• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Boss trở thành chồng (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 557

Người phụ nữ không hiểu tại sao.

Cái váy trên người cũng đã bị xé rách, trên người bây giờ chỉ còn lại quần áo bó sát người thôi, trên gương mặt có chút đỏ ửng vẫn chưa biến mất, thì nghe Lãnh Mạc nói như vậy, cô ta như sửng người ra, cảm thấy tủi thân và từ trên giường ngồi dậy, trước mặt cô là một người thật sự mạnh mẽ, cô cắn chặt môi, uất ức nói, "Lãnh tiên sinh, có phải tôi hầu hạ không được tốt không!"

Lãnh Mạc đã hoàn toàn không còn hứng thú nữa!

Giọng của anh ta càng sắc lạnh hơn, không thèm nhìn đến người phụ nữ lấy một cái, "Cút ra ngay!"

Người phụ nữ cũng là người thông minh, thấy tình huống như vậy, biết Lãnh Mạc không còn hứng thú gì với cô ta nữa, tuy trong lòng rất là uất ức, nhưng vẫn thành thật bước xuống giường, mặc quần áo và tủi thân rời khỏi phòng.

Sau ba phút.

Lại có tiếng gõ cửa ngoài phòng.

"Vào đi!"

Vào phòng lúc này là Vương Bưu, Vương Bưu đi vào thăm dò, nhìn thấy nét mặt của Lãnh Mạc, liền nuốt nước miếng, "Lão, lão Đại. . . . . ."

"Vào đi!"

Vương Bưu gục đầu xuống, hazz, lúc nãy anh ta thấy người phụ nữ từ phòng đi ra, thì đã phỏng đoán bản thân đã vuốt mông ngựa nhưng chụp nhầm đùi ngựa rồi, Vương Bưu vào để thỉnh tội!

Vương Bưu đóng cửa bước vào phòng.

Lãnh Mạc tựa vào đầu giường, ánh mắt mỏi mệt, "Về sau đừng làm chuyện như thế nữa !"

Oh ngoài ý muốn, quả nhiên không phát cáu.

Vương Bưu vội vã gật đầu, vỗ ngực bảo đảm, "Lão Đại anh yên tâm, sau này tôi sẽ không ……dám nữa !"

Trong phòng như đầy ấp hương thơm của người phụ nữ lúc nãy, Lãnh Mạc bỗng nhiên nghĩ đến Trương Hân, Trương Hân trước giờ không thích dùng đến những loại nước hoa không rõ nguồn gốc này, nhưng trên người của cô ta vẫn có một mùi thơm nhè nhẹ, mùi thơm thật tự nhiên và dễ chịu. Nhưng lúc này đây, mùi nước hoa kia đã tràn ngập tất cả hương thơm vốn thuộc về Trương Hân trong căn phòng này rồi!

Lãnh Mạc không ngừng phiền não.

"Kêu người làm đến đổi hết những thứ trên giường ngay!"

Vương Bưu lập tức ra khỏi phòng gọi người làm vào, hiệu suất làm việc của người làm rất nhanh, chưa đến ba phút đã đổi hết những thứ có liên quan đến người phụ nữ lúc nãy một cách sạch sẽ!

Có lẽ là tác dụng của tâm lý, Lãnh Mạc như cảm thấy được mùi hương của Trương Hân như trở về.

Anh chau mày, dặn dòVương Bưu, "Sau này. . . . . . trong biệt thự Bán Sơn, ngoài phu nhân và người hầu ra, không cho phép bất cứ người phụ nữa nào có liên quan xuất hiện nơi này!"

Vương Bưu kinh ngạc ngẩng cao đầu.

Lão Đại đây là anh. . . . . . không có ý định tìm người phụ nữ khác sao?

Hay là anh nói, không có ý định tìm người phụ nữ khác ở trong biệt thự Bán Sơn?

Lãnh Mạc cảm thấy được sự quan sát của Vương Bưu, ngẩng nhìn anh ta, âm thanh lạnh lùng nói, "Có nghe thấy chưa!"

"Dạ nghe rồi nghe rồi, thuộc hạ lập tức đi dặn dò."

Lãnh Mạc thở dài, "Ngươi ra ngoài đi!"

Vương Bưu nhìn thấy Lãnh Mạc tâm trạng không được tốt, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của anh, bèn nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài phòng.

Trong phòng bây giờ còn lại một mình Lãnh Mạc thôi.

Anh ta dựa vào cái chăn vừa mới được đổi mới, ánh mắt nhìn lên bức hình biển báo trên tường.

Trương Hân!

Em. . . . . . rốt cuộc ở nơi nào?

. . . . . .

Trong thời gian đó.

Một nơi trong tiểu khu ở ngoại thành A Thị.

Cái Tiểu khu này quả thật rất nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, nếu so về lúc trước ở chung cư và biệt thự thì ở đây quả thật rất đơn sơ, nơi đây đều là những ngôi nhà cũ mười mấy năm, nên phong cách xây dựng đặc biệt cổ xưa, nên đồ dùng trong nhà đơn giản đều được làm bằng gỗ! Trong phòng bếp, Trương Hân đang đối chọi với một đám thức ăn, nguyên căn bếp không khí rất ngột ngạt, tình cảnh rất hỗn loạn.

Thật không dễ dàng gì, Trương Hân có thể hâm nóng được thức ăn, và đổ ra dĩa.

Cô khẩn trương khóa ga lại, đem thức ăn ra bàn ăn trong phòng khách.

Cầm đũa lên, cẩn thận ăn thử.

"Ồ. . . . . .có tí tiến bộ rồi!"

Trương Hân không biết nấu cơm, từ lúc cô trốn chạy cho đến giờ, ngày nào cũng ở nơi này, nhưng lúc đầu mỗi ngày cô đều ăn mì gói, nhưng những ngày nay cô thật sự không thể ăn mì gói nữa, nên bắt đầu tự mình nghiên cứu về cái ăn, lúc đầu tập nấu những thức ăn đó đều bị cô nấu đến không ra gì. Nhưng bây giờ. . . . . .

"Ồ. . . . . . Bây giờ tuy không được đẹp mắt, nhưng tốt xấu gì cũng có thể ăn được, tiến bộ có tiến bộ rồi!"

Trương Hân cười thỏa mãn, cười tủm tỉm múc cơm cùng thức ăn một cách rất hào hứng.

Ăn cơm xong, Trương Hân ngồi trên ghế sô pha xem TV!

Chỗ ở này đơn giản chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, nơi này tuy nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi, những đồ gia dụng cần có đều đầy đủ cả, đương nhiên, cũng như vậy, tuổi tác của các đồ gia dụng này cũng không còn nhỏ, cái tivi được đặt ngoài phòng khách, cái tivi cũng to lớn, nhưng cũng may cái tivi này cũng giống như những loại tivi kiểu dáng khác đều dò được kênh.

Trương Hân đang xem tin tức giải trí.

Xem xong không nhịn được bèn thở dài!

Cô ta là phát ngôn cho hai thương hiệu, cũng bởi vì cô lỡ hẹn nên không thể được đăng trên tin tức. Vẫn còn. . . . . . kịch bản cô đã nhận, cũng đã bàn xong cát-xê rồi, đều cũng bắt đầu bấm máy rồi, nhưng nữ vai chính này của cô không xuất hiện, vậy mà đoàn phim vẫn không làm ầm ĩ.

Cũng không kiện cô vi phạm hợp đồng.

Cha cha!

Cô lại thở dài lần nữa, thế lực của Lãnh Mạc quả thật rất là lớn!

Bỗng có tiếng gõ ngoài cửa vọng lại.

Trong lòng Trương Hân "Lộp bộp" hồi hộp, cô vội vả tắt tivi, cô cong lưng chạy đến bên cửa, từ cái lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài mới thở phào nhẹ nhỏm, lén lút mở cửa ra chỉ một khe hở.

"Mau vào đi!"

Người bên ngoài nhanh chóng nghiêng mình bước vào phòng!

Trương Hân nhìn thấy tay của cô ta mang theo vô số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày còn có thức ăn cùng thịt, rau, trong lòng cảm thấy rất cảm động, "Cám ơn cô nhé, Aisa, không có cô tôi không biết phải làm thếnào!"

Người đến quả thật là Aisa, thư ký của Tô Tố!

Sau khi hoàn thành công việc làm đại lý của Tô Tố, bởi vì Aisa là người của A Thị, cho nên đã cho cô ta nghỉ ngơi nửa tháng, vả lại những nhân viên công tác cũng đã trở về tổng bộ bên Mĩ rồi!

Căn nhà này không phải của người khác, mà là phần tài sản mẹ của Tô Tố để lại cho cô!

Lúc trước. . . . . . thời gian mà Trương Hân cảm thấyđau khổ nhất, Lãnh Mạc đã cho Tô Tố và Tiểu Hi đến bên cô. Tô Tố lúc đó đã đem địa chỉ và chìa khóa của căn nhà này giao cho Trương Hân, Trương Hân vẫn giữ trong người, trước giờ không để ai phát hiện, hôm đó cô được cho ra ngoài đi dạo, từ thương trường trốn chạy ra, cô đã lén trốn vào một chiếc taxi, sau đó lại chuyển qua ngồi xe máy, rồi chuyển sang xe ba bánh bằng điện, nói tóm lại là chuyển vô số phương tiện giao thông, mới đến được nơi đây.

Cô đã thay đổi rất nhiều phương tiện giao thông, là để cho người khác không phát hiện ra cô!

Khi vừa đến căn phòng này, Trương Hân đã rất cảm tạ đến tấm chân tình của Tô Tố, Tô Tố cũng đã biết trước cô nhất định sẽ trốn ra đây, nên đã cho người đến sắp xếp và thông điện nước cho ngôi nhà này, căn phòng cũng được dọn vệ sinh sạch sẽ, lúc cô bước vào ở, ngay cả điện các thứ đều đãđượcbố trí sẵn hết.

Vốn Trương Hân không có ý định liên hệ với Tô Tố đâu.

Cô rất hiểu Lãnh Mạc, anh ta nhất định sẽ cho thuộc hạ đến giám sát Tô Tố và Tiểu Hi.

Cô ta đói đến không nhịn được, định mạo hiểm đi ra đường mua thức ăn, thì đúng lúc gặp Aisa, đang mang vô số thức ăn và đồ dùng sinh hoạt đến cho cô.

Và cứ từ đó, cứ cách ba đến năm ngày là Aisa đều đến mang theo thức ăn và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cho cô.

Aisa nghe thấyTrương Hân nói chuyện, hé miệng cười, "Trương tiểu thư cô đừng có khách sáo với tôi, đây là những việc Tô tổng đã dặn tôi phải làm."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom