• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 421-422-423-424-425

Chương 421: Nặng nề!
Sắc mặt Trương Thái Viêm uy nghiêm, giọng điệu cũng rất nghiêm trọng.
Dù sao thừa nhận việc người khác giỏi giang thật sự là một chuyện rất khó. Huống chi, lúc này người ông ta phải thừa nhận lại có vai vế thấp hơn ông những hai bậc, cùng thế hệ với cháu trai của ông ta.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hai đứa con trai, Trương Thái Viêm lập tức nổi giận đùng đùng.
Rõ ràng là từ bé đến lớn, lớn lên ở Trương gia, còn được tiếp thu cách giáo dục của quý tộc.
Vậy tại sao hai đứa con trai của ông còn không bằng cả một tên Chu Dương nữa?
"Nếu các con thấy chuyện này là điều quá mức hiển nhiên, vậy các con thật sự quá kiêu ngạo rồi. Có lòng tin với bản thân là chuyện tốt, nhưng cũng không được có thành kiến với những người khác."
"Ví dụ như Chu Dương, các con để tay lên ngực tự hỏi bản thân xem, nếu đứng ở vị trí của cậu ta, thì các con có thể làm được như cậu ta không?"
Trương Thái Viêm ngồi trên ghế, khẽ đong đưa, mắt liếc xéo hai đứa con, ông than nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Thật ra những gì ông vừa nói đã đủ rồi.
Nếu như hai đứa con trai của ông đủ thông minh, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì sẽ có thể lĩnh hội được rất nhiều thứ.
Hơn nữa bọn nó ở ngoài xã hội, dù cho cố gắng nỗ lực tới mức nào, cũng không thể học được những kiến thức này.
Nhưng mà ngẫm lại, hôm nay Chu Dương đặc biệt gọi điện tới, nhưng dường như nói cũng như không. Trong những lời nói ấy, hầu như đều là lời nói nhảm vớ vẩn, không có một tin tức hữu dụng nào.
Trương Thái Viêm vốn nghĩ rằng Chu Dương sẽ cầu xin ông giúp đỡ, nhưng không ngờ ông đã ám chỉ đến vậy rồi, đối phương còn cắn răng không nói.
Nghĩ tới đây, cách nhìn của Trương Thái Viêm đối với Chu Dương lại lần nữa tăng thêm một bậc.
Trương Luân và Trương Anh ra khỏi phòng, cũng không có nói gì với nhau, mỗi người một hướng đi về phòng của mình.
Bọn họ đều đang nhớ lại lời nói vừa rồi của lão gia, nghiền ngẫm kỹ.
Thực tế trong lòng bọn họ cực kỳ không phục việc lão gia chủ có đánh giá rất cao về Chu Dương, nhưng lại có vẻ hạ thấp bọn họ.
Phải hiểu rằng, bọn họ có xuất thân từ Trương gia, là một trong năm đại gia tộc ở tỉnh Tương Tây này. Từ nhỏ họ đã tiếp thu sự giáo dục tốt nhất.
Hơn nữa hiện giờ bọn họ cũng giúp đỡ lo liệu một phần sản nghiệp của Trương Gia, thậm chí còn lập được công lớn. Thậm chí còn giỏi hơn cái đám tinh anh lăn lộn nhiều năm trên thường trường kia nữa.
Nhưng hôm nay, trong mắt bố của bọn họ, dường như bọn họ còn không bằng Chu Dương.
Một tên quản lí công ty mỹ phẩm làm sao có thể so sánh với bọn họ được chứ.
Gương mặt Trương Anh bình tĩnh, không nhìn ra điều gì. Lúc đi về phòng của mình, bước chân của ông vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi, cũng không quấy rầy tới bất kỳ ai, đi một mạch vào phòng mình.
Ông ấy đang tự hỏi bản thân đã tiếp xúc với Chu Dương rất nhiều lần, hiểu biết của ông về anh, lại thêm một số tin tức biết được ở chỗ Trương Kiệt. Có thể nói ở Trương gia này, ông là người hiểu rõ Chu Dương nhất.
Quả thật như những lời của lão gia chủ, Chu Dương thật sự là một nhân tài hiếm có. Nếu anh ở Trương gia, chỉ sợ bọn họ cũng không thể che lấp được ánh hào quang của Chu Dương.
Nhưng mà nếu theo như lời của ông cụ nói, Chu Dương còn xuất sắc hơn cả ông, thì thật sự Trương Anh cảm thấy không phục.
Chu Dương nhiều nhất cũng chỉ có thành tựu ở ngành mỹ phẩm, công ty Dương Danh tuy đang hot, nhưng còn chưa có cách nào xâm nhập vào thị trường cả nước.
Thậm chí ngay cả việc chiếm cứ toàn bộ thành phố ở tỉnh Tương Tây cũng cần Trương gia bọn họ giúp đỡ một tay.
Nếu nói không khách khí, thì Trương Anh thậm chí còn thấy bản thân còn lợi hại hơn Chu Dương một chút nữa.
Nếu không nhiều năm nay, Trương gia không thể nào chỉ dựa vào hai người Trương Thái Viêm và Trương Luân mà chèo chống được. Cho dù hiện giờ phải đối mặt với sự bao vây của tứ đại gia tộc, thì cũng không rơi vào thế bất lợi.
Trong đó, công lao của Trương Anh thật sự không nhỏ.
"Bố, bố đã về rồi."
Trương Kiệt trở về phòng, nhìn thấy phòng của Trương Anh sáng đèn, thì biết ông đã trở về.
Mấy ngày nay Trương Anh bận rộn ở bên ngoài, đã vài ngày chưa trở về nhà.
Hiện giờ Trương Anh về nhà, Trương Kiệt cảm thấy rất vui vẻ. Hơn nữa cậu ấy còn muốn chia sẻ với bố một vài chuyện của Chu Dương.
...
Trương Kiệt kể với Trương Anh một số chuyện của Chu Dương, nói tới Trương Luân, sau khi ông ta từ chỗ gia chủ trở về phòng mình, sự tức giận trong lòng cũng không cần phải che giấu nữa, trên mặt tràn đầy sự căm phẫn.
Vừa nhìn qua đã biết ông ta rất tức giận, không có việc gì thì đừng động vào ông ta.
Nếu không Trương Luân sẽ cho họ biết, động vào đại thiếu gia của Trương gia sẽ có hậu quả gì.
Những lời mà vừa rồi lão gia chủ đã nói ở trong phòng thật sự khiến cho Trương Luân tức muốn chết.
Thế nhưng ở trước mặt Trương Thái Viêm, ông ta cũng không phản bác được gì. Chỉ có thể cố nén tức giận vào trong lòng.
Bây giờ đã trở về nhà của mình, tất nhiên ông cũng không cần che che giấu giấu nữa.
"Cút ra, tôi không cần những thứ này, đám người làm các người rốt cuộc có xem tôi ra gì không hả!"
Vừa mới bước vào trong sân, Trương Luân đã nghe thấy một giọng nói tức giận. Sau đó, một đĩa sứ đột nhiên bay tới trước mặt.
Chuyện này thật sự khiến cho Trương Luân hoảng sợ.
Chẳng lẽ có người muốn ám sát ông sao?
Hơn nữa, còn là người của Trương gia!
Quả thật là to gan lớn mật mà!
Nhìn xuống đĩa sứ vừa né được, Trương Luân hoảng sợ, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi động tác của ông ta chậm một chút, thì đã bị đĩa sứ kia trực tiếp đập trúng rồi, vậy thì bây giờ ông ta chắc chắn đã chảy máu đầy đầu, sau đó ngất xỉu mất.
"Láo xược! Mấy người đang làm gì đó!"
Ánh mắt của ông ta quét một vòng, lập tức nhìn thấy trên bàn đá ở một góc trong sân, con trai ông là Trương Đào đang cầm lấy mấy bộ chén đĩa ném liên tiếp ra ngoài. Mà mấy người làm thì nơm nớp lo sợ trốn ở trong góc, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Trương Đào.
Lần này, trong lòng Trương Luân lập tức hiểu ra.
Đĩa sứ vừa nãy là con mình Trường Đào ném qua.
Cái thằng con bất hiếu này!
Trương Luân mắng to trong bụng, ông ta bước tới chỗ Trương Đào, sau mấy lần né được chén đĩa ném tới, cuối cùng ông ta đã đến trước mặt Trương Đào, tát thẳng vào mặt hắn một cái.
"Bốp!"
Cái tát này vô cùng vang dội, nháy mắt vang vọng cả khoảng sân nhỏ.
Mấy người làm đang trốn trong góc càng thêm run rẩy. Bọn họ không dám nói gì, cố gắng nép sát vô góc tường, tất cả đều mong bản thân không bị người khác chú ý.
Mà vừa rồi Trương Đào còn giống như đang nổi điên, thì lúc này bỗng ngây ngẩn.
m thanh cái tát vang dội, cảm giác đau đớn nóng rát trên gương mặt đã kích thích dây thần kinh của hắn.
Hắn bị người ta đánh!
"Mày!..."
Trương Đào giận dữ, đang chuẩn bị bật lại, nhưng tới khi hắn đứng lên, nhìn thấy bố của mình đang trợn mắt nhìn mình chằm chằm, thì sự tức giận trong lòng lập tức tan thành mây khói.
"Bố, sao bố lại đến đây..."
Trương Đào lập tức hoảng hốt, bộ dạng hiện tại của hắn chênh lệch gấp nghìn lần so với sự mong đợi của bố đối với bản thân hắn.
"Hừ! Tại sao bố tới đây hả? Có phải nếu bố không tới, con sẽ cứ buông thả bản thân như thế không? Con không thử nhìn xem bộ dạng hiện giờ của con thế nào? Nếu như bị ông nội con biết, ông ấy sẽ nghĩ như thế nào? Con có còn muốn ở lại trong Trương gia nữa hay không?"
Trong lòng Trương Luân càng phẫn nộ, cũng vô cùng thất vọng.
Đứa con trai này của ông ta trước kia đâu có làm càn thế này, không chỉ phát điên ở trong nhà, hơn nữa nhìn tình hình này chắc còn ra tay cả với người làm.
Chuyện này nếu truyền ra, bị lão gia chủ biết được thì hậu quả khó có thể đoán được.
"Mọi người ra ngoài đi, chuyện hôm này không được ai nói ra ngoài. Nếu để cho tôi biết có người nói ra ngoài, hậu quả mọi người tự biết!"
Trương Luân quát một tiếng, đám người làm lập tức cảm thấy thoải mái rất nhiều, vội vàng cúi chào rồi rời khỏi khoảng sân nhỏ.
Chương 422: Yên lặng theo dõi diễn biến
Chẳng mấy chốc, trong sân nhỏ chỉ còn lại hai bố con Trương Luân và Trương Đào.
“Xảy ra chuyện gì?”
Đợi đến khi tất cả những người làm đã rời đi, Trương Luân mới nhìn con trai mình.
Dựa trên sự hiểu biết của ông ta về con trai, Trương Đào sẽ không vô duyên vô cớ kiếm chuyện như vậy, ít nhất, đã có chuyện gì đó kích thích hắn ta.
Trầm mặc.
Nhưng khi Trương Luân hỏi xong, Trương Đào lại im lặng.
“Hừ, con xem bộ dạng con bây giờ là thế nào? Có ra gì không! Đến cả Trương Kiệt, còn tốt hơn con!”
Trương Luân trầm giọng mắng, hơi thất vọng với Trương Đào.
Nghĩ bản thân ông ta dù sao cũng là đại thiếu gia của Trương gia, có địa vị cao ở Trương gia, người bình thường căn bản không dám chống lại ông ta.
Gần đây Trương Anh tự cho rằng có quan hệ tốt với Chu Dương, bắt đầu đối địch với mình, nhưng kết quả vốn dĩ chẳng cần nghĩ nhiều.
Tuy nhiên đứa con trai này của mình, trước đây vô cùng kiêu ngạo, ăn chơi trác táng, mỗi lần gây họa, lại do người bố này thu dọn tàn cuộc, không biết còn muốn gây ra bao nhiêu rắc rối nữa.
Bây giờ, Trương Đào lại biến thành bộ dạng sa sút này.
Thực sự không hề giống mình chút nào.
“Trương Kiệt! Trương Kiệt! Bố cảm thấy hắn tốt, vậy thì nhận hắn ta là con trai đi!”
Chỉ là, Trương Luân vừa dứt lời, Trương Đào vẫn luôn im lặng lại đột nhiên bùng phát.
Trương Đào đứng bật dậy, hét lên với Trương Luân, mặt đỏ bừng, hai mắt đục ngầu, trên trán nổi gân xanh, nhìn bộ dạng này giống như một con thú phát cuồng.
Trương Luân là người khá bình tĩnh, cũng bị dọa vì sự thay đổi đột ngột này của con trai.
“Hỗn xược, con có biết con đang làm gì không?”
Trương Luân nổi giận, ông ta trước giờ chưa từng nghĩ con trai mình dám nói ra những lời này.
Trương Luân vô cùng tức giận, trực tiếp đá lên người Trương Đào.
Ông quyết định phải dạy dỗ lại đứa con này thật tốt.
Mà Trương Đào vào lúc này cũng nổi trận lôi đình, ngay tức khắc xô xát với Trương Luân.
Lúc ấy, cả sân nhỏ rơi vào cảnh vô cùng hỗn loạn.
...
Cùng lúc ấy, sau khi nói chuyện điện thoại với Trương Thái Viêm, Chu Dương suy nghĩ kỹ, anh tiếp tục tìm mấy người Vương Vĩ.
Mặc dù suy đoán trong lòng vẫn chưa thế xác nhận, nhưng có một điều, Chu Dương có thể chắc chắn, đó là dựa theo góc độ của Trương gia, bọn họ hi vọng bên mình gặp vấn đề, sau đó phải nhờ đến sự trợ giúp của họ.
Trong trường hợp đó, nếu như đám Vương Vĩ luôn ở khách sạn, không đến chi nhánh bên kia, vậy thì sẽ chẳng gặp phải vấn đề gì, như vậy cũng không hề dính dáng đến Trương gia.
Điểm này, có tác dụng rất lớn trong việc rút lui khỏi thủ đoạn đen tối.
Vậy nên, đám người Vương Vĩ bây giờ không những không nên tránh mặt, mà còn phải chủ động trở về thành phố Liễu, xử lí chu toàn đám người đòi phí bảo kê.
Chỉ có như vậy, đối phương mới để lộ càng nhiều sơ hở, Chu Dương mới có thể từ đó tìm được một vài manh mối.
Sau khi nói về ý tưởng của mình với mấy người Vương Vĩ, Chu Dương im lặng chờ đợi, tất cả những thứ này, thực ra vẫn cần mấy người Vương Vĩ tự mình cẩn trọng cân nhắc, bản thân cùng lắm, chỉ là đề xuất ý kiến để bọn họ tham khảo.
Lúc này, mấy người Vương Vĩ rơi vào trầm mặc.
Họ đương nhiên tin tưởng những lời Chu Dương nói, nhưng vẫn rất sợ hãi đám côn đồ đến gây chuyện. Nỗi lo sợ trong lòng bọn họ không phải chỉ bằng mấy lời nói của Chu Dương là có thể xóa bỏ.
“Chu tổng, thật sự có thể làm vậy không? Chúng tôi sợ một khi đối phương thực sự ra tay, tới lúc ấy chúng tôi lại không thể phản kháng.”
Vương Vĩ vẫn hơi lo lắng.
Kỳ thực không chỉ ông ấy, kể cả mấy người hợp tác kia lúc này cũng vô cùng lo lắng.
Suy cho cùng, bọn họ đến tìm Chu Dương, chỉ vì muốn nhờ Chu Dương giúp đỡ.
Kết quả Chu Dương trấn an, không cần phải bận tâm, thậm chí còn muốn bọn họ đối chọi với đám côn đồ đòi phí bảo kê.
Nếu bọn họ có đủ khả năng chống chọi, còn đến tìm Chu Dương xin giúp đỡ làm gì?
Ngay lập tức, trong lòng mấy người kìm nén không ít sự giận dữ.
Chu Dương chỉ khẽ mỉm cười, có thể đoán được ít nhiều suy nghĩ của mấy người Vương Vĩ.
Dẫu sao, trải nghiệm như vậy, bản thân trước đây dường như cũng đã từng trải qua, cho nên cũng có chút đồng cảm.
“Cứ yên tâm đi, tôi nói mấy lời này với mọi người, là vì bản thân đã chuẩn bị kỹ càng, lần này, đối phương sẽ không uy hiếp đến mọi người được.”
Tuy nhiên ngay lúc này Chu Dương không có thể giải thích cặn kẽ cho đám Vương Vĩ hiểu, chỉ có thể nói một cách mơ hồ.
Dù rằng trong lòng bọn họ bất mãn, ở vào giai đoạn hiện giờ, cũng chỉ có thể như vậy.
Chu Dương tin rằng, chỉ cần anh tự mình tìm ra kẻ nào đứng sau lưng đám côn đồ thì nhất định có thể giải quyết vấn đề này.
Tiễn đám người Vương Vĩ, Chu Dương lại rơi vào trầm tư.
Lần này, anh sâu sắc cảm nhận được cảm giác bất lực là thế nào.
Loại cảm giác bất lực này, không phải bởi vì anh không có biện pháp giải quyết tình trạng khó khăn trước mặt.
Mà là đối diện với hoàn cảnh khó khăn, cho dù anh có một vài suy đoán, thậm chí có một số kế hoạch, lại chẳng có ai có thể cho anh kiến nghị thỏa đáng, để anh có thể tự tin thực hiện.
Trước đây, bên cạnh Chu Dương luôn có Trần Thế Hào, có thể vào thời khắc quan trọng cho Chu Dương sự trợ giúp và sự tự tin.
Nhưng bây giờ, vì sự xuất hiện của Tôn Liên, Trần Thế Hào rời khỏi khách sạn, không để lại bất kì tin tức nào, cho dù là Chu Dương cũng không tìm được người.
Tôn Liên?
Lập tức, hình ảnh Tôn Liên hiện lên trong đầu Chu Dương.
Theo lý mà nói, Tôn Liên có thể quản lý quỹ đầu tư Thời Thượng như vậy, ngay cả khi đối mặt với ham muốn của Dư gia, cũng có thể thoát thân, lại còn khiến Dư gia chịu không ít thiệt thòi, năng lực nhất định không tồi.
Lúc trước Trần Thế Hào mấy lần nhắc nhở anh, không nên đến quá gần Tôn Liên của quỹ đầu tư Thời Thượng, tốt nhất là đừng có bất kì giao thiệp gì.
Bây giờ nghĩ lại, mối quan hệ bề ngoài giữa Trần Thế Hào và Tôn Liên khi ấy, sợ là, còn có liên quan đến năng lực của Tôn Liên.
Trước khi Chu Dương có đủ cơ sở vững chắc, mạo hiểm giao thiệp với Tôn Liên, có thể sẽ chịu thiệt.
Hơn nữa, sau đó còn không tìm được đường lui.
Nhưng bây giờ, sau khi tiếp xúc một thời gian, thêm cả những biểu hiện mà Tôn Liên thể hiện ra khi ở cùng với Trần Hân, khiến Chu Dương không hiểu sao lại có cảm giác gần gũi với Tôn Liên.
Dẫu sao, quỹ đầu tư Thời Thượng là sản nghiệp của Chu gia, Tôn Liên cũng là làm việc cho Chu gia.
Nghĩ đến đây, Chu Dương ngay lập tức quyết định, anh phải tìm Tôn Liên đến làm tham mưu cho mình.
Trong khoảng thời gian này, Tôn Liên ngoại trừ cùng Chu Dương đi một chuyến đến Trương gia, về cơ bản là bà ấy vẫn luôn ở cùng Trần Hân, nhẫn nại chờ đợi Trần Thế Hào quay lại.
Vì vậy thời gian này, Tôn Liên luôn ở cùng với Trần Hân trong khách sạn Song Hỉ Lai, chẳng khác gì hai mẹ con.
“Tôn tổng, bà có ở đó không?”
Chu Dương gõ cửa phòng Tôn Liên, nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này, anh không dám chắc chắn người trong phòng đang làm gì, với lại có thể Trần Hân cũng có ở bên trong.
Lỡ như thấy được cái gì không nên thấy, lúc ấy, Chu Dương sợ là sẽ bị không ít người chỉ trích.
Nghĩ đến khi đó Thẩm Bích Quân có thể trở thành người dẫn đầu chỉ trích mình, trong lòng Chu Dương không hiểu sao lại hơi rụt rè.
“Sao vậy?”
Ngay lập tức, Tôn Liên chậm rãi đáp lại, cánh cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Chương 423: Xin chỉ bảo
"Vào đi."
Chu Dương nghe xong thì dừng lại một lát, anh hơi do dự.
Tôn Liên rốt cuộc có để ý không, Chu Dương là đàn ông mà Tôn Liên và Trần Hân đều là phụ nữ.
Bây giờ như vậy, một người đàn ông như anh liều lĩnh đi vào phòng của phụ nữ, nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe gì.
"Yên tâm đi, không có thứ gì là không thể nhìn, vừa hay Hân Nhi cũng ở đây, cậu còn sợ điều gì?"
Tôn Liên lên tiếng, lần này còn có ý trêu ghẹo.
Dù sao, trong mắt Tôn Liên, Chu Dương giống như một cậu nhóc bình thường, khiến Tôn Liên có cảm giác thân mật.
Chu Dương sờ chóp mũi, cười ngượng ngùng.
Anh ở đây lo lắng, nhưng Tôn Liên căn bản không thèm để ý.
Hoặc là nói, ở trong mắt Tôn Liên, anh chỉ là thế hệ sau.
Chỉ cần không phải bàn đến chuyện cá nhân bên ngoài, bà ấy căn bản không có gì để che giấu Chu Dương.
Chu Dương cất bước vào phòng, không đóng chặt cửa phòng mà để lại một khe hở. Như vậy lỡ may bị người ta thấy, cũng dễ dàng giải thích.
Tôn Liên quay lại nhìn thấy hành động của Chu Dương, bà khẽ mỉm cười, không để ý lắm, cũng không lên tiếng bảo Chu Dương đóng cửa vào, thậm chí bà còn không muốn nói gì.
Chu Dương sau khi đi vào phòng, thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng, lúc này trong lòng mới thả lỏng.
Đúng như lời Tôn Liên nói, trong phòng không có gì cần phải kiêng dè.
Trần Hân ngồi ở trước bàn, im lặng đọc sách.
Nhìn thấy Chu Dương, Trần Hân quay đầu lại mỉm cười, nhưng nụ cười này cũng không che nổi sự lo lắng của cô.
Dù sao, Trần Thế Hào cũng là bố của cô, có thể nói là người thân thiết nhất của Trần Hân trên thế giới này.
Bây giờ Trần Thế Hào không rõ tung tích, phận làm con trong lòng tự nhiên sẽ vô cùng lo lắng.
"Anh Chu Dương."
Nhẹ giọng chào Chu Dương một tiếng, Trần Hân lại quay đầu vào đọc sách.
Cô biết Chu Dương tìm Tôn Liên, tất nhiên là có việc cần bàn bạc, cho nên cũng biết điều không dám quấy rầy.
"Ngồi đi."
Tôn Liên ngồi xuống, chỉ tay vào ghế sofa, không chút kiêng dè châm điếu thuốc lên hút.
Chẳng mấy chốc, khói trắng từ điếu thuốc chậm rãi tỏa ra khắp căn phòng.
Trần Hân ngồi một bên, tựa như không ngửi thấy mùi thuốc lá, không phản ứng gì.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi ư?"
Tôn Liên hút liền hai hơi, lúc này mới nhìn Chu Dương, nghiêm túc hỏi.
Bà ấy biết mặc dù bản thân có quan hệ không tệ với Chu Dương, lúc trước còn cùng nhau đi đến Trương gia một chuyến. Đối mặt với Trương Thái Viêm - gia chủ của Trương gia, Tôn Liên lại nói thẳng rằng sẽ duy trì hợp tác với Chu Dương.
Nhưng trong lòng Tôn Liên biết bản thân có khoảng cách không hề nhỏ với Chu Dương.
Nguyên nhân gây ra khoảng cách này, Tôn Liên cũng có chút suy đoán.
Một là nguyên nhân ở Trần Thế Hào, hai là có liên quan đến quỹ đầu tư Thời Thượng.
Suy cho cùng, ngay cả Trần Thế Hào cũng làm việc cho Chu Dương, như vậy Chu Dương biết nội tình bên trong quỹ đầu tư Thời Thượng cũng bình thường.
"Ừ. Có một số chuyện, tôi có vài ý tưởng nhưng không thể đưa ra chủ ý. Bây giờ chú Trần không có ở đây, đành phải tìm đến Tôn tổng, muốn nghe quan điểm của bà."
Chu Dương nói tràn đầy thành ý.
Nếu là đi nhờ vả người khác, cần phải có thái độ của người nhờ vả nên Chu Dương đã hạ thấp điệu bộ hơn, cho dù Tôn Liên lên tiếng từ chối thẳng thừng, cũng không ảnh hưởng gì.
"Nói ra xem nào."
Tôn Liên nhả ra một hơi khói thuốc, thản nhiên nói, hiển nhiên đây là ngầm thừa nhận giúp đỡ Chu Dương.
Chu Dương hơi bất ngờ, Tôn Liên không hỏi gì mà trực tiếp đồng ý, khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chu Dương nhanh chóng phản ứng lại, Tôn Liên lúc nào mà chẳng để lại ấn tượng tốt với anh chứ?
Cứ như vậy, một khi Trần Thế Hào trở về, có thể nói tốt về bà ấy trước mặt Trần Thế Hào.
Nghĩ đến đây, Chu Dương không chút do dự, nói thẳng vào vấn đề mở chi nhánh, chuyện đám người Vương Vĩ gặp phải, và cuộc trò chuyện của anh với Trương Thái Viêm, cùng với những suy đoán của anh.
Điều muốn nói rất nhiều, một vài chuyện cần phải giải thích thêm, nên khi Chu Dương nói xong toàn bộ, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.
"Cơ bản chính là như vậy, bây giờ tôi đoán, sau lưng chuyện này có thể còn có bóng dáng Trương gia. Tôn tổng bà ở tỉnh Tương Tây đã khá lâu, hiểu biết về Trương gia và Trương Thái Viêm cũng nhiều hơn tôi, theo bà, Trương gia có làm chuyện đó không?"
Chu Dương trầm giọng hỏi.
Trên thực tế, anh quả thật đang hoài nghi Trương gia.
Tuy rằng bản thân có quan hệ tốt với Trương Kiệt, còn là bạn học đại học với cậu ấy. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Trương Kiệt vẫn giống trước, không những chẳng hề ngăn cản, mà mấy lần đều bày tỏ sự ủng hộ.
Thậm chí, trước đây ở bữa tiệc của Giang gia, cả gia tộc Trương gia chỉ có một mình Trương Kiệt đứng ra ủng hộ anh.
Điều này Chu Dương sẽ không quên.
Nhưng Trương Kiệt dù sao cũng chỉ là nhị thiếu gia đời thứ ba.
Cao hơn cậu ấy, ngoại trừ gia chủ Trương Thái Viêm, còn có hai người Trương Luân, Trương Anh, và anh họ Trương Đào.
Cho nên ở Trương gia, lời nói của Trương Kiệt không có trọng lượng lắm.
Hơn nữa, nếu chuyện này liên quan tới Trương gia, vậy thì nhất định là do Trương Thái Viêm ra quyết định sau khi bàn bạc với Trương Luân và Trương Anh. Trương Kiệt căn bản không biết, thậm chí ngay cả tư cách được biết cũng không có.
Hơn nữa, sau vài lần nói chuyện với Trương Thái Viên, Trương Luân và Trương Anh, Chu Dương biết bọn họ hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.
Bầu không khí trong phòng bỗng im ắng, chỉ có âm thanh mở trang sách của Trần Hân.
"Ừ, chuyện này tôi cũng hiểu đại khái rồi, bây giờ cậu hoài nghi có người nhằm vào chi nhánh mới mở, xui khiến người khác cản trở, thậm chí thu phí bảo kê, đều là kế hoạch của Trương gia sao?"
Tôn Liên trầm giọng nói, gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm trọng, đôi mắt thanh tú cũng nhíu lại.
Hiển nhiên, bà cũng hết sức thận trọng với suy đoán của Chu Dương, không dễ dàng đưa ra kết luận.
"Ừm, tôi đúng là có suy đoán như vậy, nhưng không thể xác nhận. Dù sao, khả năng có sự can thiệp của bốn gia tộc lớn cũng cực kỳ lớn."
Chu Dương gật đầu.
"Hahaa, nhìn bộ dạng buồn bực của cậu này, sao vậy, nếu điều tra ra Trương gia động tay vào, cậu sẽ rất thất vọng hả?"
Nhìn thấy Chu Dương hơi buồn chán ủ rũ, Tôn Liên khẽ cười nói, thiện cảm trong lòng đối với Chu Dương cũng tốt hơn.
Dù sao, nếu Chu Dương thật sự sẽ thất vọng kiểu như vậy, chứng tỏ Chu Dương cũng không bị xã hội này mài dũa trơn tru, anh vẫn một lòng thật thà ngay thẳng.
Điều này đối với Tôn Liên mà nói, còn quan trọng hơn so với việc Chu Dương đạt được thành công trong sự nghiệp.
"Có lẽ Thế Hào đi theo cậu làm việc, cũng là đánh giá cao điểm này của cậu."
Trong lòng âm thầm nghĩ, lại nhớ đến những tin tức bà ấy có được, Trần Thế Hào không chỉ ủng hộ Chu Dương ở Đông Hải, mà ở tỉnh Tương Tây cũng đã hỗ trợ anh vài lần.
"Thực ra chuyện này vô cùng đơn giản, nó không tệ như cậu nghĩ đâu."
Tôn Liên khẽ cười nói, cảm giác như đã tính kỹ từ trước.
"Sao lại nói vậy?"
Chu Dương vực lại tinh thần, vội vàng ngồi thẳng lên hỏi.
"Cậu trực tiếp ngả bài với Trương Thái Viêm!"
"Ngả bài?"
Lần này Chu Dương hết sức kinh hoàng.
Chương 424: Ngả bài
Ngả bài?
Bản thân vẫn còn nghi ngờ, nhưng không có cách nào xác nhận, cũng không muốn trở mặt với Trương gia cho nên mới hỏi thăm Tôn Liên, vậy mà Tôn Liên lại cho anh một biện pháp như vậy.
Cách này vốn hoàn toàn trái ngược với mục đích của bản thân!
"Đúng vậy, tôi biết chắc chắn bây giờ cậu đang nghĩ, một khi ngả bài sẽ hoàn toàn trở mặt với Trương gia, mà điều này vốn không phải mong muốn của cậu, đúng không?"
Tôn Liên khẽ cười, hỏi.
Chu Dương cũng không ngại gì, thẳng thừng gật đầu thừa nhận.
"Thật ra cậu giống như đang đứng trước ngọn núi cao, không thể nhìn được bộ mặt thật của nó vậy".
Tôn Liên cười nói.
"Thật ra cậu nghĩ xem, chuyện ngày chỉ có hai khả năng, một là Trương gia làm, hai là không phải Trương gia làm."
"Nếu chuyện này không phải Trương gia làm, cậu mở miệng hỏi thăm, ngả bài với Trương Thái Viêm thì chứng tỏ cậu đủ chân thành, muốn duy trì hợp tác hai bên, mà cái này là hợp tác trên cơ sở quang minh chính đại, nếu Trương gia có làm gì mờ ám, tự nhiên sẽ không tính toán nhiều."
"Huống hồ, cậu và Trương gia thân lắm sao? Lần trước đến Trương gia, tôi đã nhìn ra hình như cậu chỉ quen biết tên Trương Kiệt đó thôi, Trương gia nghĩ cậu thế nào, cậu cần phải để ý hay sao? Cậu chỉ cần xác nhận rằng, Trương Kiệt kia hiểu cậu là được!"
Tôn Liên chìa ra một ngón tay, tiếp tục nói.
"Ngoài ra còn có một khả năng, chuyện này từ đầu tới cuối chính là Trương gia làm, vậy thì bây giờ điều Trương gia mong đợi nhất chính là cậu đến xin họ giúp đỡ, một khi cậu xin họ giúp đỡ, thì họ sẽ họ sẽ có vô số cách khiến việc này không còn liên quan đến họ nữa!"
"Nhưng nếu cậu thẳng thừng ngả bài với họ, e rằng sẽ vượt xa ngoài dự đoán của họ, khiến họ không có sự chuẩn bị, tự nhiên lúc đó sẽ lộ ra sơ hở, sự thật sẽ tự nhiên bị lộ ra.”
Tôn Liên nói rất nghiêm túc, rõ ràng là đã suy nghĩ rất kỹ, không phải tiện miệng nói ra.
Sau khi nghe xong, Chu Dương cũng im lặng cân nhắc, trong lòng không ngừng nghĩ đến hai khả năng Tôn Liên nói.
Dần dần, vẻ căng thẳng của Chu Dương trở nên dịu lại, thư thái hơn không ít.
"Thì ra là như vậy, xem ra tôi hơi xem trọng bề ngoài, không nhìn rõ bản chất sự việc rồi."
Chu Dương mỉm cười, không ngờ mình nghĩ nhiều như vậy mà chuyện thật ra lại rất đơn giản.
Chỉ với vài ba câu của Tôn Liên, chuyện khiến mình bối rối cả ngày lại có thể giải quyết nhanh như thế.
Đúng vậy đối với anh mà nói, Trương gia cũng không là gì cả, chẳng khác gì Dư gia, Đỗ gia, Giang gia hay Đường gia.
Chỉ có một mình Trương Kiệt là bạn học đại học với anh.
Nhưng một mình Trương Kiệt ở Trương gia rất nhỏ bé, đến nỗi vài quyết định của Trương gia thậm chí không cần cho Trương Kiệt biết.
Nếu đã vậy, Trương gia không thể đại diện cho Trương Kiệt.
Anh trở mặt với Trương gia cũng không có nghĩa là trở mặt với Trương Kiệt.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Chu Dương cười, nhìn Tôn Liên rất chân thành.
"Tôn tổng, thật sự rất cám ơn bà, trước đây tôi vẫn luôn tránh việc trở mặt với Trương gia, xem ra là đâm đầu vào ngõ cụt, nhờ có bà giúp đỡ tôi đã đi ra khỏi ngõ cụt này rồi, ha ha".
Chu Dương cười to, cảm thấy gần gũi với Tôn Liên thêm một chút.
Thậm chí Chu Dương đã nghĩ hay là kéo gần quan hệ của mình với Tôn Liên.
Tuy trước kia Trần Thế Hào đã mấy lần nghiêm túc nói đừng nên quá gần gũi với Tôn Liên, nhất định phải tuy trì khoảng cách.
Nhưng sau một thời gian quen biết, cùng với những lời khuyên của Tôn Liên dành cho mình lần này, Chu Dương cảm thấy có lẽ không cần quá đề phòng Tôn Liên như Trần Thế Hào nói.
Thậm chí, Chu Dương còn nghĩ hay là nói thân phận của mình cho Tôn Liên biết, để quỹ đầu tư Thời Thượng của bà ấy trở thành một trợ thủ mạnh khi trở về Chu gia.
Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Chu Dương dập tắt.
Chưa nói đến việc thân phận của mình bây giờ vẫn là bí mật, nhất định phải giữ bí mật thật cẩn thận.
Cho dù là bây giờ, cũng chỉ có Trần Thế Hào và Chu Thiều Hoa biết bí mật của mình.
Những người khác hoàn toàn không biết.
Lỡ như Tôn Liên vẫn còn che giấu điều gì đó, trong thời gian ngắn anh không phát hiện được, liều lĩnh nói ra thân phận có mình khó tránh khỏi trở thành một mầm họa.
Cho dù không lập tức gặp tai họa, cũng rất có khả năng trở thành một tai họa ngầm.
Vì thế sau khi Chu Dương nghĩ lại, vẫn quyết định không nói cho Tôn Liên biết thân phận của mình.
Còn về sự trợ giúp của Tôn Liên và quỹ đầu tư Thời Thượng, chỉ cần bây giờ anh kéo gần quan hệ với Tôn Liên, đến lúc đó một khi cần thiết, Tôn Liên và quỹ đầu tư Thời Thượng vẫn có thể trở thành trợ thủ của anh.
Hơn nữa, lúc đó Trần Thế Hào nhất định sẽ ở bên cạnh anh.
Anh lấy Trần Thế Hào làm mồi nhử, Tôn Liên nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nghĩ như vậy, Chu Dương lại cảm thấy tim đập thình thịch.
Tuy nhiên anh lại không chú ý đến, dáng vẻ này của mình trong mắt Tôn Liên, chính là có suy nghĩ tung tung.
"Chu Dương, cậu đang nghĩ gì vậy, nói ra tôi nghe xem nào?"
m thanh lạnh lùng của Tôn Liên chợt vang lên truyền vào tai Chu Dương, giống như tiếng sét giữa trời quang, khiến Chu Dương lập tức tỉnh lại.
Tất cả tưởng tượng trong đầu Chu Dương giống như bong bóng vỡ vụn, biến mất không một dấu vết.
"Hả? Không, không nghĩ gì cả, chỉ là một khi sự việc thật sự như tôi đoán, tôi phải nói với Trương Kiệt thế nào đây."
Chu Dương vội vàng giải thích, nhưng anh đâu dám nói ra những điều mình thực sự nghĩ, chỉ có thể tiện miệng bịa ra một lý do, lấy Trương Kiệt ra giải thích.
"Hừ, tốt nhất là như vậy, nhưng Trương Kiệt kia, nếu thật sự có tình cảm tốt với cậu, thì cậu vốn không cần giải thích riêng với cậu ta, cậu ta sẽ tự hiểu điều cậu làm, không thì người bạn như vậy không cần cũng được!"
Ánh mắt Tôn Liên ngập tràn nghi ngờ, rõ ràng không tin lời giải thích của Chu Dương lắm, nhưng Chu Dương đã nói vậy thì bà ấy chỉ có thể chọn tin tưởng.
Đồng thời hơi xem thường cách nói của Chu Dương.
Đã đến lúc nào rồi, lẽ nào tình nghĩa hồi đại học còn có thể lấy làm cơm ăn.
"Ừm, tôi biết rồi, tôi về trước đây, mọi người nghỉ đi."
Nhẹ gật đầu tỏ ý mình sẽ suy nghĩ kỹ, sau khi tạm biệt, Chu Dương lập tức rời đi.
Đã quá nửa đêm, anh ở trong phòng cũng không thích hợp.
Sau khi Chu Dương rời khỏi đó, Trần Hân vẫn luôn yên tĩnh đọc sách trong phòng đột nhiên xoay người lại, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn Tôn Liên.
"Dì Tôn, anh Chu Dương đang gặp khó khăn sao?"
"Tại sao lại hỏi như vậy? Vừa nãy cháu giả vờ ngồi đọc sách, hóa ra là đang nghe lén à?"
Tôn Liên liếc nhìn Trần Hân bằng đôi mắt xinh đẹp, gương mặt đầy vẻ trêu ghẹo.
Thực ra bà ấy cũng cảm thấy hơi khó tin.
Rốt cuộc Chu Dương có sức hấp dẫn gì, đầu tiên là có một người vợ cực phẩm như Tạ Linh Ngọc, lại còn có một cô sếp xinh đẹp vô cùng nghe lời anh như Thẩm Bích Quân.
Bây giờ xem ra, cảm giác của Trần Hân đối với Chu Dương cũng rất tốt.
Chẳng lẽ sức hút của Chu Dương lại lớn đến vậy, nhưng bản thân mình sao chẳng cảm nhận được.
"Dì Tôn, dì nói gì vậy, cháu đâu có, chỉ là thấy anh Chu Dương mặt mày ủ rũ, rõ ràng gặp khó khăn rồi, trước đây ở Đông Hải, mỗi lần anh Chu Dương gặp vấn đề nan giải đều đến câu lạc bộ Silver Lake bàn bạc với bố cháu, bây giờ bố cháu không ở đây, anh Chu Dương nhất định cảm thấy vô cùng khó khăn".
Giọng điệu Trần Hân hơi thẹn thùng, nhưng cứ tiếp tục nói, khi nói đến Trần Thế Hào, âm thanh bỗng nhiên trầm thấp xuống.
Tôn Liên trở nên trầm lặng, dĩ nhiên bà ấy biết nguyên nhân giọng nói Trần Hân trở nên như vậy, bà khẽ thở dài.
Chương 425: Chụp hình!
"Trước kia lúc ở Đông Hải, mỗi lần Chu Dương gặp khó khăn, đều tìm bố cháu bàn bạc? Lần nào bố cháu cũng sẽ giúp cậu ấy sao?"
Dù lòng Tôn Liên có hơi suy sụp, nhưng lại nắm được mấu chốt trong lòng Trần Hân.
"Đúng vậy, mấy lần đều vậy, cháu thấy không dưới mười lần rồi, hơn nữa, có mấy lần, còn có người khác đi cùng anh Chu Dương tới, nhưng cháu không nhận ra họ, hỏi bố thì ông ấy cũng không nói cho cháu biết."
Trần Hân ngẫn người một lúc, không biết tại sao giọng nói dì Tôn Liên đột nhiên lại thay đổi, trở nên nghiêm túc.
Lẽ nào trong đó có vấn đề gì?
Nhưng Trần Hân nghĩ kĩ lại, cũng không phát hiện chỗ nào có vấn đề, những gì bản thân nói đều là bản thân tận mắt thấy, chứ không hề nói dối.
"Là vậy sao?"
Tôn Liên lẩm bẩm, lòng bắt đầu suy tư.
Trước kia còn tưởng rằng là vì Trần Thế Hào coi trọng Chu Dương, muốn tạo mối quan hệ với Chu Dương, nên mới ra tay giúp đỡ.
Nhưng xem ra, quan hệ giữa Trần Thế Hào và Chu Dương, còn hơn cả những gì mà Tôn Liên nghĩ.
Thậm chí, Trần Thế Hào đối với Chu Dương đã vượt qua cả sự coi trọng rồi.
Lẽ nào, đây thật sự chỉ là coi trọng tài năng?
Tôn Liên để tay lên ngực tự hỏi sự hiểu biết của bản thân về Trần Thế Hào, ông vốn không phải là người như thế, vậy nên sự khả năng này cự kì nhỏ.
Nếu vậy nguyên nhân là vì Trần Hân?
Tôn Liên sớm đã chú ý tới, quan hệ giữa Trần Hân và Chu Dương cũng cực kì không bình thường, hơn nữa Trần Hân cũng hơi có ý muốn dựa vào Chu Dương.
Lẽ nào Trần Thế Hào là vì Trần Hân mới dùng mọi cách để giúp đỡ Chu Dương?
Mà Trần Hân bị Tôn Liên nhìn chằm chằm như vậy, bỗng chốc liền cảm thấy ngại ngùng.
Dù cô không phải cô gái từng trải sự đời, nhưng bắt gặp ánh mắt của Tôn Liên, cũng đủ để thấy một số thứ như đúng mà sai trong mắt Tôn Liên.
"Dì Tôn, sao dì cứ nhìn chằm chằm vào cháu thế."
Cơ thể Trần Hân yêu kiều vặn vẹo, tránh đi ánh mắt Tôn Liên.
"Haha, Hân Nhi, cháu có từng nghĩ bố cháu đối xử với Chu Dương tốt như vậy là vì cháu chưa?"
Tôn Liên cười nói.
"Vì cháu?"
Trần Hân chớp mắt, nhất thời không hiểu vì sao.
"Đúng vậy, bố cháu có thể đã nhìn trúng Chu Dương, muốn Chu Dương làm con rể của mình."
"Con rể?"
Trần Hân trợn tròn đôi mắt, lúc đầu còn chưa hiểu ý của Tôn Liên, nhưng chỉ một lát sau, mặt Trần Hân bỗng đỏ bừng như bị bỏng tỏa ra khói trắng.
"Dì Tôn, dì đang nói gì vậy!"
Trần Hân vội vàng phản bác, càng không dám nhìn Tôn Liên.
"Sao? Hân Nhi, lẽ nào cháu không có chút tình ý nào sao?"
Tôn Liên tiếp tục trêu.
Trong mắt Tôn Liên, nếu Chu Dương thật sự ở bên Trần Hân, có lẽ cũng không tệ.
Nhưng vấn đề trước mắt, chính là Chu Dương đã có vợ, hơn nữa Tạ Linh Ngọc vẻ đẹp xuất thần, không chỉ không kém cạnh Trần Hân, thậm chí vì nguyên nhân tuổi tác, Trần Hân còn không mặn mà phong tình bằng.
"Dì Tôn, dì nghĩ nhiều rồi, anh Chu Dương đã có vợ, hơn nữa, chị Linh Ngọc cũng rất xinh đẹp."
Trần Hân nhỏ giọng nói, lúc nhắc tới Tạ Linh Ngọc, rõ ràng không đủ hơi, giống như đã làm sai chuyện, như thể sợ nhắc tới Tạ Linh Ngọc sẽ bị Tôn Liên phát hiện.
"Haha, Hân Nhi, thích thì cứ nói ra, cho dù không có kết quả cũng sẽ không hối hận, dì cũng từng kể với cháu, chuyện giữa dì và bố cháu, giờ nghĩ lại, năm đó đúng là thiếu mất một cơ hội tốt.
Tôn Liên cười nói, chỉ là trong nụ cười, tràn đầy cay đắng.
...
Trong căn phòng, giọng nói nhẹ nhàng của hai người phụ nữ, Chu Dương không hề biết, e là anh cũng không có hứng thú biết.
Trở về phòng của mình, Chu Dương vẫn đang suy nghẫm lại chuyện mà Tôn Liên vừa nói.
Quả thực, theo những gì Tôn Liên nói, trực tiếp lật bài với Trương Thái Viêm là được, nếu không phải ông làm, vậy thì tốt, tôi nhận sai, nhưng nếu là ông làm, cho dù phải trở mặt cũng chẳng có gì cần do dự.
Còn Trương Kiệt, cậu ấy là một người không thể đánh đồng với Trương gia.
Sau khi hạ quyết tâm, Chu Dương không muốn nghĩ gì khác nữa.
Giờ cái anh cần chờ đợi là, bên phía Vương Vĩ có tiếp nhận sự đe dọa kia không.
Cứ vậy, ba ngày thấm thoắt trôi qua, bên phía Vương Vĩ không có chút phản hồi nào.
Tất cả, dường như đều vững vàng tiến lên.
Thậm chí, khoảng thời gian này, bốn gia tộc lớn đều không có động tĩnh gì, giống như trước kia khi đã sẵn sàng hành động, nhất thời đều tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, hợp đồng liên quan đến người đại diện hình ảnh cửa hàng trụ sở chính của công ty Danh Dương và Giang Yến cũng đã kí kết, từ giờ phút đó, Giang Yến sẽ trở thành đại sứ hình ảnh của công ty Danh Dương.
Dưới sự sắp xếp của quản lí cửa hàng, Trương Tâm Di đã bắt đầu liên hệ khắp nới, chuẩn bị một tổ quay phim cho Giang Yến, đầu tiên sẽ phát tán tin tức này khắp Trường Sa thậm chí là Tương Tây.
Chu Dương cũng cẩn thận dò hỏi ý Giang Yến, làm như vậy có khiến cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan hay không.
Suy cho cùng, Giang Yến là người của Giang gia, mà giữa Chu Dương và Giang gia lại có mối thù sâu đậm.
Chu Dương sợ làm vậy, sẽ khiến Giang Yến khó sống ở Giang gia, bị người nhà Giang gia loại trừ.
Nhưng phản hồi mà Chu Dương nhận được lại là Giang Yến không hề quan tâm đến chuyện Giang gia nhìn cô thế nào, dù gì cô cũng là người nhà họ Giang, là con gái của Giang Hành Nguyên, không ai có thể thay đổi.
Nếu đã có sự bảo đảm của Giang Yến, vậy Trương Tâm Di làm việc lại càng nhanh gọn.
Chẳng mấy chốc, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa, Trương Tâm Di cũng mời nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất Tương Tây về, đích thân chụp ảnh quảng bá cho Giang Yến.
Lại là một cuối tuần, Chu Dương tới cửa hàng từ sáng sớm, lúc này, Trương Tâm Di đã chuẩn bị xong mọi thứ trong cửa hàng.
"Chu tổng, anh tới rồi à."
Thấy Chu Dương tới, Trương Tâm Di vội vàng dừng tay, chậm rãi chạy tới chào.
"Ừm, mọi thứ chuẩn bị thế nào rồi? không có vấn đề gì chứ?"
Chu Dương gật đầu, nhìn quanh một vòng, thấy cửa hàng đã chuẩn bị được kha khá, đặc biệt để ra một số khoảng trống để phù hợp cho việc quay phim chụp ảnh của Giang Yến.
Về điểm này, Chu Dương rất hài lòng.
Suy cho cùng, so với cái giá mà họ trả ra, có thể mời Giang Yến tới đảm nhiệm vào trò người đại diện hình ảnh, đối với công ty Danh Dương và cửa hàng mà nói, chính là một chuyện tốt chỉ lời là không lỗ.
Không chỉ cửa hàng trụ sở chính, chờ sau khi những chi nhánh kia đều hoàn thiện, đồng thời có thể phát tán ảnh quảng bá của Giang Yến đi, để mỗi chi nhánh đều treo ảnh quảng bá của Giang Yến.
Chu Dương tin với vẻ ngoài của Giang Yến, còn có tiếng tăm của cô ở Tương Tây, chắc chắn sẽ đạt được phản hồi tích cực.
"Không thành vấn đề, yên tâm đi, Chu tổng, giờ chỉ cần đợi nhiếp ảnh gia và Giang Yến tiểu thư tới."
Trương Tâm Di cười nói, hiện giờ lòng cô cực kì kích động, tất cả những chuyện này đều là cô xúc tiến làm chủ, nhất thời tràn ngập cảm giác đạt được thành tựu.
Không lâu sau, Giang Yến cũng tới.
Không giống trước kia một mình tới, lần này cạnh cô còn có một cô gái.
Chu Dương vừa thấy cô gái này, lập tức liền nghĩ ra là ai.
Chị Linh.
Dù không biết chị Linh này rốt cuôc là ai, nhưng thấy quan hệ rất thân thiết với Giang Yến, thì liền hiểu ra, ít nhất cô cũng là một người của gia tộc lớn.
"Giang tiểu thư, chị Linh."
Vì không biết chị Linh họ gì, nên Chu Dương chỉ có thể có thể xưng hô với đối phương là chị Linh giống Giang Yến.
Dù sao nhìn tuổi tác, Chu Dương thấy bản thân gọi đối phương một tiếng chị Linh cũng không gọi là thiệt thòi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom