Advertisement
Advertisement
  • Chương 412: Vợ và sếp đều muốn đi cùng!

Trong nháy mắt, đầu Chu Dương xuất hiện dấu chấm hỏi.
Chuyện gì thế này?
"Cô đang làm gì vậy? Có cần nói quá như thế không."
Chu Dương cảm thấy cạn lời, chẳng lẽ cô nàng Thẩm Bích Quân này đã nghe được điều gì đó về anh, sao lại nhìn anh bằng cái kiểu đầy ẩn ý như vậy.
"Ha ha, nói quá hả? Chu Dương, xem ra anh vẫn còn chưa hiểu rõ bản thân mình cho lắm."
Thẩm Bích Quân duỗi một ngón tay ra, khẽ phe phẩy.
"Trong trí nhớ của tôi, cho dù là trong trường hợp nào, ví dụ như lần trước anh tới Trương gia, hay lần anh tới tiệc tối của Giang gia. Chúng tôi cũng chưa từng thấy anh ăn mặc long trọng như vậy."
"Khiến cho chúng tôi nghĩ là anh không quan tâm tới ăn mặc, nhưng hôm nay anh lại đánh trống khua chiêng như vậy, nếu như nói không có chuyện gì gạt tôi và Linh Ngọc, tôi chắc chắn không tin!"
Thẩm Bích Quân nói như chém đinh chặt sắt, giọng điệu cực kỳ kiên quyết. Hơn nữa, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén.
Giống như chỉ cần Chu Dương không giải thích thành thật, thì trong nháy mắt sẽ bị ánh mắt của cô trực tiếp chặt thành tám khúc.
Nếu đổi lại là người có tính tình mềm yếu, lại hơi nhát gan đứng trước mặt Thẩm Bích Quân, thì sợ rằng đã thật sự bị cô ấy dọa sợ rồi.
Nhưng mà Chu Dương biết rõ cô sếp không đáng tin này của mình là người như thế nào.
Cùng lắm thì cô cũng chỉ được cái to mồm thôi, hoàn toàn chẳng làm ra được chuyện gì cả.
"Lúc trước quản lí của cửa hàng trụ sở chính đã báo cáo một việc với tôi. Hôm nay tôi sẽ đi gặp một người, trao đổi với họ về chuyện trở thành người đại diện hình ảnh của cửa hàng trụ sở."
Nhưng khi ánh mắt lướt qua Tạ Linh Ngọc vẫn luôn đứng ngoài cửa, Chu Dương không tiếp tục giấu diếm nữa, anh tỏ vẻ nhận thua nói rõ hết mọi chuyện.
Chu Dương có thể giả ngây giả dại, coi như không biết đối với thái độ của Thẩm Bích Quân, có thể cùng cô ấy vui đùa một chút.
Nhưng đối với Tạ Linh Ngọc, người vợ hợp pháp của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất có quyền được biết. Chu Dương sẽ không làm gì khiến cô nghi ngờ.
Dù sao tình cảm giữa hai người trong ba năm qua đã dần dần bấp bênh, đang trên bờ vực tan vỡ rồi.
Nếu như không muốn chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ này, Chu Dương không được nói dối Tạ Linh Ngọc, hoặc là làm chuyện có lỗi với cô.
"Người đại diện hình ảnh?"
Thẩm Bích Quân nhanh nhạy bắt được trọng điểm trong lời nói của Chu Dương, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Chu Dương.
Có sát khí!
Chu Dương rùng mình.
"Hiện tại, cửa hàng trụ sở chính của công ty Danh Dương đã phát triển rất thuận lợi, nhưng sau khi trải qua một khoảng thời kì đỉnh điểm, thì sau này lại trở về tình trạng bình thường. Lúc này lựa chọn một người trở thành người đại diện hình ảnh là một việc cực kỳ quan trọng để gắn kết khách hàng.”
"Hơn nữa trước kia Trương Di Tâm là quản lí của cửa hàng mỹ phẩm Mỹ Thần, cô ấy có kinh nghiệm rất phong phú. Đây là là chủ ý mà cô ấy đề xuất, người kia cũng là người mà lúc trước cô ấy đã chọn, tôi chỉ đi xác nhận lại, rồi xác định với đối phương về đãi ngộ cuối cùng thôi."
Chu Dương cố gắng nói qua loa, giống như tất cả mọi chuyện này không liên quan chút nào tới bản thân.
Nếu không phải vì vấn đề quyền hạn, thì một mình Trương Di Tâm có thể xử lý tất cả chuyện này, mà việc anh tham gia lần này chằng qua cũng chỉ là làm đúng quá trình thủ tục thôi.
Nói như thế, thì cho dù là Thẩm Bích Quân cũng khó có thể tìm thấy sơ hở nào.
Trong lòng Chu Dương dương dương tự đắc, anh cảm thấy trong trận đấu lần này, bản thân đã toàn thắng Thẩm Bích Quân.
Chung quy mấu chốt nằm ở chỉ số thông minh mà.
"Chuyện là như thế đấy, để tỏ lòng tôn trọng với đối phương, đương nhiên tôi phải sửa soạn thật tốt. Nhưng mà cũng chỉ ăn diện hơn bình thường một chút thôi, không còn vấn đề gì nữa đúng không."
Chu Dương nhướn mày, cười nói.
"Ừ, đúng là như vậy."
Thẩm Bích Quân tay chống cằm nhìn Chu Dương, không ngờ lại thất thần mất một lát.
Chu Dương bất chợt cảm thấy cạn lời, rốt cuộc là sao vậy, rõ ràng vừa rồi còn tỏ vẻ giương cung bạt kiếm, sao bây giờ lại thất thần rồi?
Nhưng cứ mặc kệ cô nàng Thẩm Bích Quân này đi, Chu Dương nhìn về phía Tạ Linh Ngọc.
"Hôm nay hai người có việc cần làm sao?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu khác hoàn toàn khi nói chuyện với Thẩm Bích Quân.
"Không có."
Tạ Linh Ngọc khẽ lắc đầu, giọng nói cũng rất nhỏ. Nếu không phải sự chú ý của Chu Dương vẫn luôn ở trên người cô, thì sợ rằng anh đã không nghe rõ được.
"Có rồi!"
Thẩm Bích Quân đang thừ người ra thì bỗng dưng kêu lên một tiếng, khiến cho Chu Dương sợ tới nhảy dựng lên.
Cố nén tức giận trong lòng, Chu Dương quay đầu lại nhìn Thẩm Bích Quân. Anh trầm giọng hỏi.
"Thẩm Bích Quân tổng tài, cô có thể đừng la toáng lên như thế được không? Nếu tôi bị cô dọa sợ mà xảy ra chuyện gì, thì cô chịu trách nhiệm hậu quả nhé?"
Thật sự Chu Dương không có cách nào trị được Thẩm Bích Quân.
Mà thật ra quan hệ của hai người trước kia không có thân thiết mấy, cũng chỉ tốt hơn quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường một chút.
Nhưng cũng xuất phát từ sự biết ơn của anh đối với cấp trên là Thẩm Bích Quân.
Mà chắc rằng Thẩm Bích Quân cũng có kỳ vọng với cấp dưới là anh.
Nhưng từ lần đó...
Anh hít sâu vài hơi, bình lặng lại cảm xúc không ổn định nơi đáy lòng, anh mở mắt ra. Tâm trạng không ổn định trong lòng Chu Dương đã hoàn toàn trở lại như cũ.
"Chu Dương, hay là tôi với Linh Ngọc cùng anh đi gặp người đại diện hình ảnh này nhé? Dù sao hôm nay chúng tôi cũng không có chuyện gì phải làm cả."
Thẩm Bích Quân vui vẻ reo lên, rồi vội vàng bước vài bước đến trước người Tạ Linh Ngọc, kéo lấy Tạ Linh Ngọc, hai người cùng đi đến trước mặt Chu Dương.
Không đợi Chu Dương kịp nói cái gì, khóe miệng của Thẩm Bích Quân đã nhếch lên.
"Không cho phép phản đối, tôi là sếp của anh, Linh Ngọc là vợ anh. Hai người chúng tôi đi cùng anh cũng đâu phải ngồi chơi đâu, còn liên quan tới công việc đấy."
Thẩm Bích Quân vươn tay ra nghiêm túc nói, hoàn toàn không cho phép anh từ chối.
Những lời Chu Dương định nói, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Đụng phải người sếp thế này, thật khiến cho người ta không biết phải làm sao.
Không còn cách nào khác, Chu Dương đành phải đồng ý. Nhưng mà anh đưa ra ba quy ước với Thẩm Bích Quân.
Lúc gặp mặt đại sứ hình ảnh, hai người các cô không thể tự ý chủ trương, nói năng tùy tiện.
Đồng thời, hai cô cũng không được xen vào chuyện này.
Cuối cùng, Chu Dương cẩn thận yêu cầu hai người, không được nảy sinh bất cứ mâu thuẫn gì với đối phương.
Sau khi đưa ra ba quy ước, Chu Dương cũng coi như sắp xếp ổn thỏa rồi. Cả người dường như thay đổi 360 độ, phong thái rạng rỡ hẳn lên.
Mà lần này Chu Dương cũng coi như đã tốn không ít công sức.
Nhìn bản thân trong gương, Chu Dương gật đầu liên tục, xem như cũng tương đối hài lòng.
Tối thiểu nhất khi đứng giữa Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc và một người khác có thể là Giang Yên, anh cũng sẽ không bị người khác coi thành cóc ghẻ.
Trương Tâm Di đã nói qua điện thoại, đối phương yêu cầu gặp mặt ở bờ sông.
Nhưng mà sông Trường Giang to như vậy, giống như rồng lớn trên chín tầng mây.
Cho dù con rồng này chỉ có một phần ở Trường Sa thôi, nhưng bữa tối này cũng rất dài.
Nếu như gặp mặt, thì tất nhiên không thể gặp ở nơi hoang vắng yên tĩnh được.
Mà nơi đã phát triển cũng chỉ có đường Trường Giang ở phía bắc Trường Sa.
Toàn bộ con đường Trường Giang dọc theo sông Trường Giang, uốn lượn cũng phải hơn mấy ngàn mét.
Hơn nữa chỉ cách sông Trường Giang một vách ngăn, là một vòng xuyến có chu vi chỉ vỏn vẹn một nghìn mét.
Bốn người Chu Dương, Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Ngưu Xuyên lúc đến nơi, nhìn đoàn người tấp nập trước mắt, trong lòng cảm thấy hốt hoảng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom