• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 363: Chuyện phiền lòng của người đẹp! (1)

Cô gái xinh đẹp xoay người, thấy Chu Dương thì ngây ra vài giây, nhưng liền bừng tỉnh lại trong nháy mắt, trên mặt cũng nở nụ cười.

Cô không cảm thấy Chu Dương bám theo cô tới đây.

Dù sao khách sạn Song Hỉ Lai cũng coi như là một khách sạn năm sao khá nổi tiếng ở Trường Sa.

Mà Chu Dương là người có thể tham gia bữa tiệc của Giang gia, thân phận chắc chắn không hề tầm thường, ra vào khách sạn Song Hỉ Lai lại là chuyện bình thường.

Chỉ có điều, vừa nghĩ tới mình đặt phòng nhưng không mang theo giấy tờ, hai má cô liền ửng hồng, còn có chút ngại ngùng.

"Haha, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây, chúng ta đúng là có duyên."

Chu Dương cũng hơi bất ngờ, anh không ngờ sẽ gặp lại cô gái xinh đẹp này ở đây.

Lúc trước tại bữa tiệc của Giang gia, anh chỉ trò chuyện khá hợp với cô gái xinh đẹp này, sau đó Dư Hổ và Đường Thế Văn làm phiền Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân, nên anh đi giải quyết.

Sau khi mọi chuyện giải quyết xong, thì phát hiện cô gái xinh đẹp đã đi rồi.

Vừa nãy anh chỉ tùy ý liếc xung quanh liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vậy nên muốn tới xem thử, xác nhận một chút.

Chu Dương không ngờ, lại đúng là cô gái xinh đẹp mà mình trò chuyện ở bữa tiệc.

Chỉ là, hình như bây giờ cô gái xinh đẹp này đang gặp phải chút khó khăn.

"Sao vậy, cô muốn ở đây?"

Chu Dương nhìn cô gái xinh đẹp, nhẹ giọng hỏi.

Muộn như vậy rồi, ở quầy lễ tân, mười phần thì chín phần là muốn thuê phòng.

Chu Dương phát hiện khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dường như hơi ửng hồng, ánh mắt cũng có chút trốn tránh.

"Chu tiên sinh, anh quen cô gái này sao? Cô ấy muốn thuê phòng, nhưng không đem theo giấy tờ tùy thân."

Nhân viên lễ tân thấy giọng điệu hai người nói chuyện với nhau, liền hiểu ra hai người quen biết.

Hơn nữa, họ đều biết quan hệ của Chu Dương và sếp tổng rất tốt, đương nhiên họ cũng tình nguyện tạo mối quan hệ.

"Ồ, thì ra là vậy, nếu cô thật sự muốn ở, tôi có thể sắp xếp giúp cô."

Chu Dương cúi nhìn cô gái xinh đẹp, giọng điệu dò hỏi.

Dù sao, anh và cô gái xinh đẹp này mới quen nhau hôm nay, tính cả lần này, cũng mới chỉ là lần thứ hai.

Trước kia hai bên tạm xem là trò chuyện vui vẻ, nhưng chắc chắn không đến mức có thể làm chủ cho đối phương.

Vậy nên Chu Dương phải hỏi ý kiến của cô.

Nhỡ cô ấy không đồng ý, anh cũng không thể cưỡng ép.

"Được, vậy làm phiền anh rồi, tôi chỉ cần ở một đêm là được."

Có điều cô gái xinh đẹp hơi ngây ra một lúc, sau đó liền bừng tỉnh, trực tiếp cười đồng ý.

Chu Dương thấy vậy nên cười thầm, đồng thời cũng nói với nhân viên lễ tân một tiếng, để họ sắp xếp phòng.

Chu Dương cũng cực kì tò mò.

Cô gái xinh đẹp này trông không giống người không có chỗ ở.

Hơn nữa, bây giờ là cô quên đem theo giấy tờ tùy thân.

Ở Trường Sa mà lại không đem theo giấy tờ, vậy thì có thể nhà của cô ấy cũng ở Trường Sa.

Nếu không, ra ngoài không mang theo giấy tờ thì khó mà đi được.

Chỉ là, có nhà không mà về, lại muốn ở khách sạn.

Nguyên nhân trong đó, khiến Chu Dương thấy hiếu kì.

Chu Dương biết, bản thân nảy sinh sự hiếu kì, chẳng qua là vì đối phương là một mỹ nhân.

Nếu đổi lại là một người đàn ông, hoặc một cô gái bình thường nào đó, nói không chừng ngay cả nhìn còn cảm thấy dư thừa.

Có lẽ đây chính là lợi thế của sắc đẹp.

Trong nháy mắt, tiếp tân đã làm xong thẻ phòng, ở cùng một tầng với Chu Dương, đều là phòng dành riêng cho khách Vip.

Mỗi khách sạn năm sao giống như vậy, hầu như đều sẽ chuẩn bị một vài phòng cho khách Vip.

Những phòng cho khách Vip này, bình thường không tiếp đón khách thường, cho dù những phòng khác đều chật kín, cũng sẽ không nhận khách bình thường.

Cái gọi là phòng Vip, đều dùng để tiếp đãi khách Vip có thân phận, hoặc giám đốc khách sạn dùng để tiếp đón bạn bè, hay những người quyền quý ở.

Hơn nữa, một lợi ích khá bí ẩn trong đó chính là không cẩn thiết sử dụng giấy tờ tùy thân.

Suy cho cùng, có thể được khách sạn coi là khách Vip, vậy người đó ắt hẳn phải là nhân vật của công chúng, không thể làm giả.

Sau khi cầm thẻ phòng, Chu Dương tiện thể đưa cô gái xinh đẹp lên.

Mà điều bọn họ không biết là, sau khi họ đi vào, gương mặt hai nhân viên quầy tiếp tân tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Đối với một cô gái xinh đẹp như vậy, họ không có nhiều cảm giác lắm, chỉ cảm thấy đối phương cực kì xinh đẹp, có một khí chất khó nói thành lời.

Còn Chu Dương, hễ là nhân viên nữ, không ai không kính trọng.

Bây giờ họ thấy Chu Dương trò chuyện với một cô gái xinh đẹp vui vẻ như vậy, hơn nữa còn đích thân ra mặt làm thẻ phòng cho cô ấy, lòng nhất thời dấy lên sự ghen tị.

"Mau đoán xem, vừa nãy tôi nhìn thấy gì nào!"

Ngay sau đó, một nhân viên tiếp tân mở nhóm chat của nhân viên khách sạn lên, bên trong có gửi một tin nhắn, còn phối hợp một nhãn dán kinh ngạc, hưng phấn ở đằng sau.

"Thấy gì?"

"Tiểu Lôi Lôi, cô thấy gì mà kích động u mê quá vậy?

"Đúng vậy, không phải là Chu tiên sinh nói chuyện với cô, còn khen cô đấy chứ?"

Nháy mắt, nhóm chat bắt đầu sôi nổi, nhiều người nhao nhao hùa theo dò hỏi, cũng có chút trêu đùa.

Dù sao, không ít người bọn họ đều biết, Tiểu Lôi Lôi này say mê Chu Dương.

"Hihi, tôi vừa thấy một cô gái cực kì xinh đẹp, giống chị Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân, quan trọng là..."

Thời khắc mấu chốt, chờ cả cái nhóm chat đều không nhịn nổi nữa, Tiểu Lôi Lôi mới tiếp tục gõ.

"Vừa nãy Chu Dương đích thân ra mặt làm thẻ phòng cho cô gái xinh đẹp đó!"

Tin nhắn vừa gửi đi, nhóm chat bỗng yên tĩnh mấy giây, sau đó hoàn toàn bùng nổ.

Tranh luận trong nhóm chat, Chu Dương không hề biết, cũng không muốn biết.

Dù sao, chuyện như vậy, trông cũng gần giống với tình huống nửa đêm bỗng nhiên gặp được người đẹp, nhưng thực tế, anh cũng không hề nghĩ như vậy, cũng không dám có ý nghĩ này.

Phòng Vip ở tầng bảy của khách sạn, với ý nghĩa tâm linh của con số bảy.

Đây là điều lệ của rất nhiều khách sạn, cũng không thể coi là mê tín gì, chỉ là mang ý vui mừng.

Chu Dương đang chuẩn bị tạm biệt sau khi đưa cô gái xinh đẹp tới cửa phòng.

"Có muốn vào uống cốc trà không?"

Đúng lúc này, cô gái đột nhiên mở miệng, đôi mắt xinh đẹp mập mờ lóe lên một tia sáng, sau khi dừng lại trên mặt Chu Dương một lát liền lặng lẽ tan biến.

Chỉ là, hai gò má ửng hồng thì lại không thể giấu được.

"Được."

Chu Dương thấy vậy, đột nhiên cởi mở vui vẻ, muốn trêu cô gái này một chút.

Nếu đã mời tôi vào uống trà, vậy tôi sẽ vào, dù sao tôi cũng chẳng có gì phải sợ, suy cho cùng cũng chỉ là uống cốc trà thôi mà, cho dù có bị người khác nhìn thấy cũng chẳng sao.

"À! Ừm, được, vậy anh vào đi."

Cô gái rõ ràng là không ngờ Chu Dương lại đồng ý, hơn nữa còn vội vàng bước vào.

Sau khi ngây người một lúc, cô cũng mở vửa phòng, mặc cho Chu Dương đi vào.

Khóe miệng Chu Dương khẽ cười, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong đầu.

Cô gái xinh đẹp này chỉ nói bâng quơ, mang ý khách sáo nhiều hơn.

Dù sao, không có Chu Dương giúp, tối nay cô cũng không thể ở lại khách sạn.

Không có giấy tờ tùy thân, không chỉ có khách sạn Song Hỉ Lai, mà ngay cả những khách sạn khác, e là là nhà trọ cũng không được ở.

Trừ phi cô có thể về nhà.

Nhưng đêm muộn, người không đem theo giấy tờ lại muốn ở khách sạn, chắc là có chuyện gì đó khiến cô không muốn về nhà.

Sau khi vào phòng, Chu Dương tùy tiện ngồi xuống.

"Cô có ngại khi cùng người bạn có duyên gặp gỡ này tâm sự, tại sao nửa đêm nửa hôm lại không về nhà?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom