• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 581-585

Chương 581 “Được, tôi biết rồi”

Sau đấy ngắt máy.

Bùi Nguyên Minh trước nhất là đi vào Văn phòng Tổng Giám đốc của Tập đoàn Thiện Nhân, bảo Hạ Vân tạm ngưng tất cả công tác công tay, tra rõ chuyện này.

Hạ Vân năm ấy cũng biết về Phùng Văn Hạo.

Khi nghe rằng anh ta đã qua đời từ lâu thì cực kỳ kinh ngạc, nhanh chóng đi tra.

Chỉ khoảng nửa tiếng sau, vẻ mặt Hạ Vân tái mét, bước thoăn thoắt đi vào.

“Điều tra ra hết rồi à?”

Bùi Nguyên Minh trâm giọng hỏi.

“Đã tra xong ạ.”

Hạ Vân nhẹ giọng đáp: “Ba năm trước đây, ba ngày sau khi anh bị ép phải rời khỏi Dương Thành thì, Phùng Văn Hạo đã bị người khác ném xuống sông Châu Giang…”

“Do Bùi Văn Kiên làm à?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo mở miệng hỏi.

“Không phải Bùi Văn Kiên, là người họ Bối”

Hạ Vân nói.

“Người nhà họ Bối, vào lúc ấy vì muốn chứng minh lập trường của mình, nên đã ra tay với Phùng Văn Hạo.”

“Người họ Bối”

Chén trà Bùi Nguyên Minh cầm trong tay bị siết chặt.

“Tổng Giám đốc, anh đừng quá xúc động, bây giờ nhà họ Bối đã chẳng còn là nhà họ Bối năm xưa, Bối Thiếu Long cũng không hề giống Bối Thiếu Long trước đây nữa rồi.”

“Nhà họ Bối bây giờ, là gia tộc đứng nhất trong số những gia tộc hạng nhất ở Đà Nẵng, là dạng khó đối phó đấy”

Hạ Vân khá lo lắng cất giọng nói.

Bùi Nguyên minh đứng lên, nhìn về phía bờ biển, chậm rãi bảo: “Phùng Văn Hạo là người bạn thân tốt nhất, là người anh em tốt nhất của tôi”

“Cậu ấy bởi vì tôi mà bị người ta hại chết, trước đây tôi không biết, hôm nay nếu đã biết, thì cũng phải lôi đám đã giết chết cậu ấy ra chôn cùng.”

Giọng điệu Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo, tưởng như đang nói một chuyện gì lông gà vỏ tỏi, vẩn vơ chẳng đáng kể đến.

Hạ Vân hít sâu một hơi, lập tức đáp: “Tổng Giám đốc, nghĩ kế sách rồi hãng hành động, tôi sẽ nhanh chóng tra xét tình huống nhà họ Bối thật rõ ràng…”

“Mất bao lâu?”

Bùi Nguyên Minh cố gắng bình tĩnh lòng mình.

“Một tuần, trong một tuần, chúng ta sẽ có thể tra ra rõ ràng toàn bộ mọi thứ về nhà họ Bối, như vậy, khi ra tay mới nắm chắc được.”

Hạ Vân nghĩ ngợi một hồi lâu mới đáp.

“Hạ Vân, cô vất vả rồi”

Bùi Nguyên Minh nhìn Hạ Vân bằng ánh nhìn sâu sắc: “Chuyện này xong xuôi, tôi sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho cô”

Hôm sau.

Có Hạ Vân đi theo, Bùi Nguyên Minh đi đến thăm mộ Phùng Văn Hạo.

Bởi vì dính dáng đến nhà họ Bối, ngay cả nghĩa trang mà Phùng Văn Hạo cũng chẳng thể vào.

Cậu ấy chỉ có thể bị chôn cất, đắp thành một nấm mộ ở bãi tha ma.

Trên phần mộ cỏ dại mọc um tùm. Thêm mấy.

năm nữa, chẳng mấy chốc, sợ là muốn tìm cũng chẳng thể tìm ra.

“Văn Hạo, tôi đến thăm cậu đây”

Bùi Nguyên Minh đứng trước mộ, vẻ mặt nghiêm trang.

Năm đó, Bùi Nguyên Minh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khi tự mình xây dựng Tập đoàn Thiên Ý, Phùng Văn Hạo vẫn luôn giúp đỡ anh, thậm chí thay anh cản không biết bao nhiêu kẻ đâm lén sau lưng.

Thậm chí khi Bùi Nguyên Minh dàn xếp chuẩn bị mọi thứ trước khi tạm thời rời khỏi Dương Thành, cũng là Phùng Văn Hạo bôn ba khắp chốn.

Bùi Nguyên Minh đã suy đoàn cẩn thận, nguyên nhân cái chết của Phùng Văn Hạo không thể là do địa vị của nhà họ Bối được.

Nguyên nhân lớn hơn cả, chỉ sợ là vì nhà họ Bối âm mưu muốn chiếm đoạt những gì mình chuẩn bị làm đường lui kia.

Mà Phùng Văn Hạo thì sống chết không đồng ý, cho nên mới bị ném xuống sông Châu Giang làm mồi cho cá rỉa.

ấy nhiều vô cùng, bây giờ có thể sử dụng đến rồi, hoàn toàn không phải thứ mà một gia tộc đứng nhất có thể tưởng tượng ra nổi.

“Còn nữa, có gì cô nhờ người sửa sang lại phần mộ này một chút. Mộ của người anh em tôi, không thể ngay cả phần bia mộ tử tế cũng không có được.”

Ở chốn này chôn chân một hồi lâu, Bùi Nguyên Minh mới đứng thẳng dậy: “Bi thôi, đi thăm ba mẹ Văn Hạo thôi”

“Tổng Giám đốc, tôi mới tra ra, ba mẹ của anh Phùng, đang ở trong thôn Yên Nghĩa cách nơi này không xa”

Chương 582:

Bùi Nguyên Minh chau mày, nói: “Không đúng! Tôi nhớ rõ ba mẹ của Văn Hạo.

đều là viên chức Nhà nước, có phòng ở cấp theo dơn vị, tại sao lại ở trong thôn Yên Nghĩa như thế được?”

Hạ Vân đắn đo một hồi, nhưng vẫn mở lời: “Ắt hẳn là do nhà họ Bối giở trò, doanh nghiệp không dám cãi lệnh bọn họ, cho nên tịch thu phòng ở, tôi còn nghe báo rằng lương hưu của hai ông bà cũng không còn được phát nữa!”

“Hai ông bà lớn tuổi rơi vào đường cùng, chỉ có thể ở trong thôn, nghe nói là, phải mót rác sống qua ngày”

Sắc mặt Bùi Nguyên Minh thay đổi.

Nhà họ Bối, quá đáng đến cùng cự!

c Nếu không phải hai ông bà cao tuổi, không thể báo thù được, chỉ e rằng bọn họ cũng chẳng thoát khỏi cái chết.

Trong chuyện này, nhà họ Bối còn quá quắt hơn cả Bùi Văn Kiên!

Đám khốn nạn họ Bối ấy phải chết!

“Đil Chúng ta đi xem! Ba mẹ cũng Văn Hạo cũng như ba mẹ tôi! Tôi muốn xem xem ai dám làm gì họ!”

Bùi Nguyên Minh chậm rãi cất lời.

Vẻ mặt Hạ Vân kinh ngạc, đã rất lâu rồi cô chưa từng nhìn thấy một Bùi Nguyên Minh tràn đầy phẫn nộ như vậy.

Sau khi Bùi Nguyên Minh rời đi không lâu, Lão Cửu Đạo Môn tức tốc mang một nhóm người đến sửa sang lại phần mộ.

Cùng tới có Ngô Kim Hổ, nhân thủ của hai bên cộng lại cũng đến mấy trăm người.

Dù sao thì Bùi Nguyên Minh đang cực kỳ tức giận, Hạ Vân tất nhiên là phải xử lý mấy chuyện này trước.

Thôn Yên Nghĩa ở Dương Thành, dơ dáy, nước bẩn tràn lan, khắp nơi đều có mùi hôi hám, thực sự không thể nhìn ra đấy là nơi thuộc về thành phố như Dương Thành.

Nếu ai không biết, còn tưởng đây là một xóm nghèo chỉ có trong truyền thuyết.

Nhưng trên thực tế, nơi này có thự!

c Chốn này, ngư long hỗn tạp, người với đủ ngành nghề thấp kém đều tề tựu ở đây cả.

Ngay cả viên chức các cấp cũng chẳng thèm quan tâm tới nơi này nữa.

Nói thẳng ra, nơi này là chốn không hề tốt đẹp.

của thành thị, là một dải đất màu xám xịt.

Đường đi rất hẹp, bên trong đều là đám ăn chơi lêu lổng.

Còn có không ít gái đứng đường ăn bận lõa lồ, trang điểm diêm dúa đứng trước cửa nhà thổ.

Mà bên dưới đường đi, khắp nơi đều là rác rưởi, mùi hương khiến ai cũng muốn nôn mửa.

Bùi Nguyên Minh cảm thấy tim mình đau đớn từng cơn.

Chỗ này, ba mẹ Văn Hạo làm sao lại có thể ở được chỗ này chứ?

Nếu mình biết chuyện sớm hơn, bất cứ giá nào cũng sẽ không để họ phải sinh sống trong chốn này.

Bên trong con hẻm rẽ bảy, tám lần, rốt cuộc cũng đến được một căn chòi cũ nát lay lất chực đổ, trông nhiều nhất chỉ có vài ba mét vuông.

Mà bên ngoài căn chòi cũ, chất đống mấy bìa giấy carton, chai nước uống linh tinh các loại.

“Hai ông bà già kia, nhanh ra đây nộp phí hàng tháng coil Bây giờ con mẹ nó có chịu nộp không “Nếu không nộp tiền á hả, có tin tao giết mấy người không đấy!”

Từ rất xa, Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân đã nghe thấy tiếng ồn ào.

Đến khi đi vào trong, mới hay chuyện gì đang diễn ra.

Mấy tên côn đồ lấc cấc tóc xanh tóc đỏ, vậy mà lại dám thu phí bảo vệ ba mẹ của Phùng Văn Hạo.

So với ba năm trước đây, hai ông bà trở nên già đi thêm hai mươi tuổi, xanh xao vàng vọt, trên mặt đều in hằn những nếp nhăn, rõ ràng chịu đủ mọi khốn khổ của năm tháng.

“Đại ca, tôi van nài cậu, tôi đi kiếm thêm mấy bình nước rồi đem bán, sẽ đủ tiền để đưa mấy anh mà”

Ba Phùng Văn Hạo, ông Phùng Thiếu Bác khốn khổ cầu xin.

Chỉ nghe tên đã biết ông ấy là một phần tử trí thức, không ai tưởng tượng nổi giờ đây lại lưu lạc đến bước đường này.

“Tao tin tao làm con mày! Lần trước cũng nói y vậy với ông đây! Ông đây thiếu tiền mày hay sao hả?”

Tên côn đồ cầm đầu tóc vàng tát một bạt tai vào mặt Phùng Thiếu Bác, nổi giận đùng đùng mở miệng nói: “Có cái quỷ mà tao tin!”

Mấy tên giang hồ khác định bụng tiến lên trước chuẩn bị động tay động chân.

Đám người bọn họ, từ lâu đã chẳng còn thứ gọi là cảm thông xót thương.

Mấy thứ như kính già yêu trẻ, lễ nghĩa liêm khiết, trong lòng bọn chúng nào là cái thá gì.

Trong mắt bọn họ, không trả tiền bảo vệ, phải đánh.

Thế nhưng, tên côn đồ cầm đầu chỉ vừa mới nhấc tay lên còn chưa kịp đánh, tay đã bị cố định trên không trung, không cách gì động đậy…

Chương 583:
Tên côn đồ đi đầu xoay người theo bản năng, sau đó lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh.
“Đệch mợ, mày là ai mà dám ngăn cản tao?
Muốn chết à?”
Tên côn đồ lập tức mở miệng uy hiếp theo bản năng.
“Răng rắc…”
Bùi Nguyên Minh tùy ý dùng chút sức lực, lập tức vặn gãy cánh tay của tên côn đồ.
Sau đó là đá một chân lên bụng của tên côn đồ, đạp thẳng cho tên đó bay ra ngoài.
Tên côn đồ quỳ rạp dưới đất không ngừng giấy dụa, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thê thảm nhưng lại làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Mấy tôn côn đồ khác đều giận dữ xông lên, tuy nhiên tất cả đều bị Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đá bay.
Đến khi bọn họ kêu la thảm thiết rút lui, tên côn đồ cầm đầu vẫn còn gân cổ nói: “Mày giỏi lắm, mày còn dám đánh người! Mày cứ chờ đi!
Hôm nay mày chết chắc rồi!”
“Anh Long sẽ đến ngay lập tức! Đến lúc đó chúng mày chờ chôn cùng đứa con đã chết của mình đi!”
Đám côn đồ rời đi, nhưng Phùng Thiếu Bác lại tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ba năm này, cuộc sống của bọn họ đã vô cùng khổ sở.
Ở nơi như vậy mới biết cái gì gọi là dưới đáy của xã hội.
Bọn họ chẳng qua chỉ là đi nhặt sắt vụn để sống qua ngày, thế nhưng vẫn bị bọn rắn độc anh Long liên tục đến thu tiền bảo kê.
Mà người gọi là anh Long này có mười mấy tên côn đồ là đàn em, không chuyện gì là không dám làm.
Nghe nói trên tay gã ta còn có vài mạng người, nhưng căn bản không có ai dám đi báo cảnh sát.
Người dân trong thôn đều phải ngoan ngoãn giao nộp phí bảo kê cho gã ta.
Nếu ai không giao hoặc là giao muộn thì khẳng định sẽ bị dạy dỗ ra trò.
Vậy mà hiện tại có người dám đánh đàn em của anh Long, khó có thể tưởng tượng lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này, cả người Phùng Thiếu Bác run rẩy, ông nói theo bản năng: “Cậu trai này, cảm ơn các cậu ra tay giúp đỡ, nhưng nơi này không phải nơi người như các cậu có thể tới! Các cậu mau đi thôi! Nếu không lát nữa sẽ không thể đi được đâu!”
Hiển nhiên cho dù đã rơi vào tình trạng này, trong tâm Phùng Thiếu Bác vẫn thiện lương, không muốn liên lụy đến những người khác.
“Bác, dì, là con! Con là Bùi Nguyên Minh đây!”
Bùi Nguyên Minh được gọi là thế tử Nguyên Minh, ở trước mặt bất luận kẻ nào cũng đều chính là một quân vương.
Thế nhưng giờ phút này anh vẫn kìm lòng không đậu mà có chút khiếp sợ.
“Bùi Nguyên Minh, thật là con? Có thể nhìn thấy con thật sự tốt quái”
Phùng Thiếu Bác ngẩng đầu cẩn thận nhìn lại Bùi Nguyên Minh, ngay sau đó hai người nhận ra là người thật, cả hai đều kích động phát khóc.
Đứa con đã chết!
Đứa con ưu tú của bọn họ bị người ta vứt xuống sông Châu Giang!
Đồng nghĩa với việc chỗ dựa duy nhất của bọn họ đã không còn.
Bây giờ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, nhớ tới đứa con của mình, hai người thương tâm vô cùng.
“Bác, dì, hai người yên tâm đi, về sau con chính là con trai của hai người, hai người đến tuổi già, con sẽ chăm sóc, không ai có thể ức hiếp hai người nữa!”
Bùi Nguyên Minh dịu dàng nói.
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy vết bầm tím trên người hai người già, anh lập tức nổi trận lôi đình.
Bọn côn đồ răn độc này vậy mà dám xuống †ay với cả người lớn tuổi! Quả thực là làm càn!
Lúc này Phùng Thiếu Bác liếc nhìn ra ngoài theo bản năng, vội nói: “Nguyên Minh à, mấy đứa mau rời khỏi đây! Bọn họ nhất định đi nói cho anh Long rồi, kẻ kia sẽ đến ngay thôi!”
“Đúng vậy! Anh Long mà đến đây thì mấy đứa sẽ gặp nguy hiểm, nhẹ thì chỉ bị đánh, nhưng nặng thì thậm chí còn bị tàn phế! Mấy đứa nhanh đi đi!”
Vợ Phùng Thiếu Bác lại nhìn Hạ Vân với vẻ mặt sợ hãi, nói: “Cô gái nhỏ, con là vợ của Bùi Nguyên Minh đúng không! Con mau đi đi! Con nhất định đừng để anh Long nhìn thấy!”
“Gã ta thích nhất là chà đạp những cô gái xinh đẹp, nếu con bị gã nhìn thấy, con nhất định xong đời rồi!”
Nói đến đây, vẻ mặt vợ Phùng Thiếu Bác càng hoảng sợ hơn.
Hạ Vân chỉ nghe nửa cầu đầu, sắc mặt đã ửng đỏ, tuy nhiên cô ta vấn giải thích: “Dì à, hai người hiểu lầm rồi, cháu chỉ là thư ký của tổng giám đốc Nguyên Minh mà thôi”
Bùi Nguyên Minh lại nói: “Bác, dì, nếu chúng con rời đi thì hai người phải làm sao?”
Chương 584:

“Không có việc gì, chúng lắm hai bác lại chịu một trận đòn mà thôi!”

“Hơn nữa hai bác có tuổi rôi, mạng hai thân già này không đáng giá!”

“Cho dù chết cũng không có việc gì!”

“Nhưng con phải sống, phải sống thật tốt, báo thù cho Văn Hạo nhà bác!”

“Thằng bé nhất định là bị người hại chết! Nhất định là như vậy!”

Rõ ràng việc Phùng Văn Hạo chết không rõ ràng là nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng họ.

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, an ủi nói: “Bác, dì, hai người cứ yên tâm đi, có con ở đây thì không ai có thể xúc phạm đến hai người!”

“Chuyện của Văn Hạo cháu cũng sẽ xử lý, nhất định sẽ cho hai người một câu trả lời!”

“Không được, con không biết anh Long đáng sợ như thế nào đâu! Gã dám giết người đấy!”

Hiển nhiên sự khủng bố của người được gọi là anh Long này đã khắc sâu vào lòng mọi người.

Lúc nhắc đến hai chữ này, Phùng Thiếu Bác còn vô thức run lên.

Đây là một loại phản ứng có điều kiện.

Chứng tỏ anh Long này đáng sợ, cũng đồng thời chứng tỏ ngày thường hai vợ chồng họ khẳng định bị ức hiếp rất thảm thương.

“Con trai, con mau đi đi thôi, liên lụy đến con thật sự không tốt!”

“Đặc biệt là cô gái này, xinh đẹp như vậy, nếu bị gã kia thấy được thì phải làm sao bây giời”

Vợ Phùng Thiếu Bác lo lắng phát khóc, thường xuyên liếc nhìn ra bên ngoài một cái, cả người đều run lên.

“Bác, dì, có con ở đây sẽ không có việc gì, con thật muốn nhìn xem anh Long này tài giỏi cỡ nào”

Bùi Nguyên Minh an ủi một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Vân một cái: “Gọi Ngô Kim Hổ đến đây, mang theo cả Lão Cửu Đạo Môn đến đây”

Hạ Vân khẽ gật đầu nói: “Vâng!”

Trên thực tế, cho dù Bùi Nguyên Minh không gọi người tới thì cô ta cũng không sợ hãi, ở trong mắt cô ta, không có chuyện gì là tổng giám đốc nhà mình không làm được, mấy tên côn đồ sao có thể gây khó dễ được cho anh?

“Con trai đi mau! Thật sự quá nguy hiểm!”

“Không được, quá muộn, bọn họ đã đến!”

Vẻ mặt Phùng Thiếu Bác tràn ngập sợ hãi, ông sợ tới mức thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

Sau đó lập tức nhìn thấy bên trong đường tắt phía xa xa có mấy chục người đang đi đến, người nào cũng cầm theo ống tuýp và dao.

Cầm đầu là một người đàn ông bụng phệ, để trần thân trên đầu bóng lưỡng, trên người xăm trổ đây mình.

Lúc này, gã ta hung ác giận dữ hét to: “Thằng nào dám đánh đàn em của tao, mau lăn ra đây cho tao!”

Nghe được tiếng rỗng của anh Long, những hộ gia đình xung quanh đều sợ hãi vội vàng đóng cửa, sợ bị lan đến mình.

Mà hai người vợ chông Phùng Thiếu Bác lại sợ hãi mặt mày tái nhợt, run rẩy không ngừng.

Bùi Nguyên Minh võ vai bọn họ, an ủi nói: “Bác, dì, chúng ta không phải sợi Chẳng mấy chốc anh Long đã dẫn theo mấy chục người ào ạt đi đến cửa sân.

Hạ Vân canh ở giữa lối vào, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lại đầy vẻ quyết liệt.

Khi nhìn thấy Hạ Vân, vẻ mặt anh Long lập tức.

trở nên đáng khinh, gã đánh giá trên dưới Hạ Vân một lượt, trên mặt là sự rung động không thèm che dấu.

Bởi vì đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một người giống như tiên nữ ở xóm nghèo này!

Tại một khắc này, anh Long chỉ cảm thấy máu cả người như sôi trào, gã hận không thể lập tức xông lên đặt người dưới thân ra sức chà đạp.

Tuy nhiên dù sao gã cũng coi là một người có máu mặt, lúc này gã mạnh mẽ ngăn chặn xúc động trong lòng, sau đó lạnh lùng hỏi Hạ Vân: “Cô em, cô chính là người đánh đàn em của tôi à?”

“Nếu đúng là như vậy thì chỉ sợ cô phải dùng chính thân thể của mình để bồi cho tôi!”

Sắc mặt Hạ Vân lạnh như băng, nhưng cô ta còn chưa mở miệng thì Bùi Nguyên Minh đã đi ra, đứng che trước mặt cô ta.

Anh nhìn anh Long trước mặt, thản nhiên nói: “Là tao đây.”

Chương 585: “Mày sao?”

“Một tên ẻo lả mà thôi còn rất ngông cuông đây!”

Anh Long đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới: “Có vẻ như là họ hàng thân thích với ông già cặn bã Phùng Thiếu Bác kia nhỉ?”

“Phùng Thiếu Bác, ông cũng can đảm thật đó, lại dám kêu người tới đánh anh em của tôi?”

“Để xem sau này tôi sẽ giết chết hai ông bà già sống cho tốn đất các người như thế nào?”

“Tôi sẽ khiến cho các người lúc nào cũng sống không bằng chết, hối hận vì đã đến thế giới này”

Lúc này anh Long lên tiếng đe dọa với vẻ hung ác trước mặt của Bùi Nguyên Minh.

Danh tiếng của anh Long quá nổi tiếng, khiến cho hai vợ chông Phùng Thiếu Bác trong phút chốc đều bị dọa sợ, lập tức cầu xin tha mạng: “Anh Long ơi! Là do cháu trai lớn nhà chúng tôi không hiểu chuyện!”

“Không phải anh muốn đòi tiên sao? Tôi còn một chút ít tiền để đặt quan tài đều đưa cho anh hết, cầu xin anh tha mạng cho nói”

“Sau này dù cho tôi có nhặt lá rau ăn mỗi ngày cũng đều phải tích cóp đủ tiền hàng tháng cho anh”

“Tha thứ cho anh ta à? Cũng không phải là không thểt”

Anh Long cười chế giễu lên tiếng.

“Đứa con gái này bôi ông đây chơi một chút, rôi lấy ra ba tỷ rưỡi tiền thuốc men, sau đó lại bẻ gãy cánh tay anh ta thì sự việc này coi như xong.”

“Cái gì?”

Cả người hai vợ chông Phùng Thiếu Bác run lẩy bấy, nghe thấy những lời này như sấm nổ bên tai, bị sét đánh trúng đầu.

“Anh Long, cầu xin anh mở rộng lòng từ bi, tha cho bọn họ đi!”

“Chúng nó vẫn còn trẻ mà!”

“Anh Long nếu như anh muốn bẻ một cánh tay thì hãy đánh gãy của chúng tôi đi”

“Anh Long, xin anh hãy buông tha cho con bé nhà chúng tôi đi! Nó vẫn còn nhỏ nên không thể chà đạp nó như vậy được! Nếu không cả đời này của nó sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!”

Khóe môi anh Long nhếch lên một đường cong đầy tàn nhân: “Bà cũng biết việc mà ông chủ Lâm tôi đây thích nhất chính là chà đạp cây cải trắng hay không?”

“Ha ha ha ha…”

“Chính các người tự mình nghe lời hay là để ông đây phải ra tay?”

Anh Long ngông cuồng ngạo mạn, đây là địa bàn của anh ta, cho dù Ngọc hoàng Đại đế có đến đây thì cũng vô dụng.

Bùi Nghiêm Minh bình tĩnh liếc nhìn anh ta một chút, trong con ngươi chỉ có vẻ lạnh lùng thờ ơ, sau đó anh nhìn về phía Hạ Vân rồi nói: “Nghe nói ai xăm hình rông trên người đều sẽ có kết cục rất thảm, cô đoán xem hình xăm con rồng này của anh ta liệu có thẳng nổi vận mệnh hay không?”

Hạ Vân khẽ mỉm cười rồi nói: “Cho dù có thắng nổi thì khi gặp ngài cũng khó mà chịu nổi”

Nghe thấy hai người Bùi Nghiêm Minh và Hạ Vân hoàn toàn không thèm để ý đến mình, sắc mặt của anh Long thẹn quá thành giận.

Ngay khi anh ta định nổi đóa thì bỗng nhiên truyền đến tiếng còi xe inh ỏi.

Bên ngoài ngõ lúc này không ngừng truyên đến tiếng xe ô tô chạy ầm ầm, rồi sau đó từng chiếc dừng lại.

Điều này cũng trực tiếp thu hút sự chú ý của anh Long và mấy chục tên đàn em của anh ta.

Giây phút này họ đều bất giác nhìn về phía sau.

Chỉ nhìn thấy mỗi một chiếc ngõ nhỏ có thể đi tới nơi này hiện tại đều có mấy chiếc xe van đỗ lại, trên mỗi một chiếc xe trong thoáng chốc đều có người dùng sức mở cửa xe ra.

Ngay sau đó có một nhóm người đông đảo lao vào từ mọi phía, càng đáng sợ hơn là những người này trông dáng vẻ đều hung ác và dữ tợn y như nhau.

Chỉ trong vòng một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi, anh Long và đám côn đồ đàn em của anh ta đều bị bao vây, mà trên người của những người này đều tỏa ra sát khí nồng đậm.

“Anh… anh Long… em vừa mới đếm một chút, đám người này tổng cộng có gần năm trăm người…”

Một tên côn đồ lúc này mở miệng run rẩy có chút nói không rõ.

“Cái gì? Nhiều người như vậy sao?”

Anh Long cùng với đám đàn em côn đồ rõ ràng đều bị dọa tới rồi.

Họ liếc nhìn hai bên trái phải rồi phát hiện ra một vấn đề.

Những người bao vây họ đều là có cơ thể cường tráng lực lưỡng, trên người không ngừng tỏa ra sát khí, vừa nhìn đã biết là những tay đấm cao cấp.

Mặc dù mọi người đều là người của thế giới ngầm nhưng thực lực của đôi bên lại chênh lệch quá nhiều.

Nếu như người ta muốn giết chết bọn họ dễ như uống một cốc nước vậy.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Anh Long ngây người.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom