• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-460

Chương 460




Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net



Trong phòng riêng ở khách sạn.



Giờ phút này vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trong trẻo lại lạnh lùng, những người khác lại đều là vẻ mặt cổ quái kỳ lạ.



Hiển nhiên, như mới vừa rồi Trịnh Tuyết Dương đã tuyên bố, cả nhà bọn họ cũng phải đi tham gia dạ tiệc hoan nghênh cậu chủ Minh vào ngày mai.



Giờ phút này có một đôi mắt nhìn chăm chú vào người Bùi Nguyên Minh.



"Đến đến đến, mọi người nhìn đoán một chút, đoán xem người lại làm sao lại cổ được thư mời? Là dựa vào việc trộm được hay là giành được đây?"



"Nói không chừng còn là do mua được đó?"



Bối Thiếu Long nghe vậy lại cười: "Sợ là mọi người không biết rồi, mặc dù loại thư mời như này có thể mua được, nhưng mà người bình thường căn bản không thể nào biết đường dây để mua được."



"Cho dù là có đường dây, giá bán khởi đầu cũng phải từ mười tỷ đồng trở lên, anh ấy muốn cả nhà đi, thì phải mua năm tờ, vậy ít nhất cũng phải chi ra năm mươi tỷ đồng đổ lên!"



"Cả nhà bọn họ có nhiều tiền như vậy sao?"



"Coi như là cũng có đi? Kim cương trên đỉnh đầu Trịnh Tuyết Dương kia không phải là rất đáng tiền hay sao?"



"Nhưng mà vật như này nếu tạm thời được bán ra, sợ rằng là sẽ bị ép giá rất kinh khủng đi?""Thật đáng thương mà, vì muốn giả vờ mà đến chiếc nhẫn cũng phải bán!"



Vẻ mặt của tất cả mọi người của nhà họ Trịnh đều như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc vậy.



Tình huống của mọi người như thế nào, nhà ai có tiền nhà ai không có tiền, có ai mà lại không biết rõ chứ?



Bây giờ Trịnh Tuyết Dương cũng không có quản lý việc tài vụ của công ty nhà họ Trịnh, hạng mục trung tâm thương nghiệp Hải Dương thi bây giờ cũng là do người khác tiếp nhận.



Ở dưới tình huống như này, cả nhà Trịnh Tuyết Dương có thể lấy đâu ra tiền cơ chứ?



Cho dù là có mấy chục tỷ chống đỡ đến chết, lại



có thể lấy ra tất cả để mua thư mời?



Vậy thì sau này sống qua ngày như thế nào?



Trong lúc mọi người còn đang nhìn họ với ánh mắt giễu cợt thì nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn thức ăn lên. "Để tôi đi xem bàn bọn họ như thế nào, rau xanh đậu phụ có chút đáng thương, bằng không bảo phòng bếp cho thêm mỗi người một cái bánh bao có được không?" Trịnh Chí Dụng ra vẻ có lòng tốt mở miệng nói.



Bối Hoàng Triết ngược lại thở mạnh nói: "Phó tổng giám đốc Dụng, ngược lại tôi lại thấy nhà họ Trịnh mấy người cũng không thiếu chút tiền này, vậy thì gọi cho bọn họ bốn món ăn một canh có chi phí thấp nhất đi, ngộ nhỡ lại bị chết đói thì thật là không may!"










"Được!"



Ông cụ Trịnh vung tay lên.



Rất nhanh một bàn này của nhà Trịnh Tuyết Dương lại có thêm ba đĩa đậu phụ cải trắng, một bát canh đậu phụ cải trắng, thật đúng là bốn món một canh.



Bốn bàn khác giờ phút này cũng đã bắt đầu mời rượu lần nhau, cực kỳ nào nhiệt. Ánh mắt của Bối Hoàng Triết thỉnh thoảng quét



tới, tràn đầy vẻ nhất định phải có được.



Lúc này càng chèn ép một nhà Trịnh Tuyết Dương, vậy thì lại càng có thể ép Trịnh Tuyết Dương ly hôn.



Nếu như vậy, anh ta mới có cơ hội được như ý muốn! Nói không chừng cuối cùng còn có thể hưởng thụ việc có nhiều vợ.



Nếu không phải là vì cái này, anh ta đường đường là cậu chủ Triết Hoàng Triết của nhà họ Bối, làm gì đến mức mà phải đến nhà họ Trịnh ăn bữa cơm này?



Nhìn tất cả mọi người đang lấy lòng Bối Hoàng Triết, giờ phút này Trịnh Tuấn cũng nhìn Bối Hoàng Triết một chút, lại nhìn Bùi Nguyên Minh một chút.



Ông đột nhiên không có tâm tư chỉ trích Bùi Nguyễn Minh, mà là thở dài một cái, nói: "Bùi Nguyễn Minh, coi như là ba cầu xin con, cho dù là con suy nghĩ vì bản thân, thì cũng phải vì Tuyết Dương mà suy nghĩ chứ?"



"Chẳng lẽ con muốn Tuyết Dương cũng phải giống con, vĩnh viễn bị người khác bắt nạt hay sao?"



Vẻ mặt Thanh Linh chán ghét nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: "Ông không cần phải nói, nếu như cái đồ là phế vật này thật sự có lương tâm, vậy thì cũng đã sớm ly hôn với Tuyết Dương rồi!"



"Cậu ta chính là cảm thấy Tuyết Dương mềm lòng, nên đời này muốn cắn chặt lấy Tuyết Dương..."



"Haizzz..." Trịnh Tuấn thở dài một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ.



Trịnh Khánh Vân thì lại mang vẻ im lặng, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đầy sự ghê tởm, giống như là đang nhìn một con rệp vậy.



Ở trong mắt của cô, Bùi Nguyên Minh cũng không được tính là một người. Hôm nay mặt mũi của cả nhà bọn họ đã bị vứt hết đi rồi.



Quan trọng nhất chính là lúc này ông cụ Trịnh không có mở miệng để cho bọn họ đi, cho nên bọn họ căn bản cũng không dám đi.



Chỉ có thể tiếp tục ở đây nhận lấy sự khinh thường.



Lúc này Bối Hoàng Triết cầm chén rượu đi tới, sau lưng là một đám người lấy lòng.



Bối Hoàng Triết không nhìn Bùi Nguyên Minh, trực tiếp đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, chậm rãi nói: "Tuyết Dương, vốn là anh đối với em vừa gặp đã thương, muốn cùng em có một đoạn nhân duyên tốt đẹp, chỉ tiếc..."



Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom