• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 406: Lo việc bao đồng!

Ngay khi lời nói của Giang Yến rơi xuống, cả đại sảnh yên lặng không tiếng động.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Giang Yến, tuyệt đối không ngờ đến cô ấy sẽ nói như vậy.
Trong lòng Giang Hành Nguyên cay đắng. Là một người bố, ông ta không đủ can đảm lật mặt với Dư gia và Đường gia, nhưng con gái này của ông ta lại chẳng ngó ngàng gì tới. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này rõ ràng là đã đắc tội với Đường gia.
Nếu Đường gia vì chuyện này mà làm khó dễ, cho dù Giang Hành Nguyên có thể dẹp yên, sợ rằng cũng phải cắt bỏ nhiều lợi ích.
Dư Hoa và Dư Hổ đều ngây ngốc. Hai người họ cũng không ngờ Giang Yến sẽ nói những điều như vậy, với lại dường như vừa nãy cô ấy còn ra tay.
Trong một lúc, ánh mắt của ba người đều đổ dồn vào bố con Đường Văn Trung.
Cho dù nơi đây là Giang gia, nhưng bây giờ sắc mặt của Đường Văn Trung vẫn vô cùng khó coi.
Lời nói và hành động vừa nãy của Giang Yến rõ ràng là xem thường Đường gia của ông ta.
“Giang Yến, cháu có ý gì?"
Đường Văn Trung lạnh giọng hỏi, dẫn đầu chất vấn.
Buồn cười, cho dù ở đây là Giang gia, Giang Yến là con gái của Giang Hành Nguyên, nhưng ra tay với con trai của Đường Văn Trung ông ta, hơn nữa còn có ý nói năng không lễ độ. Vậy thì, Đường Văn Trung ông ta sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Hoặc là Giang Yến xin lỗi con trai Đường Thế Văn của ông ta, đồng thời đồng ý yêu cầu của Đường gia.
Hoặc là Giang Yến phải chịu một bạt tai của Đường Thế Văn.
Ban đầu, Đường Văn Trung chuẩn bị vì chuyện này mà đưa ra yêu cầu, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của con trai Đường Thế Văn, trong lòng ông ta do dự một lúc, liền không nói nữa, chỉ là sắc mặt khó coi, dáng vẻ trông như muốn trách móc.
Dường như nếu Giang gia không có lời giải thích hợp lý thì Đường Văn Trung ông ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
"Ha ha, ông Đường, đây là chuyện của mấy đứa nhỏ. Chúng ta đừng can thiệp vào."
Giang Hành Nguyên cười nói, muốn chuyển hướng chủ đề, ít nhất là muốn lãng tránh chuyện mà Giang Yến đã làm.
Dẫu sao hai gia tộc đều xếp trong số năm gia tộc lớn ở tỉnh Tương Tây. Chuyện như vậy, nếu bị nói ra nghiêm trọng, vậy thì rất khó để xử lý tốt, với lại hơi không cẩn thận là có thể sẽ dẫn đến tranh đấu giữa hai gia tộc.
"Ha ha, ông Giang, đừng trách tôi không nể mặt ông. Chúng tôi cũng nhiều năm không gặp cháu Giang Yến. Chỉ là mới gặp mặt, cháu ấy lại thiếu tôn trọng như vậy, hơn nữa còn ra tay với Thế Văn. Sợ rằng như vậy không tốt đâu. Nếu không có một lời giải thích, vậy sau này ở bên ngoài, há không phải bất kì ai cũng có thể bắt nạt Thế Văn sao?"
Đường Văn Trung sao có thể để Giang Hành Nguyên chuyển chủ đề, lắc đầu, hoàn toàn không nghe lời nói của Giang Hành Nguyên.
“Giải thích?”
Lúc này, sau khi Giang Yến ra tay vẫn luôn im lặng lại khẽ mở môi đỏ, nói khẽ.
Giọng điệu lạnh lùng thờ ơ.
"Đường gia của các người còn không biết xấu hổ muốn lời giải thích? Giang Yến tôi rất thân thiết với các người sao? Vừa đến liền động tay động chân? Nói lời ngạo mạn! Tương lai của Giang Yến tôi cần chú lo việc bao đồng à?"
Đôi mắt đẹp của Giang Yến nheo lại như một lưỡi kiếm sắc bén, đâm về phía bố con Đường Văn Trung, khiến trong lòng hai người họ vô cùng kinh ngạc, vậy mà vô thức lùi lại hai bước.
"Nếu không phải thấy tình hình các người quen thuộc với bố tôi, thì dựa vào lời nói và hành động vừa nãy của các người, hôm nay không thể rời khỏi Giang gia!"
Giang Yến cười khẩy, sau khi lườm hai người, liền tiếp tục đi về phía sân sau.
Giang Hành Nguyên từng đồng ý với cô, chỉ cần cô đến gặp người của Dư gia và Đường gia, thì sẽ không tiếp tục trói buộc cô, cho phép cô tùy ý ra vào Giang gia.
Bây giờ, cô cần đi chuẩn bị một chút, đã một tháng nay chưa ra ngoài, giờ cô phải ra khỏi đây.
Giang Yến rời khỏi đại sảnh, lúc này ở đại sảnh chỉ còn lại năm người.
Bố con Dư Hoa và Dư Hổ, bố con Đường Văn Trung và Đường Thế Văn, còn có Giang Hành Nguyên.
Nhất thời bầu không khí giữa mấy người này hơi ngột ngạt.
Không ai ngờ Giang Yến có miệng lưỡi sắc bén như vậy, hơn nữa thái độ cực kỳ cứng rắn, không nghe theo lời của người khác.
Lúc này, tâm trạng tồi tệ nhất là hai bố con Đường Văn Trung, hai người bị Giang Yến chế giễu coi thường. Chuyện này nếu bị Dư Hoa và Dư Hổ, hoặc Giang Hành Nguyên lan truyền ra ngoài, vậy thì nhất định dẫn tới nhiều người chê cười ở tỉnh Tương Tây.
Đường đường là con trai cả của Đường gia Đường Văn Trung và đại thiếu gia Đường Thế Văn, vậy mà lại bị một người phụ nữ của Giang gia coi thường, hơn nữa bị phản bác không nói nên lời.
Đây quả thực là một chuyện cười lớn, càng khiến hai cậu ấm của gia tộc lớn này mang tai tiếng.
Cho dù Giang Yến là người đẹp vô song chưa từng có ở tỉnh Tương Tây, cũng không đến mức khiến con cháu gia tộc lớn thảm hại như vậy.
"Ông Giang, xem ra con gái ông thật không hiểu qui củ."
Đường Văn Trung âm u lạnh lẽo nói, ánh mắt nhìn Giang Hành Nguyên có một tia lạnh giá.
Giang Yến vừa mới ở đây, nhưng Giang Hành Nguyên không có bất kì ý định ra tay ngăn cản, để Giang Yến rũ áo bỏ đi, xem thường hai bố con ông ta.
Lúc này, trong mắt của Đường Văn Trung, tất cả những chuyện này rõ ràng là Giang Hành Nguyên cố ý.
Thậm chí, hành động và lời nói hôm nay của Giang Yến hoàn toàn là do Giang Hành Nguyên bày mưu đặt kế.
Tất cả chuyện này chẳng qua là muốn chế giễu bọn họ.
"Ha ha, theo tôi thấy, vừa nãy cũng vì ông Đường quá lo lắng. Các người cũng biết, Yến Nhi vừa mới đi du học quay về, nhất thời rất khó thay đổi suy nghĩ, hơi bài xích với chuyện sắp xếp này của người lớn."
Giang Hành Nguyên miễn cưỡng mỉm cười giải thích.
Mặc dù bây giờ trong lòng ông ta cực kì không vui, nhưng cũng không muốn vì việc này mà kết thành hận thù với Đường Văn Trung.
Cách tốt nhất là có thể tìm ra lý do cho việc Giang Yến vừa làm, khiến bố con Đường Văn Trung chấp nhận lý do. Sau đó, Giang Hành Nguyên lại tìm cơ hội, mời Đường Văn Trung ăn cơm, coi như nhận lỗi là được.
"Ha ha, không sai, bây giờ đều chú trọng yêu đương tự do. Vậy mà có người muốn quyết định thay con cháu, còn muốn học theo thời đại cũ, kết hôn theo sự sắp đặt của bố mẹ? Thật là buồn cười."
Dư Hoa nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng vui hớn hở, tùy ý chế nhạo.
Dù sao bọn họ đã nhìn thấy Giang Yến, cũng hơi đồng ý với thấy Giang Yến, xứng đáng là đệ nhất mỹ nữ của tỉnh Tương Tây, tài sắc vẹn toàn, quả thực là ứng cử viên liên hôn tốt nhất cho những gia tộc lớn này.
Nhưng sau khi thấy hai bố con Đường Văn Trung nóng lòng nên vấp phải trắc trở, Dư Hoa cũng đã hiểu ra.
Giống như Đường Văn Trung lấy thân phận người lớn sắp xếp tương lai cho con cháu, không phải không được.
Nhưng đó là đối với những gia tộc có thực lực yếu hơn nhiều so với Đường gia. Nếu là như thế, những gia tộc nhỏ đó sẽ không dám làm trái lời nói của Đường Văn Trung.
Nhưng bây giờ bọn họ đang trong Giang gia, mà Giang gia có sức lực ngang ngửa với Đường gia. Thẩm chí, ở một số phương diện, sức mạnh tổng thể của Giang gia còn mạnh hơn cả Đường gia.
Vào lúc này, Đường Văn Trung lại lấy điệu bộ người lớn phê bình con cháu, đương nhiên sẽ gây ra phản kháng.
Bây giờ chính là bằng chứng tốt nhất.
"Hừ! Cho dù bây giờ mọi thứ tự do, nhưng dẫu sao cháu Giang Yến là người nhỏ tuổi, lại không tôn trọng người lớn tuổi như này, quả thực là thiếu dạy dỗ. Ông Giang, theo tôi thấy, cháu Giang Yến rời khỏi nhà vào bữa tiệc hôm đó, cũng không phải là nhất thời bất ngờ đâu."
Đường Văn Trung bị hai người xem thường như thế, trong lòng đã sớm phẫn nộ đến không thể kiềm chế được, nhưng ông ta lại không thể trực tiếp lật mặt với Dư Hoa và Giang Hành Nguyên, chỉ có thể quái gở nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom