CĂN NHÀ CỦA MẸ (TRUYỆN MỚI) (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Thanh Vân

Tác giả VW
Tác giả
Thanh Vân
Thể loại
Truyện ngắn
Tình trạng
Hoàn thành
Lượt đọc
1,188
Cập nhật
CĂN NHÀ CỦA MẸ

Bà vén bức màn cửa sổ nhìn ra ngoài. Mưa vẫn rồi thành một bức màn xám, cho dù mọi người đều mừng là cuối cùng mua đã trở lại sau suốt cả năm hạn hán. Bà lẩm bẩm:

- Một ngày xám, xám xịt và đen tối. Già, xám và đen tối như chính mình.

Có thể bà nói quá sự thực chăng. Tóc chưa hoàn toàn trắng, bà mới chỉ ở tuổi giữa năm mươi, lại là con người hoạt động nên coi trẻ hơn số tuổi. Công việc hàng ngày là chăm sóc nhà cửa, trồng cây, nhổ cỏ trong vườn và lái xe vận tải khi cần, mặc dù không còn phóng nhanh như hồi còn trė. Từ hai năm trước, Tim, con trai bà khuyên bà đừng lái xe ủi đất nữa nhưng bà không lái xe này vì không cần thiết chứ không phải là đã lớn tuổi. Vậy thì tại sao hôm nay bà lại cảm thấy già? Bà nói thầm:

- Có lẽ tại trời mưa chăng?

Nhưng khi nhìn qua cửa sổ thấy dưới cơn mưa tầm tã, Tim đang hối hả chạy từ chuồng heo sang chuồng bò, bà hiểu câu trả lời. Dĩ nhiên bà biết là do việc xảy ra tối hôm qua với Jenny, con dâu bà, vợ của Tim.

Ồ, không phải là cãi cọ mà chỉ là cuộc tranh cãi việc trồng cây hoa ở chỗ nào thôi. Jenny muôn cây hoa được trồng ngay cạnh nhà để tiện cho việc săn sóc sau khi sinh xong còn bà thì cho rằng cần phải trồng ngay tại khoảng trống trong vườn. Cả hai hỏi ý kiến của Tim và dĩ nhiên Tìm chiều theo ý vợ. Sau đó bà bỏ vào trong phòng ngủ, cảm thấy mình đã già và quá cô đơn. Lúc này bà nhớ Steve hơn lúc nào hết.

Steve, chồng bà mất cách nay mười năm lúc Tìm vừa được hai mươi. Tim bỏ dở việc học, quay về làm việc trong nông trại, nó làm việc cực nhọc để trả những món nợ mà ông bố để lại. Bà cũng lắm việc vất vả không kém thằng con cho đến khi nó chứng tỏ có khả năng thì bà trao dần việc cho nó để chuyên chú vào mảnh vườn, hoa, cây ăn trái cũng như việc trong nhà.

Hai mẹ con sống như vậy cả chục năm trời cho đến khi Tim lấy vợ. Ngay từ đầu bà đā tự hỏi liệu không khí trong nhà sẽ ra sao nếu bà vẫn ở trong căn nhà này khi Jenny tới ở. Hai người đàn bà cùng ở chung một mái nhà, nhất là giữa mẹ chồng với con dâu thì sẽ xảy ra nhiều chuyện, kinh nghiệm của bao nhiêu gia đình cho biết điều đó. Thực tế thì cho tới tuần qua, mọi đều trôi chảy êm đẹp, chẳng có việc gì xảy ra cả. Mọi người đều thích nghi với hoàn cảnh mới, Jenny vẫn đi làm trong nhà máy chế biến khoai tây trong tỉnh, còn bà nhường lại vài việc trong nhà cho nó làm, nhất là vào cuối tuần, bà thường để nó lo việc cơm nước. Nói chung thì hàng ngày bà vẫn coi sóc mọi việc trong nhà. Ban ngày Jenny đi làm hay ngủ tùy theo "ca làm việc trong hãng, thường thì nó làm "ca" đêm và ngủ tới tận bốn giờ chiều.

Trách nhiệm của bà vẫn là giặt giũ, nấu nướng, coi sóc vườn và các luống hoa. Bà vẫn phải lái xe mang thức ăn ra đồng cho Tim. Trong mùa gặt hay vào mùa xuân, bà phải lái chiếc xe vận tải, nhưng vẫn không cảm thấy mệt mỏi.

- Nhưng... hình như là tới lúc phải buông bỏ hết thôi. - Bà lẩm bẩm, rời chiếc cửa sổ để tới bên chiếc tủ quần áo. - Tối qua chỉ là cái ngọn của tảng băng đá khổng lồ, trước sau gì nó sẽ hiện lên rõ dần.

Bây giờ mọi sự đã thay đổi. Đứa con của Tim và Jenny sẽ ra đời vào hai tháng nữa. Tuần qua Jenny đā xin nghỉ việc trong hãng chế biến khoai tây. Nó nói:

- Không thể suốt ngày cúi xuống được nữa, hơn nữa còn phải ở nhà chuẩn bị cho thằng con nữa chứ.

Thế là suốt tuần qua, Jenny ở nhà. Cô ta nấu nướng, đem cơm cho Tim ngoài đồng. Tối qua cô ta còn bày tỏ ý về việc sắp xếp việc trồng trên mảnh vườn nữa, từ đó mới có việc cãi cọ.

- Bây giờ mình là người thừa trong nhà này rồi. - Bà nghĩ thầm, rồi buột miệng nói to. - Cả hai không muốn mình ở đây nữa. Rõ ràng quá rồi còn gì.

Chẳng có lời nói nào đề cập tới chuyện này, chẳng có câu nào chứng tỏ là bà phải rời khỏi đây mà để căn nhà này cho hai đứa nó ở. Nhưng chắc là trong đầu chúng suy nghĩ như thế, phải vậy không đấy? Mình đã thành người thừa trong nhà này còn gì. Ở đây chỉ là cái gai trong mắt chúng thôi.

Đây là căn nhà nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng đọc sách. Trước đây bà và Steve dự tính sẽ sửa căn phòng đọc sách này thành một phòng ngủ nữa. Nhưng khi Tim còn bé, nó cần một phòng học nên để nguyên cho tới ngày nay. Bây giờ Tìm và Jerry định sẽ đổi thành một phòng cho con chúng. Nhung kia, bà thoáng thấy ánh mắt của Jenny hướng về phòng của bà. Nếu bà không ở đây thì dĩ nhiên căn phòng đó sẽ là phòng của con chúng. Nếu thay đổi phòng đọc sách thành phòng ngủ thì tất cả những tài liệu, dữ kiện về trang trại này sẽ để ở đâu đây?

Cả căn bếp nữa, quá nhỏ cho một trang trại, nhất là hai người đàn bà cũng ở trong bếp, mọi người chuẩn bị bữa ăn một lối khác nhau thì sao đây? Bà hiểu rõ điều này.

Bà quay ra và nhìn ra ngoài lần nữa. Những cây tử đinh hương đang oằn mình dưới làn mưa nặng hạt. Ở trong này bà cũng ngửi thấy mùi hương thơm của nó mặc dù các cánh cửa sổ đã đóng chặt. Trong khi bà nhìn, Tìm chạy về hướng căn nhà, nó bước vào những vũng nước làm nước bắn tung tóe. Có lẽ trời mưa suốt đêm. Khi bà đi ngủ đầu óc bà rối tung vì sự bất đồng ý kiến với câu chuyện trồng hoa ở đâu rồi quá mệt mỏi ngủ thiếp đi, không biết là trời đổ cơn mưa lớn.

Chỉ có một giải pháp duy nhất thôi, đó là phải dọn nhà đi chỗ khác. Bà sẽ dọn ra tỉnh và khởi đầu một cuộc đời mới. Cuộc đời này đầy những đổi thay và cuộc ra đi này cũng là một trong những đổi thay đó. Bà đã quen thuộc rồi, nhất là sau cái chết của Steve, rồi khi Tim lấy vợ và bây giờ... bà còn có thể chịu đựng hơn được.

Bà biết có vài căn nhà ở ngoài tỉnh đang muốn bán. Nhỏ thôi, đủ cho một người góa như bà. Ngoài ra còn những căn chung cư, không có vườn tược gì cả. Như vậy là ổn thỏa. Nhưng phải rời bỏ khỏi trang trại này là nơi bà đã sống suốt trên ba mươi năm qua, phải rời bỏ những cánh đồng trồng bắp, dâu và những đồng cỏ mà bà cùng Steve đổ biết bao mồ hôi mới tạo dựng ra được, phải bỏ những lùm cây dương xỉ nói bà thường dùng ngắm những con chim đủ màu sắc tới làm tổ, dòng sông nhỏ nơi hồi còn trẻ bà và Steve thường đi bộ bên bờ hoạch định cho tương lai và cả chỗ mà Steve dạy cho thằng Tim bơi nữa. Làm sao bà rời bỏ nơi mang quá nhiều kỷ niệm như vậy được?

Mở rộng bức màn cửa sổ, bà quay ra đi về hướng căn bếp. Tim và Jenny đang ở đó. Tim chuẩn bị bữa sáng còn Jenny thì uống cà phê. Khi bà bước vào thi thoảng thấy hai đứa trao đổi cái nhìn với nhau. Chúng dự tính gì đây. Chúng quyết định nói là mẹ phải dọn ra khỏi đây chăng? Rời khỏi trang trại này? Mình là mẹ chúng mà, phải ra tay trước chứ.

- Uống cà phê, mẹ. Nói xong Tim rót ra một ly, không cần bà trả lời. Nó hiểu rõ tính bà.

- Cám ơn con. Bà lẩm bẩm. Rồi, quyết định đã dứt khoát, bà nhìn thẳng mặt thằng con nói rõ từng tiếng. Mẹ muốn nói với hai
đứa một chuyện bây giờ có những việc cần thay đổi ở đây, phải vậy không?

- Mẹ à. Tim ngắt lời. - Về câu chuyện tối hôm qua, con xin lỗi mẹ, chúng con không suy nghĩ chín chắn. Việc chăm sóc đứa bé và đồng áng làm chúng con quá bận rộn rồi, mẹ coi giùm chúng con khu vườn này. Chúng con sẽ để mẹ coi khu vườn, trồng gì và ở chỗ nào, đó là tùy với ý
thích của mẹ. Thưa bà quản lý khu vườn, bà chịu chưa?

Bà ngậm miệng lại. Ngọn gió đã thổi theo chiều của bà. Nhưng bà lại nhún vai, bắt đầu nói:

- Mà không phải chỉ có chiếc vườn, phải vậy không? Cứ nhìn vào thực tế. Này nhé, các con không cần phải có mặt của mẹ quanh đây nữa. Hơn
thế nữa, trong căn nhà này mẹ làm theo ý mẹ.

Tím ngắt lời bà:

- Mẹ à.

Bà vẫn tiếp tục nói

- Mẹ thấy tốt nhất là mẹ rồi đi ở trên tỉnh, để căn nhà này lại cho con và Jenny. Đời sống của hai đứa sẽ dễ chịu hơn khi không có mẹ lúc nào cũng
như theo dõi bên cạnh. Mẹ sẽ tự lo được cuộc sống mới.

Bà ngừng nói, uống một ngụm cà phê dù cho còn đang nóng, rồi nhìn qua khung cửa sổ. Bầu trời vẫn còn xám xịt, cơn mưa chẳng biết khi nào mới dứt.

Sau vài phút im lặng, Tim nói:

- Có phải thực sự mẹ muốn như vậy không? Nếu là ý thích thì cũng được, nhưng con không tin là mẹ muốn như vậy. Con nghĩ là mẹ muốn hy sinh cho ý thích của chúng con. Mẹ không cần phải làm
như vậy.

Nói tới đây, Tim ngừng lại để ăn. Bà cũng không lên tiếng. Jenny ngập ngừng:

- Mẹ, chúng con có một đề nghị. Không biết mẹ có chịu không, nhưng con cũng phải nói

- Cứ nói đi. - Bà chợt nhận thấy giọng mình già và gay gắt hẳn. Bà không muốn mình thốt ra những lời như vậy, nó chứng tỏ bà ở thế yếu, nhưng câu nói đó tự động buột ra khỏi miệng rồi.


Tim nói chen vào:

- Jenny và con hiểu là rất khó cho mẹ khi có người đàn bà khác ở trong căn nhà này. Nhưng chúng con lại không muốn mẹ đi nơi khác. Chúng con lại rất cần mẹ quanh đây mặc dù mẹ không thấy điều đó. Khi Jenny sinh, chúng con lại cần mẹ hơn bao giờ hết. Chúng con cần mẹ coi cháu khi Jenny làm việc với con hoặc là khi Jenny bận với thằng nhỏ thì mẹ giúp con. Vì vậy chúng con có một đề nghị.

Bà quay người lại, nhìn thẳng vào mặt thằng Tim. Lúc này nó rất giống Steve khi ông có một quyết định nào đó.

- Cách đây mấy ngày, con và Jenny coi chiếc trailer của Jim Briscoe. Ông ấy muốn bán. Chúng con muốn mua, kéo về để ở góc vườn cho nhà dùng. Chỉ bị cái là nhỏ quá, không rộng đủ cho mọi người ở và thêm đứa bé nữa. Bây giờ thì tại sao không để cho riêng một mình mẹ ở. Mę nghĩ sao?

Jenny nói chen vào:

- Chúng con sẽ để nó phía bên kia bụi tử đinh hương, như vậy sẽ sát khu vườn và những luống hoa, mẹ sẽ săn sóc những cây hoa dễ dàng
hơn.

Tim nói thêm:
- Mẹ không ở chung nhưng không xa chúng con. Con biết căn nhà này là của mẹ, nếu mẹ không thích đề nghị trên thì - Nó nhún vai. - Con
sẽ tìm mua chiếc trailer lớn hơn cho riêng chúng con. Chúng con vẫn ở đây, không muốn mẹ phải rời khỏi trang trại này mà đi lên tỉnh ở, ngoại trừ mẹ thích như vậy.

Tim ngừng nói và cúi đầu tiếp tục ăn.

Căn bếp chìm vào bức màn im lặng ngoại trừ tiếng những hạt mưa đập vào cửa kính. Trong đầu bà có tiếng thì thầm: Ngoài kia gió bắt đầu thổi
mạnh, thôi cho bay gánh nặng trên vai mình đây.

Thế rồi, bà thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hẳn, như muốn đang bay bổng lên cao. Bà nói:

- Mẹ thích đề nghị của hai con, Tim, Jenny. Thế bao giờ mẹ coi được chiếc trailer để xem cần mua sắm gì. Bà cười, quay mặt đi để che hai giọt
đang chảy xuống.

Tim nói:

- Phải đợi tới khi hết mưa mới kéo về được, mưa làm cho đường trơn lại nhiều bùn lắm. Hơn nữa còn phải sơn lại mới được.


Nhìn lên bầu trời. Ngoài kia dù cho còn đang mưa lớn nhưng bà không thấy màu xám xịt nữa. Bà lẩm bẩm:

- Mưa bao giờ. Làm gì có mưa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom