuất của Trương Anh không tốt, chỉ có điều đề xuất này đối với Trương gia lúc này mà nói, thì không thích hợp.
“Trương Anh, con cũng đừng nản lòng, lần này là Chu Dương gọi điện qua bên này ngả bài với chúng ta trước, không cần biết trong tay cậu ta có chứng cứ hay không, chúng ta đều phải đi đàm phán với cậu ta, để có được xác nhận cuối cùng, nhưng sự uy nghiêm của Trương gia chúng ta, không thể để bị coi nhẹ như thế được, cho nên hy vọng con có thể hiểu được điều này, bây giờ trở về, hãy đả thông tư tưởng của Trương Kiệt cho thật tốt, để nó có thể tận lực giúp đỡ bác cả nó.”
Trương Thái Viêm đưa tay ra, nở nụ cười yếu ớt, vỗ nhẹ lên bả vai của Trương Anh.
Lúc này, ông ta cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng thoải mái và thư thái, cái loại cảm giác trước nay chưa từng thấy.
Chỉ cần lần đàm phán này diễn ra suôn sẻ, xua tan sự nghi ngờ của Chu Dương đối với Trương gia, sau đó chờ đợi, Chu Dương đến tìm bọn họ để giải quyết một số vấn đề, như vậy, thì quyền hạn của Trương gia trong toàn bộ hạng mục chi nhánh đó, dần dần sẽ được cải thiện.
Chỉ cần nghĩ về thành công cuối cùng này, thì không gì có thể lay chuyển được địa vị của Trương gia trong ngày mỹ phẩm ở tỉnh Tương Tây, thậm chí mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia cũng sẽ có được tiếng nói lớn trên toàn quốc, Trương Thái Viêm mang theo niềm vui sướng trong lòng từ từ đi vào giấc ngủ.
Dù gì thì ông ta cũng đã ngoài tám mươi, vừa rồi lại phải suy nghĩ phân tích trong một thời gian dài như vậy, cho nên lúc này cả thể xác và tinh thần đều cực kỳ mệt mỏi.
Còn Trương Anh nhìn thấy ông ta nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, còn phát ra tiếng gáy khe khẽ, nét mặt không thay đổi, chỉ là ánh mắt ông ấy hơi dao động.
Tuy nhiên, không ai nhận thấy chút dao động nhỏ nhoi này.
Sau đó, Trương Anh xoay người đóng cửa lại, rồi rời đi.
Ở bên kia, sau khi Chu Dương cúp điện thoại, anh cũng đang suy nghĩ mọi chuyện.
Những lời này của mình có lẽ đã khiến Trương Thái Viêm rất ngạc nhiên, cho dù ông ta là người có địa vị cao ở tỉnh Tương tây đi chăng nữa, thì sau khi nghe được những lời này, trong lòng nhất định phải có chút kinh sợ.
Còn về cái gọi là bằng chứng, Chu Dương không hề có chút lo lắng về chuyện đó, hiện tại chỉ xem Trương gia có gan đến Trường Sa đàm phán với anh hay không.
Hai ngày tiếp theo, mọi thứ diễn ra bình thường như mọi khi.
Chu Dương gọi điện cho Vương Vĩ để hỏi tình hình gần đây ông ấy có gặp phải khó khăn gì không, những kẻ đòi phí bảo kê đó có còn xuất hiện.
Lần này, Vương Vĩ đưa đến cho Chu Dương một tin tức mới.
Trước đó Chu Dương khuyên bảo bọn họ quay lại thành phố Liễu.
Lúc đầu, có vài người vẫn hơi sợ hãi, đồng thời cũng phàn nàn khi Chu Dương để mặc họ không quản.
Họ thậm chí đã đưa ra quyết định rằng nếu những kẻ côn đồ kia vẫn đến tìm họ gây rối, mà Chu Dương không có cách nào giải quyết được, thì bọn họ sẽ từ bỏ chi nhánh này.
Cũng chẳng có gì ghê gớm, họ không kinh doanh ở tỉnh Tương Tây nữa, thì họ có thể quay trở lại Đông Hải, bảo vệ một phần ba địa bàn của họ, dựa vào đó họ vẫn có thể sống một đời dư giả.
Nhưng đợi đến khi họ về thành phố Liễu, chưa vội làm việc ngay, dùng hai ngày để quan sát mọi chuyện, phát hiện đám côn đồ kia biến mất không thấy tăm hơi đâu, lúc đó họ mới cảm thấy yên tâm.
Ngay sau đó, Vương Vĩ tuyển một đội xây dựng và tiếp tục sửa sang các chi nhánh.
Đám côn đồ đó dường như đã thực sự biến mất không một chút tung tích, cũng không còn rắc rối nào đến tìm họ nữa.
Chuyện này khiến cho Vương Vĩ hơi chột dạ, nhớ lại trước đây mình đã từng nghi ngờ và phàn nàn Chu Dương.
Cho nên, trong cuộc điện thoại này, Vương Vĩ đã xin lỗi Chu Dương, đồng thời cũng nhấn mạnh lần nữa đợi đến khi ông ấy quay lại Trường Sa, nhất định sẽ mời Chu Dương ăn cơm.
Chu Dương cũng không đồng ý hay từ chối. Dù sao thì dựa vào thế lực và địa vị này của anh, cũng không quá để ý đến bữa mời cơm này của Vương Vĩ.
Có điều anh vẫn nhắc nhở Vương Vĩ tốt nhất không được lơ là cảnh giác, nhắc ông ấy vẫn nên cẩn thận xử lý mọi chuyện.
Ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng trong thời hạn Chu Dương đưa ra cho Trương Thái Viêm, buổi sáng sớm, Chu Dương thức dậy, anh rời khỏi giường nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đến lúc này, anh vẫn không có cách nào để xác nhận Trương gia liệu có phái ai đến đây để đàm phán với anh hay không.
Dù sao, chuyện như vậy cũng xác định được một điều đó là Trương gia đang chột dạ.
Điều này, cho dù Trương Thái Viêm lúc đầu không phát hiện ra, nhưng chỉ cần ông ta bình tĩnh lại, thì nhất định sẽ biết rõ.
Cứ cho là ông ta thực sự không phát hiện được, nhưng Trương gia nhiều người như vậy, nhất định sẽ có người nhận ra điều này.
Chương 435: Sự quan tâm của Thầm Bích Quân
“Cốc cốc cốc.”
Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.
“Chu Dương mở cửa, Chu Dương mở cửa, làm cái gì ở bên trong vậy? Có phải dẫn cô gái nào vào phòng rồi không?”
Còn không đợi Chu Dương tới mở cửa, âm thanh của Thẩm Bích Quân trực tiếp vang lên.
Lời nói bất thình lình này, khiến Chu Dương bất ngờ, làm anh suýt nữa thì trật cả hông.
“Mới sáng sớm, nói năng xằng bậy cái gì vậy? Không sợ bị người khác nghe thấy sao?”
Mở cửa ra, sắc mặt Chu Dương tối sầm lại nhìn Thẩm Bích Quân, âm thanh lạnh lùng như băng.
Trước mắt, chuyện của anh rất nhiều, không chăm sóc tốt cho cô sếp Thẩm Bích quân, điều này khó tránh khiến cho Thẩm Bích Quân bất mãn.
Nói cho cùng, tại công ty Danh Dương, cô ấy cũng là sếp chân chính, người đẹp giàu có chiếm giữ hơn phân nửa cổ phần.
Nhưng ở Tương Tây, tất cả những người làm việc dưới tên công ty Danh Dương, và cửa hàng trụ sở chính, đều coi Chu Dương là ông chủ, còn đối với cô, người chủ thật sự này họ coi như không nhìn thấy.
Nếu đổi lại là những người khác, bây giờ đã nổi trận lôi đình, sớm không biết đã chém Chu Dương thành bao nhiêu mảnh, cho dù sa thải, e rằng cũng không biết sa thải bao nhiêu lần.
Vì thế bây giờ Chu Dương sống thoải mái như vậy, Thẩm Bích Quân liền cảm thấy tất cả đều là công lao của bản thân cô.
Công lao cuối cùng, vẫn là sự nhẫn nại đáng kinh ngạc của cô, có khả năng tiếp nhận tất cả đãi ngộ bất công, thậm chí, ở bên cạnh Chu Dương làm này làm nọ, giống như một tiểu nha hoàn.
Cửa phòng Chu Dương vừa mở ra, Thẩm Bích Quân liền xông thẳng vào, đôi mắt đẹp không ngừng kiểm tra xem xét mọi ngóc ngách trong phòng.
Giống như sư tử biển đang dò xét lãnh địa của mình, một khi phát giác có sự xâm nhập khác thường, thế nào cũng sẽ nổi trận lôi đình, đuổi đối phương ra ngoài.
“Một mình anh ở trong phòng sao?”
Kiểm tra một vòng, thật sự không phát hiện người khác, Thẩm Bích Quân liếc mắt nhìn Chu Dương, thản nhiên hỏi.
Nhưng giọng điệu này lại chứa ẩn sự vui sướng,
Chu Dương cũng không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng chỉ cần Thẩm Bích Quân không làm gì quá đáng, đối với anh mà nói, bất kể Thẩm Bích Quân làm gì, đều không liên quan.
Nói cho cùng, bản thân Thẩm Bích Quân cũng không phải là một người dễ trêu chọc, huống hồ, cho dù có chuyện gì, anh vẫn ở đây.
“Bằng không cô cho rằng như thế nào?”
Chu Dương bất đắc dĩ nói, tự ý ngồi xuống ghế sofa.
Đối với hành vi ngày nào cũng tới kiểm tra phòng của Thẩm Bích Quân, anh đã xem như một thói quen.
Trước kia ở Đông Hải, bọn anh không ở cùng nhau, không có điều kiện này.
Nhưng bây giờ, mọi người ở trong một khách sạn, hơn nữa các phòng đều cùng một tầng, thật sự rất gần nhau, tạo điều kiện đầy đủ cho Thẩm Bích Quân
Có lúc Chu Dương oán thầm trong lòng, vợ anh còn không có chịu khó như vậy.
“Thế thì tốt, đúng rồi, hôm nay tôi và Linh Ngọc chuẩn bị ra ngoài đi dạo, anh có muốn đi cùng không?”
Thẩm Bích Ngọc mỉm cười gật đầu, xem như tán thành sự nghiêm túc của Chu Dương, một giây sau, đề tài của cô tức khắc chuyển thành ra ngoài đi dạo, mà còn đi cùng Tạ Linh Ngọc.
Nếu là trước kia, Chu Dương thế nào cũng sẽ đồng ý, sau đó vui vẻ cùng hai người đẹp ra ngoài đi dạo.
Nhưng bây giờ, anh muốn ở đây đợi tin tức của Trương gia, vì vậy căn bản không đi được.
Mà điều này có liên quan tới vấn đề tiến độ hạng mục chi nhánh công ty Danh Dương ở tỉnh Tương Tây.
Nói nghiêm trọng chút, những việc này đều liên quan tới việc tương lai trở lại Chu gia của anh, chuyện nâng cao thực lực của bản thân, không thể không thận trọng cư xử.
Cho nên lần này, Chu Dương chậm rãi lắc đầu, xem như từ chối.
“Không được, tôi hôm nay còn có việc, không thể đi. Nếu các cô muốn đi thì tôi để Xuyên Tử đi cùng vậy, phòng ngừa điều bất trắc.”
“Hả? Anh không đi? Anh thì có việc gì? Không phải là muốn đợi cô gái nào đấy chứ?”
Thẩm Bích Quân rất hoài nghi với việc Chu Dương từ chối, cô lắc đầu, trên mặt tràn đầy sự nghi ngờ, ngữ khí cũng không mấy thiện cảm.
Nếu Chu Dương nói không ra lí do để cô có thể thấu hiểu, nói không chừng Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc, sẽ chất vấn Chu Dương một trận ra trò.
Dẫu sao, chuyện như vậy vừa mới mấy ngày trước cũng đã từng xảy ra.
“Có lúc thật muốn bổ não cô ra, xem bên trong là cái gì, cô gái nào ở đây chứ, cô thấy tôi có nói chuyện được mấy câu với cô gái nào không?”
Chu Dương liếc mắt nhìn, anh thấy hơi đau đầu với suy nghĩ vô lí của Thẩm Bích Quân.
“Có đấy, Giang Yến kia không phải sao? Với lại người ta dáng vẻ xinh đẹp, da trắng chân dài, nhìn thế nào, đều thấy đúng là ‘món ăn’ của anh?”
Thẩm Bích Quân thản nhiên cười, nhìn Chu Dương, giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục ở trong phòng đi đi lại lại.
Nhưng Chu Dương biết, nếu hôm nay mình không nói rõ ràng sự tình, Thẩm Bích Quân sẽ không từ bỏ, thậm chí còn lôi kéo Tạ Linh Ngọc cùng nhau ở trong phòng, cho đến khi anh nói ra thì thôi.
“Tôi là đang đợi người của Trương gia, trước đó......”
Rơi vào đường cùng, Chu Dương cũng đành phải nói ra sự tình, nhưng anh che giấu một chút, dù sao đây cũng giao dịch của anh và Trương Thái Viêm, nói nhiều với người khác, chung quy cũng không tốt.
Hơn nữa Chu Dương cảm thấy, với tính cách của Thẩm Bích Quân, một khi trở mặt với Trương gia, vậy thì cô tuyệt đối sẽ nói hết chuyện này với mọi người.
“Vậy sao, xem ra thật sự không phải làm chuyện gì mờ ám với cô gái khác, nếu đã như vậy, tôi và Linh Ngọc cũng không đi nữa, ở lại khách sạn, nhỡ may Trương gia đến gây chuyện, Ngưu Xuyên không ở đây, anh một mình ứng phó không nổi.”
Thẩm Bích Quân xua tay, khẽ mỉm cười, sau đó trực tiếp rời khỏi phòng Chu Dương, trở về phòng của mình.
Nhìn Thẩm Bích Quân vui vẻ, nhưng bóng lưng lại có chút nặng nề, Chu Dương bỗng cảm thấy trong lòng hơi áy náy.
Nhắc lại chuyện này mới nhớ, vốn dĩ anh đến Tương Tây, chủ yếu là vì muốn ra ngoài thư giản với Tạ Linh Ngọc, còn Thẩm Bích Quân đuổi theo cùng đến đây, chỉ sợ là giả vờ muốn đi thư giản.
Còn đối với thỉnh cầu của Trương Kiệt, vốn dĩ đối với Chu Dương mà nói, chỉ là thuận tay làm mà thôi.
Nhưng không ngờ, ngay ngày đầu tiên ở Trường Sa, đã gặp Giang Bắc, anh ra tay đánh Giang Bắc tàn phế, cho nên sự tình phát triển đến mức như bây giờ, cửa hàng của anh ở Tương Tây càng ngày càng rộng lớn muốn quay về như cũ đã không phải là chuyện dễ dàng đơn giản như thế nữa.
Đối với hai người Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân, Chu Dương tự nhiên ít đi một phần quan tâm.
Có điều, nghĩ đến tương lai bản thân phải trở về Chu gia, mà Chu gia lại có thực lực lớn đến mức năm đại gia tộc của tỉnh Tương Tây cùng nhau liên hợp cũng không theo kịp, Chu Dương cảm thấy áp lực trên vai hết sức to lớn, khiến anh một khắc cũng không dám trì hoãn.
Có điều, Thẩm Bích Quân vừa mới đi, chưa được mấy phút, Tôn Liên liền xuất hiện ở trước cửa phòng Chu Dương.
Chu Dương cảm thấy hơi ngạc nhiên khi thấy Tôn Liên xuất hiện trước cửa phòng mình.
Bởi vì trước kia, nếu Chu Dương không chủ động tìm Tôn Liên nói chuyện thì bà ấy sẽ không chủ động tìm mình.
“Tôn tổng? Có chuyện gì không?”
Chu Dương cười hỏi, tuy rằng anh không rõ lắm về mục đích của Tôn Liên, nhưng chung quy cũng không phải đến gây chuyện với Chu Dương.
“Nghe nói Trương gia hôm nay sẽ đến đây?”
Tôn Liên lên tiếng hỏi thẳng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom