• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cao thủ hồi sinh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Bạn thân thiết của chủ tịch thành phố

“Anh, anh định làm gì?”

Mặc dù hai người đã ngủ chung giường từ lâu, thế nhưng do tình trạng cơ thể của Hàn Chí Khiêm, Đường Tịnh Nghi chưa từng trải qua loại chuyện này bao giờ, đại tiểu thư thường ngày cao cao tại thượng của nhà họ Đường cũng chỉ là một cô thiếu nữ e thẹn mà thôi.

“Tooi định làm gì? Chẳng phải rất rõ ràng rồi sao...”

Trên mặt Lâm Tuấn nở nụ cười tà ác, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo của Đường Tịnh Nghi, vươn tay kéo Đường Tịnh Nghi đang định chạy ra cửa phòng vào lòng.

Đường Tịnh Nghi định giãy dụa theo bản năng, thế nhưng Lâm Tuấn chỉ cần dưa tay ấn nhẹ vào lưng cô, Đường Tịnh Nghi đột nhiên mất hết sức lực, thậm chí ngay cả nâng cánh tay mình lên cũng trở thành một chuyện khó khăn.

“Anh anh anh... Hàn Chí Khiêm, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh dám làm vậy với tôi...”

“Làm gì cô cơ?”

Không đợi Đường Tịnh Nghi trả lời, Lâm Tuấn nhẹ nhàng nâng cằm Đường Tịnh Nghi lên, sau đó mạnh mẽ nghiêng người về phía trước dưới ánh mắt khó tin của Đường Tịnh Nghi.

“Hàn Chí Khiêm, anh...”

Đường Tịnh Nghi dường như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói hết đã bị Lâm Tuấn chặn lại.

Một mùi thơm ngọt nhẹ nhưng rõ ràng ập đến, giống như mùi hương toát ra từ loại kẹo ngon nhất thế gian, có sức hút chết người đối với trẻ nhỏ.

Giây phút này, Lâm Tuấn chính là đứa trẻ bị thu hút bởi loại kẹo chết người đó.

Đường Tịnh Nghi không thể ngờ rằng Lâm Tuấn lại to gan như vậy, không ngờ người đàn ông đã ngù cùng cùng cô bao nhiêu đêm nhưng chưa từng chạm vào cô lại dám làm chuyện xúc phạm cô như vậy. Vì thế khi cảm nhận được đôi môi của Lâm Tuấn, phản ứng đầu tiên của Đường Tịnh Nghi chính là tức giận.

Và sau đó là... một cảm giác kì lạ...

Khuôn mặt cô như muốn bốc hỏa, có cảm giác nóng ran, trái tim cô dường như không thể kiểm soát, Đường Tịnh Nghi có thể cảm nhận được cơ thể mình đã hồi phục sức lực, nhưng cơ thể cô đã nhũn ra, căn bản không thể dùng sức.

Tôi đang bị làm sao vậy?

Lúc đôi mắt cô còn đang mê ly, Đường Tịnh Nghi đã muốn nói như vậy.

Cảm nhận được động tác của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi đột nhiên chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ, cả người như bị tê liệt, cơ thể hoàn toàn nhũn ra.

“Tôi?”

“Gọi tôi là chồng”

Nói rồi, Lâm Tuấn liền cúi đầu xuống lần nữa.

Đường Tịnh Nghi lúc này đâu còn dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày nữa, thay vào đó là một thiếu nữ nũng nịu dựa dẫm vào người khác như chú gà nhỏ, hai tay giữ chặt lấy góc áo của Lâm Tuấn, gương mặt ửng hồng, giống như quả táo chín mọng, trông vô cùng ngon miệng.

Đường Tịnh Nghi vốn dĩ đã xinh đẹp trời sinh, mặc dù không đến mức khuynh quốc quynh thành, nhưng nếu ví như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không quá đáng. Lúc này dáng vẻ của cô lại càng trở nên xinh đẹp lạ thường.

Nhìn Đường Tịnh Nghi bằng đôi mắt thâm tình, Lâm Tuấn lúc này chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, nhét cô vào trong cơ thể mình.

Tuy nhiên...

“Cốc cốc cốc”.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang hai người.

Lâm Tuấn vốn định mặc kệ người gõ cửa, nhưng Đường Tịnh Nghi vừa rồi còn toàn thân mềm nhũn lại không biết lấy sức lực từ đâu ra, đẩy Lâm Tuấn vội vàng chạy ra cửa, mở cánh cửa với gương mặt đỏ ửng.

Ngoài cửa chính là bố Đường, chủ tịch thành phố và mấy người thư ký.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cửa Đường Tịnh Nghi, chủ tịch thành phố nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Hình... như tôi đến không đúng lúc thì phải?”

Lời nói này lập tức khiến khuôn mặt vốn đã ửng đỏ của Đường Tịnh Nghi càng thêm đỏ hơn, cô vội vàng tìm cớ né tránh.

“Đâu có ạ, chắc chủ tịch đến tìm Chí Khiêm ạ? Anh ấy đang ở trong phòng, cháu... cháu đi pha trà cho mọi người, mọi người vào nói chuyện trước đi...”

Nói rồi, Đường Tịnh Nghi liền đi ra ngoài với gương mặt đỏ bừng bừng.

Bố Đường nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Đường Tịnh Nghi thì sững sờ giây lát, rồi cười nhẹ lắc đầu.

Nếu là người khác làm hỏng chuyện tốt của Lâm Tuấn thì anh chắc chắn sẽ mặt sưng mày xỉa với người đó, chứ đừng nói đến chuyện sẽ nói nhảm với người đó, thế nhưng người đến lại là chủ tịch thành phố, cho dù là Lâm Tuấn cũng phải nể mặt ông ấy.

Vì vậy cho dù trong lòng không vui, Lâm Tuấn cũng chỉ đành mang vẻ mặt bất lực ra tiếp đón chủ tịch thành phố.

Một lúc sau, mọi người đều ngồi trong phòng khách nhà họ Đường.

Nếu là trước đây, người ngồi giữa tiếp khách chắc chắn sẽ là bố Đường và Đường Tịnh Nghi, còn về Hàn Chí Khiêm, thậm chí còn không có tư cách gặp mặt khách, thế nhưng lần này, người ngồi giữa lại là Lâm Tuấn.

Còn hai bố con Đường Tịnh Nghi lại ngồi ở bên cạnh.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì khách đến nhà họ Đường lần này chính là chủ tịch thành phố, mà người ông ấy muốn gặp chính là đại thiếu gia phế vật mà bọn họ coi thường bấy lâu nay – Đường Chí Khiêm.

“Nhà họ Đường chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh khi được chủ tịch thành phố năm lần bảy lượt ghé thăm thế này”.

Mặc dù phải ngồi sang bên cạnh, nhưng bố Đường trông vẫn vô cùng vui vẻ.

Câu nói này khiến chủ tịch thành phố không khỏi mỉm cười nhẹ, cảm thán nói: “Có Tiểu Khiêm ở đây, sau này e là tôi sẽ càng đến nhiều hơn, dù sao y thuật của Chí Khiêm cũng nổi tiếng cả thành phố Yến Kinh. Lần này tôi đến nhà họ Đường, một là để cảm ơn Tiểu Khiêm lần trước cứu mẹ vợ tôi, hai là muốn nhờ Tiểu Khiêm một chút chuyện...”

“Chuyện gì, chủ tịch thành phố cứ nói, nếu tôi có thể giúp được thì chắc chắn sẽ không từ chối”.

Lần này, người nói không phải là bố Đường, mà là Lâm Tuấn.

“Tiểu Khiêm này, tôi có một người bạn rất thân thiết, ông ấy bị một căn bệnh kì lạ giày vò nhiều năm, cho nên lần này đến đây là muốn hỏi cậu có thể dành thời gian đến chữa trị cho người bạn này của tôi không...”Chương 7: Nhân vật máu mặt

Đương nhiên Lâm Tuấn không thể từ chối yêu cầu của chủ tịch thành phố được, mặc dù bây giờ anh đang có y thuật siêu phàm, có thể giúp nhà họ Đường nâng cao địa vị, nhưng thật ra anh vẫn chỉ là một tên bị bỏ mặc ở Yến Kinh mà thôi, nếu như không phải do may mắn nên mới được chủ tịch thành phố coi trọng, vậy thì làm sao khiến cho người nhà họ Đường nhìn anh bằng con mắt khác được.

Vậy nên. . . . . .

Vì đây là việc của chủ tịch thành phố, cho dù Lâm Tuấn có không muốn thì cũng phải làm giúp.

"Chủ tịch thành phố, ông khách sáo quá, nếu tên nhóc như tôi có thể giúp được ông thì nhất quyết sẽ không bao giờ từ chối, chỉ sợ... khả năng của tôi có hạn, không có cách nào giúp chữa khỏi bệnh cho bạn của ông được....."

Giúp thì được, nhưng Lâm Tuấn không dám nói trước điều gì.

Không phải bản thân không đủ tự tin vào y thuật của mình, mà là trên đời này có rất nhiều căn bệnh quái gở, có quỷ mới biết người bạn kia của chủ tịch thành phố mắc phải căn bệnh kỳ lạ gì, nên trước khi xem bệnh thì Lâm Tuấn cũng không dám nói nhiều.

Đương nhiên chủ tịch thành phố cũng đã hiểu rõ, cho nên ngay khi nghe Lâm Tuấn nói xong liền cười phá lên, sau đó vỗ vai anh.

"Cố hết sức là được, có thể giúp bạn của tôi khỏi bệnh đương nhiên là tốt nhất, chữa không khỏi cũng chẳng sao, bao năm qua chúng tôi đã đi khám không biết bao nhiêu vị bác sĩ rồi, đến giờ vẫn chưa khỏi bệnh, vậy nên cậu đừng thấy áp lực làm gì, hãy cố gắng hết sức là được".

"Vậy... tôi sẽ đi cùng ông chuyến này nhé”.

"Ha ha ha, tốt lắm, người trẻ tuổi nên cố gắng thử nhiều hơn, à này, Tiểu Lâm cậu đừng gọi tôi là chủ tịch thành phố gì gì nữa, nếu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng chú Dương là được”.

"Cung kính chi bằng tuân mệnh, cứ theo ý chú Dương đi một chuyến là được ạ”.

Chê à?

Lâm Tuấn đâu dám khinh thường nhân vật máu mặt như vị chủ tịch thành phố thành phố Yến Kinh này, còn về vấn đề xưng hô này, nếu như anh từ chối thì thật bất kính quá.

Chủ tịch thành phố đương nhiên cũng là một người kiên định, sau khi nghe Lâm Tuấn đồng ý giúp đỡ liền muốn đưa anh rời khỏi nhà họ Đường.

Nhưng trước khi rời đi, Lâm Tuấn bước tới trước mặt Đường Tịnh Nghi, sau đó vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

Tiếp đó, Lâm Tuấn tỏ vẻ gian manh nói với Đường Tịnh Nghi: "Cưng à, đợi khi nào anh về sẽ xử em sau nhé”.

Đường Tịnh Nghi định đánh trả, nhưng đang trước mặt chủ tịch thành phố thế này, đương nhiên cô sẽ không dám công kích Lâm Tuấn, chỉ có thể để cho anh ôm lấy mình mà thôi.

Nhưng Đường Tịnh Nghi lại có thể dùng giọng nói yếu ớt đe dọa Lâm Tuấn bên tai: "Hàn Chí Khiêm, chờ đấy, khi nào anh trở về tôi sẽ tính sổ!"

Cơ thể Đường Tịnh Nghi bao năm qua chưa có ai dám chạm vào, thế mà hôm nay lại bị tên rác rưởi cô luôn coi thường lợi dụng, điều này thực sự khiến cho cô phải vừa cảm thấy xấu hổ vừa tức giận.

Tính sổ sao?

Khóe miệng Lâm Tuấn chợt nhếch lên một nụ cười, anh chậm rãi nói nhẹ bên tai Đường Tịnh Nghi: "Tính sổ à? Đợi đến khi tôi trở về xem coi ai tính sổ ai”.

Hơi nóng phập phồng khi anh phả vào tai Đường Tịnh Nghi, ngay lập tức khiến tai cô ửng đỏ, tiếp đó nó lại lan rộng ra lên cả mặt cô.

Nhìn thấy phản ứng của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn bèn cười thầm với vẻ đắc thắng, sau đó xoay người đi theo chủ tịch thành phố với nụ cười trên môi, anh bước lên chiếc Porsche màu đen với biển số cực kỳ lạ mắt, tiếp đó tiếng động cơ gầm lên rồi rời khỏi nhà họ Đường.

Người bạn của chủ tịch thành phố hình như không sống ở thành phố Yến Kinh, bởi vì sau khi lên chiếc Porsche màu đen thì Lâm Tuấn liền phát hiện chiếc xe không hề hướng về khu phố phồn hoa của trung tâm thành phố, mà thay vào đó lại lái dần ra khỏi nơi náo nhiệt kia, tiến về phía ngoại ô thành phố Yến Kinh.

Lâm Tuấn không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Bạn của chủ tịch thành phố cũng phải là người không thiếu tiền, người giàu có như thế đương nhiên sẽ có mấy căn nhà hay biệt thự ở cả trong và ngoài thành phố, đây cũng là chuyện hoàn toàn bình thường, muốn sống ở đâu mà chẳng được.

Có không ít người giàu thích sống ở ngoại ô, nên đương nhiên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Lâm Tuấn cứ nghĩ như vậy cho đến khi...

Chiếc Porsche màu đen từ từ dừng lại, bỗng có vài người lính mặc quân phục với súng trên tay đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa kính xe, và rồi Lâm Tuấn cũng nhận ra người bạn này của chủ tịch thành phố có lẽ không phải là một người giàu có bình thường, mà là...

"Cho qua”.

Một âm thanh thô bạo vang lên từ cửa sổ xe, chiếc Porsche màu đen lại chậm rãi khởi động, đi qua một nơi như bốt canh gác rồi lái vào một ngọn núi ở ngoại ô thành phố Yến Kinh.

Sau đó chiếc Porsche màu đen dừng lại, đi hết một đoạn đường rồi lần lượt vượt qua mấy trạm kiểm soát, lúc này mới đến được một căn biệt thự lớn.

Cho dù Lâm Tuấn có ngốc thì anh cũng nhận ra được thân phận người bạn này của chủ tịch thành phố nhất định không hề đơn giản, bằng không thì sao một chủ tịch thành phố uy nghiêm như thế mà vẫn phải đi qua bao nhiêu trạm kiểm soát mới đến thăm được, thế nhưng Lâm Tuấn vẫn im phăng phắt suốt dọc đường, không hề hỏi thêm bất kỳ điều gì, thay vào đó anh còn nói chuyện phiếm với chủ tịch thành phố.

Bộ dạng bình tĩnh này đã khiến cho chủ tịch thành phố phải gật đầu tán thưởng Lâm Tuấn.

"Đứa nhỏ này tâm thái không tồi nhỉ, đúng là người có thể làm nên chuyện lớn”.

Tuy không nói thẳng, nhưng chủ tịch thành phố đã dùng ánh mắt lạc quan của mình để thể hiện cho Lâm Tuấn thấy.

Ngay khi chiếc Porsche màu đen dừng lại, hai người bèn xuống xe, chủ tịch thành phố bắt đầu giải thích cho Lâm Tuấn nghe.

"Tiểu Lâm à, chú nghĩ cháu cũng nhận ra được thân phận người bạn của chú có thể có chút đặc biệt, vậy nên khi chữa trị, nếu không chắc chắn tuyệt đối thì đừng hành động hấp tấp, nếu không sẽ xảy ra tai nạn, thậm chí là chú cũng không thể giúp cháu được đâu, cháu có hiểu không?”

Lâm Tuấn gật đầu.

"Dạ hiểu rồi, chú Dương".

Nhìn thấy vệ sĩ ở khắp mọi nơi trong biệt thự, cùng với vẻ mặt nghiêm trọng của chủ tịch thành phố, Lâm Tuấn lại một lần nữa đoán ra thân phận người bạn của chủ tịch thành phố đặc biệt đến nhường nào.

Đây nhất định là một nhân vật máu mặt, Lâm Tuấn thầm khẳng định.

Sau khi dặn dò một hồi, chủ tịch thành phố mới gật đầu hài lòng, sau đó dẫn Lâm Tuấn đi vào biệt thự.

Căn biệt thự vô cùng rộng lớn loằng ngoằng, mãi khi đi đến phòng làm việc, chủ tịch thành phố mới dừng lại.

"Ông chủ, chủ tịch thành phố Dương đến rồi".

Một người mặc đồ đen vệ sĩ gõ cửa phòng làm việc rồi báo cáo, lúc này một tiếng ‘két’ bỗng phát ra từ phía cửa.

Sau đó, một ông lão với mái tóc bạch kim từ từ xuất hiện trước mặt Lâm Tuấn.

Đó là. . . . . . Chương 8: Lão đại tam phương

“Ông cụ Ngô đã lâu không gặp, dạo này ông khỏe không?”

Bước vào trong phòng sách, vị chủ tịch thành phố uy nghiêm trước mặt Lâm Tuấn lập tức thay đổi thái độ.

Mặc dù sự thay đổi rất nhỏ nhưng cũng đủ để Lâm Tuấn nhận ra chủ tịch đã khẽ cúi người xuống thể hiện sự kính trọng đối với ông cụ tóc bạc đang ngồi im trong phòng sách.

Lúc này Lâm Tuấn mới chợt nhận ra người bạn lâu năm mắc bệnh lạ mà chủ tịch thành phố nói thực tế chỉ là cái cớ để che dấu thân phận của ông cụ này.

Cũng có thể việc mắc bệnh lạ là thật, nhưng nói là bạn lâu năm gì đó, sợ rằng chủ tịch thành phố chưa đủ tư cách trở thành bạn lâu năm với ông cụ tóc bạc trước mặt.

Nhân vật có thể khiến một người đường đường là chủ tịch thành phố Yến Kinh gọi một cách cung kính như thế…

Lâm Tuấn không rõ ông cụ trước mặt là ai, nhưng anh biết rằng chỉ cần ông cụ giậm chân một cái là cả thành phố Yến Kinh run sợ, trong đầu anh lập tức nảy ra một quyết định.

Anh nhất định phải kết giao với người bạn này!

“Ha ha ha, lão Dương đến rồi à, đúng là đã lâu không gặp, lần này phiền đến ông rồi, nếu không phải tôi tình cờ đến Yến Kinh thì vị chủ tịch thành phố suốt ngày bận tối mắt tối mũi như ông làm gì còn thì giờ quan tâm đến chuyện của tôi nữa chứ”.

Ông cụ già tóc bạc đó cười sảng khoái khi nhìn thấy chủ tịch thành phố, sau đó di chuyển ánh mắt về phía Lâm Tuấn ở phía sau chủ tịch Dương.

“Lão Dương, cậu trai trẻ này là…”

Chủ tịch thành phố vội nhường hai bước, kéo Lâm Tuấn lên phía trước, sau đó giới thiệu với ông cụ kia: “Ông cụ Ngô, đây là người hôm trước tôi nói với ông, cậu Hàn Chí Khiêm, vị thầy thuốc châm cứu tài giỏi đã chữa khỏi bệnh lạ cho phu nhân của tôi, sau đó bệnh viện số một thành phố Yến Kinh đã đưa giấy chứng tử của mẹ vợ tôi, thế nhưng cậu ấy đã ra tay giúp bà ấy cải tử hoàn sinh…”

Nói xong, chủ tịch thành phố quay đầu nhìn Lâm Tuấn nói: “Tiểu Khiêm à, đây chính là ông cụ Ngô, bạn của chú Dương”.

“Cháu chào ông cụ Ngô”.

Chủ tịch thành phố ra hiệu bằng mắt, Lâm Tuấn liền tiến lên trước một bước, cúi đầu chào ông cụ tóc bạc đó.

“Ha ha ha, tôi nói này lão Dương, ông đừng có gọi ông cụ Ngô này ông cụ Ngô nọ, đã là bạn bè lâu năm rồi thì ông cứ gọi tôi là ông Ngô là được rồi, còn nữa… Tiểu Khiêm, nếu cậu đã gọi lão Dương là chú rồi thì cũng đừng gọi tôi là ông cụ Ngô nữa, nếu như không chê thì cứ gọi một tiếng chú Ngô là được rồi, như thế cho trẻ”.

“Có điều còn trẻ tuổi như vậy mà đã có y thuật cao siêu rồi, đúng là lợi hại…”

Ông cụ tóc bạc vừa cảm thán vừa nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt tán thưởng.

Lâm Tuấn khẽ cười trước lời khen của ông cụ, anh cúi thấp đầu, khom lưng thể hiện sự tôn kính đối với ông ấy, sau đó anh đáp: “Chú Ngô quá khen rồi, học không bao giờ là đủ, về phương diện y thuật cháu cần phải cố gắng nhiều mới đạt được đến trình độ xuất thần”.

Không kiêu ngạo vì từng chữa khỏi bệnh cho phu nhân chủ tịch thành phố và mẹ vợ của ông ấy, đồng thời cũng không quá tự ti vì thân phận của ông cụ Ngô, thái độ của Lâm Tuấn vô cùng đúng mực.

Sự thể hiện này khiến chủ tịch thành phố và ông cụ tóc bạc vô cùng ấn tượng, ánh mắt nhìn Lâm Tuấn thêm phần khen ngợi.

Sau đó hai người hàn huyên một lúc, thi thoảng Lâm Tuấn cũng nói chen vào, nhưng đa phần là im lặng mỉm cười, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Cho đến khi…

“Thưa ông cụ, ông Lưu đến rồi”.

Bỗng nhiên một giọng nói từ bên ngoài phòng sách vang lên khiến chủ tịch thành phố đang vui vẻ trò chuyện với ông cụ tóc bạc sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Ông cụ tóc bạc vẫn giữ thái độ cởi mở đó, vui vẻ nói vọng ra ngoài: “Bảo bọn họ vào đi”.

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng sách liền mở ra, một người trung niên bụng bự, đầu tóc lưa thưa dẫn theo một ông già mặc chiếc áo khoác dài màu trắng bước vào trong gian phòng với nụ cười nịnh bợ.

“Ông cụ Ngô vẫn khỏe chứ ạ? Nghe nói gần đây ông đến thành phố Yến Kinh, bấy lâu nay ông vẫn luôn đi tìm danh y bốn phương vậy nên tôi đã nhanh chóng tìm ra bác sĩ giỏi nhất thành phố Yến Kinh, xem xem có thể giúp được ông không”.

So với chủ tịch Dương, sự nịnh bợ ông cụ tóc bạc của ông Lưu hiện rõ mồn một, có là tên ngốc cũng nhận ra được.

Lúc ông Lưu dẫn theo ông già vào trong phòng sách, Lâm Tuấn có thể nhận ra sự khó chịu trên gương mặt của chủ tịch thành phố cùng với ánh mắt thù địch.

Ông Lưu này không biết thân phận thế nào, nhưng mà có thể đến căn biệt thự canh phòng nghiêm ngặt này chứng tỏ thân phận cũng không hề đơn giản, có thể không thần bí bằng ông cụ Ngô nhưng đoán chừng cũng không hề thua kém chủ tịch thành phố.

Ông cụ Ngô cười cởi mở gật đầu đáp lại sự niềm nở của ông Lưu.

“Vất vả cho lão Lưu rồi, ông với lão Dương khiến tôi thấy ngại quá, chỉ là tình cờ đến Yến Kinh thôi, không ngờ lại gây phiền phức cho hai người”.

“Không sao, không sao, có gì phiền phức đâu, có thể giúp được ông giải quyết phiền phức mới đúng”.

Ông Lưu nở nụ cười nịnh bợ đáp lại.

Chủ tịch Dương ở bên cạnh Lâm Tuấn mặc dù không vui khi thấy ông Lưu đến nhưng lúc này vẫn nở nụ cười nhạt, hùa theo nói: “Có gì phiền phức chứ, nếu như không phải ông Ngô không đồng ý, chúng tôi còn muốn mời ông đến nhà ở vài ngày, đưa ông đi ngắm cảnh đẹp ở Yến Kinh”.

“Ha ha ha, vậy tôi cảm ơn hơn người trước nhé, không nói nhiều nữa, mọi người cũng đã đến đông đủ rồi vậy thì… để Tiểu Khiêm và vị này xem bệnh giúp tôi đi”.

Đến rồi!

Đồng tử của Lâm Tuấn bất giác co lại, sau một hồi hàn huyên cuối cùng cũng đã bàn đến chuyện chính.

Sau một hồi chuẩn bị đơn giản, ông cụ tóc bạc nằm thẳng trên giường, chuẩn bị tiếp nhận sự điều trị của Lâm Tuấn và ông già kia.

Thực ra sau khi đến phòng sách Lâm Tuấn đã bắt đầu quan sát thần sắc và tình trạng cơ thể của ông cụ tóc bạc, nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường từ sắc mặt của ông ấy, điều này cũng có nghĩa là muốn chẩn đoán bệnh tình của ông cụ thì Lâm Tuấn phải bắt mạch, thậm chí là nghe tim.

Thấy ông cụ tóc bạc đã nằm trên giường cùng với sự ra hiệu bằng mắt của chủ tịch thành phố, Lâm Tuấn định bắt mạch cho ông ấy, nhưng ông già đi cùng ông Lưu liền lao ra, đến bên cạnh ông cụ tóc bạc, chặn trước mặt Lâm Tuấn.

“Tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch thì có y thuật gì chứ? Tôi thấy đừng lãng phí thời gian nữa, trực tiếp để tôi chẩn đoán điều trị cho ông cụ Ngô là được rồi, trẻ con đi đâu chơi thì đi đi, đừng ở đây trì hoãn thời gian quý báu của mọi người nữa…”

Giọng nói khinh bỉ đó khiến Lâm Tuấn nheo mắt lại.Chương 9: Không giỏi y thuật

"Ông Lưu, mặc dù bảo là nghĩ cho ông Ngô, nhưng làm gì cũng phải theo thứ tự chứ, ai đến trước chữa trước, ai đến sau chữa sau".

Chủ tịch Dương đương nhiên không thể nào đuổi ông lão này đi để Lâm Tuấn chữa bệnh cho bộ trưởng Ngô được, nếu như ông ta thực sự chữa khỏi bệnh được cho ông cụ Ngô thì chẳng phải ông và Lâm Tuấn mất công đi một chuyến rồi sao?

Thực ra chủ tịch Dương không phải không muốn để người khác chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô, chỉ là ông ấy đã đưa Lâm Tuấn đến đây rồi, dù sao cũng phải thử một phen chứ, đợi đến khi Lâm Tuấn bảo bệnh của ông cụ Ngô không thể chữa được mới rời đi thì ông ấy mới tâm phục khẩu phục.

Nếu như bây giờ bị ông lão kia cướp đi cơ hội, chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô trước khi Lâm Tuấn chữa trị, vậy thì cơ hội để Lâm Tuấn ra tay không còn nữa rồi, chủ tịch Dương chỉ cảm thấy bực bội, vậy nên mới mở lời nói với ông Lưu vừa bước vào trong phòng làm việc.

Nghe thấy lời chủ tịch Dương nói, ông Lưu cười khẩy, không hề sợ hãi ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn chủ tịch Dương, chế giễu nói.

"Ai đến trước chữa trước ai đến sau chữa sau? Chủ tịch Dương, ông nghĩ rằng ông đang mua rau trên phố à? Còn phân ai trước ai sau? Đừng có đùa chứ, chuyện quan trọng nhất bây giờ phải là chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô chứ, còn về phần ai chữa khỏi cũng chẳng đáng bận tâm, hay là... trong lòng chủ tịch Dương, công lao gì đó quan trọng hơn việc chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô?"

Ông Lưu vừa đấu khẩu với chủ tịch Dương vừa không quên đánh mắt ra hiệu cho ông lão đang đứng bên cạnh ông cụ Ngô, ý bảo ông ta mau nhanh chóng chữa bệnh cho ông cụ Ngô đi.

"Ông...”

Chủ tịch Dương bị ông Lưu chế giễu một hồi chỉ có thể câm họng, mặt tím như gan heo.

Tất cả chuyện này đều lọt vào mắt Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn không biết ông Lưu này rốt cuộc là ai, nhưng từ thái độ khi nói chuyện giữa ông ta và chủ tịch Dương thì có thể thấy được ông Lưu đây là người có địa vị không thua kém gì chủ tịch Dương, thậm chí có thể ngang hàng.

Cứ như vậy, thân phận của ông Lưu hiện ra vô cùng rõ nét.

Cục trưởng cục nào đó của thành phố Yến Kinh chăng? Có thể có cùng địa vị với chủ tịch thành phố chỉ có thể là chức kia thôi.

Lâm Tuấn hơi híp mắt, quan sát ông Lưu bụng phệ kia sau đó quay đầu nhìn ông lão đang chẩn đoán cho ông cụ Ngô, anh khẽ mỉm cười, tiến về trước một bước.

"Chú Dương đương nhiên hy vọng bệnh của ông cụ Ngô sẽ sớm được chữa khỏi, nếu ông lão kia thực sự có năng lực chữa trị khỏi cho chú Ngô, chú Dương đương nhiên sẽ không có ý kiến gì cả, vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ..."

"Ông lão kia không giỏi y thuật, cũng có thể nói là chỉ biết đôi chút thôi, căn bản không có năng lực chữa khỏi bệnh cho chú Ngô! Để ông ta chữa bệnh cho chú Ngô, thứ nhất là mất thời gian của mọi người, thứ hai có thể khiến cho bệnh tình của chú Ngô trở nặng, làm lỡ việc chữa trị của chú Ngô!"

Mấy lời ban nãy ông lão kia vừa dùng để chế giễu Lâm Tuấn, bây giờ đều bị anh trả lại đầy đủ.

Lời vừa dứt, cả phòng làm việc lập tức lặng yên.

Hai vệ sĩ mặc vest đen cao to lực lưỡng đứng bên ông cụ Ngô vốn đang bất động cũng tiến lên một bước, giơ tay chặn trước ông lão đang định chữa bệnh cho ông cụ Ngô, ý họ là muốn ngăn ông lão kia lại.

"Cái gì? Tiểu Khiêm, cháu bảo người kia không giỏi y thuật?"

Khuôn mặt đang đỏ bừng của chủ tịch Dương lập tức thay bằng vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Tuấn.

Ban nãy khi chủ tịch Dương đấu khẩu với ông Lưu, ông cụ Ngô vốn đang im lặng cũng chống người ngồi dậy, trong mắt đầy câu hỏi.

Còn về ông Lưu lúc trước còn dương dương tự đắc, bây giờ bởi vì giận quá mà mặt đỏ bừng lên.

"Cậu trai trẻ, Trương đại sư là bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố Yến Kinh của chúng ta, từng chữa khỏi biết bao chứng bệnh nan y, cậu lại bảo ông ấy không biết chữa bệnh? Nếu Trương đại sư không giỏi y thuật nữa thì ở Yến Kinh này còn ai dám nhận mình giỏi y thuật?"

Trương đại sư vừa bị Lâm Tuấn chế giễu vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ như đã quen với chuyện này rồi.

"Ông Lưu bớt giận, người trẻ tuổi mà, khó tránh cao ngạo, thích nghi ngờ người khác, tí nữa tôi sẽ cho cậu ta thấy cái gì gọi là y thuật chân chính, còn về bệnh tình của ông cụ Ngô, tôi cũng đoán được đại khái rồi, tí nữa tôi sẽ kê đơn thuốc, ông cụ Ngô chỉ cần uống theo đơn tôi kê, nửa tháng sau bệnh tình sẽ tốt lên".

Khi Trương đại sư nói câu này, ánh mắt lạnh lùng của ông ta quét qua Lâm Tuấn, sau đó cũng không thèm nhìn nữa, cứ như chẳng coi Lâm Tuấn là cái thá gì.

"Trương đại sư đã chuẩn đoán được bệnh tình của ông cụ Ngô rồi sao?", nghe thấy Trương đại sư nói vây, ông Lưu lập tức mừng rỡ.

Nếu như Trương đại sư có thể chữa khỏi cho ông cụ Ngô, người giới thiệu Trương đại sư đến chữa bệnh như ông ta nhất định lập được đại công, sau này cần ông cụ Ngô giúp đỡ điều gì, đương nhiên sẽ rất thuận lợi.

"Không sai, qua việc bắt mạch ban nãy, tôi đã chẩn đoán được bệnh tình của ông cụ Ngô".

Trương đại sư vuốt chòm râu dê, tự tin nói.

Chủ tịch Dương không khỏi chột dạ, vội vàng quay đầu hỏi nhỏ Lâm Tuấn: "Tiểu Khiêm, cháu bảo Trương đại sư kia không giỏi y thuật, có chứng cứ gì không? Đừng bảo là cháu đoán bừa nhé?"

Lâm Tuấn cười mỉm, tự tin nhìn chủ tịch Dương, sau đó tiến lên nói với Trương đại sư: "Nếu Trương đại sư đã chẩn đoán được bệnh tình của chú Ngô, vậy chắc cũng biết được triệu chứng khi phát bệnh của chú Ngô nhỉ? Không ngại nói ra để tôi nghe chứ?"

Ông cụ Ngô từ đầu đến cuối chưa hề nói những thứ liên quan đến tình hình và cảm giác lúc phát bệnh, vậy nên dùng chuyện này để kiểm tra Trương đại sư có giỏi y thuật không đúng là một cách không tồi.

Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy, ánh mắt chủ tịch Dương không kìm được mà sáng lên, nếu như Trương đại sư kia thật sự không giỏi y thuật, vậy câu hỏi này nhất định có thể khiến ông ta để lộ chân tướng

Tuy nhiên...

Sau khi nghe thấy lời Lâm Tuấn nói, Trương đại sư kia không lộ vẻ hốt hoảng như mong muốn của chủ tịch Dương, ngược lại chỉ mỉm cười.

"Triệu chứng khi phát bệnh? Ha ha, tôi đây quả thật có vài phần suy đoán, ông cụ Ngô không ngại nghe chứ, nghe xem tôi nói có đúng không..."

"Nếu như tôi đoán không sai, mỗi phần ông cụ phát bệnh sẽ cảm thấy ngực như bị nghẹn lại, hô hấp vô cùng khó khăn, chỉ cố gắng thở được vài cái cũng khiến ngực đau đớn vô cùng, ông cụ Ngô nói xem suy đoán của tôi chính xác không?"

Giọng điệu tùy ý, khuôn mặt tự tin, ông lão được mệnh danh là Trương đại sư này thực sự có vài phần phong phạm của một đại sư.

Có điều người mỉm cười tự tin không chỉ có mình Trương đại sư, còn có...

Lâm Tuấn... Chương 10: Giỏi nghề

"Đúng vậy…"

Ông cụ Ngô im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng, khuôn mặt ông Lưu bụng phệ lập tức trở lên vui vẻ thích chí, sau đó ông ta còn quay lại nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt khinh bỉ.

"Cậu thanh niên nghe thấy chưa? Trương đại sư không cần bất cứ sự gợi ý nào cũng có thể chẩn đoán chính xác tình trạng bệnh của ông cụ Ngô đấy, như vậy còn gọi là không giỏi y thuật sao? Hừ, nếu không phải nể mặt chủ tịch Dương thì hôm nay tôi đã bảo người bắt tên nhóc ngạo mạn cậu đi vì tội phỉ báng Trương đại sư rồi…"

"Ông Lưu đừng nổi giận, thanh niên mà, không biết trời cao đất dày là chuyện bình thường thôi, dạy dỗ một chút là được rồi", Trương đại sư cười rồi nói.

Trương đại sư và ông Lưu kẻ tung người hứng nhịp nhàng khiến sắc mặt chủ tịch Dương dần trở lên khó coi.

Vừa rồi Dương đại sư chỉ bắt mạch đơn giản cũng đã biết được bệnh tình của ông cụ Ngô, điều này đủ chứng minh y thuật của ông ta cao như thế nào rồi, cho nên ông ta nói đã biết cách chữa trị cho ông cụ Ngô cũng rất có thể là sự thật.

Chưa biết đơn thuốc ông ta kê có tác dụng hay không, nhưng ít nhất trong khoảng thời ngắn ông cụ Ngô đã chấp nhận phương pháp điều trị của Trương đại sư rồi.

Đúng là…

Sau khi đã được chứng kiến y thuật cao siêu của Trương đại sư, ông cụ Ngô vừa rồi còn cười nói vui vẻ với chủ tịch Dương vậy mà bây giờ chỉ chú ý tới ông Lưu và Trương đại sư thôi.

"Trương đại sư chẩn đoán bệnh tình của tôi rất đúng, bệnh của tôi bình thường thì không sao, chỉ cần tái phát một cái là tôi sống không bằng chết.

"Ông Ngô yên tâm, bệnh của ông là do khí trệ tích tụ lâu ngày hình thành, khí trệ tích tụ ở nơi không nên tích tụ làm tắc nghẽn kinh mạch nên dẫn tới việc khó thở và đau ở ngực, mặc dù muốn chữa khỏi triệt để hơi khó nhưng nếu dùng phương pháp điều trị giảm bớt bệnh tình thì không thành vấn đề".

"Vậy thì làm phiền Trương đại sư rồi".

"Ông cụ Ngô khách sáo quá, tôi kê đơn thuốc này, ông cụ chỉ cần bảo người nấu thuốc đúng như phương pháp tôi viết là được, chắc chắn có thể làm giảm cơn đau đớn lúc phát bệnh".

"Chỉ làm giảm thôi sao…", nghe Trương đại sư nói vậy vẻ mặt ông cụ Ngô hơi thất vọng, ông cụ liền dò hỏi Trương đại sư: "Trương đại sư, bệnh của tôi không có cách nào chữa triệt để sao?"

"Cái này…", Trương đại sư ấp úng do dự một lát rồi chậm rãi trả lời: "E là không có đâu, bệnh của ông cụ là do tắc nghẽn kinh mạch, điều trị bệnh về kinh mạch không còn cách nào khác ngoài việc nghỉ ngơi hợp lý và dùng thuốc từ từ điều trị, cho nên bệnh của ông cụ chỉ có thể thuyên giảm chứ không có cách nào điều trị dứt điểm được…"

Trương đại sư nói nghe có vẻ rất có lý, đến Lâm Tuấn còn phải gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Nếu đứng ở góc độ Đông y thì bệnh tình của ông cụ Ngô đúng là không có cách nào điều trị dứt điểm được, chỉ có thể dùng phương pháp từ từ điều trị để làm giảm cơn đau đớn lúc phát bệnh thôi, luận điểm này Lâm Tuấn cũng rất đồng ý, nhưng…

Ngoài việc là một bác sĩ Đông y thì Lâm Tuấn cũng là một bác sĩ được đào tạo chính quy về kiến thức y học phương Tây, dày dặn kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Ngoài việc châm cứu và kê đơn thuốc ra, anh còn có thể cầm dao làm phẫu thuật!

Cho nên so sánh với Trương đại sư thì Lâm Tuấn có thể nhìn được nhiều thứ hơn từ trên người ông cụ Ngô.

"Không đúng".

Lâm Tuấn dõng dạc lên tiếng nói với vị Trương đại sư kia và ông cụ Ngô đang ngồi trên giường.

Ông cụ Ngô chau mày, bực mình nhìn Lâm Tuấn một cái.

Ánh mắt này khiến chủ tịch Dương đứng bên cạnh Lâm Tuấn sợ hãi kéo tay anh lại, thì thầm nói: "Tiểu Khiêm, nói láo cũng phải có giới hạn chứ cháu, vừa rồi vị Trương đại sư kia đã chứng minh được thực lực của mình rồi đấy, cháu đừng có làm loạn nữa…"

Ban đầu ông cụ Ngô và chủ tịch Dương đều có ấn tượng tốt với Lâm Tuấn, nhưng Lâm Tuấn cứ liên tục "ăn nói hàm hồ" khiến ấn tượng ban đầu bay sạch, sự tán thưởng trong ánh mắt cũng biến mất không còn chút nào, bây giờ chỉ còn lại sự bất lực và lạnh lùng mà thôi.

Lâm Tuấn khẽ cười nhìn chủ tịch Dương một cái rồi nói rõ ràng: "Chú Dương, cháu không nói láo, vừa rồi cháu nói vị Trương đại sư này căn bản không hiểu gì về y thuật, những lời vừa rồi ông ta nói là sai hết".

"Không hiểu gì về y thuật? Tất cả đều sai? Vừa rồi Dương đại sư chỉ bắt mạch đơn giản cũng đã hiểu được bệnh tình của ông cụ Ngô, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ chứng minh y thuật cao siêu của ông ấy nữa sao? Nhóc con đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà!"

Ông Lưu vừa trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Tuấn, vừa mắng chửi thậm tệ, có thể thấy rõ lời nói của Lâm Tuấn đã thực sự khiến ông ta tức giận.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn lúc này sẽ bị khuôn mặt dữ tợn của ông Lưu dọa sợ kinh hồn bạt vía rồi nhưng Lâm Tuấn vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

"Không hiểu thì là không hiểu, sai thì là sai, sao nào? Chẳng lẽ lại không cho tôi nói ra, để cho ông cụ Ngô tiếp tục bị dày vò bởi những cơn đau kia sao?"

"Thằng oắt con kia!"

Ông Lưu tức giận không biết phải làm sao, nói được vài chữ rồi trợn trừng mắt, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh nhau với Lâm Tuấn vậy.

"Không phải? Tôi muốn nghe xem Trương đại sư sai ở đâu? Tiểu Khiêm, cậu nói ra xem…"

Mặc dù hơi bực mình nhưng ông cụ Ngô vẫn lên tiếng, điều này khiến ông Lưu và Trương đại sư không khỏi ngây người.

Lúc này vị Trương đại sư kia cũng nói: "Này cậu thanh niên, cậu luôn miệng nói lão già này không hiểu gì về y thuật, tôi cũng muốn nghe thử xem, lão già này không hiểu y thuật ở chỗ nào vậy?"

Lâm Tuấn vẫn giữ nụ cười trên mặt, chậm rãi lắc đầu.

Sau đó anh nói: "Đầu tiên, tôi nói Trương đại sư đây không hiểu y thuật ý không phải nói trình độ của Trương đại sư về phương diện Đông y, mà là chỉ…"

"Ông không hề hiểu về y thuật phương Tây".

Trương đại sư im lặng sau đó khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cậu nói rất đúng, lão già này không biết gì về y học phương Tây, không có bất cứ thành tựu gì về phương diện y học phương Tây".

Nụ cười trên mặt Lâm Tuấn lại càng sáng hơn.

"Thứ hai, nếu chỉ đơn thuần nhìn từ góc độ Đông y thì những lời Trương đại sư nói không sai, khi ông cụ Ngô phát bệnh sẽ có triệu chứng hô hấp khó khăn, vùng ngực cũng sẽ quặn đau từng cơn theo mỗi lần hít thở, nếu tôi đoán không nhầm, thì vừa rồi lúc ông bắt mạch cho ông cụ Ngô có cảm nhận được mạch tượng của ông cụ bị lỗ rò".

"Đúng vậy, chính xác là mạch tượng bị lỗ rò", khuôn mặt Trương đại sư dần trở lên đông cứng.

Đúng là người giỏi nghề ra tay có khác, chỉ hai câu nói ngắn ngủi đã khiến ông cụ Ngô và Trương đại sư cảm nhận sâu sắc Lâm Tuấn tuổi trẻ tài cao không hề ăn nói hàm hồ, mà thật sự có bản lĩnh…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom