• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 390: Lưu Phong dương dương tự đắc

“Có chuyện gì vậy, lão Triệu, lẽ nào Giang gia thật sự ra tay rồi ư?”
Lưu Phong vội vàng hỏi, ông ta vẫn hi vọng, ngộ nhỡ không phải chuyện Giang gia ra tay, mà là vấn đề nội bộ của Triệu gia thì sao?
Thời khắc này, Lưu Phong chẳng tiếc dùng suy nghĩ ác độc nhất suy đoán xem Triệu gia đang gặp phải chuyện gì?
Chỉ cần không phải do Giang gia ra tay, thì dù Triệu gia bậy giờ tuyệt vọng, Lưu Phong cũng sẽ chẳng thèm nhíu mày.
“Triệu tiên sinh, có chuyện gì, cứ nói thẳng, quỹ đầu tư Cốc Chính tuyệt đối sẽ ủng hộ ông.”
Hoàng Tam Lập lúc này cũng vội vàng bày tỏ thái độ.
“Giang gia ra tay rồi, các cửa hàng bị niêm phong, bọn họ còn khiến đại bộ phận đối tác chấm dứt hợp đồng.”
Triệu Quế Cát giận sôi máu, nội tâm buồn bực, đầu óc hơi hỗn loạn.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Triệu Quế Cát đang ngồi trên ghế bỗng lùi ra sau, ngã thẳng xuống sàn.
“Lão Triệu, lão Triệu!”
“Triệu tiên sinh! Người đâu, mau gọi cấp cứu.”
Nhìn thấy Triệu Quế Cát đột ngột ngất đi, Lưu Phong và Hoàng Tam Lập vô cùng choáng váng, vội vã hô hào gọi cấp cứu.
Sau một trận hoảng loạn, Hoàng Tam Lập lập tức sắp xếp người đưa Triệu Quế Cát đến bệnh viện, còn hắn ta và Lưu Phong hai người ở lại văn phòng, sắc mặt vô cùng u ám.
Họ không ngờ Giang gia lại thật sự đã ra tay, mà còn hành động nhanh đến thế.
Tối qua bọn họ mới ở Trần gia bàn bạc chuyện này, Chu Dương còn nói với bọn họ, Giang gia chuẩn bị ra tay, nhắc nhở bọn họ phải chuẩn bị trước.
Khi đó, bọn họ không để tâm lắm.
Chỉ là không ngờ, tất cả đến nhanh như vậy.
Giang gia đã ra tay với Triệu Quế Cát, vậy thì Lưu gia còn được bình an vô sự không?
Sắc mặt Lưu Phong lúc này vô cùng khó coi.
Ông ta muốn gọi về hỏi thăm tình hình, nhưng lại sợ nhận được tin xấu, bản thân không thể chịu nổi, giống như Triệu Quế Cát, trực tiếp ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Lúc này không ai biết, trong đầu Lưu Phong đang nghĩ gì.
Ngộ nhỡ, Giang gia không để tâm đến Lưu gia, quên việc xử lý bọn họ thì sao?
Chỉ cần ông ta không gọi hỏi tình hình, cũng không có điện thoại gọi đến, thì Lưu gia vẫn đang yên ổn.
Lưu Phong thấp thỏm không yên, liên tục uống trà làm dịu đi tâm trạng đang căng thẳng.
Sắc mặt Hoàng Tam Lập lúc này cũng u ám không kém.
Hắn vừa mới bảo đảm, Giang gia sẽ không ra tay, rất nhanh sau đó liền bị vả vào mặt.
Hơn nữa, còn nói trong văn phòng của hắn, cả Triệu Quế Cát và Lưu Phong đều ở đây.
Bây giờ Triệu gia xong đời rồi, Triệu Quế Cát chịu không nổi đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, phải đợi xem Lưu gia có xảy ra chuyện gì không.
Một phút.
Mười phút.
Nửa giờ trôi qua!
...
Nửa tiếng sau, người được sắp xếp đi cùng Triệu Quế Cát gọi đến, nói Triệu Quế Cát vẫn ổn.
Nhưng bây giờ Lưu Phong và Hoàng Tam Lập căn bản không quan tâm Triệu Quế Cát thế nào.
Bọn họ chỉ để tâm không biết Lưu gia có hay không xảy ra chuyện hay không.
Nửa giờ trôi qua, Lưu Phong không hề nhận được cuộc gọi nào, điều này làm bọn họ không ngừng kích động.
"Haha, Lưu tiên sinh, xem ra Giang gia không ra tay với Lưu gia các ông, tôi đã nói rồi, Giang gia không thể ra tay với tất cả các gia tộc, như vậy sẽ liên quan đến rất nhiều thứ, cứ coi như bọn họ là một trong năm gia tộc lớn mạnh nhất, cũng không dễ dàng ra tay như vậy.”
Hoàng Tam Lập yên tâm hơn nhiều.
Chỗ hắn từ đó đến giờ, chỉ có một tin tức là Trệu gia gặp chuyện.
Lưu gia vẫn chưa gọi đến, chứng tỏ không có chuyện gì.
Nếu như vậy, nghĩa là Giang gia chỉ muốn tìm một gia tộc làm điển hình, giết gà doạ khỉ, khiến các gia tộc khác hiểu Giang gia không dễ chọc vào.
Có điều, Triệu gia thật bất hạnh khi trở thành con gà bị giết đó.
Bây giờ Lưu gia không sao, hai bên có thể liên thủ giúp đỡ Triệu gia.
“Ừm, xem ra Giang gia vẫn còn dè chừng, không dám xích mích với chúng ta, chỉ là thật khổ cho Triệu gia, dù sao thế này cũng tốt, chúng ta vẫn còn có thể giúp đỡ Triệu gia chút ít, suy cho cùng, Triệu gia cũng vì chúng ta mà gặp tai họa.”
Lưu Phong không nhận được cuộc gọi nào từ người nhà, tâm trạng thoải mái, vui mừng cười nói, ánh mắt loé sáng.
Giang gia đã ra tay với Triệu gia, vậy kết cục của Triệu gia cũng đã có thể biết trước.
Hoặc là hoàn toàn lệ thuộc vào Giang gia, hoặc là bị tất cả vây đánh, không còn gì sót lại.
Lưu Phong không biết những người khác ở Triệu gia có dự định gì, chỉ là Lưu gia của ông ta muốn lợi dụng lúc Giang gia vừa tấn công, các gia tộc khác đều đang hết sức sợ hãi, ông ta sẽ bỏ túi một số gia sản của Triệu gia.
Những gì ông ta vừa nói, giúp đỡ một chút cho Triệu gia.
Thu dọn sản nghiệp Triệu gia, lo cho bọn họ công việc để tiếp tục sống, đã là sự giúp đỡ quá lớn rồi.
Cho dù lão Triệu tỉnh lại, cũng không thể nói gì hơn.
Ừm, làm như vậy đi.
Lưu Phong đã suy nghĩ kỹ lưỡng, phía trước tất cả đã sẵn sàng.
Ông ta quyết định về nhà, chuẩn bị tiếp nhận gia sản Triệu gia.
“Hoàng tổng, nếu lão Triệu đã không sao, vậy tôi về trước đây.”
Lưu Phong chậm rãi đứng dậy, vừa chắp tay vừa nói với Hoàng Tam Lập, không giấu nổi nụ cười trên khóe miệng.
Hoàng Tam Lập nhìn thấy Lưu Phong vui vẻ như vậy, cũng mơ hồ không hiểu lắm.
Nhưng nếu Lưu Phong đã muốn về, thì hắn cũng không tiện ngăn cản.
Lưu Phong chào tạm biệt Hoàng Tam Lập, ra khỏi quỹ đầu tư Cốc Chính, nhìn thấy bên ngoài mặt trời đã mọc, ánh sáng chiếu rọi xuống cơ thể ông ta, hết sức ấm áp.
Thời khắc này, ông ta đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác thế giới này không ai làm gì được ông ta.
Sau bữa tiệc tối hôm đó, những gia tộc đứng lên chống lại Giang gia, đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận phòng bị.
Ngay cả Triệu gia cũng đã bị biến thành người chịu tội thay, bị Giang gia coi như một con gà thế mạng, điều này làm chấn động các gia tộc khác.
Chỉ có ông ta, Lưu Phong, giờ phút này vẫn có thể nhìn thấy thời cơ cho Lưu gia.
“Haha, thật may quá, vận may đến rồi.”
Cười một tràng dài, Lưu Phong chầm chậm bước về nhà, bây giờ cũng không vội lắm.
Đã hơn một tiếng, người trong nhà vẫn chưa gọi đến, vậy thì rõ ràng Giang gia căn bản chẳng có ý định ra tay với Lưu gia.
Nếu đã như vậy, việc gì phải hoảng sợ, khiến bản thân rước thêm phiền muộn chứ?
Lưu gia ở Trường Sa cũng được xem như có vị thế, tuy không bằng Trần gia, nhưng cũng không quá kém.
Lưu gia ở Trường Sa còn có một trang viên độc lập, khoảng vài trăm mét vuông, quy củ, tuy không quá lớn, nhưng cũng không làm mất mặt.
Chỉ là, khi Lưu Phong về đến cổng lớn, cả trang viên yên tĩnh, không một tiếng động.
“Mấy đứa này, cơ hội tốt như vậy còn không mau nắm bắt, bỏ đi đâu hết cả rồi.”
Lưu Phong hạ giọng mắng mỏ, bước vào nhà.
Nhưng ngay khi bước vào thì lập tức sững sờ đờ đẫn tại chỗ.
Loạn!
Vô cùng loạn!
Trang viên Lưu gia hết sức hỗn độn.
Như vừa bị cướp, tất cả mọi thứ bừa bãi, thậm chí Lưu Phong không thể tìm được một chỗ để chân.
Ngoài cây hoa trang trí bị đánh đổ, hoa cỏ ngổn ngang, rất nhiều đồ đạc đều bị tháo dỡ, đâu đâu cũng nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn.
“Là tên nào đã làm? Mau cút ra đây cho ông!”
Lưu Phong vô cùng phẫn nộ, hai mắt đỏ rực.
Nếu không phải trước mắt không có ai, thì e rằng ông ta đã trực tiếp đánh người.
“Lão đại, lão nhị, lão tam.”
Lưu Phong giận dữ, gầm tên ba đứa con của mình, sao lại có thể làm ra như vậy, lẽ nào là muốn tạo phản sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom